Mang Thai Con Của Chú Tra Nam - Chương 25
Chương 25
Chuyện ăn cơm thì cứ quyết định như vậy.
Phó tổng tâm cơ định thời gian ở buổi trưa, như vậy, anh thì có thể cùng với Lận Châu có thời gian ở chung một buổi chiều kiêm một buổi tối.
Hôm sau, Lận Châu sáng sớm từ trường học xuất phát tập hợp với Châu Ý.
Châu Ý vốn là muốn mời cơm cảm ơn, nhưng y lại cảm thấy đơn thuần ăn cơm có chút không đủ, còn phải tặng chút quà bày tỏ.
Lận Châu do y lần trước nói cho mình biết chuyện Kỷ Lâm có vợ chưa cưới, vốn thiếu Châu Ý một nhân tình lớn, không chịu nhận quà, Châu Ý chỉ có thể tặng cho Phó Minh Thâm.
Nhưng y không biết Phó Minh Thâm thích cái gì, hơn nữa tặng quà cho bạn trai của bạn thân hơi không chú ý thì dễ trở thành không cần mặt mũi, dứt khoát gọi Lận Châu ra ngoài, để cho cậu theo mình đi mua.
“Châu Châu, chỗ này chỗ này.”
Lận Châu vừa đi đến cổng trung tâm trương mại đã hẹn, thì nghe thấy Châu Ý đang gọi cậu, cậu xoay đầu, nhìn thấy một nam sinh thanh tú một tay cầm một ly trà sữa, vui vẻ vẫy tay với câu.
Nếu không phải thanh âm của đối phương là Châu Ý không sai, Lận Châu thiếu chút nữa muốn hỏi một câu anh đẹp trai cậu là ai.
Trước nay Lận Châu và Châu Ý quen nhau, đối phương cho dù không mặc đồ nữ, cũng trang điểm đến lẳng lơ, chỉ sợ người khác không biết cậu là một bé 0 lẳng lơ.
Ngoài trừ lần trước từ bên trong đi ra cực chẳng đã, cái này vẫn là lần đầu tiên, Lận Châu thấy y đàng hoàng không trang điểm không mặc quần áo kì lạ không mang đồ trang sức lung tung—là một bé đẹp trai người đi đường đã thấy đều sẽ nhìn nhiều mấy lần.
Lận Châu đi qua, Châu Ý đưa ly trà sữa cho cậu, đắc ý hỏi: “Phải hay không thiếu chút nữa nhận không ra tớ?”
“Ừm, cậu hôm nay sao không mặc đồ nữ?” Lận Châu chọt ống vào, hỏi.
“Ôi, này không phải muốn gặp ân nhân cứu mạng à, phải dùng bộ mặt thật cho người khác biết dùng để bày tỏ chân thành, hơn nữa anh ta là bạn trai cậu, tớ trang điểm lẳng lơ không tốt lắm, giản dị một chút là tôn trọng cậu, bà đây mới không phải loại tâm cơ cướp người yêu bạn thân.”
Lận Châu: “…”
Nói đến rất có đạo lý cậu vậy mà không cách nào phản bác.
Hai người cùng nhau đi vào trung tâm thương mại.
Châu Ý hút trà sữa, nói: “Đúng rồi, Ngô Chí kia, cậu ta block toàn bộ phương thức liên lạc của tớ, đồ hèn hạ, thiệt thòi bà đây coi cậu ta thành bạn tốt, vậy mà bán đứng tớ, tức chết bà đây.”
Lận Châu suy nghĩ, mới nhớ ra Ngô Chí trong miệng y, chính là cái người lần trước ở dưới tầng công ty cậu chặn cậu, muốn cậu đi xin Kỷ Lâm giúp đỡ.
Không thể không nói, ánh mắt kết bạn của Châu Ý rất tệ, đều là những người gì đâu.
Lận Châu nói: “Không sao, cậu ta cũng không làm gì tớ.”
Những lời kia của hắn, hoàn toàn không có bất kì tổn hại đáng kể nào với Lận Châu.
Nếu nói có, đại khái chính là khiến cậu nghĩ nhiều một chút, dẫn đến không cẩn thận gọi Phó Minh Thâm một câu cha nuôi.
