Không Tỉnh - Chương 128
Biến sắc
Hoàng Nhưỡng đi vào thư phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Sau đó, nước mắt điềm đạm đáng yêu trong mắt nàng mất sạch. Nàng đi đến một góc khuất bên cạnh, nói: “Lúc em còn không thể động đậy, chàng thích nhất là để em ở chỗ này.”
Đệ Nhất Thu giật mình, quay đầu nhìn sang. Hoàng Nhưỡng đứng trong góc khuất, nói: “Em thường xuyên ở chỗ này ngó chàng đăm đăm, rồi nghe tiếng lửa than cháy, gió tuyết gào thét. Chàng phê công văn, khi thì lật trang giấy qua lại, đầu bút sột soạt…”
Nàng nhắc đến chuyện đã qua, Đệ Nhất Thu nhẹ nhàng giang hai cánh tay về phía nàng.
Hoàng Nhưỡng chậm rãi chào đón y, nhẹ nhàng như một vạt nắng.
Mỹ nhân vào lòng, mềm mại thơm ngát. Đệ Nhất Thu cố sức giữ tư thế ngồi nghiêm chỉnh, y nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Hoàng Nhưỡng, cảm nhận trơn nhẵn trong lòng bàn tay. “Khi đó, nàng đang nghĩ điều gì?” Y thì thầm.
Hoàng Nhưỡng dán mặt lên cổ y, giọng buồn buồn: “Vì không động đậy được, nên nghĩ rất nhiều rất nhiều thứ. Em nghĩ thư phòng này của chàng bày biện mộc mạc vầy, phải chăng là giả vờ ra vẻ thanh liêm? Em nghĩ bồn hoa ở góc thư phòng kia, sao lớn đến từng này? Em nghĩ…”
Nàng ngẩng đầu, cánh môi cọ qua vành tai y, thỏ thẻ: “Em nghĩ ngón tay cầm bút của chàng thật dài… Hình dáng sườn mặt chàng cũng thật đẹp mắt…”
Cả người Đệ Nhất Thu cứng đờ, y cúi xuống, nhìn bàn tay vuốt tóc nàng. Trên tay vảy rắn dần mọc, từng khúc xanh bích, cứng rắn bóng loáng, đâu còn nửa điểm hình người?
Y có thể tưởng tượng ra cơ thể dưới lớp cẩm y của mình.
Nhưỡng à… sao ta dám dùng cơ thể thế này lại gần nàng?
Y từ từ đẩy Hoàng Nhưỡng ra, giọng trầm tĩnh: “Nếu nàng mệt rồi, vào trong bức họa nghỉ ngơi trước đã.”
Hoàng Nhưỡng đành buông y ra, bầu không khí tốt vậy mà còn thờ ơ… Là có ẩn khuất gì khó nói chăng? Chuyện này… không ổn cho lắm?
Hoàng Nhưỡng bày tỏ cảm thông, cánh môi nhẹ nhàng dán lên mặt Giám Chính đại nhân, hỏi: “Chàng… lần trước bị Linh Ma Quỷ thư của Tạ Linh Bích gây thương tích, cơ thể bị tổn thương nghiêm trọng à?”
“Cái gì?” Giám Chính đại nhân không hiểu.
Hoàng Nhưỡng nhẹ nâng cằm y, quan tâm an ủi: “Không sao, không cần gấp gáp.”
Không sao cái gì vậy… Giám Chính đại nhân nhíu mày.
Lúc này, bên ngoài có người nói: “Giám Chính, bệ hạ nghe nói ngài dạo chơi đã về, đầy vui mừng, đặc biệt vời đến.”
Đệ Nhất Thu cũng không kịp hỏi nhiều, đành nói: “Ta tiến cung một chuyến trước đã.”
Dứt lời, y đứng dậy đang định ra ngoài, thấy Hoàng Nhưỡng muốn nói lại thôi, đành hỏi: “Sao thế?”
Hoàng Nhưỡng do dự mãi, chợt hỏi: “Chàng hiện giờ… thể chất và tu vi thế này, có thể làm trong cung kiêng dè không?” Nàng càng nghĩ càng gay, trong phút chốc vô cùng lo lắng, “Bọn hắn sẽ không trấm sát* chàng chứ?”
(*) giết bằng rượu độc
Đệ Nhất Thu ngẩn ra, mãi lâu mới bật cười, nói: “Theo ta cùng vào cung đi.”
