Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Mang Thai Con Của Chú Tra Nam - Chương 13

  1. Home
  2. Mang Thai Con Của Chú Tra Nam
  3. Chương 13
  • 10
Prev
Next

Chương 13: ĐỘN THỔ

Thực ra Lận Châu từ cấp ba thì bắt đầu ở kí túc xá, phần lớn các nam sinh không chú trọng nhiều, mùa hè mặc một cái quần đùi thậm chí quần lót nhỏ chạy đến chạy đi khắp nơi.

Bản thân Lận Châu không làm như thế, nhưng cũng sẽ không để ý né tránh những cái này.

Nhưng đối phương đổi thành Phó Minh Thâm, dường như trở nên không giống nữa.

Giữa lúc Lận Châu hoảng loạn, nhanh chóng mặc vào cái ống quần, lúc kéo quần, cậu không chú ý chân trái giẫm ống quần chân phải, thiếu chút nữa vấp chính mình bốn chân ngửa lên trời.

Giữa lúc chân tay lúng túng, Lận Châu duỗi tay ra vịn một bên tường, ổn định thân thể, dưới chân lại bởi vì vì để ổn định thăng bằng, bước đến một bước, không cẩn thận đá phải chân bàn.

Vừa hay đúng lúc, cậu vừa vặn đá trúng là chỗ góc chân bàn.

Mùi vị này… Lận Châu hít ngược một hơi lạnh, nước mắt thiếu chút nữa chảy xuống.

Chẳng qua cậu rất kiên cường ở trong khoảng khắc cửa bị mở ra, nhịn xuống đau đớn nhanh chóng mặc xong quần.

Còn may hôm nay phải leo núi, cậu mặc là quần vận động thuận tiện, không có độn hổ tại chỗ.

Phó Minh Thâm xách đồ ăn sáng vào, trở tay đóng cửa lại, nhìn thấy Lận Châu nét mặt đau khổ nhảy bằng một chân đến bên giường ngồi xuống, hỏi: “Sao vậy?”

“Chân không cẩn thận đá phải.”

Lận Châu nói, ánh mắt u oán nhìn Phó Minh Thâm, đều trách anh sớm không về muộn không về khăng khăng lúc này trở về.

Phó Minh Thâm vừa nghe, cúi đầu nhìn ngón chân cậu, thì thấy ngón chân cái của cậu đều rách rồi, có máu chảy ra.

“Nghiêm trọng như vậy.” Phó Minh Thâm đặt đồ ăn sáng ở một bên, nói: “Tôi xem thử.”

Phó Minh Thâm rút khăn giấy, nửa ngồi xổm ở trước giường, anh thấy Lận Châu đau đến khuôn mặt nhỏ đều cau thành một nắm rồi, cẩn thận nâng lên chân cậu, vừa đặt lên đầu gối mình, thì cảm nhận được chân của Lận Châu phản xạ có điều kiện co rụt lại về sau.

“Rất đau?” Anh hỏi.

Đau là thứ yếu, có thể là nguyên nhân vừa vận động xong, nhiệt độ trên tay Phó Minh Thâm rất cao, Lận Châu bị anh nắm mắt cá chân, cảm thấy rất ngứa.

Cậu miễn cưỡng nhịn xuống xung động co chân về, nói: “Có chút.”

Phó Minh Thâm vốn muốn giúp cậu lau sạch máu, nhìn thấy bộ dáng này của cậu không dám đụng vào miệng vết thương của cậu, tỉ mỉ quan sát ngón chân cái bị thương của câu, ngoại trừ rách một lỗ, ngón chân còn hơi đỏ, không biết đợi lát nữa sẽ hay không sưng lên.

“Không biết có hay không tổn thương đến xương ngón chân, đợi đi xuống phòng khám bệnh tầng dưới khám thử.”

Có thể đến chỗ này đi nghỉ thực lực kinh tế gần như đều mạnh, ở bên cạnh biệt thự có một phòng khám tư nhân xa hoa, phòng khám còn cung cấp xx, nhưng xx dù tri kỉ cũng không thể nào mang đến công cụ chụp hình qua đây, vẫn là phải tự mình đi qua.

“Chắc hẳn chỉ là đá bị thương, không có nghiêm trọng như vậy, cũng không đau lắm.” Lận Châu nói.

Sau khi một trận đau đớn xuyên tim trôi qua, chỉ dư lại đau đớn ở chỗ miệng vết thương, ngón chân trái vẫn còn ổn.

