Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Home
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog
  • Chính sách bảo mật
  • CoHet
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Manga
  • Trang Mẫu
  • Truyện full
  • Truyện hot
  • Truyện mới
  • User Settings
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Luận Pháo Hôi Làm Sao Trở Thành Đoàn Sủng - Chương 99

  1. Home
  2. Luận Pháo Hôi Làm Sao Trở Thành Đoàn Sủng
  3. Chương 99
  • 10
Prev
Next

Chương 99: Nơi đó có người mà ta muốn bảo vệ

“Chúng ta rời khỏi nơi này, có được không?” Tạ Nguyên Gia vùi đầu vào trong lòng của Phó Cảnh Hồng, “Em rất mệt mỏi.”

“Được.” Phó Cảnh Hồng ôm lấy y.

Tạ Nguyên Gia nhắm mắt lại cảm nhận độ ấm truyền từ cơ thể của Phó Cảnh Hồng, nhẹ giọng nói: “Thật ra em là người rất dễ thỏa mãn, từ nhỏ đã không có nhiều mơ mộng hay mong muốn nhiều thứ như những đứa trẻ khác, bởi vì em biết, mình không có tư cách đòi hỏi.”

“Phụ mẫu của em thành thân không phải vì yêu, em đương nhiên cũng chẳng phải thứ kết tinh từ tình yêu gì đó, vì vậy nên từ nhỏ em đã biết, chỉ có hiểu chuyện và ngoan ngoãn nghe lời, em mới được người khác yêu thích.” Tạ Nguyên Gia thật sự cảm thấy mệt mỏi, những lời này nếu là trước đây thì y sẽ chẳng nói cho bất kỳ ai biết, chỉ là lúc được Phó Cảnh Hồng ôm, y khó tránh khỏi phút yếu lòng, bất giác muốn được tâm sự.

“Em cực kỳ bình phàm, cũng không có chí muốn làm chuyện lớn, chỉ muốn được sống một cách tự do tự tại, ở đại chỗ nào cũng được, không có người nghiêm khắc với em, không có người chỉ trích em, không có người đòi hỏi kỳ vọng vào em, chỉ cần vậy là em sẽ sống rất vui vẻ.”

“Em vốn dĩ không muốn làm Hoàng đế.”

Phó Cảnh Hồng lẳng lặng mà nghe y nói chuyện, trong lòng hắn có ngàn vạn nghi ngờ, rõ ràng Nguyên Gia từ nhỏ đã sống ở trong thâm cung, tuy nói y bị người ta đánh tráo vào cung, nhưng lúc đó y mới có mấy tháng, theo lý thuyết không có khả năng nhớ rõ chuyện xưa của phụ mẫu mình, vậy tại sao y vẫn nhớ rõ những chuyện này?

Hắn mơ hồ nhận thức được, Nguyên Gia nhất định có bí mật lớn không nói cho hắn biết, dù bây giờ hắn rất muốn mở miệng hỏi, nhưng hắn cũng biết hiện tại không phải thời điểm thích hợp, huống chi, Nguyên Gia vô cùng tin tưởng hắn, hắn cũng nên có hồi báo, cũng tin tưởng y vô điều kiện. Y lựa chọn không nói, nhất định là có lý do.

Có lẽ Phó Cảnh Hồng vẫn chưa hiểu yêu một người là gì, trước kia chỉ cảm thấy, thích ai thì phải giành tới tay, y muốn gì thì cho y cái ấy, cho y cả những thứ y không muốn, nhưng Tạ Nguyên Gia đã dạy cho hắn biết thế nào mới là cách chính xác để yêu một người. Không cần thề non hẹn biển, không cần kim ốc tàng kiều, chỉ cần lặng lẽ bầu bạn, tin tưởng y, chỉ vậy là đủ rồi.

Hai ngày sau, Phó Cảnh Hồng thật sự dẫn Tạ Nguyên Gia rời khỏi biệt viện. Trong khoảng thời gian này, Thuần Vu Nhã cùng Quý Thiếu Viêm đều từng tới thăm y, tuy bọn họ đều muốn giữ Tạ Nguyên Gia lại, nhưng ai nấy đều biết cưỡng ép người ở lại sẽ khiến Nguyên Gia không vui, mà bọn họ đều xem Nguyên Gia như bằng hữu, và bọn họ cũng chẳng có tư cách để yêu cầu y cái gì.

“Đi thăm thú bên ngoài cũng tốt.” Thuần Vu Nhã mỉm cười nói, “Tuy thần không thể đi theo, nhưng sẽ luôn cầu phúc cho Hoàng Thượng .”

