Không Tỉnh - Chương 130
Chương cuối
Nhà chồng Hoàng Quân, phương nam xa xôi.
Gia đình này không tính là quá giàu, nhưng gia phong thanh chính, cần cù đơn giản, cũng là người trong sạch xa gần nghe tiếng.
Hoàng Nhưỡng từ Thượng Kinh một đường lại tới đây, nói là trèo non lội suối cũng không chút nào quá đáng.
Mà nơi đây cũng chẳng có cổng ngõ sáng sủa, nhìn qua, thậm chí còn không bằng nhà họ Hoàng.
Hoàng Nhưỡng đứng một lúc, có gia phó đi ra, vừa thấy nàng cũng sửng sốt.
“Cô…” Người hầu ấp úng, “Dáng vẻ cứ như Tức Nhưỡng nương nương được thờ phụng trong cung nhỉ”.
— ngươi thật đúng là có mắt nhìn. Hoàng Nhưỡng hỏi: “Nương tử Hoàng Quân của các ngươi có ở nhà không?”
Người hầu tỉnh ngộ lại, vội nói: “Có, có, cô chờ chút!”
Gia phó của môn hộ nhỏ, cũng không phải quá hiểu cấp bậc lễ nghĩa. Gã cũng không mời Hoàng Nhưỡng vào, tự chạy vội vào viện. Chỉ lát sau, Hoàng Quân đi ra, trong lòng còn ôm một cái bé gái.
Bé gái nom rất ngoan, hai má tươi non như quả táo.
Hoàng Quân vốn vừa đi vừa đùa với bé con, đến khi trông thấy Hoàng Nhưỡng, nàng hơi ngẩn ra, hồi lâu mới thở dài.
Ánh mắt nàng yên tĩnh, Hoàng Nhưỡng nhìn cô búp bê trong trẻo như nước trong ngực, hỏi: “Chị lại sinh bé nữa hả?”
“Cái gì chứ…” Hoàng Quân sẵng giọng, “Là cháu nội em đó.”
Hoàng Nhưỡng không nói gì, từ trên tay đón lấy bé. Cô bé này không lạ người, với tay túm trâm châu trên đầu nàng.
Hoàng Quân cản cô bé, kéo tay Hoàng Nhưỡng, nói: “Đi, làm cho em bữa cơm.”
Hoàng Nhưỡng ôm cháu nội mình, lòng thật bùi ngùi mãi thôi. Cô bé thấy nàng cũng rất tò mò, mở bàn tay nhỏ trắng nõn chạm đến khuôn mặt nàng. Hoàng Quân vội đến ôm bé, tựa như sợ bé sờ đến Hoàng Nhưỡng tan ra thành từng mảnh.
Trong vườn trong, có người la: “Mẹ ơi! Giày của Khả Nhi ướt rồi.”
Hoàng Quân nghe vậy, đáp: “Vậy thì thay đi, chút chuyện nhỏ còn phải hỏi vớ vẩn. Lấy đôi màu xám kìa, vừa hong khô!” Nói xong, nàng nhìn Hoàng Nhưỡng, cười nói tiếp: “Con dâu còn nhỏ, không thích tự quyết định. Đi vào ngồi nào.”
Hoàng Nhưỡng trầm ngâm một lát, nói: “Lúc trước để tỷ tỷ đến đây, cũng là hành động bất đắc dĩ. Thật ra… Nếu chị đi tìm dì, nhất định bà ấy sẽ thu xếp tốt tất thảy. Chị có thể như trong giấc mơ thứ ba vậy, tiêu dao tự tại, tùy ý mình muốn. Với thành quả trong kiếm thuật của chị, sau một thời gian nhất định có thể rực rỡ hào quang.”
Hoàng Quân nghe xong, mắt lộ ánh nhìn xa xăm, hồi lâu nói: “Cố gắng thôi. Dù Sư Vấn Ngư đã hại vô số người, nhưng ta vẫn rất cảm kích giấc mộng ấy. Ta thử sống cuộc sống không giống, thậm chí dì còn nói, nếu ta chịu khắc khổ thêm chút, là có thể nhận y bát của bà. Có điều…” Nàng giơ tay, trìu mến khẽ vuốt tóc Hoàng Nhưỡng, “Có điều trên đời này cũng có một số người, khiến cho ta tình nguyện hi sinh tiêu diêu tự tại của chính mình.”
