Hãy Để Cô Ấy Đến Bên Tôi - Chương 72
Chương 72: Ăn ý.
Đã gần một năm Hứa Giai Ninh chưa gặp Trang Ngạn rồi. Mà trước đó, cơ hội họ gặp gỡ cũng không nhiều.
Nhưng cô vẫn nhận ra trong nháy mắt.
Anh ta lúc này đang mặc quần áo bình thường, đầu đội mũ lưỡi trai, giúp đồng nghiệp xách hành lý, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười. Nghe thấy có người gọi mình, Trang Ngạn ngẩng đầu lên nhìn nhưng không hề phát hiện ra Hứa Giai Ninh ở đằng xa.
Hứa Giai Ninh vô thức kéo chiếc mũ tai bèo trên đầu xuống, đợi tới khi nhớ lại, thấy mình không cần phải tránh anh ta thì Trang Ngạn đã quay người rời đi cùng công ty. Hứa Giai Ninh chần chừ giây lát, vẫn không mở miệng gọi anh ta.
Ánh mắt lại lần nữa rơi vào tên công ty in trên xe bus, GRDesign. Một trong mười viện thiết kế kiến trúc hàng đầu thế giới, chính là công ty Trang Ngạn đang làm việc. Hứa Giai Ninh thầm tự giễu, vừa rồi sao cô lại không nhận ra nhỉ.
“Giai Ninh, họ mua vé xong rồi, chúng ta có cần qua đó không?”
Kha Cảnh đột nhiên gọi cô, Hứa Giai Ninh hoàn hồn lại, gật gật đầu.
*
Trong khu cảnh không có nhiều người nên chuyến đi chơi này rất thoải mái dễ chịu.
Nhóm đề tài đến một trang trại trong núi, đầu tiên là ăn một bữa trưa vui vẻ, sau khi nghỉ ngơi một lát, họ lên núi hái quả dại, đi câu cá ở khu vực hồ.
Hứa Giai Ninh không hứng thú với hai việc này lắm nhưng vẫn tham gia cả hai. Cô yên lặng ngồi ở phía sau làm hậu cần cho mọi người, nhìn Quý Minh Viễn vừa nói vừa cười câu được từng con cá, tâm trạng cũng dần bình tĩnh lại.
Lúc câu cá xong cũng đã gần tối, mọi người làm cơm dã ngoại bên hồ luôn, ăn mấy con cá vừa câu được, rồi lại thả hết những con còn lại đi.
Sau bữa ăn, có người đề nghị đến một quán trà trong núi ngồi.
“Nghe nói trà ở đây được pha bằng nước suối tinh khiết thật, hương vị rất khác biệt, các đồng chí nam đều muốn đi thử, đồng chí nữ các cô có muốn tham gia náo nhiệt không?” Bộ trưởng Khương cười hỏi.
“Không đi đâu ạ, uống nhiều sợ tối không ngủ được, mọi người cứ đi đi.”
Kha Cảnh xua tay cười nói rồi nhìn Hứa Giai Ninh.
Hứa Giai Ninh cũng không có hứng thú, chỉ là không từ chối ngay. Đợi Kha Cảnh đi rồi, cô mới lặng lẽ nói với Quý Minh Viễn mình không muốn đi lắm.
Quý Minh Viễn cũng không thích uống trà, nhưng bộ trưởng Khương nhất định đòi anh đi, nói có chuyện muốn bàn với anh. Nghe thấy Hứa Giai Ninh nói vậy, anh đáp: “Vậy em về nghỉ ngơi trước đi, lát nữa uống trà xong chúng ta lại liên lạc.”
Ý tứ không thể rõ ràng hơn, tối nay còn có sắp xếp khác.
Hứa Giai Ninh cũng sợ anh có ý định này nên mới không trực tiếp rời đi cùng Kha Cảnh. Lúc này nghe anh nói vậy, trong đầu cô liền hiện lên hai chữ: Quả nhiên. Trong chuyện này, họ đã có một sự hiểu ngầm ăn ý.