Khụ khụ.
“Cậu ta nếu thật sự đã làm gì với cậu, cậu ta cho dù núp ở trong điện diêm vương bà đây cũng đào cậu ta ra, thứ gì đâu, cậu ta trước đây ở quán bar làm công bị người ức hiếp, nếu không phải bà đây giúp cậu ta, cậu ta xxx đều bị người làm nát rồi, thứ đồ không có lương tâm.”
Lận Châu: “…”
Châu Ý kích động lên, thanh âm khó tránh khỏi có hơi to, người đi đường nghe thấy, ném ánh mắt khác thường đến.
Lận Châu không có hứng thú với Ngô Chí Hữu Chí, vội vàng chuyển chủ đề: “Cậu tính tặng Phó…ừm, bạn trai tương lai của tớ cái gì?”
Châu Ý quả nhiên lập tức bị di chuyển lực chú ý, phiền não nói: “Tớ còn chưa nghĩ xong, bạn trai cậu thích cái gì.”
Lận Châu nghiêm túc suy nghĩ, chân thành nói: “Thứ anh ấy thích cậu chắc tặng không nổi.”
Châu Ý: “…”
Tổn thương tớ cậu thật có kỹ năng.
“Vậy trước đi vào xem thử.” Châu Ý nói.
Trung tâm thương mại này rất lớn, thế nhưng hai người đi dạo một vòng, vẫn là hai tay trống không.
Chủ yếu là thân phận Phó Minh Thâm quá xấu hổ, tặng đồ dùng mang theo người, quá mập mờ, cái khác hoặc quá kém, hoặc quá lố, luôn không hợp với Phó Minh Thâm.
“Cho nên tớ rất sợ tặng quà cho bạn trai, nếu đổi thành con gái, đồ trang sức túi xách nhắm mắt tặng, căn bản không cần lựa chọn.”
Lận Châu yếu ớt nói: “Cậu một người đàn ông tặng bạn gái tớ đồ trang sức túi sách, cậu đoán tớ sẽ vui không.”
“Đáng ghét ghê.” Châu Ý bụm mặt: “Người ta mới không phải đàn ông, người ta chỉ là không cẩn thận mọc ra một bé chít chít cứng với đàn ông.”
Lận Châu: “…”
Bỏ đi, không cùng loại người có chướng ngại nhận thức giới tính lôi kéo vấn đề nam nữ.
Lúc này, Lận Châu nhìn thấy đối diện có một nhà sách, bỗng nhiên xuất hiện ý tưởng, nói: “Anh ấy rất thích đọc sách, phòng làm việc còn có một tủ sách lớn, cậu nếu không tặng mấy quyển sách cho anh ấy?”
“Như vậy không tốt lắm, sách mới có mấy đồng.”
Lận Châu: “Không sao, với anh ấy mà nói, mấy đồng và mấy vạn cũng không khác nhau lắm.”
Châu Ý: “???”
“Hơn nữa tri thức là vô giá, đi đi đi, lát nữa phải đến không kịp.” Lận Châu hưng trí bừng bừng đẩy y đi vào nhà sách.
Châu Ý cuối cùng dưới sự xúi giục của Lận Châu, mua mấy quyển sách.
Nơi ăn cơm ở trung tâm thương mại này, sau khi mua xong sách hai người trước đi đến nhà hàng theo định vị.
“Tớ nhờ một vài quan hệ mới đặt được vị trí chỗ này, nhưng đặt không được phòng riêng, bạn trai cậu sẽ không để ý chứ?” Châu Ý có hơi căng thẳng hỏi.
Chỗ này đã là nhà hàng cao cấp nhất y có thể đặt được rồi, nhưng bạn trai của Lận Châu hình như thân phận khá cao quý, y lo lắng không đủ tư thế mặt mũi.
Lận Châu buồn cười nói: “Yên tâm đi, anh ấy không có hư vinh như vậy.”
Châu Ý yên tâm, hai người đợi một lát, Châu Ý bỗng nhiên nói: “Đến rồi đến rồi, người kia phải anh ta không?”
Y nhìn hướng cửa, giục Lận Châu nhanh nhìn.
