Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Hãy Để Cô Ấy Đến Bên Tôi - Chương 46

  1. Home
  2. Hãy Để Cô Ấy Đến Bên Tôi
  3. Chương 46 - Xác định
  • 10
Prev
Next

Chương 46: Xác định.

Không hiểu sao cảnh quan Lý bỗng cảm thấy sợ hãi, ông ấy quay sang hỏi trưởng ban Hách người này là ai.

Trưởng ban Hách: “Người của nhóm nghiên cứu bên trên, đều là phần tử trí thức. Vị này…” Ông ấy chỉ vào Quý Minh Viễn, nói: “Nghiên cứu viên của Trung Quản Viện”

*

Quý Minh Viễn không để ý đến ánh mắt của cảnh quan Lý, đợi Thạch Nhụy băng bó cho Hứa Giai Ninh xong, anh tiến lên trước hỏi: “Có đau không?”

Mặt Hứa Giai Ninh tái nhợt, nhưng cả người cô đã bình ổn lại từ sự việc đột phát kia: “Không sao đâu ạ, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”

Thật ra vết thương này là do Hứa Giai Ninh cố tình cứa vào lưỡi dao, mục đích chính là để ông Tống hoảng loạn. Cô nhìn ra được ông ấy không phải người cứng rắn, thực sự không muốn làm tổn thương cô. Lợi dụng “điểm yếu” này để phản công, làm xáo trộn mạch suy nghĩ của ông ấy, từ đó đạt được mục đích thoát thân có lẽ là cách làm ít gây tổn hại cho nhau nhất. Điều mà Hứa Giai Ninh không ngờ là cô chỉ kịp cho Quý Minh Viễn một ánh mắt ra hiệu ngắn ngủi, anh đã lập tức phản ứng lại và phối hợp với cô. Nếu sau đó không nhờ anh nhanh nhẹn kéo cô qua, cướp lấy con dao của ông Tống, thì e là kế hoạch cũng sẽ không thuận lợi như vậy.

Nghĩ đến đây, Hứa Giai Ninh lại cảm ơn anh lần nữa: “Thầy Quý, vừa rồi may mà có thầy.”

Rõ ràng cô gái vẫn còn sợ hãi, nhưng lại cứ khăng khăng muốn cảm ơn anh, Quý Minh Viễn thấy vậy rất khó chịu: “Việc tôi nên làm, em không cần phải nói cảm ơn mãi như thế.”

Hứa Giai Ninh: “…”

Sao cô lại cảm giác mình vừa nói cảm ơn, anh liền cực kỳ không vui nhỉ.

Trong lòng nghi hoặc, chưa đợi cô kịp hiểu ra thì một người đàn ông mặc cảnh phục đã đi tới.

*

“Cô là tiểu Hứa đúng không?”

Người đàn ông hỏi cô, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, ông ấy tự giới thiệu: “Tôi là cảnh quan Lý, người phụ trách xử lý vụ án của lão Tống, thực xin lỗi, làm mọi người hoảng sợ rồi, vô cùng xin lỗi.”

Hứa Giai Ninh lắc đầu, nói: “Không sao, đều là việc ngoài ý muốn thôi.” Cô ngừng giây lát: “Các ông sẽ xử lý ông ấy thế nào?

“Cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ chấp hành pháp luật một cách công bằng.”

Cảnh quan Lý trịnh trọng cam đoan, trong lòng Hứa Giai Ninh lại có chút phức tạp.

Ông Tống nên bị trừng phạt cảnh cáo, nhưng khi nghĩ đến những lý do phía sau, cô lại cảm thấy mọi chuyện không nên đi tới bước này.

Hứa Giai Ninh không biết phải nói sao, đang lúc mâu thuẫn cùng cực thì nghe thấy người đàn ông bên cạnh nói: “Việc ông Tống bắt cóc tiểu Hứa và việc ông ấy truy cứu nguyên nhân cái chết của con trai mình chắc sẽ được xử lý riêng, không ảnh hưởng lẫn nhau phải không?”

Quý Minh Viễn vừa hỏi xong, không chỉ cảnh quan Lý, mà ngay cả trưởng ban Hách ở một bên xem cũng có chút bất ngờ.