“Đừng gọi ta là Hoàng Thượng nữa, đã từ chức rồi.” Tạ Nguyên Gia có chút lắm lời nói, “Lão sư, nếu ngươi vẫn còn thích ai đó, hay vẫn chưa thể từ bỏ được người nào, vậy hãy đuổi theo đi.”

Thuần Vu Nhã kinh ngạc nhìn y, tựa như không hiểu tại sao y lại biết được chuyện tư mật này.

Tạ Nguyên Gia gãi mặt, ngượng ngùng nói: “Ta không có ý muốn tò mò việc riêng của ngươi, chỉ là tình cờ biết được, cũng không phải muốn can thiệp vào chuyện của lão sư, do ta sắp đi rồi nên có chút lời muốn nói, sợ không nói sẽ không còn cơ hội.”

“Đời người vốn ngắn ngủi, đương nhiên sẽ có lúc sai lầm, đừng có nhìn lại rồi hối hận tự trách, chỉ cần có một tia hy vọng, lão sư phải tranh thủ mà đoạt lấy, lỡ đâu sẽ tìm được hạnh phúc?”

Nụ cười của Thuần Vu Nhã có chút khổ, “Ta sớm đã đi tìm hắn, nhưng hắn đóng cửa không gặp, suốt ba tháng trời, một mình ta lặng lẽ đứng trước cửa nhà hắn, nhưng hắn chẳng thèm gặp mặt một lần.”

“Lão sư quả thật đã làm sai, người ta giận thì cũng đúng.” Tạ Nguyên Gia an ủi nói, “Người yêu dù có dịu dàng đến đâu, nếu có một ngày bị tổn thương nặng nề, cũng sẽ quay đầu bỏ đi. Nhưng mà, đã nhiều năm như vậy, lão sư cũng chịu sự trừng phạt đủ rồi, ngươi đến nay vẫn chưa có hôn phối, chẳng lẽ không phải là đang tự phạt mình sao?”

Thuần Vu Nhã không nói câu nào.

“Nếu ta vẫn còn ở đây, có thể sẽ giúp lão sư đưa ra vài chủ ý.” Tạ Nguyên Gia tiếc nuối, “Nhưng ta phải rời đi để bắt đầu cuộc sống mới, việc bày mưu tính kế chắc là không được, nghe ta khuyên một câu.”

“Có thể người kia vẫn đang chờ ngươi, nhưng ngươi chỉ mới chịu đựng có ba tháng liền từ bỏ, quả là có chút đáng tiếc. Ta nghĩ, người có thể khiến lão sư yêu, nhất định là người dịu dàng, vì chính ngươi, cũng là vì hắn, lão sư có lẽ nên thử lại một lần nữa.”

“So với việc nửa đời sau được hạnh phúc vì có người thiệt lòng bầu bạn, thì sự tra tấn nhất thời có thá gì đâu?”

Ánh mắt Thuần Vu Nhã có chút hoảng hốt, hắn nhớ tới bản thân khi đó đứng ngoài cửa lớn tổ trạch của Hướng gia, mưa to xối xuống đỉnh đầu chỉ biết đứng lặng yên, cầu xin người nọ gặp mặt mình, muốn giãi bày hết những áy náy cùng tâm tư lâu nay với người đó, nhưng chờ mãi cho đến khi mưa tạnh, mãi cho đến lúc bình minh, người nọ cũng chưa từng xuất hiện, chỉ có một tiểu đồng đi đến, lén lút đưa cho hắn một cây dù.

Lúc đó hắn còn quá trẻ, cho rằng người nọ thật nhẫn tâm không chịu gặp mình, nhưng hôm nay sau khi nghe Nguyên Gia nói, hắn đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, nếu khi đó hắn vẫn ở lại sau khi mưa tạnh, nếu hắn kiên trì thêm một lát nữa, có lẽ cửa sẽ mở chăng?

Rốt cuộc, khi hắn xoay người rời đi, có mơ hồ nghe được một loạt tiếng bước chân rất nhẹ, chỉ là khi đó hắn tưởng bản thân dầm mưa suốt một đêm, nên sinh ra ảo giác.

Nếu quay đầu lại thì tốt rồi.

Trong mắt Thuần Vu Nhã có chút chua chát, hắn xoa đầu của Tạ Nguyên Gia, “Tuổi của Nguyên Gia rõ ràng không lớn, nhưng luôn đem đến cho ta những điều kinh ngạc, ta nên gọi ngươi một tiếng lão sư mới đúng.”