Hoàng Nhưỡng vui vẻ đồng ý, nàng lo được lo mất, dù có ở lại Ti Thiên giám, nhất định cũng sẽ suy nghĩ lung tung, thần hồn bất an. Chi bằng đi theo.
Đệ Nhất Thu đưa nàng ra Ti Thiên giám, nàng không quên thân phận tiểu thị nữ của mình, cả đường đi theo sau lưng Đệ Nhất Thu. Lúc này đã chạng vạng tối, trời ngả về phía Tây, ráng chiều như thiêu đốt.
Hoàng Nhưỡng theo sau lưng y, nhìn ánh hào quang khoác lên người y, ấm áp xán lạn, cảm thấy rất vui vẻ.
Bọn Chu Tương nhìn thấy dáng vẻ nàng ngoan ngoãn theo sau lưng Giám Chính nhà mình, vui mừng khôn xiết, đều cảm thán.
Thế thân cái gì, thật là số quá khổ mà.
Nhớ ngày đó, Hoàng Nhưỡng đi đâu không phải do Giám Chính đẩy, cẩm y hoa phục, sợ dính một hạt bẩn, chưa từng đi một bước đường?
Trong hoàng cung, Đệ Nhất Thu mới vừa vào tới đã có nội thị chào đón.
“Giám Chính.” Nội thị người người cung kính, nói, “Bệ hạ đợi đã lâu, mời Giám Chính sang bên này.”
Đệ Nhất Thu gật đầu, theo cung nhân đi xuyên qua cung đạo. Hoàng Nhưỡng nhìn con đường như đã từng quen biết, không khỏi sinh xúc động. Hoàng cung này, trong mộng ngoài đời, nàng lui tới, thật sự đã rất nhiều lần.
Cho đến chừng vào trong điện, Hoàng Nhưỡng liếc mắt là thấy tân đế.
Sư Trinh Lãng chào đón, cũng không bày ra vẻ đế vương, nói: “Mấy năm qua đến cùng là Hoàng thúc đã đi đâu? Thật biết để trẫm kiếm tìm.”
Ngôn từ hắn ân cần tha thiết, Đệ Nhất Thu cùng hắn đi vào, nói: “Dạo khắp bốn bề thôi. Trong triều tất thảy đều bình an, đủ thấy bệ hạ thánh minh.”
Hai người thổi phồng nhau rồi vào chỗ, đương nhiên Sư Trinh Lãng cũng nhìn thấy Hoàng Nhưỡng.
Năm đó lúc Hoàng Nhưỡng chết, hắn còn nhỏ, chưa từng gặp qua. Nhưng Tức Nhưỡng nương nương miếu Thần Nữ thì hắn nhìn đã quá nhiều lần.
“Vị này là…” Sư Trinh Lãng hỏi.
Đệ Nhất Thu nói: “Thị nữ.”
Hoàng Nhưỡng vội vàng thi lễ: “A Nhiễm ra mắt bệ hạ.”
“A Nhiễm…” Sư Trinh Lãng giật mình, nói: “Mặt A Nhiễm cô nương cực kỳ giống…”
Nội thị sau lưng nhắc nhở: “Bệ hạ, danh trà Nhất Biện Tâm này, vẫn nên uống lúc còn nóng.”
Sư Trinh Lãng mới kịp tỉnh — á, chuyện Hoàng thúc luyến mộ Tức Nhưỡng nương nương ở dân gian sớm đã có truyền thuyết. Dáng vẻ cô gái này, mặt mũi đều cực kỳ giống Thần Nữ, ý vị thế nào còn cần phải nhiều lời?
Thế thân rồi…
Vẫn là hoàng thúc biết thưởng thức.
Sư Trinh Lãng rõ điểm then chốt rồi, khó tránh khỏi có thêm mấy phần đồng cảm với Hoàng Nhưỡng.
Hắn nói: “Biết hoàng thúc không uống rượu, trẫm đặc biệt chuẩn bị trà thơm, hoàng thúc uống một chén đi.”
Đệ Nhất Thu cùng hắn thưởng trà, Hoàng Nhưỡng đứng ngay bên cạnh, ngửi ngửi hương trà. Tâm tư nàng căn bản không đặt lên trà. Tu vi và chiến lực Đệ Nhất Thu bây giờ đều hơn xa Sư Trinh Lãng, trong trà này không có độc ấy chứ?
