Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Mang Thai Con Của Chú Tra Nam - Chương 16

  1. Home
  2. Mang Thai Con Của Chú Tra Nam
  3. Chương 16
  • 10
Prev
Next

Chương 16: KẸP CAVAT

Đã đến cuối tuần, Lận Châu ngủ đến tự nhiên tỉnh mới rời giường.

Trước đây lúc đi học, rất ngưỡng mộ đảng đi làm, cảm thấy họ không cần đối mặt với số lượng lớn bài tập, ban ngày đi học buổi tối còn phải làm bài tập, còn không cần thi cử.

Cho đến lúc bản thân đã đi làm mới phát hiện càng đau khổ hơn, không chỉ mỗi ngày phải dạy sớm đi làm như đi học, còn phải tăng ca, công việc chỉ hơi làm không tốt thì bị lãnh đạo dạy dỗ, không có kì nghỉ hè nghỉ đông, chỗ nào như trường học không lo không nghĩ như thế.

“Cậu sắp ra khỏi cửa à, buổi trưa có về không, giúp tớ mang một phần cơm.”

Tào Tuấn Duật vừa tỉnh dụi mắt, nhìn thấy Lận Châu mặc quần áo đẹp chỉnh tề, nói.

“Buổi trưa không về.” Lận Châu vừa mang giày vừa nói.

“Ồ, vậy tớ gọi đồ ăn bên ngoài, cậu cũng không mệt sao, mỗi cuối tuần đều ở bên ngoài chạy, tớ hận không thể hòa thành một thể với giường của tớ.” Tào Tuấn Duật ôm chăn cọ cọ.

Lận Châu: “…”

Thực ra cậu cũng muốn.

“Chà chà, ăn mặc thật đẹp, nhóc con, thành thực nói với ba ba, con sẽ không lại yêu đương chứ, ra khỏi nhà hẹn hò.”

Tay Lận Châu thắt giây dày ngừng lại.

Khụ khụ, không phải hẹn hò, nhưng hình như cũng gần như vậy nhỉ?

Cậu là đi nhà Phó Minh Thâm.

Hai hôm trước cậu đã tặng anh hai túi đặc sản, đồng ý với anh phải làm cơm cho anh ăn.

Nhưng Tào Tuấn Duật là kẻ miệng rộng, bị hắn biết, hai người khác trong kí túc xá bọn họ cũng đều biết, kí túc xá họ có một truyền thống chính là ai yêu đương rồi, phải mời ba người khác ăn cơm, còn phải dẫn đối tượng đến.

Cậu và Phó Minh Thâm còn đang trong giai đoạn mập mờ, chưa đâu vào đâu cả, thì mang đến gặp bạn phòng kí túc, cũng quá không thận trọng rồi.

“Trả nợ.” Lận Châu nói xong đứng lên, nói: “Đi rồi.”

Phó Minh Thâm phái tài xế qua đón cậu, giảm bớt cậu phải đi chen tàu điện ngầm còn tìm không được đường.

Lận Châu vốn cho rằng chỗ Phó Minh Thâm ở sẽ ở gần Thiên Hòa, kết quả tài xế chở cậu đến khu biệt thự người giàu nổi tiếng của thành phố.

Tài xế giải thích nói với cậu, Phó Minh Thâm ở gần Thiên Hòa có một căn hộ lớn, bình thường ở đó làm việc, ngày nghỉ thì trở về sống trong biệt thự, coi như thư giãn.

Người có tiền cực kì độc ác.

“Ngài Lận, đến rồi.” Tài xế thay Lận Châu mở ra cửa xe, nói.

Lận Châu xuống xe, nhìn thấy hoa viên biệt thự bài trí độc đáo, không giống như trong tưởng tượng nhà cửa hào môn rộng lớn như thế, chắc không phải nhà của Phó gia, mà là chỗ ở riêng của Phó Minh Thâm.

