Hi Vọng Xa Vời Duy Nhất - Chương 44
Chương 44:
Căn phòng tối om, chỉ còn ánh trăng từ cửa sổ sát đất le lói chiếu rọi căn phòng, bao phủ lên hai bóng người phía trong.
Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng được thu hẹp lại.
Khi giọng nói khàn khàn của chàng trai vang lên, màng nhĩ của Tang Lê hơi run, cổ họng cô cứng đờ, đẩy cậu ra, nhẹ nhàng nói:
“Không phải ngay từ đầu cậu đã nói nước sông không phạm nước giếng sao?”
Quảng Dã tức đến bật cười: “Chuyện này làm sao mà giống nhau được? Quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại.”
Cô rõ ràng biết cậu hối hận.
Làm sao bây giờ cậu có thể để mình và cô không có liên quan gì đến nhau được?
Nghe những lời này, Tang Lê lại một lần nữa nghĩ đến những gì cô nghe thấy ở căng tin ngày hôm đó, sự chua xót lại dâng lên:
“Trước đây cậu ghét mình thì cậu bảo nước sông không phạm nước giếng. Giờ cậu thấy mình thuận mắt thì mình phải vui vẻ nhiệt tình chào đón cậu đúng không?”
“Tôi không có ý đó”
“Nếu không thì là gì? Đại thiếu gia muốn làm cái gì thì đều sẽ làm được, ý cậu là gì?”
Quảng Dã bỗng nhiên ngơ ngẩn.
Tang Lê ngẩng đầu nhìn cậu, nhỏ giọng hỏi cậu: “Quảng Dã, cậu coi mình là cái gì? Là thứ đồ vật cậu nhất định phải lấy được, hay là thứ cậu có thể dễ dàng có được nếu muốn? Mình là gì chứ, mà cậu hùng hồn đảm bảo với người khác sẽ chinh phục được mình?”
Thiếu niên nghe vậy, lập tức hiểu rõ cô có ý gì, cậu trở nên hoảng hốt.
Những gì cậu nói trong căng tin bị cô nghe thấy hết.
Tang Lê nheo mắt nói: “Có lúc mình cho rằng mình cũng hiểu cậu đôi ba phần, nhưng lại phát hiện thật ra mình chẳng hiểu cậu chút nào cả. Mình thật sự không biết cậu đang suy nghĩ gì nữa.”
“Cũng giống như việc mình nghĩ rằng cậu vốn rất yêu bố mình nhưng mỗi lần ông ấy về, cậu đều phải chọc tức ông ấy, còn tỏ ra không quan tâm đến ông ấy. Vậy nên có lúc mình nghĩ, thật ra cậu không thích mình như cậu tưởng, chỉ là ham muốn chinh phục nhất thời dâng trào, để tự hào trước mặt bạn bè? Hơn nữa, cậu biết không, cậu luôn tỏ ra cao cao tại thượng, kể cả bây giờ cậu cũng thế.”
Quảng Dã đang định nói thì Tang Lê đã vùng ra khỏi tay cậu.
Cô cúi đầu, có chút nghẹn ngào: “Quảng Dã, đối với mình, tình yêu là một điều rất thiêng liêng. Bây giờ cũng là năm cuối cấp 3 rồi, mình không chơi đùa với cậu được, mình cũng không muốn lãng phí thời gian học tập, cũng mong cậu đừng lãng phí thời gian trên người mình nữa.”
Nói xong cô bước ra khỏi phòng.
Căn phòng yên tĩnh trở lại.
Tựa như có thứ gì đó sắc nhọn đâm thẳng vào tim cậu, nỗi đau lan ra khắp người, tất cả cảm xúc lúc này cũng bị cơn đau làm cho tê liệt.
Trong đầu Quảng Dã vẫn còn vang vọng những lời nói của cô, cậu tức đến bật cười.
Yết hầu của cậu lăn lên lăn xuống một vòng, cậu nhìn xuống sàn, đôi mắt đen sâu thăm thẳm.
Bên ngoài, mặt trăng dần khuất sau làn mây, bầu trời đêm dần bị mây đen mỏng bao phủ.
Ở tầng dưới, Tang Lê về phòng ngủ, đóng cửa lại, yếu ớt dựa vào sau cửa.
Cô nhớ lại bộ dáng của Quảng Dã lúc ngăn cô lại tối nay và ánh mắt nóng bỏng của cậu….
