Khánh Dư Niên - Chương 2087
Chương 2087: Cầu vồng tại Nam Khánh năm thứ mười hai 15
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
“Không, trên sách sử nhất định sẽ có một trang viết về trẫm.” Trong mắt Hoàng đế lóe lên tia nhìn lạnh lùng và kiêu ngạo.
Phạm Nhàn không nói gì toee[s, giờ phút này y mới nhận ra mình vẫn đánh giá thấp vị Hoàng đế này. Hóa ra bất cứ điều gì y nói, y làm đều không thể che giấu được ngài, thậm chí cả Hồng Đậu Phạn ở Bắc Tề, ngài cũng biết…
Lúc này trong sân đầy máu, Phạm Nhàn không dám cử động, vì muội muội đang bị bệ hạ khống chế. Y không biết phải giải quyết tình thế ra sao, cũng không biết vẻ suy yếu của bệ hạ là thật hay giả, hay là người sắp chết thực sự nhìn thấu mọi việc.
Đối với vị Hoàng đế này, Phạm Nhàn có nỗi kính sợ bẩm sinh. Y không biết liệu cấm quân ngoài cung có phá vỡ phòng tuyến, mở cửa cung bằng vũ lực hay không, cũng không rõ tình hình bên Ảnh Tử và Diệp Trọng ra sao, càng không hiểu sao đám Diêu thái giám không xuất hiện.
Điều khiến y kinh hãi nhất là liệu phản kích cuối cùng của bệ hạ trước khi chết có khiến Ngũ Trúc, muội muội và chính y phải đi theo không – cho đến giờ phút này, y vẫn tin Hoàng đế có thực lực đó.
o O o
Hoàng đế bệ hạ khó nhọc ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn bầu trời xanh thẳm phía đông qua tường cung, giống như phát hiện bên kia sắp có chuyện tốt lành xảy ra.
Ngài nhìn trời, khóe mắt khẽ rung động, giống như nghĩ đến điều gì đó, bàn tay phải đưa ra ngoài tay áo cong lên, như muốn nắm lấy cái gì, ánh mắt dần tụ lại, như muốn nhìn rõ một thứ gì đó. Trong đầu ngài hiện lên vô số hình ảnh, như muốn ghi nhớ điều gì đó.
Chẳng ai hiểu rõ thân thể mình hơn Khánh Đế, có lẽ từ ngày đổ tuyết mùng 8 tháng Giêng ngài đã thấy trước ngày này sẽ đến, đây không phải trả nợ mà là số mệnh. Nhưng sao trong lòng ngài vẫn còn bất bình mãnh liệt đến nỗi lông mày nhăn lại như dấu hỏi, không ngừng tự hỏi khoảng trời xanh thẳm đã được rửa sạch bởi cơ mưa.
Thuở nhỏ nhịn nhục trong vương phủ tàn tạ, thanh niên đi khắp thiên hạ với bạn bè, tích lũy hiểu biết, tráng niên phi ngựa trên núi non sông nước, lãnh đạo vô số binh sĩ chiếm lĩnh đất đai rộng lớn, kiếm chỉ thiên hạ, muốn xây vương quốc lớn hơn, ý chí thiên thu vạn đại, sự nghiệp bất hủ, để lại dấu ấn trong sử sách.
Nhưng tất cả phải dừng lại. Làm sao có thể cam tâm? Ta còn nhiều việc chưa làm…
Nếu Khánh Đế biết những nhân vật như Diệp Khinh Mi, Ngũ Trúc, Phạm Nhàn xuất hiện trong cuộc đời ngài thực ra không phải người của thế giới này, liệu có cảm thán “Đây là trời bỏ ta, chứ không phải lỗi tại ta đánh không giỏi”?
Ngài chỉ đang suy nghĩ.
Nếu không có nữ nhân ấy thì không có Lão Ngũ đến thế gian, cũng không có An Chi, không có Nội Khố, không có nhiều thứ khác. Nhưng liệu ta có thể tự mình gây dựng giang sơn này hay không?
Không, trẫm vẫn có thể, cùng lắm chỉ chậm một chút thôi. Không có công pháp vô danh thì sao? Thứ như to gan dám chống đối trẫm như Đại tông sư vốn không nên tồn tại. Không phải sao?
Chỉ là… nếu không có, nếu không có Diệp Khinh Mi, có lẽ đời này ta sẽ không có quãng thời gian… thực sự hạnh phúc ấy?
Hoàng đế nhíu mày lại, quên đi sinh mệnh đang ra đi trong cơ thể, chỉ chìm đắm trong nghi vấn này. Vấn đề này Phạm Nhàn từng đề cập trong tiểu lâu, nhưng phải đến lúc này, Hoàng đế mới thực sự tự hỏi bản thân. Có lẽ bởi vì mấy chục năm qua, ngài luôn không dám đặt câu hỏi đó với mình.
Ngài thu tầm mắt lại, khôi phục vẻ bình tĩnh, vị quân vương hấp hối vẫn có oai phong và ý chí tuyệt đối, lạnh lùng nhìn Phạm Nhàn và Ngũ Trúc trước mặt, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể dùng ánh sáng cuối cùng của sinh mạng để thiêu rụi sự sống của đối phương.
Một khoảng lặng kéo dài.
Phạm Nhàn lại lau máu bên mép, căng thẳng theo dõi từng cử động nhỏ của Hoàng đế, thậm chí không nhận ra đôi môi mỏng và cử chỉ lau máu của mình giống hệt bệ hạ.
Hoàng đế bỗng cười, khóe miệng nhếch lên kỳ quái rồi dần thu nụ cười lại, lạnh lùng nói: “Hôm nay trẫm biết trong rương là gì, nhưng cả đời trẫm vẫn rất tò mò một việc.”
Đôi mắt ngài híp lại nhìn Ngũ Trúc, từng tiếng nói: “Trẫm rất muốn biết phía sau tấm vải đen đó giấu cái gì.”
o O o
Quân vương mạnh nhất thế gian, mục tiêu của cú đánh sau cùng trên đời ngài là Ngũ Trúc chứ không phải Phạm Nhàn. Có lẽ vì Phạm Nhàn là huyết nhục của ngài, có lẽ vì ngài cho rằng sứ giả Thần Miếu kiểu Ngũ Trúc thực sự đáng chết, có lẽ vì Khánh Đế luôn nghĩ việc đời nên do người đời giải quyết chứ không nên để thần linh chó má xen vào.
Có lẽ chỉ vì trong khoảnh khắc cuối cùng, Khánh Đế nhận ra một số động tác của Phạm Nhàn rất giống mình.
Nói tóm lại, bàn tay nhanh như chớp của ngài chém không khí, lao tới mặt Ngũ Trúc nhưng tha cho Phạm Nhàn.