Không Tỉnh - Chương 99
Lông cừu*
(*) mình chưa rảnh tìm được ẩn dụ chỗ tiêu đề chương này nhưng đọc bên dưới sẽ hiểu hơn đôi chút.
Chuyện bức thư hối lỗi, đến tấm lót thể diện của Giám Chính đại nhân cũng bị ném sạch, nhưng cũng may, phu nhân ở lại.
Hoàng Nhưỡng lại khui mấy bao nặng đã gói ghém xong, chuẩn bị trả đồ bên trong về chỗ cũ.
Đang tự tay sắp xếp, chợt bên cạnh có người lấy váy sam trong túi ra, ngăn ngăn nắp nắp treo lên.
Hoàng Nhưỡng quay lại, thấy Đệ Nhất Thu mặt bơ bơ, yên lặng làm việc.
Hai người không nói gì, yên lặng thu dọn học xá.
Chờ mọi thứ trả về chỗ cũ, cuối cùng Giám Chính đại nhân mới lôi từ trong ngực một tờ khai đưa đến tay Hoàng Nhưỡng. Hoàng Nhưỡng lấy làm kỳ, mãi mới nhận lấy, hỏi: “Gì thế?”
Nàng cúi nhìn, tờ khai này giống một danh sách gia sản, liệt kê đầy kỹ càng.
Giám Chính đại nhân điềm nhiên như không, nói: “Là Giấy Sính lễ, giao nàng xem trước. Nếu không có ý kiến gì, qua hai ngày ta sẽ tới cửa cầu thân.”
“Đây là giấy Sính lễ hả?” Hoàng Nhưỡng chấn kinh.
“Không phải hửm?” Đệ Nhất Thu hỏi lại.
Hoàng Nhưỡng dù gì cũng đã cưới một lần, không xa lạ gì với nó, giận quá cười tại chỗ: “Không biết còn tưởng đây là tờ giấy tịch biên gia sản xong phải ký nhận chứ! Sính lễ đâu dùng đến mấy thứ này.”
Giám Chính đại nhân nói: “Dầu gì sớm muộn cũng giao vào tay nàng, có gì khác đâu?”
“Hứ!” Hoàng Nhưỡng nhìn tờ khai tới lui mấy lần, đột nhiên hỏi: “Quan xá của chàng không cần trả bạc hả?”
“Không cần.” Đệ Nhất Thu nhíu mày, “Triều đình cung cấp, cho bốn đứa sai vặt.”
Hoàng Nhưỡng vui vẻ nói: “Vậy sau khi chúng ta lấy nhau, em sẽ đến quan xá chàng ở. Học xá này rách nát vậy mà mỗi tháng còn phải mất năm lượng bạc ấy!”
Giám Chính đại nhân nhắc nhở nàng: “Quan xá nhỏ lắm.”
“Nhỏ thì nhỏ sợ gì, dù gì cũng là lông cừu của triều đình, ngu sao mà không tiêu.” Hoàng Nhưỡng hết sức khấp khởi tính toán.
Giám Chính đại nhân uốn nắn nàng: “Lông cừu của triều đình gì chứ, một hào một ly, đều mồ hôi nước mắt của dân.”
“Vâng vâng vâng.” Hoàng Nhưỡng nói, “Vậy nếu hai ta ra ngoài ở, phải mua nhà, thuê hạ nhân, trong trong ngoài ngoài, tất cả đều là bạc đây này. Hai ta đều rất bận, nào rảnh mà dạy hạ nhân.”
Nói xong, nàng ngồi xếp bằng trên giường. Giám Chính đại nhân cũng ghé ngồi bên giường, nói: “Cũng đúng.”
Hoàng Nhưỡng thuận thế gác chân lên đùi y, hỏi: “Ăn ở của chàng, triều đình đều phát bạc, đúng hông?”
Giám Chính đại nhân nhíu mày, nói: “Không tính kỹ nữa. Có điều ta ở Ti Thiên giám, đúng là chưa từng tiêu tiền.”
“Vẫn là triều đình tốt.” Hoàng Nhưỡng thở dài, “Vậy bây giờ em dẫn dắt học trò Viện Gầy giống, cũng xem như là lao khổ công cao. Em lấy một nửa chức quan, không quá phận đâu nhỉ?”
