Liệu Pháp Khay Cát - Ngoại truyện 5
Ngoại truyện 5: <>
/Nghe nói yêu còn đáng sợ hơn thói xấu, hút thuốc lá cũng có hại, như phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn/
Hoàng Vĩ Văn /Trần Dịch Tấn <>
Báo cáo khám sức khỏe năm nay của Mạnh Hà Xuyên được gửi tới.
Hắn có thân hình cường tráng, nhìn có vẻ khỏe mạnh hơn Diệp Thầm, nhưng trên thực tế thì hắn có nhiều vấn đề hơn Diệp Thầm, vì lịch làm việc hỗn loạn cộng với những thói quen xấu như hút thuốc nên chức năng cơ thể của hắn không được tốt cho lắm, bị bệnh đã đủ đáng sợ rồi.
Cách đây không lâu Mạnh Hà Xuyên bị viêm phổi, phải nằm viện mấy ngày, ngay cả Cừu Lộ Mang luôn muốn bóc lột hắn 24/24 cũng phải nhịn đau cho hắn nghỉ vài ngày, hủy giúp hắn mấy chương trình tạp kỹ không quan trọng, để hắn nghỉ ngơi một thời gian.
Diệp Thầm cầm báo cáo khám sức khoẻ của hắn, đọc kỹ từ đầu đến cuối, sau đó nói: “Cai thuốc.”
Mạnh Hà Xuyên hút thuốc đã lâu, tuy không đến mức nghiện nhưng cũng khó mà bỏ được, rất lệ thuộc vào nó.
Hắn học hút thuốc từ năm mười lăm tuổi, khi đó hút rất ít bởi vì không có tiền. Sau khi bước vào làng giải trí, khoảng thời gian thức khuya quay phim cực kỳ buồn chán, hắn không thích vị đắng của cà phê và trà, khi buồn ngủ, hắn bắt đầu dùng khói thuốc như một công cụ nâng cao tinh thần, dần trở thành thói quen không bỏ được nữa.
Vì sợ ảnh hưởng tới Diệp Thầm, Mạnh Hà Xuyên không hút thuốc trước mặt anh, nên Diệp Thầm không để ý tới việc hắn hút thuốc khá nhiều. Báo cáo khám sức khỏe cho thấy bệnh hô hấp mãn tính của Mạnh Hà Xuyên ngày càng trầm trọng, bác sĩ đã đưa ra lời khuyên rõ ràng cho người khám nên giảm bớt hoặc ngừng hút thuốc.
Mạnh Hà Xuyên nhớ nhung quá khứ tự do của hắn, mỉm cười cầm lấy báo cáo khám sức khỏe nhét vào ngăn kéo, “Làm gì đến mức ấy, hút thuốc có gây ra những bệnh này đâu.”
Diệp Thầm lặng lẽ nhìn hắn, trong mắt lộ ra vẻ áp bức hiếm thấy chứng tỏ đây là một quyết định không thể nhượng bộ. Mạnh Hà Xuyên đành phải thay đổi chiến lược: “Nghe nói cai thuốc rất khó chịu, hơn nữa em cũng quen rồi…”
Sau khi dùng ánh mắt tạo áp lực, Diệp Thầm lại chủ động hôn lên môi Mạnh Hà Xuyên, “Không sao, anh giúp em.”
Dưới lời khuyên nửa cứng rắn nửa mềm mại của Diệp Thầm, hành trình cai thuốc của Mạnh Hà Xuyên bắt đầu.
Bỏ thuốc lá nói thì dễ nhưng thực hiện lại rất khó, Mạnh Hà Xuyên hút thuốc đã lâu, mỗi khi buồn chán hay mệt mỏi đều sẽ tìm thuốc lá.
Mặc dù Mạnh Hà Xuyên đang trong kỳ nghỉ nhưng Cừu Lộ Mang không để hắn hoàn toàn nhàn rỗi, hắn phải giao lưu với người hâm mộ trên mạng, chơi trò chơi trực tiếp với bạn bè trong ngành, còn phải đọc kịch bản.
Trong số đó, đọc kịch bản có lẽ là điều nhàm chán nhất đối với Mạnh Hà Xuyên. Hắn chẳng phải học sinh, đọc kịch bản trên phim trường là một chuyện, đọc kịch bản ở nhà lại là một chuyện khác, Cừu Lộ Mang nói rằng vẫn còn một khoảng thời gian trước khi việc casting và quay kịch bản này bắt đầu, kêu Mạnh Hà Xuyên nghiên cứu kịch bản thật kỹ.
Mạnh Hà Xuyên ngồi phịch xuống ghế sofa, cứ nghĩ là lại ngáp dài, theo bản năng muốn hít chút khói thuốc để giải tỏa mệt mỏi.
Diệp Thầm đang làm việc trên máy tính ở bên cạnh, vừa đọc tài liệu mới được gửi từ phòng kế hoạch, vừa ghi chép một số nhận xét. Anh thấy Mạnh Hà Xuyên lục lọi trên bàn và ngăn kéo, liền hỏi hắn đang tìm cái gì.
“Thuốc lá.”
Lời vừa ra khỏi miệng, Mạnh Hà Xuyên mới nhớ ra mình đang cai thuốc lá. Sau khi đặt kế hoạch cai thuốc lá, Diệp Thầm đã lục soát mọi ngóc ngách trong nhà nơi Mạnh Hà Xuyên cất thuốc, thậm chí còn tịch thu cả bật lửa.
Mạnh Hà Xuyên đành phải rút tay về, cầm lấy kịch bản ngồi lại bên cạnh Diệp Thầm, dựa vào vai Diệp Thầm, vòi vĩnh anh như trẻ con: “Anh ơi, anh cho em hút một điếu được không?”
Diệp Thầm tiếp tục gõ bàn phím, miễn nhiễm hoàn toàn với sự nũng nịu của Mạnh Hà Xuyên, bình tĩnh nói: “Không.”
“Nhưng em buồn ngủ quá, không đọc nổi kịch bản nữa. Anh ơi, một điếu cũng không được sao?”
