Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Hi Vọng Xa Vời Duy Nhất - Chương 35

  1. Home
  2. Hi Vọng Xa Vời Duy Nhất
  3. Chương 35
  • 10
Prev
Next

Chương 35

Lời nói của Quảng Dã theo làn gió đến bên tai Tang Lê, đáy mắt cô lướt qua sự kinh ngạc.

Không phải do Tống Thịnh Lan mới làm như thế, vậy ý của cậu là do bản thân cậu muốn làm vậy…

Nhìn vào đôi mắt ngây ngốc của Tang Lê, Quảng Dã rời tầm mắt, đè nén dòng cảm xúc đang trào dâng, quay người lên xe: “Đi thôi.”

Tang Lê cũng buộc phải dừng lại những suy nghĩ ngổn ngang, ngồi vào phía sau.

Chiếc xe từ từ khởi động.

Bánh xe lăn trên cát, khuấy động cả một vùng.

Làn gió mùa thu mát mẻ càng khiến cho bầu trời thêm say đắm lòng người.

Quảng Dã chú tâm lái xe, hai mắt hướng về phía trước, trong đầu hiện giờ chỉ còn lại những kí ức về Tang Lê.

Từ lúc mới chuyển đến, cô luôn giữ khoảng cách với cậu. Mãi đến lần cãi nhau sau đó, cô vừa khóc vừa mắng cậu, khóc trong sự quật cường và lạnh lùng, cô luôn đối xử tốt với mọi người xung quanh, thỉnh thoảng còn lộ ra vẻ ngây thơ hồn nhiên của thiếu nữ. Từng cử chỉ nhỏ của cô đã dần khắc sâu vào trái tim Quảng Dã không thể phai mờ.

Suy nghĩ trong đầu Quảng Dã qua những làn gió lạnh tạt vào khiến cậu càng thêm tỉnh táo, suy tư cũng càng thêm rõ ràng.

Trong lòng chỉ còn lại duy nhất một ý nghĩ—-

Cậu thua rồi.

Tất cả những điều ấy đã vượt quá sự kiểm soát của cậu, nhưng cậu tình nguyện chấp nhận sự thật ấy.

–

Bầu trời càng tối hơn.

Chiếc mô tô rời khỏi bãi biển quay trở lại cuộc sống vốn có của hai con người.

Về đến nhà, Tang Lê mở điện thoại ra xóa tin nhắn của Quế Tú Viện đi, đúng lúc đó lại nhận được một cuộc gọi khác từ Liên Vũ Châu.

Cô liếc nhìn Quảng Dã bên cạnh rồi đi sang một bên nhận điện thoại.

Bên kia, gia đình nhà Quế Tú Viện vừa đi khỏi, Liên Vũ Châu nghe cậu con trai kể lại chuyện Quế Tú Viện hỏi xin tiền Tang Lê, thấy cháu gái bảo bối của mình bị mắng như vậy liền gọi điện an ủi.

Thực ra, cậu của Tang Lê, Tang Thành Nghiệp cũng cảm thấy Quế Tú Viện đang làm loạn, nhưng ông ấy cũng không dám nói lại. Nếu ông ấy mở miệng nói đỡ cho Tang Lê chắc hẳn Quế Tú Viện sẽ còn làm lớn chuyện hơn nữa.

“Cháu yêu à, khiến cháu phải chịu thiệt thòi rồi, đều là do bà ngoại không tốt. Nếu bà biết tâm tư của mợ cháu xấu xa như thế, bà cũng sẽ không nói là cháu ở Vân Lăng vẫn sống rất tốt, còn thường xuyên gửi đồ về cho bà…”

Liên Vũ Châu cảm thấy có lỗi, Tang Lê khuyên nhủ bà:

“Bà ơi, bà đừng nói vậy mà. Chuyện này không liên quan gì đến bà cả, bà cũng đừng tức giận quá.”

