Mang Thai Con Của Chú Tra Nam - Chương 14
Chương 14: ĐẶC SẢN
Quá trình du xuân lần này có chút xấu hổ, nhưng tổng thể vẫn là rất vui, đặc biệt là ngày thứ ba ra biển, khu vực gần vùng biển kia có một đảo nhỏ, phong cảnh bên trên rất đẹp, Lận Châu nhìn xong bùng nổ linh cảm, quyết định cuối tuần sau phải dùng bút vẽ ghi chép lại nó.
Buổi tối lúc trở về kí túc xá, đã là hơn 10 giờ tối.
Bạn cùng phòng Tào Tuấn Duật kết thúc hẹn hò với bạn gái, tinh thần sảng khoái, ồn ào muốn Lận Châu mang đặc sản bổ sung thể lực buổi chiều tổn thất do chiến đấu hăng hái.
Hành lý của Lận Châu căng phòng, cậu vừa mở ra khóa kéo, đồ đựng bên trong do quá đầy, đợi không kịp rớt ra một đống.
“Đệch mẹ, bảo cậu mang đặc sản, lại không bảo cậu mở cửa hàng, cậu sao mua nhiều như vậy?”
Tào Tuấn Duật ngồi xổm nửa người dưới giúp cậu nhặt lên đồ rớt trên sàn, lại nhìn nhãn hiệu, tiếp đó lại trợn to mắt.
Ngự Tư Trù, đệch, tớ nhớ nhãn hiệu này rất đắt, nghe đâu nguyên liệu hải sản nhà họ dùng đều là đánh bắt tự nhiên, cậu sẽ không là…” Nói đến chỗ này, Tào Tuấn Duật cố ý ngừng lại một lát, nét mặt cười xấu xa nhìn cậu.
Lận Châu chớp chớp mắt, những thứ này hơn nửa đều là Phó Minh Thâm mua.
Hôm nay, Phó Minh Thâm mua một túi lớn đặc sản, mượn cớ hành lý của mình chứa không nổi nữa, để cho cậu mang giúp.
Mang rồi lại mang, thì trả về không được nữa.
Phó Minh Thâm nói để cho cậu mang về đi chia cho bạn học ăn.
Lận Châu cho rằng Tào Tuấn Duật nhìn ra gì đó, không tự nhiên ho một tiếng, liền nghe thấy hắn tiếp tục nói: “Crush ba ba rồi, nếu không sao có thể vì ba ba tiêu nhiều tiền như vậy.”
Lận Châu: “…”
“Hư hư, ba ba rất cảm động, đáng tiếc ba đã là hoa có chủ rồi, nếu không nhất định cùng con trải qua một đoạn tình cảm không phù hợp với đạo đức xã hội.”
Lận Châu mặt không cảm xúc khép lại hành lý, ăn hải sản cái gì, ăn cái mông.
Do đặc sản mua xác thực quá nhiều, Lận Châu đều giữ lại một chút cho hai người bạn cùng phòng khác, chuẩn bị ngày mai gửi cho họ, lại đưa một chút cho kí túc xá bên cạnh, gần như chia xong rồi.
Tào Tuấn Duật đối với sự hào phòng của cậu chậc lưỡi không thôi, hắn âm thầm tính toán, những thứ này cộng lại giá trị tuyệt đối phải một hai ngàn, Lận Châu mắt cũng không chớp liền tặng ra ngoài.
Thực ra bản thân không muốn ăn, căn bản không cần thiết phải mua.
Lận Châu tặng xong đồ trở về, trong tay cầm lấy một một bình mật ong bạn học kí túc xá sát vách tặng, nhìn thấy Tào Tuấn Duật nét mặt phức tạp nhìn chằm chằm cậu, hỏi: “Sao vậy?”
“Thì, lần sau cướp ngân hàng, mang ba ba theo, tớ chạy rất nhanh.”