“Không được,” Diệp Thầm vẫn nhìn màn hình máy tính, như sợ nếu thấy khuôn mặt Mạnh Hà Xuyên thì sẽ mềm lòng, “Nếu buồn ngủ thì đi ngủ đi.”
“Giờ ngủ thì sớm quá, nửa đêm sẽ tỉnh lại. Lâu vậy rồi em không hút thuốc, lấy một điếu làm phần thưởng nhé anh?”
“Không.”
Vở kịch này đã diễn ra rất nhiều lần trong hai ngày qua. Mấy lần trước có thể khiến Diệp Thầm đỏ mặt bất lực, nhưng hiện tại lại hoàn toàn không có tác dụng.
Thấy thủ đoạn này thất bại hoàn toàn, Mạnh Hà Xuyên thay đổi kế hoạch, hắn vòng tay qua eo Diệp Thầm, che lấy bàn tay đang gõ bàn phím của Diệp Thầm, vuốt ve mập mờ, khiến Diệp Thầm không thể gõ phím như bình thường được nữa. Môi hắn lướt trên cần cổ Diệp Thầm như chuồn chuồn nước, hơi thở quanh quẩn bên tai Diệp Thầm: “Không được thật ạ?”
“Không… Không thể.” Diệp Thầm hơi thở dốc.
Diệp Thầm bị hơi thở của hắn quấy rầy, một màu hồng lan từ cổ đến tận tai, màu hồng dần dần đậm hơn, biến thành màu đỏ động lòng người. Mạnh Hà Xuyên nhìn vết đỏ đang lan dần trong mắt hắn, quên mất mình vừa cầu xin Diệp Thầm cái gì, hắn ngậm lấy vành tai nóng rực của Diệp Thầm, khẽ thủ thỉ vào tai anh: “Thế em muốn một phần thưởng khác, có được không?”
Giọng nói của hắn tựa như một cơn gió ấm nóng, nóng đến mức khiến Diệp Thầm không khỏi rụt cổ lại, chiếc laptop suýt trượt khỏi đầu gối, Diệp Thầm tiếp lời hắn theo bản năng, nghiêng đầu hỏi: “Phần thưởng gì?”
Mạnh Hà Xuyên cầm máy tính xách tay của Diệp Thầm đặt lên bàn, dùng sức kéo eo Diệp Thầm, khiến Diệp Thầm nửa ngồi trên đùi mình, hắn hơi ngẩng đầu nhìn Diệp Thầm, nói: “Anh đoán xem?”
Tay hắn đã vén vạt áo Diệp Thầm lên, móc lấy đầu lưỡi của Diệp Thầm, không cho anh cơ hội trả lời nữa.
[……]
Mạnh Hà Xuyên hôn lên môi anh, nuốt lấy hơi thở và giọng nói anh, Diệp Thầm hóa thành một hồ nước xuân trong lòng hắn, tràn đầy xuân sắc, dịu dàng vô hạn.
Đó là phần thưởng chỉ thuộc về Mạnh Hà Xuyên.
Cuối cùng, cánh tay mềm nhũn của Diệp Thầm không còn giữ được vai Mạnh Hà Xuyên nữa, anh chỉ có thể gục xuống vai Mạnh Hà Xuyên, mệt đến mức không nói được lời nào, nhưng Mạnh Hà Xuyên lại hài lòng với phần thưởng.
Hắn hài lòng ôm Diệp Thầm dựa vào ghế sô pha, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ Diệp Thầm, Diệp Thầm vẫn chìm trong dư vị tình ái, cơ thể hơi nhạy cảm, run rẩy dưới sự động chạm của hắn, nhưng chỉ còn sức véo nhẹ cánh tay Mạnh Hà Xuyên.
Mạnh Hà Xuyên mặc cho anh nhéo, giọng nói mang theo ý cười: “Giờ em không buồn ngủ tý nào, cũng không thèm thuốc, em rất thích phần thưởng này.”
Hắn không buồn ngủ nữa, nhưng Diệp Thầm lại rất buồn ngủ, đôi mắt anh dần nhắm lại, nhưng vừa nhắm lại cố gắng mở ra. Anh uể oải lẩm bẩm: “Còn chưa đọc xong bản kế hoạch…”
Mạnh Hà Xuyên dịu dàng hôn lên môi anh, “Giờ anh đọc làm gì nữa? Anh còn yêu cầu nhân viên thức dậy làm thêm giờ sao? Có phải quá vô nhân đạo không?” Hắn vỗ nhẹ lên lưng Diệp Thầm, “Đi ngủ thôi, mai rồi xem.”
Diệp Thầm hoàn toàn nhắm mắt lại, ngủ ở trên vai Mạnh Hà Xuyên.
Từ đó trở đi, dường như Mạnh Hà Xuyên đã tìm ra một phương pháp cai thuốc lá vô cùng hiệu quả, mỗi khi thèm thuốc đều quấy rầy Diệp Thầm đòi “phần thưởng”, Diệp Thầm có thể chịu được hắn nũng nịu đòi hút thuốc, nhưng không thể chịu được hắn được voi đòi tiên gạ thân mật.
Bỏ thuốc lá rõ ràng là vì lợi ích của Mạnh Hà Xuyên, tại sao người chịu thiệt lại là anh? Nhất là lúc Mạnh Hà Xuyên ôm anh vào lòng, rồi hôn anh, căn bản Diệp Thầm không thể suy nghĩ nổi nữa.
May mà Cừu Lộ Mang cảm thấy Mạnh Hà Xuyên nghỉ ngơi đã đủ, cô yêu cầu Mạnh Hà Xuyên đến công ty để sắp xếp công việc tiếp theo cho hắn, bù đắp tất cả các lịch trình mà hắn bỏ lỡ trong thời gian nghỉ ngơi, Mạnh Hà Xuyên sẽ vô cùng bận rộn.
Sáng sớm khi Diệp Thầm còn đang ngủ, Mạnh Hà Xuyên chuẩn bị rời đi, anh mơ màng nhìn Mạnh Hà Xuyên đứng dậy, có lẽ do còn chưa tỉnh hẳn, anh móc ngón tay Mạnh Hà Xuyên, nói: “Đi sớm vậy? Anh đưa em đi nhé?”