Tạ Nguyên Gia nào dám không biết xấu hổ đi gánh danh xưng này, chỉ do kiếp trước xem nhiều tiểu thuyết tình yêu nên y mới hiểu nhiều hơn thôi, nào dám dạy người khác.

Quý Thiếu Viêm ở bên cạnh vô cùng không vui, “Ngươi sau này đi rồi, chẳng còn ai bồi ta cưỡi ngựa.”

“Đại tướng quân có nhiều bằng hữu như vậy, sợ gì không có bạn cùng cưỡi ngựa.” Tạ Nguyên Gia cười ra tiếng, “Ngươi không phải xuất thân võ tướng sao? Sao lại ra vẻ phiền muộn như vậy, núi cao sông dài, chúng ta nhất định sẽ có lúc gặp lại, cớ sao phải chán nản?”

Quý Thiếu Viêm nước mắt lưng tròng, “Hoàng Thượng thật có học vấn, lời nói ra khiến thần tâm phục khẩu phục. Thật ra…… Ngày hôm qua phụ thân có tiết lộ tin tức với ta, nói triều đình đại loạn, căn bản không có ai có thể chủ trì cục diện, đã đề cử ra vài người nhưng chẳng có ai trong triều vừa lòng.”

“Ngươi cũng biết cha ta rồi đó, không can thiệp vào chuyện triều đình, chỉ một lòng lo đánh giặc, nhưng ông ấy đã lén nói với ta, nếu Hoàng Thượng muốn trở về, ông ấy nguyện dẫn theo mười vạn đại quân ủng hộ ngươi trở lại triều đình, nếu vẫn còn tiếp tục tệ hơn, e rằng đất nước này tiêu rồi.”

Tạ Nguyên Gia nghe hắn nói mà có chút khó chịu, y không hiểu tại sao có nhiều người ủng hộ mình như vậy, y đâu có làm cái gì, sao ai cũng bảo y mới là người thích hợp nhất chứ? Một quốc gia lớn như vậy, thế mà thật sự tìm không ra được một người kế nhiệm sao?

“Tâm ý ta đã quyết, tuyệt đối không quay đầu lại.” Y kiên định nói, “Mọi người có duyên gặp lại.”

Quý Thiếu Viêm còn muốn hộ tống bọn họ thêm một đoạn, “Ra khỏi thành rồi chúng ta quay về.”

Phó Cảnh Hồng ngầm đồng ý cho hành vi của bọn họ, mang theo Tạ Nguyên Gia lên xe ngựa, hai người ngồi xe hướng ra ngoài thành. Tạ Nguyên Gia dựa vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, ngoài cửa sổ trăng sáng sao thưa thớt sương đen mờ mịt, mới vừa rạng sáng khoảng 5 giờ. Lần này rời đi, chắc hẳn là sẽ rất lâu rất lâu không trở lại.

Cái gì mà triều đình phân tranh, cái gì mà âm mưu quỷ kế, cái gì thiên hạ chúng sinh, Tạ Nguyên Gia đều không muốn quản, y chỉ muốn sống cuộc đời của chính mình.

Xe ngựa vừa mới ra khỏi thành, còn chưa đi được vài bước, liền nghe thấy phía sau truyền đến một loạt âm thanh dồn dập của ngựa xe đang chạy, cùng với một giọng nói già nua la hét ở phía sau: “Hoàng Thượng! Hoàng Thượng xin dừng bước!”

“Hoàng Thượng!”

Tạ Nguyên Gia nghe ra giọng nói này là của Lý thượng thư, vội bảo Mục Chiến đang đánh xe dừng lại, chính mình ra khỏi xe ngựa, Quý Thiếu Viêm cùng Thuần Vu Nhã hộ tống ở bên cạnh vội đỡ y xuống xe, “Là Lý đại nhân.”

“Lý đại nhân, hôm nay lạnh như vậy, ngài lớn tuổi rồi, sao không ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, tới ngoài thành làm gì? Nơi này gió lớn, mau trở về đi.” Tạ Nguyên Gia biết tại sao lão đuổi theo mình, nên nói ngắn gọn, đuổi lão về nhà.

Lý thượng thư không mặc quan phục màu đỏ, cũng không có đội mũ, nhìn như ông lão bình thường ở nhà bên, lão từ trên xe ngựa bước xuống, ở trong gió lạnh vẫn đứng thẳng tắp, ngữ khí vẫn mạnh mẽ:

“Hoàng Thượng, thần tới khuyên Hoàng Thượng về triều.”

Tạ Nguyên Gia khó hiểu: “Lý đại nhân, ta đã từ chức, triều đình ra sao, không còn liên quan đến ta.”

