Hãy Để Cô Ấy Đến Bên Tôi - Chương 76
Chương 76: Tình cũ.
Chuyến đi lên núi này vốn là cơ hội hiếm có để hai người được ở bên nhau. Nhưng sự xuất hiện của Trang Ngạn đã làm ảnh hưởng đôi chút.
Hứa Giai Ninh không phải chưa từng cảm thấy tiếc nuối và áy náy, nhưng khi bình tĩnh lại, cô càng hiểu rõ mình nên làm gì, đó là phải yêu Quý Minh Viễn nhiều hơn trước, và… chứng minh sự trong sạch cho anh.
Mặc dù tin mẹ Trang qua đời khiến cô mờ mịt một thời gian, nhưng sau khi tỉnh táo lại, Hứa Giai Ninh cảm thấy đây chưa hẳn đã không phải là một thời cơ. Mặc dù hướng phát triển của sự việc đã chuyển sang mặt trái, nhưng kết quả cuối cùng vẫn giống nhau, đó là Trang Ngạn đã không còn nỗi lo về sau nữa. Như vậy, anh ta cũng nên gánh vác trách nhiệm của mình rồi.
Trước khi rời khỏi núi Tước Linh, cô từng chạy đến tầng khách sạn GRdesign ở để tìm Trang Ngạn nhưng không thấy. Lúc chuẩn bị liên lạc với anh ta qua wechat, thì lại nhận được tin nhắn anh ta gửi tới.
Tối hôm đó bởi vì tâm trạng nặng nề, lại có người đến tìm Trang Ngạn nên nói về tin mẹ Trang qua đời xong hai người không trò chuyện thêm nữa. Về những dự định trong tương lai thì càng không có cơ hội để hỏi. May mà Trang Ngạn hiểu, gửi tin nhắn cho cô trước, nói muốn đi nước ngoài đào tạo nửa năm. Đợi sau khi trở về sẽ cùng cô đến gặp cha mẹ của Chung Linh.
Lúc Hứa Giai Ninh đọc được tin nhắn này trong lòng có chút phiền muộn khó chịu. Từ lập trường của cô mà nói, cô thực sự không muốn kéo dài mọi chuyện lâu như vậy. Bởi vì chuyện không chỉ liên quan đến cha mẹ của Chung Linh mà còn liên luỵ đến cả Quý Minh Viễn. Suy nghĩ một hồi, cuối cùng cô vẫn gọi điện cho anh ta để nói rõ ràng, hỏi anh ta có thể cố gắng làm sớm không.
Trang Ngạn không ngờ cô vẫn còn liên lạc với Quý Minh Viễn, nhất thời trầm mặc. Anh ta đương nhiên biết Quý Minh Viễn là ai, cũng chính vì biết cho nên mới im lặng: “Tôi sẽ cố hết sức.” Cuối cùng, anh ta mở miệng nói: “Tôi sẽ liên lạc với cô ngay sau khi về nước. Giai Ninh, lần này tôi sẽ không lấy thêm bất kỳ lý do nào nữa, xin cô hãy tin tôi.”
Hứa Giai Ninh không biết phải nói gì. Với Trang Ngạn, cô chẳng quan tâm đến việc tin hay không tin. Bởi vì trong tay cô đang cầm bức thư đó của Chung Linh, bất kỳ lúc nào cô cũng có thể lấy nó ra để vạch trần Trang Ngạn. Chỉ là bức thư đó chứa đầy tình yêu của Chung Linh dành cho một người, khi cô ấy đưa nó cho cô, dù là ôm theo mục đích gì thì cũng đều không có khả năng hy vọng cô dùng nó làm bằng chứng, bất luận người cô muốn chỉ ra là ai. Chính vì vậy nên cô mới luôn kiềm chế.
Hứa Giai Ninh biết ngay từ đầu mình đã làm hỏng mọi việc, cho nên đến giờ, dù có kích động hơn nữa cô cũng không thể không hành động một cách thận trọng.
“Để tôi suy nghĩ đã.” Hứa Giai Ninh nói.
Hứa Giai Ninh suy nghĩ cả đêm, cuối cùng quyết định cho Trang Ngạn thêm ba tháng. Chuyện đến ngày hôm nay, thực ra cô đã không cần phải chịu đựng thêm một giây nào thay cho Trang Ngạn nữa rồi. Nhưng cuối cùng cô vẫn thỏa hiệp, lý do cũng chỉ là vì Quý Minh Viễn.
