Hãy Để Cô Ấy Đến Bên Tôi - Chương 49
Chương 49: So sánh.
Bên này, bởi vì tắc đường nên lúc Hứa Giai Ninh và Lâm Lạc đến Meili đã muộn giờ hẹn khoảng mười lăm phút. Vì chuyện này mà trên đường đi Hứa Giai Ninh hơi bồn chồn, còn Lâm Lạc, người được mời chính lại vẫn có thể ngồi yên.
Đến nơi, Lâm Lạc xin lỗi lớp trưởng Lâm Cơ một tiếng. Lâm Cơ như không để ý mà khoát khoát tay, những người khác cũng hùa theo, nói đợi phụ nữ là việc nên làm. Nhân lúc mọi người không chú ý, Lâm Lạc đắc ý nháy mắt với Hứa Giai Ninh, ý là không sao. Hứa Giai Ninh cạn lời, cũng không nói gì nữa.
*
Sau khi chào hỏi một hồi, nhóm người ngồi vào chỗ, kêu phục vụ đến gọi món. Trong lúc chờ đồ ăn, mọi người trò chuyện rất sôi nổi.
Những người có mặt ở đây đều biết Lâm Lạc sẽ dẫn một bạn học tới, còn tưởng sẽ là một tiểu thư giống cô ấy, không ngờ lại là một cô gái thanh tú lạnh lùng như vậy, không sai, vừa thanh tú vừa lạnh lùng. Thoạt nhìn cô gái rất xinh đẹp, nhưng cử chỉ của cô lại như có ý tứ cự tuyệt người khác từ ngàn dặm. Không nhịn được muốn bắt chuyện với cô, nhưng ngay khi chạm phải ánh mắt của cô, họ lại chùn bước.
Hứa Giai Ninh vẫn chưa biết mình đã trở thành hình tượng như thế trong mắt mọi người, trong lòng cô đang rất hối hận. Lúc đầu nghe Lâm Lạc nói là buổi họp mặt, cô cứ nghĩ những nữ sinh khác trong lớp cũng sẽ đến. Thật không ngờ lại chỉ có hai người họ! Mà ở đây có tám nam sinh, hai trọi tám, này cũng hơi đáng sợ rồi.
Nhân lúc mọi người không chú ý, Hứa Giai Ninh ghé vào tai Lâm Lạc nói nhỏ: “Sao chỉ có hai chúng ta là nữ vậy, những người khác đâu?”
Hôm nay Lâm Lạc hiếm khi có hình tượng nghiêm túc mang theo chút lạnh lùng kiêu ngạo, lại cố thể hiện dáng vẻ bình dị dễ gần khiến cho tổng thể phong cách của cô ấy có chút gì đó kỳ quái. Nghe thấy Hứa Giai Ninh hỏi, cô ấy nói: “Chắc nghe nói tớ tới nên đều không đến nữa.”
Hứa Giai Ninh: “…”
Còn có thể nói gì đây, cô chỉ có thể thấp giọng thở dài.
Lâm Lạc nghe thấy thì cười: “Đừng thở dài, xốc tinh thần lên nào, hôm nay có không ít người tới, xem xem nhìn trúng ai không. Người ngồi đối diện cậu đó, tớ thấy anh ta không ngừng liếc mắt về phía cậu.”
Hứa Giai Ninh nghe vậy bèn nhìn nam sinh đối diện một cái.
Ngũ quan của nam sinh cũng được coi là đoan chính, đeo một cặp kính cận dày cộp, dáng vẻ thật thà phúc hậu khiến Hứa Giai Ninh bất giác nghĩ đến cậu bạn học Tôn Đồng. Trong lòng có chút hảo cảm, cô mỉm cười với người đó. Nam sinh cũng chú ý đến ánh mắt của Hứa Giai Ninh, còn tưởng cô đã phát hiện ra mình nhìn lén nên hơi lúng túng. Không ngờ Hứa Giai Ninh lại cười với mình. Nam sinh thoáng sững người rồi cười đáp lại, cũng to gan hơn: “Bạn học Giai Ninh cũng là sinh viên Học viện Quản lý của Tây Đại à? Không biết cậu nghiên cứu lĩnh vực nào?”
