Hãy Để Cô Ấy Đến Bên Tôi - Chương 62
Chương 62: Quá khứ (2).
Hứa Giai Ninh biết Dương Hồng không hẳn muốn có một đứa con trai như Tào Bân. Nhưng hiện tại bà ta đang bị gạt, chưa nhìn ra được bộ mặt thật của anh ta. Nếu cô không suy nghĩ kỹ mà tuỳ tiện chạy đến trước mặt bà ta tố giác thì kết quả có lẽ chỉ có một, đó là cô sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.
Nếu như có thể, Hứa Giai Ninh thà tránh xa cái nhà này. Nhưng không được, vì cô còn có bà ngoại. Hứa Giai Ninh hiểu rõ dụng ý của bà ngoại khi bà buông bỏ hết mặt mũi của mình trong nhiều năm để gửi cô đến đây là để thỉnh cầu, tìm kiếm một tương lai tươi sáng hơn cho cô. Vậy nên cô càng không thể để phần hy vọng này bị hủy hoại trong tay một tên khốn nạn như Tào Bân. Như thế không chỉ có lỗi với bà ngoại, mà còn có lỗi với chính bản thân cô.
Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, Hứa Giai Ninh vẫn chọn cách nói cho Dương Hồng, thử thăm dò bà ta. Đúng như dự đoán, không có bằng chứng, Dương Hồng căn bản không tin, hay đúng hơn là bà ta không muốn tin. Về phần Hứa Văn Bác bên kia, Hứa Giai Ninh chẳng hy vọng gì, bởi vì thái độ của Dương Hồng chính là thái độ của ông ta.
Bất đắc dĩ, Hứa Giai Ninh chỉ đành tiếp tục vật lộn đọ sức với Tào Bân. Mà từ khi nhìn rõ con át chủ bài của cô, anh ta càng điên cuồng ngang ngược hơn, thậm chí còn dám mò vào phòng cô trong bóng tối, muốn cởi quần áo để chụp hình khỏa thân của cô. Nếu cô không tỉnh dậy kịp thời thì Tào Bân đã thực hiện được. Khi đó cô tát Tào Bân một cái. Trong bóng tối, hai người phẫn nộ nhìn nhau.
Hứa Giai Ninh biết, nếu như lá gan của Tào Bân lớn hơn chút, chắc cô đã bị anh ta làm nhục từ lâu. Chỉ đáng tiếc, Tào Bân là người dám nghĩ nhưng không dám làm, chỉ dám tục tĩu chứ không dám cưỡng hiếp cô. Một mặt là sợ cô nóng lên cùng anh ta ngọc nát đá tan, mặt khác lại sợ bại lộ rồi bị đuổi ra khỏi nhà, đến lúc đó anh ta sẽ chẳng còn nguồn kinh tế nữa. Ai có thể rộng lượng với anh ta như Dương Hồng?
Không phải Hứa Giai Ninh chưa từng thử hét lên để thu hút Dương Hồng và Hứa Văn Bác đến. Nhưng Tào Bân luôn có đủ loại lý do để vượt qua, đối mặt với một tên vô lại như thế, sau vài lần làm vậy, Hứa Giai Ninh hoàn toàn thất vọng về ngôi nhà này.
*
Bước ngoặt xảy ra vào năm cô học lớp chín. Năm ấy Tào Bân lên lớp mười hai, vốn phải là khoảng thời gian căng thẳng nhất, nhưng anh ta đã bỏ học từ lâu, cả ngày lêu lổng bên ngoài chẳng làm được trò trống gì.
Bấy giờ Dương Hồng đã dần mất niềm tin vào Tào Bân, nhưng vì bị người dưới quê mê hoặc quá nặng, tin đứa trẻ này có thể mang đến phúc khí nên bà ta đã bỏ tiền ra cho anh ta vào một trường kỹ thuật học nghề.
Tào Bân vào trường kỹ thuật cuộc sống càng tự do hơn. Vì Dương Hồng quản quá chặt nên anh ta không chấm mút được gì Hứa Giai Ninh nữa, thế là mượn lý do học kỹ thuật, bảo Dương Hồng mua cho mình một chiếc máy tính, sau đó ở lì trong phòng cả ngày, vùi đầu vào máy tính, chẳng biết đang làm gì.
Đối với việc này, vợ chồng Dương Hồng đều cảm thấy vui vẻ hài lòng, thầm nghĩ đứa trẻ này cuối cùng cũng chịu học hành. Nhưng Hứa Giai Ninh biết, mọi thứ không đơn giản như vậy.