Châu Châu xoay đầu qua, thì nhìn thấy Phó Minh Thâm ở dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, đi về phía họ.
“Wow, thật đẹp trai.” Mắt Châu Ý sáng lấp lánh.
Y từng xem phác họa Lận Châu gửi cho y, nhưng phác họa kia chỉ là bản vẽ phác thảo, cũng chưa hoàn thành, cùng với người thật cho người ta cảm giác hoàn toàn không giống.
Châu Ý duyệt vô số đàn ông, trai đẹp từng thấy một xe tải chứa không hết, nhưng đều không có đẹp bằng Phó Minh Thâm.
Phó Minh Thâm không những có bề ngoài đẹp, trên người còn có khí chất thuộc về người có địa vị cao và thanh lịch chín chắc giữa hành động giơ tay nhấc chân, cho dù anh chỉ là tùy ý đi qua đi lại, cũng cho người một loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống, khiến người không tự giác hạ thấp tư thế.
Lận Châu biết phản ứng này của Châu Ý, cố ý hỏi: “Vậy cậu cảm thấy là anh ấy đẹp trai hơn, hay là nam thân của cậu đẹp trai hơn.”
Châu Ý: “Vậy nhất định vẫn là chồng tớ, chồng tớ đẹp trai số một thế giới, không thừa nhận có thể cút ra khỏi trái đất.”
Lận Châu: “…”
Trái lại cũng không cần phải như vậy.
Lúc này, Phó Minh Thâm đã đến gần, ánh mắt đầu tiên của anh nhìn thấy Lận Châu thì rơi ở trên người cậu, Lận Châu cũng nhìn anh.
Khoảng khắc này ánh mắt hai người giao nhau, Lận Châu tinh nghịch chớp mắt với anh, Phó Minh Thâm vốn trên mặt lạnh lùng lộ ra một nụ cười mỉm.
Châu Ý ở khoảng khắc này, chỉ muốn vì bản thân hát vang một khúc: Một bóng đèn xinh đẹp~~~
Phó Minh Thâm thản nhiên ngồi xuống ở vị trí bên cạnh Lận Châu, nói: “Đợi lâu rồi.”
“Là tụi em đến sớm.” Lận Châu giới thiệu họ với nhau: “Đây là bạn em Châu Ý, đây là Phó tổng, Phó Minh Thâm.”
Phó Minh Thâm lịch sự gật đầu với Châu Ý: “Xin chào.”
Châu Ý trợn to mắt, dường như cả người đều ngốc mất rồi, Lận Châu ở dưới bàn đạp y một cái, mới phản ứng lại, vội vàng nói: “Chào ngài, chào ngài, ha ha ha.”
Lận Châu: “…”
Cái này cùng với trong tượng tưởng của cậu không giống nhau lắm.
Cậu cho rằng Châu Ý sẽ kích động tại chỗ nhảy dựng lên kêu ông xã ơi, lẽ nào y ngay cả tên thật của nam thần y cũng không biết?
Cái này không nên chứ.
“Châu Châu, cái kia, ờm…”
Châu Ý nháy mắt ra hiệu với Lận Châu, Lận Châu nghi ngờ ‘hửm?’ một tiếng, Châu Ý thấy cậu không rõ, xấu hổ lại áy náy cười với Phó Minh Thâm, nói: “Tôi vừa nhìn thấy bên ngoài có tiệm trà sữa nổi tiếng trên mạng, Châu Châu, cậu theo tớ đi mua trà sữa nha.”
“?”
Này rõ ràng là một cái cớ vụng vờ, Lận Châu không biết trong hồ lô của Châu Ý bán thuốc gì, cảm thấy ném Phó Minh Thâm một mình ở chỗ này không tốt lắm, Phó Minh Thâm lại biết trong lòng cậu nghĩ gì, thanh âm ấm áp nói: “Đi đi.”
Lận Châu chỉ đành đứng lên, đi ra ngoài với Châu Ý.
Vừa đến ngoài cửa, Châu Ý kéo cậu đến một góc không người, lắc bả vai Lận Châu kích động hỏi: “A a a a Châu Châu, anh ấy thật sự tên là Phó Minh Thâm, Phó của sư phụ, Minh của ngày mai, thâm của nông sâu, phải không?”