Chỉ những lúc thế này Diệp Thầm mới làm ra mấy hành động nũng nịu, Mạnh Hà Xuyên cúi xuống, âu yếm hôn lên đầu ngón tay cùng chiếc nhẫn trên tay anh, nhẹ giọng nói: “Không sao, anh cứ ngủ đi, trợ lý sẽ tới đón em.”
Mạnh Hà Xuyên gặp Chúc Lan Nhân tại công ty, chào hỏi cô.
Chúc Lan Nhân đưa cho Mạnh Hà Xuyên một điếu thuốc theo thói quen.
Sau khi thân thiết với Chúc Lan Nhân, Mạnh Hà Xuyên nhận ra Chúc Lan Nhân vừa nghiện thuốc vừa nghiện rượu. Không lâu sau khi ký hợp đồng với Từ Ưu Quỳ, cô đã lên hotsearch vì bị tay săn ảnh lén chụp ảnh hút thuốc, gặp rất nhiều rắc rối, may là cô không phải là sao nữ nổi tiếng nên chỉ cần tập trung vào diễn xuất, không ảnh hưởng nhiều lắm. Chẳng qua sau này Mạnh Hà Xuyên và Chúc Lan Nhân trở thành bạn hút thuốc ở công ty, thỉnh thoảng cùng nhau đến phòng hút thuốc làm một điếu.
“Không, em cai rồi.” Mạnh Hà Xuyên nói.
Chúc Lan Nhân giơ được nửa chừng đành phải rút lại, cô xoay điếu thuốc trên tay: “Sao đột nhiên lại cai thuốc?”
“Đợt trước đi khám sức khỏe, có người ở nhà lo lắng cho sức khỏe của em nên đã thuyết phục em cai. Không muốn làm anh ấy lo nên em cai rồi.”
Chúc Lan Nhân sâu sắc cảm nhận được từ vẻ mặt và giọng điệu của hắn rằng “người ở nhà” có lẽ không phải là người bình thường. Tuy cô thầm đoán Mạnh Hà Xuyên có người yêu, nhưng đây là lần đầu tiên Mạnh Hà Xuyên lén khoe trước mặt cô, cô khinh thường nói: “Cai được thật sao?”
Mạnh Hà Xuyên còn hút thuốc lâu hơn cô.
“Không được cũng phải được, phần thưởng quá hấp dẫn.” Mạnh Hà Xuyên cười nói, trên mặt lộ ra vẻ ngọt ngào, khiến Chúc Lan Nhân cảm thấy răng mình sắp rụng. Cô đành nhún vai, bất lực nói: “Vậy xem ra tôi phải tìm một đối tác hút thuốc khác.”
Sau khi tạm biệt Chúc Lan Nhân, Mạnh Hà Xuyên nhận được điện thoại của Diệp Thầm.
Tiếp theo Mạnh Hà Xuyên có rất nhiều việc phải làm, hai người sẽ ở bên nhau ít hơn, thời gian xa nhau sẽ dài hơn.
“Anh dậy rồi à?” Mạnh Hà Xuyên hỏi anh.
“Ừ.” Diệp Thầm đáp, giọng hơi lười biếng. Mạnh Hà Xuyên nghe thấy tiếng loạt soạt từ phía Diệp Thầm, chắc là vừa rời giường.
“Khoảng thời gian tới em hơi bận, chắc không gặp anh được.”
“Nếu rảnh thì anh sẽ tới thăm em.” Tiếng bước chân và giặt giũ từ ống nghe truyền đến, âm thanh dừng lại một lúc, Diệp Thầm lại nghĩ đến điều gì đó: “Nhưng em đi làm… ”
Không cần chờ Diệp Thầm nói thêm, Mạnh Hà Xuyên đã hiểu, hắn hứa với Diệp Thầm: “Em sẽ không lén lút hút thuốc.”
“Em phải giữ lời.”
Dù sao thì hắn cũng đã bỏ thuốc được một thời gian, sự phụ thuộc vào thuốc lá của Mạnh Hà Xuyên không còn nhiều nữa, đỡ nghiện hơn nhiều. Nhưng sự phụ thuộc của hắn vào Diệp Thầm lại không ngừng tăng lên, Diệp Thầm lại trở thành cơn nghiện mới của hắn, hắn khẽ cười: “Nhưng mà lúc em về vẫn phải có thưởng.”
…
[LPKC] Cố Trầm Hồng x Quản Đồng
<> 1
Tình yêu là linh hồn của nàng thơ, nếu mất đi khả năng yêu thì y sẽ chết.
Lần đầu tiên Cố Trầm Hồng gặp Quản Đồng là ở biệt thự của Cố Giang.
Năm đó cậu mười lăm tuổi, cha mẹ cậu thường xuyên vì công việc mà phải ở nước ngoài dài ngày, Cố Trầm Hồng còn là thằng nhóc không biết phân biệt muối và đường, nếu cứ vẽ tranh mà không có ai nhắc nhở, chắc chắn đến giờ cơm cũng không biết đường ăn, cha mẹ rất lo lắng cho sinh hoạt của Cố Trầm Hồng sau khi họ rời đi.
Thuê bảo mẫu cũng lo, gửi bạn bè lâu ngày cũng không tiện, nên suy đi tính lại, họ quyết định gửi Cố Trầm Hồng cho chú Cố Giang của cậu.
Thực ra Cố Trầm Hồng chẳng gặp người chú này được mấy lần, Cố Giang không tỏ ra quan tâm dư thừa với cậu, Cố Trầm Hồng cũng chẳng cảm thấy quan hệ huyết thống giữa bọn họ có gì quan trọng với Cố Giang.
Cậu thực sự không hiểu tại sao cha mẹ cậu lại cho rằng Cố Giang có thể chăm sóc cậu thật tốt.