Cô bé nhỏ trong lòng ê ê a a nói chuyện, Hoàng Quân nhẹ đùa với bé, nói: “Em xem, nó đáng yêu chừng nào, đúng không?”
Hoàng Nhưỡng cúi xuống, thấy sinh mệnh non nớt đang hỉ hả chơi đùa vui vẻ trong lồng ngực ấm áp.
Trên đời này có vài người, nom thì tinh thần đầy nhật nguyệt, nhưng vẫn chọn gửi thân vào củi gạo dầu muối.
Có người cười si ngốc, có người kính cô dũng.
Trong nội viện, một người đàn ông có tuổi đi tới, hỏi: “Ai tới thế?” Vừa thấy Hoàng Nhưỡng, anh ta lập tức phát hoảng: “Cô là…”
Hoàng Quân nói: “Mình chớ để ý, vào nấu cơm đi.”
Nam tử kia nghe nói, đáp luôn: “Được, mình cũng đừng để khách ở bên ngoài nói chuyện. Vào trong ngồi đã.” Nói xong, anh ta đi tới, đón lấy cô bé trong lòng Hoàng Quân, ôm vào trong viện.
Hoàng Quân nói: “Ảnh là anh rể em đấy.”
Hoàng Nhưỡng ồ lên, đối với ông anh rể này thật ra nàng không mấy ấn tượng. Tổng cộng chưa gặp qua mấy lần, chỉ biết là một người hiền lành chất phác.
Mấy chục năm sau hôm nay nhìn lại, cũng vẫn là bề ngoài xấu xí, nhưng đôn hậu.
Hoàng Nhưỡng nói: “Vậy sao chị không nói cho ảnh, em là em vợ?”
Hoàng Quân nói: “Hai ta thật vất vả mới gặp lại nhau, tất nhiên là muốn biết em sống có ổn không, nói gì mà nói? Em có gặp dì dượng chưa? Nhiều năm rồi, hẳn là em cũng sẽ nhớ họ lắm nhỉ?”
“Em rất khỏe, đương nhiên cũng đã gặp dì dượng.” Hoàng Nhưỡng kinh ngạc thấy Hoàng Quân tỉnh táo, kể lại chuyện mình đã sống lại như thế nào, tìm kiếm vợ chồng Khuất Man Anh ra sao hết một lần.
Hoàng Quân nghe chăm chú, cuối cùng, nàng gật đầu nói: “Dì dượng lo lắng đúng đó. Việc này, vẫn là chớ có tuyên bố ra ngoài.”
Nom nàng rất bình thản chẳng rõ cảm xúc, Hoàng Nhưỡng cũng đã quen tính như khúc gỗ này của nàng, nói: “Em không vào ăn cơm đâu, em đi.”
Hoàng Quân ừ đáp, yên tĩnh đưa tiễn nàng. Đưa ra một quãng rất xa, Hoàng Nhưỡng hỏi: “Chị chuẩn bị tiễn em về Thượng Kinh luôn đấy ạ?”
Xuân tháng Ba tới, mặt trời cũng thêm mấy phần uy thế. Hoàng Quân trên dưới dò xét Hoàng Nhưỡng, hồi lâu hỏi: “Sao em còn không biến mất?”
Hoàng Nhưỡng không hiểu: “Sao em lại phải biến mất?”
Hoàng Quân lẩm bẩm: “Trước kia mỗi lần chị đưa em đi, phải tỉnh lại rồi.”
Từ biệt đã nửa đời, gặp nhau ngờ là mộng. Hốc mắc Hoàng Nhưỡng đỏ quạch.
Tuần cuối tháng Ba.
Ti Thiên giám cử hành đại điển tế rượu.
Ở miếu Thần Nữ, do Giám Chính Ti Thiên giám Đệ Nhất Thu tự mình chủ trì, Sư Trinh Lãng ngự giá đích thân tới.
Bởi tế điển long trọng, rất nhiều bá tánh chạy đến từ sớm. Thượng Kinh người nhiều, đông như kiến.