Cho nên Lận Châu cảm thấy mua một miếng băng dán cá nhân thì được rồi, ngày nay, ngón chân ai chưa từng đá phải mấy lần.

Nếu là mỗi lần đều phải đi bệnh viện chụp hình, vậy thì bệnh viên kia liền đầy một hàng người sợ là một giọt nước cũng không ngấm qua được.

“Ngay cả bàn chân đều đỏ, không cần giấu bệnh sợ thầy.”

Lận Châu: “…”

“Chắc chắn không phải…”

Bị thương đỏ.

Nguyên lý thứ đồ chơi này giống với đỏ mặt…

“Hửm? Cái gì không phải?” Phó Minh Thâm ngước mắt hỏi.

“…” Lận Châu không biết trả lời như thế nào, không được tự nhiên rụt rụt chân.

Phó Minh Thâm nhận thấy được né tránh trong mắt, dường như cũng ý thức được cái gì đó.

Anh rủ mắt, nhìn chân bị đặt lên đầu gối mình.

Lận Châu cao 182, khung xương lại không lớn, chân cũng lộ ra có chút đẹp quá mức, từng ngón chân mượt mà trơn nhẵn, mu bàn chân bởi vì làn da trắng nõn, có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh, giống như gót ngọc hoàn mỹ không tì vết trong truyền thuyết.

Phó Minh Thâm không có nghiện mê chân, nhưng khoảng khắc này, đối với bàn chân này, anh vậy mà sinh ra mấy phần suy nghĩ ướt át.

Điều hòa vào lúc Lận Châu vừa thức dậy liền tắt đi kéo cửa sân ra thượng thoáng khí, cảm giác mát lạnh do gió xuân mang theo đưa vào trong phòng, yếu tố không khí trong phòng lại dường như vô cớ trở nên nóng nảy, ngay cả nhiệt độ biểu kiến đều từng chút một tăng lên theo.

Phòng dường như trở thành một lồng hấp, vành tai Lận Châu cũng nóng theo.

Bầu không khí vừa vặn, Phó Minh Thâm thấy ánh mắt bạn nhỏ trốn tránh, hoàn toàn không dám nhìn mình, trong lòng rõ ràng nghĩ chân của bạn nhỏ quan trọng, nhanh chóng mang bạn nhỏ đi phòng khám bệnh, nhưng lại nhịn không được sinh ra mấy phần tâm tư hung ác trêu đùa cậu.

Một tay khác của anh không nắm lấy chân Lận Châu phủ ở trên mu bàn chân cậu, đang muốn nói một chút gì đó, bỗng nhiên một thanh âm ‘rột rột’ cực kì phá hoại phong cảnh từ chỗ bụng Lận Châu truyền đến, bỗng chốc đâm vỡ bong bóng màu hồng đầy phòng.

Lận Châu: “…”

Phó Minh Thâm: “…” Khoảng khắc này, Lận Châu rất muốn tuyệt giao với bụng của mình.

Làm cái gì cũng không được, làm mất mặt cậu là số một!

Bởi vì Phó Minh Thâm không ở phòng đơn xa hoa chuyên môn vì anh chuẩn bị, cái này liền hời cho trợ lý Hàn quyền lực chức vị đều đánh đồng với Phó tổng.

Đáng tiếc Hàn Đông Vũ có lẽ trong mệnh không mang theo hai chữ hưởng thụ, tối qua bỗng nhiên có công việc bất thình lình, khiến hắn và Phó Minh Thâm cùng nhau tăng ca đến tối khuya, hơn nữa sếp ngủ rồi, hắn lại còn phải tổng hợp tin tức, một mạch bận đến sắp hai giờ sáng mới ngủ.

Sáng sớm, mắt Hàn Đông Vũ thiếu chút mở không ra, 7 giờ 40 phút mới giãy giụa thức dậy, lắc lư như du hồn đi đánh răng rửa mặt.

Lúc hắn đang đánh răng, nghe thấy điện thoại bên ngoài truyền đền tiếng chuông điện thoại—vì để không bỏ lỡ điện thoại quan trọng của Phó Minh Thâm và một vài thương vụ khác, điện thoại Hàn Đông Vũ chưa từng tắt âm thanh, hơn nữa còn đặt biệt cài đặt chuông điện thoại cho Phó Minh Thâm.

Hàn Đông Vũ vừa nghe tiếng chuông điện thoại là của Phó Minh Thâm, không dám trì hoãn, nhanh chóng nhổ ra bọt kem đánh răng trong miệng, ra ngoài nhận điện thoại.