Cố Giang là một dị nhân trong nhà họ Cố, hắn là một doanh nhân, nhìn không hợp gì với nhà họ Cố dòng dõi thư hương, khi còn trẻ hắn không muốn đi theo con đường của ông bà Cố Trầm Hồng, ngoan cố lựa chọn “vào đời”, đợt đó quan hệ gia đình trở nên xích mích, vài năm nay mới dịu đi một chút.
Có lẽ cha mẹ cậu vẫn còn quá truyền thống, luôn cảm thấy người thân đáng tin cậy hơn việc thuê bảo mẫu.
Vì vậy Cố Giang đưa cậu về biệt thự của mình, ở nơi đó Cố Trầm Hồng gặp Quản Đồng.
Lúc Cố Trầm Hồng nhìn thấy Quản Đồng, Cố Giang đang dẫn cậu vào trong sân. Quản Đồng đứng trên ban công cúi xuống nhìn bọn họ, Cố Giang ở dưới lầu xa xa gọi tên y “Quản Đồng”, Quản Đồng mỉm cười vẫy tay chào, gió cuốn áo sơ mi y lên, như một con chim trắng đậu trên lan can, muốn bay vào vòng tay Cố Giang.
Cố Giang dẫn Cố Trầm Hồng vào nhà, Quản Đồng chạy xuống lầu, mỉm cười chào Cố Giang, y chỉ gật đầu chào Cố Trầm Hồng, ánh mắt lại trở về Cố Giang, trong mắt có cảm xúc nóng bỏng, giống như ánh nắng thiêu đốt giữa mùa hè chiếu lên đại địa rộng lớn.
Lúc đó Cố Trầm Hồng chưa hiểu đó là gì, mặc cho ngọn lửa trong mắt Quản Đồng bén lên vạt áo cậu.
Chỉ khi ngòi bút của Cố Trầm Hồng chạm vào đôi mắt đó trên canvas, cậu mới hiểu nó là gì.
Đó là yêu, tình yêu không sợ hãi, đủ để nhấn chìm người khác, thậm chí thiêu hủy chính mình.
Cố Trầm Hồng và Quản Đồng vẫn rất hòa hợp. Tuy lúc đó Quản Đồng có phần nổi tiếng nhưng dù sao y cũng là ca sĩ, ngoại trừ khoảng thời gian phát hành album hơi bận rộn, chứ bình thường y cũng ít lịch trình. Mà Cố Giang có chức vụ cao, công việc cũng nhiều, không thể là người chăm sóc ba bữa một ngày cho Cố Trầm Hồng, nên chuyện này rơi vào tay Quản Đồng.
Quan hệ giữa Cố Trầm Hồng và Quản Đồng không có gì đặc biệt, dù sao Quản Đồng cũng không cần tận tay chăm sóc Cố Trầm Hồng, Cố Giang có dì giúp việc, Quản Đồng chỉ cần ăn cơm với cậu, rồi thỉnh thoảng trò chuyện mấy câu.
Cố Giang chưa bao giờ giới thiệu với Cố Trầm Hồng về quan hệ giữa hắn và Quản Đồng, chỉ nhắc đến tên của Quản Đồng, kêu cậu gọi Quản Đồng là “Anh Đồng”.
Nhưng cử chỉ của họ thân mật không hề che giấu, khi Cố Giang về nhà sẽ ngoắc Quản Đồng qua, ôm hôn y, giống như bất kỳ cặp đôi đang yêu nhau nồng nhiệt nào, không hề kiêng kỵ Cố Trầm Hồng.
Những lúc như thế này, ngọn lửa trong mắt Quản Đồng càng trở nên mãnh liệt và hỗn loạn, y thân mật ôm Cố Giang, tựa sát nhau trò chuyện, tán gẫu về những chủ đề vặt vãnh. Thỉnh thoảng ngửi thấy mùi nước hoa quá ngọt ngào trên người Cố Giang hay dấu son môi trên cổ áo, lửa trong mắt y sẽ hơi nhạt đi, nhưng lại bùng lên dưới lời giải thích hời hợt hay cái hôn dỗ dành của Cố Giang.
Cố Trầm Hồng không xa lạ gì với cộng đồng người đồng tính, giới nghệ thuật khá cởi mở nên cậu đã gặp rất nhiều. Cố Giang vốn đã lệch lạc, mối quan hệ giữa hắn với Quản Đồng không khiến Cố Trầm Hồng ngạc nhiên.
Khi Cố Giang đi vắng, Quản Đồng viết nhạc, Cố Trầm Hồng vẽ tranh, không ai làm phiền ai. Nhưng Cố Trầm Hồng vẫn luôn nhớ đến đôi mắt của Quản Đồng, cậu thường kìm lòng không đặng đi tới trước cửa phòng nhạc, tiếng nhạc phát ra từ khe hở nơi cánh cửa khép hờ, lắng nghe Quản Đồng chơi đàn. Những câu hát vấn vương kia giống như đôi mắt của Quản Đồng, ngậm một thứ gì đó nóng bỏng.
Đôi khi Quản Đồng yêu cầu Cố Trầm Hồng nghe những bài hát do y viết, mặc dù Cố Trầm Hồng không thường nghe những bài nhạc thịnh hành, nhưng xúc cảm nghệ thuật vẫn tràn lan.
Quản Đồng không chút giấu giếm, từng giờ từng khắc, từng nơi đều không thèm khống chế mà để những cảm xúc ấy lan tràn ra.
Y yêu Cố Giang, cho dù khi ấy Cố Trầm Hồng vẫn ngây thơ, chưa hiểu hết chữ “yêu” nặng nề, nhưng cậu vẫn biết Quản Đồng yêu Cố Giang một cách không hề dè dặt.
Cố Trầm Hồng không nhịn được mà cứ ngắm nhìn đôi mắt Quản Đồng.
Đôi mắt đó có thể dễ dàng thu hút Cố Trầm Hồng chìm sâu, nhưng dường như chúng không có loại ma lực đó đối với Cố Giang.
