Hãy Để Cô Ấy Đến Bên Tôi - Chương 53
Chương 53: Tâm sự.
Hứa Giai Ninh nhìn thấy Lâm Lạc thì kinh ngạc.
“Mao Mao, cậu… ra đây lúc nào vậy?”
“Vừa ra, nghe thấy ngoài hành lang có động tĩnh, nghĩ không biết có phải cậu về không.” Lâm Lạc dựa vào tường nhìn cô: “Thầy Quý nói chuyện với cậu xong rồi à?”
Hứa Giai Ninh “a” một tiếng: “Nói xong rồi, cũng không phải chuyện gì đặc biệt quan trọng.”
Cô vô thức có chút giấu giếm, cũng không biết Lâm Lạc có nhận ra gì không.
“Vậy mau vào phòng đi.”
Lâm Lạc mỉm cười, về phòng trước. Vài giây sau Hứa Giai Ninh mới đi theo.
*
Trở lại phòng, Lâm Lạc về giường tiếp tục xem điện thoại. Hứa Giai Ninh do dự giây lát, cuối cùng vẫn không tiến lên hỏi cô ấy có thấy gì không.
Nhớ lại một hồi, vừa rồi cô và anh cũng không có hành động gì quá thân mật, cho dù bị nhìn thấy thì có lẽ sẽ không gây ra hiểu lầm. Sở dĩ vừa rồi cô kinh ngạc như vậy chắc là vì chột dạ. Hứa Giai Ninh tự cười nhạo mình, cầm bộ đồ ngủ trên giường lên đi vào phòng tắm.
Đợi cô tắm rửa sấy tóc xong, Lâm Lạc đã đeo bịt mắt nằm đó chuẩn bị chìm vào giấc ngủ rồi. Hứa Giai Ninh nhẹ nhàng di chuyển, thu dọn đồ đạc xong, cô cũng leo lên giường. Vừa nằm xuống thì thấy Lâm Lạc trở mình, thấp giọng thở dài.
Sớm đã đoán được có lẽ tối nay cô ấy sẽ không ngủ nổi, Hứa Giai Ninh nhẹ giọng an ủi: “Ngủ đi Mao Mao, có chuyện gì ngày mai nói.”
Sau vài giây im lặng, Lâm Lạc ừ một tiếng.
“Cậu đừng lo, tớ không buồn nữa rồi.” Hiếm khi nghe thấy cô ấy nói với giọng điệu trầm ổn như vậy, Hứa Giai Ninh biết, có lẽ trong lòng cô ấy đã có chủ kiến nên cũng không hỏi quá nhiều. Cô nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ. Lúc sắp thiếp đi rồi, cô lại đột nhiên nghe thấy Lâm Lạc hỏi mình.
“Giai Ninh, có phải cậu thích thầy Quý không?”
Hứa Giai Ninh: “… !!!”
Hứa Giai Ninh như bị sét đánh, sau vài giây cứng đờ, cô bật đèn ngủ lên, ngồi bật dậy trên giường.
Vốn dĩ Lâm Lạc cũng đã do dự rất lâu mới hỏi câu này, thấy cô phản ứng như vậy, cô ấy cực kỳ sửng sốt.
“Giai Ninh, cậu…” Lâm Lạc nắm chặt chăn, có chút khẩn trương nhìn cô chăm chú.
Hứa Giai Ninh ngồi dậy rồi mới nhận ra phản ứng của mình hơi quá khích, giống như không đánh mà khai vậy. Sự phiền muộn hối hận dâng lên trong lòng, cô khẽ ho một tiếng, đè nén trái tim đang đập điên cuồng, nói: “Cậu đang nói gì vậy?”
Cô vẫn muốn vùng vẫy một chút, cho nên giả vờ dở khóc dở cười hỏi.
Lâm Lạc lại trầm mặc. Một lúc lâu sau, cô ấy nói: “Hứa Giai Ninh, cậu đừng coi tớ là đồ ngốc có được không?”
