Hãy Để Cô Ấy Đến Bên Tôi - Chương 34
Chương 34: Ngốc nghếch.
“Thầy Quý, thầy chưa ăn tối ạ?” Sau một hồi kinh ngạc, Hứa Giai Ninh hỏi.
“Lúc tới có ăn một ít rồi.” Quý Minh Viễn nói: “Chỉ là nơi này hơi vắng vẻ, cũng không tiện bắt taxi.” Anh ngừng lại giây lát: “Tôi sẽ lái xe đưa các em đến đó.”
Hứa Giai Ninh: “…” Vậy không phải là làm phiền anh rồi sao?
Nhưng Lâm Lạc lại nói: “Vâng ạ, cảm ơn thầy Quý!” Cô ấy vui vẻ khoác tay Hứa Giai Ninh bên cạnh: “Giai Ninh, được ăn đồ nướng rồi.”
Hứa Giai Ninh: “…” Cô ngước lên nhìn Quý Minh Viễn, người đàn ông đã thay một bộ quần áo bình thường thoải mái, tóc còn hơi ướt, hiển nhiên là vừa mới tắm xong. Nếu cùng bọn cô đến quán nướng thì có phải lúc về sẽ lại phải tắm lần nữa không? Quần áo cũng thay mất công rồi. Không hiểu tại sao, Hứa Giai Ninh đột nhiên không muốn Quý Minh Viễn đi cùng.
“Thầy Quý, giờ này thầy xuống đây là có việc gì sao?”
Hứa Giai Ninh cố ý nhắc nhở anh đừng quên việc riêng của mình, không ngờ Quý Minh Viễn chỉ nhướng mày nói: “Đi xuống lấy đồ chuyển phát nhanh.”
*
Lúc đến khách sạn Quý Minh Viễn mới phát hiện đã quên mang theo một tập tài liệu, không muốn quay lại lấy vì nguy cơ tắc đường nên anh đã gọi bên giao hàng. Bên kia sau khi nhận đơn đã giao hàng nhanh chóng, anh nhận được điện thoại bèn xuống lấy.
Lấy tài liệu xong, Quý Minh Viễn lái xe tới dừng lại dưới bậc thềm, mở cửa để các cô lên. Lâm Lạc vô cùng vui vẻ lên xe, còn vẫy tay với cô. Lúc này Hứa Giai Ninh có không muốn cũng chẳng còn cách nào, hai má hơi nóng, cô lên xe theo. Sau khi nhắc nhở họ thắt dây an toàn, Quý Minh Viễn nhấn ga lái xe vào đường chính.
“Thầy Quý, quán thầy dẫn chúng em đến có cà tím nướng không ạ?” Lâm Lạc nhớ mãi không quên nói.
“Chắc là có.” Quý Minh Viễn quan sát tình hình trên đường, nói: “Ông chủ có một vườn rau, bên trong trồng rất nhiều loại, muốn ăn gì có thể hái tại chỗ.”
“Tuyệt vậy á?” Lâm Lạc vui vẻ: “Để em nghĩ xem nên ăn gì!”
Hứa Giai Ninh không bất cẩn như Lâm Lạc, cô liếc nhìn giờ trên điện thoại, hỏi: “Thầy Quý, sắp tám giờ rồi, nếu giờ qua có phải ông chủ đã chuẩn bị đóng cửa rồi không?”
“Đồ nướng chủ yếu làm vào ban đêm, nào có chuyện đóng cửa sớm như vậy.”
Hứa Giai Ninh: “…” Anh còn rất rõ nha, lẽ nào cũng thường xuyên ăn món này?
Hứa Giai Ninh không khỏi liếc nhìn về phía ghế lái, người đàn ông mặc bộ quần áo thoải mái trông trẻ hơn bình thường mấy phần, e rằng nói tiến sĩ vừa tốt nghiệp cũng sẽ có người tin. Từng dãy đèn đường từ bên ngoài chiếu vào trong xe làm tôn lên từng đường nét rõ ràng trên gương mặt anh, bàn tay to lớn đặt trên vô lăng, mỗi lần di chuyển như khẽ xoa trái tim cô. Hứa Giai Ninh cảm thấy tim đang đập nhanh hơn, cô không dám nhìn nữa, vội vàng rời ánh mắt đi.