Khuôn mặt không chịu sự kiểm soát đỏ bừng lên, Hứa Giai Ninh khẽ vâng một tiếng.
*
Rời khỏi bờ hồ, Hứa Giai Ninh không về khách sạn ngay. Lúc này vẫn còn sớm, cô muốn đi dạo ở đây thêm một lát.
Bờ hồ là một nơi có môi trường rất tốt trong toàn bộ khu cảnh nên luôn có nhiều khách du lịch tập trung ở đây. Hứa Giai Ninh không đến chỗ đông người mà đi bộ dọc theo con đường nhỏ ven hồ.
Càng lên cao, càng vắng người. Hứa Giai Ninh chọn một nơi yên tĩnh, vừa định cởi giày ngồi xuống thì đột nhiên có một người từ phía sau thân cây cao đứng lên. Hứa Giai Ninh bị doạ giật mình, mà lúc người đàn ông đó thấy cô cũng dừng bước chân lại.
“Hứa Giai Ninh?”
Là Trang Ngạn. Vừa rồi không nhìn thấy Hứa Giai Ninh cho nên lúc này khi nhận ra cô, anh ta có vài phần kinh ngạc.
Hứa Giai Ninh rất bình tĩnh, cô nhìn anh ta, cười nhẹ: “Xin chào, Trang Ngạn.”
Trang Ngạn dùng tốc độ nhanh nhất bình tĩnh lại, sau đó mỉm cười: “Xin chào, sao cô lại ở đây?”
“Gần đây có một đề tài đang hợp tác với bộ ủy, đến đây để họp giữa kỳ, bên đó tổ chức cho chúng tôi đi chơi.”
Hứa Giai Ninh trả lời rất nghiêm túc, Trang Ngạn ồ một tiếng, nói: “Chúng tôi là đoàn đội công ty tổ chức.” Anh ta nói: “GRDesign.”
“Tôi thấy rồi.” Hứa Giai Ninh cười nói.
Trang Ngạn lại thoáng bất ngờ nhưng cũng chỉ cười cười, không hỏi gì.
Ngoài chào hỏi đơn giản vài câu ra, giữa hai người không có gì để nói cả, vậy nên bầu không khí rất nhanh đã rơi vào sự cứng ngắc lạnh lẽo.
“Gần đây thế nào?” Trang Ngạn phá vỡ sự im lặng, hỏi.
“Rất tốt.” Hứa Giai Ninh đáp: “Còn anh, anh thế nào?”
“Tôi cũng rất tốt, chỉ là công việc hơi bận.”
“Công ty lớn bận chút là chuyện bình thường.” Hứa Giai Ninh nói xong dừng lại giây lát, hỏi: “Sức khỏe của dì một năm nay thế nào?” Trang Ngạn không trả lời ngay mà hơi nhướng mắt nhìn Hứa Giai Ninh.
*
Nếu nói trên thế giới này có người đàn ông nào đặc biệt với Hứa Giai Ninh, vậy thì ngoài Quý Minh Viễn ra, chỉ có Trang Ngạn. Đầu tiên là vì bản thân cô, sau là vì bạn thân của cô, Chung Linh. Trang Ngạn chính là kẻ đầu sỏ hại chết Chung Linh, đồng thời, cũng là người đàn ông duy nhất Chung Linh yêu.
Thực ra, lúc Chung Linh còn sống, Hứa Giai Ninh chưa bao giờ nghe cô ấy nhắc đến cái tên này. Cô biết anh ta qua một lá thư.
Lúc đó khi tin tức Chung Linh bất ngờ qua đời truyền tới, cô cũng đang ở quê. Khi ấy bà ngoại Lâm Tòng Phương ốm một trận, cô phải về chăm sóc. Lúc biết Chung Linh ở Yên Thành xảy ra chuyện, cô cứ nghĩ chỉ là thân thể khó chịu, không ngờ lại nghiêm trọng đến mức phải cần cha mẹ Chung đến chăm sóc. Khi nghe được tin này, Hứa Giai Ninh đã có dự cảm chẳng lành, sau nhiều lần liên lạc với Chung Linh không thành, lại đợi được tin cô ấy qua đời.
