Hãy Để Cô Ấy Đến Bên Tôi - Chương 40
Chương 40: Rung động.
Từ xa Tào Bân đã nhận ra bóng lưng của Hứa Giai Ninh, lúc đầu anh ta còn nghi ngờ không biết có phải cô không, thử lên tiếng gọi, thấy cô gái quay lại, quả nhiên là cô.
Thấy sắc mặt cô thay đổi rõ rệt, khoé môi Tào Bân nhếch lên một nụ cười xấu xa, đưa hành lý cho người bạn đi cùng, anh ta nghênh ngang bước về phía Hứa Giai Ninh.
“Ôi duyên phận, sao lại chạm mặt ở đây rồi?” Tào Bân cười, nhìn sang Lâm Lạc hồng hồng non mềm ở bên cạnh, mặt anh ta thoáng gợn sóng: “Cô em này là ai vậy, rất xinh đẹp nha.”
Lâm Lạc vừa liếc mắt đã nhìn ra Tào Bân không mang theo ý tốt mà tới, nghe anh ta nói vậy thì lập tức khinh thường. Cô ấy trừng mắt với anh ta một cái, hỏi Hứa Giai Ninh: “Giai Ninh, người này là ai vậy?”
Vào khoảnh khắc nhìn thấy Tào Bân, tay chân Hứa Giai Ninh bắt đầu run nhẹ. Bị ánh mắt trêu ghẹo của anh ta nhìn chằm chằm, cô từ từ bình tĩnh lại, nói với Lâm Lạc: “Là anh họ bên đằng thím tớ.”
Lâm Lạc nói: “Con của chú cậu?”
“Không.” Hứa Giai Ninh mặt không cảm xúc nói: “Là cháu trai bên ngoại của thím tớ, quen thôi, không phải thân thích.”
Lâm Lạc: “…”
Quan hệ phức tạp vậy á, vừa nhìn là biết không phải họ hàng qua lại thân thiết. Sau khi rút ra được kết luận này, Lâm Lạc không thèm để ý tới Tào Bân nữa, cúi đầu tiếp tục nghịch điện thoại.
Tào Bân chẳng hề quan tâm đến sự lạnh nhạt của cô gái. Hai tay anh ta đút túi quần, cà lơ phất phơ nhìn Hứa Giai Ninh: “Nghe nói cô không đến nhà dì và dượng tôi chúc Tết?”
“Liên quan gì đến anh?” Hứa Giai Ninh lạnh lùng hỏi.
Tào Bân cười: “Được đấy Hứa Giai Ninh, có bản lĩnh rồi, đã không còn là cái thời cô phải bám theo họ nữa rồi.”
“Bản lĩnh hơn nữa cũng chẳng bằng anh. Có anh ở đó, bên cạnh Dương Hồng không đến lượt tôi phải hiếu kính.”
Hứa Giai Ninh hiếm khi nói những lời gay gắt như vậy, Lâm Lạc nghe thấy hơi bất ngờ. Cảm nhận được bầu không khí căng thẳng giữa hai người, cô ấy còn đang do dự không biết có nên giúp hay không, ngẩng đầu lên đã thấy thầy Quý Minh Viễn tới.
Quý Minh Viễn cũng vừa mới nhìn thấy một người đàn ông đứng trước mặt Hứa Giai Ninh, thấy sắc mặt cô cực kỳ khó coi, anh liền chào hỏi mấy người bên kia rồi bước tới.
“Hứa Giai Ninh, có chuyện gì vậy?”
Giọng nói này, mang theo chút khiển trách.
Hứa Giai Ninh sửng sốt, vội ngoan ngoãn nói: “Xin lỗi thầy Quý. Gặp người quen nên nói chuyện vài câu, làm chậm trễ thời gian rồi ạ.”
Quý Minh Viễn thấy cô hiểu ý mình, rất hài lòng gật đầu: “Mau qua bên đó tập trung đi, chỉ đợi em và Lâm Lạc nữa thôi.”
“Vâng ạ.”
Hứa Giai Ninh nhìn cũng chẳng thèm nhìn Tào Bân lấy một cái, kéo Lâm Lạc rời đi. Quý Minh Viễn bước chậm lại, ở phía sau liếc nhìn Tào Bân.
Tào Bân vốn còn muốn gọi Hứa Giai Ninh, nhưng khi đối diện với ánh mắt của người đàn ông này, không hiểu sao anh ta bỗng thấy sợ.