Đó là điều duy nhất khi đó Cố Trầm Hồng không hiểu lắm, tại sao ánh mắt Cố Giang nhìn Quản Đồng chưa bao giờ có cảm xúc như Quản Đồng nhìn Cố Giang. Vì vậy, khi nhìn sự ngọt ngào của bọn họ, câu luôn cảm thấy quái dị, giống như chỉ có Quản Đồng rơi sâu vào đầm lầy mật ngọt, còn Cố Giang vẫn sạch sẽ đứng trên bờ.
Hơn một năm sau khi Cố Trầm Hồng ở nhà Cố Giang, Cố Giang và Quản Đồng vẫn khá hòa hợp, dù thỉnh thoảng Quản Đồng sẽ giận dỗi Cố Giang vì những scandal tình ái trên các tờ báo lá cải, nhưng phần lớn thời gian họ đều giống như những cặp đôi bình thường, không có gì đặc biệt.
Nhưng Cố Trầm Hồng luôn cảm thấy quan hệ giữa Cố Giang và Quản Đồng giống như tòa lâu đài cát không có nền móng, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Cuối cùng thì ngày ấy cũng đến.
Một ngày nọ, Cố Giang phải nhập viện vì bệnh dạ dày, Quản Đồng lo lắng cho hắn, chu đáo nấu cháo và hỏi Cố Trầm Hồng có muốn cùng y đi thăm Cố Giang không.
Cố Trầm Hồng đi theo.
Cậu đi sau Quản Đồng, nhìn Quản Đồng sững sờ ở cửa, chỉ kịp nhìn thấy tàn ảnh của một cơ thể trần truồng cùng tiếng Cố Giang tức giận hét “Cút ra ngoài”, cậu vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Quản Đồng giống như một con búp bê vô hồn, ngơ ngác rời khỏi bệnh viện.
Cố Trầm Hồng đi theo Quản Đồng, gọi tên y, nhưng Quản Đồng không hề trả lời, trong tay vẫn cầm hộp cháo được nấu tỉ mỉ, bước đi vô định, tựa như không biết mình đang đi đâu. Cố Trầm Hồng nắm lấy tay Quản Đồng, gọi: “Anh Đồng!”
Quản Đồng quay người lại, Cố Trầm Hồng nhìn thấy ánh lửa đã tắt trong mắt y.
Khi ấy Cố Trầm Hồng mới hiểu được hóa ra quan hệ giữa Cố Giang và Quản Đồng là như vậy, cũng hiểu được vì sao lâu đài trên cát kia lại sụp đổ, thế nhưng vì còn quá trẻ nên cậu vẫn chưa định nghĩa được rõ nguyên nhân.
Mãi về sau, Cố Trầm Hồng mới hiểu được nguyên nhân, cũng hiểu được điều mà Quản Đồng lúc đó không hiểu: Yêu không có nghĩa là được yêu.
…
[LPKC] Cố Trầm Hồng x Quản Đồng
<> 2
Sau đó Cố Trầm Hồng nghe thấy cuộc cãi vã của họ.
Có lẽ gọi là cãi vã thì không đúng lắm, bởi từ đầu đến cuối giọng điệu của Cố Giang vẫn rất ôn hòa, ôn hòa đến mức dường như sự cuồng loạn của Quản Đồng là một điều phi lý quá đáng.
“Phản bội?” Giọng nói của Cố Giang thậm chí còn mang theo nụ cười nhàn nhạt, “Tiểu Đồng, em đừng nghiêm túc thế, trong từ điển của chúng ta có từ này à?”
“Em hỏi quan hệ của chúng ta là gì? Em làm tôi vui, lên giường với tôi, tôi phát hành bài hát cho em, giúp em nổi tiếng, không phải là giao dịch rất bình thường sao? Nếu không có tôi, không biết em còn ở xó xỉnh nào chơi guitar đâu, em đừng có không biết điều như thế.”
“Tiểu Đồng, chỉ là giao dịch thôi, tôi tưởng em đã hiểu.”
Cố Giang đi ra ngoài, nhìn thấy Cố Trầm Hồng, hắn vẫn cười nói: “Dạo này tâm trạng của anh Đồng hơi tệ, nếu có chuyện gì, cháu thông cảm nhé.”
Vài giây sau Quản Đồng mở cửa, tuyệt vọng bước ra khỏi phòng sách, đụng phải Cố Trầm Hồng vẫn đang đứng ở hành lang. Y đi được vài bước, dường như chân nhũn ra không thể đứng vững, ngã xuống bậc thang. Y ôm đầu gối, gục đầu xuống, tựa như đang nói chuyện với Cố Trầm Hồng, hoặc là đang tự nhủ: “Em không hiểu.”
Bắt đầu từ lúc ấy Cố Trầm Hồng rất ít khi gặp Quản Đồng, thỉnh thoảng thấy thì cũng là lúc y say khướt.
Sau khi tới nhà Cố Giang, quen Quản Đồng, Cố Trầm Hồng mới hình thành thói quen lướt weibo, Quản Đồng có vài bài hát khá nổi tiếng. Trong đầu Cố Trầm Hồng có vài tâm tư riêng mà tự cậu cũng không giải thích được, thường hay lén tìm kiếm tin tức của Quản Đồng trên mạng. Bởi vậy khi trên các topic bắt đầu lan truyền tin đồn của Quản Đồng và Vinh Mậu, Cố Trầm Hồng mới hơi nhận ra Quản Đồng đang làm gì.
Một ngày nọ, khi Quản Đồng say rượu trở về, Cố Trầm Hồng giơ điện thoại cho Quản Đồng, hỏi y: “Anh Đồng, những điều này có phải là sự thật không?”
Quản Đồng híp mắt, cố gắng phân biệt các nét chữ trên màn hình.
“Ca sĩ đang lên Quản Đồng bí mật gặp gỡ các giám đốc điều hành của Vinh Mậu.”
“Ca sĩ Mạn Thanh Quản Đồng hôn nhau say đắm với thàn viên ban giám đốc của Mạn Thanh, là do không kìm được hay đang trao đổi?”
“Ca sĩ nổi tiếng vào khách sạn với doanh nhân giàu có…”
Quản Đồng vừa nhìn, vừa đọc bằng chất giọng đang líu lại vì say rượu, như thể đó không phải chuyện của mình, giọng điệu đùa cợt, Cố Trầm Hồng nói: “Đủ rồi!” Cậu không cho Quản Đồng đọc nữa.