Tang Lê không có gì lo lắng hơn ngoài tình trạng sức khỏe của Liên Vũ Châu, chỉ sợ nhỡ bà quá mức tức giận thì..

Liên Vũ Châu thở dài: “Mợ cháu quá đáng lắm rồi, với chính cháu ruột của mình mà nó cũng có thể nghĩ ra chuyện như thế.”

Tang Lê cụp mắt: “Bà ngoại à, cháu ở nhà mợ hơn mười năm nay rồi, ơn nghĩa đó cháu chắc chắn sẽ không quên, sau này cũng sẽ báo đáp cậu mợ thật tốt. Nhưng cháu thật sự không có tiền để cho Khải Khải, cũng không thể mở miệng xin tiền dì Tống được.”

Tang Lê cũng biết rằng Quế Tú Viện là người lớn trong nhà. Trước khi qua đời, mẹ cô còn dặn dò phải hiếu thảo với cậu mợ, nhưng phàm là việc vượt quá khả năng của cô, cô cũng không giúp được.

Hơn nữa loại chuyện liên quan đến tiền bạc này có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, một khi cô đưa cho mợ thì sau này Quế Tú Viện chắc chắn sẽ bám lấy không buông.

Liên Vũ Châu tất nhiên là đứng về phía cháu gái:

“Cháu không cần lo, nếu lần sau mợ lại gọi cháu thì cứ bảo rằng bà ngoại sẽ đích thân nói chuyện. Chỉ cần bà ở đấy, mợ cháu cũng sẽ không dám làm loạn nữa đâu. Cháu gái ngoan, cháu cứ yên tâm học tập ở Vân Lăng đi nhé!”

Tang Lê cảm thấy ấm lòng vô cùng: “Vậng ạ, cháu cảm ơn bà.”

Tắt điện thoại, Tang Lê bước vào biệt thự. Quản gia đi tới gọi cô đi ăn tối, bảo rằng Tống Thịnh Lan phải một lát nữa mới về.

Tang Lê ngồi vào bàn ăn, một lát sau Quảng Dã cũng xuống.

Bắt gặp ánh mắt của cậu, bàn tay đang cầm đũa của cô chợt khựng lại.

Nếu là Tang Lê của trước đây hẳn là sẽ cảm thấy khó chịu, không muốn ăn nữa. Nhưng hôm nay, không khí trên bàn ăn đã thoải mái hơn nhiều, có lẽ là do mối quan hệ của họ đã cải thiện không ít.

Tang Lê ngước mắt nhìn Quảng Dã ngồi ở phía đối diện, nghĩ đến những lời cậu đã nói ở bãi biển nhưng rất nhanh Tang Lê đã đè nén những suy nghĩ ấy, tiếp tục ăn cơm.

Có lẽ, căn bản là cậu không quan tâm nhiều như vậy, tốt nhất là cô cũng không nghĩ đến nó nữa.

Hai người không nói gì, tập trung vào phần cơm của mình.

Tang Lê đang ăn cơm thì nghe thấy một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía người đối diện: “Dì Lâm nhờ tôi nói với cậu là ngày mai nếu rảnh thì đến nhà dì ấy ăn tối.”

“Dì Lâm?”

Lục lại trí nhớ, Tang Lê cuối cùng cũng nhớ ra dì Lâm là người ở cùng khu này, dì ấy có nuôi một con chó Samoyed, Cô ngây ngốc ngước nhìn Quảng Dã: “Sao tự nhiên dì ấy lại bảo cậu thế?”

“Dì ấy đã nhận được mấy thứ đồ chơi rất hay mà tôi mua cho Nháo Nháo nên muốn mời chúng ta sang đó chơi cùng Nháo Nháo.”

Điện thoại Tang Lê chợt sáng lên, trên màn hình hiển thị tên của Quảng Dã gửi tới một dãy số: “Số điện thoại của dì ấy.”

Cô hỏi lại: “Vậy ngày mai rảnh mình sẽ qua đó chơi, cậu có đi cùng không?”