Những lời cô kìm nén bấy lâu nay cuối cùng cũng đã được nói ra.
Nhưng tại sao cô không cảm thấy nhẹ nhõm?
Chỗ mềm mại trong lòng như bị bàn tay ai bóp nát, vị chua xót bị ép ra từng chút từng chút một, xộc lên chóp mũi và hốc mắt cô.
Cô cúi đầu, đôi mắt tối sầm.
–
Bóng đêm u ám, thế giới chìm trong biển sâu.
Đêm nay Tang Lê không thể ngủ ngon.
Cô nằm trên giường trằn trọc mãi, lúc mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, cô dường như trở lại chiếc du thuyền đi đến Vân Lăng đó, dập dềnh trên biển.
Dòng chảy ký ức đang quay trở lại.
Cảnh nào cũng kết thúc với hình ảnh của Quảng Dã.
Mọi nơi đều có cậu.
Cô ghét cậu, tránh mặt cậu, ngưỡng mộ cậu, cậu an ủi và bảo vệ cô.
Nhưng cuối cùng, những hình ảnh này lại tan thành bọt nước.
Tang Lê mắc kẹt trên rạn san hô trong đêm.
Rất lâu rất lâu sau trời mới sáng.
Sáng hôm sau, cô mơ hồ ngủ quên, khoảng sáu giờ hơn bị đồng hồ báo thức đánh thức.
Cô thất thần một lúc rồi mới từ từ trèo ra khỏi giường với vẻ ngái ngủ.
Rửa mặt xong cô xuống ăn sáng, quản gia mang thuốc cảm cho cô: “Cô chủ, hôm nay cô khỏe hơn chưa? Khó chịu chỗ nào nữa không?”
Tam Lễ nhẹ nhàng lắc đầu: “Cháu hơi ngạt mũi nữa thôi ạ, những chỗ khác đều khỏe hết rồi ạ.”
“Tốt rồi, mấy ngày nay cô phải cẩn thận, đừng để bị cảm lạnh, hôm nay dì sẽ lấy thêm chăn cho cô.” Quản gia bây giờ đã quen thuộc với cô, không nhịn được cằn nhằn: “Cô đấy, bị ốm cũng không biết bảo ai. Nếu không phải hôm qua Tiểu Dã về nhờ dì gọi bác sĩ gia đình thì đến giờ dì vẫn không biết chuyện gì cả.”
Cảm xúc trong mắt cô hơi dao động.
Thế mà người gọi bác sĩ lại là cậu…
Quản gia mang nước ấm đến cho cô, cô tỉnh táo lại, cầm lấy rồi uống thuốc.
Ăn sáng xong cô bắt xe tới trường.
Cô đến sớm, lớp mới chỉ có chưa đầy năm người.
Lư Hạ Dương nhìn thấy cô, đi đến chào cô.
Cô lễ phép đáp lại, Lư Hạ Dương mỉm cười hỏi: “Cậu làm được mấy đề thi rồi?”
“Tối hôm qua mình làm đề của năm ngoái rồi.”
“Ok, thế chúng ta làm thêm đề của 2 năm trước. Sau đó tôi tìm thêm đề tương tự in ra cho cậu làm nhé.”
Tang Lê cảm ơn và đưa tiền in đề cho cậu. Chàng trai từ chối, nhưng cô nhất quyết trả tiền cho cậu.
Lư Hạ Dương đành phải nhận tiền, nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô: “Tang Lê, tối nay cậu có rảnh không? Tôi định rủ cậu lên thư viện làm đề với nghiên cứu những chủ đề của cuộc thi, dù gì thì thứ sáu cũng thi rồi mà.”
Tang Lê im lặng, “Hay là chúng ta học qua điện thoại đi, gần đây bài tập về nhà rất nhiều, mình không có thời gian.”
“…Được rồi, vậy chúng ta học onl vậy.”
Tang Lê đồng ý, Lư Hạ Dương rời đi, cô lấy cuốn từ vựng ra xem.
Một lúc sau, Trương Bác Dương và Dụ Niệm Niệm cũng đến: “Chào buổi sáng, Lê Lê!”
Tang Lê nhẹ nhàng đáp lại, hai người ngồi xuống, vừa trò chuyện vừa ăn sáng. Hai người đột nhiên phát hiện Tang Lê chỉ cúi đầu chăm chăm đọc sách, sắc mặt thờ ơ, không có nét gì là vui vẻ cả.
