Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui - Chương 373
Chương 373: Tu La Độc Miệng
Thời gian ba ngày rất nhanh liền trôi qua, chuẩn bị xong Trần Hạo thông báo cho đám linh vật, chuẩn bị cùng đi xem cái gọi là Quỷ Thị kia.
Nhưng sau khi Trần Hạo nói ra, mèo mun, gà ngốc chỉ giữ im lặng, hoàn toàn không có bộ dáng vui vẻ lúc nghe nói được ra ngoài chơi như trước kia, nhìn còn có chút uể oải.
Trần Hạo hơi nghi hoặc một chút.
Tình huống gì thế này?
– Không cần hỏi, bọn chúng không đi được.
Lúc này A Mịch La mở miệng.
Trần Hạo nhíu mày:
– Vì sao?
A Mịch La bình tĩnh nói:
– Bọn chúng thua.
Hả~~
Trần Hạo kinh ngạc nhìn về phía đám vật.
Lam hồ điệp lúc này mới xấu hổ nói:
– Chúng ta liên hợp cùng một chỗ, đều đánh không lại nàng.
Trần Hạo:
– . . .
Đậu phộng, các ngươi đọ sức vào lúc nào? Ta làm sao không biết?
Hơn nữa con hàng này không phải ấu sinh thể sao? Thế mà trâu bò như vậy? Mèo mun gà ngốc cộng thêm lam hồ điệp đều đánh không lại?
– A Mịch La, tình huống này của ngươi hình như không đúng, rõ ràng rất lợi hại, tựa hồ không cần đến ta hỗ trợ mà?
Trần Hạo hồ nghi nhìn A Mịch La hỏi.
A Mịch La nói:
– Rất lợi hại phải không? Ta không cảm thấy vậy, luận tu vi, ta nhiều lắm chỉ cao hơn chúng nó một bậc, chỉ là về phương diện thần thông, bọn chúng quá rác rưởi thôi, một con có Cửu U Kỳ Lân truyền thừa, hiểu được Phệ U Hóa Linh chi thuật, thế mà không tu luyện ra Cửu U Kỳ Lân Hỏa, ngược lại chơi đao gì đó, uy năng tạm được. Một con có Thần Tước truyền thừa, ngược lại đã học xong Càn Khôn Định Thân Pháp, nhưng mà Càn Khôn Định Thân Pháp huyền diệu vô cùng, vạn vật tinh túy hoàn toàn không thể chưởng khống, lại chỉ biết đánh lén, chỉ là lão âm gà mà thôi, về phần tiểu hồ điệp này, ha ha, Huyễn Linh Băng Điệp truyền thừa bị ngươi tu luyện thành dạng này, nếu để cho Huyễn Linh Băng Điệp chân chính nhìn thấy, nó tuyệt đối sẽ không chút do dự đánh chết ngươi, miễn làm cho Băng Điệp mất mặt.
Trần Hạo:
– . . .
Mèo mun:
– . . .
Gà ngốc:
– . . .
Lam hồ điệp:
– . . .
– Ác miệng a, chẳng lẽ đây chính là tính cách chân chính của Tu La.
Trong lòng Trần Hạo thở dài một tiếng.
– Meo ô!
Mèo mun thẹn quá hoá giận, nhìn chằm chằm A Mịch La.
Gà ngốc cũng là mắt trợn lớn, giận không thể nguôi.
Chỉ là tạm thời kém ngươi mà thôi, nhìn ngươi đắc ý kìa, có giỏi chờ ta mấy chục năm, không chừng ta sẽ chơi chết ngươi.
Lam hồ điệp nhu thuận nhất, trong lúc tỉ thí nó thua thảm nhất, hoàn toàn không có chút lực trở tay nào, nếu là chiến đấu chân chính, nó đã chết rồi, làm sao còn dám phản bác.
– Làm sao? Không phục à? Vậy chúng ta có thể lại so một trận, lần này ta sẽ không lưu thủ, cam đoan để các ngươi từng con tu dưỡng mấy tháng.
A Mịch La cười, khuôn mặt nguyên bản nhu thuận nhỏ nhắn đáng yêu, nhìn qua lại có chút dữ tợn.
Mèo mun:
– . . .
Gà ngốc:
– . . .
– Khụ khụ, ngươi nói không đúng rồi, chúng ta mới tu luyện bao lâu, ngươi cũng hơn bảy trăm tuổi rồi, làm sao mà so được? Lấy lớn hiếp nhỏ, thắng mà không vinh a.