Một đêm cô thức giấc, lúc đi ngang qua phòng Tào Bân, thấy ánh sáng hắt ra từ khe cửa liền biết anh ta vẫn đang xem máy tính. Nếu là trước đây, cô sẽ mặc kệ không quan tâm, nhưng lần này thì khác, bởi vì cô nghe thấy âm thanh kì lạ truyền ra từ bên trong. Nói kì lạ là vì Hứa Giai Ninh hiếm khi nghe thấy Tào Bân phát ra âm thanh như vậy, tựa như đang thở gấp, thỉnh thoảng lại rên rỉ. Hứa Giai Ninh rất nhanh đã ý thức được anh ta đang làm gì, cô đỏ mặt định rời đi, nhưng chưa kịp cất bước thì đã nghe thấy Tào Bân ở bên trong gọi tên mình, rất nhẹ, rất ám muội. Ban đầu Hứa Giai Ninh tưởng anh ta đã phát hiện ra mình nhìn trộm, sau đó cô mới biết anh ta đang làm gì. Anh ta đang vừa nghĩ đến cô vừa thủ dâm.
Ý nghĩ này khiến Hứa Giai Ninh cực kỳ buồn nôn, cả đêm ngủ không ngon giấc. Nhưng điều khiến cô không ngờ tới là, đây mới chỉ là bắt đầu. Vài ngày tiếp theo, sau khi bí mật kiểm tra máy tính của Tào Bân, Hứa Giai Ninh phát hiện bên trong có rất nhiều video khiêu dâm, mà khuôn mặt của nhân vật nữ trong video này đều bị photoshop thành ảnh đại diện của cô. Nghe tiếng những người phụ nữ này phát ra, tưởng tượng đến cảnh Tào Bân xem những video này rồi thủ dâm, Hứa Giai Ninh một giây cũng không thể chịu nổi, chạy thẳng vào nhà vệ sinh nôn.
Sau khi cân nhắc, cô quyết định nói chuyện này cho Dương Hồng, nhưng lúc cô nói ý định của mình cho Chung Linh nghe, đã bị cô ấy ngăn lại. Theo Chung Linh, cho dù sự việc này có thể tạo đả kích nhất định đến Dương Hồng, nhưng nó không có ảnh hưởng mang tính thực chất nào tới Tào Bân cả. Muốn làm thì phải làm triệt để. Lúc đó Hứa Giai Ninh không hiểu ý cô ấy lắm, cho đến khi Chung Linh giới thiệu cho cô một người quen học về máy tính. Với sự giúp đỡ của người quen này, nhân lúc Tào Bân không có nhà, mấy người vào dò máy tính của anh ta một lượt, phát hiện trong máy tính không chỉ lưu trữ một lượng lớn video khiêu dâm, mà còn bán chúng qua mạng, việc này đã thuộc về hành vi phạm pháp. Người quen lập tức báo cảnh sát mạng, sau hàng loạt điều tra thì truy tìm ra được một nhóm nhỏ gồm ba người.
Chứng cứ rõ ràng xác thực, Tào Bân không thể phản bác. Sau hàng loạt thẩm vấn điều tra, anh ta bị kết án ba năm sáu tháng tù giam. Kể từ đó Hứa Giai Ninh hoàn toàn được giải thoát. Nhưng sau khi kết quả xét xử Tào Bân được công bố, cô vô duyên vô cớ bị người ta đánh một trận, nếu không phải có một giáo viên trong trường đi qua giúp, chắc tối hôm đó cô đã bị hủy hoại rồi. Sau khi sự việc xảy ra, cảnh sát đã vào cuộc điều tra, nhưng vì thiếu chứng cứ nên sự việc không bệnh mà chết. Vì chuyện này mà Hứa Giai Ninh đã lo lắng suốt một thời gian dài, ba bốn tháng sau cô mới từ từ hồi phục lại, tiếp tục cuộc sống bình thường.
“Thực ra em cũng đại khái đoán được, có lẽ là người do gia đình ở dưới quê của Tào Bân tìm tới. Nhưng không có bằng chứng nên cũng chẳng có cách nào đối phó với họ.”
“Cũng may gia đình đó đều là người nhát gan, sau khi đánh một trận thì không dám đến nữa, chỉ khổ cho bà ngoại em, cả tháng đó em không dám về nhà, cũng không dám đi gặp bà. Bà còn tưởng em bận học quá nên bỏ tiền ra mua rất nhiều thuốc bổ gửi lên thành phố, còn không dám để em biết.”