Tay Giám Chính đại nhân đè trên mắt cá chân nàng, nhẹ nhàng xoa bóp thư giãn xương cốt, nói: “Tuy là nói vậy, nhưng chế độ tuyển chọn quan lại của triều đình gắt gao lắm. Nếu nàng muốn nhậm chức ở Ti Thiên giám dù gì cũng phải theo chế độ mà trúng tuyển.”
Hoàng Nhưỡng bất mãn: “Chuyện, không phải chỉ một câu nói của chàng sao?”
Giám Chính đại nhân là người có nguyên tắc, y nói: “Quy củ chính là quy củ.”
Hoàng Nhưỡng đành nói: “Vậy nếu em nhậm chức ở Viện Gầy giống, có thể đảm nhiệm chức quan gì, bao nhiêu bổng lộc?”
Vừa nhắc tới công vụ, Giám Chính đại nhân liền hết sức nghiêm túc.
Y trầm ngâm mãi, nói: “Nàng nhậm chức cao lắm là một phu tử dưới tay Tông Viện Giám. Nhưng mà… nếu là Đệ Tam Mộng, vậy thì không giống.”
Y nhắc đến Đệ Tam Mộng, hai người đối mặt một lát, đều sáng rỡ.
Đệ Nhất Thu nói: “Bây giờ tiếng tăm của Đệ Tam Mộng đã phong thần trong dân gian, vị thế còn muốn vượt cả Tức lão gia tử. Nếu hắn vào Ti Thiên giám, uy tín triều đình chắc chắn cũng nước lên thì thuyền lên.”
Hoàng Nhưỡng không hứng thú lắm, nàng hỏi: “Thì cứ nói triều đình có thể cho bao nhiêu lương bổng đi!”
Giám Chính đại nhân không nói rõ, chỉ là nói: “Bệ hạ mời Bảo Võ vào làm ở Ti Thiên giám, một tháng năm vạn lượng bạc, còn phong tước vị, đất phong. Ăn ở của anh ấy, toàn bộ cũng do Ti Thiên giám phụ trách. Nếu tính tới tiếng tăm của Đệ Tam Mộng, chỉ nhiều hơn chứ không ít.”
Hoàng Nhưỡng tính toán chút, tức giận đầy mặt: “Nói cách khác, hàng năm em tối thiểu lãng phí một cách vô ích sáu mươi vạn lượng bạc?! Hơn nữa còn lãng phí mười tám năm ư?”
Đệ Nhất Thu khẽ cười, lại tiếp tục từng chút từng chút, xoa bóp mắt cá chân cho nàng.
Hôm nay nàng mặc vớ lưới màu trắng, Giám Chính ma xui quỷ khiến thế nào, hơi có ý muốn cởi ra.
Y khống chế hai tay mình, nói: “Hiện giờ thế gia Gầy giống cùng tiến cùng lùi, nếu Đệ Tam Mộng chịu gia nhập Ti Thiên giám, là may mắn cho lê dân khắp thiên hạ. Nếu nàng tình nguyện, ta sẽ tấu xin triều đình.”
“Thế thì còn gì mà do dự?” Hoàng Nhưỡng không cần nghĩ, sau đó lại lẩm bẩm: “Đâu có ngờ sẽ có ngày bổn cô nương sẽ được ăn bổng lộc triều đình chứ.”
Giám Chính không nhanh không chậm xoa nắn chân cho nàng, hồi lâu mới nói: “Không mua trạch viện, không sắp nô bộc, e là đơn sơ quá…”
Hoàng Nhưỡng vung tay nhỏ, không thèm để ý: “Để ý mấy thứ đó làm gì? Trước đây em luôn ở một mình, ở chỗ lớn quá lại thấy quạnh quẽ. Hai ta thành thân, em chỉ muốn cùng chàng làm ổ trong một căn phòng nho nhỏ thôi. Ngẩng đầu một cái, là chúng ta có thể nhìn thấy đối phương.”
“Trước kia? Vừa lớn vừa quạnh quẽ?” Giám Chính nhíu mày, không hiểu cho lắm.
Hoàng Nhưỡng lại ngang nhiên nhào qua, nói: “Chúng ta có thể mời khách nào thì mời hết nhé? Thu tiền mừng nhiều tí. Sau này còn phải tiêu tiền cho Ti Thiên giám nhiều đấy!”
Vừa nhớ tới sau này Giám Chính đại nhân tự tay chế tạo con rối, một con rối siêu cấp ngốn bốn vạn vạn linh thạch.
