Không Tỉnh - Chương 129
Hưởng phúc
Một câu của An Tướng quân, trong điện bỗng yên tĩnh.
Sư Trinh Lãng vội liếc qua Đệ Nhất Thu, trầm giọng: “An Tướng quân, không được càn rỡ!”
Hiển nhiên An Tướng quân chẳng ngờ Sư Trinh Lãng sẽ đổi thái độ, hắn vội nói: “Xin Giám Chính yên tâm, đến nay mạt tướng còn chưa lập gia đình, nếu được ban thưởng giai nhân, chắc chắn sẽ thực tình đối đãi. Hơn nữa phát thề kiếp này không còn…”
Lời còn chưa dứt, Giám Chính đại nhân đã cười nhẹ nói: “An Tướng quân đã thành tâm thành ý, vậy thì gọi nàng ấy vào, hỏi thử một chút.”
Bốn chữ sau cùng, y nói đến nghiến răng nghiến lợi.
Ngoài điện, Hoàng Nhưỡng mới vừa đi ra chưa mấy bước, đã bị cung nhân đuổi theo.
Nàng đang tính đi qua y sở, tìm Cầu Thánh Bạch hỏi thăm tình trạng thân thể Đệ Nhất Thu. Song cung nhân ngăn lại, nói: “Cô nương, bệ hạ và Giám Chính gọi cô mau quay lại.”
“Chuyện gì thế?” Hoàng Nhưỡng không hiểu, cung nhân cũng chả nói nhiều, chỉ giục: “Cô nương mau mau đi!”
Hoàng Nhưỡng đành đi theo hắn, quay lại trong điện. Nhưng thấy trên đại điện, Hoàng đế Sư Trinh Lãng thì hai mắt ngó trời, Đệ Nhất Thu thì thần sắc hung ác, vị tiểu tường vừa thấy ban nãy thì, ánh mắt vừa chạm vào nàng đã dời… lộ vẻ hơi ngượng ngùng.
Hoàng Nhưỡng nhíu mày, nàng dè dặt đi vào bên cạnh Đệ Nhất Thu. Giám Chính đại nhân cười khẩy, nói: “Nàng tới rồi. An Tướng quân không ngại hỏi ý của chính nàng xem sao.”
Ý gì đây? Hoàng Nhưỡng không hiểu, nhưng thấy Đệ Nhất Thu cười đến không âm không dương, đã có một loại dự cảm chẳng lành.
Mà sắc mặt An Tướng quân trước mặt từ từ nổi lên một lớp ửng đỏ, đầy ngại ngùng hỏi: “Cô nương… có tình nguyện làm vợ của ta chăng?”
Nét mặt Hoàng Nhưỡng cứng đờ, nàng cực kỳ nhanh chóng liếc qua Đệ Nhất Thu, mãi lâu, nàng bắt đầu lắc đầu như trống bỏi. An Tướng quân vội nói: “Có lẽ cô nương còn chưa biết rõ tại hạ, nhưng ta đối với cô nương vừa gặp đã yêu, tình nguyện…”
“Không cần không cần không cần…” Hoàng Nhưỡng lại ngó Đệ Nhất Thu, thật gặp quỷ mà. Nàng vội nói: “Nhận ý tốt của tướng quân, nhưng… tiểu nữ tử chỉ muốn phụng dưỡng Giám Chính đại nhân cả đời, đời này kiếp này, không hề hai lòng.”
Nghe xong, Giám Chính đại nhân cuối cùng cũng hừ lạnh, phất ống tay áo một cái, rời điện.
Hoàng Nhưỡng quay lại ngó Sư Trinh Lãng, thấy hắn nín cười không nói, đành vội vàng thi lễ cáo từ, đuổi theo.
“Chàng…” Nàng chạy chậm đuổi theo, giải thích: “Em chẳng làm gì mà!”
“Chẳng làm gì?” Giám Chính đại nhân âm dương quái khí, chua không nhấm nổi: “A Nhiễm cô nương không hề làm gì đã có thể câu hồn cậu nhỏ An tướng quân, nếu làm chút gì, e là xương cốt An Tướng quân cũng không còn mấy cây nhỉ?”