“Ngày mai tôi lên núi.”

“Ồ…”

Ăn tối xong, Tang Lê trở về phòng làm nốt đống bài tập còn dang dở, Quảng Dã cũng đi lên tầng.

Quảng Dã đi tắm rồi chơi game một lát. Gần tám giờ, người giúp việc gõ cửa, thông báo với cậu: “Tiểu Dã, mẹ cậu về rồi.”

Không biết vì lí do gì, hôm nay Quảng Dã cẩn thận dặn dò giúp việc khi nào Tống Thịnh Lan trở về thì báo cho cậu biết.

“Tôi biết rồi.”

Cậu đặt máy chơi game xuống, suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng đứng dậy, bước ra khỏi phòng.

Ở dưới tầng, Tống Thịnh Lan vừa trở về, đang định dùng bữa tối thì nhìn thấy Quảng Dã đi xuống: “Mấy đứa đi chơi về rồi sao? Về sớm vậy?”

“Bọn con về từ lúc tối rồi.”

“Ừ, thế con với Lê Lê đã ăn tối chưa?”

“Đương nhiên là không chờ mẹ rồi.”

Tống Thịnh Lan cười, đi tới bàn ăn ngồi xuống: “Tập đoàn dạo này nhiều việc, dự án Vân Sơn đang đến giai đoạn cuối, gần đây ban lãnh đạo của thành phố cũng đi kiểm tra nhiều.”

Quảng Dã dựa người vào bàn ăn: “Mẹ đừng có vì mấy đồng tiền đó mà bán rẻ sức khỏe của mình.”

Tống Thịnh Lan cười nói: “Vậy con phải chăm chỉ học hành chút, sớm tiếp quản công ty để mẹ còn được nghỉ hưu.”

Quảng Dã ngoảnh mặt đi, không trả lời câu nói của Tống Thịnh Lan.

Tống Thịnh Lan múc một bát canh gà, hỏi thăm: “Hôm nay con đi chơi ở đâu? Chơi có vui không?”

“Đi Châu Khê chơi ạ, cũng khá vui.”

Thực ra cậu cũng không phải đi ra ngoài ngắm cảnh.

“Con đi cùng những ai?”

Quảng Dã kể lại một lượt những cái tên mà Tống Thịnh Lan biết, bà yên tâm nói: “Sáu người các con chơi với nhau cũng tốt, mẹ thấy Lê Lê ít khi ra ngoài cũng chưa đi chơi nhiều nơi ở Vân Lăng. Có thời gian thì con đưa con bé đi chơi nhiều hơn nhé! Hồi trước, Lê Lê từng bị bắt nạt lúc học ở trường cấp hai vì thế rất ít bạn bè và cũng hướng nội hơn. Nhưng dạo này mẹ thấy con bé đã thoải mái hơn nhiều, cũng tự nhiên hơn so với lúc mới đến đây.”

Quảng Dã uể oải đáp lại: “Nhưng hôm nay hình như tâm trạng cậu ấy không được tốt, nhận được cuộc điện thoại từ mợ liền khóc một trận.”

“Hả? Con bé xảy ra chuyện gì sao?”

“Con làm sao mà biết được. Mẹ muốn biết thì lên mà hỏi cậu ấy.”

“Bây giờ con bé thế nào rồi?”

“Từ lúc trở về đến nay cũng không nói cái gì.”

Tống Thịnh Lan cau mày: “Được rồi, mẹ ăn tối xong sẽ lên hỏi con bé.”

Sau khi Tang Tĩnh qua đời, nhà mợ Tang Lê không muốn chăm sóc cô nên gửi cô về ở với bà ngoại Liên Vũ Châu. Tống Thịnh Lan biết được con người của Quế Tú Viện nên mới quyết định không đưa tiền trợ cấp cho bà ta mà trực tiếp đưa Tang Lê về tự mình chăm sóc.