Một lúc sau, lại có thêm hai nam sinh bước vào cửa, Trương Bác Dương nhìn sang:
“Hai người đến rồi à-“
Tang Lê hơi liếc sang, nhìn thấy Quảng Dã.
Cậu mặc áo hoodie xám và quần túi hộp, đeo cặp sách một bên vai, vẻ mặt lạnh lùng.
Cậu nhìn về phía trước, ánh mắt của họ tình cờ gặp nhau trên không trung.
Ngay sau đó, cậu lạnh lùng quay đầu đi trước.
Giống như cuộc trò chuyện tối qua chưa hề xảy ra.
Dường như những tình cảm đó đều đã tan biết hết.
Tang Lê nheo mắt lại, đè xuống thứ cảm xúc không rõ ràng.
Quảng Dã đi về chỗ. Nhiệt độ xung quanh cậu dường như giảm xuống âm độ, sau đó cậu ném cặp sách lên bàn và nằm xuống ngủ mà không nói một lời.
Dụ Niệm Niệm và Trương Bác Dương bị khí lạnh của Quảng Dã làm cho choáng váng.
Nhiếp Văn đặt cặp sách xuống, kéo ghế sang ngồi cạnh Trương Bác Dương, ôm lấy cậu, khóc không ra tiếng:
“Tôi sắp chết đến nơi rồi.”
“……Hả?”
Nhiếp Văn: “Cậu có biết hôm nay sắc mặt bạn cùng bàn của cậu tệ thế nào không?”
Sáng nay, bọn họ gặp nhau ngoài cổng biệt thự, xong lại đi với nhau đến cổng trường rồi tới lớp. Cả quãng đường Quảng Dã đều im lặng, không nói một lời. Nhiếp Văn không dám tới gần cậu luôn.
Đã lâu rồi cậu không nhìn thấy Quảng Dã như thế này, nếu bình thường nhiệt độ quanh cậu là 0 độ thì hôm nay chắc chắn phải lên đến âm bốn mươi độ.
“Có… có chuyện gì vậy?” Trương Bác Dương nhỏ tiếng hỏi.
“Tôi cũng muốn biết,” Nhiếp Văn liếc nhìn Dụ Niệm Niệm, Dụ Niệm Niệm ra hiệu cho cậu im lặng, “Tâm tình Tang Lê hôm nay cũng có vẻ không tốt, nãy giờ cậu ấy không nói gì cả, cảm giác so với chiều hôm qua còn tệ hơn.”
Xong rồi.
Chắc chắn giữa hai người này có vấn đề.
Ba người âm thầm quét mắt qua lại giữa hai nhân vật chính, nhưng lại không nhìn ra manh mối gì, cũng không dám hỏi.
Đúng như dự đoán của ba người, cả buổi sáng hôm đấy họ không thấy Tang Lê và Quảng Dã nói chuyện với nhau câu nào.
Hầu hết thời gian Quảng Dã đều ngủ, Tang Lê không nghe giảng thì cũng chăm chỉ làm bài tập. Ngay cả Dụ Niệm Niệm cũng không nói chuyện với cô được mấy câu.
Hôm nay trời mát mẻ, dễ chịu.
Tuy nhiên không khí xung quanh Tang Lê và Quảng Dã lại tựa như trời đông lạnh lẽo.
Dụ Niệm Niệm và Trương Bác Dương thậm chí còn cảm thấy như đang sống trong một không gian không khí loãng, áp lực đến mức không dám nói gì cả.
Buổi trưa tan học, Nhiếp Văn đi lên, ba người nháy mắt ra hiệu với nhau, vội vàng nói: “Lê Lê, bọn mình đi ăn bibimbap đi. Trương Bác Dương, Nhiếp Văn, Quảng Dã, các cậu đi trước đi, mình đi gọi Lữ Nguyệt.”
Nhiếp Văn: “Ok, lâu rồi tôi chưa ăn món đó.”
Tang Lê còn chưa kịp phản ứng, Quảng Dã đã đứng dậy, cầm cặp sách lên, lạnh lùng nói: “Các cậu đi đi, tôi không ăn.”
Đại thiếu gia đi thẳng ra khỏi phòng học.
Mấy người Dụ Niệm NIệm:? ? ?
