Hãy Để Cô Ấy Đến Bên Tôi - Chương 66
Chương 66: Ở bên nhau.
Về phía Quý Minh Viễn bên này, thông qua việc điều tra từng ngã tư, cảnh sát đã tìm ra được nơi chiếc xe đó xuất hiện cuối cùng với tốc độ nhanh nhất. Như sợ bị cảnh sát giao thông điều tra rắc rối, sau khi lái đến một ngã tư, một chàng trai đã xuống xe tháo tấm vách che biển số xe ra, thấy rõ biển số, cảnh quan Tề lập tức cử người đi điều tra chủ sở hữu của chiếc xe.
Chiếc xe này dừng lại ở một nơi giống một ngôi làng trong thành phố, người đàn ông mặc đồ đen bị nghi là Tào Bân lôi một người ra khỏi xe, sau đó vác trên vai bước vào. Cảnh sát phóng to lên muốn xem rõ hành tung của anh ta, nhưng khu vực này đều là hộ dân chờ phá dỡ nhà, ngày thường lộn xộn, ban đêm không có đèn đường, xung quanh một mảnh đen kịt, camera giám sát vốn có độ nét hạn chế, trong môi trường như vậy càng không thể nhìn rõ thứ gì.
Quý Minh Viễn tập trung suy nghĩ một lúc lâu, hỏi cảnh quan Tề: “Làm sao bây giờ?”
Cảnh quan Tề trầm ngâm một hồi rồi nói: “Theo tình hình hiện tại, người chắc đang trốn ở khu vực này. Tập trung điều tra có lẽ có thể tìm ra.”
“Tôi nghe nói nhân viên khu vực này phức tạp, có phải độ khó của việc điều tra sẽ rất lớn?”
“Sẽ có một chút.” Cảnh quan Tề nói: “Hơn nữa cũng rất dễ trốn thoát, cho nên chúng ta không thể tạo ra động tĩnh quá lớn.”
Quý Minh Viễn vốn đã có chút bất an, vừa nghe vậy, lông mày anh càng nhíu chặt hơn. Thấy thế, cảnh quan Tề bèn an ủi: “Không sao đâu, sẽ tìm được thôi.”
Quý Minh Viễn miễn cưỡng mỉm cười lịch sự đáp lại, vừa muốn quan sát camera giám sát, điện thoại của anh chợt đổ chuông.
Là một dãy số lạ, hơn nữa còn từ một thành phố mà gần đây anh không đến, Quý Minh Viễn liếc nhìn, định cúp máy. Cảnh quan Tề ngăn lại, bảo anh mau nghe. Quý Minh Viễn ấn nút nghe, sau một hồi nhiễu điện, một giọng nữ có phần yếu ớt truyền đến: “Mấy ngày nay anh trốn ở đây à?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, ánh mắt Quý Minh Viễn chợt lạnh xuống, anh nhìn cảnh quan Tề.
“Hứa Giai Ninh!” Anh dùng khẩu hình nói.
*
Không sai, cuộc gọi này là do Hứa Giai Ninh dùng chiếc điện thoại giấu dưới chăn bông gọi. Để át đi tiếng tút tút, cô chủ động bắt chuyện với Tào Bân.
Tào Bân đang hí hoáy nghịch chiếc điện thoại khác, đầu mày vẫn luôn cau chặt lại, trông có phần lo lắng. Nghe thấy câu hỏi của Hứa Gia Ninh, anh ta đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên, trả lời: “Không thì sao? Tôi còn có thể đi đâu?”
Hứa Giai Ninh cẩn thận lắng nghe, sau khi nhận ra điện thoại đã được kết nối, cô lại hỏi Tào Bân: “Anh định làm thế nào với tôi?”
Lời này đã thu hút được sự chú ý của Tào Bân, cuối cùng anh ta cũng ngẩng đầu lên, nhìn cô cười: “Chẳng phải đã nói rồi sao?” Sau khi hỏi xong, lại dùng khẩu hình nói ra ba chữ: “Ngủ với cô.”
Hứa Giai Ninh không hề tức giận: “Đừng nói những lời vô ích như vậy nữa, nhân lúc còn chưa muộn mau thả tôi đi đi.”
Tào Bân biết mình không doạ nổi cô, trong lòng tự giễu, nói: “Nếu bây giờ tôi thả cô đi, cô sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra mà tha cho tôi chắc?”
Thực ra lúc này Tào Bân đã hối hận rồi, hối hận vì bắt cóc cô về đây. Anh ta chẳng cách nào động đến cô, cả đời cũng không có khả năng, thay vì ở lại đây, chi bằng để cô đi. Nhưng thả thế nào mới là mấu chốt vấn đề.