Lâm Lạc cũng rất xoắn xuýt, vốn dĩ chuyện của bản thân tối nay đã đủ phiền muộn rồi, kết quả lại để cô ấy phát hiện ra một bí mật động trời. Sau khi sự kinh ngạc qua đi, cô ấy nhất thời cũng không biết phải làm gì cho tốt. Hỏi sao? Lại sợ mình hiểu lầm, cũng sợ Giai Ninh sẽ không thoát ra được. Nhưng nếu như không hỏi thì trong lòng thực sự vô cùng dằn vặt.
“Hôm nay lúc nghe Thành Tiểu Kha đó nói về chuyện trước kia của thầy Quý, tớ đã thấy cậu lén lau nước mắt. Hơn nữa tối nay ở Meili, lúc đi vệ sinh ngang qua quầy bar, tớ đã thấy cậu và thầy Quý ngồi đó. Ánh mắt thầy ấy nhìn cậu có gì đó không đúng.”
Lâm Lạc suy nghĩ một lát, vẫn nói hết những điều muốn nói ra. Rồi quan tâm lo lắng nhìn Hứa Giai Ninh.
Hứa Giai Ninh đã hoàn toàn không nói nên lời rồi. Suy cho cùng cũng đã bị “bắt tại trận”, có biện giải nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì. Lòng bỗng nặng trĩu, cô chậm rãi cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
“Giai Ninh, không phải tớ muốn bức cung cậu. Tớ chỉ muốn nhắc nhở cậu chút, dù sao cậu và thầy Quý…”
Lâm Lạc chưa từng thấy cô như vậy, nhất thời hoảng hốt vội vàng giải thích. Chưa đợi cô ấy nói xong, Hứa Giai Ninh đã ngẩng đầu lên mỉm cười với cô ấy.
“Tớ biết.” Hứa Giai Ninh nhẹ nhàng ngắt lời cô, nói: “Tớ hiểu ý của cậu.”
“Vậy cậu…”
Lâm Lạc không biết phải nói gì nữa, cứ như vậy nhìn cô. Hứa Giai Ninh im lặng hồi lâu, nói: “Mao Mao, cậu nói đúng, tớ quả thật thích thầy Quý, mà thầy ấy hiện tại cũng có tình cảm với tớ.”
Lâm Lạc: “… !!!”
Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe thấy chính miệng cô thừa nhận, ngực Lâm Lạc vẫn như bị giáng một đòn nặng nề. Tiểu Giai Ninh ư! Thầy Quý á! Hai người họ!
*
Kể từ khi Chung Linh qua đời, ngoài bản thân ra, Hứa Giai Ninh chưa từng kể với ai về chuyện cô thích Quý Minh Viễn. Đặc biệt là lúc Quý Minh Viễn trở thành giáo viên của cô do những nguyên nhân ngẫu nhiên.
Thành thật mà nói, sau khi biết Quý Minh Viễn trở thành giáo viên hướng dẫn của mình thay Uông Lão, cô chỉ vui vẻ trong chốc lát. Còn lại là nỗi buồn và sự thất vọng vô tận. Hứa Giai Ninh hiểu sâu sắc việc thích Quý Minh Viễn đã đủ càn rỡ rồi. Bây giờ anh lại trở thành giáo viên của cô nữa, chuyện này càng làm tăng thêm sự hoang đường. Vì sợ lộ ra ngoài sẽ tạo thêm gánh nặng cho Quý Minh Viễn nên cô không bao giờ nói cho bất kì ai biết, vẫn luôn chôn sâu phần tình cảm này tận sâu thẳm trái tim.
Nhưng mà khi nói chuyện với Lâm Lạc, Hứa Giai Ninh chợt phát hiện, dường như cô vẫn rất khát vọng có người có thể chia sẻ “bí mật” này với mình. Những lời nói đó thuần thục như những câu thoại đã được luyện tập qua không biết bao nhiêu lần rồi bật ra khỏi miệng theo bản năng. Cũng đến lúc này cô mới biết, hoá ra bản thân đã đè nén lâu như vậy rồi.
*
Lâm Lạc nghe xong, thật lâu sau mới hồi thần lại, nói: “Ý cậu là, thầy Quý rời khỏi Tây Đại, trở về Yên Thành là vì cậu?”