“Hoàng Thượng từ chức, chúng thần không đồng ý.” Lý thượng thư ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy phong sương: “Thần biết trong lòng Hoàng Thượng đương nhiên sẽ có oán, chỉ là sự tình phát sinh quá đột ngột, chúng thần không kịp phản ứng, đây là lỗi của thần. Nếu Hoàng Thượng muốn trách phạt, thần tuyệt đối không nhiều lời.”

Tạ Nguyên Gia lắc đầu: “Là ta muốn đi, đâu có liên quan đến Lý đại nhân. Ta không muốn làm Hoàng đế, cũng không muốn thượng triều, càng không muốn mỗi ngày phải xử lý đống tấu chương nhiều không dứt.”

“Tạ Nguyên Lam chẳng qua chỉ cho ta một cái cớ để rời đi thôi, hiện giờ ta không còn bị trói buộc bởi thân phận, có gì không tốt sao? Có cả khối người thích hợp làm trữ quân [1] hơn ta, các ngươi vì sao cứ nhắm vào ta?”

[1] – Trữ quân: hoặc Tự quân (嗣君) hay Quốc Bổn (國本) , là cách gọi trung lập tước vị dành cho người đã được chính thức chọn lựa để sau này nối ngôi Hoàng đế hay Quốc vương.

“Sẽ không có.” Lý thượng thư thở dài, “Trước sau hai trăm năm, sẽ không có Hoàng đế nào tốt như Hoàng Thượng.”

Không luyến quyền, không sắc dục, không tùy ý làm bậy, không ngờ vực đa tâm, người như vậy có lẽ có rất nhiều, nhưng người ngồi ở vị trí kia mà làm được như vậy, thật sự không có.

Tạ Nguyên Gia nghe cũng đủ rồi, y không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, tuổi của Lý thượng thư đã lớn chòm râu cũng hoa râm, ở trong gió rét rạng sáng nhìn càng thêm gầy gò khúm núm, ánh mắt tha thiết nồng nhiệt nhìn mình, mang theo sự khẩn cầu, y sợ bản thân không chịu nổi ánh mắt này, sợ bản thân sẽ quay đầu lại.

“Ta nói không quay về, thì sẽ không quay về.” Tạ Nguyên Gia quay đầu đi, cắn môi nói, “Ta phải rời khỏi đây, bảo Tạ Nguyên Lam tự mình chơi đi!”

Y leo lên trên xe ngựa, quay đầu lại lớn tiếng nói: “Lý đại nhân! Ngươi mau trở về đi! Trời lạnh lắm!”

Quý Thiếu Viêm thay y thả màn xe xuống, Mục Chiến quất xuống roi ngựa trong tay, Phó Cảnh Hồng một lần nữa ôm y vào trong lòng không nói một lời, xe ngựa lại bắt đầu chậm rãi chạy.

Lý thượng thư bỗng nhiên khàn cả giọng hô to lên một tiếng, “Bịch bịch” quỳ xuống.

“Hoàng Thượng! Lão thần quỳ xuống cầu xin người!”

“Thần Vương đã bệnh nặng hôn mê suốt hai ngày, tiểu thế tử nan kham [2] trọng trách, triều đình nội loạn không phải chuyện gì to tát, nhưng mà! Người thật sự nhẫn tâm nhìn bá tánh cũng lâm vào cảnh đại loạn sao?”

[2] – Nan kham: Bất kham, không chịu nổi.

“Cái tên nghịch tặc Tạ Nguyên Kỳ đã tập kết mười vạn đại quân tiếp cận, luôn miệng nói muốn thanh quân [3], chẳng lẽ người thật sự muốn rời bỏ chúng thần, đem giang sơn tươi đẹp giao cho kẻ lòng muông dạ thú sao!?”

[3] – Thanh quân: thanh trừ Quân vương.

“Hoàng Thượng!”

Tạ Nguyên Gia lạnh giọng nói: “Không liên quan đến ta.”

Đôi tay y run nhè nhẹ, lời của Lý thượng thư văng vẳng bên tai, y cũng biết một đất nước nếu không có Hoàng đế tốt, sụp đổ chỉ là chuyện sớm muộn, trong nguyên tác vận số của vương triều Đại Thành vốn dĩ đã hết, bây giờ cùng lắm là thay đổi một con đường khác để đi đến cái kết thôi, nếu Tạ Nguyên Kỳ muốn, vậy……

Tạ Nguyên Kỳ là người thế nào, chỉ cần lên ngôi thì điều đầu tiên gã làm chính là tàn sát quét sạch tất cả những người chống đối gã ở trong triều, Quý Thiếu Viêm, Thuần Vu Nhã, Lý thượng thư, không ai chạy thoát. Sau đó sẽ cắt nhường mười hai thành trì biên cương cho Ngọc Hồ, mặc kệ sống chết của bá tánh nơi biên cảnh, lại tiếp tục đưa Thu Dương sang Ngọc Hồ, để nàng chết ở nơi dị quốc tha hương.