Lận Châu: “…”
***
Do trang trí từ chức, Lận Châu sinh viên thực tập này tạm thời tiếp nhận thay thế công việc của cô, Tống diêm vương không có lại tìm cậu quấy rầy, mà Trương Dung bên kia nghe nói đã đạt thành hợp tác với Thiên Hòa, trận này đều đang bận rộn chuyện hợp tác, cũng không có thời gian rảnh tìm cậu quấy rầy, cuộc sống đi làm của Lận Châu ngoại trừ có chút bận, trôi qua còn coi như vui vẻ.
Hôm nay, cậu vừa đến công ty, thì nhận được tin nhắn Phó Minh Thâm gửi cho cậu.
Phó Minh Thâm: [Hình ảnh]
Phó Minh Thâm: Cậu gửi?
Lận Châu vừa mở máy tính, vừa trả lời anh.
Ngạn: Ừm, du xuân tôi chơi rất vui.
Ngạn: Xoay vòng vòng.JPG
Cậu gửi nấm tùng nhung và nấm đỏ cho Phó Minh Thâm, cậu có một bạn học trước đây ở kí túc xá từng đẩy mạnh tiêu thụ, nói là người trong thôn họ lên núi hái nấm, đều là nấm mọc hoang dã, mùi vị rất tươi, chẳng qua do giá cả quá đắt, cũng không có đẩy mạnh tiêu thị ra ngoài được.
Lận Châu biết Phó Minh Thâm khẳng định cái gì cũng không thiếu, có khi một bữa cơm đều là mấy vạn, những thứ đó với anh mà nói cũng không hiếm lạ, nhưng Phó Minh Thâm tặng cho cậu nhiều đặc sản hải sản như vậy, cậu không thích lấy đồ không công của người khác, đều sẽ nghĩ cách đồng giá tặng trở về.
Đối phương tặng cho cậu đặc sản, cậu cũng tặng một chút đặc sản cho anh.
Phó Minh Thâm: Cảm ơn, có lòng rồi.
Phó Minh Thâm: Nhưng cậu tặng tôi những cái này, có từng suy nghĩ một vấn đề chưa: Tôi không biết nấu ăn.
Lận Châu: “…”
Không phải, Phó Minh Thâm loại nhân vật địa vị này, không nên sống ở trong phòng mấy chục ngàn mét vuông, mỗi ngày nằm ở trên chiếc giường mấy trăm mét, có mấy ngàn người hầu hầu hạ anh đánh răng rửa mặt thay quần áo và dùng bữa sao.
Tại sao còn sẽ có phiền não không biết nấu ăn chứ!
Ngạn: Trong nhà ngài…không có bảo mẫu nấu cơm à?
Phó Minh Thâm: Có, nghỉ phép rồi.
Lận Châu: “…”
Lý do này cậu vậy mà không có cách nào phản bác.
Lận Châu đang muốn nói với anh những thứ cậu tăng đều là hàng khô, có thể cất hơn một năm, điện thoại lại rung lên.
Phó Minh Thâm: Nếu không cậu làm cho tôi ăn?
Lận Châu âm thầm xóa đi gõ chữ được, nói cái gì mà bảo mẫu nghỉ phép chứ, chính là muốn cậu nấu cho anh ăn.
Nói không chừng bảo mẫu cũng là nghỉ phép của Erwin Schrödinger.
Erwin Rudolf Josef Alexander Schrödinger ( 12 tháng 8 năm 1887 – 4 tháng 1 năm 1961), là nhà vật lý người với những đóng góp nền tảng cho lý thuyết , đặc biệt là cơ học sóng: ông nêu ra phương trình sóng mô tả trạng thái của hệ lượng tử (phương trình Schrödinger phụ thuộc thời gian và dừng) và đã chứng minh hai hình thức và của về bản chất là giống nhau. Schrödinger cũng tự đề xuất ra cách giải thích cho ý nghĩa vật lý của hàm sóng và những năm về sau ông luôn phản đối cách giải thích Copenhagen về bản chất của cơ học lượng tử (với nghịch lý nổi tiếng ). Con mèo của Schrödinger là một , đôi khi được gọi là do nhà vật lý học người Ireland gốc Áo nghĩ ra vào năm 1935 khi tranh luận với về trong . Thí nghiệm đưa ra giả thuyết về một con mèo có thể vừa sống vừa chết, theo cách hiểu của vật lý là trạng thái . Hiện tượng này xảy ra khi đối tượng thí nghiệm được liên kết với sự kiện ngẫu nhiên có thể xảy ra hoặc không.