Phó tổng hôm qua sau khi đăng xong bài kia trong vòng bạn bè, anh muốn Lận ngư ngư mắc câu nhưng lại không có động tĩnh gì, ngược lại là người khác, không ít người tâm tư linh hoạt, sáng sớm hôm nay liền đưa đến kẹp cavat cao cấp, khiến Phó tổng cực kì khó chịu.

Wechat của Phó Minh Thâm kết bạn không ít khách hàng hợp tác, wechat đối với anh mà nói chính là công cụ liên lạc, bình thường cũng không chặn ai, đáng tiếc đăng bài trong vòng bạn bè không thể thiết lập để ai ai ai có thể thấy, xóa bài đăng lại lần nữa thì quá rõ ràng rồi.

Cho nên Phó Minh Thâm nhẫn nhịn bị các loại người qua đường quấy rối tặng quà, giữ lại bài đăng trong vòng bạn bè kia, mong đợi Lận ngư ngư hôm nay mang quà cho anh.

Bảo mẫu mở cửa liền nghiêng người, Lận ngư ngư đi vào cửa.

Rất tốt, hai tay trống trơn, không mang theo quà, trong túi cũng không giống như chứa đồ.

Tuy hôm qua Phó Minh Thâm nói với cậu, đến nhà anh ăn cơm đừng mang theo quà, anh cái gì cũng không thiếu.

Nhưng…trong lòng Phó tổng vẫn là có chút hụt hẫng.

Kẹp cavat là kết quả anh sàn lọc rất lâu—không đắt, lại dễ mua.

Lận Châu cũng không biết Phó Minh Thâm đang nghĩ gì, cậu đã đổi dép, đi vào phòng khách.

Phòng khách nhà Phó Minh Thâm trang hoàng xa hoa khiêm tốn sáng sủa, bên sân chính là cửa thủy tinh, có thể nhìn thấy bên ngoài cảnh xuân tràn trề trong sân, hoa cỏ xanh tươi.

Ánh mặt trời ấm áp ngày xuân xuôi theo thủy tinh chiếu vào rơi ở bên cửa sổ, sáng sủa sạch sẽ, có thể do nguyên nhân bày biện trong phòng khách, cũng không khiến người cảm thấy một mình sống ở nơi này sẽ cô đơn, trái lại rất thoải mái rất ấm áp.

Lận Châu lúc nhỏ cùng mẹ sống ở nơi đủ các thể loại người, trong phòng ánh sáng kém, vách tường ngăn cách tầng trên tầng dưới mỗi ngày ăn cái gì đều có thể ngửi thấy, từ cửa cầu thang đến chỗ nào đều có thể nhìn thấy rác, cậu rất muốn sống trong căn phòng lớn sáng sủa sạch sẽ như trong tivi.

Sau này mẹ Lận gả cho cha dượng hiện tại của cậu, trái lại được như ý nguyện sống ở căn phòng lớn, còn là biệt thự cậu nghĩ cũng không dám nghĩ, Lận Châu trên mặt tỉnh bơ, trong lòng vẫn là rất vui vẻ.

Thế như, không quá mấy ngày, sự thật liền dạy dỗ cậu, thứ không thuộc về cậu, dù hoa lệ dù rực rỡ, đều là hư vô.

Cậu thậm chí có một dạo sợ hãi bước vào căn phòng lớn lạnh lẽo lại ngột ngạt kia.

“Đến rồi.” Phó Minh Thâm trong lòng uất ức, ngoài mặt lại bình thản: “Qua đây ngồi.”

Lận Châu nhìn điện thoại, đã hơn 11 giờ rồi.

“Tôi làm cơm trước đã.” Lận Châu nói: “Nếu không đợi lát nữa phải làm đến rất muộn, tốc độ nấu cơm của tôi không nhanh.”

“Chỗ nào cần ngài làm chứ.” Dì Lưu bảo mẫu ha ha cười nói: “Phòng bếp đã chuẩn bị xong rồi, đợi lát nữa thì có thể dọn cơm.”