Quản Đồng ngửa mặt nằm vật xuống ghế sofa, trả lời câu hỏi trước đó của Cố Trầm Hồng: “Cái này á, có thật có giả,” y cười hì hì: “Thật không ít đâu.”
Cố Trầm Hồng nhìn vào đôi mắt đầy sương mù của y, hỏi: “Tại sao?”
“Chú em nói anh cả anh ta chỉ đang giao dịch còn gì? Anh giao dịch với anh ta được, còn với người khác thì không được?”
Quản Đồng biết mình khá đẹp trai, trước đây cũng không phải không có người đối xử tốt với y, sau khi bước vào giới giải trí, những cử chỉ ấy càng mang ý nghĩa mập mờ hơn, ám chỉ cho y một con đường bằng phẳng có thể dẫn lên trời. Nhưng tới bây giờ y vẫn nhắm mắt làm ngơ, y biết trong vòng tròn này tồn tại những thứ như vậy, thậm chí trong Mạn Thanh cũng không thiếu.
Y luôn cảm thấy mình may mắn, bởi vì y có Cố Giang, họ yêu nhau, không phải dựa trên quan hệ tình tiền, không trở thành những thứ dư thừa bẩn thỉu kia.
Nhưng hóa ra y không có may mắn ấy, và y cũng không khác gì những người đó.
Thế nên y lại tham dự các sự kiện, không từ chối những lời mời và ám chỉ mơ hồ đó nữa.
Cố Giang cho là y đã hiểu, nên y làm theo ý của Cố Giang.
Cố Trầm Hồng hỏi: “Anh nghĩ nếu anh làm những chuyện này… Chú sẽ thay đổi sao?”
Quản Đồng nhìn cậu, tựa như cơn say đã tiêu tan, đôi mắt mong đợi ngóng Cố Trầm Hồng: “Anh ấy sẽ vậy sao?”
Quản Đồng không dám nghĩ tới đáp án, nghĩ đi nghĩ lại cũng không còn đường thoát.
Cố Trầm Hồng ngồi xổm bên cạnh sô pha, nắm tay Quản Đồng, nhìn vào mắt Quản Đồng, nói lời an ủi duy nhất mà thiếu niên có thể nghĩ ra: “Anh Đồng, đừng thích chú nữa.”
Từ trong mắt Cố Trầm Hồng, dường như Quản Đồng nhìn thấy một tia cảm xúc nho nhỏ chưa thành hình, y rút tay khỏi tay Cố Trầm Hồng, dùng đầu ngón tay chỉ vào trái tim mình: “Chờ nơi này chết đi.”
Dù sao Cố Trầm Hồng mới là một thiếu niên chưa trải sự đời, đối với Quản Đồng, thân phận duy nhất của cậu chính là cháu trai của Cố Giang, sức lực yếu ớt của thiếu niên không bao giờ có thể ngăn cản được sự tự hủy hoại và tuyệt vọng của người lớn.
Cuối cùng, cậu chỉ có thể bất lực nhìn những vì sao trong mắt Quản Đồng rơi xuống, biến thành tro bụi.
Khi tin Cố Giang sắp kết hôn truyền ra, Quản Đồng xông vào văn phòng Cố Giang làm ầm ĩ, thậm chí không thèm để ý đến việc Cố Giang đang phỏng vấn, phóng viên và nhiếp ảnh gia đều bối rối trước tiết mục người yêu cũ si tình dây dưa này.
Quản Đồng hỏi Cố Giang tại sao không yêu y.
Y giống như vai phụ trong một vở kịch tình buồn không thể giành được sự ưu ái của vai chính, y khóc lóc và chỉ trích Cố Giang, nói hắn quá tàn nhẫn vô tình, kể lại từng chi tiết quá khứ của họ, những thứ kia trong trí nhớ của Quản Đồng được mỹ hóa lên thành bằng chứng tình yêu, dùng nó để cầu xin Cố Giang thừa nhận mình từng rung động.
Cố Giang không ôn hòa giải thích sự khác nhau giữa giao dịch và tình yêu với Quản Đồng nữa, mà sai người khác dùng vũ lực đưa Quản Đồng đi.
Sự việc của Quản Đồng gây xôn xao dư luận, Mạn Thanh phải tốn rất nhiều công sức mới làm nó tạm lắng xuống được. Mặc dù bên ngoài sóng yên biển lặng, nhưng nó lại lan truyền trên tất cả các diễn đàn kín.
Khi y mập mờ với các giám đốc cấp cao của Mạn Thanh và Vinh Mậu, Cố Giang không nói một lời, nhưng lần này hắn đã thực sự nổi giận.
Công ty của Cố Giang dừng mọi công việc với Quản Đồng, hắn không thèm gặp y, không còn khen ngợi bài hát hay của y, không hôn y, cũng không trở về nơi chứa đựng những kỷ niệm ngọt ngào hay chứng kiến ảo tưởng tan vỡ của y nữa.
Cuối cùng, vợ chưa cưới của Cố Giang đến gặp y.
Quản Đồng thà rằng vợ chưa cưới của Cố Giang cứ chỉ vào lỗ mũi mình, mắng y phá hoại hôn nhân của người khác, mắng y vô liêm sỉ, để ít nhất y có chút ảo tưởng nhỏ nhặt, tưởng tượng mình thực sự đã làm Cố Giang rung động vào khoảnh khắc nào đó, mặc dù ảo tưởng này trông cực kỳ hèn mọn.
Nhưng cô không làm như thế.
Cô bình tĩnh như thể Quản Đồng không phải nhân tình của chồng sắp cưới của cô, mà chỉ là một nhân viên tầm thường.
Cô nói: “Cố Giang và tôi sắp kết hôn, hy vọng anh có thể đưa ra lựa chọn tốt nhất.”