Vừa rồi lúc Quý Minh Viễn kiên quyết gọi cảnh sát, trong lòng ông còn thầm cảm thán, nghĩ phần tử trí thức đúng là quá mức nghiêm túc rạch ròi. Nhưng lên nhìn thấy cảnh tượng đó, ông thực sự toát mồ hôi lạnh, con người khi bị ép buộc thực sự có thể làm ra bất cứ chuyện gì. Bây giờ nghe anh hỏi như vậy, hiển nhiên là muốn nói đỡ cho lão Tống, lo cục công an sợ phiền phức mà qua loa không có nguyên tắc với chuyện của con trai ông ấy. Dù biết anh dựa trên lập trường khách quan nhưng trong lòng ông vẫn rúng động. Nhất thời không kìm chế được, trưởng ban Hách nói với cảnh quan Lý: “Đúng thế lão Lý. Chuyện đó của ông ấy rốt cuộc giải quyết thế nào? Trong cục các anh không có điều lệ sao?”

Cảnh quan Lý cũng rất bất lực.

Vốn dĩ phạm nhân bị giam giữ xảy ra chuyện đã đủ khiến bọn họ khổ sở rồi, người nhà còn vì chuyện này mà ầm ĩ khiến ông ấy vô cùng đau đầu, một tháng nay ngủ không ngon, đầu sắp sầu đến hói luôn rồi. Nhưng có thể làm gì được chứ, dù sao cũng là một mạng người.

“Trong cục vừa mở một cuộc họp chuyên đề, cũng đã có nghị quyết. Nhưng còn tùy thuộc vào nhà họ Tống bên này có chấp nhận hay không nữa, suy cho cùng chuyện này chúng tôi cũng…” Cảnh quan Lý xoa xoa tay, thực sự không biết phải nói thế nào. Xui xẻo, đúng là xui xẻo.

Trưởng ban Hách đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của ông ấy, cũng thở dài liếc nhìn Quý Minh Viễn.

Quý Minh Viễn không nói gì thêm: “Giải quyết vấn đề trước mắt này trước đã.”

Cảnh quan Lý ừ một tiếng, vẫy tay dẫn cấp dưới đi lên. Quý Minh Viễn nhìn bọn họ đi xa rồi mới quay lại bảo mọi người đợi chút.

Mọi người đều đồng ý rồi quay lại xe. Chỉ có Hứa Giai Ninh vẫn đứng yên một bên không nhúc nhích.

“Sao vậy?” Quý Minh Viễn hỏi cô.

Hứa Giai Ninh cười, nói không sao.

Cô thật sự không ngờ, vừa rồi anh tức giận như vậy mà vẫn nói giúp ông Tống. Nhưng sau đó nghĩ lại, đây chính là tác phong của anh từ trước đến giờ. Cũng là lý do cô… không thể không thích anh.

*

Bởi vì quá trình và kết quả của sự việc rất rõ ràng nên không lâu sau, cảnh quan Lý đã dẫn ông Tống xuống. Bà Tống cũng phải đến đồn cảnh sát một chuyến, bà lau nước mắt đi theo sau.

Nhìn Hứa Giai Ninh vừa thấy họ bước ra liền xuống xe, ông Tống tràn đầy sự ăn năn hối lỗi, cúi người với cô. Hứa Giai Ninh không phải là không có chút khúc mắc nào, nhưng cô không muốn tạo áp lực tâm lý quá lớn cho một người chỉ có duyên gặp một lần, vì vậy cô chỉ đứng đó, ánh mắt không rời. Lúc này ông Tống mới cảm thấy nhẹ nhõm, đi theo cảnh quan Lý.

Vì là đương sự trực tiếp trong vụ án nên Hứa Giai Ninh cũng phải đến đồn cảnh sát lập biên bản. Đợi đến khi tất cả được giải quyết xong xuôi, chuyến tàu nhóm người định ngồi đến Vũ Thành đã sớm rời đi. Kha Cảnh không khỏi cảm thán, đúng là trời giữ người.

“Thầy Quý, tiếp theo phải làm gì đây?” Đứng ở cửa đồn cảnh sát, cô ấy hỏi Quý Minh Viễn.

“Tôi vừa cùng trưởng ban Hách bàn bạc qua, lát nữa sẽ trở về khách sạn. Hôm nay mọi người đều bị hoảng sợ rồi, nghỉ ngơi một ngày, mai đi Vũ Thành sau.”

“Cũng được, chủ yếu là Giai Ninh.” Kha Cảnh nói xong liền qua xem cổ của Hứa Giai Ninh: “Sớm biết vậy cô đã lên cùng em rồi, cũng tránh được chuyện này. Cô gái xinh đẹp thế này, nếu để lại sẹo trên cổ thì thật đáng tiếc.”

