Love Affair / Diễm Ngộ - Chương 8
Chương 8
Trần Diệp tĩnh dưỡng bốn ngày thì khôi phục hoàn toàn, sáng nay y uống thuốc lần cuối rồi mới lái xe đi làm.
Tạ Tây Hoa từ buổi sáng họp mặt có chút lơ đãng, ánh mắt vẫn luôn dõi theo vị trợ lý trẻ tuổi. Buổi tối sau khi tan làm, Tạ Tây Hoa vừa đóng máy tính lại thì thấy Trần Diệp đi vào, đặt một chồng văn kiện trước mặt hắn.
“Mời tổng giám đốc ký vào mấy bản hợp đồng này.” Trần Diệp hơi cúi người, “Ở đây, còn có ở đây.”
Ánh mắt của Tạ Tây Hoa neo đậu tại chiếc cổ áo hơi hé mở của y. Hắn lần lượt ký tên vào từng văn kiện, mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Nơi đó đã ổn chưa?”
Mặt Trần Diệp cũng nóng bừng: “Đã ổn.”
Tạ Tây Hoa tranh thủ ký xong liền bảo: “Lên xe đợi tôi.”
Trần Diệp lên xe trước, chờ đợi với khuôn mặt đỏ ửng. Không lâu sau, Tạ Tây Hoa cũng bước lên xe, đẩy phẳng ghế xe ra sau, kéo Trần Diệp lên đùi mình rồi cởi quần y ra.
Ban đầu hắn định đợi đến khi cả hai về nhà, nhưng do thiếu kiên nhẫn mà làm một trận tại xe luôn. Đêm đó về nhà, Trần Diệp lại bị hắn giày vò thêm ba hiệp trên giường, chất đục màu trắng không ngừng rỉ ra từ lỗ nhỏ, hai chân y banh rộng, hầu như không thể khép lại, cổ họng y bấy giờ nghẹn ứ khô khốc, toàn thân y nhạy cảm đến mức chỉ cần một cái chạm của Tạ Tây Hoa là có thể xuất tinh.
Trần Diệp không biết phải nói với ông nội chuyện này như thế nào. Thừa dịp đi hôi của, rốt cuộc sẽ bị đánh chết phải không?
Sáng sớm hai người lại quấn lấy nhau, Tạ Tây Hoa hôn lên môi y, bâng quơ hỏi: “Có phải tôi đã gặp cậu ở đâu không?”
Lông mi Trần Diệp khẽ run, không hiểu tại sao đối phương đột nhiên lại hỏi thế: “Tôi là người do chủ tịch thuê, trước kia chưa từng gặp qua tổng giám đốc bao giờ.”
Tạ Tây Hoa vỗ đầu y nói: “Ừm.” Một lúc sau, hắn đứng dậy xuống giường, mặc quần áo vào, thản nhiên nói: “Tối nay có cuộc hẹn giao lưu với một khách hàng, cậu đi cùng tôi đi.”
Trần Diệp cũng nhặt quần áo lên: “Vâng.”
Đêm đó Tạ Tây Hoa lái xe, khi xe đang đi trên đường, Trần Diệp ngồi bên cạnh hắn có cảm giác không ổn. Tại sao nơi hắn muốn đến lại chung tuyến đường với quán bar nhỏ nơi y từng làm việc?
Y bức thiết muốn hỏi nhưng không dám, thậm chí chẳng thể tỏ ra nghi hoặc. Khi xe ngưng bánh, tim Trần Diệp rơi tỏm xuống đáy. Cách trang trí của quán bar nhỏ trước mặt có chút thay đổi, nhưng vẫn rất quen thuộc.