Quý Minh Viễn cũng đã thấy phản ứng của Hứa Giai Ninh qua gương chiếu hậu. Nhìn dáng vẻ có phần mất tự nhiên của cô, tuy hơi kinh ngạc nhưng anh cũng không còn thấy quá kỳ quái nữa.
Quý Minh Viễn đại khái đã đoán được nguyên nhân khiến cô gái này như vậy, có lẽ là do anh nói ra bốn chữ ấy. Cô thông minh như thế, không thể không hiểu anh làm vậy là muốn dụ cô móc câu cho nên mới có phần bối rối và lúng túng. Dù sao thì anh đã không còn coi mình là giáo viên của cô nữa nên mới nói kiểu lời như vậy. Mà cũng chính phản ứng này đã giúp Quý Minh Viễn nhìn ra được nội tâm của cô. Cô gái này thế mà lại là kiểu miệng hùm gan sứa, bề ngoài trông có vẻ như không sợ trời không sợ đất, khí thế liều lĩnh. Không ngờ lúc xuất hiện vấn đề nghiêm túc cô lại có chút nhát gan.
Điều này khiến Quý Minh Viễn hơi ngạc nhiên đồng thời cũng thấy buồn cười. Uổng công anh luôn cẩn thận từng bước, sợ nói sai một từ, biểu hiện sai một thái độ sẽ khiến cô gái này hiểu nhầm mà rơi vào ‘sự trống rỗng’. Nào ngờ đây chỉ là một con hổ giấy, chọc cái là rách. Cũng vì anh quá sợ sự việc Chung Linh lại lần nữa tái diễn, nếu không lúc đó sau khi xử lý xong mọi việc, anh cũng không đến mức phải vội vàng rời khỏi Tây Đại như vậy, vô duyên vô cớ lại hổ thẹn khi đối diện với Uông Lão.
Khẽ thở dài trong lòng, Quý Minh Viễn hỏi: “Tiểu Hứa, cô Ông bên kia có thái độ thế nào về việc em tham gia dự án này?”
Hứa Giai Ninh còn đang ngẩn người, nghe thấy câu hỏi này, cô hơi sửng sốt.
“Cô ấy rất ủng hộ ạ.”
Lần họp nhóm lúng túng xấu hổ nhất cô từng trải qua lại hiện lên trong đầu, Hứa Giai Ninh cố nén nỗi đau trong lòng xuống nhẹ nhàng trả lời, giọng nói rất bình tĩnh. Quả nhiên, Quý Minh Viễn nghe xong khẽ gật đầu.
Anh vẫn có chút lo lắng về phản ứng của Ông Na, còn từng dò hỏi Kha Cảnh một lần, cô ấy nói không có vấn đề gì lớn. Lại nghĩ dù sao cũng là một đoàn thể, trong lòng có không cam tâm thì chắc cũng chẳng dễ dàng để lộ ra. Đôi khi anh không thích dùng quyền lực đè ép người khác, nhưng nếu có thể đạt được mục đích thì cũng chẳng sao. Bất luận thế nào, anh đều cảm thấy Hứa Giai Ninh thích hợp với bên này hơn.
*
Chưa đến hai mươi phút sau, Quý Minh Viễn đã đỗ xe ở một sân nhỏ ngoài ngoại ô, đến quán nướng rồi.
Hứa Giai Ninh xuống xe nhìn một vòng mới biết tại sao quán nướng này lại có thể có vườn rau, hoá ra là một trang trại cải tạo thành. Cũng khó trách lại độc đáo như vậy.
Đúng như dự đoán của Quý Minh Viễn, lúc này trong quán ồn ào đông đúc, nhưng rất có trật tự. Ông chủ đang bận tiếp khách, thấy có người đi vào vội ngẩng đầu lên, nhìn thấy Quý Minh Viễn liền mừng rỡ.
“Thầy Quý tới rồi hả? Khách quý, khách quý nha.”
“Ngày mai có một cuộc họp ở bên này, có hai sinh viên muốn ăn nướng nên đưa tới đây.” Quý Minh Viễn liếc nhìn thực đơn trên tường: “Quán các cậu có cà tím nướng không?”
