Hãy Để Cô Ấy Đến Bên Tôi - Chương 42
Chương 42: Vướng mắc.
Lâm Lạc im lặng rất lâu, vành mắt dần ngập nước.
Trong lòng Hứa Giai Ninh đấu tranh một hồi, nhưng vẫn mạnh mẽ đè nén xuống, nhìn cô ấy, giả vờ như không hề dao động.
May mà lần này Lâm Lạc không khóc. Cô ấy lau nước mắt, ngẩng đầu lên nói: “Có phải cậu rất coi thường tớ không?”
Hứa Giai Ninh không biết phải nói thế nào.
Theo đuổi tình yêu quả thật không có gì sai, nhưng vì tình yêu mà bỏ qua mọi thứ khác thì hơi cực đoan rồi, không phải ai cũng có thể chấp nhận được. Hứa Giai Ninh cứ nghĩ mình đã đủ điên cuồng, không ngờ Lâm Lạc còn hơn cả cô.
“Tớ không bình luận chuyện đúng sai của cậu, tớ chỉ cảm thấy… cậu phải biết nhìn tình hình.” Sau một hồi im lặng, Hứa Giai Ninh chán nản, khô khan nói.
Lâm Lạc lại khóc, khóc rất không giống cô ấy.
“Giai Ninh, tớ xin lỗi. Thực sự xin lỗi.”
Hứa Giai Ninh có lúc cứng rắn, có lúc lại rất dễ mềm lòng.
Chẳng hạn như lúc này, thấy Lâm Lạc khóc như vậy, sao cô có thể không biết là cô ấy thật sự buồn chứ, cũng không đâm kim vào lòng cô ấy thêm nữa. Cô bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Lạc.
“Mao Mao, cậu có lỗi với tất cả bọn tớ một lần có lẽ chẳng sao cả, nhưng cậu không thể cứ luôn có lỗi với chính mình. Mấy ngày nay tớ cũng chứng kiến cậu và Hàn Dương qua lại, cãi vã bao nhiêu lần tự cậu rõ. Thật sự không phải anh ta thì không được sao?”
Không được xen vào chuyện riêng của người khác là nguyên tắc từ trước đến nay của Hứa Giai Ninh, nhưng suy cho cùng cô cũng đã có tình bạn với Lâm Lạc, cho dù khó nói thì cô vẫn phải nói ra. Cô nghĩ dựa vào tình cảm của Lâm Lạc dành cho Hàn Dương, cô ấy chắc chắn sẽ lập tức đáp lại như đinh đóng cột rằng không phải anh ta thì không được. Nhưng Lâm Lạc không có, cô ấy chỉ im lặng, rồi lại trầm mặc.
“Giai Ninh, cậu muốn biết câu chuyện của tớ và Hàn Dương không?”
Hứa Giai Ninh: “…” Cô thở dài một hơi: “Được.”
*
Kể ra cũng không phải là một cuộc gặp gỡ kinh thiên động địa gì.
Ở trong trường đại học, một đôi nam nữ quen biết nhau, ngoài đủ loại gặp gỡ tình cờ ra, còn xen lẫn những nhân tố con người, cũng chính là mấy kiểu như này: Bạn bè giới thiệu, hoạt động câu lạc bộ, hoạt động của khoa, của Học viện và các khóa học tự chọn của trường…
Lâm Lạc và Hàn Dương đều là sinh viên tốt nghiệp từ Đại học Vũ Thành, tuy là một ngôi trường thuộc dự án 211(1) nhưng lại trực thuộc Bộ Giáo dục, được xây dựng cùng với Bộ Công nghiệp và Công nghệ thông tin, là trường đại học trọng điểm về lĩnh vực công nghệ thông tin và truyền thông.
(1)Dự án 211 là dự án xây dựng khoảng 100 trường đại học mà chính phủ Trung Quốc tập trung xây dựng để phát triển kinh tế xã hội trong thế kỉ 21.
Hồi đại học Lâm Lạc thuộc Học viện Quản lý, Hàn Dương thuộc Học viện Năng lượng kỹ thuật và Môi trường, hai Học viện chẳng có chút liên quan gì với nhau, ngay cả ký túc xá cũng chia thành hai khu đông tây, sở dĩ quen biết là do một hoạt động của khoa và Học viện.