Ăn xong, Tống Thịnh Lan lập tức lên tầng tìm Tang Lê. Sau khi hỏi thăm cô hôm nay đi chơi thế nào thì uyển chuyển hỏi xem có phải cô có chuyện gì không? Tang Lê đang ngạc nhiên không hiểu vì sao Tống Thịnh Lan lại biết chuyện của cô thì Tống Thịnh Lan nói là Quảng Dã nhắc đến:

“Lê Lê à, mợ cháu lại nói gì với cháu rồi đúng không? Cháu cứ nói cho dì biết, đừng có giấu như lúc trước nữa.”

Tang Lê cảm động trước tình cảm mà Tống Thịnh Lan dành cho cô, đồng thời cũng thấy xấu hổ vô cùng. Tống Thịnh Lan gặng hỏi mãi, Tang Lê mới chậm rãi kể lại: “Dì Tống, cháu thực sự không muốn làm phiền dì…Dì yên tâm, cháu sẽ không lấy tiền dì cho đưa mợ đóng tiền học cho em họ đâu.”

Tống Thịnh Lan thở dài, ôm lấy Tang Lê: “Số tiền này dì có thể đưa cháu nhưng không phải cho mợ mà là cho cháu với bà ngoại. Dù sao đứa trẻ kia cũng là cháu của Tang Tĩnh, dì cũng không muốn vì mấy đồng tiền mà mọi người trong nhà khó xử.”

Tang Lê hoảng sợ liên tục xua tay từ chối, miệng không ngừng nói không cần. Tống Thịnh Lan có ơn chăm sóc cô, cô không thể nào cứ mãi nhận lòng tốt của mọi người được. Hơn nữa, một khi Tống Thịnh Lan đưa tiền, Quế Tú Viện nhất định sẽ bám lấy như ma cà rồng hút máu người vậy, dì Tống không thể lại dính vào loại người rắc rối như vậy được.

Tang Lê từ chối hết lần này đến lần khác, Tống Thịnh Lan cũng cứ như vậy thuyết phục cô. Cuối cùng vẫn là không thể lay chuyển được quyết định của Tang Lê. Tống Thịnh Lan nhìn cô gái trước mặt, lòng quặn đau:

“Thôi được rồi, bây giờ cháu cứ yên tâm học tập đừng lo lắng về chuyện này nữa. Nếu bà ta lại đến hỏi cháu chuyện tiền nong thì phải nói ngay cho dì biết, dì sẽ bàn bạc với bà ngoại cháu để người lớn chúng ta giải quyết.”

Tang Lê gật đầu đồng ý.

Tống Thịnh Lan nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Tiền tiêu vặt hàng tháng cho cháu, cháu thích ăn gì, thích mua gì cho bà ngoại thì cứ mua đi, không cần cảm thấy gánh nặng tâm lý đâu.”

“Dạ vâng, cháu cảm ơn dì ạ.”

Nói chuyện xong, Tống Thịnh Lan bảo cô cứ tiếp tục làm bài tập còn mình rời đi trước.

Bước ra ngoài, Tống Thịnh Lan nhìn thấy Quảng Dã đang đứng ở cầu thang tầng hai: “Con làm gì đó?”

Thiếu niên quay lại, thản nhiên trả lời: “Con xuống tìm mấy cái đĩa CD để nghe nhạc thôi.”

Tống Thịnh Lan đi lên tầng, một tay Quảng Dã cầm đĩa nhạc, một tay đúc túi quần lẽo đẽo theo sau gặng hỏi: “Mẹ nói chuyện với Tang Lê chưa?”

“Nói rồi.”

“Cậu ấy xảy ra chuyện gì vậy?”

Tống Thịnh Lan quay đầu, nhìn cậu đầy ẩn ý: “Làm sao? Con muốn biết đến vậy sao? Bây giờ biết quan tâm người khác rồi à?”

Quảng Dã nghiêng đầu, xoa xoa tay: “Con chỉ hỏi qua chút thôi, thế mẹ có nói không đây?”