Trần Hạo nhìn không nổi, ngươi là một người chen ngang, thế mà bắt nạt đám tiểu đồng bọn nhà ta như thế, quá đáng.
A Mịch La nói:
– Ta ở lúc lớn bằng tuổi bọn chúng, cũng mạnh hơn chúng nó nhiều.
Trần Hạo:
– . . .
– Meo ô!
Lúc này, mèo mun đột nhiên kêu một tiếng, hung tợn nhìn chằm chằm A Mịch La, quay người chạy đi như bay.
Gà ngốc cũng trừng mắt liếc, rõ ràng biểu thị đừng đắc ý, hãy đợi đấy.
Sau đó, lam hồ điệp cũng bay mất.
Trần Hạo không cần hỏi cũng biết, đây mẹ nó là thật bị kích thích rồi, chỉ sợ tiếp theo bọn nó sẽ liều mạng tu luyện để tìm về mặt mũi.
Mặc dù cảm giác tựa hồ không tệ, chí ít tương lai bọn nó sẽ càng cố gắng, sẽ trở nên mạnh hơn, nhưng phương thức này, luôn cảm thấy có chút khó chịu.
– A Mịch La đạo hữu, cần như thế sao? Mặc dù không có cách nào sao với ngươi, nhưng mà cũng có thể giúp đỡ mà, gặp phải vấn đề, có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Trần Hạo có chút không vui nói.
A Mịch La nói:
– Đây chính là ý nghĩ của ngươi sao? Quả nhiên là tư duy của nhân tộc, lúc an nhàn không nghĩ lúc gian nguy, tại Minh Tộc của ta, giống như bọn chúng, không tu luyện ra mấy phần hỏa hầu, căn bản không khả năng được phái đi ra chấp hành nhiệm vụ, nếu không chết thì thôi, ném đi mặt mũi của Minh Tộc mới là chuyện lớn.
Nói xong không chờ Trần Hạo phản bác, A Mịch La nói:
– Hơn nữa đây không phải yêu cầu của ta, là con mèo kia của ngươi muốn cùng ta đánh, nó giống như nhìn ta không vừa mắt, nói rằng đánh không lại nó, không cho phép lưu lại, ta liền thỏa mãn tâm nguyện của nó.
Trần Hạo:
– . . .
Nói đi nói lại nửa ngày, hóa ra là Tiểu Hắc tự tìm a, đậu phộng, đây chính là Tu La đó, cho dù là ấu sinh thể, nhưng mà bản thân thực lực vẫn bày ở đó. Tiểu Hắc a Tiểu Hắc, ngươi tội gì phải khổ như thế chứ?
– Được rồi, thời gian không nhiều lắm, chúng ta đi thôi, mặc dù ta nói quá phận một chút, nhưng ta cũng coi như là giúp ngươi điều giáo mấy con linh sủng rác rưởi này một chút, tương lai bọn chúng cũng có thể điều chỉnh tâm tính, cố gắng tu hành, cho nên ta cần linh vật, nhanh chóng lớn lên, để phát huy thực lực mạnh hơn, như thế ta liền có thể một mực đánh bại bọn chúng, miễn cho không có thực lực còn phách lối, về sau sẽ khiến ngươi gặp rắc rối.
A Mịch La tiếp tục nói.
Trần Hạo:
– . . .
Đậu phộng, lời này của ngươi nghe thật là lạ, tựa hồ là hảo tâm, nhưng hình như rất ra vẻ.
Ca hiện tại đánh không lại ngươi, nếu không nhất định khiến ngươi biết, cái gì gọi là khiêm tốn.
Trong lòng oán thầm, Trần Hạo cũng không nói gì thêm, mang theo A Mịch La ra khỏi đạo quan, lái xe đi xa.
Bất kể nói thế nào, A Mịch La lợi hại như vậy, chuyến này cũng coi như nhiều thêm một tên tay chân mạnh mẽ, ha ha, không cho Tiểu Hắc Tiểu Hoàng tùy hành đúng không, được, gặp được phiền phức, ngươi liền chuẩn bị ra đại lực cho ta đi.
Ngồi trên ghế phụ, A Mịch La bình tĩnh lấy ra một túi đậu phộng, tay nhỏ bóp ra một viên, ném vào bên trong miệng, đắc ý nhấm nuốt.
Đậu phộng này là Tống Kính Lư làm ra, hương vị vô cùng tốt, lại được Trần Hạo Khai Quang, mỗi một viên cũng có thể làm cho thân thể của A Mịch La nhiều chống đỡ hơn mười phút.