Một câu hỏi học thuật, đây là sở trường của Hứa Giai Ninh, cô đang định trả lời thì nghe thấy một nam sinh nói: “Tôn Tiêu, làm gì có ai nói chuyện như cậu. Hỏi lĩnh vực nghiên cứu? Cậu có biết dụ gái không thế?”
Người nói chính là người tổ chức buổi họp mặt này, Lâm Cơ. Lớp trưởng Lâm cười nhạo Tôn Tiêu xong, thấy mặt anh ta hơi đỏ lên, lại đưa mắt nhìn Hứa Giai Ninh.
Lúc anh ta mỉa mai, Hứa Giai Ninh đã cạn lời, sau đó nghe thấy anh ta nói hai chữ “dụ gái” thì trong lòng liền không vui. Có lẽ anh ta muốn thể hiện sự phóng khoáng của mình, tuy nhiên đối với con gái mà nói, việc này thực sự hơi thiếu tôn trọng. Nhưng hiển nhiên anh ta không nghĩ vậy, còn thử tán tỉnh cô. Hứa Giai Ninh thấy phản cảm, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ giả vờ như vô tình nhìn đi chỗ khác.
Lâm Cơ bị phớt lờ thấy hơi xấu hổ. Sờ sờ mũi, anh ta lại nhìn về phía Lâm Lạc bên cạnh.
“Công chúa điện hạ, kỵ sĩ của cậu đâu? Cậu cải trang vi hành đến Vũ Thành sao không thấy anh ta đi theo làm tùy tùng?”
Đối mặt với Lâm Lạc, Lâm Cơ vẫn nói năng ngọt xớt.
Lúc mới bắt đầu bữa ăn Lâm Lạc đã thấy chán, cô ấy vừa nghịch điện thoại vừa trả lời câu được câu không, giờ nghe thấy Lâm Cơ nhắc đến Hàn Dương, mặt cô ấy nghiêm lại, hơi mất kiên nhẫn:
“Người muốn đi theo làm tùy tùng cho tôi nhiều lắm, tôi cứ nhất định phải có anh ta chắc?”
“Đúng vậy đúng vậy, nhưng trước đây chẳng phải hai người luôn như một cặp sinh đôi dính liền sao, sao bây giờ nhắc đến anh ta lại khó chịu vậy? Thế nào, cãi nhau rồi à?”
Trước kia ở Học viện Quản lý của Đại học Vũ Thành, Lâm Lạc cũng được coi là hoa khôi của Học viện, không ít nam sinh kín đáo bất bình với Hàn Dương vì đã hái bông hoa trong Học viện. Giờ vừa nghe thấy hai người có mâu thuẫn đều hứng thú nhìn sang.
Nhưng Lâm Lạc lại không nói gì nữa. Gần đây cô ấy quả thật có cãi nhau với Hàn Dương, nguyên nhân cũng liên quan đến buổi họp mặt này. Không biết ai đã nói cho Hàn Dương biết tin cô ấy muốn đến tham gia buổi họp lớp, nghe nói có rất nhiều nam sinh đến, tính gia trưởng của Hàn Dương lại nổi lên, không cho cô đi. Hai người vì chuyện này mà cãi nhau vài lần trên wechat, ngay cả lúc họ đang đứng đợi xe, Hàn Dương cũng vẫn luôn gửi tin nhắn wechat cho cô ấy.
Nghĩ đến dáng vẻ như lẽ đương nhiên của anh ta, trong lòng Lâm Lạc lại oán hận, không suy nghĩ mà nói.
“Tôi không có thời gian cãi cọ với anh ta. Anh ta là ai chứ, đừng nhắc đến anh ta trước mặt tôi!”
Câu nói này thốt ra tràn đầy sự tuyệt tình khiến mọi người không khỏi im lặng, sau khi nhìn nhau, rất tự giác chuyển sang chủ đề khác.
*
Một nhóm nam sinh tụ tập với nhau, ngoài game và công việc ra, nhắc đến nhiều nhất chính là về phụ nữ. Ban đầu, vì Lâm Lạc và Hứa Giai Ninh ở đó nên họ vẫn thu liễm lại. Sau khi thấy không tán được gái thì dần dần chẳng còn cố kỵ nữa. Nhất là Lâm Cơ, anh ta thoải mái nói ra chuyện riêng tư của những người xung quanh, nói những chuyện như bạn học nào đó có bạn gái, còn chưa đăng ký đã có thai kiểu vậy. Những người khác nghe xong lần lượt cảm khái “mẹ kiếp”, có người nói bạn học này thật lợi hại, cũng có người hỏi đùa rốt cuộc đứa trẻ có phải là của anh ta không. Tóm lại là nói đủ thứ, nhưng không hề có ai đứng dưới góc độ của người bạn gái mà quan tâm đến cô ấy.