“Nếu tôi nói sẽ, anh có tin không?”
Hứa Giai Ninh nhàn nhạt hỏi, im lặng nhìn Tào Bân, cười: “Cho nên anh còn hỏi tôi câu này làm gì?”
“Anh biết rõ tôi không thể nào tha cho anh. Trước đây như vậy, bây giờ cũng thế.”
Tào Bân lại lần nữa bị cô chọc giận, anh ta tiến lên túm lấy cổ áo cô: “Cô biết rõ tôi sẽ không làm loại chuyện này! Tôi con mẹ nó bị người ta gài bẫy!”
“Vậy anh sợ cái gì?” Hứa Giai Ninh thu chặt người lại, che chiếc điện thoại sau lưng: “Anh nói rõ với cảnh sát chẳng phải được rồi sao? Pháp luật sẽ không tha cho người xấu, nhưng cũng không xử oan cho người tốt.”
“Cô bớt nói hươu nói vượn đi!” Tào Bân thô lỗ ngắt lời cô: “Nói trắng ra là, cô vẫn còn hận tôi đúng không, muốn đưa tôi vào đó rồi chứ gì? Tôi con mẹ nó vì cô mà vào một lần rồi, lần này tôi không làm gì cả cũng không thể để tôi đi à?!”
“Là vì tôi ư?” Hứa Giai Ninh thở hổn hển, ngực lại bắt đầu đau: “Chuyện trước đây đều là do tôi sao?”
Tào Bân bị cô hỏi cứng họng, lồng ngực phập phồng kịch liệt, tựa như muốn làm gì đó. Nhưng cuối cùng anh ta không làm gì cả, lần nữa ném mạnh Hứa Giai Ninh về chỗ cũ.
Hứa Giai Ninh bị đập vào bức tường ở phía sau hoa mắt một hồi, nhưng cô chẳng thèm đếm xỉa đến những thứ này nữa, lập tức quay sang nhìn điện thoại. Đúng lúc Tào Bân nghe thấy tiếng va đập cũng quay đầu lại nhìn, phát hiện ra ánh mắt của cô. Sau một hồi nghi ngờ, anh ta liền hiểu ra, đi qua giật lấy điện thoại. Hứa Giai Ninh bị trói chân tay, tự nhiên không tranh được với anh ta, điện thoại đã bị Tào Bân cướp lấy.
Nhìn thấy điện thoại đang gọi, Tào Bân tức giận ấn tắt sau đó tát Hứa Giai Ninh một cái: “Đồ tiện nhân này! Cô dám gọi cảnh sát!”
Hứa Giai Ninh bị đánh tai ù đi nhưng không hề chùn bước, cô vô cùng trào phúng nhìn anh ta phát điên, điều này khiến Tào Bân lại giơ tay lên lần nữa, có điều làm thế nào cũng không thể đánh xuống. Sau vài giây giằng co, anh ta cúi người vác Hứa Giai Ninh lên, cầm một cái túi muốn đi ra ngoài.
Hứa Giai Ninh đương nhiên thà chết không theo, nhưng sức lực của cô không lớn bằng Tào Bân, chỉ có thể mặc anh ta đưa đi. Hai người cứ như vậy lao đi trên con đường rải sỏi bên ngoài, trong lúc ấy Hứa Giai Ninh không hề từ bỏ vùng vẫy, tốc độ của Tào Bân cũng chậm hơn rất nhiều vì sự quấy nhiễu của cô. Gần năm phút sau, Tào Bân thật sự không chịu nổi nữa, anh ta đặt Hứa Giai Ninh xuống, ánh mắt hung dữ nhìn cô.
Hứa Giai Ninh cứ tưởng anh ta lại muốn đánh mình, không ngờ anh ta lại cúi xuống, dùng dao cắt đứt quần áo đang trói cô.
“Cút đi.”
Sau khi ném lại một câu như vậy, Tào Bân vội vàng rời đi.
Hứa Giai Ninh không ngờ mình sẽ được thả ra như thế này, nhất thời sửng sốt.
Sau khi hồi thần lại, nhìn bóng lưng vội vàng chạy trốn của Tào Bân, phản ứng đầu tiên của cô là đuổi theo. May mà chạy được hai bước, lý trí đã quay về. Hứa Giai Ninh nhanh chóng dừng lại, sau một hồi suy nghĩ, cô chạy về phía có nguồn sáng cách đó không xa.
Gọi điện thoại! Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Hứa Giai Ninh! Vừa rồi cúp điện thoại đột ngột, Quý Minh Viễn chắc chắn cực kỳ lo lắng. Hơn nữa cô phải báo cảnh sát về việc Tào Bân bỏ trốn càng sớm càng tốt!