Vào khoảnh khắc muốn nói ra sự thật nhất, vì bị Quý Minh Viễn ngăn cản nên cô không thể nói ra, cho nên sau này khi nghĩ lại chuyện này cô cũng không còn sự bốc đồng nữa, chỉ còn lại sự lý trí, cô phải làm một mẻ triệt để. Vì vậy, sự hợp tác của Trang Ngạn vô cùng cần thiết… Còn gì có sức thuyết phục hơn việc người gây ra chuyện chính miệng nói ra tất cả chứ?
Về việc tại sao lại là ba tháng? Đó là vì ba tháng sau không chỉ là ngày Quý Minh Viễn rời khỏi Thanh Hoa tròn ba năm, mà còn là sinh nhật lần thứ hai mươi tư của Chung Linh. Kết thúc mọi chuyện trước lúc đó đối với hai người họ mà nói có lẽ rất có ý nghĩa.
Thực ra một tháng Hứa Giai Ninh cũng không muốn cho Trang Ngạn, nhưng cô vẫn quyết định cho anh ta thêm một cơ hội. Bởi vì, đây sẽ là lần cuối cùng.
*
Thu xếp việc mình bận tâm nhất xong, Hứa Giai Ninh bắt đầu cố gắng buông bỏ hết sự không cam tâm ở trong lòng, quay trở lại với cuộc sống hiện tại.
Sau khi chuyến đi lên núi kết thúc, cả nhóm quay trở lại thành phố Yên Thành, tiếp tục cuộc họp. So với vài ngày trước, cuộc họp lần này tương đối đơn giản, chủ yếu để triển khai công việc trong giai đoạn tiếp theo.
Về toàn bộ dự án đề tài, do giai đoạn đầu của nhiệm vụ nghiên cứu đã được hoàn thành khá tốt nên nhiệm vụ chủ yếu tiếp theo là chỉnh lý bảng khảo sát và viết báo cáo. Khối lượng nhiệm vụ cũng không nhỏ, song may không phải chạy khắp nơi nữa nên mọi người cũng thấy nhẹ nhõm phần nào.
Nhưng không phải ai nghe xong cũng vui, chẳng hạn như Lâm Lạc. Sau khi biết tin cuộc họp kết thúc sẽ phải trở về Lâm Thành, cô ấy liền phiền muộn không vui. Hứa Giai Ninh thấy vậy không khỏi ngạc nhiên, cô không biết Lâm Lạc thích đi công tác đến vậy từ khi nào luôn.
“Cậu không hiểu đâu.” Buổi tối trở về phòng, hai người tắm rửa xong bèn ngồi nói chuyện phiếm, nghe Hứa Gia Ninh nói vậy, Lâm Lạc cau mày lại: “Sếp của tớ về rồi, quản tớ rất chặt, đi ra ngoài công tác còn trốn được một thời gian.”
Qua tết, sếp của Lâm Lạc là La Y đã trở về từ Mỹ, sau khi gia nhập tổ đề tài của Uông Lão cô ấy liền bận rộn làm dự án nghiên cứu khoa học của mình. Trong tay cô ấy không có nhiều người, nhiệm vụ của mỗi người đều rất nặng. Nhưng nghe nói dự án của Uông Lão cần người vẫn để Lâm Lạc qua đó. Cô ấy nắm bắt thế mạnh và điểm yếu của Lâm Lạc rất chuẩn xác, biết Lâm Lạc vô cùng yếu ớt mỏng manh bèn dứt khoát đưa cô ấy qua trải nghiệm rèn luyện. Đợi đến khi ăn khổ đủ rồi lại dạy dỗ sẽ không đến mức quá khó nữa. Còn không phải sao, Lâm Lạc kết thúc việc nghiên cứu điều tra, trở lại Lâm Thành đã hơn một tuần, thời gian ở trường còn nhiều hơn nửa năm trước cộng lại. So sánh như vậy, cũng chẳng có gì kỳ lạ khi Lâm Lạc phàn nàn oán giận.
“Được rồi, cậu đừng có sống trong phúc mà không biết hưởng nữa.” Hứa Giai Ninh cười cô ấy.