Hoàng Nhưỡng thật đau lòng đến mức muốn nhảy xuống biển.
Giám Chính đại nhân ừ đáp, hai người rúc vào nhau, thật lâu không thốt nên lời.
Qua một hồi, Hoàng Nhưỡng dùng bả vai cọ cọ Đệ Nhất Thu, hỏi: “Chàng đang nghĩ gì thế?”
Giám Chính đại nhân nói: “Ta đang nghĩ nên phát bao nhiêu thiệp mời.” Nói xong, y hỏi lại: “Còn nàng?”
Hoàng Nhưỡng nói: “Ta đang nghĩ, sau này mỗi sáng sớm tỉnh lại việc đầu tiên là có thể nhìn thấy chàng, chắc chắn là rất hạnh phúc.”
Giám Chính ngẩng ra, ngay tức khắc chậm rãi quay lại. Trong mắt Hoàng Nhưỡng lấp lánh, rực rỡ như sao trời. Y nhẹ nhàng nâng mặt nàng, thấy da thịt nàng sáng óng ánh, hai gò má không tì vết. Một đôi môi, mềm phấn như hoa đào.
Đệ Nhất Thu không biết bao lâu mình mới chạm tới, cánh môi y mới vừa kề sát, hình như có dòng điện đột nhiên chạy qua, toàn thân tê dại.
Y bỗng quay sang chỗ khác, buông Hoàng Nhưỡng ra.
Giám Chính đại nhân bật dậy, giũ giũ vạt áo, ngữ điệu nghiêm túc chính trực như một lão học giả. Y nói: “Bổn tọa giờ đi bộ Lễ, giục chuyện cầu thân.”
Dứt lời, y nhanh chân bước ra học xá, tất tả phóng đến bộ Lễ.
Hoàng Nhưỡng từ trên giường nhảy xuống, ra tới cửa, dựa cửa nhìn bước chân y vội vàng.
Chàng này, thực sự là…
Thiết thực mà.
Nàng nghĩ mãi, dùng hai chữ này hình dung vị hôn phu tương lai của mình.
(实在: chân thực, thiết thực, thành thực, thực tế,…. Có nhiều nghĩa, mình không dám chắc ý tác giả chỗ này lắm)
Mà ở bộ Lễ, Thượng thư Trác đại nhân bị phiền hết xiết.
Này là Giám Chính tới lần thứ tư tới
Trác đại nhân vẫn tươi cười ra mặt chào đón, không đợi Giám Chính nói, đã nói luôn: “Giám Chính yên tâm, việc hôn nhân của ngài hạ quan đã báo vào trong cung. Hiện giờ chỉ chờ bệ hạ phê trả, bọn tôi liền có thể sắp xếp để ngài cầu hôn.”
“Bệ hạ còn chưa phê trả ư?” Giám Chính đại nhân hiển nhiên đã đợi đến sốt cả ruột.
Trác đại nhân đành phải uyển chuyển nhắc nhở y: “Giám Chính à, hôm qua bọn tôi mới trình lên thôi…”
Thế mà ngài đã hỏi bốn lần!
Giám Chính đại nhân căn bản không bắt vào gốc rễ, chỉ nói: “Thật ư? Vậy chiều nay bổn quan lại tới xem.”
“Ấy…” Trác Thượng thư gần như hết duy trì nổi nụ cười trên mặt.
Đây thật sự là… rất không cần thiết mà.
Ôi chao, thiếu niên đúng là con khỉ nóng ruột, tí cũng không giữ được bình tĩnh…
Xế chiều hôm đó, Ti Thiên giám đưa tin tức, Giám Chính muốn gửi lễ vật đến tiên sinh Đệ Tam Mộng, vì nắm việc học của Viện Gầy giống.
Bấy giờ Đệ Tam Mộng đang có uy tín trong dân gian, còn xa xôi hơn cả bất kì thế gia nào. Bao gồm cả nhà họ Tức.
Nếu nàng nhậm chức triều đình, không còn nghi ngờ Ti Thiên giám sẽ như hổ thêm cánh.
Mà hiển nhiên triều đình cũng rất xem trọng việc này.
Đám quan viên các Bộ khác, vẫn luôn có chút phản cảm đối với Ti Thiên giám.
Chỉ riêng việc này, mọi người đặc biệt ủng hộ.