*
Ôm suy nghĩ như vậy, Hứa Giai Ninh một khắc cũng không dừng lại mà đi trên con đường nhỏ tối tăm. Lúc sắp đến gần căn nhà nhỏ sáng đèn ở phía trước, có một chiếc xe từ góc đường lao tới. Hứa Giai Ninh tránh trong tiềm thức, nhưng chiếc xe này lại không đi tiếp mà đột ngột dừng lại, bánh xe cọ xát với mặt đất tạo ra âm thanh rất lớn. Hứa Giai Ninh nhìn kỹ lại, lúc này mới thấy rõ người trong xe, là Quý Minh Viễn và cảnh quan Tề!
Quý Minh Viễn là người đầu tiên nhìn thấy Hứa Giai Ninh, chỉ dựa vào hình dáng anh đã nhận ra cô, lập tức kêu dừng xe. Đợi xe dừng lại rồi, anh vội vàng bước xuống.
“Hứa Giai Ninh?” Anh gọi tên cô, bước về phía cô.
Hứa Giai Ninh nhìn thấy Quý Minh Viễn cũng rất kích động: “Thầy Quý, thầy Quý, thầy đến rồi!”
Quý Minh Viễn túm lấy cô: “Em không sao chứ? Em chạy ra ngoài sao?”
“Em không sao, em không sao.” Hứa Giai Ninh nói: “Em chạy ra ngoài.”
Trong lúc ấy, ba vị cảnh sát trên xe, bao gồm cả cảnh quan Tề đều đã xuống xe, thấy Hứa Giai Ninh xuất hiện ở đây họ đều có chút bất ngờ.
“Tiểu Hứa, Tào Bân đâu?”
“Anh ta chạy rồi, chạy về hướng đó!”
Hứa Giai Ninh chỉ về một nơi, cảnh quan Tề lập tức gọi điện sắp xếp bố trí: “Đã sắp xếp xong rồi, xung quanh đều có người của chúng tôi, cô đừng lo, anh ta không chạy thoát được đâu.” Gọi điện xong, cảnh quan Tề nói.
Lúc này Hứa Giai Ninh mới thở phào nhẹ nhõm, nhớ ra gì đó, cô lại nói: “Anh ta có dao, các ông phải cẩn thận!”
“Biết rồi, chúng tôi có chuẩn bị.” Cảnh quan Tề cười nói: “Những chuyện đó cô không cần phải lo nữa đâu, một tối này hoảng loạn cũng mệt rồi, lên xe nghỉ ngơi đi. Nhìn thầy giáo của cô kìa, cậu ấy sắp không vui rồi.”
Cảnh quan Tề chỉ Quý Minh Viễn.
Lúc này Hứa Giai Ninh mới lại chú ý đến Quý Minh Viễn, phát hiện ra sắc mặt anh không được tốt cho lắm. Nghĩ đến việc anh khổ cực chạy cả tối, trong lòng cô hơi áy náy, nói: “Thầy Quý, tối nay, em xin lỗi…”
Quý Minh Viễn vốn rất tức giận, nghe thấy cô xin lỗi lại càng tức giận hơn. Nhưng nhịn một hồi, anh vẫn kìm nén xuống.
“Sao chạy ra được?” Anh hỏi.
“Sau khi phát hiện em lén gọi cho thầy, Tào Bân liền chạy trốn. Lúc đầu anh ta còn dẫn em theo, nhưng sau đó thấy thực sự không tiện nên lại đặt em xuống, em cũng nhân cơ hội đó bỏ chạy…”
Hứa Giai Ninh nói xong cười khổ, cảm thấy chuyện này hơi vô lý. Quý Minh Viễn cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng trong lòng anh càng nhiều hơn là sự vui mừng. Vừa rồi lúc điện thoại bị ngắt, anh lo lắng sốt ruột đến sắp phát điên vì sợ cô xảy ra chuyện. Thật may, thật may.
“Có khó chịu không?” Anh lại hỏi: “Có phải Tào Bân làm em bị thương không?”
Hứa Giai Ninh lập tức lắc đầu muốn nói không sao, nhưng động tác của cô lại động đến lồng ngực, không nhịn được ho ra tiếng. Thấy thế, lông mày Quý Minh Viễn nhíu lại: “Sao vậy? Bị thương ở đâu rồi?”
“Không, không sao…”
Hứa Giai Ninh ổn định lại hơi thở, xua tay an ủi anh. Nhưng đúng lúc này, cảnh quan Tề vừa gọi điện xong lại tới hỏi cô: “Lúc trước xem camera giám sát thấy Tào Bân vẫn luôn dùng cánh tay ghìm chặt trước ngực cô, không bị thương chứ?”