“…Phải á.”
“Đệch! Cậu biết anh ấy là ai không á, anh ấy chính là chủ tịch hội đồng quản trị của Thiên Hòa! Nam thần của tớ á! Ông trời của con ơi, tớ nói chứ thành phố này đàn ông đẹp trai có tiền có địa vị tớ không thể nào chưa từng gặp, tớ sao cũng không ngờ đến anh ấy chính là Phó Minh Thâm.”
Lận Châu: “…”
“Làm thế nào, làm thế nào, tớ bộ dạng xấu xí này, a a a , tớ tại sao sẽ mặc thành bộ dáng xấu xí này bị nam thân của tớ nhìn thấy, tớ rất giận, tớ không có mặt mũi gặp người nữa.” Châu Ý nét mặt sụp đổ.
Lận Châu: “…”
Lận Châu cạn lời: “Cậu không phải nói mặc giản dị một chút mới là tôn trọng tớ sao?”
“Đó là nhằm vào anh ấy chỉ là bạn trai cậu, ai biết bạn trai cậu chính là nam thần của tớ, hư hư hư, lần đầu tiên gặp nam thần, để lại ấn tượng thiếu phụ luống tuổi có chồng cho nam thần, tớ không sống nữa.”
Lận Châu vừa tức vừa buồn cười, trấn an y nói: “Cậu bộ dáng này cũng khá đẹp trai, không thua gì lúc cậu mặc đồ nữ.”
“Đừng lừa tớ nữa, bộ dáng tớ không hóa trang tớ tự biết, giống như chạy khỏa thân, ứm! Cậu biết thân phận của anh ấy đúng không, cậu tại sao không sớm nói với tớ.”
Lận Châu đỡ trán: “Xin lỗi, tớ không phải cố ý giấu cậu, tớ chỉ là không biết nên nói thế nào với cậu.”
“Tớ không phải trách cậu, tớ chính là, tớ chính là…” Châu Ý bụm mặt.
Y chính là muốn chết.
Lận Châu bất lực, nói tốt nói xấu, cuối cùng cũng khuyên được Châu Ý, hai người lại lần nữa trở về nhà hàng.
Nhưng không trang điểm bị nam thần nhìn thấy chuyện này chấn động không nhỏ với Châu Ý, y cả bữa cơm đều ăn đến có chút gượng cười, Lận Châu cảm thấy y nếu là biết đào hang động, đoán chừng sớm đào một cái hang động chôn mình vào.
Có nghiêm trọng như vậy sao?
Ăn xong bữa cơm, Châu Ý cầm lấy sách đã mua ra, y đã có chút sống không còn gì luyến tiếc nữa, buồn rầu nói: “Ngài Phó, đây là một chút quà cảm ơn tôi tặng cho ngài, lần này thật sự cảm ơn ngài.”
Phó Minh Thâm không nhận quà người khác tặng ngoại trừ Lận Châu, đang muốn từ chối, nhìn thấy logo cửa hàng sách trên túi, có hơi bất ngờ: “Sách?”
“Phải, Châu Châu nói ngài thích đọc sách, tôi liền mua mấy quyển sách, không biết có hợp với ý ngài không.”
Phó Minh Thâm nhìn bản nhỏ bên cạnh giả vờ như không có chuyện gì chơi điện thoại, suy tư một lát, nhận lấy nói: “Cảm ơn.”
Châu Ý thấy anh nhận quà của mình, cuối cùng cũng vui lên.
Sau khi ăn xong cơm, Châu Ý biết hai người họ còn phải hẹn hò, liền tạm biệt trước.
Đợi y rời đi rồi, Phó Minh Thâm mới hỏi: “Cậu ta sao vậy?”
Vốn hôm qua Lận Châu đã tiêm xong cho anh mũi tiêm dự phòng, anh hôm nay đều làm xong chuẩn bị thấy fans cuồng rồi, kết quả giống như có chút không giống lắm.
“Cậu ta đang buồn phiền hối hận bản thân không hóa trang không trang điểm, cứ như vậy bất ngờ gặp nam thần.”