Tống Thịnh Lan thở dài: “Trước đây mẹ cũng đã nói với con rồi đó, mợ của Lê Lê là người ham tiền, ham danh lợi. Hôm nay đã gọi cho con bé đòi tiền của mẹ để cho con trai bà ta đi học. Lê Lê nhất quyết không đồng ý nên bị bà ta mắng chửi rất nặng lời.”

Trong đầu Quảng Dã chợt nhớ tới hốc mắt cô gái đỏ hoe: “Mẹ định xử lý như thế nào?”

“Lê Lê bảo mẹ là đừng đưa tiền cho bà ta. Hôm nào đó mẹ sẽ gặp bà ta để nói chuyện cho ra nhẽ. Con cũng đừng hỏi Lê Lê mấy chuyện này nữa, kẻo lại khiến con bé không thoải mái.”

Quảng Dã nghịch nghịch chiếc bật lửa trong túi, lạnh lùng trả lời: “Con biết rồi.”

–

Bên phía Tang Lê, sau khi nói chuyện với Tống Thịnh Lan thì cô ở trong phòng đọc sách một hồi.

Khoảng chín giờ tối, cô đã học thuộc một bài thơ cổ, uống một cốc trà hoa nhài rồi mệt mỏi mà ngã xuống giường.

Tang Lê lấy điện thoại ra, cẩn thận nhìn ngắm những bức ảnh mà Quảng Dã chụp cho cô.

Cô gái trong ảnh đang nhìn lên thác nước với khuôn mặt trắng nõn, tỏa sáng dưới ánh nắng.

Khỏi phải nói, tài chụp ảnh của Quảng Dã đúng thật là tốt.

Tang Lê nằm cuộn tròn trên giường, lưu lại những bức ảnh rồi gửi cho Quảng Dã một tin nhắn: “Cảm ơn.”

Tắt điện thoại, Tang Lê hai tay ôm má, hồi tưởng lại những phút giây tươi đẹp của hai người bên bờ biển hay khi cùng nhau phóng xe trên đường.

Gần về phía chân trời lại tự do như gió nhẹ.

Có lẽ đây chính là lý do mà Quảng Dã lại yêu thích mô tô đến vậy.

Nhìn lại quãng thời gian suốt một tháng này, từ lúc diễn tập lễ khai giảng cho đến hôm nay, Tang Lê chợt nhận ra Quảng Dã không hề lạnh lùng hay khó tiếp xúc như trong tưởng tượng của cô.

Từ lúc ban đầu còn chán ghét rồi cố tình tránh mặt cậu, hiện giờ Tang Lê cảm thấy mình có thể nói chuyện với Quảng Dã một cách rất bình thường.

Càng ngày cô càng thấy Quảng Dã khác xa với con người trong cảm nhận lúc đầu của cô.

Hình như cô… đã không còn ghét cậu nữa.

Trong lòng khẽ động, tựa đầu lên mép giường rồi suy nghĩ nghĩ một hồi. Tang Lê nhớ tới lúc Quảng Dã nhắc đến chuyện dì Lâm mời cô đến nhà chơi khi đang ăn tối.

Cô suýt nữa thì quên mất chuyện này rồi!

Tang Lê đột nhiên thấy đau đầu. Thật ra cô vẫn rất ngại khi đến nhà người khác, dù sao cô với dì Lâm đó cũng không có thân lắm.

Nhưng đối phương đã mở miệng mời, Quảng Dã cũng gửi số điện thoại của dì ấy cho cô luôn rồi. Xuất phát từ sự lễ phép và lịch sự tối thiểu, Tang Lê cũng nên trả lời dì ấy.

Tang Lê sắp xếp suy nghĩ trong lòng rồi bắt đầu gọi điện.

Đối phương bắt máy, Tang Lê lễ phép chào hỏi. Đến khi đầu dây bên kia nhận ra cô nói rằng ở nhà một mình cũng chán nên cô có thể ở lại bên nhà dì Lâm ăn cơm rồi chơi đùa cùng Nháo Nháo.