Khiến người ta bất ngờ chính là, đến cả người bế quan nhiều năm Tạ Hồng Trần cũng bị kinh động.
Tế điển hôm nay, mấy vị cao hiền đại đức Tiên môn và triều đình hầu như toàn bộ đến đông đủ.
Bá tánh xôn xao ầm ĩ.
Kẻ này nói: “Triều đình và tiên môn không hòa thuận nhiều năm, có thể khiến cho thế lực khắp nơi đồng lòng thế này, không phải Tức Nhưỡng nương nương còn ai nữa.”
Tên kia nói: “Không phải sao? Nghe nói ngay cả Ngọc Hồ Tiên Tông Tạ Tông chủ còn đến. Hắc, xem ra, miếu Tức Nhưỡng nương nương Thượng Kinh chúng ta vẫn là chính thống mà!”
Còn có người phàn nàn: “Tức Nhưỡng nương nương linh nghiệm lắm. Nhưng nhiều tín đồ thế này, sau này muốn đốt nén hương đầu, là không thể…”
Đám người rảnh rỗi bàn tán riêng phần mình, Hoàng Nhưỡng nấp trong đám người, tham gia lễ “đại điển tế tự” của mình.
Bên người đột nhiên nghe phần phật một tiếng, tách ra một con đường. Hoàng Nhưỡng xoay người, phát hiện một người áo trắng như tuyết, ngự kiếm tới. Dung mạo hắn lành lạnh, trong trẻo không một hạt bụi, thảng như thân ở bên ngoài hỗn loạn của trần thế.
Cũng không cần bất cứ lời nào, đám người nhường bước. Giày hắn bước vào bụi trần, cảm giác như vị thần giáng thế.
“Tạ Tông chủ! Thật sự là Tạ Tông chủ!” Có người lạc giọng.
Tạ Hồng Trần cũng không nhìn sang chỗ phát ra tiếng nói, hắn không trở không ngại, chậm rãi đi tới trước, từng bước một, phong nghi khuynh thế.
Chỉ là, lúc ngang qua bên cạnh Hoàng Nhưỡng, bỗng dưng hắn quay đầu.
Hoàng Nhưỡng cười yếu ớt, khẽ nhẹ nhàng chào hắn.
Nhiều năm vậy rồi, người chồng trước của nàng còn tình nguyện vứt bỏ ân oán đến đây tế điện. Nàng rất cảm kích.
Đương nhiên, cũng chỉ có cảm kích.
Chấn kinh lóe lên trong mắt Tạ Hồng Trần liền biến mất, nhưng hắn không quay đầu lại, chuyện Hoàng Nhưỡng sống lại, Ti Thiên giám vẫn không để rò ra bất cứ tin tức gì.
Việc này đủ để chứng minh, Đệ Nhất Thu không hy vọng bất kì kẻ nào biết.
Bây giờ y đang tổ chức đại điển tế tự ở miếu Thần Nữ, trang nghiêm trịnh trọng thế này, dụng ý thật ra là vì rộng mở nối kết tín đồ, gia tăng hương hỏa miếu Thần Nữ. Tạ Hồng Trần đặc biệt hiểu rõ nên hắn mới tới.
Bất kể cử động lần này có hữu dụng hay không, hắn cũng giống như Đệ Nhất Thu, không hy vọng người này bị nhạt phai trong trí nhớ của mọi người.
Nhưng bây giờ, Hoàng Nhưỡng đang ở trong đám người, yên tĩnh đứng ngoài quan sát tế điển.
Trong ánh mắt vạn người, căn bản Tạ Hồng Trần không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Hắn đành đứng dưới đài, đám người kính có, sợ có, thế là yên lặng lùi ra, giữ khoảng cách một gang tay với hắn.
Tế điển bắt đầu, Tạ Hồng Trần không nói không động, yên tĩnh xem lễ. Trong lòng vô số lần muốn quay đầu, nhưng đám người như nước thủy triều, mà hắn thì không có tư cách thất thố.
Thể loại tế điển này rườm rà vô cùng, Hoàng Nhưỡng xem một hồi, đã mất hứng thú.