Lúc đó Hứa Giai Ninh chỉ cảm thấy trời đều đã sập, nhất thời khó mà tin nổi sự thật này. Người bạn thân nhất của cô, người bạn đã thề phải tốt với nhau cả đời cứ như vậy không còn nữa. Nguyên nhân tử vong lại là do xuất huyết khi mang thai ngoài tử cung? Sự thật này quả thực là quá hoang đường!
Hứa Giai Ninh quen Chung Linh khi lên lớp một. Lúc đó cha mẹ cô vừa qua đời, cô theo bà ngoại về thị trấn nhỏ, đó là quãng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời cô. Là Chung Linh, là cô ấy chủ động bước vào cuộc đời cô, chẳng chút để ý đến tính khí u ám của cô khi ấy, chủ động tìm cô chơi, cho cô đồ ăn, giới thiệu cô với những người bạn của mình, từng chút một đưa cô ra khỏi bóng tối. Đợi đến khi cô hiểu ra thì cô ấy đã trở thành bạn thân nhất của cô.
Trong mắt nhiều người, tình bạn giữa con gái đôi khi khá mong manh, nhưng Hứa Giai Ninh và Chung Linh thì không. Cô và cô ấy đều ưu tú, giỏi đến mức sẽ không có ai mang họ ra so sánh, lúc nhắc đến sẽ chỉ khen ngợi họ cùng nhau tiến bộ. Vì vậy, giữa họ có một sự cân bằng kỳ lạ mà người khác không thể có được, lại ngưỡng mộ không thôi.
Trong cuộc đời Hứa Giai Ninh, Chung Linh luôn tồn tại như một người bảo hộ. Những ấm ức lớn nhỏ, bất kể là bị bà ngoại trách mắng, hay tất cả những gì gặp phải khi lên thành phố ở nhà chú sau này, người duy nhất cô có thể dốc bầu tâm sự là Chung Linh. Có thể nói, nếu không có cô ấy, cô khó có thể chống đỡ qua được những ngày tháng như trong địa ngục ấy. Cuối cùng không ngoài dự liệu, giúp cô giải quyết, đưa Tào Bân vào tù cũng đều là nhờ phúc của cô ấy.
Lúc đó, Hứa Giai Ninh cảm thấy Chung Linh chính là món quà ông trời đã ban tặng cho mình. Càng khiến cô không ngờ tới là, vẫn là cô ấy, là cô ấy đã đưa người đàn ông cô yêu nhất đời mình đến trước mặt cô.
Khi đó, Chung Linh đang theo học ngành quản lý tại Đại học Thanh Hoa. Hôm ấy không hiểu sao hai người lại cãi nhau vài lời. Để bù đắp phần không vui này, Hứa Giai Ninh đã trốn một tiết, đặt nhà hàng Chung Linh thích nhất rồi đến Thanh Hoa tìm cô ấy. Lúc đó Chung Linh còn chưa tan học, Hứa Giai Ninh đứng ở dưới lầu đợi. Mà chính vì sự chờ đợi này, cô đã gặp Quý Minh Viễn.
Đúng vậy, không phải là tham gia hoạt động gì, mà là đi tìm Chung Linh. Nếu không xảy ra chuyện này, cô sẽ không xuất hiện ở đó, sẽ không bị người ta ác ý xúc phạm, cũng sẽ không được Quý Minh Viễn bênh vực bảo vệ. Vậy nên, tất cả là do Chung Linh, là cô ấy đã mang lại may mắn cho cô!
