Mang Thai Con Của Chú Tra Nam - Chương 15
Chương 15: QUÀ
“Chú nhỏ, cái đó, không cần cháu đích thân đi chứ.” Kỷ Lâm nổ lực nặn ra một nụ cười, nói.
Nói giỡn, chỗ đó gà không thèm ỉa chim không thèm đẻ trứng, nghe đâu muỗi còn lớn hơn ngón tay, nước hoa gì đó đều không dùng, gã đường đường là thiếu gia Kỷ gia, sao phải chịu loại uất ức này.
Phó Minh Thâm: “Hạng mục này rất quan trọng, giao cho người khác tôi không yên tâm, tôi chỉ tin tưởng cậu.”
“…” Một câu nói khẳng định này, tất cả không hài lòng trong lòng Kỷ Lâm đều hóa thành động lực, thái độ của Kỷ Lâm lập tức thay đổi.
“Được, đã là chú nhỏ muốn cháu đi, cháu nhất định sẽ không phụ lòng kì vọng của chú!”
Gà không thèm ỉa chim không thèm đẻ trứng lại như thế nào, không phải còn có chim còn có chim sao!
Lại không phải đi Châu Phi!
Phó Minh Thâm hờ hững ừm một tiếng, đang muốn tiễn khách, khóe mắt vô ý lướt đến trên cúc áo Kỷ Lâm thỉnh thoảng vuốt nhẹ.
Con hàng này từ lúc tiến vào liền bắt đầu thỉnh thoảng chơi cái này, giống như cố ý khoe khoang.
Kỷ Lâm chú ý đến ánh mắt chú nhỏ gã, giơ cánh tay cho chú nhỏ gã xem, giọng điệu mang theo khe khoang nói: “Là quà sinh nhật bạn trai cháu tặng cháu, phải hay không rất đẹp?”
Phó Minh Thâm: “…”
Sinh nhật của Kỷ Lâm là đầu năm, lúc đó bạn trai của gã là… Lận Châu.
Đáng ghét, thật sự bị gã làm màu trúng rồi.
Phó Minh Thâm hít sâu một hơi, hạ giọng: “Bạn trai? Cậu không phải có vợ chưa cưới?”
“Cháu…” Kỷ Lâm chỉ là muốn khoe một cái, căn bản không nghĩ nhiều như vậy, mồ hôi lạnh thoáng chốc chảy ra: “Na Na cô ấy không phải ở nước ngoài trong khoảng thời gian ngắn đều không thể về sao, cháu liền, cùng người…” chơi một chút.
Bị ánh mắt sắc bén của chú nhỏ gã nhìn chăm chú, hai chữ sau cùng Kỷ Lâm nói không ra khỏi miệng.
“Cháu lừa chú, trước đây lúc Na Na về nước cháu và cậu ta chia tay rồi, bây giờ đã không có liên lạc nữa, thật sự!”
Nét mặt Phó Minh Thâm hơi nguôi giận, Kỷ Lâm không dám ở lại nữa, nhanh chóng nói: “Chú nhỏ, công ty cháu còn có việc, cháu trở về trước.”
“Đi đi.” Phó Minh Thâm không tiếp tục làm khó gã nữa.
Kỷ Lâm chạy nhanh như chớp, Phó Minh Thâm nhìn cái túi nấm nhung tùng và nấm đỏ bị anh treo ở trên tủ, lại nhớ đến cặp măng sét lóng lánh trên tay Kỷ Lâm kia, có hơi đau tim.
Rất tức nhá.
Kỷ Lâm từ Thiên Hòa đi ra, thở phào nhẹ nhõm, dọa chết rồi.
Thực ra cặp măng sét này gã cũng là lần đầu tiên đeo, lúc yêu đương, gã sẽ tặng cho Lận Châu một vài món quà, Lận Châu cũng sẽ tặng lại cho gã, măng sét, đồng hồ, cà vạt gì đó, đều là nhu yếu phẩm nam tính chuyên nghiệp.
Nhưng những vật phẩm này của gã đều được đặt biệt chế tác riêng cao cấp, căn bản không dùng thứ Lận Châu tặng, đeo những cái này ra ngoài chỉ sẽ làm giảm đi đẳng cấp, khiến cho gã bị khách hàng cười nhạo, cho nên lúc Kỷ Lâm nhận được thì treo ở chỗ đó chưa từng dùng.
Ngược lại là sau khi chia tay, gã ma xui quỷ khiến đều lấy ra những thứ này để dùng.
Nhớ đến Lận Châu, Kỷ Lâm nhớ đến công ty Lận Châu thực tập thì ở gần đây, gã tuần sau thì phải xuất phát ra nước ngoài công tác, một tháng mới có thể trở về.