“…” Phó Minh Thâm buồn cười, thực ra người khác trang điểm đẹp hay xấu, anh không có cảm giác gì. Dù sao ở trong lòng anh chỉ có ba loại người, đàn ông phụ nữ và Lận Châu.
Ừm, Lận Châu hôm nay chắc hẳn tận lực chỉnh trang, rất đẹp.
Ánh mắt Phó Minh Thâm kìm lòng không đậu dịu dàng hơn mấy phần, hỏi: “Muốn đi chỗ nào chơi?”
Con ngươi Lận Châu xoay chuyển, nói: “Vừa rồi em thấy tầng sáu trung tâm thương mại này có trốn khỏi mật thất, chúng ta đi chơi được không?”
Cái tay không cầm sách kia của Phó Minh Thâm cuộn lại, thấy bạn nhỏ bộ dáng hưng phấn bừng bừng, thấp giọng nói: “Được.”
Họ trước đi tìm chỗ gửi sách, mới lên tầng sáu.
Chỗ tầng sáu dấu chân khá ít, họ thuận theo bảng chỉ dẫn, tìm được địa điểm trốn khỏi mật thất.
Có lẽ là vì làm bổi bật bầu không khí khủng bố, đường hành lang dẫn đến cửa hàng, ánh đèn bị làm đến âm u tĩnh mịch, trên tường có in dấu tay máu và con dơi, Lận Châu khá mẫn cảm với tranh, thậm chí còn nhìn thấy quỷ ảnh thấp thoáng trên tường, thoạt nhìn rất âm u.
Gan nhỏ, đoán chừng đi đến con đường này thị bị dọa lui.
Lận Châu là ‘Lận to gan’ dám tắt đèn một mình xem phim khủng bố, tự mình vẽ manhua khủng bố dọa người hơn cái này gấp trăm lần, một chút thủ pháp nghệ thuật này căn bản dọa không được cậu.
Thế nhưng á, cậu đến chơi phòng mật thất là vì để biểu lộ bản thân lớn gan sao.
Rõ ràng không phải.
Lận Châu dựa sát vào bên cạnh Phó Minh Thâm, nhút nhát nói: “Chỗ này rất khủng bố, em có hơi sợ.”
Phó Minh Thâm mặt căng ra không cảm xúc, trong khoảng khắc Lận Châu dựa sát vào thân thể phản xạ có điều kiện căng chặt lại, tiếp theo đó giọng điệu tự nhiên nói: “Đều là giả, em nếu sợ, thì không chơi nữa?”
“Nhưng, em muốn chơi, em cũng chưa từng chơi.” Lận Châu nhìn Phó Minh Thâm, đỏ mắt chờ mong nói.
Màu sắc con ngươi sâu thẳm của cậu, bị cậu như vậy nhìn, chính là muốn trăng trên trời, cũng khiến người khác không nỡ từ chối.
Càng huống chi là Phó Minh Thâm vốn bị cậu mê hoặc đến trúng độc rất sâu.
“Ừm, vậy thì đi chơi.” Phó Minh Thâm giọng điệu bình tĩnh: “Đừng sợ, có tôi.”
Lận Châu vui vẻ gật đầu: “Ừm!”
Cùng lúc, cậu ở trong lòng vì kĩ năng diễn xuất của mình like một cái.
Thật biết diễn.
Quầy lễ tân là một em gái, nhìn thấy hai anh đẹp trai đi vào, mắt sáng lên, nhiệt tình hỏi: “Hoan nghênh ghé vào, hai anh trai, các anh là muốn chơi mật thất sao?”
Lận Châu hỏi: “Có mật thật hai người không?”
“Có, nhưng mật thất hai người tính suy luận và tính vui chơi không có mạnh như vậy, nếu như muốn thể nghiệm càng tốt hơn, kiến nghị hai người có thể cùng khách hàng khác tổ đội chơi nhiều người.”
Mật thất hai người do phần nhiều là tình nhân chơi, khá đơn giản, đa số NPC là để dọa người, mà tuyến làm việc của mật thất nhiều người sẽ khá hoàn chỉnh, tính suy luận cũng mạnh, thiết kế qua cửa sẽ dụng tâm hơn hai người, cũng phức tạp hơn.