Mặc dù La Y quản Lâm Lạc rất chặt, nhưng đa số đều là những việc liên quan đến dự án nghiên cứu khoa học, là muốn nhân cơ hội rèn luyện cô ấy, giúp cô ấy chuẩn bị cho việc tốt nghiệp. Khác với Ông Na, trong tay La Y hầu hết đều là những dự án quỹ của tỉnh và quốc gia, ít nhưng mà tốt. Hơn nữa, để đảm bảo chất lượng dự án, lần nào người đảm nhận nhiều nhất cũng đều là bản thân cô ấy, sinh viên trong tay cô ấy chỉ làm những việc trong khả năng dưới sự sắp xếp của cô ấy mà thôi. Đợi đến khi kỹ năng nghiên cứu của sinh viên đã được nâng cao sẽ để họ tham gia vào nhiều hơn, hoặc cơ bản là để họ tự đi đăng ký dự án khác. Đây mới là phương pháp đào tạo thích hợp nhất cho một sinh viên cao học. Chứ không giống như Ông Na, có việc liền giao cho sinh viên làm, chẳng có chút tính kế hoạch nào.
Nghĩ đến Ông Na, Hứa Giai Ninh lại sầu. Lâm Lạc nghe thấy ngữ điệu của cô vừa rồi tựa hồ cũng hiểu ra gì đó. Nhớ đến những lời phàn nàn trước đây mình nghe được ở chỗ sếp, cô ấy hỏi: “Giai Ninh, có phải sếp của cậu rất không muốn để cậu tham gia vào dự án này không?”
Hứa Giai Ninh giật mình: “Sao cậu biết?” Cô không nhớ là mình từng than thở với Lâm Lạc về chuyện này.
“Là nghe được từ chỗ sếp của tớ.” Lâm Lạc vuốt mái tóc mới gội của mình, nói: “Hôm đó bọn tớ họp thường lệ, sau buổi họp, sếp mở một cuộc họp nhỏ với tớ, nói chưa được bao lâu thì sếp của cậu đã đến. Hai người họ nói về chuyện đề tài, một lúc sau chủ đề liền chuyển sang cậu.”
Khi nhắc tới Hứa Giai Ninh, La Y đương nhiên khen ngợi. Một mặt là vì thật sự rất thích cô sinh viên này, mặt khác cũng là vì muốn nhắc nhở Lâm Lạc. Không nghĩ tới Ông Na nghe xong lại kể khổ với La Y, nói học sinh này tính khí u ám, không tích cực hoàn thành nhiệm vụ giáo viên giao, ngược lại rất có chính kiến, chạy đi tham gia dự án đề tài khác. Ông Na nói đến chính là dự án của bộ ủy hiện tại, dùng lời của cô ấy mà nói thì lúc đó cô ấy không muốn để cô đi, nhưng làm gì được khi Uông Lão cần người mà Hứa Giai Ninh lại nhất định đòi đi. Cô ấy cũng không thể không nhẫn nhịn mà thả người. Việc này dẫn đến tiến độ dự án xã hội trong tay cô ấy hiện tại vô cùng chậm chạp, bản thân cũng bận đến bù đầu. Tóm lại, khi nhắc đến Hứa Giai Ninh, cô ấy không có một lời tốt đẹp nào cả, toàn bộ đều là oán thán.
Nghe xong những lời này của Lâm Lạc, Hứa Giai Ninh sững sờ chốc lát.
“Cô Ông nói như vậy thật sao?”
“Đúng thế, tớ còn nói dối cậu được à!” Vì không rõ tình hình trước khi Hứa Giai Ninh tham gia dự án này nên Lâm Lạc không đi chất vấn lời nói của Ông Na. Chỉ là theo trực giác, cô ấy không thích Ông Na này cho lắm. Quá cay nghiệt hà khắc, nhìn mặt là biết.
“Giai Ninh, có phải sếp của cậu phẫu thuật thẩm mỹ thất bại không? Cái cằm nhọn có thể đâm chết người. Mỗi lần nhìn thấy cô ấy, tớ lại nghĩ đến xà tinh trong Anh em Hồ lô(1). Mấy lần đều suýt không nhịn được muốn nói với cô ấy: ‘Yêu tinh, trốn đi đâu?!’” Lâm Lạc nói xong, trong đầu phút chốc như hiện lên hình ảnh đó, không khỏi rùng mình một cái.
(1)Anh em Hồ lô/葫芦娃: Là một bộ phim hoạt hình Trung Quốc năm 1987 được sản xuất bởi hãng Shanghai Animation Film Studio. Phim còn có tên gọi khác là Bảy anh em Hồ lô. Ở Trung Quốc tên gọi được phổ biến là Hồ lô biến.