“Anh là ai?”
Anh ta tỏ vẻ hung dữ hỏi một câu, Quý Minh Viễn không nói gì, quét mắt nhìn anh ta một lượt rồi bỏ đi.
Tào Bân: “…”
Bên này, nhóm Lâm Thành rất nhanh đã ghép xe rời đi. Tào Bân đứng bất động tại chỗ hồi lâu, một người bạn đi cùng lon ton chạy tới tìm anh ta: “Anh Tào, có đi hay không đây, anh Triệu bên kia đang giục rồi!”
Tào Bân không muốn đi.
Vì vẫn luôn lang bạt ở bên ngoài nên mấy năm rồi anh ta chưa về nhà đón tết, cũng chẳng gặp Hứa Giai Ninh. Không dễ gì mới chạm mặt ở đây, thù mới hận cũ đồng thời dâng lên, anh ta không muốn cứ thế bỏ qua. Nhưng không thể đắc tội anh Triệu được, người đàn ông vừa rồi hình như cũng không dễ chọc…
Tào Bân nhổ một cục đờm, nói: “Đi!”
*
Ở bên này, sau khi nhóm Lâm Thành lên xe, Quý Minh Viễn mới nhớ đến việc hỏi Hứa Giai Ninh người vừa rồi là ai.
Tim Hứa Giai Ninh vẫn đang đập điên cuồng, một lúc sau cô mới đáp: “Là con một người họ hàng của thím em, em gọi anh ta là anh họ.”
Lần này đến lượt Quý Minh Viễn bất ngờ.
Nãy nhìn điệu bộ hai người giương cung bạt kiếm anh còn tưởng người đàn ông đó đến gây chuyện, không nghĩ tới lại có quan hệ như vậy. Quý Minh Viễn cảm thấy khó hiểu, nhưng nhìn khuôn mặt nghiêng của cô gái, anh biết cô không muốn nói nhiều nên cũng không hỏi thêm nữa.
Lúc sáng bên Yên Thành đã thông báo qua với các bộ ngành liên quan của Tần Thành nên lần này việc ăn ở và đi lại tại Tần Thành của nhóm nghiên cứu đều do bên ấy sắp xếp.
Họ ở một khách sạn rất đặc sắc trong khu vực. Đội tiếp đón của Tần Thành vốn còn định tổ chức tiệc chiêu đãi, nhưng nhóm nghiên cứu nghĩ đến việc ngồi tàu xe cả ngày đã mệt mỏi rã rời rồi nên từ chối. Sau khi cùng nhau ăn tối trong nhà hàng của khách sạn, mọi người ai về phòng nấy.
Hứa Giai Ninh vẫn ở cùng phòng với Lâm Lạc, hai người về phòng, trải chăn ga mình mang theo xong liền nằm phịch xuống giường. Lâm Lạc vừa nằm xuống đã móc điện thoại ra, lúc sáng ở trên tàu cô đã liên lạc được với Hàn Dương. Theo như Hàn Dương nói thì điện thoại của anh ta rơi xuống nước nên mới mất liên lạc lâu như vậy, sửa xong cái là anh ta vội vàng gọi lại cho Lâm Lạc ngay. Lâm Lạc vẫn muốn lạnh nhạt với anh ta chút, nhưng cũng chẳng kiên trì được bao lâu, vừa lên tàu, hai người đã nói chuyện vui vẻ đến quên cả trời đất.
Nhìn Lâm Lạc cứ dán mắt vào điện thoại cười ngốc mãi, Hứa Giai Ninh chỉ cảm thấy thật tốt. Cho dù trong mắt cô Hàn Dương thuộc loại người “cao không với tới”, nhưng ít nhất lúc này Lâm Lạc hạnh phúc là thật. Tận hưởng hiện tại, có lẽ đủ rồi.
Bụng dưới vẫn còn hơi đau, sau khi uống một cốc trà nóng, Hứa Giai Ninh quyết định ra ngoài đi dạo.
Hiện tại đã gần chín giờ tối, trong khách sạn vẫn có người đi lại. Hứa Giai Ninh đi thang máy đến một cửa hàng tiện lợi ở tầng hai, đang định bước vào thì nhìn thấy Quý Minh Viễn ở sảnh tầng một.