Lận Châu lòng nói tôi đến chơi suy luận gì, đương nhiên không phải.
Cậu giả bộ hỏi Phó Minh Thâm: “Ngài muốn chơi hai người hay là nhiều người.”
Cậu biết Phó Minh Thâm không thích cùng người xa lại chơi trò chơi.
Quả nhiên, Phó Minh Thâm không cần nghĩ ngợi nói: “Hai người.”
“Ồ ồ, được.” Em gái có chút tiếc nuối, hai người đàn ông chơi mật thất hai người, hơn nửa là tình nhân.
Az. Quả nhiên trai đẹp đều là gay.
Lận Châu lựa chọn mật thất chủ đề bệnh viện, nhiệm vụ tìm kiếm người bệnh vì sao mất mạng kì lạ.
Cảnh đầu tiên là một phòng phẫu thuật ánh đèn nhợt nhạt, người nằm trên bàn phẫu thuật bị một tấm vải trắng che mặt, rõ ràng chính là nhân vật của câu chuyện—kẻ xui xẻo mất mạng kì lạ.
Lận Châu rất tò mò nằm trên giường rốt cuộc là người giả, hay là NPC, rất muốn đi qua vén lên nhìn thử một cái, nhưng thiết lập nhân vật sợ quỷ của cậu không thể sụp đổ, thế nên căng thẳng túm lấy cánh tay Phó Minh Thâm.
“Phó tổng, em rất sợ á.”
Phó Minh Thâm: “…”
Màn này rõ ràng phải từ trên người ‘người chết’ này lấy được manh mối, ngón tay cái Phó tổng rủ ở bên người ấn xuống khớp xương ngón trỏ, thanh âm trầm thấp: “Em đứng yên đừng động, tôi đi qua đó xem thử.”
Thanh âm của anh xác thực có cảm giác an toàn, Lận Châu ở trong lòng nổi lên bong bóng màu hồng.
Người đàn ông này thanh âm rất hay.
Cậu rất thích.
“Không cần, em muốn cùng ngài đi qua.” Lận Châu túm chặt cánh tay Phó Minh Thâm.
Có hời không chiếm thì sẽ lỗ to.
“Được.”
Phó Minh Thâm và Lận Châu cùng nhau đi qua, cái tay không bị Lận Châu túm chặt của anh kéo ra ga giường màu trắng, hít sâu một hơi, vén ra.
Vào khoảng khắc anh vén ra, đèn trong phòng bỗng tắt đi, thân thể Phó Minh Thâm cứng đờ, cắn đầu lưỡi mới nuốt xuống tiếng hét thiếu chút nữa từ trong miệng thoát ra ngoài, theo bản năng bảo vệ Lận Châu ra sau lưng.
Lận Châu vốn đang đỏ mắt mong chờ nhìn bên dưới vải trắng là cái gì thiếu chút nữa ói ra máu, rồi muộn màng nhận ra phản ứng lại lúc này của cậu hẳn là sợ hãi kêu gào.
Nhưng lúc này lại kêu gào đã trễ rồi, cậu chỉ có thể biến thành ôm chặt cánh tay Phó Minh Thâm, thanh âm run rẩy: “Phó, Phó tổng, tại sao đèn tắt rồi, phải hay không có quỷ, em rất sợ.”
Phó Minh Thâm: “…”
Phó Minh Thâm cảm thấy đồng ý với bạn nhỏ đến chơi mật thất, là thất sách lớn nhất của anh.
Còn may mật thất này thiết kế đơn giản, ngoại trừ hơi khủng bố, đối với anh mà nói chính là trò trẻ con.
Anh vừa tiến vào thì rất bình tỉnh đánh giá một lượt cả căn phòng, ghi nhớ cấu trúc của cả căn phòng.
Phó tổng cố gắng duy trì bình tĩnh, phân tích nói: “Chắc là đụng phải cơ quan, tuyến nút chai này là dây điện, nếu tôi không đoán sai máy điều tốc này chắc hẳn là công tắc của đèn, nhưng tôi không xác định ấn xuống sẽ xảy ra cái gì, em lát nữa nhắm mắt lại.”
