Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui - Chương 316
Chương 316: Có Ăn Hay Không
Một đêm nghỉ ngơi, vừa rạng sáng ngày thứ hai, mẹ Trần Hạo đã mua bữa sáng phong phú cho hắn.
Mèo mun và gà ngốc cơ hồ là đồng thời chạy tới, ở bên người Trần mụ cọ qua cọ lại, bộ dáng hai tên nịnh bợ kia ai cũng có thể nhìn ra.
Lam hồ điệp bà Bạch Lộ một mặt mờ mịt.
Tình huống như thế nào, thái độ Tiểu Hắc và Tiểu Hoàng lạ thường cổ quái thế, cho dù đối mặt với Trần Hạo cũng không có nhiệt tình như vậy mà.
Nhưng sau đó, Lam hồ điệp cùng Bạch Lộ liền thấy Trần mụ tránh mèo mun và gà ngốc, sau đó ôm lấy hai con chó nhỏ còn đang ở trong thùng giấy.
Con chó ô ô kêu to, tựa hồ rất không vui.
Nhưng Trần mụ lại mặt mày hớn hở, tựa hồ rất thích, tán dương:
– Trước kia không có phát hiện con thích động vật, tại sao hiện tại nuôi nhiều như vậy.
Trần Hạo một bên ăn điểm tâm, một bên cười nói:
– Ở bên ngoài một mình rất cô đơn, thêm mấy con vật cũng không tệ.
Trần mụ liếc qua Trần Hạo, nói:
– Biết cô đơn thì tìm bạn gái đi, mẹ vẫn đang đợi ôm cháu trai đây.
Trần Hạo gượng cười, về đến nhà hắn liền biết sẽ gặp phải loại sự tình này, cho nên đã sớm chuẩn bị xong lí do thoái thác.
– Ha ha, mẹ à, con vừa tốt nghiệp không bao lâu, đang cố gắng tìm công việc, không gấp, mẹ cứ chơi thêm mấy năm, khẳng định sẽ có cháu trai ôm.
Trần mụ khẽ nói:
– Mẹ thấy là con muốn chơi mấy năm thì có, được rồi, mẹ cũng không nói con nữa, chờ những anh em họ hàng của con hết rồi, mẹ xem con làm thế nào.
Trần Hạo không dám nói tiếp, đối mặt sự tình con dâu, nói càng nhiều sai càng nhiều, im lặng là được.
Lúc này, mèo mun và gà ngốc lại hai mặt nhìn nhau.
Lão mụ Trần Hạo chính là Thái hậu đại nhân a, trở về khẳng định phải nịnh bợ.
Nhưng bây giờ nhìn xem, có Tiểu Tiểu Hắc và Tiểu Tiểu Bạch, đừng nói gà ngốc lúc trước không có được sủng ái, đến mèo mun Trần mụ thích qua cũng bị từ bỏ.
Hai con vật trong lòng ủy khuất, đụng đến đến ngươi không muốn, kháng cự ngươi ngươi thích, nhân loại tư duy thật phức tạp.
– Con có mang thức ăn cho chó không? Hai thằng nhóc này hình như đói bụng rồi, mẹ đi cho tụi nó ăn.
Trần mụ mở miệng nói ra.
Trần Hạo nói:
– Có mang theo sữa bò.
– Sữa bò? Chó con nhỏ như vậy sao có thể uống sữa tươi? Sẽ chết mất, con thế này làm sao mà nuôi sủng vật được thế, được rồi, mẹ đi làm một ít sữa em bé, về sau hai con chó này là của mẹ.
Trần mụ trách cứ, sau đó đem chó con bỏ vào thùng giấy con, ôm đi.
Trần Hạo:
– . . .
Đây chính là yêu cẩu. . . không đúng, Khiếu Nguyệt Lang, đây là lang yêu đó, uống sữa tươi có thể chết? Nói đùa, cho nó ăn thịt nó đều có thể tiêu hóa đấy.
Không đúng, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là lão mụ muốn!
Mẹ à, ngài lợi hại, nuôi lang yêu, nói ra có thể hù chết người luôn.
Trần Hạo rất muốn ngăn cản, nhưng không biết phải nói thế nào.
Nói đây không phải cho con bình thường ? Mẹ có thể tin được sao?
Không nói thân phận lang yêu, mẹ muốn hai con chó con, ngươi còn không cho? Thứ bất hiếu!
Trong lúc nhất thời, Trần Hạo chỉ có thể nhìn Trần mụ ôm hai con sói con đi.
Cũng được, trước xem tình huống một chút, nếu như thích hợp cũng có thể lưu lại.
Dù sao ba thường xuyên đi làm, đa số thời gian không ở nhà qua đêm, mẹ ở nhà một mình không ai làm bạn, rất cô đơn.
Thân là nhi tử, không thể làm bạn, như vậy lưu hai con lang yêu ở bên người, không chỉ có thể cam đoan an toàn, cũng có thể để mẹ có chút việc làm.
Chỉ là không biết, hai con này có thể tiếp nhận hay không.
Ăn sáng xong, Trần Hạo xuống lầu.
Dưới lầu, Trần mụ đã lấy được sữa bột, thuần thục trộn đều, sau đó cho ăn hai con lang yêu ăn.