Hoàng Nhưỡng dừng bước, Giám Chính đại nhân đi một đỗi, phát hiện nàng không theo cùng, bèn quay đầu. Hoàng Nhưỡng cũng cười không âm không dương, nói: “Nếu Giám Chính đại nhân nói như vậy, vậy thì em phải thử ngắm tí. Vị An Tướng quân này bề ngoài cực phẩm, mùi vị xương cốt hẳn cũng không kém!”
Nói xong, nàng nén giận, quay đầu đi thẳng!
Nhưng đi chưa được hai bước, cổ tay Hoàng Nhưỡng đã bị người níu lại.
Nàng quay lại, đối mặt với đôi đồng tử hung ác của Giám Chính đại nhân.
Hoàng Nhưỡng cười lạnh: “Làm gì đấy?”
Đệ Nhất Thu không đáp, chỉ nắm chặt cổ tay nàng, dùng sức kéo một kéo, cả người Hoàng Nhưỡng đã bổ nhào vào trong ngực y.
“Chàng làm gì đấy?!” đôi bàn tay trắng như phấn của Hoàng Nhưỡng nện trên lưng y một phát, vội la lên, “Có người nhìn thấy!”
Mà Giám Chính đại nhân không quan tâm, cúi đầu hôn nàng.
Răng môi đụng nhau, trong đầu Hoàng Nhưỡng ầm một tiếng. Xa xa có thị vệ tuần tra, tiếng bước chân đầy chỉnh tề hướng sang bên này. Hoàng Nhưỡng vội muốn đẩy y ra, nhưng cánh tay Đệ Nhất Thu như ngàn quân, không chút nhúc nhích.
Hơi thở y ập lên mặt, từng sợi từng tia nóng hổi. Hoàng Nhưỡng cũng mềm lòng, nàng rù rì: “Chàng không cần khó xử chính mình. Em biết là cơ thể chàng… thật ra em không ngại. Chỉ cần có thể hầu bên cạnh chàng, em không để ý gì nữa cả.”
Hai gò má nàng nở hoa, nói rất chân thành.
Giám Chính đại nhân thả lỏng trong lòng, khàn khàn hỏi: “Dẫu đáng sợ như vậy, nàng cũng không để ý à?”
Một đám thị vệ giáp trụ chỉnh tề bên cạnh, tốc độ đều đều đi qua. Đối với động tĩnh bên này, tất cả mắt nhìn thẳng, làm như không thấy.
Dẫu sao thì Hoàng Nhưỡng vẫn không có ý định nói lời tình tự như thế trước công chúng, nàng nắm Đệ Nhất Thu, gấp gáp chạy mấy bước ra một chỗ sau ngọn núi giả.
Nơi đây u tĩnh tránh người, bên cạnh là một đám trúc xanh, chung quanh chỉ có nước chảy mềm mại. Nàng lắc đầu, nói: “Trải qua mưa gió mấy giấc mộng, dục vọng phàm tục em cũng nghĩ thoáng rồi. Hoan lạc giường tre gì đó, đều là vui thú cấp thấp hết.” Nàng ngẩng lên, trìu mến từ tốn nói: “Thế nên, chàng bị tổn thương chỗ nào, hoặc là mất đi thứ gì, không cần gấp gáp. An Tướng quân gì đó, xem như khuôn mặt tuấn tú, huyết khí đầy mạnh mẽ đi, nhưng sao có thể so cùng chàng…”
Ế, dưới sự an ủi của nàng, ánh mắt Giám Chính đại nhân nổi lên sát khí lớp lớp.
“Bổn tọa bị thương chỗ nào?” Y từ từ tiến lại gần Hoàng Nhưỡng, Hoàng Nhưỡng không tự chủ được định lùi lại —— đây quả là một khoảng cách chết chóc! Đệ Nhất Thu từng chữ nói, giọng âm trầm: “Bổn tọa thiếu thứ gì?”
Hoàng Nhưỡng muốn lui, nhưng bị hai cánh tay y khoá chặt, sau lưng là bụi trúc xanh, nàng đã hết đường lui.
“Em nói, chuyện ấy không cần gấp…” Giọng nàng càng lí nhí.
Giám Chính đại nhân thật giận quá hoá cười, y một tay ôm ngang Hoàng Nhưỡng lên, nhìn trái phải một cái, thấy trên ngọn núi giả trong ao có một hang đá. Y nhẹ điểm mũi chân ôm Hoàng Nhưỡng lướt vào trong động!