Gã căn bản chẳng để ý tới triều chính, mặc kệ bá tánh dân sinh thế nào, đất nước này sẽ nhanh chóng suy bại, tan rã, phân chia, cho dù không có Phó Cảnh Hồng, cũng sẽ có những người khác xuất hiện hoàn thành công cuộc thay đổi triều đại.

Nhưng mà, nhất định phải trả một cái giá đẫm máu, dùng ngàn vạn thi cốt của con người để hoàn thành, từ xưa đến nay, không có sự thay đổi nào mà không đổ máu.

Mà tất cả, đều tính trên đầu của Tạ Nguyên Gia.

Y chỉ là một y tá mà thôi, y thật sự gánh nổi tội lỗi lớn đến thế sao?

Phó Cảnh Hồng ôm chặt lấy y, thấp giọng nói: “Nguyên Gia, muốn làm gì thì cứ làm đi, có ta ở đây.”

Tạ Nguyên Gia nắm chặt lấy tay hắn, y vén rèm lên, nhìn màu trắng dần rõ ở phía Đông, mơ hồ có thể nhìn thấy mặt trời.

“Dừng xe.” Y nghe được giọng nói của mình, mang theo chút âm rung, nhưng lại rõ ràng hơn bao giờ hết.

Mục Chiến dừng xe ngựa lại, lẳng lặng chờ y nói tiếp.

Tạ Nguyên Gia nhắm mắt lại, y biết, cánh cửa tự do lại bị chính mình đóng sầm lần nữa.

“Trở về.”

Rốt cuộc thì y vẫn chỉ là một kẻ dễ mềm lòng, trong kinh thành vẫn còn nhiều người khiến y vướng bận, có người y muốn bảo vệ, sao có thể nhẫn tâm để bọn họ chịu tổn thương được chứ?

———————-

April: Cái tình hình là tự nhiên hôm nay thấy truyện của mình được đưa lên audio youtube. Còn có nhiều bình luận khen nữa. Tui thì dịch lậu nên không tránh được truyện bị copy, nhưng sao tui ghét bị lấy bản dịch làm audio ghê. Nếu đăng truyện bằng hình ảnh chắc nó không làm audio được đâu nhỉ?

⭐ Chương 100: Tạ Nguyên Lam qua đời

Tạ Nguyên Gia trở về.

Hoàng Thượng lần nữa trở về triều, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng bọn họ vẫn chưa biết phải giải quyết chuyện kế tiếp ra sao, liệu mọi thứ có còn giống như trước đây? Trong lòng Hoàng Thượng hẳn là vẫn có cái gai?

Sau khi Tạ Nguyên Gia trở về, chuyện đầu tiên y làm chính là ở trên triều ban bố một đạo thánh chỉ. Nói rõ bản thân không mang huyết mạch hoàng thất, sẽ chọn từ những tông thân hoàng thất còn lại một vị trữ quân ưu tú để kế nhiệm, lập làm Thái tử. Còn bản thân sẽ thay Thái tử xử lý chuyện triều chính trong mười năm, đợi đến lúc Thái Tử thành niên, y sẽ chủ động thoái vị, đem quyền lực một lần nữa giao vào trong tay con cháu Tạ thị.

Từ nay về sau, trong lúc Tạ Nguyên Gia tại vị, không mở hậu cung, không cưới thê thiếp, không lưu con nối dõi.

Đạo thánh chỉ vừa ban, ngoại trừ mấy lão thần đã biết, thì hầu như tất cả mọi người đều rất khiếp sợ, bọn họ vốn cho rằng Hoàng Thượng sau khi trở về nhất định sẽ xử lý triệt để huyết mạch của Thần Vương, không ngờ y cứ thế bỏ qua.

Hoàng Thượng khoan dung độ lượng, bọn họ là thần tử còn nói được gì nữa, vì thế mọi người đều ồn ào quỳ xuống, cam tâm tình nguyện cúi đầu xưng thần, khấu đầu ba cái, bị khuất phục trước đại nghĩa của Tạ Nguyên Gia.

Đây là do trong sách sử đời sau ghi lại, vương triều Đại Thành có một giai đoạn truyền kỳ nhất trong lịch sử, y tại vị tổng cộng mười lăm năm, sử sách gọi là “Mười lăm năm Đại Hoàng [1]”.