Hứa Giai Ninh đang an ủi Lâm Lạc bị hoảng sợ, nghe được lời này của Kha Cảnh, cô cười nói: “Không sao đâu cô Kha, vết thương không sâu, sẽ không để lại sẹo đâu ạ.”

“Vậy cũng phải cẩn thận, lưỡi dao của ông ấy có sạch không, có bị rỉ sét không, có cần phải đi tiêm phòng uốn ván không?”

Kha Cảnh càng nói càng cau chặt mày lại. Hứa Giai Ninh bật cười, đang định an ủi cô ấy thì đã nghe thấy Quý Minh Viễn bên cạnh nói: “Đề phòng vạn nhất, cứ đi tiêm đi.”

Hứa Giai Ninh: “…”

Quý Minh Viễn lại bổ sung: “Tôi sẽ đi cùng em.”

*

Sau khi quyết định xong, mọi người trở về khách sạn trước.

Vốn dĩ Kha Cảnh muốn đi an ủi Hứa Giai Ninh, nhưng vì cả buổi sáng mọi người căng thẳng lo lắng, lúc này đều đã sa sút tinh thần nên đành thôi.

Ăn xong bữa trưa, mọi người về phòng nghỉ ngơi. Còn Hứa Giai Ninh và Quý Minh thì rời khách sạn, chuẩn bị đi bệnh viện.

“Thầy Quý, vết thương này không sâu, chắc không sao đâu ạ. Thầy cũng mệt cả buổi sáng rồi, về nghỉ ngơi đi.”

Không có Kha Cảnh ở đây, Hứa Giai Ninh bèn nài nỉ Quý Minh Viễn, nào ngờ anh chẳng chút dao động.

“Tiêm xong thì về nghỉ ngơi, tôi hỏi trưởng ban Hách rồi, gần đây có bệnh viện.” Ngừng giây lát, anh lại nói: “Đừng lo, tôi đã tra qua, không đau lắm đâu.”

Hứa Giai Ninh: “…”

Không phải cô sợ tiêm đau…

Thôi được rồi, cô nghe nói tiêm uốn ván phải kiểm tra da trước, cái đó chắc sẽ đau. Nhưng quan trọng hơn là, cô đột nhiên không biết phải đối mặt với Quý Minh Viễn như thế nào. Sau khi cô được cứu, anh dường như có gì đó không đúng. Cô cũng không biết phải nói chuyện với anh thế nào nữa.

Ở phía trước, bóng lưng Quý Minh Viễn đã đi xa, anh đang gọi xe.

Hứa Giai Ninh vùng vẫy vô ích, chỉ có thể đi theo.

*

Vì là buổi trưa nên trong bệnh viện khá ít người.

Hứa Giai Ninh rất nhanh đã tiêm xong, không hề đau như tưởng tượng. Bác sĩ yêu cầu cô quan sát vài phút nên cô ngồi trên băng ghế bên ngoài, chờ Quý Minh Viễn đi thanh toán.

Không lâu sau Quý Minh Viễn đã trở lại, thấy cô ngồi đó, sắc mặt hơi tái, anh hỏi: “Thế nào rồi?”

“Tiêm xong rồi ạ, vẫn ổn, bác sĩ bảo phải quan sát một lúc mới được đi.”

“Cũng được, vậy thì đợi một lát.” Quý Minh Viễn nói xong, ngồi xuống bên cạnh.

Hứa Giai Ninh nhìn phiếu thanh toán trong tay anh, hơi do dự không biết nên cảm ơn hay không. Theo cô thấy thì đây là vấn đề về phép lịch sự, nhưng theo Quý Minh Viễn thì nó dường như là một chuyện khiến người ta tức giận?

Hứa Giai Ninh thật sự không hiểu.

“Thầy Quý…”

Cô ngập ngừng mở miệng, mới chỉ gọi một tiếng, đã bị anh chặn lại.

“Nếu muốn cảm ơn thì miễn đi.”

Hứa Giai Ninh: “…”

Đột nhiên cô cảm thấy tủi thân vô cùng. Dù sao hôm nay cô cũng đã bị hoảng sợ, anh không an ủi cô thì cũng không cần phải đối xử với cô như vậy chứ. Nhưng nghĩ lại, cô có tư cách gì để nhận được sự thương xót từ anh? Dù cho chỉ là một chút?

Biết tâm bệnh cũ của mình lại tái phát, Hứa Giai Ninh lập tức ra lệnh cho bản thân phải bình tĩnh lại.