*
Hứa Giai Ninh nói xong cúi thấp đầu im lặng.
Mà Quý Minh Viễn ngồi đối diện cũng trầm mặc.
Anh không ngờ xích mích giữa cô gái này và Tào Bân lại sâu sắc, kinh khủng đến thế. Mà lúc trước anh đã làm gì? Ép cô phải nhớ lại toàn bộ sự việc, chẳng khác nào lần nữa đâm vào vết thương và rắc muối lên đó cả. Trong lòng Quý Minh Viễn vô cùng khó chịu, nhất thời không biết phải nói gì.
“Chuyện này em có thể tìm kiếm sự giúp đỡ từ gia đình, nhà trường hoặc xã hội. Tại sao lại muốn một mình chống đỡ?”
“Em có nghĩ tới, nhưng chắc do lúc đó còn quá nhỏ, không nghĩ ra được biện pháp chu toàn hơn. Em luôn không thể chiếm được lòng tin của thím Dương Hồng vì không có chứng cứ, nói gì đến những người khác. Còn về bà ngoại, bà vì học phí của em mà vất vả hao tổn tâm trí, em không muốn bà biết những chuyện kinh tởm như vậy. Có lẽ là do cứng đầu, lại cảm thấy Tào Bân không có gan làm những việc quá đáng hơn nên cũng chỉ nhẫn nhịn chịu đựng mà chống lại.”
Hứa Giai Ninh nói, giọng rất bình tĩnh. Nhưng Quý Minh Viễn biết mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Khi còn nhỏ, dù chỉ một trận đòn thôi cũng có thể khiến người ta khắc sâu trong lòng cả đời, huống chi là sự quấy rối kéo dài như vậy. Trước khi một người hiểu biết đầy đủ về thế giới, những chuyện đi ngược lẽ thường và chuẩn mực như vậy dễ dàng bóp méo tính cách của một con người nhất. Thông thường, để tìm kiếm sự bình yên trong nội tâm, họ sẽ lật đổ những kiến thức hiện có của mình, cho phép bản thân chấp nhận những tội ác đó. Thậm chí cuối cùng còn tự biến mình thành tội phạm. Dường như chỉ có vậy mới có thể tiếp tục sống cuộc sống bình thường. Ngược lại, người có thể kiên trì chống lại sự quấy rối từ cả trong nội tâm lẫn bên ngoài, đến cuối cùng còn đạt được thắng lợi như Hứa Giai Ninh rốt cuộc tâm tính phải mạnh mẽ bao nhiêu mới có thể làm được đây?
Nhưng đồng nghĩa với nó, chính là càng mạnh mẽ kiên cường, vết sẹo sẽ càng nặng.
“Lúc đó, có người bạn nào đủ thân để kể những chuyện này không?” Quý Minh Viễn lại hỏi.
“Có chứ, có ạ.” Hứa Giai Ninh nói, “Người bạn tìm nhờ người quen giúp em đó, cậu ấy vẫn luôn biết”.
Người Hứa Giai Ninh nhắc đến chính là Chung Linh, nhưng trước mặt Quý Minh Viễn, cô vĩnh viễn chỉ có thể dùng từ “bạn” để gọi cô ấy. Vì chuyện này, cô thầm cảm thấy tiếc nuối.
Quý Minh Viễn lại cảm thấy tốt hơn nhiều. Cho dù là ai đi chăng nữa, thì ít nhất cũng đã để cho anh biết, lúc đó cô không đơn độc.
*
“Thầy Quý, thầy có biết vì sao em thích thầy không?” Sau một hồi im lặng, Hứa Giai Ninh nhẹ nhàng lên tiếng.
Quý Minh Viễn hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn cô: “Vì sao?”
Hứa Giai Ninh nhìn anh, mỉm cười.
“Đó là hồi em học năm hai đại học, có một lần đến Đại học Thanh Hoa tham gia hoạt động, đứng đợi người ở dưới tòa nhà của Học viện Quản lý. Có hai nam sinh thấy chiếc váy em mặc hơi ngắn bèn ở sau lưng nói vài lời thiếu tôn trọng em. Là thầy, là thầy đứng ở một bên nghe được đã lên tiếng trách mắng họ giúp em, lúc đó em đã nghĩ, người này thật tốt.”