Lúc này, gã rất muốn gặp mặt Lận Châu.
Gã mấy ngày này, cùng nam sinh nhỏ Cố Bắc nói kia thử một chút, nam sinh kia khéo léo xinh đẹp, rất ngoan ngoãn rất nghe lời, là một trong những thứ mà gã thích nhất.
Thế nhưng, mấy ngày sống chung với nhau, Kỷ Lâm luôn cảm thấy không hợp khẩu vị, thậm chí lúc cùng cậu ta lên giường, đều sẽ nhớ đến gương mặt lạnh lùng kia của Lận Châu, rồi chợt nhận ra nhạt nhẽo vô vị, qua loa kết thúc.
Gã hình như, thật sự thích Lận Châu rồi.
Kỷ Lâm lấy ra điện thoại, số của gã đã bị Lận Châu block, nhưng số điện thoại khác là gần đây mới làm, chưa từng liên lạc với Lận Châu, đầu ngón tay của gã dừng lại một lát ở trên số điện thoại của Lận Châu, rồi ấn xuống gọi đi.
Điện thoại chỉ vang lên mấy tiếng thì được kết nối, thanh âm quen thuộc của Lận Châu từ trong ống nghe truyền đến: “Xin chào?”
“Là anh, Kỷ Lâm, là như thế này, trước đây đồ em tặng cho anh, có một cái đồng hồ anh chưa dùng, vừa vặn anh hôm anh đến chỗ gần công ty em làm việc, muốn mang đến trả cho em, em có tiện ra lấy không?” Kỷ Lâm thuận miệng kiếm một lý do.
Như vậy vừa hay có thể cùng nhau ăn một bữa cơm trưa.
“Ồ.” Thanh âm của Lận Châu rất hờ hững: “Anh gửi cho tôi đi, địa chỉ kí túc xá của tôi anh biết.”
“…” Kỷ Lâm nghẹn họng: “Anh ở gần công ty em, em ra lấy đi.”
“Vậy thì không cần trả tôi nữa, cứ vậy nhé, tôi làm việc.”
“Không phải, alo…alo!”
Nhưng Lận Châu đã lưu loát tắt máy, tức đến mức Kỷ Lâm thiếu chút ném điện thoại lên mặt đất.
Kỷ Lâm là thiếu gia của Kỷ gia, đến chỗ nào không phải được người khen ngợi nịnh nọt, đây là lần đầu tiên bị người hết lần này đến lần khác đối xử lạnh lùng như vậy, bồ tát đất sét cũng bị chọc tức, huống chi gã là một đại thiếu gia chưa từng bị người không cho mặt mũi. Gã siết chặt điện thoại, Lận Châu, cậu đợi đấy cho tôi, tôi sẽ khiến cậu hối hận.
***
Hôm nay Tống diêm vương chọc giận Trương Dung, cho rằng phải cuốn gói cút đi, thế nhưng Trương Dung biết hắn tuy bùng nổ tính tình, năng lực lại là số một, lại gọi điện thoại đến vỗ về, để cho Tống diêm vương có được thể diện.
Tống diêm vương vừa vui vẻ, liền đề nghị ngày mai team building bộ phận, công ty họ mỗi người mỗi tháng đều có phí team building, đã mấy tháng không dùng rồi, Tống diêm vương khí phách bày tỏ dùng tiền team building này, không đủ thì hắn bù thêm.
Có người mời khách không ăn là kẻ ngốc, cho dù mời khách là Tống diêm vương.
Thế nên ngày hôm sau mọi người hoàng tráng, đi thẳng đến tiệc đứng nhà hàng hải sản ở tầng cao nhất tháp đôi, muốn đi ăn tiệc đứng hải sản 300 tệ một người.
“Tiểu Châu, cậu sao luôn ăn đồ ngọt vậy, không ăn hải sản sao?” Chị Lâm của bộ phận bưng một khay đồ ăn ngồi ở bên cạnh cậu.
Lận Châu nói: “Mấy hôm trước vừa ăn, có hơi ngán.”
Cậu vừa rồi đi du lịch đã ăn hải sản ba ngày, lại bị Phó Minh Thâm tặng nhiều đặc sản hải sản như vậy, có chút chán ngấy, còn may tiệc đứng chỗ này có không ít đồ ngọt, rất hợp khẩu vị cậu.
“Những đồ ngọt này calo đều rất cao, cậu cẩn thận béo phì, thì không có cô gái nhỏ thích nữa.” Chị Lâm nói giỡn.
Lận Châu: “Không có chuyện gì, em ăn không mập.”
Chị Lâm: “…”
Chị Lâm uống miếng nước cũng mập bị đả kích nặng nề.