Đệ Tam Mộng gầy giống, không hoa hòe như các thế gia khác.
Mười tám năm qua, hắn luôn tận sức gầy giống lương thực chính.
Lại vững kiến thức cơ bản vô cùng, mỗi lần gầy giống đều để bá tánh chân chính có lợi.
Hiện giờ hạt giống của Đệ Tam Mộng không cần triều đình cổ vũ gì, tự có vô số dân chúng tranh giành.
Bất kì lúc nào, chỉ mỗi hạt giống của hắn bán sạch, mới đến phiên giống của thế gia khác.
Bảo sao người ta không hận?
Mà bây giờ, nhân vật khó nhằn vậy, lại phó thác thân mình cho triều đình.
Tức lão gia tử nhận được tin, cả ngày không ăn. Thế gia khác cũng không khá hơn chút nào.
Mà triều đình có chuyện đắc ý vậy, tất nhiên cũng muốn tổ chức hào phóng một phen.
Vẫn luôn ẩn trong tháp Viên Dung yên lặng tu luyện, ấy thế mà hoàng đế Sư Vấn Ngư lại hạ lệnh, muốn đích thân ngự tứ biển vàng “Thiên hạ Ti học” cho Đệ Tam Mộng.
Vì muốn bá tánh có thể nhìn thấy việc trọng đại này, triều đình dựng đài cao đàn Ngũ Cốc ở Thượng Kinh Nam Giao, sau ba ngày sẽ do bệ hạ đích thân ban thưởng biển cho Đệ Tam Mộng. Hơn nữa tất cả bá tánh đều có thể đến nơi dự lễ.
Trong phút chốc, bá tánh dân gian trà dư tửu hậu, đều đang bàn luận việc này.
Ngọc Hồ Tiên Tông.
Tạ Linh Bích vẫn luôn khổ tu. Nhưng hôm nay, điện La Phù lại chào đón một khách quý ít gặp.
“Hoài Nghị là người mà không có chuyện sẽ không tới điện Tam Bảo.” Tạ Linh Bích mang nụ cười không âm không dương trên mặt, ngồi đối diện với người tới, nói: “Hôm nay đến đây, dù thế nào cũng không phải là tìm ta ôn chuyện nhỉ.”
Đối diện lão, Tức lão gia tử thở dài một hơi, nói: “Nếu không phải thực sự khó xử, sao ta lại phiền Linh Bích lão tổ chứ.”
“Lão tổ gì chứ?” Tạ Linh Bích cười gằn, “Chẳng qua chỉ là lão già vô dụng thôi.”
Tức lão gia tử nói: “Ta cũng không vòng vo với ông, chuyện Đệ Tam Mộng đã theo chân vào triều đình, chắc là ông đã nghe nói.”
“Đương nhiên đã nghe nói.” Tạ Linh Bích châm một chén trà cho ông ta, nói, “Tiên môn cũng không phải chốn thanh tịnh, đầy tai đều là tục sự thế gian cả.”
Tức lão gia tử nói: “Đệ Tam Mộng không thể theo chân vào triều đình, tộc Thổ Linh bọn ta, vất vả lắm mới đạt thành liên minh, cùng chung tiến thối. Nhiều năm qua, cũng chính là vì thế gia Gầy giống cứng như thành lũy, Sư Vấn Ngư mới không thể làm gì.”
Tạ Linh Bích cũng chẳng mấy hứng thú với ân ân oán oán của đám thế gia Gầy giống và triều đình. Nói cho cùng, có liên can gì đến lão?
Chẳng qua chỉ là chó cắn chó một miệng lông thôi.
Giọng lão nhẹ nhàng, nói: “Thế gia và triều đình, đơn giản cũng là vì lê dân bá tánh. Thương lượng cho tốt cũng được.”
Tức lão gia tử thầm mắng trong bụng, song ngoài mặt vẫn treo nụ cười, nói: “Linh Bích nói đùa rồi, có chút vướng mắc, không phải thương lượng là có thể giải? Hôm nay ta tới, cũng đúng là có việc thương lượng. Mấy năm nay, đám tiên thảo linh dược Ngọc Hồ Tiên Tông cần đặc biệt gầy giống, nhà họ Tức cũng chưa từng qua loa.”
“Là chưa từng qua loa.” Tạ Linh Bích không hề nhượng bộ, “Nhưng thù lao Ngọc Hồ Tiên Tông trả cho thế gia, cũng chưa từng qua loa mà.”