Người đàn ông vắt chiếc áo khoác trên cánh tay, cổ áo sơ mi hơi mở ra, ung dung thoải mái đứng nói chuyện với ai đó. Mặt thoáng vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn mang theo chút ý cười, hiển nhiên cuộc trò chuyện này khiến anh vui.
Hứa Giai Ninh thấy anh thì không thể bước tiếp nổi nữa, cứ đứng đó ngơ ngác nhìn anh. Nghĩ đến điệu bộ cảnh giác nhìn chằm chằm Tào Bân ở ga tàu của anh khi nãy, trong lòng cô lại dâng lên một sự ấm áp. Bất kể lúc nào, người đàn ông này cũng chưa từng khiến cô thất vọng, đều trực tiếp hoặc gián tiếp bảo vệ tôn nghiêm và tâm hồn yếu đuối mỏng manh của cô. Đôi khi cô còn hơi ghét anh, nghĩ nếu anh thực sự không muốn dính dáng đến cô thì đừng quan tâm cô như vậy nữa, để cô tự sinh tự diệt đi. Nhưng mà sâu thẳm trong trái tim luôn có một âm thanh nói, anh sẽ không như vậy, cô thích chính là anh như thế.
Hứa Giai Ninh nhìn Quý Minh Viễn, mắt ẩm ướt.
*
Trong lúc vô tình, Quý Minh Viễn đã nhìn thấy Hứa Giai Ninh đứng sau lan can tầng hai.
Ban đầu anh định ăn xong sẽ đi lên, kết quả có một cán bộ trẻ trong đội tiếp đón của Tần Thành chạy đến chào hỏi, nói trước đây khi học tiến tu MPA(1) tại Đại học Thanh Hoa đã học một môn của anh. Chàng trai nói chuyện mạch lạc, có tình có lý, rõ ràng là người làm việc nghiêm túc và biết suy nghĩ. Người như vậy được Quý Minh Viễn tán thưởng nhất, vậy nên anh ở lại nói chuyện phiếm với anh ta. Cũng không biết từ khi nào anh bỗng cảm thấy có một ánh mắt luôn dán chặt vào mình, kết quả ngẩng đầu lên thì thấy Hứa Giai Ninh.
(1)Bằng thạc sĩ quản trị công (tiếng Anh: Master of Public Administration – MPA) là một văn bằng đào tạo về các vấn đề công cộng, để chuẩn bị cho người học có thể làm việc ở các vị trí quản trị của nhà nước hay các tổ chức phi chính phủ.
Cô gái mặc chiếc áo hoodie đen, gương mặt nhỏ dưới ánh đèn rực rỡ tái nhợt. Cũng may vẻ mặt vẫn được coi là bình tĩnh, cô lẳng lặng đứng đó nhìn anh.
Quý Minh Viễn hiếm khi bị cô nhìn không chút che giấu như vậy, tưởng cô có việc gì. Đang định cắt ngang cuộc trò chuyện với chàng trai trẻ thì cô chợt cười với anh. Nụ cười ấy rất ngọt ngào và ấm áp. Như có hàng ngàn vì sao ẩn sau đôi mắt ấy, khiến thế giới của anh bỗng chốc bừng sáng.
Quý Minh Viễn nhìn thấy bỗng giật mình, nhất thời cứ sững lại tại đó. Nhưng Hứa Giai Ninh lại rời đi, cô như không có chuyện gì xảy ra, đẩy cửa bước vào cửa hàng tiện lợi phía sau mình.
Quý Minh Viễn sửng sốt hồi lâu, cho đến khi người cán bộ trẻ gọi anh: “Thầy Quý, có chuyện gì sao?”
Quý Minh Viễn mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại được, nhìn người đàn ông trước mặt, thoáng chốc bàng hoàng.
“Không sao.”
Anh cười, nói như không có chuyện gì. Nhưng ở nơi nào đó trong lòng lại đang rục rịch, hồi lâu vẫn không thể yên lòng.
—–
Nhờ có chuẩn bị tốt từ trước, việc triển khai nghiên cứu khá thuận lợi.
Dưới sự hỗ trợ của cục dân chính Tần Thành, ủy ban vệ sinh và kế hoạch hóa gia đình, nhóm nghiên cứu của Tây Đại đã đến thăm hỏi gần một trăm hộ gia đình mất đi con một, phân phát gần ba trăm bảng khảo sát hợp lệ, có được cái nhìn và hiểu biết tổng quan về tình hình hiện tại của những người cao tuổi trong gia đình mất đi con một ở Tần Thành.