“Có có có, tất nhiên phải có. Có loại đã được gọt rửa sạch sẽ, rất tươi. Muốn ăn tươi hơn cũng được, ra phía sau tự hái. Đừng quên mang bao giày nha, tránh làm bẩn giày cậu.”
Ông chủ nói một mạch, híp mắt cười nhìn Hứa Giai Ninh và Lâm Lạc, rồi lại nháy mắt với Quý Minh Viễn.
“Cậu vừa nói, hai người này là sinh viên của cậu?”
“Không phải sinh viên của tôi, từ nơi khác đến, tôi làm chủ.”
Vẻ mặt Quý Minh Viễn rất thản nhiên, ông chủ phút chốc liền hiểu ra hai người này thật sự chỉ là sinh viên. Anh ta lập tức thu lại ý đùa, nhanh chóng mời họ vào chỗ ngồi.
Lâm Lạc sớm đã không chờ nổi nữa, tràn đầy mong đợi hỏi ông chủ: “Ông chủ, món cà tím nướng quán anh có thể cho thêm tỏi vào không?”
Ông chủ cười: “Cô gái, người ăn cà tím nướng đến đây đều là vì cái này.”
“Waaa, tuyệt vời.”
Lâm Lạc hoan hô, giục ông chủ tìm chỗ ngồi. Quý Minh Viễn cũng định đi theo, kết quả vừa quay đầu đã thấy Hứa Giai Ninh vẫn đang đứng im như bị đóng đinh tại chỗ.
“Sao thế?” Anh dừng lại, hỏi.
Hứa Giai Ninh hoàn hồn lại, lắc đầu: “Không sao ạ.”
Không sao thật, chỉ là… cô đã nghe ra ý tứ trong câu nói đó của ông chủ mà thôi. Một người đàn ông đưa hai cô gái trẻ đến ăn đồ nướng vào buổi tối đúng là dễ gây hiểu nhầm, nhưng ông chủ có thể không để ý mà đùa cợt với Quý Minh Viễn như vậy, ngoài việc mối quan hệ quen thuộc giữa hai người ra, có phải cũng chứng minh anh đã từng đưa người phụ nữ khác đến đây ăn không? Hơn nữa có thể không chỉ một người, còn không chỉ một người nữa?
Hứa Giai Ninh biết suy nghĩ của mình hơi không đứng đắn, nhưng… cô không thể khống chế được.
*
Kì thực suy nghĩ của Hứa Giai Ninh không thể nói là vô lý, nhưng cũng chẳng so được với những người thích ba hoa chích choè, nhìn thấy nam nữ đi chung là nghĩ đến chuyện đó, không cần biết người đàn ông mà anh ta trêu chọc là một chính nhân quân tử hay một kẻ khốn nạn trên đời. Mà thật không may, ông chủ kia chính là một trong số đó.
Nếu nói đến việc tại sao Quý Minh Viễn lại có loại bạn như vậy. Thì một là vì ông chủ này ngoại trừ cái miệng ngứa đòn ra, những cái khác đều không có vấn đề, làm người cũng không tệ. Hai là vì họ lớn lên trong cùng một đại viện, từ đời ông nội đã sống ở đó, muốn không quen cũng chẳng được. Còn về việc tại sao lại ra khỏi đại viện bộ ngoại giao trở thành ông chủ quán nướng thì đây lại là một câu chuyện khác rồi, trong này tạm thời không đề cập đến.
*
Sau khi gọi món xong, Lâm Lạc vui vẻ chụp ảnh trong quán để lát gửi cho Hàn Dương. Hứa Giai Ninh và Quý Minh Viễn ngồi đối diện nhau không nói một lời, tựa như có chút lúng túng.
“Thầy Quý, trước kia thầy hay đến đây ạ?”
Hứa Giai Ninh vừa hỏi xong liền hối hận. Vốn chỉ muốn phá vỡ sự im lặng, thế nào hỏi ra lại giống như đang thăm dò vậy.