Tang Lê hơi ngơ ngác. Những người khác không ngờ Quảng Dã sẽ từ chối nên nhìn nhau, không biết làm sao.
Cuối cùng, chỉ còn lại năm người cùng nhau đi ăn. Trên bàn ăn, ai cũng muốn làm Tang Lê vui vẻ, nhưng cảm nhận được rõ ràng tâm trạng của cô không tốt, không khí trong nhóm cũng trở nên ảm đạm hơn.
Ăn xong, Tang Lê tạm biệt bọn họ rồi một mình trở về phòng học.
Chiều hôm đó, do uống thuốc cảm nên trong suốt bốn tiết học đầu cô cứ choáng váng.
Buổi tối lúc về đến nhà, Tống Thịnh Lan tình cờ về sớm nên phái người lên tầng gọi Quảng Dã, ba người ăn tối cùng nhau.
Tang Lê ngồi xuống, khóe mắt cô liếc thấy Quảng Dã ngồi đối diện, đầu hơi cúi xuống.
Thiếu niên tựa như không nhìn thấy cô, tập trung ăn cơm, thái độ lười biếng tùy tiện, nói chuyện với Tống Thịnh Lan nhiều hơn bình thường.
Tống Thịnh Lan vẫn không biết chuyện xảy ra giữa hai người. Bà hỏi thăm Quảng Dã về việc học gia sư: “Gần đây con học thêm thế nào rồi? Nghe hiểu bài không?”
Thiếu niên uể oải gắp thức ăn lên nói: “Vẫn như thế.”
“Vẫn như thế là sao,” Tống Thịnh Lan mắng cậu, “Con cố mà học đi, có gì không hiểu thì có thể hỏi Lê Lê. Lê Lê là học sinh giỏi, nhất định sẽ giải thích được cho con.”
Tang Lê hơi giật mình, lại nghe thanh âm cà lơ phất phơ ở phía đối diện vang lên:
“Cuối cấp ba rồi, thời gian có hạn, con sẽ tự đi hỏi giáo viên.”
Tay cầm đũa của Tang Lê khựng lại, Tống Thịnh Lan không hiểu ý tứ trong lời của cậu, cười nói: “Hiếm khi nghe con nói như vậy, con cứ hỏi giáo viên nhiều vào, có vấn đề gì thì cứ hỏi. Tý nữa gia sư đến con với thầy cứ tích cực trao đổi vào.”
Một lúc lâu sau, Tang Lê ăn xong, nhìn Tống Thịnh Lan, ngoan ngoãn nói: “Dì, cháu ăn xong rồi, cháu lên tầng trước ạ.”
“Nhanh như vậy, sao không uống thêm canh đi?”
“Dạ thôi, cháu no rồi ạ.”
Tang Lê ra khỏi phòng ăn, Quảng Dã cúi đầu nhìn đồ ăn trên đĩa.
Ăn xong, bảo mẫu bưng ra hai đĩa cam đã cắt sẵn, Tống Thịnh Lan bảo Quảng Dã ăn mấy miếng, thấy cậu ăn xong rồi muốn đi luôn, bà gọi cậu lại bảo: “Đĩa này mang cho Lê Lê.”
Quảng Dã đẩy đầu lưỡi chạm vào hàm trên, mặt không cảm xúc nhận lấy.
Trong phòng ở tầng hai, Tang Lê đứng ở ban công cho tiêu cơm. Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng gõ cửa, đi ra mở cửa thì không thấy ai chỉ có một đĩa cam đặt trên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa.
Cô nhìn xung quanh nhưng không thấy gì cả.
Cô chợt nhận ra người đến là ai.
Trong cả biệt thự, ngoài cậu làm gì còn ai lại gõ cửa rồi rời đi như thế này.
Sau khi bưng đồ vào, cô chậm rãi ngồi xuống bàn, nhìn đĩa cam.
Không hiểu sao, trái tim cô như bị ai đó khoét một lỗ.
Trống rỗng và sưng đau.
Rõ ràng là Quảng Dã không nói chuyện với cô nữa, cũng không còn làm phiền cô nữa, rõ ràng cô có nhiều thời gian yên tĩnh để học tập như thế. Cô nên vui vẻ và thoải mái mới đúng.
Nhưng tâm trạng của cô lại hoàn toàn trái ngược.