Xưa nay nàng thích nghĩ theo hướng xấu cho người, trong mắt lập tức nổi đầy lo lắng.
Sư Trinh Lãng phát hiện — ôi, cuộc sống của kẻ thế thân chắc hẳn rất đau khổ. Hắn càng thêm thương hại Hoàng Nhưỡng, nói: “A Nhiễm cô nương chăm sóc Hoàng thúc cũng đầy vất vả. Nếu có gì cần, cứ việc vào trong cung lấy.”
Hoàng Nhưỡng hơi thi lễ với hắn, cung kính đáp dạ.
Nhưng trong lòng cũng không chịu thả lỏng cảnh giác, thấy Đệ Nhất Thu thật sự định uống chung trà này, nàng nói: “Không phải Giám Chính đã nói… gần đây không uống trà sao? Thì ra là chê tay nghề pha trà của A Nhiễm.”
— ôi chao, thế thân thật là số khổ mà. Pha trà cũng bị chê bai nữa.
Sư Trinh Lãng nói: “Thì ra là A Nhiễm cô nương cũng thích pha trà, Nhất Biện Tâm trong cung này, lát nữa sẽ toàn bộ giao cho A Nhiễm cô nương mang về.” Hắn không biết suy nghĩ trong lòng Hoàng Nhưỡng, giọng ôn hòa. Nội thị bên cạnh cũng vội lên tiếng đáp.
Hoàng Nhưỡng nóng ruột, thể chất Đệ Nhất Thu đặc biệt thật đấy, nhưng bí độc Tiên môn nhiều biết là bao?
Nếu thực sự có người muốn nghĩ cách ác độc ám hại chàng, cũng khó lòng phòng bị.
Đệ Nhất Thu gác lại chung trà, Sư Trinh Lãng nói: “Mấy năm Hoàng thúc rời đi, dân gian có không ít lời đồn, cũng là bá tánh lo lắng Linh Ma Quỷ thư lại gây họa loạn thiên hạ lần nữa. Giờ ngài đã trở về, ý trẫm là, bố trí một buổi tế rượu, dẹp an lòng dân. Hoàng thúc nghĩ thế nào?”
Đệ Nhất Thu nói: “Cũng tốt. Mấy năm gần đây mưa thuận gió hoà, bệ hạ hãy cầu phúc trong miếu Thần Nữ, chúc cho năm sau ngũ cốc bội thu.”
Quả nhiên, vẫn là tâm tâm niệm niệm không quên tình cũ.
Sư Trinh Lãng thoáng liếc Hoàng Nhưỡng, không khỏi càng thêm thương hại. Hắn nói: “Tốt lắm.”
Sau đó, là chuyện đại điển tế rượu.
Triều đình tế rượu, nghi lễ phức tạp rườm rà, Đệ Nhất Thu không muốn Hoàng Nhưỡng phải khổ sở chờ đợi, bèn quay lại nói: “Chờ ngoài điện.”
Hoàng Nhưỡng thấy Sư Trinh Lãng cũng không có ý hãm hại, thoáng yên tâm. Nàng nhẹ thi lễ, cung kính lùi ra ngoài điện.
Chờ cho nàng rời đi, Sư Trinh Lãng mới thở dài: “A Nhiễm cô nương thật là xinh đẹp.”
Hắn vừa nói, vừa quan sát phản ứng của Đệ Nhất Thu. Đệ Nhất Thu lật xem ngày tốt trong hoàng lịch, vẻ mặt không vui không buồn.
Uầy, thật sự là vui giận không lộ mà. Sư Trinh Lãng thầm tấm tắc.
Mà Hoàng Nhưỡng lùi ra ngoài điện, thấy một người đang chờ giữa điện.
Người này đầu đội anh khôi, người khoác chiến giáp, đang chờ kiến giá. Hắn ta đang nhìn trong điện chằm chằm, chờ Sư Trinh Lãng truyền triệu. Chợt thấy trong điện một người bước ra, không khỏi tập trung nhìn chăm chú.
Đúng vào lúc này, Hoàng Nhưỡng bỗng quay đầu. Chỉ thấy trong ánh tà dương đưa tình, mỹ nhân xinh đẹp như cầu vồng.
Ánh nước trong mắt kia, trong nháy mắt đánh xuyên khôi giáp của hắn, tầng tầng lớp lớp đâm vào ngực hắn.