Sắc trời chợt tối, Hoàng Nhưỡng hơi hốt hoảng: “Chàng… làm gì vậy?”
Giám Chính đại nhân đẩy nàng vào chỗ sau trong hang đá, sau đó bắt đầu cởi áo nới dây lưng: “Bổn tọa để nàng xem thử, ta bị thương chỗ nào. So với Tiểu An tướng quân kia của nàng, thiếu cái gì…”
Nói đến chữ cuối, đã chữ chữ ngậm hờn!
Hoàng Nhưỡng vốn hơi sợ bóng tối, nhưng lúc này, thấy y sát khí tứ bề, không dám chọc giận nữa.
Dây hoa leo rủ xuống bên ngoài hang đá, lờ mờ. Hoàng Nhưỡng bị y đẩy đến góc tường, nụ hôn y như gió táp mưa rào, mang theo hương vị hung ác. Sau đó, Hoàng Nhưỡng giật mình — chàng, chàng không thiếu thứ đó… mà nó vẫn rất… có tác dụng mà!
Lúc này, lòng bàn tay nàng chạm đến lưng y, chỉ thấy một mảng cứng rắn lạnh buốt. Hoàng Nhưỡng tinh tế chạm đến, cảm giác rõ Đệ Nhất Thu đang khẩn trương. Y nắm chặt tay nàng, đẩy nàng tựa lên vách đá đắp dựng trên Thái Hồ.
Mượn tia sáng lờ mờ, cuối cùng Hoàng Nhưỡng mơ hồ thấy, trên người Đệ Nhất Thu, một lớp vảy rắn màu xanh bích che kín nửa người y. Xà văn trên trán đầy yêu dã, sắc đồng tử cũng dần dần hóa thành đôi đồng tử màu vàng kim sẫm.
“Đừng nhìn ta.” Y che mắt Hoàng Nhưỡng, lại ghét động tác không tiện. Y dứt khoát giật một dây thắt lưng, bịt kín hai mắt nàng. Hoàng Nhưỡng không nhìn thấy rõ, bên tai chỉ nghe thấy tiếng nước chảy sâu dần, cùng với hơi thở càng thêm thô nặng của y.
Thể chất của Huỷ Xà khiến cho y trở nên không dễ thỏa mãn. Y dùng sức mút môi nàng, đến sau cực hạn, gần như là cắn xé. Hoàng Nhưỡng đau rên hừ một tiếng, cả người đều bị y nhóm lửa đến nóng hổi.
Bên ngoài có tiếng bước chân, là cung nữ đi qua bên cạnh ao. Hoàng Nhưỡng sợ có người nghe tiếng, dùng sức chặn cản, nhưng cuối cùng cả người bất lực, tay chân nhũn cả ra. Bên ngoài cung nữ xì xầm: “Tiểu An tướng quân thật là oai hùng hơn người nhỉ!”
Này thì… cơ thể mềm mại của Hoàng Nhưỡng hơi cương, Giám Chính đại nhân cảm thấy. Sau đó y “oai hùng” đáp lại càng thêm điên cuồng!
Cả người Hoàng Nhưỡng mềm thành vũng nước xuân, bên cạnh ao, một cung nữ khác nói: “Vậy sao cô không cầu xin bệ hạ, gả cô cho ngài ấy? Hông eo dưới lớp áo giáp kia của ngài ấy… nếu cô lấy ngài, hẳn là hưởng phúc không hết!”
“Cô nương xấu xa, cô nói cái gì thế! Thật thật thật không biết xấu hổ…” Hai người cười hì hì đùa giỡn, Hoàng Nhưỡng không ngừng kêu khổ.
Các ngươi… hai tên nhóc con, biết cái gì gọi là hưởng phúc không hử?
Ta thật muốn nói cho các ngươi đấy, là làm sao cũng không đứng dậy nổi đó…
Còn nữa, sau này nói mấy lời này, có thể chú ý tình cảnh một chút không…
Hoàng Nhưỡng hung hăng hưởng một lần phúc, nhóm cung nhân tìm kiếm khắp nơi không có kết quả, cũng hết sức kỳ lạ — rõ ràng Giám Chính vào cung, chưa hề xuất cung, mà xung quanh chẳng thấy người. Có thể không kỳ lạ sao?
