Hãy Để Cô Ấy Đến Bên Tôi - Chương 71
Chương 71: Trang Ngạn.
Thành Tiểu Kha đến trước hai người một tiếng, lúc xuống dưới chơi, anh ta nhìn thấy một bóng lưng giống Quý Minh Viễn liền không ngợi nghĩ gì mà tiến tới chào hỏi luôn. Đợi đến khi bước vào rồi mới phát hiện có gì đó không đúng. Ngồi đối diện anh là một cô gái, hai người hình như sắp hôn nhau?
Thành Tiểu Kha thoáng sững sờ: “Làm phiền rồi, hai người tiếp tục đi.” Nói xong bèn muốn chuồn.
Quý Minh Viễn kéo anh ta lại: “Đi đâu!”
Thành Tiểu Kha buộc phải quay lại, anh ta nhìn Quý Minh Viễn, nhếch mép nặn ra nụ cười ngốc nghếch gượng gạo.
“Xin lỗi nha lão Quý, làm phiền rồi làm phiền rồi.”
Quý Minh Viễn lười để ý đến anh ta, cầm ly nước chanh trên bàn lên, uống một ngụm, nén sự khô nóng bực bội trong lòng xuống.
Thành Tiểu Kha thuận thế nhìn Hứa Giai Ninh, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn cái mắt suýt nữa rơi ra.
“Lão Quý, đây chẳng phải, đây chẳng phải là…” Anh ta chỉ vào Hứa Giai Ninh, cứ ‘đây chẳng phải’ mãi vẫn không nói nổi một câu, nhìn dáng vẻ bình thản của Quý Minh Viễn, anh ta nghiến răng, kéo anh dậy đi ra ngoài.
“Lão Quý, cô gái đó chẳng phải là học sinh của anh sao?” Ở bên ngoài quán bar, Thành Tiểu Kha mặt tái nhợt lo lắng hỏi.
“Ai nói với cậu?” Quý Minh Viễn đứng trên vỉa hè cúi đầu nhìn anh ta.
“Chính cô ấy nói nha, lần đó ở Vũ Thành, cô ấy tự nói anh từng hướng dẫn cô ấy hai tháng.”
Quý Minh Viễn ồ một tiếng: “Từng hướng dẫn qua.”
Ý tứ không thể rõ ràng hơn. Hướng dẫn là hướng dẫn, nhưng nếu có chữ “từng” này chứng tỏ đã là thì quá khứ rồi. Thành Tiểu Kha nghẹn họng: “Một đời làm thầy cả đời làm cha nha!”
Quý Minh Viễn: “Thế trước đây tôi từng lên nhiều lớp tư vấn tình cảm cho cậu như vậy, cũng chẳng thấy các cậu coi tôi là cha.”
Thành Tiểu Kha: “… Con mẹ nó!” Anh ta bật ra một câu thô bạo, không dám tin mà nhìn Quý Minh Viễn.
Quý Minh Viễn không nhịn được bật cười.
“Được rồi, không phải chuyện gì to tát cả. Bây giờ tôi không hướng dẫn cô ấy, cũng chẳng dạy học nữa, không sao hết.”
Này cũng đúng. Nhưng nghe rất kinh hãi nha, một học sinh ngoan như vậy…
Ánh mắt Thành Tiểu Kha nhìn Quý Minh Viễn đã thay đổi, tràn đầy sự khinh thường anh trâu già thích gặm cỏ non: “Được, lão Quý, đỉnh, vẫn là anh lợi hại.”
Quý Minh Viễn không cho là vậy: “Mau cút vào đi.”
*
Quay lại trong quán bar, Thành Tiểu Kha mang theo chút kỳ cục xin lỗi Hứa Giai Ninh.
Hứa Giai Ninh cảm thấy lúc này mặt mình đã sắp cháy đến nơi rồi, từ khi Thành Tiểu Kha xuất hiện cô không nói câu nào, bây giờ nghe anh ta rất ra dáng mà xin lỗi mình, cô càng đứng ngồi không yên.
“Không sao, không sao ạ.”
Thấp giọng nói một câu xong, Hứa Giai Ninh bưng cốc nước lên uống một ngụm, che dấu sự khác thường của mình.
Thấy vậy, Thành Tiểu Kha bèn tỏ ra đáng thương cầu cứu Quý Minh Viễn.
Quý Minh Viễn trừng mắt với anh ta một cái, vốn muốn nói gì đó để làm dịu không khí, nhưng suy nghĩ giây lát, anh lại hỏi Hứa Giai Ninh: “Em còn muốn uống rượu nữa không? Không thì chúng ta về thôi.”
Hứa Giai Ninh cầu còn chẳng được, lập tức gật đầu đồng ý rồi cầm túi lên, hận không thể lập tức rời đi. Quý Minh Viễn thấy thế bèn gọi phục vụ thanh toán.