Mà Hoàng Nhưỡng vừa ngoái nhìn cũng cảm thấy viên tiểu tướng này cả người chính khí, dáng vẻ xuất trần, tuấn tú như cây ngọc đón gió. Còn có phần giống Tạ Hồng Trần lúc trẻ.
Hoàng Nhưỡng xán lạn cười một tiếng, lập tức rời đi.
Lúc này, trong điện.
Sư Trinh Lãng nói: “Hoàng thúc đã rời triều mấy năm nay, trong triều cũng xuất hiện nhiều tài tuấn. Mấy hôm trước đã có một viên mãnh tướng, tuổi vừa mười chín đã đánh lui man bang, bình định Bắc Cương.”
“Ồ?” Đệ Nhất Thu nói: “Có cơ hội cũng nên gặp thử.”
Sư Trinh Lãng cười nói: “Chuyện nào có khó gì? Hiện giờ hắn đang ở ngoài điện.” Hắn cất giọng gọi: “Gọi An tướng quân vào!”
Nội thị bên ngoài lập tức tuyên triệu, An Tướng quân đi mấy bước, không khỏi quay đầu. Sau đó, suýt tí thì An Tướng quân vấp ngã ngay trên đất bằng!
Cung nhân nín cười, tới nâng đỡ. An Tướng quân vội hất ra — đường đường là võ tướng, để cung nhân đỡ dậy, còn ra thể thống gì?
Lúc bước đi, hắn nhỏ giọng hỏi: “Vị kia… Là nương nương trong cung à?”
Cung nhân cũng biết thiếu niên ngưỡng mộ sắc đẹp, không để bụng, thuận miệng nói: “Nương nương không vào chính điện, đây là thị nữ của Giám Chính đại nhân.”
“Thị… Thị nữ?” An Tướng quân váng đầu trướng não, mặc cho cung nhân đưa hắn đi vào. Nhưng tựa như hắn đã người vào mà hồn thì không vào.
Hắn ngơ ngác đứng trong điện, Giám Chính đại nhân không khỏi nhíu mày —— người này nom cũng anh tuấn đấy, nhưng sao dáng vẻ không quá thông minh thế?
Sư Trinh Lãng ho nhẹ một tiếng, nội thị bên cạnh vội giật giật tay áo hắn.
“Ấy… ờm.” An Tướng quân lúc này mới kịp phản ứng, vội bái thưa: “Bệ hạ.” Hắn thoáng lướt qua Đệ Nhất Thu, lại bái: “Giám Chính đại nhân.”
Sư Trinh Lãng nói: “Giám Chính nhìn xem căn cốt người này thế nào?”
Đệ Nhất Thu liếc qua, nói: “Là một lương tài.”
Sư Trinh Lãng gật gù, nói: “An Tướng quân dẹp giặc có công, bây giờ hồi triều, muốn xin phong thưởng gì đây?” Hắn mỉm cười nhìn Đệ Nhất Thu, còn nhắc nhở một câu: “Vừa hay Giám Chính cũng có mặt, trẫm có làm không được, thì Giám Chính cũng sẽ giúp.”
Hắn nói bằng một vẻ mặt ôn hòa, vua tôi hòa thuận trong điện, xem như cũng vui vẻ ấm áp.
An Tướng quân nhìn Đệ Nhất Thu một cái, mắt chứa mong chờ, hỏi: “Giám… Giám Chính đại nhân thật sự có thể giúp mạt tướng?”
Thằng nhãi này, là muốn bái nhập Ti Thiên giám à?
Sư Trinh Lãng và Đệ Nhất Thu cùng có ý nghĩ này.
Dù sao thì bái nhập tiên môn là mơ tưởng của bao nhiêu đời của người thế tục?
Nhưng căn cốt người này đúng là thượng thừa, Đệ Nhất Thu cũng nói: “Bệ hạ đã lên tiếng, lẽ nào bổn tọa còn có ý kiến hay sao?”
Nói đi, nhóc.
Quả nhiên, An Tướng quân vui mừng quá đỗi, hắn cúi đầu thật sâu với Đệ Nhất Thu, trán chạm đất, nói: “Mạt tướng khẩn cầu Giám Chính, ban người thị nữ vừa mới đi ra làm vợ tại hạ!”
…
Quân chủ trong điện sợ hãi biến sắc!
Giám Chính đại nhân cũng biến sắc theo, có điều sắc ấy hơi xanh…