Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Mang Thai Con Của Chú Tra Nam - Chương 22

  1. Home
  2. Mang Thai Con Của Chú Tra Nam
  3. Chương 22
  • 10
Prev
Next

Chương 22: TỰ SƯỚNG

“Em có một người bạn, ở quán bar xảy ra chút chuyện, gọi điện thoại bảo em đến đón cậu ta, em hôm nay ở với cậu ta, không trở về trường, em không phải cố ý giấu giếm anh, là sợ anh lo lắng…”

Lận Châu lúc nắm lúc thả lá bụi cây, thật giả mỗi thứ một nửa giải thích.

Cậu sợ Phó Minh Thâm biết chuyện cậu và Kỷ Lâm, cuộc đời này, ai chưa từng có mấy người bạn trai cũ cặn bã, Phó Minh Thâm biết là chuyện sớm muộn.

Nếu anh vì thế mà để ý, loại người này sớm muộn cũng sẽ trở bạn trai cũ.

Cậu chỉ là, không muốn quá ỷ lại vào Phó Minh Thâm.

Cậu là tìm bạn trai, lại không phải tìm cha nuôi.

Hơn nữa vừa rồi luật sư cũng đã nói, nếu như tất cả lời bạn cậu nói là thật, chuyện này giải quyết cũng không khó, camera quán bar không chỉ một cái, ở trước mặt pháp luật, ông chủ quán bar căn bản không cách nào bao che, còn có báo cáo kiểm tra vết thương, Kỷ Tông một người sống sờ sờ ở chỗ đó, họ hoàn toàn có thể xin kiểm tra lại, muốn làm giả nào có dễ dàng như vậy.

Phó Minh Thâm nghe vậy, im lặng một lát, nói: “Vậy chuyện đã được giải quyết chưa?”

“Giải quyết rồi.” Lận Châu giọng điệu thoải mái: “Em bây giờ dự tính về kí túc xá.”

“Được, vậy đến rồi nói với tôi một tiếng.”

“Ừm.”

Cuộc gọi thì cứ như vậy kết thúc, Lận Châu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Cậu từ trên bồn hoa đứng lên, mới phát hiện bên chân nhiều thêm mấy cái lá—thiếu đức hạnh, cậu không biết từ lúc nào sắp nhổ ra một cái cây nhỏ trong lùm cây.

Lận Châu vì hành vi không văn minh của mình khắc sâu suy xét mấy giây, nhanh chóng nhặt lá dưới đất đã mất vào bồn hoa, cầm lên túi tài liệu đi về phía tàu điện ngầm.

***

Một bên khác trong căn phòng xa hoa khách sạn.

Phó Minh Thâm tựa vào trên lan can ở sân thượng, anh vốn mỉm cười nói chuyện điện thoại, sau khi tắt máy, sắc mặt nhanh chóng lạnh xuống.

Anh lục danh bạ điện thoại, tìm đến người liên lạc được gọi là ‘Lão Kim’, ấn gọi đi.

“Chào ngài, ngài Phó.” Thanh âm lễ phép của Lão Kim từ trong điện thoại truyền đến: “Ngài có cái gì dặn dò sao?”

Hắn là trợ lý cá nhân của Phó Minh Thâm kiêm quản gia, chuyên môn giúp anh xử lý chuyện riêng.

“Anh đi tra cái này cho tôi…”

Phó Minh Thâm nói đến chỗ này, lại do dự.

Anh ở nơi danh lợi sờ bò lăn lộn nhiều năm, kĩ năng diễn xuất vụng về kia của Lận Châu vốn lừa không được Phó Minh Thâm, Phó Minh Thâm hiển nhiên nhận ra được Lận Châu có chuyện giấu anh.

Anh là người có dục vọng khống chế rất mạnh, hận không thể nhét Lận Châu ở dưới cánh chim mình, che mưa chắn gió cho cậu, không để cho người khác tổn thương đến cậu tí tẹo nào.

Thế nhưng, Lận Châu lựa chọn không nói, anh sau lưng điều tra nhúng tay, chính là một loại không tôn trọng.

“Phó tổng, ngài cần tôi tra cái gì?” Lão Kim bên kia chậm chạp đợi không được đoạn sau, hỏi.

“Bỏ đi, không cần nữa.” Phó Minh Thâm kiềm ném bản năng muốn kiếm soát tất cả của Lận Châu của mình, ngắt điện thoại.

Lận Châu là người, không phải phụ kiện của anh, nên có không gian và riêng tư thuộc về mình.