Thành Tiểu Kha còn muốn nói thêm vài câu với Hứa Giai Ninh, nghe ngóng chút bát quái, thấy hai người chuẩn bị rời đi liền nóng ruột: “Sao lại về rồi, uống thêm hai ly nữa đi…”
Quý Minh Viễn phớt lờ anh ta, thanh toán xong mới nói: “Quay lại tầng trên tìm đám hồ bằng cẩu hữu(1) của cậu mà uống, lúc về nhớ gọi tài xế.”
(1)Hồ bằng cẩu hữu/狐朋狗友: Bạn xấu, bạn bè không tốt.
Thành Tiểu Kha lại nhìn Hứa Giai Ninh, nhưng làm gì được khi người ta căn bản chẳng để ý đến anh ta, mỉm cười lịch sự một cái liền trốn đến bên cạnh Quý Minh Viễn, không nhìn anh ta nữa. Muốn lôi kéo thì bị Quý Minh Viễn lườm lại. Thành Tiểu Kha cạn lời, đợi người đi khuất rồi mới nhớ ra có chuyện quên nói với Quý Minh Viễn.
“Này, lão Quý, Trì Táp về rồi, bảo anh khi nào có thời gian thì gặp mặt!” Ngừng một lát: “…Với tình hình hiện tại, hai người còn cần gặp mặt ư…”
*
Bên ngoài quán bar. Vì uống rượu nên Quý Minh Viễn cũng gọi tài xế. Chưa đến mười phút, một chàng trai trẻ đã bước đến, nhận lấy chìa khóa, nhanh nhẹn lên xe.
Vì vẫn còn xấu hổ nên trên đường về hai người không nói nhiều. Đợi đến khi xe dừng trước cửa khách sạn một lúc rồi, Quý Minh Viễn mới nhìn Hứa Giai Ninh bên cạnh nói: “Đến rồi, xuống xe thôi.”
Hứa Giai Ninh vâng một tiếng định mở cửa xe. Song vừa đưa tay lên, bàn tay còn lại của cô đã bị Quý Minh Viễn nắm chặt.
“Tối nay doạ em sợ rồi à?” Trong xe không mở đèn, mượn ánh đèn từ khách sạn chiếu vào, Quý Minh Viễn thấp giọng hỏi.
Hứa Giai Ninh lắc đầu.
“Không có, chỉ là… hơi xấu hổ thôi.” Hứa Giai Ninh nói thật.
Quý Minh Viễn cười: “Xấu hổ thì có chút. Nhưng nhiều hơn là đáng tiếc. Em nghĩ xem, một cơ hội tốt như thế.”
Hứa Giai Ninh: “…” Mặt lại bắt đầu nóng lên, không nhịn được trừng mắt với Quý Minh Viễn một cái, ý là anh đừng nói nữa, không thấy em chỉ thiếu nước đào hố chôn mình thôi sao!
Quý Minh Viễn càng cười lớn hơn: “Được rồi, không trêu em nữa, nói với em một chuyện.”
Hứa Giai Ninh: “Chuyện gì vậy?” Cô không tin đến lúc này rồi mà anh vẫn còn có chuyện nghiêm túc nói với mình.
Quả thực không phải chuyện gì nghiêm túc lắm, nhưng cũng không phải là rất không nghiêm túc.
“Trước buổi họp hôm nay lão Khương đã cho anh biết một tin, nói sau cuộc họp sẽ tổ chức cho mọi người lên núi chơi hai ngày, có muốn đi không?”
Lão Khương, chính là bộ trưởng Khương của bộ ủy. Xung quanh Yên Thành có khá nhiều ngọn núi phong cảnh đẹp, đến mùa hè, đó là nơi thích hợp để tránh cái nóng. Vốn dĩ trước đây lúc mở cuộc họp khởi động dự án, bộ đã định tổ chức cho mọi người đi chơi một vòng, nhưng vì dự án gấp gáp nên đành từ bỏ. Lần này các nhóm nghiên cứu vất vả đi một chuyến trở về, chuyện này lại được đưa vào lịch trình, vừa hay nhân cơ hội này để mọi người thư giãn chút.
“Có thể không đi không ạ?” Hứa Giai Ninh hỏi.
“Có thể.” Quý Minh Viễn trả lời: “Nếu em không muốn vào núi thì chúng ta có thể tìm một nơi khác để thư giãn.”
Chúng ta… Từ này khiến Hứa Giai Ninh do dự rồi.
“Thôi lên núi đi.” Bạn học tiểu Hứa trả lời.
Giáo sư Quý quả nhiên trông có chút tiếc nuối: “Vậy thì chỉ có thể cung kính không bằng tuân lệnh rồi.”