[1] – Đại Hoàng: thay thế Hoàng đế.

Tạ Nguyên Gia tại vị trong mười lăm năm, khôi phục nguyên khí cần chính yêu dân thu phục biên cương triển khai nhiều chính sách tốt, thay đổi vận mệnh vốn dĩ sắp tận của vương triều Đại Thành, hoàn thành bước chuyển tiếp mấu chốt giữa quá khứ và tương lai, giúp Đại Thành đặt nền móng kiên cố và lại lần nữa tiến vào thời kỳ trăm năm thịnh thế tiếp theo, được vô số hậu nhân ca tụng ủng hộ, là tấm gương sáng của những đời Quân vương sau này.

Trở lại hiện tại —

Nghe nói Tạ Nguyên Gia đã trở lại, Thu Dương là người đầu tiên lao đến Cảnh Doanh Cung, “Thần muội biết mà! Thần muội biết Hoàng huynh sẽ không bỏ rơi Thu Dương!”

“Sao lại khóc rồi?” Tạ Nguyên Gia buồn cười lau nước mắt cho nàng, “Lúc trẫm đi muội cũng khóc sướt mướt, trở về rồi cũng lê hoa đái vũ [2], có phải trong hơn mười ngày nay, muội ở trong cung lúc nào cũng khóc?”

[2] – Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Thu Dương có chút thẹn thùng bối rối, đúng thật là mấy ngày nay nàng luôn khóc, cũng chẳng buồn ăn cơm, khiến Trần Nhi cùng Đại Nhu tỷ tỷ lo lắng, “Thần muội vốn là người thích khóc mà.”

“Được rồi, trẫm đã trở lại.” Tạ Nguyên Gia lại lần nữa nhìn thấy Thu Dương, trong lòng cũng rất là nhớ nhung, y sờ vào bông hoa bên tóc mai của Thu Dương, nhẹ giọng nói: “Sau này Hoàng huynh vẫn sẽ rời đi, nhưng đó là chuyện rất lâu rất lâu về sau, muội không cần sợ.”

Thu Dương tựa như chú chim non ỷ lại vào trưởng bối, mấy ngày trước nàng toàn lo lắng hãi hùng, hoàng cung vô chủ, hậu cung lại to như vậy, ngoại trừ tẩm cung của các Thái phi là có thắp chút đèn dầu, thì những cung điện còn lại đều tối đen như mực không có hơi người, yên tĩnh đến mức khiến người khác sợ hãi, nàng thường xuyên ngủ đến nửa đêm tỉnh giấc.

Phó Cảnh Hồng dựa cửa nhìn Tạ Nguyên Gia, “Nguyên Gia, em thật sự không hối hận sao?”

Ngày hôm đó hắn thật sự muốn dẫn y đi, chỉ cần y khẳng định một tiếng, hắn thật sự sẽ từ bỏ tất cả mọi thứ để cùng y lưu lạc, nhưng rốt cuộc Nguyên Gia vẫn chọn trở về, về cái nhà giam mà y nói ghét nhất.

“Không hối hận.” Sau khi Tạ Nguyên Gia tiễn Thu Dương, an tĩnh nói chuyện với Phó Cảnh Hồng, sau khi hồi cung, tâm tình cũng trở nên khác, “Con người sẽ không làm việc khiến mình hối hận, quyết định chính là quyết định.”

“Không phải em từng nói muốn nhìn ngắm non sông gấm vóc sao?” Phó Cảnh Hồng nghiêm túc nhìn y.

Tạ Nguyên Gia nhẹ giọng cười nói, “Em bây giờ vẫn muốn đi xem, nhưng lỡ đâu lúc đó thật sự có chiến tranh, chúng ta làm sao có thể yên tâm thoải mái du lãm non sông? Thật sự sẽ có chốn đào nguyên cho chúng ta né tránh sao? Đến lúc khắp nơi toàn là người dân chết đói bá tánh tị nạn khắp nơi, chúng ta làm sao có thể chỉ lo cho thân mình?”

“Hơn nữa, em đâu có hứa cả đời bán mình cho Tạ gia.” Tạ Nguyên Gia cố ý chớp mắt tỏ vẻ đáng yêu trêu chọc Phó Cảnh Hồng, “Mặc kệ người cuối cùng được chọn là ai, đợi hắn trưởng thành cũng mất nhiều nhất mười mấy năm. Mười mấy năm sau em chỉ mới ba mươi mấy, thân thể khoẻ mạnh tinh lực dư thừa tuổi tác còn trẻ, đến khi đó ta lại đi du ngoạn, núi sông vẫn còn cộng với năm tháng êm đềm, chúng ta du ngoạn sẽ càng thêm vui vẻ.”