Đó là hồi họ mới vào năm nhất, gần đến cuối năm, hai lớp chuyên ngành của Học viện Quản lý mà Lâm Lạc học quyết định cùng hai lớp chuyên ngành công trình môi trường của Học viện Năng lượng kỹ thuật và Môi trường tổ chức hoạt động hữu nghị. Cụ thể hai chuyên ngành này kết hợp với nhau thế nào, người bên dưới đều không rõ lắm, đợi đến lúc mọi người đều biết thì thời gian đã được ấn định, chính là vào tối ngày 31 tháng 12.
Ban đầu Lâm Lạc không muốn đi. Trước nay cô đều không nhiệt tình với các hoạt động của lớp, ngoài tính lười biếng ra, càng nhiều hơn là vì quan hệ của cô với mọi người trong lớp rất bình thường. Ví dụ như hoạt động lần này, khi ba người khác trong ký túc xá biết tin liền quay lại thảo luận với nhau xem nên mặc gì trang điểm thế nào. Còn người luôn tự hào mình là người thời trang nhất như cô lại ngồi ở đó, không ai thèm ngó ngàng tới, khiến cô cảm thấy thật nhàm chán và chẳng có hứng thú.
Đương nhiên cuối cùng cô vẫn đi, hơn nữa còn ăn mặc cực kỳ đẹp, vừa bước vào trung tâm hoạt động đã lập tức thu hút sự chú ý. Không phải Lâm Lạc không cảm nhận được ánh mắt ghen tị hoặc khinh thường của ba người còn lại trong ký túc, thậm chí cả những nữ sinh khác trong lớp, trong lòng cô càng chắc chắn quyết định của mình là đúng: Không phải các người không thích tôi sao? Vậy thì tôi sẽ cho các người thấy dáng vẻ những người khác thích tôi!
Có điều rất nhanh Lâm Lạc liền hối hận. Cô đã đánh giá quá cao chất lượng nam sinh của Học viện Năng lượng kỹ thuật và Môi trường. Nhìn qua nhìn lại chẳng có mấy người đẹp trai, hơn nữa đều quê mùa, không biết khiêu vũ, cũng chẳng khéo miệng. Lâm Lạc nhanh chóng lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, đám nam sinh cảm nhận được sự ghét bỏ của cô cũng cố gắng hết sức không tự rước xui xẻo vào thân nữa, thế là còn chưa qua nửa buổi hoạt động, bên cạnh Lâm Lạc gần như đã chẳng còn ai.
Đám nữ sinh ban đầu ghen ghét khinh thường cô đã sớm phát hiện ra tình huống này, ở một bên lén lút chỉ trỏ, cười nhạo. Lâm Lạc không chịu được, vừa đứng dậy chuẩn bị rời đi thì một nam sinh bước tới, muốn mời cô khiêu vũ. Nam sinh này rất đẹp trai nhưng Lâm Lạc vẫn chưa đồng ý ngay, vì chân cô bị trẹo rồi, không thể nhịn đau mà nhảy được.
Sau khi cô lúng túng nói ra tình huống, nam sinh như bừng tỉnh: “Bảo sao cậu đẹp vậy mà lại cứ ngồi đây một mình, đau lắm không? Có cần đưa cậu đi khám không?”
Nụ cười đẹp trai tỏa nắng và sự quan tâm không chút che giấu của nam sinh khiến Lâm Lạc hơi cảm động. Quan trọng hơn là lời nịnh nọt anh ta vừa nói kia đã bất động thanh sắc giúp cô giải vây, rất giữ thể diện cho cô. Lâm Lạc giả vờ suy nghĩ một chút, dè dặt đưa tay ra, nói: “Được thôi, cậu đưa tôi đến phòng y tế trường đi.”
Tối hôm ấy, nam sinh không chỉ đưa cô đến phòng y tế mà còn đạp xe chở cô về ký túc. Khi cả hai đứng dưới toà nhà ký túc chào tạm biệt, nam sinh nói cô đủ cao rồi, sau này tham gia các hoạt động đừng đi giày cao gót nữa. Lâm Lạc không khỏi trợn tròn hai mắt, thầm nghĩ trai thẳng biết cái gì chứ, miệng lại nói: 1m68 đủ cao rồi ư? Cậu thật không có sự cầu toàn.
Nam sinh đột nhiên bật cười: “Đủ rồi, tớ cao 1m82, hai chúng ta vừa hay là khoảng chênh lệch chiều cao đáng yêu nhất.”