Tại sao cô lại như thế này…
Tang Lê cúi đầu, suy nghĩ rối bời.
–
Bảy giờ tối, Tang Lê cầm sách vở lên phòng học trên tầng.
Quảng Dã ngồi bên ngoài, còn Tang Lê ngồi ở phòng nhỏ phía trong. Cả hai tự học riêng phần mình, giáo viên đến lần lượt dạy kèm cho từng người.
Khoảng chín giờ hơn, giáo viên rời đi không lâu, Tang Lê nhìn thấy Quảng Dã thu dọn sách vở và bài kiểm tra, đứng dậy rời khỏi phòng, không chần chừ phút giây nào.
Bây giờ lại biến thành cậu không muốn ở cùng một chỗ với cô nữa.
Nghĩ lại thì cũng bình thường thôi. Hôm qua cô đã nói như vậy rồi, người bình thường sẽ không muốn tiếp xúc gì với cô nữa.
Tâm trạng cô vô cớ không tốt, ngồi làm bài thi liên tục, mãi đến 1, 2 giờ sáng mới đi ngủ.
Ngày hôm sau, khi thức dậy vào buổi sáng, cô cảm thấy cơ thể khỏe hơn, mũi không còn bị nghẹt nữa.
Cô tắm rửa, thay quần áo rồi xuống ăn sáng. Cô máy móc chuẩn bị mọi thứ, khi ra ngoài, tình cờ gặp Quảng Dã đang đi xuống.
Lão Trương cảm thấy tâm trạng cậu không tốt nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Tang Lê đang ngồi ghế sau của chiếc Bentley, ngay sau đó cô đã nhìn thấy Quảng Dã cưỡi motor phóng qua.
Cậu đội mũ bảo hiểm, người cúi về phía trước.
Tang Lê chợt nhớ đến cậu đưa cô ra bãi biển ngắm hoàng hôn.
Cậu nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
Cô chớp mắt, nhắm mắt lại, dựa lên ghế tranh thủ chợp mắt một lát.
Hai mươi phút sau, cô đến lớp thì thấy Quảng Dã đã đến rồi, đang ngủ trên bàn, cô ngồi xuống đọc sách.
Cô học lại bài cũ, một lúc sau cô nghe thấy tiếng ai đó từ hàng ghế đầu:
“Lớp phó học tập, bây giờ hai tuần chúng ta đổi tổ trưởng một lần được không. Mình làm ba tuần đã thấy mệt lắm rồi…”
Tang Lê ngước lên thì thấy Vu Hàm, tổ trưởng tổ cô, đang phàn nàn với lớp phó học tập.
Tang Lê không để ý nhiều, cô đứng dậy pha trà hoa nhài, không ngờ khi cô quay lại, lớp phó học tập đã đợi sẵn ở bàn của cô: “Tang Lê, cậu vẫn chưa làm tổ trưởng đúng không?”
Cô ngơ ngác gật đầu, lớp phó học tập khó xử hỏi cô: “Vậy hai tuần tới cậu thu bài tập của tổ 4 được không? Bởi vì ai cũng làm rồi, chỉ còn cậu thôi. Được không?”
Thật ra câu này hơi sai, bởi vì Quảng Dã cũng chưa làm bao giờ. Nguyên nhân chủ yếu là cậu chưa nộp bài tập bao giờ, cũng không bảo cậu đi thu của người khác được.
Lớp phó đã nói vậy, Tang Lê cũng khó lòng từ chối:
“Được, không có vấn đề gì……”
Lớp phó nói cô chỉ cần thu bài tập về nhà của cả tổ rồi giao cho đại biểu từng môn, đồng ghi rõ những ai chưa nộp.
Sau khi Tang Lê nhận nhiệm vụ, cô lập tức ngồi xuống. Không lâu sau, Dụ Niệm Niệm đến, thấy một chồng giấy tờ trên bàn, cô hơi bối rối, hỏi ra mới biết Tang Lê đã trở thành tổ trưởng.
Kim Diệu Phù ngồi ở ghế trước quay xuống, thở dài với Tang Lê: “Tội nghiệp nữ thần. Học kỳ trước mình thu bài tập vội muốn chết, sáng còn bị ngủ thiếu mất mười phút. Ôi, thời gian ngủ của mình quý giá biết bao chứ!”
“Không sao đâu, vừa lúc mình cũng hay đến lớp sớm.”