Từng làm phu nhân Tông chủ Ngọc Hồ Tiên Tông, nàng quá rõ quá trình mấy loại tế điển này.
Hôm nay lực cầu nguyện miếu Thần Nữ đặc biệt dồi dào, nàng có thể cảm giác rõ sức mình đang tăng mạnh. Thật thoải mái dễ chịu. Nàng lùi người ra sau định xuyên qua đám người thì nghe một giọng nói non nớt trong trẻo vang lên: “Cha, con muốn ăn mứt quả!”
Hoàng Nhưỡng cũng không lấy làm lạ, nhưng một giọng khác lại nói: “Xem lễ trước, lát đi mua!”
Giọng nghe quá quen thuộc!
Hoàng Nhưỡng quay người, chỉ thấy một người đàn ông vóc người cao gầy đang xem lễ. Cưỡi trên cổ hắn là một bé nhóc ba bốn tuổi, hiển nhiên là con hắn.
“Không, con muốn ăn kẹo hồ lô!” Bé nhóc không ngồi ngoan, lắc qua lắc lại.
Nam tử không kiên nhẫn, dọa nói: “Lộn xộn nữa thì con tự đi về nhà!”
Lúc nói câu ấy, hắn hơi cúi, Hoàng Nhưỡng thấy được một khuôn mặt quen thuộc.
— Hoàng Dương.
Thời gian như một trận luân hồi, vạn vật khởi diệt, tuần hoàn qua lại.
Hoàng Nhưỡng đi vào một quán nhỏ ven đường mua hai xâu mứt quả. Nàng lại chen vào đám người, đưa một xâu cho thằng bé trên cổ Hoàng Dương. Thằng bé còn hơi chần chừ, “Hoàng Dương” quay lại, thấy một cô gái xa lạ.
Hắn có thể chắc chắn là không quen, song tự dưng lại cảm thấy quen thuộc.
“Này… làm sao đây?” Hắn cười. Hoàng Nhưỡng nói: “Ăn đi.”
“Hoàng Dương” nói: “Còn không đa tạ tỷ tỷ!”
Thằng bé vui vẻ ra mặt, nhận mứt quả trong tay Hoàng Nhưỡng, ngọt ngào nói: “Đa tạ tỷ tỷ!”
“Bé ngoan.” Hoàng Nhưỡng trấn an, rồi lại đưa xâu đường hồ lô kia qua tới.”Hoàng Dương” ngây ra. Hoàng Nhưỡng cười nói: “Cho cậu.”
“Ta… Ta?” “Hoàng Dương” đầy mặt không dám tin, “Cô nương nói đùa, một đại lão gia như ta, nào hiếm khi ăn món này? Cô giữ cho mình đi.”
Trong lời hắn mang ý cười, Hoàng Nhưỡng dùng hết sức nén lại ánh lệ trong mắt. Nàng khẽ khàng: “Ăn đi.”
Có lẽ là vì câu chữ nàng quá mức dịu dàng, “Hoàng Dương” không tự chủ nhận lấy xâu mứt quả. Quả mận bắc bọc đường, bên trong chua ngoài ngọt.”Hoàng Dương” cắn một cái, đến khi ngẩng lên, cô gái kia đã mất bóng.
Hắn không biết cô nương này là ai, chỉ cười cắn tiếp một viên mứt mận.
— cho dù nàng ấy là ai, mứt quả thật sự là có hương có vị. Giống như trong năm tháng vô tận, yêu và nợ hong khô theo gió.
Hoàng Nhưỡng về tới trong tượng thần. Ánh mắt Tạ Hồng Trần khựng lại, Hoàng Nhưỡng có thể giấu được những người khác, nhưng hiển nhiên không thể giấu được ánh mắt của hắn.
Hắn thấy Hoàng Nhưỡng giống như một sợi khói xanh, như đột nhiên hợp nhất vào Thần Nữ.
… Lấy hương hỏa nguyện lực để sống lại sao? Lòng hắn biết việc này đủ để rúng động tiên môn, khiến đám người tu tiên kia lại nảy sinh ra dục vọng vô tận. Tất nhiên cũng hiểu tại sao Đệ Nhất Thu không chịu công khai ra chuyện Hoàng Nhưỡng sống lại.