Lang yêu còn rất bướng bỉnh, mặc dù đói bụng nhưng không ăn, nhìn thấy Trần Hạo còn ô ô gọi, trơ mắt nhìn hắn.
Trần Hạo đang muốn tới, Trần mụ liền quát lớn:
– Đừng nhúc nhích, chó con nhận quen, không điều giáo tốt về sau trông nhà thế nào.
Nói xong, Trần mụ chỉ một ngón tay vào chó nhỏ, trừng mắt, lớn tiếng nói:
– Ngươi có ăn hay không.
Hai con chó săn bị giật nảy mình, kinh ngạc nhìn Trần mụ.
Trần Hạo cũng bị giật nảy mình, trong thoáng chốc nhớ tới, khi mình bé, thời điểm cùng đệ đệ tiểu không ăn cơm, nghịch ngợm, mẹ chính là rống bọn hắn như thế.
Cũng rất thần kỳ, lão mụ mỗi lần rống, hắn và đệ đệ đều sẽ ngoan ngoãn ăn cơm, không dám làm càn.
Không nghĩ tới đối mặt sói con, mẹ lại dùng ra một chiêu này, người đây là một chiêu dùng ngàn năm à.
Sau một khắc, một màn xảy ra làm Trần Hạo trợn mắt hốc mồm.
Sói con thật đúng là nằm xuống, chậm rãi liếm liếm, mặc dù thỉnh thoảng còn ủy khuất nhìn Trần Hạo một chút, nhưng động tác ăn không dám dừng lại.
Mẹ kiếp, các ngươi thật đúng là bị dọa? Thái hậu rống thần kỳ như vậy sao? Yêu chủng các ngươi làm sao thế, tôn nghiêm yêu chủng các ngươi đâu? Chẳng lẽ cũng bởi vì mẹ của các ngươi là Thiên Cẩu, cho nên đều nghe lời như thế?
Trần mụ lại hài lòng nói:
– Còn rất nghe lời, rất tốt, về sau chó đen gọi Colt, chó trắng gọi Browning.
Trần Hạo nghe thấy khóe miệng liền giật một cái, cười nói:
– Mẹ, đây là tên gì.
Trần mụ nói:
– Con có ý kiến?
– Không, kỳ thật cẩn thận suy nghĩ một chút cũng rất tốt, cảm giác rất tây.
Trần Hạo vội vàng tỏ thái độ.
Trần mụ nói:
– Vậy là được rồi, dù sao về sau hai con này mẹ nuôi, không liên quan đến con.
Trần Hạo không phản bác được.
Bọn nó đều bị ngài thuần phục, con còn có thể nói thế nào? Tiểu Tiểu Hắc, Tiểu Tiểu Bạch, xin lỗi, duyên phận các ngươi cùng ta vẫn có chút cạn a.
Thái hậu đại nhân thể hiện ra thủ đoạn thần kỳ, Trần Hạo cũng mặc kệ hai con tiểu lang yêu, mang theo mấy con vật đi ra ngoài, tìm rừng cây không người tu luyện.
Hai ngày thản nhiên trôi qua, thể nghiệm được thanh tịnh khó có được.
Một ngày này, Trần Hạo ăn cơm trưa, đang định tiếp tục đi tu hành, đột nhiên tiếng điện thoại vang lên.
Cầm lấy xem xét, lại là Long đại sư gọi tới.
– Trần đạo hữu, cậu bây giờ không ở Thạch thành ư?
Long đại sư mở miệng hỏi.
Trần Hạo cười nói:
– Đương nhiên không, anh nói như vậy làm cho người ta khó xử, em đương nhiên phải thừa dịp sớm rời đi cho thỏa đáng, bây giờ đang ở quê rồi.
Long đại sư thở dài nói:
– Đều tại ta miệng thúi, ài, làm trễ nải cơ duyên của Trần đạo hữu.
Trần Hạo hiếu kỳ nói:
– Cơ duyên gì?
Long đại sư nói:
– Ban Ngành Liên Quan đại động tác ta biết, không chỉ có là Ban Ngành Liên Quan, Đạo môn cũng xuất động liên hợp cùng một chỗ, bắt quỷ tử Thiên Cẩu, đêm qua bắt thành công. Chậc chậc, mấy thập niên rồi, giới tu hành cuối cùng làm ra một cái động tĩnh lớn như thế.
Trần Hạo cười nói:
– Chuyện này em cũng biết, bất quá không liên quan với em.
Long đại sư nói:
– Làm sao không liên quan, Đạo môn cùng Ban Ngành Liên Quan đã thông tri, liên quan tới việc bắt Thiên Cẩu lần này, phàm là đạo hữu hiệp trợ, chờ Thiên Cẩu gây giống thành công, đều có cơ hội lấy được một con yêu chủng linh sủng. Đều tại ta nói lung tung, làm Trần đạo hữu mất đi một cơ hội tốt.
Trần Hạo giật mình, cười nói:
– Không sao, khi em đi, ở ven đường nhặt được hai con chó con, hình như cũng là yêu chủng, cũng không biết có quan hệ cùng Thiên Cẩu hay không, bất quá không có gì hiếm lạ, về đến nhà em liền đưa cho mẹ nuôi, dự định về sau dùng canh cổng.
Long đại sư:
– . . .