Lận Châu: “…”

Tuy Phó Minh Thâm nói dì nấu cơm trong nhà xin nghỉ chính là mượn danh nghĩa, nhưng bị bảo mẫu của mình vạch trần như thế, Phó tổng không cần mặt mũi sao?

Phó tổng ho khan một cái, nhắc nhở dì Lưu đi lấy nước cho Lận Châu, giải thích nói: “Vốn là muốn để cậu trổ tài, nhưng hôm qua đi xem người khác nấu cơm, phát hiện dầu rất dễ dàng bắn vào tay, đôi tay này của cậu là dùng để cầm bút, không thể bị thương.”

Lận Châu: “…”

Trái lại cũng không có dễ vỡ như vậy.

Phó Minh Thâm đứng lên, đẩy bả vai Lận Châu, ấn cậu lên sofa: “Cho nên cậu liền phụ trách ăn cơm đi.”

“Ồ.” Lận Châu nhún nhún vai, cảm thấy chỗ bị Phó Minh Thâm đụng chạm, có chút nóng.

Bảo mẫu rót cho Lận Châu một ly nước ép, sau khi biết cậu chưa ăn sáng lại bưng một khay nhỏ điểm tâm đến, để cho cậu lót dạ, phòng bếp còn phải lát nữa mới dọn bàn.

Mà Phó tổng, còn đang suy tư rốt cuộc bước nào xảy ra vấn đề, không thành công mắc câu được Lận ngư ngư.

Sẽ không là không thích xem vòng bạn bè chứ.

Cái này liền đau trứng rồi, anh cho rằng loại thanh niên trẻ tuổi giống như Lận Châu, đều khá thích lướt vòng bạn bè, dẫu sao thấy vòng bạn bè cậu cũng sinh động, bình quân mỗi tuần sẽ đăng một đến hai status.

Vậy anh nên như thế nào trong sáng ngoài tối làm ra ám chỉ để Lận Châu đi xem vòng bạn bè?

“Đúng rồi.” Lận Châu nghĩ đến chuyện gì đó, lấy ra điện thoại mở khóa, mở ra catalog đưa cho Phó Minh Thâm: “Mấy hoa văn này ngài cảm thấy những cái nào đẹp?”

Phó Minh Thâm tạm thời ném đi oán hận đối với kẹp cavat, đón lấy điện thoại của cậu.

Trên điện thoại của Lận Châu là từng bức tranh vẽ tay đẹp lại đơn giản, có lá, có cánh, cá nhỏ mười mấy hoa văn, Phó Minh Thâm nhìn đến cá nhỏ kia ngừng lại một lát, nghi ngờ Lận ngư ngư đang ám chỉ anh.

“Đều đẹp.” Phó Minh Thâm nhìn xong, nói: “Đều rất độc đáo rất có sáng tạo, đây là làm cái gì?”

Cũng không phải do Phó Minh Thâm người tình trong mắt hóa tây thi gì đó, mà là Lận Châu vẽ thật sự đẹp.

“Ồ, tôi thiết kế hoa văn nhỏ cho bạn trên mạng, anh giúp tôi chọn năm cái đi.”

Phó Minh Thâm vì thế giúp cậu chọn năm cái anh cho rằng rất đẹp, đưa trả lại điện thoại cho Lận Châu, trong lòng chua chua.

Xem, anh còn không bằng một người bạn trên mạng.

Phó tổng trước đây vẫn luôn không có cảm giác gì với loại chuyện tình cảm này, thậm chí người ngoài lén lút nói anh là người vô tính cũng không để ý.

Cho đến lúc gặp phải Lận Châu, Phó tổng mới phát hiện, bản thân không những không phải người vô tính, còn là một giấm tinh.

Anh ho một tiếng, hỏi: “Những hoa văn khác kia, cậu còn muốn dùng không, có thể tặng cho tôi hai cái không?”

“Hả?” Lận Châu hiển nhiên không ngờ đến anh sẽ đưa ra đề nghị này: “Thế nhưng những tranh này rất cẩu thả, ngài muốn dùng để làm gì sao? Nếu không tôi lại lần nữa vẽ cái mới cho ngài nhé.”