Tạm thời trước xem sao đã.

Anh tin tưởng bạn nhỏ lúc cần giúp đỡ, tự nhiên sẽ chủ động mở miệng.

Phó Minh Thâm thu lại điện thoại đi về phòng thay đồ, tối nay anh có một bữa tiệc rất quan trọng.

Bữa tiệc là anh tổ chức, đối tượng đến đều là khách hàng nòng cốt lần hợp tác này.

Một đám đàn ông chân chính ăn một bữa cơm, Hàn Đông Vũ hợp thời đề nghị thời gian còn sớm, muốn đi hộp đêm ca hát đi tăng hai hay không, nhận được đồng ý thống nhất.

Bản thân Phó Minh Thâm rất không thích những nơi nhục dục này, nhưng anh biết những lão hồ ly này chỉ ở dưới tình huống rượu ngon người đẹp vây quanh, mới có thể buông lỏng, để cho anh thu hoạch được lợi ích càng nhiều hơn.

Cho nên Phó Minh Thâm cũng không để ý dùng loại phương thức này đạt được mục đích.

Chuyển đến nơi khác cần phải ngồi xe.

Sau khi lên xe, Hàn Đông Vũ chế nhạo một tiếng nói: “Khúc tổng kia, bộ dáng tác phong lão cán bộ, tôi còn coi ông ta là người chính trực, vừa nghe nói đi hộp đêm, cả người đều có sức sống.”

Phó Minh Thâm hờ hững nói: “Đợi lát nữa chỉ sắp xếp người uống rượu, không cung cấp phục vụ khác.”

Anh không muốn nhìn hiện trường đông cung sống.

“Tôi đã cùng ông chủ bên kia dặn dò, tất cả đã sắp xếp xong rồi, ngài yên tâm đi.”

Một đám người lục tục đến hộp đêm lớn nhất vùng này, Hàn Đông Vũ đặt một phòng riêng lớn, gọi không ít rượu nổi tiếng và quý giá, những lão tổng này vừa thấy đầy bàn đều là rượu ngon có giá trị vượt quá năm chữ số, đều liên tục nói tốn kém rồi tốn kém rồi.

Hàn Đông Vũ nghĩ thầm không tốn kém sao có thể từ trên tay những lão già này chiếm hời được.

Sau khi mọi người tự mình tìm vị trí ngồi xuống, Hàn Đông Vũ cười nói: “Khó được mọi người bằng lòng cho Phó tổng mặt mũi, tôi bảo ông chủ mang một vài cô gái đến giúp vui cho các vị, như thế nào?”

Lão cán bộ Khúc tổng liên tục xua tay: “Không được không được, cái nay không hợp quy củ.”

“Chỉ là đến rót rượu như thế nào không hợp quy củ chứ.” Hàn Đông Vũ đường hoàng nói: “Cái này nào không hợp quy tắc, vậy nhân viên phục vụ bên này thì nên sa thải toàn bộ rồi.”

Mọi người đều cười lên.

Khúc tổng cũng cười: “Vậy thì chỉ rót rượu, vượt ranh giới chúng tôi không cần nữa.”

Hàn Đông Vũ lòng nói ông muốn vượt ranh giới còn không cho ông vượt nữa, mỉm cười nói: “Kia là nhất định rồi, ngài yên tâm một trăm lần đi.”

Nói xong, hắn vỗ vỗ tay, liền có một nhóm trưởng mang một đám người vào, nam có nữ nó mập ốm đều có.

Hàn Đông Vũ cho nhóm trưởng một ánh mắt, nhóm trưởng lập tức hiểu, dặn dò họ giúp các lão tổng rót rượu, có được lão tổng nào nhìn trúng, thì ở bên cạnh hắn ngồi xuống.

Phó Minh Thâm cầm ly rượu, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám trai gái ăn mặc đẹp đẽ nói nói cười cười.

Anh ở trước mặt người ngoài vẫn luôn nghiêm túc, những cô gái thiếu gia rót rượu kia ai cũng không dám đến chỗ anh.

Khúc tổng chọn một cô gái trang điểm cầu kì, xoay đầu nhìn thấy người bên cạnh một người cũng không có, lập tức nói: “Sao Phó tổng đẹp trai như vậy ngồi chỗ này các người đều nhìn không thấy à, nào nào nào, mấy người các người, qua chỗ Phó tổng đi.”