Hứa Giai Ninh: “… Phù!”
Sự bối rối xấu hổ trên đường đi lúc này cuối cùng cũng biến mất, ánh mắt Hứa Giai Ninh nhìn Quý Minh Viễn hơi thay đổi, trong ý cười dịu dàng hoà theo chút thẹn thùng.
Vẻ mặt Quý Minh Viễn cũng khẽ thay đổi, anh nắm lấy tay cô chậm rãi siết chặt: “Không định tiếp tục thật à?” Anh nói: “Ở đây đèn mờ, chắc không nhìn thấy đâu.”
Hứa Giai Ninh: “…” Không, cảm ơn!
*
Hai ngày sau, cuộc họp tiếp tục được tiến hành. Trong khoảng thời gian này, Hứa Giai Ninh không ra ngoài chơi với Quý Minh Viễn nữa, mà Quý Minh Viễn cũng thu liễm lại rất nhiều.
Thành thật mà nói, Hứa Giai Ninh chưa từng nghĩ ở bên Quý Minh Viễn sẽ có cảm giác như thế này. Cô cứ nghĩ anh vẫn sẽ là thầy Quý trước kia, không có gì thay đổi. Nhưng suy cho cùng họ cũng đang yêu nhau, hơn nữa còn hẹn hò dựa trên một cơ sở tình cảm nhất định. Có bao nhiêu người có thể giữ được vẻ ngoài bình tĩnh tự tin như ban đầu trong tình huống này chứ? Đến cùng thì họ đều là người phàm tục mà thôi. Ban đầu, Hứa Giai Ninh còn cảm thấy mình không thể thích ứng được với một Quý Minh Viễn thế này, so vài chiêu rồi mới biết, kì thực cô cũng đã thầm chìm đắm trong đó.
Hai ngày sau, cuộc họp kết thúc, lãnh đạo bộ ủy quả nhiên đề xuất việc lên núi, mọi người trong phòng hội nghị đều sôi nổi hưởng ứng.
Địa điểm đi là núi Tước Linh ở ngoại ô phía bắc Yên Thành. Tuy ngọn núi này không phải đẹp nhất trong số những ngọn núi nổi tiếng xung quanh Yên Thành, nhưng vì có nhiều cây cổ thụ và phân bố ở khu vực hồ nên mùa hè rất mát mẻ. Nhân lúc hiện tại vẫn chưa đến kỳ nghỉ hè, khách du lịch vẫn chưa đông, có thể để mọi người đi hưởng thụ hai ngày.
Thời gian khởi hành được ấn định vào thứ bảy, sáng sớm Hứa Giai Ninh đã dậy thu dọn đồ đạc và gọi đồ ăn sáng, cô không chỉ phải làm việc của mình mà còn phải kiêm luôn cả việc chăm sóc Lâm Lạc. May mà đồng chí công chúa nhỏ biết nặng nhẹ, suốt quá trình đều rất phối hợp. Nhưng ngay khi hai người chuẩn bị xuống lầu, Lâm Lạc phát hiện ra mình đến kỳ, điều này khiến cô ấy và Hứa Giai Ninh không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.
“Phải làm sao đây?” Lâm Lạc ngơ ngác hỏi.
“Cậu có khó chịu không, còn đi được không?” Hứa Giai Ninh quan tâm hỏi.
Bây giờ thì không quá khó chịu, nhưng sợ vào núi rồi sẽ không kiểm soát được… Lâm Lạc nghĩ đến cảnh tượng đó liền đau đầu nói: “Hay là tớ xin cô Kha nghỉ?” Dù sao cô ấy cũng không hứng thú với việc leo núi lắm.
Hứa Giai Ninh suy nghĩ giây lát, cảm thấy với tính khí yếu ớt mỏng manh của Lâm Lạc thì tốt nhất là nên ở lại khách sạn. Nhưng chỉ có một mình cô ấy…
“Hay là tớ cũng ở lại với cậu?” Hứa Giai Ninh nói.
“Không cần! Cậu không đi thì thầy Quý biết làm sao?”
Trong lòng Lâm Lạc hiểu rõ, thầy Quý là người bản địa, không biết đã đến núi Tước Linh bao nhiêu lần rồi. Lần này vẫn đồng ý đi chắc chắn là vì tiểu Giai Ninh. Cô ấy không thể làm chiếc bóng đèn này được.
“Cậu đi đi, tớ không sao, đừng lo cho tớ!” Lâm Lạc đẩy cô ra ngoài.
Hứa Giai Ninh cũng thoáng do dự, nhưng cuối cùng vẫn không muốn bỏ Quý Minh Viễn, bèn dặn dò đủ thứ, pha một ấm nước đường đỏ cho Lâm Lạc rồi mới vội vàng cầm đồ của mình xuống tầng.