Mà đến khi Hoàng Nhưỡng tỉnh lại, đã nằm trong bức họa.
Nàng trở mình, đột nhiên thấy mình đang ngủ trên một chiếc giường bạch ngọc lớn trong suốt, kinh ngạc ngồi dậy. Ngoài màn, có tiếng Đệ Nhất Thu vang lên: “Sao rồi?”
Hoàng Nhưỡng cuống quýt đứng dậy, chỉ chiếc giường bạch ngọc: “Cái này không phải Sư Vấn Ngư đã từng ngủ qua chứ?!”
Giám Chính đại nhân đang làm một món pháp khí, nghe vậy nói: “Là trong cung chuẩn bị giường thọ cho ông ta, nguyên chuẩn bị để sau khi ông ta trăm năm sắp vào lăng tẩm. Sau không dùng tới. Ta chuyển vào đây. Ông ta không ngủ qua.”
“À!” Hoàng Nhưỡng lúc này mới yên tâm, lại nằm xuống.
Nàng trở mình, tóc xanh trải nửa gối: “Chàng đang làm gì thế?” Chữ chữ mang mị hoặc, giọng nàng đầy thỏa mãn và thẹn thùng.
Giám Chính đại nhân không quay đầu lại, nói: “Ở đây còn thiếu một chiếc gương đồng. Mới nãy ôm nàng quay lại, thấy trong cung có một chiếc chuông đồng bị bỏ, ta mới mang nó về cùng.”
“Chàng thật đúng là… tận dụng cho bằng sạch.” Hoàng Nhưỡng lầm bầm lầu bầu nhảy xuống giường, từ phía sau ôm cổ y, dán mặt lên người y. Giám Chính đại nhân không quay lại, hỏi: “Không ngủ nữa?”
Hoàng Nhưỡng nhấm nháp tai y: “Chàng ở chỗ này, làm sao em ngủ được?”
Thế là Giám Chính đại nhân buông khí cụ bằng đồng trong tay, lau hai tay sạch sẽ. Y thản nhiên nói: “Đã ngủ không được, vậy đến đi.”
“Thế…” Hoàng Nhưỡng chỉ kịp thốt một chữ, đã bị y ở chỗ ngồi ôm lên một phát, ném lên giường bạch ngọc to rộng!
Chờ một lát đã! Hoàng Nhưỡng chống ngực y, nói: “Xem như em ngủ không được, chúng ta cũng có thể trò chuyện. Đúng không?”
Giám Chính đại nhân rút dây thắt lưng, vẫn bịt kín mắt nàng, sau đó đáp lại hai chữ: “Không nói!”
Hoàng Nhưỡng sờ nhè nhẹ lên vảy rắn vuông vức bóng loáng trên người y, trong tích tắc khó phân rõ — Ông trời ơi, đây rốt cuộc là phúc của ta, hay là nghiệt của ta?
Tiểu An tướng quân đã hại ta rồi!
Đương nhiên, Tiểu An tướng quân cũng không được báo đáp gì hay ho. Ngày hôm sau Giám Chính đại nhân thu gom hắn vào Ti Thiên giám luôn.
Hoàng Nhưỡng này, thật rất mê sắc. Dù nam hay nữ, phàm là dáng dấp xinh đẹp, nàng đều không nhịn được phải nhìn thêm vài lần. Cho nên mấy ngày đầu, nàng hữu ý vô ý, kiểu gì cũng sẽ đến sân luyện công.
Tiểu An tướng quân từ quân doanh mà ra, lúc luyện công thường xuyên không mặc vào áo, hắc hắc, vẫn rất đáng xem.
Hoàng Nhưỡng quả thực đã được may mắn nhìn no đủ mấy ngày. Nhưng mà, Tiểu An tướng quân là đi theo Bảo Võ học nghệ, ngày qua ngày thao luyện, nhanh chóng bị phơi thành một cục than.
Thế là, mấy bữa đầu Hoàng Nhưỡng còn luôn mồm kêu “Tiểu An tướng quân”, chẳng bao lâu, xưng hô đã biến thành “Lão An”!
Giám Chính đại nhân lặng lẽ quan sát, từ trong mũi hừ ra một hơi.