Quý Minh Viễn đang xem wechat, Thành Tiểu Kha lại gửi những đoạn video ngắn vớ vẩn không biết lấy từ đâu ra đến quấy rối anh. Anh chàng này có cùng sở thích với Mâu Tinh – ông chủ ở đây, chính là thích ba hoa chích choè. Nhưng may mà Mâu Tinh thường tự thể nghiệm, còn Thành Tiểu Kha lại chỉ muốn nói cho sướng mồm. Dùng lời nói để hình dung thì chính là thùng rỗng kêu to. Thói quen này ngược lại có chút giống cô sinh viên đối diện anh. Nghĩ đến cô sinh viên này, Quý Minh Viễn hình như nghe thấy cô vừa hỏi gì đó, anh ngẩng đầu lên: “Em vừa nói gì?”
Hứa Giai Ninh không ngờ anh lại không nghe rõ, đang vui mừng thì nghe thấy anh nói.
“Thỉnh thoảng sẽ đến.”
Thực ra Quý Minh Viễn đã nghe thấy, chỉ là đang thất thần nên anh mới thốt ra câu hỏi đó thôi.
“Đồ ăn ở đây khá ngon, em muốn ăn thì có thể gọi thêm.” Cô gái gọi hơi ít, toàn loại ăn hai ba miếng là hết.
“Không cần đâu ạ.” Hứa Giai Ninh lắc đầu: “Em ăn bữa tối trên tàu rồi, giờ cũng không thấy đói.”
Cơm hộp trên tàu cao tốc đủ để một người trưởng thành bình thường ăn no, lúc này không đói cũng chẳng có gì lạ. Nhưng Quý Minh Viễn nghĩ đến sức ăn của Hứa Giai Ninh, hình như còn ít hơn nhiều so với người bình thường.
Nhớ có lần anh đưa cô đi điều tra, buổi trưa ăn ở một nhà hàng đặc sản của địa phương, họ bưng một cái bát rất to lên, trong đó có một phần mì. Vì ngồi ở xa nên nhìn thoáng qua anh không thấy được trong bát có gì. Nhưng Hứa Giai Ninh thì khác, lúc nhìn thấy cái bát to như thế được bưng lên, cô bị doạ đến tái mặt. Đợi tới khi bát mì được đặt xuống trước mặt rồi cô mới thả lỏng người, bất giác vỗ ngực, đè nén lại cảm giác kinh ngạc.
Đó là lần đầu tiên anh thấy những biểu cảm khác ngoài sự bình tĩnh trên gương mặt của cô gái này, vừa thấy mới mẻ đồng thời cũng có chút buồn cười. Không ăn hết được cũng có sao đâu, anh còn ép cô ăn hết vì sợ lãng phí đồ ăn được à, có đến mức bị dọa thành vậy không?
Cũng từ lúc đó, anh lờ mờ cảm thấy cô gái này hà khắc với bản thân một cách khó hiểu, tựa như mọi việc đều phải làm đến mức tốt nhất vậy. Khi đó anh từng vô tình nhắc nhở cô một câu, bảo cô cứ duy trì tâm bình thản. Cô gái nghe xong không nói gì, chỉ cười nhẹ. Lúc ấy anh còn không hiểu, giờ nghĩ lại, xem ra hồi đó cô nỗ lực làm tốt mỗi một việc như thế, ngoài tính kiên trì theo đuổi tiến độ ra có phải còn mang theo một phần tâm tư muốn khiến anh vui vẻ? Để anh biết mình nhận cô sinh viên này không hề vô ích?
Chỉ là Hứa Giai Ninh ơi Hứa Giai Ninh, để giành được cảm tình của lãnh đạo hoặc đối tượng mình thích, người ta có thể cường điệu bảy phần thành mười. Còn em chỉ biết vùi đầu chăm chỉ khổ cực, làm đến mười hai phần mà trong miệng vẫn không nói ra nổi sáu . Lặng lẽ không nói lời nào như thế, lẽ nào hi vọng người khác có thể tự phát hiện ra? Ngộ nhỡ tôi là một kẻ mù thì sao?
Quý Minh Viễn nở một nụ cười trong thoáng chốc, đột nhiên cảm thấy hình tượng của cô gái trước mặt này lại có thêm chút gì đó phong phú?
Là gì đây?
Trả lời, là ngốc nghếch!