Lận Châu ngoan ngoãn.JPG: “Được.”
Phó Minh Thâm tìm tòi máy điều tốc, lại lần nữa hít sâu một hơi, ấn xuống.
Anh là người ở hoàn cảnh khủng bố cũng sẽ ngay lập tức thu hoạch được tình báo, cho nên bản thân không có nhắm mắt, cái này trở thành thất sách thứ hai trong tối hôm nay của anh, bởi vì khoảng khắc anh ấn xuống, đèn phòng giống như trong phim ma lập là lập lòe.
Rồi, anh nhìn thấy bên giường, có một nữ quỷ áo trắng tóc tai bù xù.
Phó tổng lại không cách nào duy trì bình tĩnh nữa, gần như theo phản xạ có điều kiện ôm lấy Lận Châu còn đang giả bộ run rẩy, thực tế rất tò mò nhìn về phía bên giường, muốn biết mặt trên đến mặt dưới nằm là thứ đồ chơi gì, kéo cậu đi về phía cửa.
Lận Châu bị anh dắt đi cả người lảo đảo, hỏi: “Sao vậy?”
“Không chơi nữa.” Phó Minh Thâm nói: “Nhanh đi.”
“…” Lận Châu mới cảm nhận được thân thể Phó Minh Thâm đang hơi run rẩy, gần như có hơi không dám tin: “Ngài là sợ sao?”
Phó tổng mới không thừa nhận bản thân sợ hãi, nói: “Không muốn chơi nữa.”
Anh thanh âm căng cứng, Lận Châu xác định anh là đang sợ hãi, rất hiếm lạ.
Cậu cho rằng Phó Minh Thâm loại người này trời không sợ đất không sợ mới phải.
Vào lúc này, thời gian qua ải qua rồi, đèn trong phòng lại lần nữa sáng lên, ánh đèn nhợt nhạt xua đuổi sợ hãi trong lòng, Phó Minh Thâm quay đầu nhìn, quỷ kia đã không thấy tung tích, trên giường chỉ có người giả bằng nhựa.
“Hình như ra không được.” Lận Châu không nỡ để Phó Minh Thâm bị dọa, nhưng cửa ra duy nhất đã khóa trái rồi, cậu nói: “Không có cách nào ra ngoài chắc cửa ở trên người người giả kia, ngài đứng ở chỗ này, em đi qua lấy.”
Phó Minh Thâm: “…”
Tại sao nội dung kịch bản này quen thuộc như vậy.
“Vẫn là để tôi đi đi.” Phó Minh Thâm hơi hơi bình tĩnh lại, lý trí cũng quay lại, biết nữ quỷ vừa rồi chắc là nhân viên công tác đóng giả, bây giờ chắc là núp ở bên dưới giường kia.
“Không sao, em không sợ.” Lận Châu lúc này không giả vờ nữa, nói: “Em thực ra khá to gan, nếu ngài không tin, em tóm lấy quỷ dọa ngài kia ra cho ngài xem thử.”
Phó Minh Thâm: “…”
Nhân viên công tác đang núp dưới giường: “???”
Vừa rồi cũng không biết ai đang giả vờ sợ nữa, chào nhá trà xanh xấu xa!
Lận Châu vừa xấu xa vừa trà sau khi biết Phó Minh Thâm thực ra sợ hãi, liền lộ hình thức đánh quái vô địch, chỉ dùng thời gian nửa tiếng, thì qua ải mật thất.
Nhưng từ mật thất ra ngoài, chân Phó tổng vẫn là có chút mềm.
Anh kiên quyết không thừa nhận đó là do bị dọa.
Mà Lận Châu từ trong cửa hàng thoát khỏi mật thất đi ra vẫn luôn cười, cậu không phải cố ý, chủ yếu là Phó Minh Thâm sợ hãi lại giả bộ bình tĩnh xác thực quá đánh yêu quá cute!
Trên tay Phó tổng còn treo bạn nhỏ sắp cười đến co rút, mặt không cảm xúc nghĩ, anh hôm nay liền để cho cửa hàng mật thất này phá sản!
Không, khiến cho mật thất toàn quốc đều phá sản!