Tang Lê vốn muốn từ chối nhưng Lâm Nhụy rất hiếu khách lại nhiệt tình, cô cũng không tiện từ chối. Hơn nữa chính cô cũng rất thích chơi với mấy con thú cưng dễ thương nên cũng nhanh chóng đồng ý. Hai người ở trong cùng một khu nhà nên việc qua lại cũng rất thuận tiện.

Sau khi tắt điện thoại, Tang Lê trở lại bàn rồi tiếp tục làm bài tập.

Sáng hôm sau, Tang Lê tự học ở nhà.

Gần mười một giờ cô bắt đầu sửa soạn quần áo mang theo điện thoại đến chỗ hẹn.

Đến trước cửa nhà, bảo mẫu đi ra mở cửa cho cô, Nháo Nháo cũng phấn khích lao ra đón. Lâm Nhụy từ trong bếp đi ra thấy Tang Lê chào mình thì vui mừng: “Nào nào, mau vào nhà đi cháu.”

Tang Lê thay giày rồi bước vào nhà. Quan sát một hồi cô thấy cách bài trí của ngôi nhà rất giống với nhà họ Quảng, trên tường treo một bức tranh thêu cỡ lớn, lấy ý tưởng theo phong cách Trung Hoa mới đầy độc đáo cùng trang nhã.

Lâm Nhụy nói rằng hôm nay bà trực tiếp xuống bếp nấu ăn, bữa trưa cũng sắp xong rồi liền bảo Tang Lê đi chơi cùng Nháo Nháo một lúc.

Tang Lê nhanh chóng đồng ý và bắt đầu chơi với Nháo Nháo ở tấm thảm trong phòng khách.

Một lát sau, bữa trưa đã xong, Tang Lê đi rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn. Các món ăn rất phong phú đa dạng xong không kém phần ngon miệng. Lâm Nhụy nói bà thích nấu nướng nhưng nấu xong ăn một mình cũng không thấy ngon nên cũng ít khi xuống nấu. Nhưng hôm nay Tang Lê đến chơi, bà đã tự tay xuống bếp nấu cho cô mấy món này.

“Tang Lê, ăn thử món cua này xem. Cua lông mùa này là béo nhất đó.”

Tang Lê nhận lấy: “Cháu xin ạ. Dì cũng mau ăn đi ạ.”

Tang Lê càng nhìn càng thấy Lâm Nhụy rất giống Tống Thịnh Lan, là một người rất nhiệt tình. Cô cũng không ngờ đến bản thân lại may mắn được ăn một bữa ngon như thế, tâm tình cũng vui vẻ hơn nhiều.

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện. Qua mấy câu nói, Tang Lê mới biết Lâm Nhụy là nội trợ toàn thời gian, mỗi ngày đều ở nhà làm mấy việc lặt vặt. Chồng của dì Lâm làm việc ở Lâm Thành còn bố mẹ thì ở Vân Lăng nên Lâm Nhụy thường tới lui giữa hai bên.

Lâm Nhụy còn có một cậu con trai kém Quảng Dã một tuổi, hai người họ cũng rất thân. Hiện giờ con trai của Lâm Nhụy đang học cấp hai tại thành phố mà chồng bà làm việc.

“Chồng dì sợ dì ở nhà một mình buồn chán nên mới mua cho dì một con Samoyed. Ngoài ở nhà với người giúp việc thì dì cũng ít khi ra ngoài chơi với bạn bè.”

Lâm Nhụy mỉm cười nhìn Tang Lê: “Dì Tống của cháu trước đây thường xuyên nhắc đến cháu, nói cháu rất lễ phép và ngoan ngoãn. Lần đầu tiên gặp cháu dì đã rất thích cháu rồi nên muốn mời cháu sang đây ăn bữa cơm, cũng có thể coi là một cách giải sầu.”