Hoàng Nhưỡng đứng chỗ gần Đệ Nhất Thu nhất, nghe y kể công tích cả đời mình.
Thế gia Gầy giống bây giờ, đã không còn phân biệt hộ nhỏ lẻ gì. Quan học của triều đình, cũng vì có được mấy nhân vật như Sa Nhược n, Tông Tề Quang, không còn thùng rỗng kêu to.
Triều đình đem giống thờ phụng nàng một bát lại một bát trình lên. Rất nhiều hạt giống trong đó đều đã đổi mới, chỗ giống lúc xưa nàng gầy ra, cũng được cải tiến không ít.
Hoàng Nhưỡng cúi đầu nhìn, thỉnh thoảng còn bình mấy câu. Tiếng ca tụng bên tai sớm đã nhạt nhòa. Nàng chỉ còn chờ tế điển qua đi, theo Đệ Nhất Thu về nhà.
Hôm nay chàng nói nhiều thế, bữa tối có thể nướng lê cho chàng, trơn họng.
A, nói đến nướng lê, vẫn là món tỷ tỷ làm ngon nhất. Không biết chị ấy có tới không?
Hoàng Nhưỡng như nhìn vào đám đông tìm kiếm, chỉ thấy xa xa, Hoàng Quân đứng cùng chồng mình, dẫn theo con trai, con dâu và cháu nội cùng xem lễ. Không biết hai vợ chồng cúi đầu thì thầm chuyện gì mà vẻ mặt luôn đơ đơ như gỗ đá của Hoàng Quân ấy thế mà cũng hiện ra mấy nét cười.
“Hoàng Dương” vẫn khênh cậu con, vừa mút kẹo hồ lô, vừa xem lễ.
Gió xuân dịu dàng thổi vào, mặt trời dần ngả về hướng Tây, năm tháng lặng lẽ trôi qua không một tiếng động. Thậm chí, Hoàng Nhưỡng còn cảm thấy, có lẽ, Tức Âm cũng ở một góc nào đó trên cuộc đời này, lặng lẽ lớn lên?
Nhân gian này, danh lợi biết bao hư vô. Những chuyện kinh tâm động phách, phong vân quỷ quyệt, cuối cùng cũng đã phải rơi vào trong khói lửa.
Từ đây, ngày có sớm tối, năm có bốn mùa.
Hoàng Nhưỡng nhìn chằm chằm mặt trời đỏ dần lặn, đành chờ tế điển kết thúc, đám người cùng vinh quang rời đi. Sau đó, nàng có thểtheo Đệ Nhất Thu về nhà.
Chúc biểu tẻ nhạt quá, nàng hết kiên nhẫn nghe nổi, thế là truyền âm một sợi đến bên tai vị Giám Chính đại nhân đang nhận chân chủ tế điển.
“Phu quân,” giọng nàng nũng nịu, từng chữ đều mọc lên gai câu hồn, “Hôm nay nắng gắt quá. Người ta gánh nắng trời phơi chiếu, gánh không được nhớ đến chàng…”
Giám Chính đại nhân cứng đờ cả người, suýt thì đọc sai chúc biểu.
Sau đó, hiển nhiên y đã tăng nhanh tiết tấu.
Hoàng Nhưỡng đắc ý đầy mặt, sau đó nhìn thấy Tạ Tông chủ dưới đài cũng thân thể chấn động.
… Hắn, không, thể, nghe, thấy, đâu, nhỉ…
Tức Nhưỡng nương nương hận không có một cái lỗ chui vào.
Rốt cục, tế điển kết thúc.
Tạ Tông chủ chăm chú nhìn vào trong tượng Thần Nữ thật sâu rồi quay người rời đi. Bao nhiêu năm trước Kỳ Lộ đài, người kia đã từng dựa sát quấn quanh, lời êm tiếng ngọt. Lời còn văng vẳng bên tai, chuyện khác bay đi hết.
Hắn đón trời chiều mênh man ngự kiếm mà đi, xuyên qua sắc trời sắp lặn, quay về phòng tối thanh lãnh phía bên kia. Hồi ức chớp tắt, bên tai có người cầm một viên anh đào, chấm chấm bên môi hắn.