Tức lão gia tử biết đây là người thế nào, bèn nói ngay: “Nếu Linh Bích trợ giúp ta lần này, vậy thì về sau, thù lao của Ngọc Hồ Tiên Tông trả cho thế gia, sẽ có thể qua loa rồi.”
Tạ Linh Bích giật mình, lão lui khỏi vị trí Tông chủ cũng chưa tới vài năm. Lão biết Tức lão gia tử ưng thuận sẽ là một hứa hẹn thế nào.
Tức lão gia tử xem tất phản ứng của lão vào trong mắt, biết lòng lão đã động, bèn cười nói: “Nói đến, triều đình có Đệ Tam Mộng, e là thực lực cũng sẽ tăng nhiều. Linh Bích không biết chứ, tay Đệ Tam Mộng này, đã có từ đường rộng khắp dân gian. Người tế tự nối liền không dứt, hương hỏa rất vượng đấy..”
Tạ Linh Bích trầm ngâm hồi lâu, nói: “Ông muốn như nào?”
Tức lão gia tử nói: “Diệt trừ Đệ Tam Mộng. Chỉ cần chuyện thành, từ nay về sau, người họ Tức gầy dưỡng tiên thảo cho Ngọc Hồ Tiên Tông… không, cho Linh Bích huynh, sẽ không thu lấy bất kì thù lao gì.”
Tức lão gia tử lần này ra giá, thật quá hào sảng.
Đến mức Tạ Linh Bích cũng bắt đầu động lòng. Lão trầm ngâm một trận, Tức lão gia tử lại nói: “Có điều chuyện này e là phải giấu Tạ Tông chủ. Lần trước lão phu vốn định trừ bỏ con nhóc Hoàng Nhưỡng kia, đã bị Tạ Tông chủ trượng nghĩa cứu giúp.”
Trong lời ông ta có hàm ý, Tạ Linh Bích tất nhiên cũng rõ.
Tạ Hồng Trần tuyệt đối sẽ không đồng ý chuyện này.
Lão thở dài, nói: “Đứa bé Hồng Trần này, khoan hậu quá mức.”
Tức lão gia tử nói: “Đúng vậy. Vậy việc này, quyết định thế nhé?”
Tạ Linh Bích nâng chén trà, ngồi đối ẩm cùng lão.
Ba ngày sau, Thượng Kinh Nam Giao, đàn Ngũ Cốc.
Nơi đây nguyên là chỗ Hoàng gia đăng cầu ngũ cốc bội thu, hôm nay đã dựng xong một tòa đài cao.
Dân chúng khắp phố xôn xao chạy đến xem náo nhiệt, vô số người từ lúc có tin đã chầu chực ở chỗ này. Chỉ vì muốn thấy mặt thật của tiên sinh Đệ Tam Mộng.
Trong tiên môn cũng có kẻ hiếu kì, lao xao chạy tới.
Mấy người Miêu Vân Chi, Hà Tích Kim, Vũ Tử Sửu, Trương Sơ Tửu, tất nhiên là muốn đến tận nơi.
Nói cho cùng, Đệ Tam Mộng cứu vạn dân trong nước lửa. Mọi người đến tận nơi, cũng xem như là giúp phần nhân khí.
Hôm nay, Sư Vấn Ngư ngồi nghi trượng đến đây, chung quanh quần chúng sớm đã vây đầy.
Bảo Võ dẫn các hảo thủ Bạch Hổ Ti, tuần thú xung quanh.
“Tiên sinh Đệ Tam Mộng đâu nhỉ?” Vẫn một câu hỏi quẩn quanh trong đám người.
Nhưng không ai có thể nói đáp án.
Người quay đầu nhốn nháo nhìn quanh, thực sự hoa mắt.
Chờ đến giờ lành, Thượng thư bộ Lễ Trác đại nhân đích thân đọc tế văn. Đầu tiên là ca thán thiên tử có đạo, gặp dữ hóa lành, an độ một năm thiên tai. Sau đó liệt kê từng công tích của Ti Thiên giám thành lập bốn năm nay.
Sau đó nhắc đến cuộc đời của Đệ Tam Mộng.
Dân chúng vẫn nhìn quanh, chỉ muốn thấy Đệ Tam Mộng. Mấy lễ nghi phiền phức này, cũng không thèm màng tới.
(chương dài, click trang sau)