“Phó tổng.”

“Cậu đi mua một ít băng dán cá nhân qua đây, còn có thuốc tiêu viêm và tiêu sưng, thuận tiện cùng với Tiểu Phương bên kia nói một tiếng, hoạt động hôm nay tôi và Lận Châu không tham gia nữa.”

Hàn Đông Vũ: “…???”

Hàn Đông Vũ: “!!!”

Lượng tin tức câu nói này của Phó Minh Thâm quá mức phong phú, trong lòng Hàn Đông Vũ nhịn không được ‘đệch mẹ’ một tiếng.

Này, này, sếp cũng quá cầm thú đi, làm người ta đến không xuống nổi giường.

Hơn nữa, đều ngủ một giường rồi, tại sao phải giả vờ đi ở phòng đôi, ở trên giường lớn rộng hai mét lăn đến lăn đi không ngon sao!

Hàn Đông Vũ hít sâu một hơi, miễn cưỡng để cho bản thân bình tĩnh lại, hỏi: “Những cái này thì đủ rồi sao?”

“Ừm, nhanh một chút.”

Phó Minh Thâm nói nhanh một chút, Hàn Đông Vũ một chút cũng không dám sơ suất, ngay cả đồ ngủ cũng không thay, trực tiếp chạy đi phòng khám bệnh tầng dưới, bác sĩ nghe hắn nói muốn thuốc tiêu viêm và tiêu sưng, hỏi: “Là chỗ nào bị thương, nghiêm trọng không?”

Hàn Đông Vũ không hổ là trợ lý của lão tổng, điểm xấu hổ cực cao, hắn mặt tỉnh bơ nói: “Sếp tôi tối qua làm bị thương chỗ đó phía sau bạn trai ổng.”

Bác sĩ vừa nghe, lập tức hiểu, hỏi: “Có nứt ra không, hay là chỉ sưng đỏ?”

Hàn Đông Vũ tuy cũng không hoàn toàn hiểu rõ cuộc sống riêng tư của Phó Minh Thâm, nhưng theo anh mấy năm này, chưa từng thấy anh yêu đương hoặc tìm người giải tỏa, đối với kinh nghiêm phương diện này chắc hẳn không phải quá phong phú, làm rách người ta cũng có khả năng.

“Cụ thể tôi không rõ ràng, bác sĩ dựa theo hai loại tình huống lấy thuốc đi.”

Trong phòng đôi, Phó Minh Thâm cũng không biết lời của anh dẫn đến trợ lý hiểu nhầm.

Lận Châu kiên trì ngón chân không có việc gì, không cần đi chụp hình, Phó Minh Thâm thấy ngón chân cậu chỉ là sưng một chút, thì không miễn cưỡng cậu, nhưng núi khẳng định là không thể leo nữa, bởi vì vết thương của Lận Châu không thể mang giày.

Hiệu suất làm việc của Hàn Đông Vũ rất cao, 15 phút sau khi anh gọi điện thoại cho hắn, cửa phòng liền bị gõ vang, Phó Minh Thâm mở cửa, thấy Hàn Đông Vũ thở hổn hển đứng ở cửa, đưa túi trong tay in hình logo phòng khám bệnh cho anh.

“Thuốc ngài cần đều ở chỗ này, tác dụng và sử dụng cụ thể đều có hướng dẫn.” Hàn Đông Vũ nói, mắt không kìm lại được liếc vào trong phòng, thế nhưng trong này có lối vào chắn lại, cái gì đều nhìn không thấy.

“Được.” Phó Minh Thâm nhận lấy túi.

“Ngài còn có dặn dò khác không?”

“Không, đi đi.”

Phó Minh Thâm nói xong, đóng cửa lại, xách túi vào phòng.

Lận Châu vừa rồi cực kì xấu hổ, ăn xong đồ ăn sáng Phó Minh Thâm mang cho cậu, liền giả vờ chơi điện thoại, kiếm đủ loại người trò chuyện, bộ dáng giả vờ rất bận, thế nhưng sáng sớm thứ bảy không phải đang ngủ ngon, chính là đang bị ép thức dậy đi làm tăng ca, không có người để ý cậu.

Cậu nghe thấy thanh âm Phó Minh Thâm mở ra túi ni lông, không muốn lại được Phó Minh Thâm hầu hạ giúp cậu dán băng dán cá nhân gì đó, lập tức nói: “Tôi tự mình làm thì được rồi!”

Phó Minh Thâm nghe vậy, nhướng mày, không nói gì, chuyển túi nilong qua, xoay người giúp cậu rót nước uống thuốc.