“Ừ.” Hứa Giai Ninh gật đầu: “Lúc đó thầy ấy từ chối tớ khá nhẫn tâm. Vì sợ tớ phạm sai lầm mà không tiếc từ bỏ công việc này.”
Mục đích Hứa Giai Ninh nói lời này là muốn nhấn mạnh sự quyết tâm của Quý Minh Viễn khi từ chối cô, cho nên vẻ mặt cô hơi ảm đạm. Không nghĩ tới Lâm Lạc nghe vậy phản ứng lại là…
“Thế thì thầy Quý cũng quá đỉnh rồi, vì một học sinh nhỏ bé như cậu, đến sự nghiệp của bản thân cũng chẳng cần nữa. Tớ nghe sếp tớ nói hình như lúc đó trong Học viện vừa khởi động một dự án nghiên cứu khoa học quốc gia, thầy Quý là người phụ trách chính.”
Lâm Lạc tràn đầy sự bội phục nhìn Hứa Giai Ninh đang sửng sốt.
Trước giờ cô vẫn luôn để ý đến lựa chọn ban đầu của Quý Minh Viễn. Thực ra bây giờ nghĩ lại, lúc anh rời khỏi Tây Đại, ảnh hưởng đến cô cực kì ít: Vẫn chưa chính thức vào học, tất cả các dự án nghiên cứu vẫn chưa khởi động, chẳng qua chỉ đổi một giáo viên hướng dẫn mới. Nhưng mà đối với anh khi ấy, là đã bỏ lại tất cả nền tảng hiện có, trở về Yên Thành bắt đầu lại từ đầu. Nói như vậy, thực ra hậu quả của việc cô không suy nghĩ chính là hơi ích kỷ.
“Vậy nếu lúc đầu thầy Quý đã nhẫn tâm với cậu như vậy, thì sao sau này lại nảy sinh tình cảm với cậu được?”
Lâm Lạc lại hỏi, kéo mạch suy nghĩ của Hứa Giai Ninh về, sau một lúc suy nghĩ, cô đáp: “Tớ không biết.”
Lâm Lạc: “…” Cô ấy bất mãn trừng mắt cảnh cáo Hứa Giai Ninh với vẻ mặt “cậu lại lừa tớ”.
Hứa Giai Ninh mỉm cười, có chút bất lực: “Tớ thực sự không biết, lúc thầy ấy nói với tớ chuyện này, tớ cũng rất ngỡ ngàng.”
Cô nói rất chân thành, Lâm Lạc cũng chỉ có thể tin. Bĩu bĩu môi, cô ấy hỏi: “Vậy tình hình hiện tại của hai người thế nào? Thầy Quý có tình cảm với cậu, điểm này tớ tin. Từ ánh mắt của thầy ấy có thể nhìn ra được.”
Giọng điệu chắc chắn của Lâm Lạc khiến Hứa Giai Ninh hơi nóng tai.
“Có cảm giác, nhưng thầy ấy vẫn cần thời gian để xác nhận, xem tình cảm này có đủ để chống đỡ những gì tớ muốn hay không. Vậy nên, thầy ấy vẫn chưa đáp ứng tớ.”
“Hả?” Lâm Lạc kinh ngạc: “Đều đã có tình cảm rồi, còn lo lắng băn khoăn cái gì nữa? Thầy Quý đang đùa cậu đấy!”
“Không phải, cậu không biết…”
Hứa Giai Ninh định giải thích, nhưng lại bị Lâm Lạc ngăn lại.
“Giai Ninh, nghe tớ nói. Trong chuyện tình cảm, đàn ông luôn suy nghĩ ít hơn phụ nữ. Chỉ cần phụ nữ nguyện ý, bọn họ chắc chắn sẽ chạy nhanh hơn cậu. Nếu như thầy ấy có tình cảm với cậu mà vẫn chưa đáp ứng, vậy chỉ có thể chứng minh vấn đề này không phải nằm trên phương diện tình cảm.”
Hứa Giai Ninh nhất thời không nói nên lời.