Hứa Giai Ninh: “…” Không giấu được rồi.
Quả nhiên, Quý Minh Viên nghe xong lập tức hiểu ra, anh dứt khoát nói: “Đi bệnh viện!”
*
Quý Minh Viễn kiên quyết nên Hứa Giai Ninh không ở lại hiện trường nữa, cùng anh và một vị cảnh sát gọi xe đến bệnh viện gần đó.
Lúc này đã là rạng sáng, trong bệnh viện không có nhiều người. Sau khi vào phòng cấp cứu, Hứa Giai Ninh nhanh chóng được kiểm tra. May không có vấn đề gì lớn, chỉ hơi bầm tím trên ngực, một thời gian là hết. Mà cái tát kia vì dùng sức quá mạnh nên má hơi sưng. Bác sĩ đã đắp gạc lạnh để giảm sưng cho cô.
Sau khi kiểm tra xong, Hứa Giai Ninh muốn xuất viện luôn, dù sao cũng không còn sớm nữa. Nhưng mà Quý Minh Viễn lại không cho phép, đợi vị cảnh sát đến cùng rời đi, anh đăng ký cho Hứa Giai Ninh một phòng bệnh để cô ở lại quan sát một đêm. Hứa Giai Ninh cảm thấy anh chuyện bé xé ra to, nhưng Quý Minh Viễn vẫn rất kiên quyết.
“Hứa Giai Ninh, em phải có trách nhiệm với cơ thể của mình. Nếu bác sĩ đã đồng ý cho em nhập viện thì chứng tỏ điều đó cần thiết, chúng ta phải nghe lời bác sĩ, tôn trọng tính chuyên nghiệp của ông ấy chứ đừng khăng khăng theo ý mình.”
Lúc Quý Minh Viễn nói lời này, vẻ mặt anh rất nghiêm túc. Hứa Giai Ninh vốn còn muốn nói đùa với anh để không khí bớt căng thẳng, nhưng nghe xong, cô bối rối khó xử. Trong lòng lại thấy hơi tủi thân.
Từ lúc tới bệnh viện đến lúc cô kiểm tra xong ngồi đây, Quý Minh Viễn đều không nói nhiều, trông như đang giận ai đó vậy. Điều này khiến cô không khỏi nhớ đến thái độ của anh khi cô bị ông Tống bắt cóc lần trước, quả thực giống hệt nhau. Tại sao lần nào cũng thế, rõ ràng cô đã đủ uất ức rồi mà còn phải nhìn sắc mặt anh!
“Sao thầy lại như vậy rồi!” Không nhịn được nữa, Hứa Giai Ninh nhỏ giọng khàn khàn nói.
Quý Minh Viễn đang giúp cô điều chỉnh tốc độ truyền dịch, nghe thấy lời oán giận này còn tưởng là ảo giác. Đợi đến khi nhìn thấy vành mắt cô ửng đỏ, anh mới nhận ra mình đã phạm sai lầm. Rõ ràng là đang tự giận bản thân, cảm thấy mình không bảo vệ được cô. Nhưng thấy cô không quan tâm đến cơ thể của mình, giọng điệu của anh lại bất giác trở nên nặng nề hơn, mang theo chút quở mắng. Nói trắng ra, vẫn là anh quá lo lắng rồi.
“Không phải tôi đang giận em, nhưng nếu đã đến bệnh viện rồi thì chúng ta hãy ở lại quan sát một chút, cũng để yên tâm hẳn đi đúng không nào?”
Quý Minh Viễn dịu giọng lại, dùng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể để nói. Nhưng vì thay đổi quá nhanh nên hơi mất tự nhiên.
Hứa Giai Ninh như không nghe thấy, cô không ngẩng đầu, cũng chẳng lên tiếng. Chỉ ngồi đó im lìm cuộn ngón tay. Thấy vẻ mặt cực kỳ uất ức của cô, lòng Quý Minh Viễn mềm nhũn, anh sát lại gần, khuôn mặt thấp thoáng ý cười.
“Giai Ninh, em cũng biết đôi khi trong lòng tôi rất yếu đuối mà. Em hãy thông cảm cho bạn trai em chút đi, được không?”
Hứa Gia Ninh: “…”
Chiêu này vừa tung ra, Hứa Giai Ninh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn anh. Trong ánh mắt có phần vụng về của cô, Quý Minh Viễn lộ ra một nụ cười tự đáy lòng.
“Hứa Giai Ninh.” Anh nói, đưa tay lên xoa đầu cô: “Chúng ta ở bên nhau đi.”