“Không cần nữa, lá phong và cá voi nhỏ kia đi.” Phó tổng tự mình chọn món.

Anh muốn dùng những hoa văn này làm thành hai cái kẹp cavat, an ủi trái tim bị giấm chìm ngập.

Lận Châu khó hiểu xưa giờ trên mặt Phó Minh Thâm vẫn luôn bình thản, lúc này lại nhìn thấy một tí tổn thương, cậu nhanh chóng lắc đầu, ném cách nghĩ không thể nào này ra sau đầu, lại mở ra wechat, gửi hoa văn cho hắn.

Lúc này dì Lưu đi qua nói chỗ nhà bếp đã nấu xong rồi, bảo họ qua đó dùng cơm.

Hai người đi phòng ăn, trên bàn phòng ăn đã bày đầy đồ ăn, Lận Châu kinh ngạc phát hiện vậy mà đều là món cậu thích ăn.

Hơn nữa, không có hải sản!

Người đàn ông này quá săn sóc rồi.

Trình độ đầu bếp của phòng bếp nhà Phó Minh Thâm cũng không kém với những nhà hàng cao cấp kia, hơn nữa không biết phải hay không nguyên nhân ăn trong nhà, Lận Châu còn ăn ra một tia hương vị gia đình, cậu vốn biết Phó Minh Thâm khẳng định sẽ chuẩn bị rất nhiều đồ ngọt, bữa chính ăn ít một chút.

Kết quả do quá ngon, lúc đồ ngọt đưa lên, cậu đã không ăn nổi nữa.

“Đồ ngọt sẽ không hư, đợi lát nữa cậu đi, tôi bảo dì Lưu đóng gói cho cậu mang về.” Phó Minh Thâm buồn cười nói.

Lận Châu: “…”

Cậu thoạt nhìn thật sự có tham ăn như vậy sao.

Nhưng đồ ngọt đầy trên bàn đều tản ra mùi hương hấp dẫn người, Lận Châu nghĩ dù sao Phó Minh Thâm cũng biết rõ bản chất của cậu rồi, thế nên không từ chối.

Tham ăn thì sao chứ, cậu tham ăn nhưng không mập, đây chính là bản lĩnh của cậu!

“Cậu muốn ngủ trưa không? Trên lầu có phòng cho khách.” Ăn xong cơm, Phó Minh Thâm hỏi Lận Châu.

Lận Châu lắc đầu nói: “Không cần, tôi buổi sáng ngủ đến sắp 10 giờ mới dậy.”

“Vậy.” Phó Minh Thâm đề nghị: “Đi xem phim?”

Đường máu cung cấp cho não Lận Châu quá dồi dào, có chút không kịp phản ứng, “A?” một tiếng, ngớ ngẩn hỏi: “Phải ra khỏi nhà sao?”

Thực ra cậu có hơi không muốn ra ngoài, chỉ muốn nằm ườn ra.

Nhưng, cùng Phó Minh Thâm đi xem phim, lại hình như khá lãng mạn.

“Không phải, ở tầng dưới.”

Tầng hầm tầng một của Phó gia, được dùng để làm thành rạp chiếu phim gia đình, trước đây Trương gia cũng có một cái, nhưng so với cái này của Phó Minh Thâm, quả thực là một trên trời một dưới đất, Lận Châu ngồi trên sofa mềm mại thoải mái có thể dựa có thể nằm còn có thể xoa bóp, cảm thấy cậu có thể ở chỗ này xem phim cả ngày.

Mẹ nó quá thoải mái rồi.

“Muốn xem phim gì?” Phó Minh Thâm tỏ ý cậu nhìn màn hình chọn phim.

“Bộ phim này không phải hai ngày trước mới chiếu sao? Cũng có thể xem?” Lận Châu chỉ bộ phim do trong nước sản xuất gần đây rất hot, hỏi.