Sau Tào Bân, suốt một thời gian dài, cô gần như không muốn tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông nào. Quý Minh Viễn là người đầu tiên cô cảm thấy khác biệt với những người đàn ông khác.
Không phải cô chưa từng tiếp xúc với phần tử trí thức cao, trong khuôn viên trường Yên Đại, khắp nơi đều là những thanh niên tài năng anh tuấn như vậy. Nhưng cảm giác mà những người ấy mang đến cho cô luôn kém một bậc. Cũng có thể là do cô không có cơ hội để tìm hiểu họ sâu hơn. Ngược lại, chính người đàn ông tình cờ gặp gỡ trong khuôn viên trường Đại học Thanh Hoa này lại mang đến cho cô cảm giác lần đầu tiên trong đời được bảo vệ che chở. Suốt một thời gian dài, Hứa Giai Ninh đều nghĩ chắc chắn là do quá lâu rồi cô không tiếp xúc với đàn ông nên mới ấn tượng sâu sắc với Quý Minh Viễn. Sau này mượn cơ hội đến nghe vài tiết học và hai ba buổi toạ đàm của anh, cô mới xác định lần nữa: Anh thực sự là một người rất rất tốt. Nhìn thì bất động thanh sắc, nhưng lại cố gắng hết sức bảo vệ lòng tự trọng của mỗi một người giao tiếp với mình. Cho dù chỉ là một câu hỏi nhỏ trong lớp, anh đều có thể khiến những người không trả lời được câu hỏi ngồi xuống mà không có cảm giác tội lỗi. Một người như vậy, có lẽ anh không cảm nhận được mình có bao nhiêu đặc biệt, nhưng lại làm cho mỗi một người tiếp xúc với anh đều cảm thấy được tôn trọng. Người như thế, khiến cô cảm thấy mình như bắt được một vật bảo bối trân quý.
*
Quý Minh Viễn lại lần nữa kinh ngạc.
Vấn đề rốt cuộc cô thích anh từ khi nào này, anh đã tìm kiếm rất lâu. Bây giờ cuối cùng cũng có được đáp án, anh lại không thể nhớ nổi là khi nào, cảnh tượng gì. Trong đầu anh chẳng có chút ấn tượng nào cả, nhưng lại được cô nhớ lâu như thế.
“Giai Ninh, em đừng thần thánh hoá tôi, tôi không tốt như em nói đâu.” Quý Minh Viễn thành khẩn nói, giọng vô cùng bình tĩnh.
“Em biết.” Hứa Giai Ninh nói: “Nhưng lúc đó em đã thích thầy mất rồi, thầy bảo em phải làm sao đây?”
“Thích thầy, sẽ thấy mọi thứ đều tốt.”
“Tựa như cứ thế có được một đôi mắt biết khám phá cái đẹp. Không chỉ thầy, mà dần dần còn có thể nhìn ra điểm sáng ở những nam sinh xung quanh, bắt đầu từ từ hòa nhập vào thế giới và thân thiện hơn. Thầy Quý, không phải em thần thánh hoá thầy, những thứ này đều là bởi vì thầy…”
Quý Minh Viễn cuối cùng cũng thấy có chút xấu hổ, đồng thời anh cũng hiểu ra được một đạo lý, đó chính là tình nhân trong mắt hoá tây thi.
“Giai Ninh.” Anh nhìn cô gái nhỏ gầy ngồi trên ghế, nói: “Tôi có thể ôm em không?”
Tác giả có điều muốn nói:
Tiểu Giai Ninh: Không thể.
Hoàn toàn văn.
Haha, đùa thôi.
Ps: Về tiến độ, cá nhân tôi cho rằng tiến độ hiện tại của HDCADBT vẫn được coi là khá phù hợp. Theo dàn ý, sau khi hai người ở bên nhau sẽ chỉ gặp phải một trắc trở nhỏ, ngược thầy Quý một chút rồi sẽ kết thúc cho nên phần lớn bộ truyện này sẽ là về giai đoạn trước khi ở bên nhau (chiếm khoảng 2/3 truyện). Có những mối tình sau khi ở bên nhau mới có biến đổi bất ngờ, có một số mối tình lại xuất hiện những khó khăn thăng trầm trước khi ở bên nhau. Mà HDCADBT thuộc vế sau. Nếu các bạn thật sự cảm thấy chậm, nóng lòng không chờ được thì có thể kiên nhẫn đợi một chút rồi xem sau ha~