Lận Châu nhận lấy túi nặng trịch, cảm thấy Phó Minh Thâm có chút chuyện xé ra to, người có tiền đều quý trọng bản thân như vậy sao.

Cậu mở túi ra, cầm ra các loại thuốc viên chứa ở bên trong túi, thuốc tiêu viêm thuốc lưu thông ứ đọng máu gì đó một đống, cậu không hề muốn uống, đẩy ra một cái thì nhìn thấy có thuốc mỡ.

Cái này ngược lại là có thể cần.

Cậu cầm lên thuốc mỡ kia, nhìn tên bên dưới, là một nhãn hiệu chưa từng nghe nói, cậu không rõ cho nên nhìn xuống hướng dẫn bên dưới, tiếp đó tay run một cái, trực tiếp ném thuốc mỡ kia đi.

“Sao vậy?” Thuốc mỡ đó vừa khéo ném đến dưới chân Phó Minh Thâm rót nước trở về, Phó Minh Thâm khom lưng nhặt lên xem.

Lận Châu mặt đỏ tía tai: “Ngài đừng xem…”

Đáng tiếc đã không kịp rồi, lúc Phó Minh Thâm nhặt lên ánh mắt liền rơi vào trên thuốc mỡ kia, năng lực đọc của anh rất mạnh, một lát thì có thể lướt hai ba dòng, tên và hướng dẫn bên dưới đều lướt qua rồi.

“……”

Sắc mặt Phó Minh Thâm cũng trở bên rất đặc sắc.

Lận Châu liền trực tiếp léo chăn qua phủ lên đầu, cậu không muốn sống nữa.

Hàn Đông Vũ cảm thấy bản thân đã làm một chuyện lớn, tinh thần sảng khoái, trở về lại lần nữa đánh răng rửa mặt thay quần áo, đợi lúc hắn đến tầng dưới tập hợp, đã đến trễ hơn mười phút.

Sắp xếp hôm nay của Thiên Hòa là đi vườn đào gần đây chơi, 8 giờ xuất phát, do Phó Minh Thâm có mặt, tất cả nhân viên ai cũng không dám đến trễ sợ để Phó tổng đợi, 7 giờ 50 phút thì cơ bản đến đủ rồi.

Kết qua đợi rồi đợi, đợi đến gần nửa tiếng, mới nhìn thấy Hàn Đông Vũ khoan thai đến trễ.

Nhưng họ không đợi uổng công, lúc nghe thấy Phó Minh Thâm không đi, chỉ có một phần nhỏ nhân viên nữ tồn tại tâm tư thiếu nữ với anh thất vọng, phần lớn mọi người đều là thích.

Người Thiên Hòa đều biết cùng với sếp đi teambuilding áp lực có bao nhiêu lớn!

Nhất là sếp họ chẳng hề bình dị dễ gần, quả thực là giày vò.

Thế nên Hàn Đông Vũ mang đến tin tức tốt này được đồng nghiệp khao cho cái bánh bao thịt lớn nóng hổi, hắn vừa cắn một miếng, điện thoại trong túi rung lên, hắn vừa ăn vừa lấy ra điện thoại, nhìn thấy sếp lại gửi tin nhắn cho hắn.

Đây là muốn khen ngợi hắn sao.

Hàn Đông Vũ vui vẻ mở khóa.

Phó Minh Thâm: (mỉm cười)

Phó Minh Thâm: Tiền thưởng năm nay của cậu không còn nữa.

Hàn Đông Vũ: ???

Hệ thống: Tin nhắn đã gửi đi, nhưng bị đối phương từ chối nhận.

Hàn Đông Vũ: “…”

Do sự việc nhầm lẫn lớn này, dẫn đến bầu không khí giữa Phó Minh Thâm và Lận Châu đều bao phủ lên sự xấu hổ vi diệu, chủ yếu là Lận Châu xấu hổ, cậu tuy từng yêu đương với Kỷ Lâm, nhưng trên bản chất vẫn là một người khá trong sáng và ngây thơ, thuốc mỡ kia khiến cậu chấn động sự thật có hơi lớn, cậu bây giờ nhìn thấy Phó Minh Thâm, trong đầu liền sẽ nhớ đến tác dụng của thuốc mỡ kia.

Còn may Tống diêm vương chính nghĩa từ trời giáng xuống, gọi một cuộc điện thoại đến kéo cậu đi tăng ca.