Tạ Tây Hoa không nói một lời mà xuống xe, trên tay cầm một hộp giấy. Chủ quán đang đứng ở cửa nói chuyện với khách hàng, vừa nhìn thấy hắn liền tiến tới, tươi cười chào hỏi: “Ngài Tạ đến rồi!” Nói xong, ánh mắt của chủ quán rơi xuống người trợ lý bên cạnh, ông lộ ra vẻ kinh ngạc, hớn hở nói: “Trần Cẩm! Là cậu! Tôi nghe nói cậu đã trở thành trợ lý của ngài Tạ rồi sao? Tiền đồ xán lạn đấy nhé!”
Việc y trở thành trợ lý của Tạ Tây Hoa, làm sao ông ấy lại hay tin?
Tạ Tây Hoa nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Trần Diệp sắc mặt tái nhợt, đi theo Tạ Tây Hoa tiến vào quán bar nhỏ, ông chủ tủm tỉm nói: “Này, ngày trước cậu bảo mình đã vô tình đắc tội ngài Tạ, yêu cầu tôi không tiết lộ thông tin của cậu. Tôi thật sự không dám nói nửa lời. Mọi sự trên đời đúng là khó lường. Không ngờ bây giờ cậu lại trở thành cấp dưới của ngài Tạ. Lúc ngài Tạ nói với tôi, tôi còn cảm thấy khó tin.”
Tạ Tây Hoa đi vào căn phòng nhỏ, thì thào: “Thấy hoài niệm không?”
Làm sao có thể không hoài niệm? Dù bị cháy thành tro y vẫn nhớ rõ căn phòng này.
“Ngài Tạ cứ ngồi đây chơi nhé, lát nữa tôi kêu người mang đồ uống cho anh.”
Tạ Tây Hoa không nói gì, thong dong ngồi xuống ghế sô pha. Trần Diệp ngồi cách hắn hai ghế, dáng vẻ giống như gà sắp bị đưa lên thớt.
“Trần Cẩm, là tên thật của cậu.” Tạ Tây Hoa vuốt ve chiếc hộp bìa cứng trong tay.
Chốc lát, có người mang rượu đến.
Tạ Tây Hoa nhìn cánh cửa khép lại, im lặng không nói gì. Trần Diệp thấp giọng nói: “Từ bao giờ tổng giám đốc phát hiện ra?”
Từ bao giờ ư? Lúc đầu hắn thật sự không nhận ra đối phương, nhưng lúc Trần Diệp bị sốt bất tỉnh, chủ động ôm hắn, hắn mơ hồ có cảm giác quen thuộc.
Người trong hẻm tối đó dường như mang một tình cảm sâu đậm với hắn. Có rất nhiều người thích Tạ Tây Hoa, nhưng lại không có ai thích hắn một cách cẩn trọng, dè dặt như thế.
Ấn tượng khảm sâu trong tâm trí hắn, khiến hắn bị mê hoặc.
Hắn bỗng dấy lên nghi ngờ về danh tính của người nọ. Hai ngày trước, khi hắn đưa bức ảnh Trần Diệp cho chủ quán bar, hắn có thể thu được một số manh mối từ biểu cảm của ông.
Trần Diệp xem như mình xong đời rồi: “Tổng giám đốc muốn xử trí tôi thế nào?”
Nếu ông nội hắn biết chuyện y dụ dỗ cháu trai ông, y chẳng biết phải giải thích ra sao.
Tạ Tây Hoa mở hộp giấy trong tay ra: “Trần Cẩm, tôi suýt nữa đã không biết tên của cậu, chỉ sau khi tìm được những bức thư trong tủ của ông nội, tôi mới biết cậu là ai.”
Cả đêm hắn không nghỉ ngơi, tuyệt vọng tìm kiếm những ký ức đã bị lãng quên từ lâu, cật lực chắp nối quá khứ của mình từng chút một bằng những lá thư kia. Tạ Tây Hoa càng đọc, tâm tình càng dao động. Hóa ra…có người thích hắn lâu như vậy.
Trần Diệp cúi đầu, đứng dậy: “Ngày mai tôi sẽ từ chức với chủ tịch.”