*
Lúc xuống vẫn còn sớm, trên xe chỉ có vài người. Hứa Giai Ninh tìm một vị trí ở đoạn giữa, vừa ngồi xuống thì thấy Quý Minh Viễn lên xe.
Vì phải lên núi nên anh mặc một bộ quần áo thể thao thoải mái màu xám nhạt, chân đi đôi giày màu trắng, trông vô cùng trẻ trung. Hứa Giai Ninh chỉ liếc nhìn một cái, mặt đã ửng hồng.
Quý Minh Viễn cũng vừa nhìn lướt qua đã thấy Hứa Giai Ninh. Cô gái mặc một chiếc áo polo màu trắng hồng, trên đầu đội chiếc mũ tai bèo màu xám nhạt, môi thoa một lớp son nhẹ, dáng vẻ ôm balo ngó xung quanh ngoan ngoãn đáng yêu vô cùng. Chỉ do dự chốc lát, Quý Minh Viễn liền đi thẳng đến chỗ cô.
“Lâm Lạc đâu, sao không xuống cùng em?”
“Cậu ấy không được khỏe nên đã xin cô Kha không đi, ở khách sạn nghỉ ngơi rồi ạ.”
“Ồ?” Quý Minh Viễn nhướng mày, ngồi xuống bên cạnh cô: “Vậy thầy ngồi đây không vấn đề gì đúng không?
Hứa Giai Ninh: “… Thầy đều đã ngồi rồi.”
Cô nhìn anh với vẻ mặt cạn lời và bất lực. Quý Minh Viễn mỉm cười, đặt túi sang một bên rồi ngồi vững vàng sánh vai với Hứa Giai Ninh.
Một lúc sau Kha Cảnh lên xe, thấy Quý Minh Viễn liền tươi cười chào hỏi anh. Đợi đến khi nhìn rõ người ngồi bên trong là Hứa Giai Ninh, mặt cô ấy thoáng kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã khôi phục sự bình tĩnh, mỉm cười rồi ngồi xuống vị trí cách hai người ba hàng ghế.
*
Sau khi người đến đông đủ, đúng tám giờ xe khởi hành. Là một thí sinh say tàu xe quanh năm, Hứa Giai Ninh đã chuẩn bị trước thuốc say xe. Nhưng có lẽ do tâm trạng tốt cộng thêm xe rộng rãi nên cô không hề cảm thấy khó chịu. Từ lúc lên xe tinh thần đã sảng khoái, vừa ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ vừa nghe những người trong xe trò chuyện, vô cùng dễ chịu.
Mặc dù ngồi cùng Quý Minh Viễn nhưng suốt đường đi hai người không nói chuyện nhiều. Đây chính là sự ăn ý thuộc về riêng hai người, lúc không có ai có thể tùy ý thân mật, nhưng khi cần giữ khoảng cách thì không quá đắn đo, như gần như xa, như thân mật lại như xa cách, trong một số trường hợp lại là một chuyện khá hưởng thụ.
Bởi vì ngồi gần nên Hứa Giai Ninh cũng có được cơ hội thầm quan sát Quý Minh Viễn. Cô phát hiện ra người này thực sự có thể được gọi là hai mặt: Một mặt khi đối diện với cô, đối diện với những người khác lại là một mặt khác. Khi đối diện với cô, là trong nghiêm túc mang theo chút hoạt bát sinh động, trong sự đứng đắn kèm theo vài phần thú vị. Nhưng khi đối diện với những người khác, thì đó lại là giáo sư Quý mà cô quen thuộc: Lịch sự lại xa cách, tự tin mà ung dung. Sự khác biệt này khiến trong lòng Hứa Giai Ninh dâng lên một niềm vui sướng.
*
Gần mười giờ, mọi người thuận lợi đến núi Tước Linh. Sau khi lần lượt xuống xe liền đến phòng vé để mua vé.
Là một trong số ít nữ giới, Hứa Giai Ninh và Kha Cảnh được chiếu cố, có thể đợi trong bóng râm trông hành lý cho mọi người.
Lúc mọi người trong nhóm đang mua vé, một chiếc xe bus khác chạy tới đỗ ở bên cạnh, trên đó có in tên công ty, hình như là một đoàn đội công ty. Hứa Giai Ninh không nhìn lâu, vừa trả lời tin nhắn của Lâm Lạc, vừa đợi mọi người mua vé trở về. Chính vào lúc này, cô nghe thấy một người đàn ông đi qua trước mặt mình gọi một tiếng. Hai từ rất rõ ràng, bất cứ lúc nào cũng không thể nghe nhầm được.
“Trang Ngạn!”
Hứa Giai Ninh sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn về phía trước.