Lâm Lạc tự nhận mình cũng không phải là một kẻ dễ lừa, nhưng khi nghe thấy câu nói đó của nam sinh, trái tim cô chợt rung động, trong lòng cô nghĩ: Nam sinh này cũng thật thú vị.
*
Nam sinh này chính là Hàn Dương.
Sau đó, Lâm Lạc coi như đã quen biết Hàn Dương. Chưa đến hai tháng sau, hai người đã ở bên nhau.
Đúng như Lâm Lạc nghĩ, Hàn Dương thật sự rất thú vị, đối xử với cô rất tốt, rất bao dung. Ở bên Hàn Dương, lần đầu tiên Lâm Lạc cảm thấy hoá ra được một người thích là điều tuyệt vời như vậy, trong lòng cô nghĩ cuối cùng mình cũng đã tìm được đúng người rồi. Nhưng điều Lâm Lạc không biết là, anh ta có thể đối xử rất tốt với cô thì cũng có thể đối xử với người khác như vậy.
Lúc cô bắt đầu ý thức được Hàn Dương không có ranh giới rõ ràng giữa nam và nữ là sau khi hai người ở bên nhau một tháng, đối với chuyện này Lâm Lạc cũng tự an ủi mình rằng, những người đó đều là bạn của anh, đối xử tốt với bạn bè là điều nên làm. Nhưng khi tình cảm cô dành cho Hàn Dương càng sâu đậm, cô càng không thể nhìn anh ta tốt với những cô gái khác, hai người bắt đầu vì vậy mà cãi vã.
Hàn Dương rất không hiểu, không hiểu tại sao sau khi có bạn gái lại phải vạch rõ ranh giới với những bạn nữ khác. Mặc dù chơi đùa với những người đó đôi khi sẽ không quá giữ chừng mực, nhưng anh ta tự nhận giới hạn nên giữ thì mình vẫn giữ được, chưa từng phản bội Lâm Lạc. Anh ta không hiểu, tại sao cô cứ phải nắm mãi không buông điểm này.
Hai người đã cãi nhau rất nhiều lần vì chuyện này, hai bên đều từng thỏa hiệp, nhưng rồi vẫn có mâu thuẫn. Đổi lại là người khác, nếu thực sự không chịu được thì đã chia tay rồi. Nhưng Lâm Lạc không nỡ, Hàn Dương cũng vậy, chỉ đành cứ chia chia hợp hợp như thế. Đợi đến một ngày nào đó có một người không thể kiên trì nổi nữa, có lẽ mới có thể hoàn toàn chia tay.
*
Hứa Giai Ninh nghe câu chuyện của hai người, hồi lâu không nói gì.
Sau một hồi im lặng, Lâm Lạc nhẹ giọng hỏi: “Giai Ninh, cậu nói tớ nên làm gì đây?”
Hứa Giai Ninh cũng không biết nên làm gì, nhìn nhau một lúc, cô nói: “Nếu tớ bảo chia tay, cậu có làm theo không?”
Lâm Lạc không nói gì, vành mắt lại đỏ lên. Hứa Giai Ninh hiểu rồi, cô thở dài bất lực nói: “Đừng nghĩ nữa, đi tắm rửa rồi ngủ một giấc trước đi.”
Lâm Lạc lau nước mắt gật đầu.
Vì không yên tâm nên Hứa Giai Ninh vẫn luôn ở trong phòng với Lâm Lạc. Đợi cô ấy ăn xong, đi tắm rồi nằm trên giường ngủ thiếp đi, cô mới thở phào nhẹ nhõm, tim cũng trở về đúng chỗ. Đột nhiên cảm thấy ở trong phòng hơi ngột ngạt, xác định Lâm Lạc đã thật sự ngủ say, cô giúp cô ấy điều chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, rồi khoác áo vào, mang theo thẻ phòng đi ra ngoài.
Lúc này nhóm Kha Cảnh đã trở về từ bữa tiệc, gọi điện đến hỏi thăm tình hình của Lâm Lạc. Hứa Giai Ninh không biết Quý Minh Viễn đã nói thế nào với cô ấy, bèn bảo Lâm Lạc không khoẻ nên mới không đi dự tiệc.
May mà Kha Cảnh không hỏi nhiều, chỉ dặn cô chăm sóc Lâm Lạc cho tốt, có vấn đề gì thì liên lạc kịp thời. Hứa Giai Ninh trả lời, cúp điện thoại rồi cất lại vào túi.