Cô nói: “Mặc dù cuộc hôn nhân của tôi với anh ta là công việc kinh doanh, anh ta nhiều tình nhân như vậy, phải giải quyết tất cả thì quá mệt mỏi, tốt nhất là mọi người cứ sống hòa bình với nhau, dù sao tôi cũng không quan tâm anh ta lên giường với bao nhiêu đàn ông, anh ta thích chơi thế nào, chơi ra sao, có chơi chết hay không tôi cũng không quan tâm. Nhưng tôi cần một cuộc hôn nhân ít nhất là nhìn bề ngoài trông nó xinh đẹp, nếu anh im lặng, tôi đã không phải mất công tới đây.
“Nhưng anh gây ra ồn ã quá lớn, khiến ai cũng phải mất mặt.”
Vợ chưa cưới của Cố Giang vạch trần toàn bộ sự thật về Cố Giang mà Quản Đồng vẫn luôn cố tình trốn tránh.
Cố Giang không yêu y.
Giữa y và Cố Giang có sự bất bình đẳng như vậy.
Quản Đồng từng cho rằng nếu y giống như Cố Giang, coi mọi việc đều là giao dịch, dùng cách ngu ngốc nhất chứng tỏ thân phận của mình với Cố Giang, như vậy bọn họ sẽ bình đẳng.
Nhưng đó không phải là cách bình đẳng diễn ra.
Cố Giang là người cho, mối quan hệ giữa Quản Đồng và hắn luôn chỉ là cấp trên nhìn xuống cấp dưới. Sự chân thành và yêu thương mà Quản Đồng thể hiện chỉ là một tờ giấy gói đẹp đẽ nhưng rẻ tiền cho mối giao dịch tình tiền xấu xí này.
Chỉ có hôn thê của Cố Giang mới bình đẳng với hắn, hôn nhân tượng trưng cho tình yêu, nhưng bên trong vẫn là giao dịch.
Dù có bình đẳng thì cũng không có tình yêu.
Cố Giang không có thứ đó, vợ chưa cưới của hắn cũng không có thứ đó.
Tình yêu chỉ là một vở hài kịch ngớ ngẩn do tên hề ngu ngốc Quản Đồng tự biên tự diễn để mua vui cho mọi người.
…
[LPKC] Cố Trầm Hồng x Quản Đồng
<> 3
Ngày Quản Đồng rời khỏi nhà Cố Giang là sinh nhật thứ mười tám của Cố Trầm Hồng.
Khoảng thời gian đó cha mẹ Cố Trầm Hồng bay từ nước ngoài về, một là chúc mừng Cố Trầm Hồng đã trưởng thành, hai là tham dự đám cưới của Cố Giang.
Hôn nhân của Cố Giang là ván đã đóng thuyền, đó là cuộc hôn nhân liên quan đến trao đổi lợi ích, Cố Giang rất cần cuộc hôn nhân này, bởi Vinh Mậu đã có dấu hiệu nứt móng, thế nên hôn lễ được lên lịch rất gấp rút.
Cố Trầm Hồng không hiểu chuyện kinh doanh, nhưng từ những lo lắng mà cha mẹ cậu đang cố giấu, cậu có thể nhìn thấy những làn sóng ngầm sắp trào ra dưới đế chế kinh doanh của Cố Giang. Cuộc hôn nhân của Cố Giang chỉ là một trong những phương tiện để hắn sống sót qua cơn sóng lớn này.
Ngay cả cha mẹ của Cố Trầm Hồng cũng cảm nhận được dấu hiệu của cơn bão sắp tới, nhưng đáng tiếc là hai học giả ngoài việc nghiên cứu ra thì không thể giúp gì Cố Giang. Tất cả những gì họ có thể làm là đưa Cố Trầm Hồng ra nước ngoài, thoát khỏi cơn bão dữ.
Vào ngày sinh nhật Cố Trầm Hồng, cha mẹ nói cậu nghe quyết định này.
Lễ trưởng thành lẽ ra tràn ngập niềm vui giờ đây chỉ còn lại bầu không khí nghiêm túc.
Sau bữa tiệc cùng bố mẹ, Cố Trầm Hồng nói muốn quay lại nhà Cố Giang để đóng gói hành lý.
Khi Cố Trầm Hồng trở về nhà, Quản Đồng đang ngồi trong phòng khách. Vốn cậu tưởng rằng Quản Đồng đang đợi Cố Giang như ngày xưa, nhưng không ngờ rằng Quản Đồng lại đang đợi mình.
“Anh đang nghĩ… lỡ hôm nay em đón sinh nhật với cha mẹ rồi không về thì phải làm sao?” Quản Đồng đưa cậu một chiếc hộp được gói rất đẹp, “Nghe nói hôm nay là sinh nhật em, dù thế nào đi nữa, đã sống với nhau lâu như vậy, không tặng em gì thì anh thấy có lỗi lắm…”
Cố Trầm Hồng nhận lấy theo bản năng, hộp quà trong lòng bàn tay nặng trĩu.
“Xin lỗi, anh không biết em thích cái gì, phí công em gọi anh là anh lâu đến vậy, mấy năm qua anh khốn nạn thật,” Quản Đồng nói. “Suy đi nghĩ lại, tặng gì đó thiết thực là tốt nhất, có phải ngày trước em thích họa sĩ này lắm đúng không, còn từng đi xem triển lãm, anh nhờ một người bạn mua cuốn album này, hy vọng em sẽ thích.”
“Cố Trầm Hồng, chúc em sinh nhật vui vẻ.”
Nhưng Cố Trầm Hồng lại nhìn thấy chiếc vali và cây đàn guitar đặt cạnh Quản Đồng. Bàn tay cầm hộp quà của cậu cứng ngắc, các đốt ngón tay gần như không cử động được nữa: “Anh Đồng, anh… định đi à?”
“Ừ.” Khuôn mặt Quản Đồng không hề lộ ra vẻ cuồng loạn cách đây không lâu, như thể y chỉ ra ngoài làm việc, y mỉm cười: “Dù sao thì cũng phải rời đi. ”
Ngày cưới của Cố Giang đã được quyết định, rất gần, hắn sẽ không quay lại đây nữa, nghe nói hắn và vợ tương lai đã chuyển đến nhà mới.