Phó Cảnh Hồng không chớp mắt nhìn Tạ Nguyên Gia, trên đời này sao lại có người thấu hiểu dịu dàng đến thế? Ở trong lòng y, chẳng lẽ chưa từng có nửa phần oán hận?

“Ta sẽ ở cạnh em đến ngày đó.” Phó Cảnh Hồng trịnh trọng nói, “Đến lúc đó, ta sẽ chân chính giao lại tất cả mọi thứ, người hay vật đều không mang theo, bồi em đi khắp trời nam đất bắc.”

“Được đó.” Tạ Nguyên Gia hưng phấn, “Chúng ta đã hứa rồi nha.”

Từ ngày Tạ Nguyên Lam bị Tạ Nguyên Gia đuổi ra khỏi biệt viện, nghe nói hắn đến nay vẫn luôn ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, không thể bước xuống giường, thời gian hôn mê mỗi ngày càng lúc càng lâu hơn so với thời gian thanh tỉnh, đôi lúc sẽ tỉnh lại, nhưng chỉ suy yếu hỏi han hai câu tình hình hiện giờ như thế nào, bên cạnh hắn không có ai chăm sóc, chỉ cô độc một mình chờ chết.

“Vốn là không muốn, nhưng trẫm vẫn muốn biết, ngươi còn di ngôn gì chưa nói.” Tạ Nguyên Gia bình tĩnh nhìn hắn, không buồn không vui.

“Nếu ngươi không quá giỏi tính kế, nếu ngươi không một hai cứ phải nhất ý cô hành [3], thì ngươi đã có thể sống thêm được hai năm nữa, dù cuối cùng vẫn chết, nhưng ít nhất khi chết vẫn có tôn nghiêm.”

[3] – Nhất ý cô hành: Cô hành tức một mình hành sự. Ngoan cố theo cách nghĩ chủ quan của mình mà làm, không tiếp thu ý kiến người khác.

Tạ Nguyên Lam ho khan kịch liệt vài tiếng, hộc ra mấy ngụm máu lớn, hắn lên tiếng cười vài cái, lại thở dốc một lúc, mới nói: “Hoàng Thượng giáo huấn rất đúng, ta đúng là gieo gió gặt bão.”

Tạ Nguyên Gia lẳng lặng nhìn hắn, cho đến nay y vẫn không hiểu Tạ Nguyên Lam đang nghĩ cái gì, “Ngươi có sợ chết không?”

“Nếu ngươi từ khi sinh ra đã biết bản thân chẳng thể sống được bao lâu nữa, ngươi có sợ không?” Tạ Nguyên Lam hỏi ngược lại.

Tạ Nguyên Gia tưởng tượng trong chốc lát, “Ta không biết.”

Không có ai mà không sợ chết, Tạ Nguyên Lam chỉ là tuyệt vọng đến mức chết lặng mà thôi.

Đôi mắt của Tạ Nguyên Lam bỗng nhiên rơi lệ, “Ta tự cho mình tuyệt đỉnh thông minh, chưa từng suy xét đến mong muốn của người khác, đến cuối cùng cái gì cũng không thành, cả Phong Nghi cũng không thấy đâu.”

Hắn không hối hận bản thân mưu tính trù hoạch đủ kiểu, nhưng đúng như Phó Cảnh Hồng nói, hắn đối với Tạ Nguyên Gia là vấn tâm [4] hổ thẹn, sau khi chết có lẽ sẽ chẳng thể tiêu tan, “Thật ra ta……” Thật sự muốn làm một người ca ca tốt.

[4] – Vấn tâm: tự hỏi lòng mình.

Câu nói kế tiếp Tạ Nguyên Lam không có nói ra, kẻ như hắn, dù có nói ra cũng chẳng có ai tin, sẽ chỉ làm người ta cảm thấy hắn dối trá kinh tởm.

“Ngươi đừng có nhìn ta như vậy, ta đã nói không có hận ngươi, thì không có hận. Đương nhiên, đối với ngươi cũng chẳng có cảm tình gì khác.” Tạ Nguyên Gia nhẹ giọng nói, “Có lẽ ngươi không biết, trước đây ta đã từng muốn nhận ngươi làm ca ca. Nhưng mà, ngươi có lập trường của ngươi, ta cũng có của ta, chúng ta tốt nhất là đường ai nấy đi, sống chết không còn nữa gặp gỡ.”