Tống diêm vương không phải cố ý làm khó cậu, công ty có một hạng mục hợp tác với công ty khác, hơn nữa muốn đóng góp vào quảng cáo, kết quả hôm nay đều sắp đóng góp vào rồi, bị công ty hợp tác chỉ ra poster này sao chép.

Sau khi Trương Dung biết cảm thấy bị mất mặt, nổi giận đùng đùng, hung hăng răn dạy vở trách Tống diêm vương một trận, thế nhưng lúc làm tranh quảng cáo này, Tống diêm vương đều chưa đến bộ phận này, Trương Dung căn bản không quản cái này, khiến hắn hôm nay lập tức làm một cái mới, bằng không cuốn gói cút đi với trang trí.

Tống diêm vương tức giận, mắng trang trí một trận.

Trang trí kia có thể cảm thấy tủi thân, trực tiếp ở trong điện thoại bảo hắn đuổi việc mình.

Bộ phận không có trang trí khác, tìm gia công bên ngoài cũng không chắc chắn đáng tin, Tống diêm vương chỉ có thể đến tìm Lận Châu.

Lận Châu đến công ty mấy ngày, vẫn là lần đầu tiên nghe Tống diêm vương nói chuyện thanh âm dịu dàng uyển chuyển, khiến cậu nổi da gà cả người.

Cậu không phải người lấy ơn báo oán gì, nhưng đây là công việc, một chút quy tắc nghề nghiệp này Lận Châu vẫn là có, hơn nữa bầu không khí của cậu và Phó Minh Thâm xác thực quá xấu hổ, cậu chân đau không tiện ra ngoài chơi, thế nên liền đồng ý.

Cho nên hôm nay đã biến thành cậu đang tăng ca.

Loại tranh quảng cáo này rất cần linh cảm, Lận Châu ở trước máy tính cắm cọc một tiếng đều không hài lòng lắm với sáng tạo của mình, buồn bực ngẩng đầu, nhìn thấy Phó Minh Thâm không biết lúc nào đã cầm một quyển sách, ngồi ở trên sân thượng đọc.

Hôm nay mặt trời rất đẹp, sáng sủa sạch sẽ, loại tình cảnh yên tĩnh cậu làm việc tôi đọc sách, có loại cảm giác tháng năm yên bình, Lận Châu bỗng chốc túm được một tia linh cảm lóe qua, rất nhanh phác thảo ra đường nét sơ lược của poster.

Poster này tốn thời gian một ngày của cậu, bữa trưa đều là gọi nhà hàng gần đó đưa đến, đến khi màn đêm dày đặc Lận Châu mới làm xong, sớm đói đến trước ngực dán đến sau lưng.

Phó Minh Thâm vốn muốn gọi đồ ăn bên ngoài, Lận Châu xác thực không muốn lại làm ổ ở trong phòng, cần gấp hít thở không khí, thế nên hai người quyết định ra ngoài ăn.

Họ đến một nhà hàng hải sản gần đây, trùng hợp ông chủ nhà hàng kia vậy mà quen Phó Minh Thâm, đối với anh vừa cung kính vừa nịnh nọt, Phó Minh Thâm có lẽ sớm quen người khác có loại thái độ này với anh rồi, cũng không có bao nhiêu không thích hợp, gọi xong đồ ăn nói hai câu thì đẩy người đi.

“Hải sản là thức ăn gây dị ứng, cậu bị thương đừng ăn quá nhiều, tôi vừa rồi thấy chỗ không xa có một cửa hàng đồ ngọt, đợi lát nữa mang cậu đi qua mua.” Phó Minh Thâm nói.

Nếu không phải Lận Châu khăng khăng muốn ăn hải sản, anh cũng không muốn mang cậu đến chỗ này.

“Biết òi.” Lận Châu rất thích loại cảm giác được quan tâm này, cười híp mắt nói.

Không lâu lắm, cửa phòng riêng được gõ vang, chắc là đưa đồ ăn lên, ông chủ đích thân dẫn nhân viên phục vụ, bưng một cái khay rất lớn tiến vào.

Ông chủ cung kính nói: “Ngài Phó, hôm nay ngư dân của chúng tôi bắt được hầu đại vương, vừa vặn ngài đến, tôi bảo nhà bếp làm, tặng miễn phí cho ngài và quý ngài này, coi như là một chút tâm ý của tôi, khà khà.”

Nói xong, ánh mắt hắn mập mờ quét qua giữa hai người, bộ dáng nét mặt cậu hiểu mà.

Lận Châu: “…”

Phó Minh Thâm: “…”

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 13"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online