Trần Hạo thấy cái này tương đối dễ dùng, nảo Tống Kính Lư làm mấy chục cân, đặt ở Tụ Lý Càn Khôn, A Mịch La cần, liền cho nàng một chút, đã dùng tốt lại bớt đi phiền phức.
Về phần để A Mịch La lớn lên? Đó là thật chỉ có thể dựa vào chính nàng, dù sao Trần Hạo có thể làm, chính là cam đoan nàng không chết, có thể trưởng thành là tốt nhất, nhiệm vụ ban thưởng tới tay, không trưởng thành, vậy liền dùng củ lạc nuôi, cũng không thua thiệt bao nhiêu.
Một đường tiến lên, dưới hướng dẫn trợ giúp hơn một giờ, Trần Hạo liền đi tới Độ Khẩu Trấn.
Cái gọi là Độ Khẩu Trấn, chính là tiểu trấn xây dựng bên cạnh eo của một con sông.
Tiểu trấn không nhỏ, còn có một cái bến tàu, trên trấn xe tới xe đi, lộ ra vẻ vô cùng náo nhiệt.
Sau khi Trần Hạo tiến vào tiểu trấn, Âm Dương Nhãn quan sát tứ phương, phát hiện nơi khí tức pháp lực tụ tập trong trấn.
Lái xe đi qua, Trần Hạo liền phát hiện đây là một bên bến tàu, một chiếc đò ngang cập bến, trên thuyền có bốn năm người tu hành đã nhập đạo lên thuyền.
Trần Hạo dừng xe lại, mang theo A Mịch La đi qua, xuất ra thẻ đen phù văn, người thủ hộ đò ngang liền mặt không thay đổi cho qua.
Leo lên đò ngang, Trần Hạo mang theo tiểu hài tử, liền hấp dẫn sự chú ý của mấy người tu hành kia.
Trần Hạo khẽ vuốt cằm ra hiệu, mang theo A Mịch La đi tới một góc đò ngang.
Nơi này có một lão đầu ăn mặc phổ thông, làn da ngăm đen, nhìn rất giống một lão nông, là một người duy nhất trên thuyền không hiển lộ pháp lực, nhưng trên người ông lão có một loại khí tức đặc biệt, nhìn rất tà ác, cảm giác một chút liền khiến người ta rùng mình.
Trần Hạo tới gần, lão đầu lộ ra một nụ cười chất phác, lộ ra một hàm răng vàng, mở miệng nói:
– Tiểu ca, con gái của ngươi dáng dấp rất xinh đẹp.
Ừm!
Lão đầu xấu xí nói mình xinh, đây là chân lý, A Mịch La không thèm để ý chút nào.
Nhưng mà, con gái?
Ánh mắt của A Mịch La yếu ớt nhìn về phía lão đầu xấu xí kia.
Lúc ánh mắt đối nhau, lão đầu xấu xí run lập cập, sau đó chấn kinh phát hiện, khí tức tà ác quấn quanh trên người mình kia thế mà co lại.
Mẹ nó, khuê nữ này là ai!
Lão đầu xấu xí hết sức rung động.
– Đừng làm rộn.
Trần Hạo nhìn chằm chằm A Mịch La một chút, sau đó nhìn về phía lão đầu cười nói:
– Lão ca đừng thấy lạ, lần thứ nhất rời nhà, tương đối sợ người lạ.
Sợ người lạ? Ha ha, đùa ta hả, tiểu nữ hài sợ người lạ, có thể dùng một ánh mắt liền dọa nguyền rủa trên người ta phải trốn đi? Đậu xanh chứ, nha đầu nhìn nhỏ tuổi này, thân phận nhất định không bình thường.
Con ngươi của lão đầu xấu xí đảo một vòng, đột nhiên cười nói:
– Tiểu ca đến tham gia chợ đen, không biết có cái gì muốn giao dịch không? Ta đã tới chợ đen này mấy lần, tương đối quen thuộc đường, có gì cần, ta có thể giúp ngươi.
Trần Hạo kinh ngạc nhìn lão đầu.
Kỳ quái, lão nhân này lập tức rất nhiệt tình. Có mục đích gì đây?
– Tiểu ca không tin ta sao?
Lão đầu nói nghiêm túc.
Trần Hạo cười nói:
– Làm sao lại như vậy? Kỳ thật cũng không có gì muốn giao dịch, chỉ là có người mời, liền đến xem một chút, kiếm thêm kiến thức, nếu như gặp được cái gì thú vị, cũng có thể cân nhắc một chút.