Tạ Tây Hoa thấp giọng lái vấn đề: “Lúc nhỏ tôi hỏi cậu thích ai, cậu không chịu nói. Hiện tại cậu nói cho tôi biết đi, người trong lòng cậu là ai?”
Trần Diệp im lặng.
Tạ Tây Hoa đứng dậy, đi đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng nói: “Bốn năm trước, cậu ở trong hẻm tối dụ dỗ tôi, hiện tại thì sao? Muốn trốn tránh trách nhiệm à?”
Trần Diệp hô hấp trở nên gấp gáp: “Bốn năm trước là lỗi của tôi, tổng giám đốc muốn xử lí tôi thế nào cũng được.”
“Tôi nên xử lí cậu thế nào đây?” Tạ Tây Hoa bình tĩnh quay người lại, “…Khi còn nhỏ đã từng thủ dâm chưa?”
Trần Diệp nghiến răng nghiến lợi: “…Đã từng.”
“Lúc đó nghĩ đến ai?”
Trần Diệp cúi đầu không nói gì.
“Hiện tại tôi ở trước mặt cậu, cậu ngồi lên đùi tôi tự làm mình một lần, chuyện của bốn năm trước tôi sẽ quên đi.” Tạ Tây Hoa nói xong lại đỏ mặt, quay người đi, “Không thiệt thòi cho cậu đâu nhỉ?”
Trần Diệp ngồi lên đùi hắn, cúi đầu lấy vật kia của mình ra. Ánh sáng căn phòng tù mù, không thể nhìn thấy mọi thứ rõ ràng, vừa khéo che đậy biểu cảm bẽ bàng của y, đồng thời giấu đi đôi mắt sâu thẳm lấp lóa của Tạ Tây Hoa.
Khi còn nhỏ, y thường trong ổ chăn mơ tưởng tới Tạ Tây Hoa mà làm loại chuyện như vậy, nhưng hiện tại, người kia đang sừng sững trước mắt khiến y quẫn bách tột cùng, đặc biệt khi bị đối phương nhìn chăm chú như vậy. Trần Diệp thấp giọng nói: “Tôi không cứng được.”
“Vậy tối nay cậu cứ nằm đây mà hưởng thụ.” Tạ Tây Hoa nhẹ giọng nói.
Môi của Trần Diệp mấp máy.
Hắn cúi đầu, vuốt ve y một cách chậm rãi, từng chút một, cho đến khi vật kia ngẩng đầu, tay hắn vẫn không ngừng tuốt nắn lên xuống. Hắn nhẹ nhàng liếm đôi môi khô khốc, hỏi: “Đủ chưa?”
Tạ Tây Hoa sau đó nhấc hai chân y tách ra, kéo tuột quần xuống, thứ kia bây giờ đã hoàn toàn bại lộ trước mặt hắn, cặp đùi trắng nõn trông đặc biệt duyên dáng. Tạ Tây Hoa thấp giọng lặp lại: “Đủ sướng chưa?”
Trần Diệp khẽ khàng thở dốc. Vô liêm sỉ.
Y nghiêng đầu nhìn Tạ Tây Hoa, xấu hổ đến mức không dám nhìn đối phương, Tạ Tây Hoa vuốt ve cái đùi mịn màng của y mà trêu đùa: “Nếu như lúc nhỏ cậu bày ra dáng vẻ này, có lẽ ta đã không lãng phí nhiều năm như vậy.”
Không nhắc đến trước kia thì không sao, bây giờ nhắc đến, cảm giác hồi hộp, chân đập tim run trên giường bỗng tràn ào ạt về tâm trí. Trần Diệp nhìn hắn mang theo vẻ phiền muộn, Tạ Tây Hoa bèn ôm eo Trần Diệp, vùi mặt vào vai y, nhẹ nhàng thở dài.
“Trước kia là anh bỏ lỡ em, bây giờ em có còn nguyện ý thích anh không?”
. . .
T/N: Tác giả viết thiếu chương 38 hay sao ấy. Trong bản QT cũng không có.