Đối mặt với vẻ ngờ vực của hắn, người ấy cười duyên dáng: “Quả này không ngọt, ta muốn chấm một chút mật…”
Những thác loạn đã từng khó phân, nửa trộn thực lòng, nửa ngờ giả ý. Đệ Nhất Kiếm Tiên có thể ngự kiếm bay đi, lại không dè bị năm tháng quẹt cho bị thương. Từ rày về sau, vết thương vĩnh viễn không khép lại, hồi ức lăng trì suốt cả đời.
Trong miếu Thần Nữ, Hoàng Nhưỡng đợi trong bức tượng, chỉ chờ Đệ Nhất Thu đến ôm mình.
Giám Chính đại nhân tiễn Sư Trinh Lãng, cuối cùng quay lại dưới tượng Thần Nữ. Y hơi ngửa mặt, giang hai tay về phía nàng: “Lại đây.”
Hoàng Nhưỡng cười khẽ, vừa nhào người xuống, ngã trọn vào trong lòng y.
Đệ Nhất Thu ôm lấy nàng, nàng vẫn nghĩ linh tinh: “Chúng ta đợi chút nữa đi vùng ngoại ô hái lê, em biết chỗ có một cây lê biến chủng, giờ vừa vặn chín. Đêm nay làm lê nướng cho chàng, được không?”
“Được.”
“Chàng biến thành rắn đi, em muốn cưỡi chàng đến đó. Em còn chưa từng cưỡi rắn đây này.”
“Đêm rồi cưỡi.”
“Chàng biết không, hôm nay em nhìn thấy Hoàng Dương! Em vui lắm! Phu quân, chàng nói xem, nếu chúng ta sinh một đứa, sẽ là một con người, hay là một quả trứng nhỉ?”
“Không hái lê nữa.”
“Thế thì làm gì?”
“Cưỡi rắn.”
…
Màn đêm buông xuống, khắp nơi đắm chìm.
Biển người ồn ào náo động trong hoàng hôn tốt tươi, lần lượt tản hết.
Lời cảm ơn cuối truyện của Bé Bông:
Giới hạn trong trình độ của tác giả, khó tránh khỏi sẽ có nhiều thiếu sót.
Nhưng cặn bã từ khi sáng tác đến nay, vẫn còn tính là viết vì yêu.
Minh: dù khá là hứng thú khi làm bộ truyện này từ chương đầu đến chương cuối; nhưng ngay thời điểm type xong truyện, mình cũng không biết phải viết gì cho những dòng cảm xúc hỗn loạn đọng lại, thậm chí là thấy hơi hụt hẫng. Cũng không biết có thể viết 1 giới thiệu thế nào. Rõ là vui cười nắc nẻ, ngọt tận tim gan rồi khóc như tró, nhưng quan trọng là câu chữ tưởng như hời hợt mà phải bắt người dừng lại một chút để ngẫm nghĩ. Mình cho rằng tuổi trải nghiệm thực tế cũng sẽ ít nhiều khiến cho người đọc hiểu thấu hơn thông điệp của câu chuyện.
Mình rất thích Đệ Nhất Thu, một tình cảm đầy thực tế, tỉ mỉ nâng niu sợi nắng A Nhưỡng, nhất là đoạn cao trào quyết định rút châm kết thúc cuộc đời của A Nhưỡng. Đôi lúc Tạ Hồng Trần có đất diễn quá nhiều, nhưng thật ra một mẫu người làm chồng 100d như THT mà ai cũng muốn giành lấy phải chăng cũng chỉ đáng làm nền để cho bé Thu.
Lắm lúc thấy những đoạn còn sạn là do năm nay mình quá bận để trau chuốt từng chỗ nhưng vẫn muốn up nhanh để tặng một số chị em chờ chương mỗi ngày. Cảm ơn các chị em đã tìm đến nhà và cùng đọc bộ truyện dễ thương.
Thương chúc các bạn nữ, ai rồi cũng sẽ tìm được một Thu Thu thấu hiểu và trân trọng mình cả một đời.