Lão đầu giật mình, đang muốn mở miệng, A Mịch La đột nhiên nói:
– Ngươi rất thống khổ phải không?
Lão đầu sửng sốt.
Trần Hạo cũng có chút trợn tròn mắt.
Tình huống đây là như thế nào?
Lão đầu nhìn về phía A Mịch La, sắc mặt chân thành nói:
– Rất thống khổ, không biết vị đạo hữu này có phương pháp gì có thể cứu ta không?
A Mịch La bình tĩnh nói:
– Cứu ngươi rất đơn giản, nhưng ta muốn công bằng giao dịch, một gốc nhân sâm ngàn năm là được.
Lão đầu miệng co lại, không phản bác được.
Trần Hạo cũng thiếu chút cười phun.
Đậu phộng, A Mịch La quá xấu, mở miệng liền ngàn năm, ngươi cho rằng đây là Minh Giới à, nhân sâm trăm năm ở nhân gian đều là bảo vật rồi đấy.
Nhưng việc A Mịch La hỏi thăm và phản ứng của lão đầu khiến Trần Hạo tò mò.
Lão nhân này có vấn đề trên thân, là khí tức tà ác khiến người ta rùng mình kia sao?
– Đạo hữu, nhân sâm ngàn năm ta không có.
Lão đầu bất đắc dĩ trả lời.
A Mịch La nhíu mày:
– Nghèo như vậy.
Lão đầu muốn nói lại thôi, có chút uất ức. Không có nhân sâm ngàn năm chính là nghèo, vậy khắp tu hành giới này đều có tu sĩ cần cứu tế.
– Vậy năm trăm năm có hay không?
A Mịch La hạ thấp tiêu chuẩn xuống.
Lão đầu tiếp tục lắc đầu.
– Vậy thì một trăm năm, nhưng ta muốn mười cây.
A Mịch La tiếp tục đến.
Lão đầu gượng cười trả lời:
– Đạo hữu, nếu như là hai ba gốc, ta còn có thể nghĩ biện pháp, mười cây, ta sợ còn chưa góp đủ thì cái này mạng già này đã không còn rồi.
A Mịch La cười:
– Không sao, ta trước tiên có thể chữa cho ngươi, sau đó ngươi giúp ta đi tìm.
Lão đầu sững sờ, hào phóng như vậy sao? Vậy nếu như. . .
Nhìn thoáng qua A Mịch La, lão đầu bỏ đi cái suy nghĩ nào đó.
Nguyền rủa đáng sợ dây dưa mình đã lâu, đối với người ta chỉ là đơn giản, nếu mà bởi vậy đắc tội, sợ rằng kết quả còn thảm hơn so với bị nguyền rủa.
– Chuyện này có thể, đạo hữu muốn cứu ta như thế nào?
Lão đầu chờ mong nhìn về phía A Mịch La.
A Mịch La không nói chuyện, mà trực tiếp đi tới trước mặt lão đầu, duỗi ra cánh tay nhỏ mềm mại mũm mĩm, sau đó trực tiếp chụp vào ngực lão đầu.
Tại dưới ánh mắt kinh ngạc của lão đầu và Trần Hạo, tay của A Mịch La quỷ dị vươn vào lồng ngực của lão đầu, sau đó kéo một phát ra bên ngoài, một đoàn khí tức đen nhánh tản ra khí tức tà ác liền bị tay của nàng kéo ra.
Sau đó, tay nhỏ của A Mịch La khẽ bóp, hắc khí kia vỡ vụn, tán thành vô hình.
– Tốt rồi, ngươi thiếu ta mười cây nhân sâm, nhớ kỹ, mỗi tháng ta đều muốn một gốc, nếu như làm không được, ta ở trong cơ thể ngươi lưu lại đồ vật, đến lúc đó phát tác, sẽ càng thống khổ hơn cái nguyền rủa rác rưởi này.
A Mịch La thật giống như xử lý một việc nhỏ vô cùng phổ thông, bình tĩnh nói.
Lão đầu vội vàng cảm giác thân thể, nguyền rủa ngày đêm dày vò y hoàn toàn không còn, sạch sẽ, hoàn toàn không có một chút bóng dáng. Trên mặt hiển hiện sợ hãi lẫn vui mừng.
Nhưng lúc nghe được A Mịch La nói, lão đầu trợn tròn mắt:
– Làm sao còn có thời gian hạn chế?