Hình dung của Lâm Lạc khiến Hứa Giai Ninh bật cười. Quả thật chuyện Ông Na phẫu thuật thẩm mỹ này cả Học viện đều biết. Nghe nói đã tốn rất nhiều tiền nhưng hiệu quả lại không mấy lý tưởng. Đẹp thì có đẹp, nhưng nhìn từ góc độ nào đó có cảm giác rất giả, còn chẳng bằng ngoại hình trước đây của cô ấy. Vốn dĩ Ông Na rất xinh đẹp, hơn nữa còn có khí thế. Sau khi đụng dao kéo, khí thế không thay đổi, nhưng lại giống như Lâm Lạc nói, lộ rõ sự cay nghiệt hà khắc.
“Cũng được mà, làm gì khoa trương như cậu nói.”
Hứa Giai Ninh cố gắng biện hộ cho Ông Na, nhưng lời đến đầu môi, trong lòng lại có một cảm giác bất lực.
Cô thực sự không ngờ, hóa ra Ông Na đã ghét mình đến mức này. Trong ấn tượng của Hứa Giai Ninh, Ông Na không phải là người tùy tiện nói đến chuyện thị phi của người khác, đặc biệt người này còn là học trò của mình. Chắc do không biết quan hệ giữa Lâm Lạc và cô nên mới không chút che giấu trước mặt Lâm Lạc, để cô tình cờ biết được suy nghĩ thật của cô ấy. Đây có được coi là chuyện tốt không? Hứa Giai Ninh thấy hơi mờ mịt.
“Không sao đâu Giai Ninh. Cậu còn có thầy Quý mà!” Có lẽ nhận ra được sự buồn bã của cô, Lâm Lạc an ủi nói.
Hứa Giai Ninh giật mình, nghĩ đến Quý Minh Viễn, cô chậm rãi mỉm cười, trong lòng bình tĩnh hơn rất nhiều. Đúng nha, còn có anh ở đây, cô cũng coi như có người để dựa vào.
Hứa Giai Ninh phấn chấn tinh thần, mong đợi trở về Lâm Thành. Không nghĩ tới ngày hôm sau lại nghe được tin Quý Minh Viễn rút khỏi nhóm dự án.
*
Là một nghiên cứu viên cao cấp của Trung Quản Viện, nhiệm vụ chính của Quý Minh Viễn khi tham gia nhóm dự án là điều phối các vấn đề điều tra nghiên cứu. Bây giờ việc điều tra đã kết thúc, bộ ủy cũng không tiện ép buộc một người bận rộn như anh ở lại nữa.
Đối với Trung Quản Viên mà nói, đây là một chuyện tốt, dù sao dự án bên đó cũng đang cần người gấp. Nhưng đối với Hứa Giai Ninh mà nói thì lại là một tin xấu, vậy nên ngay khi biết tin này, cô lập tức chạy đến phòng của Quý Minh Viễn.
Quý Minh Viễn đang nghe điện thoại.
Là Thành Tiểu Kha gọi tới, nói về chuyện đã quên bảo anh ở quán bar ngày hôm đó: Trì Táp hẹn gặp mặt anh.
Quý Minh Viễn đã chẳng còn cảm thấy bất ngờ khi nghe tin Trì Táp về nước nữa, dù sao thì Thành Tiểu Kha cũng đã từng nói với anh rồi. Việc cô ấy muốn gặp cũng không nằm ngoài dự liệu của anh. Mấy năm qua, bên cạnh có không ít người nhắc nhở anh rằng Trì Táp vẫn còn hoài niệm tình cũ với anh. Mặc dù biết mình và cô ấy không thể có khả năng nữa nhưng về điểm này, Quý Minh Viễn cũng phải thừa nhận… những gì họ nói là sự thật.
Chính vì vậy nên anh mới cảm thấy mình hiện tại không cần thiết phải gặp Trì Táp. Khi một trong hai người vẫn chưa chịu buông tay, việc tuỳ tiện ôn lại chuyện cũ thực ra là một kiểu làm tổn thương cô ấy.
Mặc kệ Thành Tiểu Kha la hét om sòm, Quý Minh Viễn dứt khoát từ chối và cúp máy. Lấy áo khoác chuẩn bị xuống lầu gặp Hứa Giai Ninh, vừa mở cửa ra anh đã thấy cô đứng bên ngoài, dựa vào tường thở hổn hển.