Chiêu bài cũ, đều là chiêu bài cũ!
Lúc ra ngoài đi chơi với nhau cậu đã chính miệng nói biết nấu cơm, người đàn ông này liền nhớ kĩ.
Không thể dễ dàng như vậy khiến anh đạt được!
Ngạn: Được.
Nhìn xem cái tay này đi, giờ phút mấu chốt nó vẫn cứ phản bội chủ nhân.
“Cốc cốc.”
Đang lúc Lận Châu ném nồi cho cái tay không nghe lời, cửa văn phòng bị người gõ hai cái, thanh âm Tống diêm vương từ cửa truyền đến: “Lận Châu, theo tôi đi một lát.”
Lận Châu nhanh chóng nói với Phó Minh Thâm một tiếng lãnh đạo tìm cậu, đứng lên ra ngoài.
Tống diêm vương đợi ở cửa, Lận Châu đi đến trước mặt hắn, hỏi: “Giám đốc Tống, có chuyện gì sao?”
“Trương tổng bảo chúng ta đi một chuyến, đi thôi.”
Trương Dung tìm họ?
Mí mắt Lận Châu giật một cái, ‘ồ’ một tiếng, theo Tống diêm vương cùng nhau đi thang máy lên trên.
“Khụ.” Tay Tống diêm vương chống ở bên môi, không tự nhiên ho một cái, có chút ngượng ngịu nói: “Cái kia, mấy hôm trước, cảm ơn cậu.”
“…” Lận Châu nghe đã quen hắn giọng điệu độc tài nghiêm túc, giọng điệu này khiến cậu thiếu chút nữa nổi da gà đầy người, rất có tố chất ứng xử nơi công sở nói: “Không cần cảm ơn, đây là công việc của tôi.”
Tống diêm vương nói là chuyện mấy hôm trước cậu giúp hắn làm poster, poster kia vẫn như cũ một lần thông qua, không có chỉnh sửa, Lận Châu nghe nói bên hợp tác nhìn thấy tấm poster này, mắt đều sáng lên, hỏi họ có nhà thiết kế tốt như vậy, tại sao còn muốn sao chép, làm đến mức người nhân viên phụ trách bàn bạc bên Trí Liên vừa vui vừa xấu hổ.
“Cậu có ý thức này thì rất tốt.” Tống diêm vương giọng điệu lập tức khôi phục bình thường: “Làm cho tốt, tranh thủ sau khi lấy được bằng tốt nghiệp ở lại công ty, phúc lợi đãi ngộ và tiền đồ của công ty này vẫn là khá tốt.”
Lận Châu cười, ấn thang máy, không nói được cũng không nói không được.
Thật ra trong lòng đang nói, ngốc mới ở lại chỗ này.
Dựa vào ánh sáng của Tống diêm vương, Trương Dung lần này không để họ đứng đợi 15 phút, thậm chí còn có ghế.
“Là như thế này.” Mười ngón tay Trương Dung đan chéo, hai tay chống ở trên bàn làm việc.
“Nghệ Nhân bên kia bày tỏ rất hài lòng với poster mới của chúng ta, nhưng cũng đối với chuyện sao chép trước đó lòng có khúc mắc, yêu cầu trang trí trước đó ở trước mặt nói một tiếng xin lỗi, nhưng trang trí đó đã từ chức, để cho cô ta đặc biệt trở về xin lỗi cũng không thể nào, tôi nghĩ chuyện một câu xin lỗi này, để Lận Châu đi, được không?”
Nghệ Nhân chính là công ty họ hợp tác.
Trước đó poster kia, Nghệ Nhân có thể nhanh như vậy nhìn ra sao chép, bởi vì trang trang trí sao chép chính là tranh ở trên trang web công ty họ, dựa theo cách nói của trang trí cũ, cô lại không hiểu rõ Nghệ Nhân, dung hợp một chút tranh của công ty họ không phải rất bình thường?
