Khó Bảo - Chương 11
Chương 11: Vì vui chứ sao
Dịch: Ba Khúc Gỗ
Biên tập: Thư Ngố
_____________________________________
Ai sinh ra đã là nô lệ kẻ hầu chứ?
Nhưng trên thực tế, có một số thứ khi bạn sinh ra mà không có thì khả năng cao là cả đời cũng sẽ không có được.
Thang Chi Niệm không cảm thấy mình đang chạy vặt cho người khác, cũng không cảm thấy hành vi của mình có gì hèn mọn. Trái lại, từ góc nhìn của mình, cô cảm thấy đám người Cervine thật ra trẻ con đến mức đáng yêu. Còn không trẻ con sao? Mới tí tuổi đầu vì thích một bạn nam mà đi gây khó dễ bạn nữ khác, dấu hiệu của tâm trí còn non nớt đây mà.
Thành thật mà nói, Thang Chi Niệm cảm thấy lúc Cận Vu Thân sai bảo cô còn vênh váo hơn bọn Cervine nhiều.
Cô còn chưa nói gì, sao cậu còn mặt dày đến làm dữ với cô?
Khó hiểu thật.
Tay của Cận Vu Thân to, lòng bàn tay phủ một lớp vết chai mỏng do chơi bóng và ra sức tập luyện để lại, không được mịn màng, sức của cậu rất mạnh, một tay cầm cổ tay Thang Chi Niệm, có thể bẻ gãy “chân gà” của cô.
Bàn tay nóng bỏng nắm chặt lấy cổ tay cô. Thang Chi Niệm có ảo giác, dường như cảm nhận được mạch đập của Cận Vu Thân, từng nhịp một, rất nhanh.
Cô không cảm thấy tức giận trước lời nói của cậu.
Nếu cô dễ tức giận như vậy thì chắc đã bị tức chết tám trăm lần từ lâu rồi.
“Đau đau đau.” Là đau thật đó.
Thang Chi Niệm chật vật thoát khỏi sự trói buộc của Cận Vu Thân, cúi người nhặt mấy chai nước khoáng rơi dưới đất lên.
Một chai, hai chai, ba chai… tổng cộng có năm chai, ngoài ra còn có một chai nước ngọt nữa.
Thang Chi Niệm nhặt hết lên, ôm vào lòng. Không giữ hết được, dẫn đến bước đi như một con vịt vậy.
Cận Vu Thân vừa chơi xong một trận bóng chày, mồ hôi trên trán chảy xuống quai hàm, hơi thở của cậu không ổn định, cơn giận rất rõ ràng. Phạm vi bán kính cách cậu hai mét đều không có người đứng, ai cũng sợ gặp rắc rối. Ngay cả Cervine ở cách đó không xa cũng cảm thấy mọi chuyện phát triển có chút mất kiểm soát, khuôn mặt vốn tự mãn của cô ta đột nhiên trở nên u ám.
Diệp Khai Sướng nhìn thấy trên đầu Cận Vu Thân đang bốc ngọn lửa vô hình sắp nổ tung tới nơi, đi qua vỗ nhẹ vai cậu, thì thầm bên tai: “Cậu tức giận như thế làm gì?”
Xem đi, cô nhóc Thang Thang tự có chủ ý riêng mà.
Cận Vu Thân vẫn ám khí đầy người, lạnh lùng nhìn sang Thang Chi Niệm.
Cậu muốn xem xem cô định làm gì.
Trước hết Thang Chi Niệm đưa chai nước ngọt cho Chu Hiểu Dao.
Sắc mặt Chu Tiểu Dao vẫn rất xanh xao do bị hạ đường huyết. Lúc này cô ấy đang ngậm một viên kẹo trong miệng, ngồi sang một bên thư giãn. Thang Chi Niệm mở nắp chai nước, ngồi xổm xuống đút cho Chu Hiểu Dao, hỏi cô ấy cảm thấy thế nào rồi.
Chu Hiểu Dao vẻ mặt áy náy: “Xin lỗi Thang Thang… Tớ nhìn thấy cậu bị ngã, đau lắm đúng không?”
Thang Chi Niệm lắc đầu nói không sao.
Chu Hiểu Dao nói mình cũng không sao. Bệnh hạ đường huyết của cô ấy là bệnh lâu năm rồi, chỉ cần ngồi nghỉ một lúc là ổn.
Sau đó Thang Chi Niệm quay người đi đưa nước cho đám người Cervine.
Cervine nhìn đồ uống trong tay Thang Chi Niệm như nhìn thấy củ khoai nóng hổi vậy, nhất là khi thấy ánh mắt Cận Vu Thân đang nhìn về phía bọn họ, hoàn toàn không có ý định nhận lấy.
Thang Chi Niệm mặc kệ Cervine có nhận hay không, dứt khoát nhét chai nước vào tay cô ta, xòe tay ra với cô ta.
Cervine cảm thấy hơi chột dạ, hỏi: “Ý gì?”
“Tiền, tôi chạy vặt mua nước cho mấy người, cậu vẫn chưa đưa tiền cho tôi.”
Cervine giật mình, sốc thật sự, cười khẩy: “Bao nhiêu?”
Thang Chi Niệm tính toán rõ ràng, cả từng đồng lẻ.