Cô thực sự chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Không phải cô thật sự nghĩ Quý Minh Viễn đã thích mình đến không lối thoát, chỉ là đột nhiên cảm thấy có khả năng như vậy mà thôi, đó chính là sự do dự của anh… có lẽ thật sự còn có một lý do khác ngoài cảm xúc.
“Giai Ninh, nếu như có thể, cậu hãy nói chuyện với thầy Quý đi. Thầy ấy không giống người sẽ gặp chuyện mà không quyết định như vậy, có lẽ thực sự là có gì đó.”
Lâm Lạc nhẹ nhàng an ủi cô, Hứa Giai Ninh gật đầu trầm tư, chợt ý thức được gì đó, cô ngẩng đầu lên nói: “Mao Mao, cậu có thể chấp nhận tình cảm giữa tớ và thầy Quý không?”
Lâm Lạc bị hỏi đến sững sờ, gần như buột miệng mà nói: “Có thể chứ, dù sao hai người bây giờ cũng chưa có quan hệ gì, trai chưa vợ gái chưa chồng, lại đều độc thân, là chuyện hợp tình hợp lý và hợp pháp mà!”
Lâm Lạc nói như là lẽ đương nhiên, còn cho cô một ánh mắt kinh ngạc.
Hứa Giai Ninh bật cười. Không biết vừa rồi sau khi nghe chuyện này ai đã trợn trừng mắt đến suýt rớt con ngươi ra.
Nhưng mà trong lòng cô lại có chút ấm áp: Thật tốt, vẫn có người đứng về phía cô. “Cảm ơn cậu, Mao Mao.”
Lần này đổi thành Hứa Giai Ninh thật tâm thật ý nói lời này. Lâm Lạc nghe thấy thì giận dữ lườm cô một cái, còn hơi ngại ngùng nữa.
*
Một tối này hai người nói chuyện đến tận khuya mới chìm vào giấc ngủ. Cùng với màn đêm thăm thẳm, một ngày hỗn loạn cuối cùng cũng kết thúc.
Chuyện xảy ra tối đó cuối cùng Kha Cảnh vẫn biết. Đợi sau khi Hàn Dương và Thành Tiểu Kha rời đi, cô ấy đã đặc biệt gọi Lâm Lạc đến phòng, phê bình cô ấy.
Là phê bình thật, từ khi làm đề tài đến giờ, Hứa Giai Ninh chưa từng thấy Kha Cảnh có một mặt nghiêm túc như vậy. Nhưng mà Lâm Lạc lại không hề biện giải mà chấp nhận một cách bất thường, hơn nữa có thể nhìn ra là rất khiêm tốn, không phải kiểu không tình nguyện. Việc này khiến Hứa Giai Ninh kinh ngạc, đồng thời cũng vui mừng yên tâm. Lâm Lạc cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi.
Đúng thế, trên thế giới này còn gì có thể tôi luyện con người hơn sự thất bại. Cho dù sự thất bại này là do tình yêu mang lại, nhưng đối với Lâm Lạc từ nhỏ đã thuận buồm xuôi gió mà nói, đó cũng là một lần va chạm rồi. Cô ấy có thể nghiêm túc vượt qua là tốt nhất.
Sau đó, nhóm nghiên cứu lại bận rộn nhiều ngày liên tục, cùng với sự kết thúc của buổi hội nghị chuyên đề toạ đàm cuối cùng, giai đoạn một của cả dự án coi như chính thức kết thúc.
Tối hôm đó, Kha Cảnh và Quý Minh Viễn làm chủ, bỏ tiền ra mời mọi người một bữa tại một nhà hàng nổi tiếng của Vũ Thành. Bầu không khí vô cùng sôi nổi, mọi người đều uống vài ly, nghĩ cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi vài ngày rồi. Nhưng mà ngay khi bữa ăn đêm hôm đó kết thúc, Kha Cảnh đột nhiên nhận được điện thoại của giáo sư Uông Lạc Già, nói kế hoạch có thay đổi, bảo bọn họ quay trở về Lâm Thành.