Nghệ Nhân cũng là một công ty lớn trên thị trường, trước đó bị công ty họ bám riết, cộng thêm bối cảnh Trương gia, thật sự cho rằng hai bên hợp tác có thể mang đến lợi ích rất tốt, kết quả hợp tác rồi mới phát hiện, Trí Liên chính là chỉ có bề ngoài, ngay cả một phần mười năng lực khi chém gió cũng không có.
Nhưng họp đồng sớm kí rồi, hợp tác đã đang tiến hành, kết thúc hợp tác tổn thất càng lớn hơn.
Họ mới sẽ tóm lấy một chút chuyện nhỏ này làm lớn chuyện, có lẽ chính là tâm trạng tôi không thoải mái anh cũng đừng hòng thoải mái.
Lận Châu biết Trương Dung tìm cậu chắc chắn sẽ không có chuyện tốt.
Chuyện này thuộc về lúc xảy ra vấn đề khó khăn cậu lập tức giúp đỡ, lại muốn cậu xin lỗi, cái này cũng quá buồn cười rồi.
Cậu vừa muốn từ chối, Tống diêm vương mở miệng trước, nói: “Không thể nào, chuyện này từ đầu đến cuối không có bất kì quan hệ gì với Lận Châu, dựa vào cái gì cậu ta phải xin lỗi, cô làm vậy không phải rất mắc cười sao?”
Không ngờ đến Tống diêm vương vậy mà vì cậu ra mặt, Lận Châu hơi nhướng mày.
Trương Dung cau mày: “Chỉ một câu xin lỗi, lại không cần cậu ta làm gì, nếu không anh nói phải làm thế nào?”
Tống diêm vương chẳng hề lùi bước: “Phải làm thế nào là chuyện của các người.”
“Đây là chuyện của công ty!” Cơn tức giận của Trương Dung phập phồng lên xuống: “Hơn nữa chuyện này là sai sót của bộ phận các người, tôi nghĩ xong cho các người phương án giải quyết các người không cần, vậy được, trách nhiệm này thuộc về anh xử lý, anh đến giải quyết.”
“Đầu tiên, chuyện này xảy ra trước khi tôi được điều đến bộ phận này, thứ hai, ngay lập tức, tôi đã nhanh chóng làm ra xử lý, cũng nộp ra phương án giải quyết hoàn mỹ, không có trì hoãn bất kì chuyện nào, nếu như cô cảm thấy vấn đề ở chỗ tôi, được, cô mời người tài giỏi khác đến đi!”
Nói xong, Tống diêm vương đứng lên, tháo bảng tên, đặt ở trên bàn, nói với Lận Châu: “Đi.”
Lận Châu trái lại còn chưa kịp mang bảng tên, nhưng rất cho Tống diêm vương mặt mũi đi theo ra ngoài, vừa đi ra khỏi văn phòng, thì nghe thấy trong văn phòng truyền đến một tiếng ‘rầm’, cũng không biết Trương Dung đập cái gì rồi.
Cậu có chút nghĩ không thông tại sao Trương gia sẽ để cho Trương Dung đến đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc này, Trương Dung cậu hiểu rõ, năm cấp ba thì vừa ngang ngược vừa độc tài, làm chuyện không có não, so với anh trai Trương Trình lòng dạ thâm sâu của cô, quả thực là một trên trời một dưới đất.
Nếu không phải Trương Dung xác thực không có bất kì lực cạnh tranh nào, cậu đều sẽ nghi ngờ là Trương Trình cố ý điều cô đến thành phố này, sớm đá cô ra khỏi vòng cạnh tranh.
“Giám đốc Tống, ngài không có chuyện gì chứ?”
Lận Châu thấy Tống diêm vương tức đến sắp bốc khói, liều mạng ấn phím đi xuống của thang máy, có chút nghi ngờ hắn một giây sau sẽ hay không trực tiếp đấm cửa thang máy.
Tống diêm vương đối với chuyện vô cớ điều hắn đến bộ phận tiếp thị đã không hài lòng, cho nên chuyện này hoàn toàn chính là ngòi nổ.