“Nghiêm túc mà nói, ngươi cũng không có sai.” Tạ Nguyên Gia nhẹ giọng nói, “Đây là giang sơn do tổ tiên các ngươi giành được, vốn dĩ không nên để người ngoài như ta đến bá chiếm, ngươi bảo vệ lợi ích của gia tộc là đúng, dù là bất kỳ ai, cũng sẽ lựa chọn như vậy.”

“Đáng tiếc, ngươi lại bỏ sót ta.”

Tạ Nguyên Lam rơi lệ, hắn bắt lấy bàn tay của Tạ Nguyên Gia, dùng hết chút sức lực cuối cùng nắm thật chặt, “Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ làm một người ca ca tốt.”

Hắn nhớ tới cái ngày đó vào lúc nửa đêm, Hướng Sơ đi thẳng vào trong nhà, dáng vẻ lạnh lùng nhìn hắn.

Hướng Sơ nói, lòng ta đối với Vương gia thật sự chân thành, là thật tình muốn kết giao coi người như bằng hữu tri kỷ, không ngờ Vương gia ngay từ lúc đầu chỉ lợi dụng thần, bây giờ còn hãm hại Hoàng Thượng, Tạ Nguyên Lam, ngươi có trái tim không?

Tạ Nguyên Lam không nhớ rõ ngày hôm đó rốt cuộc bản thân đã nói gì, chỉ nhớ rõ Hướng Sơ để lại một câu tự giải quyết cho tốt, rồi quay đầu lao vào màn đêm mênh mang.

Trước khi chết, Tạ Nguyên Lam mới hiểu được, cả đời này của mình hao tâm tổn sức vắt óc tìm kế, đến cuối cùng bên cạnh lại chẳng có một ai.

Còn nửa tháng là đến Tết, kinh thành đổ trận tuyết lớn đầu tiên, Tạ Nguyên Lam qua đời trong một đêm tuyết tĩnh lặng, trước khi chết chẳng nói gì, chỉ bảo bản thân coi như chưa từng có đứa con trai này, Phong Nghi sống như một thường dân cũng tốt, không cần phải sống trong gia đình Đế vương.

Tạ Nguyên Gia ngồi trước cửa sổ, nhìn tuyết trắng bay lả tả rơi xuống, nghĩ đến Tạ Nguyên Lam nằm ở trong quan tài chắc hẳn rất lạnh. Người nọ mặc màu trắng vô cùng đẹp, tựa như thần tiên, rời đi vào đêm tuyết, xem ra cũng rất hợp với khí chất của hắn.

Tạ Nguyên Lam chính là kẻ điên, là một kẻ ủ mưu có đầu có đuôi, ngay cả Phó Cảnh Hồng cũng nói, nếu hắn có thân thể khỏe mạnh, sớm hay muộn hắn cũng sẽ có một trận giao tranh với Phó Cảnh Hồng, ai thắng ai thua khó lòng phân định, chỉ tiếc trời cao ganh ghét anh tài.

Cho dù hắn thế nào, bây giờ cát bụi đã trở về với cát bụi, Tạ Nguyên Gia sẽ không oán hận một người đã chết, y thậm chí còn không để chuyện này ở trong lòng.

Đợi sau này chọn ra người thích hợp, y sẽ đi theo Phó Cảnh Hồng giục ngựa giang hồ, một đi không trở lại.

—————

April: Mọi người nghĩ sao về Tạ Nguyên Lam?

Thông báo lại

Từ chương 100 đến hết là bản QT chưa có dịch với beta. Dịch xong chương nào thì tui sẽ update. Đầu chương sẽ có kèm kí hiệu cho dễ biết.

Từ chương 100 đến hết sẽ có ảnh trong đó.

Và Chương 100 xong rồi mọi người có thể đọc.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 99"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

CÓ THỂ BẠN THÍCH

tuy-y-lam-nung-convert.jpg
Tùy Ý Làm Nũng Convert
12 Tháng 4, 2025
ba-cai-dai-lao-cha-doc-long-ta-sau-nhan-thiet-toan-bang-convert.jpg
Ba Cái Đại Lão Cha Đọc Lòng Ta Sau, Nhân Thiết Toàn Băng Convert
20 Tháng mười một, 2024
nhung-nam-thang-toi-nhay-qua-nhay-lai-o-hai-gioi-am-duong.jpg
Những Năm Tháng Tôi Nhảy Qua Nhảy Lại Ở Hai Giới Âm Dương
30 Tháng 3, 2025
tam-the-yeu-ho.jpg
Tam Thế Yêu Hồ
6 Tháng 12, 2024

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online