Tang Lê thừa nhận khi cô đến đây cũng rất ngại nhưng không ngờ Lâm Nhụy tốt bụng như thế. Lâm Nhụy cười bảo sau này cô hãy thường xuyên sang chơi vì hai nhà rất gần nhau.

Ăn trưa xong, Tang Lê hỏi mượn dì Lâm một cuốn sách, ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách đọc một lát thì ngủ quên mất.

Sau khi cô tỉnh lại thì thấy Lâm Nhụy vừa nấu xong món tráng miệng bảo Tang Lê nếm thử. Tang Lê ăn xong gật gù không ngớt: “Rất ngon luôn ạ. Với trình độ này dì có thể mở nhà hàng luôn đó.”

Lâm Nhụy cười: “Cái miệng nhỏ này thật là biết nịnh người ta nha…”

Ăn món tráng miệng xong, Lâm Nhụy đi lấy mấy món hàng nhận được hôm qua. Tang Lê nhìn thấy trong hộp đều là một vài món đồ chơi cho chó rồi thức ăn các loại: “Những thứ này đều là Tiểu Dã mua rồi gửi sang đây cho dì. Trước giờ dì cũng chưa từng phải lo lắng.”

“Quảng Dã ạ?”

“Ừ. Nó luôn mua đồ cho Nháo Nháo. Dì thấy nó còn quan tâm đến Nháo Nháo hơn cả dì nữa.”

Tang Lê ngồi khoanh chân bên cạnh, mỉm cười nói: “Nháo Nháo là do Quảng Dã nuôi lớn ạ?”

“Đúng vậy. Nháo Nháo được con trai dì mua về từ hồi cấp hai. Khi đó Tiểu Dã và nó phụ trách chăm sóc Nháo Nháo. Tiểu Dã rất thích những động vật nhỏ và có kinh nghiệm chăm sóc chúng rất chu đáo.”

Lâm Nhụy thở dài: “Dì nói nhé, Tiểu Dã thật sự là một đưa trẻ tốt, không chỉ chăm Nháo Nháo mà còn luôn quan tâm đến dì, thường xuyên mua đồ rồi sang nói chuyện với dì nữa.”

Tang Lê ngạc nhiên. Đây có lẽ là lần đầu tiên cô nghe thấy có người khen Quảng Dã tốt bụng hiền lành..

Bởi vì hầu hết ấn tượng của mọi người về cậu là cậu nam sinh cá biệt luôn thích làm theo ý mình, trong đó có cả Tang Lê. Cô cũng từng cho rằng Quảng Dã rất kiêu căng ngạo mạn, tốt bụng thì có thể là do bản tính của câu, chứ hai từ dịu dàng không thể áp dụng trên người Quảng Dã được.

Lâm Nhụy nhìn biểu cảm không thể tin nổi của Tang Lê liền cười: “Cháu có biết những chuyện trước đây của Quảng Dã không?”

Tang Lê lắc đầu.

Lâm Nhụy ném quả bóng ra ngoài, kêu Nháo Nháo đi nhặt rồi quay sang bắt đầu kể cho Tang Lê nghe về quá khứ của Quảng Dã: “Thật ra lúc nhỏ Tiểu Dã cũng là đứa trẻ hoạt bát, vui vẻ tính cách hòa đồng giống hệt mẹ nó khi còn nhỏ vậy. Mặc dù nghịch ngợm nhưng rất hiếu thảo nên rất được mọi người yêu mến.”

“Cho đến khi học tiểu học, thằng bé đã gặp phải một tai nạn rất nghiêm trọng…” Lâm Nhụy nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nghẹn ngào: “Lúc ấy thằng bé suýt chút đã chết rồi.. Kể từ lần đó, mối quan hệ bố con giữa hai người họ ngày càng xa cách. Có lẽ cháu cũng cảm thấy Tiểu Dã rất oán hận bố mình, chính là vì chuyện đó.”

Tang Lê kinh ngạc.

Hóa ra mối quan hệ giữa Quảng Dã và Quảng Minh Huy đã rạn nứt từ lâu rồi.