Phải nói, khi một nhóm nam sinh bàn về chủ đề này, không hề quan tâm đến góc độ của người phụ nữ cũng là điều bình thường. Ngay cả lời trêu đùa vừa rồi của họ cũng không thể nói là có bao nhiêu ác ý. Nhưng Hứa Giai Ninh cảm thấy rất thất vọng, không phải ai cũng có thể thực sự tôn trọng phụ nữ. Đặc biệt là trong tình hình thiếu khuyết sự phổ cập giáo dục về phương diện này ở các trường đại học ngày nay, rất nhiều nam sinh căn bản không ý thức được vấn đề này. Vì vậy, nó càng chứng tỏ được một người có thể suy nghĩ, nhận thức và đặt phụ nữ ngang hàng, tôn trọng họ đáng quý biết bao. Hứa Giai Ninh biết một người như vậy, đó chính là Quý Minh Viễn.
Còn nhớ năm ngoái lúc vừa được anh nhận hướng dẫn, có hôm cô phải đi tìm anh xin chữ ký, đúng lúc gặp một phó giáo sư đến mượn người anh để làm điều tra nghiên cứu, biết học trò của anh là nữ bèn nói không cần nữa. Lúc đó Quý Minh Viễn không nói gì, rất tiêu sái ký tên trên bảng mẫu của cô, rồi mới nói: “Anh đừng đánh giá thấp học sinh này của tôi, nếu thực sự để cô ấy ra ngoài làm thì không hề thua kém bất kỳ bảo bối nào của anh đâu.”
Vị phó giáo sư trẻ tuổi hơi ngượng ngùng cười, như để hoà giải nói: “Lợi hại thế cơ à? Thế anh cho tôi mượn đi, tôi thử xem sao.”
Quý Minh Viễn lúc này lại kiêu ngạo rồi, anh chỉ nói hai từ: Không cho.
Nói cho mượn là anh, không cho mượn cũng là anh, đúng là làm cho người ta dở khóc dở cười. Nhưng sau khi cười xong, trong lòng cô chỉ cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái. Cô biết, anh đang bảo vệ lòng tự trọng của cô.
*
Phải mất một lúc Hứa Giai Ninh mới nhận ra cô lại đang nghĩ đến Quý Minh Viễn rồi, mặt không khỏi nóng bừng.
Cô cũng không có ý định ở đây nghe bọn họ trêu đùa nữa, Lâm Lạc bên cạnh thì không biết đang điên cuồng nhắn tin với ai, Hứa Giai Ninh cảm thấy buồn chán bèn mượn cớ đi vệ sinh để ra ngoài hít thở không khí.
Meili là một nhà hàng mới mở được hai năm ở Vũ Thành, chưa đến nửa năm đã vươn lên top 10 nhà hàng được dư luận đánh giá cao trên một phần mềm đánh giá, mỗi ngày đều có rất nhiều người ghé thăm. Hứa Giai Ninh đi một đoạn, cảm thấy nhà hàng này trang trí rất có phong cách, nếu không phải bữa ăn hôm nay quá kỳ lạ thì có lẽ cô sẽ rất hưởng thụ. Nhưng bây giờ, cô chỉ có thể tìm một nơi để trốn.
Hứa Giai Ninh ra khỏi nhà vệ sinh, đi được nửa đường mới nhận ra mình nhầm đường. Do thiết kế đối xứng của nhà hàng, lúc vào cô đi từ bên trái, lúc bước ra nhất thời mất tập trung nên đã đi theo lối bên phải. Một lúc lâu sau mới phản ứng lại, Hứa Giai Ninh đang định quay về thì chợt nghe thấy một giọng nam sắc bén truyền đến từ phía trước.
“Cậu không muốn gặp tôi đến vậy sao? Tôi đã tìm đến tận đây rồi mà cậu vẫn còn trốn tránh tôi? Thế nào, cậu muốn chứng tỏ mình có phong thái, hay là muốn con mẹ nó nói tôi bỉ ổi thấp hèn?”