Chị Lâm bình tĩnh một lát mới ổn lại, nói: “Đúng rồi, cậu bây giờ còn độc thân chứ, thích cô gái như thế nào, giáo viên trí thức dịu dàng như thế nào?”
“…” Lận Châu nghe nói chị Lâm này rất thích làm mai cho người khác, mỗi một người độc thân trong văn phòng gần như đều từng bị chị giới thiệu đối tượng, vội vàng nói: “Em tạm thời không muốn yêu đương.”
“Ôi dào, nói chuyện đừng nói chắc chắn như vậy chứ, chị nói với cậu, rất đẹp á, em gái chị là hoa khôi của trường cấp ba của tụi nó.”
“Không cần, em…”
“Chỉ gặp thử thôi, cùng nhau uống ly cafe, gặp một cái lại sẽ không mang thai phải không, cho dù không thể làm bạn trai bạn gái, làm bạn cũng được, ở bên ngoài dựa vào bạn bè, bạn bè không ngại nhiều.”
Lận Châu: “…”
Lận Châu đang muốn nói em thích nam, điện thoại đặt trên bàn rung lên, là Phó Minh Thâm gửi tin nhắn đến cho cậu.
Phó Minh Thâm: Cậu đại khái còn phải bao lâu nữa?
Hôm nay Phó Minh Thâm vừa khéo cũng có xã giao, trùng hợp địa điểm anh xã giao thì ở tầng dưới, Phó Minh Thâm liền bảo cậu đợi một lát nữa cùng nhau về, anh có thứ muốn cho cậu.
“Cứ quyết định như thế nhé, chiều mai, để chị sắp xếp địa điểm, có thể không?” Chị Lâm hỏi.
“Xin lỗi nha chị Lâm.” Lận Châu cho chị Lâm xem màn hình: “Em có người thích rồi.”
Chị Lâm: “…”
Chị Lâm oán giận lướt đi, Lận Châu cười, mở ra wechat, ngón tay dừng lại ở trên tên Phó Minh Thâm, lại khựng lại.
Người thích….cậu sao dễ dàng như vậy liền nói ra khỏi miệng.
Phải, cậu chính là thích Phó Minh Thâm, cái loại thích muốn cùng anh ở bên nhau kia.
Nghĩ như vậy, trên mặt Lận Châu không tự giác lộ ra một nụ cười vui vẻ.
Ngạn: Gần xong rồi, còn ngài.
Phó Minh Thâm: Tôi cũng vậy, lúc cậu xuống nói với tôi một tiếng.
Ngạn: Được.
Lận Châu bên này rất nhanh thì kết thúc rồi, Phó Minh Thâm nói anh còn phải năm phút nữa, bảo cậu ở đại sảnh tầng dưới đợi anh một lát, Lận Châu liền ở đại sảnh tạm biệt với đồng nghiệp của công ty, ngoan ngoãn đợi anh.
Phó Minh Thâm rất nhanh thì xuống đến, nhìn thấy Lận Châu, câu đầu tiên của anh chính là: “Uống rượu rồi?”
“Rất rõ ràng sao?” Lận Châu sờ mặt.
Phó Minh Thâm: “Rất rõ ràng.”
Lận Châu uống rượu đuôi mắt sẽ đỏ ửng, mắt cũng lấp lánh, đoán chừng Lận Châu cũng không biết cậu lúc này nhìn người có bao nhiêu vô tội hấp dẫn người khác.
Nhìn đến Phó tổng trong lòng một trận nóng nảy, có loại xung động muốn hung hăng ức hiếp bạn nhỏ.
Lận Châu xoa xoa mặt, nói: “Bộ phận tụ tập, họ đều uống.”
Ngay cả nữ cũng đều uống, cậu không thể không uống.
Phó Minh Thâm kiềm chế ở trên trán cậu búng một cái: “Buổi tối lại phải ngủ không được, đi thôi, đưa cậu về.”
Lận Châu xoa xoa đầu, cùng Phó Minh Thâm ra khỏi nhà hàng.
Người gác cửa lái xe Phó Minh Thâm ra đến, hôm nay anh không có mang theo tài xế, tự mình lái xe, Lận Châu thật sự rất khâm phục Phó Minh Thâm, xã giao cũng có thể một giọt rượu cũng không dính vào, quả nhiên đãi ngộ của lão đại chính là không giống.
“Phía sau có một cái hộp.” Phó Minh Thâm lái xe, nói: “Mở ra xem thử thích hay không.”
Lận Châu nghe vậy, nhìn về phía sau, quả nhiên nhìn thấy một hộp quà nhung màu xám được gói đẹp đẽ, cậu hỏi: “Ngài lại tặng quà cho tôi?”
“Cậu đã tặng cho tôi đặc sản, có qua có lại mới toại lòng nhau.” Phó Minh Thâm nói.