*
Bởi vì phân lượng của tình bạn này trong cuộc đời cô quá nặng, cho nên khi biết tin Chung Linh qua đời, Hứa Giai Ninh đã bàng hoàng một thời gian. Cùng cha mẹ Chung giải quyết hậu sự cho Chung Linh xong, việc đầu tiên cô làm chính là tìm ra hung thủ thực sự đã hãm hại Chung Linh. Nhưng bất luận từ nhà họ Chung hay trường học thì đều là… không có tin tức gì! Điều này khiến Hứa Giai Ninh rất kinh ngạc, sau đó là phẫn nộ!
Nhưng mà chuyện hoang đường hơn nữa vẫn còn ở phía sau… Khi cô đang chạy khắp nơi vì chuyện này thì một tin tức đột nhiên được truyền ra, nói đứa trẻ trong bụng Chung Linh là của Quý Minh Viễn, anh chính là người đã hại chết cô ấy!
Lúc nghe được tin này, trong lòng Hứa Giai Ninh bỗng chốc sụp đổ, nhất là khi người đứng ra tố cáo Quý Minh Viễn còn là bạn cùng phòng của Chung Linh, người gần gũi với cô ấy nhất trong ký túc. Song khi nghe cô ấy trần thuật tất cả các lý do xong, cô liền thấy thanh thản nhẹ nhõm, cô biết Quý Minh Viễn vô tội.
Bạn cùng phòng nói, thật ra Chung Linh đã mến mộ Quý Minh Viễn từ lâu, không từ bỏ bất kỳ cơ hội nào để nghe ngóng tin tức của anh, mỗi lần bị trêu chọc đều không phản bác, như ngầm đồng ý vậy. Thực ra Hứa Giai Ninh biết, Chung Linh làm những điều này đều là vì cô. Là vì cô thích Quý Minh Viễn nên cô ấy mới làm những chuyện này! Đúng như dự đoán, lời nói của người bạn cùng phòng đã thu hút một làn sóng lớn trong trường, cha mẹ Chung lần nữa đến Yên Thành, yêu cầu nhà trường đưa ra lời giải thích. Vào thời điểm đó, có thể nói Hứa Giai Ninh đã theo dõi toàn bộ quá trình, cố gắng tìm đủ mọi cách để chứng minh Quý Minh Viễn vô tội, vì chuyện này cô không tiếc làm ầm ĩ với cha mẹ Chung đến gần như đoạn tuyệt quan hệ. Nhưng vì từ đầu đến cuối đều không tìm được người thứ hai ngoài Quý Minh Viễn, nên cô không có cách nào chứng minh sự trong sạch cho anh.
Bạn cùng phòng nói, tối hôm đó Quý Minh Viễn đã đưa cô ấy về, lúc rời đi trông anh như do dự muốn nói lại thôi, cô ta ở bên cạnh nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Lúc đó Hứa Giai Ninh không hiểu, nhưng sau vài ngày, cô đã hiểu ra, sự do dự của Quý Minh Viễn khi ấy không phải vì chột dạ mà là vì lo lắng cho Chung Linh. Lúc đó anh đã nhận thấy sự kỳ lạ của Chung Linh rồi. Cũng chính vì điều này nên sau khi xảy ra chuyện anh mới hối hận như thế. Anh rõ ràng là một người tốt như vậy, nhưng lại vì không tìm được người thứ hai mà buộc phải gánh chịu tất cả. Hai người thân yêu cùng lúc phải chịu bất hạnh, việc này có thể nói là một đả kích vô cùng lớn với Hứa Giai Ninh.
Trong khoảng thời gian ấy, tinh thần của Hứa Giai Ninh khá yếu đuối mong manh. Nhưng đả kích cứ lần lượt ập đến: Bệnh của bà ngoại lại tái phát, và… Quý Minh Viễn rời khỏi Yên Thành, đến Tây Đại.
Đối mặt với những chuyện này, Hứa Giai Ninh gần như không thể chịu đựng nổi nữa. Mà cũng vào lúc này, cô lật tìm được một bức thư Chung Linh viết cho mình.