“Không cần.” Phó Minh Thâm uống hớp rượu, nói: “Người yêu tôi mắc bệnh sạch sẽ quá mức, không thích tôi và người khác tiếp xúc ở khoảng cách gần.”

Lời này vừa nói ra, người khác đều kinh ngạc nhìn qua.

Một lão tổng chậc chậc lưỡi: “Tôi vẫn luôn cho rằng Phó tổng độc thân, không ngờ đến đã có đối tượng rồi.”

Phó Minh Thâm khẽ gật đầu—đối tượng tương lai cũng coi như là đối tượng.

“Không đúng, lần trước gặp mặt Phó tổng vẫn là độc thân, Phó tổng, đừng lừa bịp chúng tôi.” Một lão tổng khác nói.

Khúc tổng nghe vậy mặt nghiêm lại: “Phó tổng, cậu như vậy rất mất hứng.”

Ngón tay Phó Minh Thâm ấn xuống trên màn hình điện thoại đặt ở trên bàn: “Đây là ảnh của em ấy.”

Khúc tổng sáp đến nhìn, chỉ thấy màn hình khóa điện thoại của Phó Minh Thâm, là sườn mặt của một nam sinh.

Tấm hình này là chụp ở bãi biển, phong cảnh đẹp, nhưng cũng không bằng ba phần của nam sinh này, cậu giống như một bức tranh, đẹp đến không chân thực.

Nam nam nữ nữ ở trong phòng riêng này, so với cậu mà nói, đều trở thành tầm thường.

Mấy lão tổng sáp đến xem đều bị kinh ngạc, dồn dập khen ngợi Lận Châu đẹp.

Phó Minh Thâm nghe đến cả người dễ chịu, lại lục ra mấy cái kẹt cavat trong album ảnh, hàm súc nói: “Đây là tự tay em ấy thiết kế cho tôi.”

Mọi người: ….

Sự tình phát triển có chỗ nào không đúng lắm.

Nhưng kẹp cavat kia thật sự đẹp, xác thực là trình độ có thể cầm ra hung hăng khoe khoang, mọi người lại khen ngợi một hồi, một vài người tâm tư liền trở nên lung lay.

Cái này cũng là thời cơ kéo quan hệ rất tốt.

“Phó tổng, người yêu cậu là nhà thiết kế sao? Không biết có vinh hạnh hay không, mời cậu ta giúp tôi thiết kế một cái.”

“Tôi cũng rất cần, có thể đặt làm riêng không?”

—Họ những lão tổng này, đều là ‘khách hàng cao cấp’, coi như là rất chủ động cho thể diện rồi.

Nhưng mà, Phó Minh Thâm hờ hững nói: “Em ấy là sinh viên nghệ thuật, chỉ là thấy tôi cần liền tiện tay giúp tôi thiết kế.”

Mọi người: …

Tiện tay…đây là làm màu khoe vợ tại hiện trường chứ gì.

Phó Minh Thâm: “Độc quyền của tôi, thật sự xin lỗi.”

Mọi người: “…”

Trong chớp mắt, mọi người cuối cùng phản ứng lại được chỗ nào không đúng rồi.

Cái này má nó, là đang phát cơm chó.

Vốn trong phòng riêng xa hoa trụy lạc, bỗng chốc bị cơm chó lạnh lùng nhấn chìm.

Phó Minh Thâm cuối cùng lấy ra được cơ hội khoe khoang, lòng đầy thỏa mãn.

Anh lại bổ sung một câu: “Tôi sợ vợ, sợ quỳ bàn phím, cho nên, các vị cứ tự nhiên.”

Mọi người: ….

Phó tổng một người mạnh đến mức một câu thì có thể lật ra mưa gió thương giới, vậy mà nói mình sợ vợ sợ quỳ bàn phím.

Phó tổng, thiết lập đại ma vương của cậu sụp đổ rồi.

Nhưng anh đã nói đến mức này, Khúc tổng bọn họ cũng ngại cưỡng ép anh, hơn nữa Hàn Đông Vũ lại bảo nhân viên phục vụ đem lên mấy chai rượu ngon quý giá cấp bậc cao, người đẹp ở bên, lại không có rượu ở trong họng, lập tức bị tửu sắc di chuyển lực chú ý.

***

Buổi chiều sau khi Lận Châu trở về, biết được Châu Ý đã từ khách sạn trở về, bạn y qua với y, liền yên tâm, tắm rửa một cái lên giường nghỉ ngơi.