Lận Châu: “…”
Cậu tặng đặc sản cho Phó Minh Thâm, là coi như đền đáp anh tặng cho cậu đặc sản hải sản, Phó Minh Thâm lại tặng quà coi như đền đáp, cậu coi như đền đáp, lại phải tặng lại…
Orz, phải ngăn chặn một vòng lặp lại này.
Lận Châu cầm qua cái hộp, mở ra xem, liền lập tức khép lại.
Phó Minh Thâm nhìn tình hình giao thông, chú ý thấy phản ứng của cậu: “Không thích?”
Không phải là không thích, là thích không nổi.
Phó Minh Thâm tặng cho cậu là một bộ bút màu nước.
Bản thân Lận Châu học hội họa, rất mẫn cảm với bút màu nước, vừa liếc một cái thì nhìn ra bút màu nước kia là nhãn hiệu nào đó rất đắt, được xưng là Hermes trong bút màu nước, tặng một bộ như vậy, khởi đầu là năm chữ số.
“Ngài làm cái gì tặng tôi quà đắt như vậy?”
Này khiến cho cậu như thế nào trả lại nổi!
“Không đắt.” Phó Minh Thâm nói: “Lấy từ chỗ khách hàng hợp tác, so với giá trên thị trường của cậu thì rẻ hơn gấp mấy lần, vừa vặn cậu cần, thì muốn nhiều một chút.”
Lận Châu: “Thật hay giả vậy?”
Cậu sao cứ không tin như vậy chứ.
Phó Minh Thâm một tay nắm vô lăng, một tay khác lấy ra điện thoại, nói: “Tôi bây giờ liền gọi điện thoại cho khách hàng đó, cậu hỏi thử phải hay không.”
“Không không không, không cần.” Lận Châu nhanh chóng ngăn cản anh: “Lời của ngài, tôi đương nhiên đều tin.”
Phó Minh Thâm bỏ điện thoại xuống, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khẽ.
Lận Châu tuy trên miệng không nói, nhưng trong lòng sớm thì đã vuốt ve bút rất nhiều lần.
Nhãn hiệu bút mực nước này đắt có đạo lý của đắt, xác thực dùng tốt.
Cậu thực ra đã chảy nước dãi rất lâu, luôn nghĩ sau này kiếm được tiền rồi thì mua mấy cây loại bút mực nước này, ai biết Phó Minh Thâm dứt khoát tặng cho cậu một bộ.
Cho nên trong lòng vẫn là rất vui.
Trước đây lúc cậu và Kỷ Lâm yêu nhau, Kỷ Lâm cũng sẽ tặng quà cho cậu, nhưng tặng đều là hàng hóa xa xỉ một sinh viên như cậu, còn là học sinh nghèo hoàn toàn dùng không được.
Có so sánh mới có đau thương, so với Phó Minh Thâm, Lận Châu nhịn không được hung hăng kéo giẫm chôn bạn trai cũ vào trong đất.
Chính là trả lại quà gì đây?
Lận Châu cho đến lúc trở về kí túc xá, đều đang phiền não chuyện này.
Sau khi Phó Minh Thâm đưa Lận Châu về, liền gọi người lái thay đến lái xe, bản thân khép hờ mắt ngồi ở ghế sau nghỉ ngơi.
Đúng lúc này, điện thoại trong tay anh rung lên.
Hàn Đông Vũ: [Hình ảnh]
Hàn Đông Vũ: [Hình ảnh]
Hàn Đông Vũ: [Hình ảnh]
Hàn Đông Vũ: Phó tổng, ảnh ngài cần.
Hàn Đông Vũ gửi cho anh ba tấm hình kẹp caravat bị làm hư, Phó Minh Thâm gửi lại cho hắn một động tác tay OK, rồi lưu lại ba tấm hình, mở ra vòng bạn bè.
Hàn Đông Vũ cảm thấy sếp hắn hôm nay có hơi kì lạ, đang yên lành muốn hắn làm hư kẹp caravat.
Nhưng tiền thưởng của trợ lý Hàn đều bởi vì tự cho là thông minh bị trừ sạch, hắn cũng không biết sếp muốn làm gì, cũng không dám hỏi, chỉ dám ngoan ngoãn làm theo.
Hắn gửi xong tin nhắn không bao lâu, hắn nhìn thấy sếp hắn người hiếm khi đăng bài trong vòng bạn bè đã đăng bài viết.
Phó tổng: Kẹp caravat lại hư rồi, hazzz. [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]
Hàn Đông Vũ: “…”
Sếp ơi, ngài lừa người khác như thế này sẽ hay không quá rõ ràng rồi, một chút làm màu cũng không có nữa.