Suy cho cùng, đó là nhiệm vụ mà mỗi người đều phải thực hiện.
“Lê Lê, vậy sau này lúc đến lớp mình sẽ giúp cậu.” Dụ Niệm Niệm đưa bài tập của mình cho cô.
Tang Lê cười nhẹ: “Được.”
Trong lớp, học sinh dần đến đủ, vài nam sinh lớp khác cũng sang chơi. Vốn dĩ bọn họ muốn nói chuyện với Quảng Dã, nhưng khi nhìn thấy cậu đang ngủ, liền nhỏ giọng nói với Nhiếp Văn và Trương Bác Dương ở bên cạnh.
Chỉ còn hai phút nữa là đến giờ tự học buổi sáng, Tang Lê thu bài tập ở mấy bàn trước về vẫn thấy thiếu niên ở bàn sau đang nằm sấp trên bàn ngủ.
Nhưng không thể không thu bài.
Cô do dự rồi bước tới gõ lên bàn của Quảng Dã.
Khi không có phản hồi, cô gõ lại lần nữa.
Mấy nam sinh lớp khác đang nói chuyện ở bên cạnh nhìn sang, có người tốt bụng nhắc nhở: “Đừng gọi cậu ấy.”
Điên rồi sao? Cô định đánh thức Quảng Dã dậy để nộp bài tập về nhà, muốn bị mắng à?
Nhưng Tang Lê có trách nghiệm. Hôm thứ ba vừa rồi, giáo viên vật lý nhấn mạnh hôm nay mọi người phải nộp bài tập về nhà. Hơn nữa tối hôm qua học kèm, chắc là Quảng Dã làm rồi.
Thấy Quảng Dã không trả lời, cô đành phải gõ bàn lần nữa, ai ngờ ngay sau đó, Quảng Dã đứng bật dậy, rõ ràng bị cô chọc giận, trừng mắt quát:
“Mẹ nó có giỏi thì đập cái …”
Khi cậu nhìn rõ, ánh mắt lạnh lùng như hầm băng nhìn thấy đứng cạnh bàn là Tang Lê thì đột nhiên im lặng.
Mọi người xung quanh kinh ngạc nhìn sang, trong phạm vi nhỏ nhất thời yên tĩnh.
Mọi người đều biết việc quấy rầy Quảng Dã khi cậu đang ngủ là điều cấm kỵ, huống chi là cố tình đánh thức cậu để nộp bài tập về nhà. Tang Lê nghĩ thế nào mà lại chạy ra đâm đầu vào họng súng thế?
Tang Lê đứng cạnh bàn bị dọa sợ, sau đó cô bắt gặp ánh mắt của Quảng Dã.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Quảng Dã không ngờ lại là cô, nhìn thấy đôi mắt hạnh của Tang Lê run run, đồng tử cậu mở to, cảm xúc trong mắt hơi gợn sóng.
Những người xung quanh đã bắt đầu thương tiếc cho Tang Lê.
Tang Lê siết chặt đống bài tập trong tay, đôi môi đỏ mọng nhàn nhạt thốt ra vài chữ:
“Mình đến để thu bài tập vật lý.”
Mọi người đều sửng sốt: Bạn nữ này điên rồi, còn dám hỏi lại nữa? ! Có cần phải tự làm khổ mình thế không?
Quảng Dã bắt gặp ánh mắt vô cảm của cô, yết hầu lăn lên xuống vài lần. Sau đó cậu lôi cặp sách trong ngăn bàn ra, lấy ra một tờ giấy đặt lên bàn.
Tang Lê cầm bài tập về nhà của cậu lên, nhìn qua:
“Chưa viết tên.”
“…”
Hai giây sau, mọi người nhìn thấy Quảng Dã không nói gì, vẻ lạnh lùng trong mắt giảm xuống, cầm lấy tờ giấy rồi viết tên mình lên giấy.
Những người nhìn thấy cảnh này đều cảm giác như vừa có quả bom nổ trong đầu mình.
Chuyện này là sao? ! !
Tôi điên hay Quảng Dã điên vậy? !
Tác giả có lời muốn nói:
Nam chính: Chết rồi, tôi suýt dọa vợ mình
Hôm nay đại thiếu gia là nhất, dù có chiến tranh lạnh cũng không hung hăng, không mất bình tĩnh, nghe lời vợ [đầu chó]