Phía trước xuất hiện một người đàn ông cao lớn mặc bộ quần áo hợp thời trang màu trắng, đang tóm lấy một người đàn ông mặc bộ đồ đen, không khí giữa hai người căng thẳng như một lời không hợp liền đánh nhau vậy. Hứa Giai Ninh thấy thế bèn do dự, không dám đi, trốn ra sau cánh cửa.
Người đàn ông mặc đồ đen cao hơn người đàn ông mặc đồ trắng một cái đầu, bị chất vấn như vậy anh ta cũng không tức giận, chỉ rủ mắt xuống, vẻ mặt rất bình tĩnh nhìn người kia: “Tiểu Kha, cậu hiểu nhầm rồi. Không phải tôi đang trốn tránh cậu. Tôi với cậu không thù không oán, trốn cậu làm gì?”
“Không thù không oán?” Người đàn ông mặc đồ trắng nghiến răng nghiến lợi lặp lại bốn chữ này: “Không thù không oán mà cậu không nghe điện thoại của tôi, xóa bạn bè wechat với tôi, đổi số cũng không nói cho tôi biết, vừa đi liền biền biệt ba năm?”
“Vậy cậu nói xem, nếu không rời đi mà ở lại Yên Thành thì tôi có thể làm gì?” Người đàn ông mặc đồ đen hỏi lại: “Cái khác không nói, nếu tôi thật sự muốn làm gì đó, thì cậu chịu được không?”
“Cậu…” Người đàn ông mặc đồ trắng bị hỏi cứng họng, lát sau mới nói: “Lâm Chiêm, cậu đừng như vậy, tôi luôn coi cậu như anh em! Có vấn đề gì chúng ta có thể cùng nhau giải quyết mà!”
Người đàn ông mặc đồ đen nghe vậy lặng lẽ nhìn chằm chằm Thành Tiểu Kha chốc lát, bỗng bật cười: “Tiểu Kha, cậu nói đúng, tôi cũng biết cậu luôn coi tôi như anh em. Nhưng con người tôi lại tham lam, không muốn chỉ làm anh em của cậu.”
Nói đến đây, không chỉ Thành Tiểu Kha sững sờ, mà Hứa Giai Ninh cũng choáng váng.
Ban đầu cô cứ nghĩ hai người muốn đánh nhau, nhưng xem đến bây giờ thì không giống lắm. Chẳng lẽ là một cặp anh em tốt cãi nhau? Trong lòng đã có chút suy đoán, Hứa Giai Ninh biết mình không thể xem tiếp nữa, vừa xoay người muốn rời đi, thì lại nghe thấy người đàn ông mặc đồ trắng gào lên một câu, giọng mang theo chút nghẹn ngào: “Lâm Chiêm, cậu đừng ép tôi!”
Nói xong anh ta ngồi xổm xuống, dường như thật sự đang khóc. Người đàn ông mặc đồ đen kia mặt cũng lộ ra tia thống khổ, cúi người xuống kéo người đàn ông mặc đồ trắng ôm vào lòng. Sau đó anh ta cúi đầu hôn lên đỉnh đầu người kia một cái.
Hứa Giai Ninh thấy một màn này thì sốc. Đây là cảnh tượng gì thế?
Vì quá kinh ngạc nên Hứa Giai Ninh nhất thời đứng phát ngốc tại chỗ. Người đàn ông mặc đồ đen kia dường như cũng phát giác ra có gì đó không đúng, hơi ngẩng đầu, định nhìn về phía bên này. Hứa Giai Ninh nhận ra không ổn liền quay đầu bỏ chạy, vì quá gấp gáp nên lúc ở góc ngoặt cô vô tình va phải một người.
“Tôi xin lỗi…”
Hứa Giai Ninh vội vàng xin lỗi, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy rõ người bị đâm phải, cô sững sờ.
“Thầy Quý?” Cô kinh ngạc thốt lên.
Tác giả có điều muốn nói:
Cách xây dựng nhân vật Thành Tiểu Kha như thế này không phải vì để mới mẻ. Là vì tôi cảm thấy anh ta nên có được một tình yêu như vậy. Sẽ không viết chi tiết đâu nha.
Chương tiếp theo, hãy cùng xem thầy Quý của chúng ta biểu diễn màn đại pháp ghen tuông. Tám nam hai nữ, emmm…