Cậu xác thực quá mệt, tối qua gần như đều không nghỉ ngơi, hôm nay lại chạy khắp nơi cả ngày, đối với cậu loại người tứ chi không động không phân biệt được ngũ cốc mà nói, đã là rất mệt, cho nên một giấc này ngủ đến rất say, ngay cả bạn cùng phòng Tào Tuấn Duật trở về cũng không nhận ra.

Ngủ đến 12 giờ đêm, cậu mới từ trong giấc mộng tỉnh lại.

Trong kí túc xá đã tắt đèn, một mảnh tối đen như mực, Tào Tuấn Duật cũng ngủ rồi, trong kí túc xá một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở khe khẽ của Tào Tuấn Duật truyền đến.

Lận Châu cầm lên điện thoại, nhìn thấy tin nhắn Phó Minh Thâm nửa tiếng trước gửi cho cậu.

Phó Minh Thâm: Tỉnh ngủ chưa?

Khóe miệng Lận Châu hiện lên nét cười, cậu gõ chữ trả lời tin nhắn.

Ngạn: Vừa tỉnh.

Ngạn: Vậy mà đã ngủ năm tiếng, em ngủ rất được nha.

Phó Minh Thâm bên này vừa kết thúc xã giao, đang trên đường trở về khách sạn, những lão tổng kia bị các cô gái thiếu gia rót rượu dỗ dành đã uống không ít, thả lòng lòng cảnh giác, hợp tác liền nói xong rồi.

Phó Minh Thâm nhận được một kết quả rất hài lòng, lúc này tâm tình khá tốt.

F: Tôi cho rằng em phải ngủ đến ngày mai.

Châu Châu: Em lại không phải heo.

Châu Châu: Nở rộ.JPG

F: Tôi không tin, trừ khi để cho tôi xem thử.

Châu Châu: Không cần, bên em tắt đèn rồi, tối đen như mực, ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc của em.

Phó Minh Thâm: “…”

Gánh nặng thần tượng còn rất nặng.

Hôm nay hai lần muốn thấy người đều không thành công, Phó Minh Thâm khó tránh khỏi có chút thất vọng.

Cũng không biết là cảm giác say xông lên đầu, hay là đằng sau thành công to lớn, là trống rỗng dày đặc, Phó Minh Thâm lúc này rất muốn nhìn thấy Lận Châu, cho dù là một cục tối thui cũng có thể.

Nhưng Phó tổng cũng không phải loại người giận dỗi vô lý, đang muốn chuyển chủ đề, Lận Châu bên kia lại nhảy ra một tin nhắn.

Châu Châu: Anh đợi một lát.

Phó Minh Thâm nhướng mày, trả lời được.

Một lát này trực tiếp đợi đến anh trở về khách sạn, anh đặt áo khoác đầy là mùi rượu vào trong giỏ giặt đồ, nhìn điện thoại không hề có động tĩnh, tính toán cần đi tắm một cái hay không.

Đúng lúc này, điện thoại bặt tin đã lâu cuối cùng ‘ting ting’ một tiếng.

Phó Minh Thâm lập tức cầm lên điện thoại, nhìn thấy thứ trong màn hình lướt ra, tay nắm chặt điện thoại.

Lận Châu gửi cho anh một tấm hình tự sướng.

Hình chắc là cậu vừa mới chụp, ánh sáng có hơi tối, nhưng càng tăng thêm cảm giác lờ mờ, càng có bầu không khí hơn.

Bạn nhỏ nằm ở trên giường, tóc hơi rối, trên mặt còn có vệt hằn đỏ do ngủ đè ra.

Cũng không biết là vô tình hay cố ý, nút áo đồ ngủ của bạn nhỏ có hai cái chưa cài, cổ áo ngủ đến có chút rối loạn, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, lồng ngực trắng nõn như ẩn như hiện, hấp dẫn người mơ mộng vô hạn.

Vừa đơn thuần vừa quyến rũ.

Phó Minh Thâm: “…”

Đây là đang làm cái gì.

Wechat lại ting một cái.

Châu Châu: Đấy rồi nhé, em đi tìm đồ ăn, anh ngủ sớm chút, ngủ ngon.

Phó Minh Thâm: “…”

Anh nghi ngờ bạn nhỏ là cố ý.

Thế nên, lần này Phó tổng tắm rất là lâu, còn phải dùng nước lạnh.

Một bên khác, Lận Châu thu lại ipad bên cạnh dùng để tạo sáng, cậu chính là cố ý.

Chọc xong thì chạy rất kích.

Hi hi hi.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 22"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online