Suy cho cùng, Quản Đồng không thể tiếp tục tự lừa dối mình nữa, cho dù hôn nhân của Cố Giang không có tình yêu – mà không có tình yêu thì đã sao? Hôn nhân của hắn không có, càng không có ở chỗ Quản Đồng. Đương nhiên Quản Đồng vẫn có thể không có liêm sỉ mà làm tình nhân của hắn, nhưng tình nhân vẫn có một chứ “tình”, mà Quản Đồng thậm chí còn không xứng đáng với chữ này.
“Sau này chúng ta có thể gặp lại nhau không?” Một lúc lâu sau Cố Trầm Hồng mới hỏi.
Suy cho cùng, nhà Cố Giang không phải là nơi ở của Quản Đồng, cũng không phải là nơi Cố Trầm Hồng ở lâu dài, ba năm ở đây chỉ là một khoảng thời gian rất ngắn trong cuộc đời dài lâu của họ. Dù là Quản Đồng với Cố Trầm Hồng, hay Cố Trầm Hồng với Quản Đồng thì đều là bèo nước gặp nhau, đến từ những nơi khác nhau, cuối cùng sẽ đi về những hướng khác nhau.
Mười tám tuổi với một thiếu niên thì có ý nghĩa gì? Theo pháp luật và xã hội, cậu có đủ khả năng gánh vác trách nhiệm, nhưng cậu vẫn không gánh được những gì mình muốn gánh, không xứng đáng với những gì mình muốn có – dù là cuộc sống tương lai, hay tư tình còn mơ hồ của tuổi thiếu niên.
Quản Đồng cầm vali lên, nói: “Có thể có, có thể không.”
“Anh Đồng,” Cố Trầm Hồng gọi y, “anh đợi một chút được không?”
Quản Đồng dừng lại, nhìn cậu.
Cố Trầm Hồng lao lên phòng vẽ trên lầu, như đang hoảng sợ chạy trốn thứ gì đó, hoặc đang gấp gáp đuổi theo thứ gì đó, cậu ôm chặt lấy cuốn album Quản Đồng tặng, chạy một đường vào phòng vẽ, vì chạy quá nhanh mà váng đầu hoa mắt, lúc dừng lại tìm đồ suýt thì ngã mất.
Cuối cùng Cố Trầm Hồng cũng tìm được bức tranh mình muốn, chạy xuống lầu, Quản Đồng vẫn kiên nhẫn đứng chờ Cố Trầm Hồng.
Cố Trầm Hồng mở giấy vẽ ra, đầu ngón tay khẽ run, vì chạy nên mặt đỏ bừng, hô hấp gấp gáp, nhịp tim đập dồn dập. Cậu cúi đầu đứng trước mặt Quản Đồng, cuốn cuốn mép tờ giấy vẽ cho đến khi nó hơi nhăn lại, sau đó ngẩng đầu nhìn vào mắt Quản Đồng. Bàn tay đang giơ lên của cậu vẫn còn run rẩy, nhưng cậu vẫn không ngần ngại đưa nó cho Quản Đồng, bày cho anh màu sắc rõ ràng tươi sáng, tựa như những góc khuất bí mật nhất trong lòng chàng trai lộ ra trước mắt Quản Đồng.
Quản Đồng nghe thấy giọng nói hơi run của Cố Trầm Hồng: “Anh Đồng, bức tranh này… Em muốn tặng anh.”
Xem ra thứ cậu muốn tặng Quản Đồng không chỉ là một bức tranh.
Rõ ràng đây là một bức tranh chưa hoàn thiện.
Khi Cố Trầm Hồng bắt đầu vẽ bức tranh này, trong mắt Quản Đồng là ngọn lửa rực rỡ, nhưng trước khi vẽ xong, đôi mắt ấy chỉ còn lại tro tàn.
Bức tranh còn chưa hoàn thành, nhưng Cố Trầm Hồng sợ rằng đến khi hoàn thành, cậu và Quản Đồng sẽ trở thành khóm lục bình mỗi người một phương.
Nhân vật trong tranh đang bắt đầu thành hình, ai biết thì chỉ cần nhìn là nhận ra ngay, hình ảnh được phác họa bằng những nét vẽ thô sơ trên giấy tuy buồn nhưng lại chứa đựng một số cảm xúc mơ hồ của người họa sĩ.
Cố Trầm Hồng nói: “Bức tranh này… tên là “Nàng thơ”.”
Sự im lặng tựa biển giữa đêm.
Tuy Quản Đồng không hiểu được cảm xúc bộc lộ trong bức tranh này nhưng vẫn thấy rõ nét mặt và ánh mắt của chàng thiếu niên – cảm xúc dao động của tuổi trẻ đã cố gắng hết sức để che giấu nhưng không thể.
Rất lâu Quản Đồng không nói gì, dường như thấy hơi bất ngờ và bối rối.
Tay Cố Trầm Hồng vẫn đang cầm bức tranh, mắt nhìn y, vừa mong chờ vừa sợ hãi, giống như tù nhân đang chờ đợi phán quyết cuối cùng.
Không biết đã qua bao lâu, có thể là vài giây, có thể là vài phút, thậm chí có thể lâu hơn, Quản Đồng mới mở miệng: “Cố Trầm Hồng, anh không thể làm nàng thơ của em.” Một lúc sau, y mới bình tĩnh nói: “Anh không giỏi bảo quản tranh, sợ làm em thất vọng, tốt nhất em cứ tự giữ đi.” Y không nhận tranh của Cố Trầm Hồng, lại xách vali, cõng cây đàn trên lưng. Khi đi ngang qua Cố Trầm Hồng, y nói: “Cố Trầm Hồng, chúc em tiền đồ như gấm.”
Giống như người lớn trong nhà dành những lời chúc bình thường và chân thành nhất cho một đứa trẻ.
Sau đó, Quản Đồng bước vào màn đêm với chiếc vali và cây đàn guitar trên lưng.
Ở tuổi mười tám, Cố Trầm Hồng đón nhận một cuộc chia đầy cảm xúc.
…