*
Lúc này trong khách sạn vẫn có người qua kẻ lại, Hứa Giai Ninh đi loanh quanh, vào thang máy lên tầng cao nhất.
Lúc vừa vào ở khách sạn này, nữ cán bộ phụ trách tiếp đón của cục dân chính từng giới thiệu qua với họ, nói trên tầng cao nhất của khách sạn có một đài quan sát. Ở trên đó có thể nhìn bao quát toàn cảnh thành phố lúc về đêm, thời tiết đẹp còn có thể nhìn thấy dãy núi phía xa xa. Nghe nói có người dùng kính viễn vọng nhìn thấy cả gấu trúc. Mọi người nghe xong liền cười bảo có thời gian phải lên xem mới được, nhưng mấy ngày nay vẫn luôn bận điều tra nghiên cứu, chẳng có chút thời gian rảnh nào.
Vào khoảnh khắc đẩy cửa tầng thượng, Hứa Giai Ninh liền cảm thấy gió ở đây rất lớn, quần áo cô đang mặc hơi mỏng. Nhưng cô không lùi bước, quấn áo lại rồi mở cửa bước ra.
Đúng như nữ cán bộ nói, tầm nhìn ở đây vô cùng rộng, ánh đèn thành phố nối liền nhau tạo thành một dải ngân hà, như thể bị cô dẫm dưới chân vậy. Hứa Giai Ninh cố gắng nhìn rõ đường nét của dãy núi phía xa nhưng suy cho cùng đã quá muộn, cho dù có thì cũng đã bị màn đêm nuốt chửng không thể nhìn thấy nữa.
Hứa Giai Ninh không nhúc nhích, mặc cho làn gió đêm thổi qua, một lúc sau, cô mới thở ra một hơi.
Sau khi nói chuyện với Lâm Lạc, tâm trạng của Hứa Giai Ninh có vài phần kìm nén. Sự kìm nén này không chỉ vì Lâm Lạc, mà càng là vì chính cô, còn có Chung Linh nữa. Cô không khỏi nghĩ, rốt cuộc một người có thể cam tâm tình nguyện từ bỏ bao nhiêu vì tình yêu.
Đối với Lâm Lạc, dù cô ấy không nhắc đến, nhưng Hứa Giai Ninh biết cô ấy đã thay đổi rất nhiều vì Hàn Dương, tính tình của cô ấy trước kia có lẽ còn tệ hơn.
Cô ấy từ bỏ sự kiêu ngạo của mình vì Hàn Dương, Hàn Dương cũng không thể không vì cô ấy mà trở nên bao dung hơn, đồng thời hy sinh một số tự do về việc kết bạn. Nhưng hai người trả giá như vậy đổi lại được cái gì? Tình yêu sao? Hay là sự hạnh phúc?
Cũng chẳng thấy đâu.
Còn có Chung Linh. Cô không biết cô ấy đã từng nhận được tình yêu chưa, nhưng cô ấy đã vì nó mà trả giá bằng cả mạng sống. Còn người đàn ông đó, có lẽ sẽ hối hận suốt đời.
Cho nên rốt cuộc tình yêu là gì? Có đơn giản và dễ dàng hay không? Mọi thứ cô biết cho đến hiện tại hình như đều quá khó, quá khó rồi, bao gồm cả bản thân cô.
Không.
Trong lòng Hứa Giai Ninh thầm phủ nhận câu nói cuối cùng kia.
Không bao gồm cô.
Cô có tư cách gì để nói về tình yêu? Ranh giới của tình yêu cô còn chưa chạm tới được.
Hứa Giai Ninh nở một nụ cười khổ, bị gió thổi ho vài tiếng nên muốn rời đi. Mà đúng lúc này, có người đẩy cửa bước ra từ bên trong.
Hứa Giai Ninh quay đầu lại, nhìn thấy một bóng dáng và khuôn mặt quen thuộc.
“Thầy Quý.”
Cô lẩm bẩm gọi tên người đó.
Tác giả có điều muốn nói:
Lâm Lạc là một cô gái nhìn thì có vẻ hạnh phúc nhưng thực ra lại rất thiếu thốn tình cảm. Sự xuất hiện của Hàn Dương tựa như là cứu tinh của cô ấy nhưng thực chất lại là một kiếp nạn. Tôi chợt nghĩ, nếu cũng sắp xếp một chú già cho cô ấy thì sao nhỉ, *bối rối* hahahaha.