*

Quý Minh Viễn có thể cảm nhận được sự trầm mặc của Hứa Giai Ninh, anh cũng hơi hối hận vì vừa rồi đã nói mà không suy nghĩ. Nhưng nếu hỏi anh lúc này đang nghĩ gì, thì ngay chính bản thân anh cũng chẳng thể nói rõ được.

Chính xác mà nói, từ lúc nhận được cuộc gọi đó của Hứa Giai Ninh, thần trí anh liền bất chợt bị cuốn vào một vòng xoáy. Anh vừa nghĩ đến việc cứu cô, trong lòng lại vừa dâng lên một loại cảm xúc phức tạp: Lo lắng, nôn nóng, bận tâm.

Là một học sinh cũ, anh có cảm xúc này cũng là điều bình thường. Nhưng nó cuộn trào quá mãnh liệt khiến anh cảm thấy có gì đó không đúng. Có phải anh đã quá quan tâm để ý đến Hứa Giai Ninh rồi không?

Buổi sáng ngồi trên xe, anh vừa sắp xếp xong mạch suy nghĩ, kết quả chưa đầy một tiếng đồng hồ sau, anh đã tự vả mặt mình. Quý Minh Viễn biết không thể tự lừa gạt chính mình nữa rồi, những bước chân tiến về phía cô trong vô thức, ánh mắt nhìn cô, những suy nghĩ về cô từ sâu thẳm trong lòng đều đã chứng minh anh chẳng còn cách nào thờ ơ, không chút động lòng với cô gái này được nữa.

Cách nói này đã được coi là khách sáo rồi. Anh cảm thấy cô đã bắt đầu ảnh hưởng đến thần kinh của anh, hơn nữa anh còn không thể phản kháng.

Nhưng điều này đại diện cho cái gì? Lẽ nào đây chính là thích?

Quý Minh Viễn muốn thử cố gắng nhớ lại cảm giác khi ở bên Trì Táp trước kia, nhưng hồi lâu vẫn không có đầu mối.

*

Nếu như có thể, Quý Minh Viễn tuyệt đối không muốn đi đến bước này. Nhưng mọi chuyện tiến triển đến hiện tại, dường như đã nằm ngoài tầm kiểm soát của anh.

Thở ra một hơi dài, anh nhìn Hứa Giai Ninh.

“Hứa Giai Ninh, những lời tôi muốn nói tiếp theo đây, hy vọng em đừng cảm thấy kinh ngạc.”

Hứa Giai Ninh vừa mới bình tĩnh lại, nghe câu này, cảm xúc lại lần nữa dao động. Cô mím nhẹ môi nói: “Thầy nói đi.”

Quý Minh Viễn im lặng vài giây.

“Trước đây tôi từ chối tình cảm của em, ngoài việc muốn em chăm chỉ học tập ra, quả thực tôi cũng không có suy nghĩ đó với em. Đây là tiêu chuẩn đạo đức cơ bản của người làm nghề giáo, tôi cần phải tuân theo.”

“Nhưng hiện tại, có thể suy nghĩ của tôi đã thay đổi rồi.”

“Có lẽ tôi cũng đã nảy sinh tình cảm với em, rất xấu hổ, nhưng đây là sự thật.”

“Tôi không thể xác định được đây có phải là đáp án mà em muốn hay không, nhưng Hứa Giai Ninh, tôi không thể lừa gạt em thêm nữa, đây là điều tôi thực sự nghĩ tới vào lúc này.”

Hứa Giai Ninh: “…”

Bên tai như vang lên tiếng nổ đùng đoàng, Hứa Giai Ninh cứ ngẩn ngơ như thế rất lâu. Đợi đến khi hiểu ra lời của Quý Minh Viễn, cô đứng bật dậy khỏi băng ghế, nhìn anh với vẻ mặt không thể tin được.

Quý Minh Viễn gần như dùng một hơi nói hết những lời đó, thấy phản ứng của cô, cuối cùng anh cũng cảm thấy hơi đường đột. Nhưng chuyện đã đến nước này, chẳng còn đường về nữa rồi.

“Nếu em không cần câu trả lời của tôi nữa, vậy thì coi như tôi chưa từng nói những lời này. Nhưng nếu em vẫn kiên trì với suy nghĩ ban đầu, vậy thì, em có thể cho tôi chút thời gian không…” Quý Minh Viễn đứng lên, nhìn thẳng vào Hứa Giai Ninh: “Để tôi suy nghĩ thật kỹ.”

“Nếu em xác định đây là điều em muốn, vậy thì tôi sẽ đáp ứng em.”

Tác giả có điều muốn nói:

Đây… Có được coi là tỏ tình không? Haha.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 46"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online