A Mịch La nói:
– Vừa rồi quên nói, ngươi có ý kiến?
Lão đầu:
– . . .
– Thế nhưng một tháng một gốc có phải là quá khó rồi không, phải biết đây chính là nhân sâm trăm năm, rất hiếm thấy, nếu không, nửa năm một gốc nhé.
Lão đầu yếu ớt hỏi.
A Mịch La:
– Ha ha ha.
Lão đầu:
– . . .
Mẹ nó, ta đây là vừa nhảy ra khỏi ổ sói, lại tiến vào hang hổ ư?
Vội vàng nhìn Trần Hạo, lão đầu dùng ánh mắt xin giúp đỡ.
Trần Hạo bình tĩnh nói:
– Lão ca, công bằng giao dịch, nói ra không được hối hận.
Nói đùa cái gì, mình không giúp A Mịch La lớn lên, chính nàng động thủ, cơm no áo ấm, mình còn ngăn cản, muốn ăn đòn sao?
Lại nói, đối với A Mịch La Trần Hạo cũng không có cách nào, chỉ có thể nuôi thả, nàng nghĩ biện pháp kiếm linh vật, đối với mình chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu, tại sao phải phản đối?
Lão đầu khóc không ra nước mắt.
Còn tưởng rằng gặp được người tốt, hóa ra lại là một cái bẫy.
Mười cây nhân sâm trăm năm. Thứ này nửa đời người có thể góp đủ hay không đều không biết.
– Đạo hữu, ngoại trừ nhân sâm, linh vật khác có thể thay thế hay không?
Lão đầu mong đợi hỏi.
A Mịch La nói:
– Cũng được, nhưng mà ta hài lòng mới được, nếu dám lừa gạt, trả giá gấp bội.
Lão đầu liền vội vàng lắc đầu biểu thị sẽ không.
Mười cây liền muốn nhỏ máu rồi, còn gấp bội, thế dứt khoát làm trâu làm ngựa cho ngươi được rồi.
Mắt thấy phản đối không được, lão đầu hỏi Trần Hạo phương thức và địa chỉ liên lạc, sau đó vội vã xuống thuyền.
Đi Quỷ Thị chính là vì tìm kiếm phương pháp giải trừ nguyền rủa, hiện tại nguyền rủa không còn, không cần thiết phải đi.
Nhưng tiểu nữ hài nói ở trên người y lưu lại đồ vật càng đáng sợ hơn, đồ vật càng nguy hiểm hơn, việc cấp bách là đi tìm mười cây nhân sâm, hoặc là linh vật tương đương mới được.
Về phần đổi ý? Nhớ tới hình ảnh tiểu nữ hài hời hợt bóp nát nguyền rủa, lão đầu đã cảm thấy làm người vẫn phải thành tín một chút thì tốt hơn.
Lão đầu vừa đi, không bao lâu liền lái thuyền, theo thủy đạo hướng lên, nhanh chóng lái đi.
Trần Hạo nhìn A Mịch La nhỏ giọng hỏi:
– Ngươi ở trên người y lưu lại cái gì? Có đáng tin cậy không? Nếu như người ta không tìm đồ cho ngươi thì biết làm sao bây giờ?
A Mịch La bình tĩnh nói:
– Y sẽ, Tu La chú của ta mạnh hơn so với loại nguyền rủa rác rưởi kia nhiều, nhân loại các ngươi căn bản không chịu đựng nổi.
– Có lợi hại như vậy không?
Trần Hạo hoài nghi.
A Mịch La liếc Trần Hạo một cái:
– Muốn thử một chút hay không.
Trần Hạo cười hắc hắc:
– Vậy ngươi có muốn thử cảm giác cạn lương thực một chút hay không?
A Mịch La:
– . . .
Trần Hạo đang muốn tiếp tục nói chuyện, đột nhiên biểu lộ khẽ giật mình, quay đầu nhìn lại, liền phát hiện có một tu sĩ đi tới.
Tu sĩ này là một nam tử trung niên, rất gầy yếu, ăn mặc kiểu cổ xưa, nhìn cũng có chút khí độ.
Đến gần, trung niên nam tử cười nói:
– Gặp qua hai vị đạo hữu, kẻ hèn Ôn Lương.
Trần Hạo dò xét y một chút, cười nói:
– Bần đạo Trần Hạo, Ôn đạo hữu có chuyện gì không?
Ôn Lương thần bí nói:
– Hai vị đạo hữu, ta chỗ này có bảo bối, hai vị muốn nhìn một chút hay không?