Hơn nữa hắn cũng nhìn ra nói Lận Châu là con ông cháu cha của Trương Dung bên kia, nhưng thực ra Trương Dung đã mấy lần nhắm vào cậu, hắn chưa từng thấy con ông cháu cha nào ấm ức như vậy, hắn không hiểu rõ giữa Trương Dung và Lận Châu rốt cuộc là quan hệ gì.
Nhưng hắn bao che khuyết điểm.
“Tôi có thể có chuyện gì, lần này liên lụy đến cậu thật xin lỗi, nhưng loại công ty này, không cần cũng được, không làm thực tích cho tốt, tâm địa gian xảo lung tung lại một đóng lớn.”
“…” Vừa rồi cũng không biết ai thổi phồng công ty đãi ngộ phúc lợi và tiền đồ khá tốt.
Tống diêm vương xuống tầng liền mở máy tính, Lận Châu trở về vị trí làm việc của mình, Tiểu Lý nhỏ giọng hỏi: “Tống diêm vương phải hay không lại tìm cậu gây phiền phức?”
“Không có.” Hắn chỉ chẳng qua mang cậu cùng nhau đi tìm một phiền phức lớn mà thôi.
“Tôi nghe nói thứ sáu tuần này công ty chúng ta và Thiên Hòa phải tổ chức nghi thức ký hợp đồng, tôi phải hay không cuối cùng có thể nhìn thấy vị lão đại Thiên Hòa trong truyền thuyết kia, rất kích động nhóa.”
“…” Lận Châu thấy Tiểu Lý làm ra thư thế ôm tim rất thiếu nữ, lặng lẽ trượt ghế sang bên trái.
Cậu đã bị các bé 0 sùng bài Phó Minh Thâm vây quanh rồi.
Do Tống diêm vương đình công, Lận Châu hôm nay không có việc làm, cậu lại mở wechat, gửi tin nhắn cho Phó Minh Thâm.
Ngạn: Tôi sắp bị sa thải rồi.
Phó Minh Thâm đang mở họp, lúc này một quản lý cấp cao đang báo cáo thành quả công việc một quý của bộ phận, Phó Minh Thâm dựa vào trên ghế ông chủ, mặt không cảm xúc nghe, ngón tay nhẹ nhàng ở mặt bàn gõ.
Anh tuy tốt xấu gì đều không biểu hiện trên mặt, nhưng các vị ngồi ở chỗ này người nào không phải kẻ lõi đời, đều cảm giác được sếp không phải rất hài lòng, đều ngồi nghiêm chỉnh, người báo cáo trán đổ ra một tầng mồ hôi lạnh, gần như là căng da đầu nói tiếp.
Lúc này, điện thoại Phó Minh Thâm đặt ở trên bàn rung lên, anh vốn nghe đến một bụng lửa, rất không muốn nghe tiếp, tiện tay cầm điện thoại qua, cầm lên xem.
Gần như là trong phút chốc, những người trong phòng hội nghị cảm thấy băng tuyết trên người Phó Minh Thâm giống như gặp gió xuân, hòa tan hơn một nửa.
Ngón tay Phó Minh Thâm ở trên màn hình ấn xuống mấy cái.
F: Ồ? Có chuyện tốt như vậy?
Lận Châu trả lời rất nhanh.
Châu Châu: Ha ha ha ha đúng vậy!
Châu Châu: Phó tổng, chuyện ngài trước đây nói mở cửa sau, còn tính không?
F: Vậy phải xem biểu hiện của cậu.
Châu Châu: Khóc lớn.JPG
Châu Châu: Mãnh nam rơi lệ.JPG
Châu Châu: Lăn lộn khóc.JPG
Phó Minh Thâm: “…”
Tại sao Lận Châu bình thường nhìn lạnh lùng, sẽ làm nũng như vậy!
Phó Minh Thâm đừng nói mở cửa sau, cửa trời cũng mở cho cậu.