Phó Minh Thâm thấy bạn nhỏ nét mặt không thể tin được, trong lòng tự dưng sinh ra một chút cảm giác thỏa mãn, nói: “Đương nhiên, nếu cậu muốn xem, nguồn phim sắp chiếu cũng có.”

Lận Châu: “…”

Người có tiền cực kì độc ác!

“Vậy thì xem bộ phim này đi.” Lận Châu nói: “Nghe nói khá hay.”

“Được.”

Phó Minh Thâm đi điều chỉnh video, Lận Châu lén lút ở trên sofa lăn một vòng, duỗi cái eo lười biếng, khóe mắt không cẩn thận thoáng thấy trong góc bên trái, có chiếc xe trượt đồ chơi con nít.

Lận Châu: “…”

Má nó…trong phòng Phó Minh Thâm tại sao sẽ xuất hiện thứ của con nít.

Lận Châu lại nghĩ đến suy đoán của mình, liên quan đến Phó Minh Thâm kết hôn sinh con, nhịn không được nhói lòng một cái.

Nhưng, trước đây cậu hỏi Phó Minh Thâm, Phó Minh Thâm phủ nhận rồi phải không?

Dựa vào nhân phẩm và địa vị của Phó Minh Thâm, căn bản cần thiết phải lừa cậu sao?

“Sao vậy?” Phó Minh Thâm lắp đặt xong máy chiếu phim trở về, thấy ánh mắt bạn nhỏ phức tạp nhìn anh, hỏi.

Lận Châu trước là cắn môi dưới, tiếp đó lắc lắc đầu, nói: “Không có việc gì.”

Xe con nít thì như thế nào, không cho phép đứa nhỏ trong họ hàng anh đến chơi sao.

Phải tin tưởng Phó Minh Thâm.

Đây là tín nhiệm cơ bản cần thiết để hai người có thể đi đến bên nhau.

Lận Châu tự mình khuyên nhủ bản thân mình, tâm tình rất nhanh trở nên tốt hơn, cùng Phó Minh Thâm cùng nhau xem phim.

Phó Minh Thâm bình thường cũng không thích xem phim, thỉnh thoảng xem cũng là phim bom tấn của hoolywood, rất ít xem phim trong nước.

Nhưng tính nhẫn nại của anh tốt, cho dù quảng cáo cũng có thể tỉnh bơ xem hai tiếng, cho nên nghiêm túc xem nửa tiếng, đợi xem được một tình tiết rất thú vị, muốn xoay đầu qua nói hai câu với Lận Châu, phát hiện bạn nhỏ đã ngủ ngon rồi.

Anh cầm lên điều khiển từ xa, trực tiếp tắt tiếng, lại nhịn không được nghiêng đầu, nhìn gương mặt ngủ say của bạn nhỏ.

Tư thế ngủ của Lận Châu rất tốt, ở trong ánh sáng và bóng tối màn hình sáng sáng tối tối, giống như một bước tranh người đẹp đi ngủ.

Nhưng, trên tay người đẹp còn nắm điện thoại, cậu đã ngủ say rồi không ý thức được, đang từ từ trượt xuống, Phó Minh Thâm duỗi tay ra, giúp cậu đón lấy.

Màn hình điện thoại sáng lên, có tin nhắn wechat gửi đến.

Phó Minh Thâm cũng sẽ không chủ động đi đọc tin nhắn của người khác, như vậy không lễ phép, ngoặt nỗi thời cơ tin nhắn wechat này đến quá trùng hợp, vừa vặn đập vào tầm mắt Phó Minh Thâm, anh muốn không đọc cũng không được.

Tiểu Tưởng: Chào ngài Lận, tôi từng nói rồi, do ngài muốn đặt làm kẹp cavat, hoa văn gửi qua rất phức tạp, thời hạn công trình có hơi dài, chi phí cũng phải cao một chút, ngài xem có thể tiếp nhận không?

Phó Minh Thâm: “…”

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 16"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online