Lâm Nhụy nhìn Tang Lê một cách xấu hổ: “Những chuyện đó cũng không hay ho gì nên sau này mọi người cũng không nhắc đến nó trước mặt Quảng Dã nữa. Dì cũng không rõ chuyện này lắm, chỉ là có nghe dì Tống của cháu kể qua nên chỉ biết đại khái vậy thôi.”

Tang Lê cũng không hỏi thêm gì nữa, Lâm Nhụy bộc bạch: “Sau chuyện đó, Quảng Dã dường như đã biến thành người khác. Nó trở nên lạnh lùng hơn, không hay nói chuyện với mọi người nữa. Càng lớn lên thì tính tình thằng bé càng ngang ngược mà không ai kiểm soát được.”

Đây chính là cảm nhận chúng của mọi người khi tiếp xúc với Quảng Dã. Cậu chính là kẻ khác người, thậm chí còn khiến người ta chán ghét.

Tang Lê hỏi lại: “Lúc trước cháu có nghe thấy Quảng Dã và bố cậu ấy cãi nhau, hình như là do vấn đề về tai của Quảng Dã?”

Giờ đến lượt Lâm Nhụy bất ngờ: “Cháu không biết tai của Quảng Dã có vấn đề ư?”

“Cháu cũng không chắc lắm…vì cháu nhìn qua cũng thấy bình thường.”

Lâm Nhụy lắc đầu rồi nói gì đó khiến Tang Lê nghe xong ngây người ra.

Hai người trò chuyện xong cũng là lúc trời đã gần tối.

Tang Lê chào tạm biệt Lâm Nhụy rồi tự mình đi bộ về nhà.

Về đến nhà, quản gia tiến đến chào cô, hỏi: “Cô Tang Lê đã về rồi sao? Tôi còn đang định gọi điện sang bên đó hỏi xem tối nay cô có về ăn cơm không đó.”

Tang Lê khôi phục tinh thần: “Cháu nói chuyện với dì Lâm một chút nên về hơi muộn ạ.”

“Không sao đâu, bữa tối vẫn còn đang nấu cũng phải một lát nữa mới xong.”

Tang Lê gật đầu. Người giúp việc từ trong bếp mang ra hai đĩa trái cây cho Tang Lê và Quảng Dã. Quảng Dã đã trở về từ chiều, đang ở trên sân thượng nghe nhạc. Tang Lê nghe vậy bèn gợi ý: “Để cháu mang ra cho cậu ấy luôn cũng được ạ.”

“Thế cũng được.”

Tang Lê bưng đĩa trái cây lên tầng thượng.

Vừa bước ra ngoài, Tang Lê đã nhìn thấy Quảng Dã đang nằm nhoài trên băng ghế, nhắm chặt hai mắt và đeo một chiếc tai nghe bên tai phải.

Cô đứng cách đó năm mét, ngây ngốc nhìn cậu nơi đáy mắt khẽ động.

Vài giây sau, Tang Lê cất lời: “Quảng Dã.”

Cậu không trả lời.

Cô gọi to hơn chút: “Quảng Dã.”

Nếu là người bình thường thì chắc chắn có thể nghe thấy.

Nhưng cậu vẫn không đáp lại.

Trong đầu cô hiện lên câu nói hồi nãy của Lâm Nhụy: “Cháu không biết sao? Quảng Dã bị suy giảm thính lực nghiêm trọng ở tai trái, gần như là bị điếc. Thằng bé đã điều trị rất lâu nhưng tình trạng vẫn không được cải thiện.”

Thảm nào trước đây cậu không đáp lại cô khi cô gọi như vậy. Tang Lê cũng vì thế mà cho rằng cậu là người tự kiêu, không muốn trả lời cô.

Một cảm giác đau lòng chợt dâng lên, chóp mũi cô ửng đỏ.

Thực ra cậu không hề cố ý phớt lờ cô.

Mà là vì cậu không nghe được.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 35"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online