Chỉ có điều Phó tổng rõ ràng sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, đang lúc Phó Minh Thâm chuẩn bị gõ chữ bảo cậu mai đến công tuy, tin nhắn mới của Lận Châu lại nhảy ra.
Châu Châu: Sếp lại thay đổi chủ ỷ, không đuổi tôi nữa.
Châu Châu: Nước hồ tây, là nước mắt của tôi.JPG
Phó Minh Thâm: “…”
Phó Minh Thâm đặt điện thoại ở một bên, nhìn quản lý cấp cao ngừng lại: “Tiếp tục đi, xem tôi làm cái gì, trên mặt tôi có phương án cứu vãn KPI của bộ phận anh?”
Thấy anh vậy mà mở họp còn gửi tin nhắn làm việc riêng, rất không bình thường.
Thế nhưng quản lý cấp cao không dám nói, kẹp đuôi tiếp tục báo cáo.
Lận Châu vốn đều làm xong chuẩn bị cuốn gói cút đi, kết quả Tống diêm vương bên kia lại cùng cậu nói quản lý cấp cao công ty đi tìm công ty hợp tác đàm phán, bảo cậu đừng nghĩ nhiều, làm việc cho tốt, bát cơm vẫn còn.
Lận Châu bi thương nước mắt rơi thành biển.
Cậu chẳng hề muốn bát cơm này được không.
Phó Minh Thâm họp xong đi ra, đã sắp 11 giờ, về đến văn phòng, thư kí nói với anh Kỷ tổng nhỏ đã đến rồi.
Kỷ tổng nhỏ chính là Kỷ Lâm, do cha gã Kỷ tổng thật sự này chưa về hưu, mọi người đều gọi gã là Kỷ tổng nhỏ.
“Để nó vào đây.” Phó Minh Thâm nói.
Kỷ Lâm rất nhanh thì đi vào, Phó Minh Thâm ngồi ở trước bàn trà văn phòng, thấy gã tiến vào, chỉ chỉ đối diện nói: “Ngồi.”
Kỷ Lâm thấy anh đang pha trà, biết không phải chuyện lớn, trong lòng nhẹ nhõm hơn hẳn.
Gã thật sự rất sợ chú nhỏ này tìm gã nói chuyện công việc, thái độ của Phó Minh Thâm đối với công việc rất nghiêm túc lại khắc khe, mà gã do tính tình thiếu gia, có lúc sẽ lười chảy thây trộm lười biếng, bị chú nhỏ gã từng dạy dỗ mấy lần.
“Trà này rất thơm.” Kỷ Lâm nếm thử một hớp trà thơm trong ly, nói: “Là trà long tỉnh ạ.”
“Ừm.” Phó Minh Thâm nói: “Đầu lưỡi cậu trái lại là thông minh.”
“Hì hì, cháu ngày ngày theo lão già uống, có thể không biết sao, chú nhỏ chú hôm nay tìm cháu qua đây có chuyện gì sao.”
Phó Minh Thâm chậm rãi uống miếng trà, mới nói: “Hạng mục Đông Nam Á kia, là cậu đang làm đúng chứ.”
Tuy quan hệ của Phó Minh Thâm và Kỷ gia cũng không tốt, nhưng dù sao cũng là người một nhà, Phó gia và Kỷ gia cũng có hạng mục hợp tác.
“Đúng, hạng mục này đang bước đầu khai phá, điều kiện bên kia lại không phát triển, rất khó làm.”
“Tôi nghe nói các cậu gần đây có phái một nhóm người đi công tác qua đó?”
“Ừm, là có dự tính này, đi tầm một tháng, do điều kiện khá gian khổ, cháu còn vì cái này điều phối rất lâu, mới tổ chức được một nhóm tinh anh thực lực mạnh qua đó.” Kỷ Lâm nhân cơ hội tranh công.”
Phó Minh Thâm: “Hạng mục này rất quan trọng, không thể qua loa.”
Kỷ Lâm: “Vâng, cháu biết, cho nên…”
“Cho nên,” Phó Minh Thâm cắt ngang gã: “Cậu đích thân chạy một chuyến.”
Kỷ Lâm: ???
Kỷ Lâm: “…”