Vì thời gian gấp rút nên tất cả thành viên trong nhóm nghiên cứu đều ngày đêm rong ruổi, đi sớm về khuya vô cùng vất vả. Sau một ngày mệt mỏi thì chỉ còn chút sức để ăn, đến nói một câu cũng lười. Vậy mà trong tình huống này, vẫn có người có thể phân tâm cãi nhau với bạn trai được. Người này đương nhiên là công chúa nhỏ, bạn học Lâm Lạc.
Hứa Giai Ninh ở cùng phòng với cô ấy, thường xuyên bị giày vò đến thê thảm, mỗi khi cô chật vật tắm rửa xong gục xuống giường, bạn học Lâm Lạc lại bắt đầu trốn vào phòng tắm. Lúc hai người ngọt ngào còn đỡ, chỉ sợ một người không ổn là bắt đầu cãi nhau, nếu lúc đó Lâm Lạc khóc lóc ầm ĩ, thì đêm ấy cô đừng hòng nghĩ đến việc ngủ.
Chiều hôm đó, hiếm có một ngày hoàn thành nhiệm vụ nghiên cứu sớm hơn dự kiến, cả nhóm trở về khách sạn. Hứa Giai Ninh về phòng thay quần áo, thấy Lâm Lạc vẫn trốn trong phòng tắm chưa chịu ra bèn bước lên gõ cửa.
“Mao Mao, cô Kha bảo tối nay có bữa tiệc do ủy ban vệ sinh và kế hoạch hóa gia đình sắp xếp, bảo chúng ta xuống lầu tập hợp sớm một chút. Cậu mau ra ngoài thay quần áo đi, đừng nói chuyện nữa.”
Bình thường dù có không vui đến mấy Lâm Lạc cũng sẽ trả lời cô một tiếng lấy lệ, nhưng lần này Hứa Giai Ninh đợi mãi vẫn không thấy gì. Bất đắc dĩ cô đành phải mở cửa đi vào, thấy Lâm Lạc đang ngồi ngây ngốc trên bồn cầu.
“Sao thế?”
Cô bước tới khua khua tay trước mặt cô ấy.
Lâm Lạc khẽ chớp mi, bắt đầu khóc.
Hứa Giai Ninh thầm kêu lại bắt đầu rồi, nhưng còn chưa kịp an ủi cô ấy, Thạch Nhụy đã gửi tin nhắn đến nói có một chiếc túi để quên ở chỗ cô, muốn qua lấy.
Cảnh tượng này sao có thể để Thạch Nhụy trông thấy được. Hứa Giai Ninh đành phải trả lời lại nói sẽ mang qua cho cô ấy, sau đó vội vàng đi ra ngoài. Vì nói đến một số chủ đề liên quan tới nghiên cứu nên cô nán lại phòng Thạch Nhụy một lúc, đợi đến khi quay về thì Lâm Lạc đã không còn ở trong phòng nữa.
Hứa Giai Ninh tưởng cô ấy đi tìm chỗ để cãi nhau với Hàn Dương nên không quá để ý. Nhưng mà gần mười phút trôi qua, lúc Kha Cảnh ở trong nhóm giục mọi người xuống lầu, cô bắt đầu lo lắng, vội vàng gọi điện cho Lâm Lạc.
Nhưng người này không nghe máy, điện thoại liên tục phát ra âm báo bận. Hứa Giai Ninh không còn cách nào khác ngoài việc ra ngoài tìm.
Những nơi Lâm Lạc có thể đến Hứa Giai Ninh đều đã tìm một lượt, vẫn không thấy người đâu. Mắt thấy đã sắp đào hết ba tấc đất của khách sạn, Kha Cảnh cũng đã gọi vài lần giục giã, Hứa Giai Ninh hoảng loạn không dám che giấu nữa, đợi đến khi chuông điện thoại lần nữa vang lên, cô bắt máy rồi nói: “Cô Kha, không thấy Lâm Lạc đâu cả.”
Đầu dây bên kia im lặng giây lát.
“Em nói gì?”
Một giọng nam rõ ràng, trầm thấp quen thuộc. Là giọng nói của Quý Minh Viễn.