Hãy Để Cô Ấy Đến Bên Tôi - Chương 33
Chương 33: Không có tiền đồ.
Từ lúc đến Yên Thành, Hứa Giai Ninh đã bắt đầu tưởng tượng cảnh gặp lại Quý Minh Viễn. Nhưng thế nào cũng không nghĩ tới sẽ vào một khoảnh khắc bất ngờ như thế này.
Nhìn con thỏ bông có chút buồn cười trong tay anh, mặt Hứa Giai Ninh thoáng chốc đỏ bừng, cô vội vàng cầm lấy.
“Cảm ơn thầy Quý.”
Quý Minh Viễn mỉm cười rồi mới quay sang phía những người khác.
Kha Cảnh đã ở một bên đợi từ lâu, thấy anh đi tới, cô ấy khẽ cười: “Thầy Quý cũng đến rồi à? Tôi nghe nói nhà anh ở Yên Thành, sao lại tới khách sạn ở vậy.”
“Chỗ này xa, sợ sáng mai không đến kịp cuộc họp nên tới đây trước.”
“Hơi xa trung tâm nhưng phong cảnh khá đẹp.”
“Bên này định xây dựng một khu phong cảnh nhỏ, hiện đã hoàn thành 90% rồi, họp xong nếu có thời gian thì có thể đi vòng quanh xem xem.”
“Được thôi, chắc chắn rồi.”
Kha Cảnh cười rồi giới thiệu hai vị lãnh đạo đi cùng họ với anh. Một trong hai người quen biết Quý Minh Viễn, gặp anh ở đây cũng rất vui, hai người trò chuyện một lúc.
Hứa Giai Ninh bên này cũng có một cuộc họp nhỏ. Lâm Lạc lại gần, hỏi: “Giai Ninh, giáo viên nam này là ai vậy?”
Hứa Giai Ninh vốn đang cầm con thỏ bông ngây ngốc tại chỗ, nghe cô ấy hỏi vậy có chút khó tin: “Cậu không biết thầy ấy trước đây là giáo viên của Học viện chúng ta à?”
Lâm Lạc: “…” Đầu óc quay cuồng, miễn cưỡng nhớ ra hình như có một người như vậy: “Vậy bây giờ thầy ấy ở đâu? Trông có vẻ như rất thân quen với cậu?”
Hứa Giai Ninh thực sự phục cô ấy rồi, đúng là chẳng hề quan tâm đến tình hình Học viện và bạn học.
“Trước đây thầy ấy hướng dẫn tớ hai tháng, sau đó trở về Yên Thành, hiện tại đang ở Trung Quản Viện.”
“Trước đây thầy ấy là sếp của cậu á?” Lâm Lạc hơi kinh ngạc, quan sát Quý Minh Viễn một lúc rồi thở dài: “Học viện chúng ta hiếm khi có một tài năng trẻ đẹp trai ngời ngời, thế mà lại đi rồi. Thật đáng tiếc…”
Hứa Giai Ninh vốn còn sợ cô ấy sẽ hỏi mình tại sao Quý Minh Viễn lại rời đi, không ngờ cô ấy chỉ thở dài. Cô nở nụ cười nhẹ, trộm quan sát Quý Minh Viễn.
Người đàn ông này quả thực có thể gọi là tài năng trẻ, thân hình thon dài đứng thẳng tắp ở đó, dáng người cao lớn cùng khuôn mặt trầm ổn khiến anh trông hơi lạnh lùng, nhưng độ cong nơi khoé môi lộ ra chút vui vẻ và thái độ ung dung khiến anh chẳng có vẻ gì là cao cao tại thượng khó tiếp cận cả mà rất biết giữ chừng mực. Vì lại có một nhóm người khác đến làm thủ tục nhận phòng, Kha Cảnh không muốn làm chậm trễ thời gian của Quý Minh Viễn nên không nói chuyện với anh lâu, sau khi hẹn gặp lại tại buổi họp xong liền quyết định rời đi. Quý Minh Viễn cười nói được, ánh mắt hơi liếc nhìn về phía Hứa Giai Ninh.
Hứa Giai Ninh vẫn đang nhìn anh, thấy anh chuẩn xác nhìn về phía mình thì giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, vội vàng hốt hoảng nhìn đi chỗ khác. Quý Minh Viễn thấy vậy khẽ nhướng mày.
*
Nhóm người Lâm Thành nhanh chóng chia phòng rồi cầm thẻ về phòng.
Bộ ủy đã chuẩn bị phòng sang trọng hai giường đơn cho họ, Hứa Giai Ninh và Lâm Lạc ở một phòng. Vừa bước vào trong, công chúa nhỏ Lâm đã vứt bé hồng nhỏ của mình sang một bên, trèo lên giường gào khóc. Lâm Lạc ra ngoài luôn thích ngồi máy bay khoang thương gia chưa bao giờ phải ngồi ghế thường tàu cao tốc lâu như vậy, đúng là chẳng còn gì mệt hơn.
Hứa Giai Ninh để gọn vali của hai người vào, nhìn Lâm Lạc nằm trên giường chẳng hề quan tâm đến hình tượng, khẽ cười: “Không phải cậu bảo đồ của khách sạn là bẩn nhất sao? Bộ vỏ chăn ga gối mang theo còn chưa trải ra mà cậu đã nằm lên giường rồi à?”
“Ừ nhỉ.” Lâm Lạc ngẩng đầu lên như vừa mới nhớ ra. Nhưng có lẽ vì đã quá mệt, cô ấy trằn trọc một hồi rồi lại nằm xuống: “Kệ đi, lát nữa tính sau. Đằng nào cũng phải thay quần áo, nằm tí không việc gì.”
Hứa Giai Ninh ừ một tiếng, không nhịn được lại nhắc nhở cô ấy: “Phòng chúng ta không có máy giặt đâu, cậu phải mang đến phòng giặt đồ để giặt đấy.”
Lâm Lạc: “… Huhuhu, phiền phức quá, sao tớ lại phải đến đây cơ chứ!”
Hứa Giai Ninh: “… Phì.”
Càng ngày cô càng phát hiện ra Lâm Lạc rất hài hước. Kéo theo cả cô cũng ngày càng thích vui đùa hơn.
Không giống như Lâm Lạc, Hứa Giai Ninh chỉ mang theo một tấm ga trải giường, sau khi trải lên là có thể nghỉ ngơi. Ngồi trên tàu một ngày cô cũng hơi mệt, cô cởi áo khoác ra, nằm trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi một lát. Mà Lâm Lạc lúc này đã đỡ hơn, lấy điện thoại ra bắt đầu nghịch.
“Waaa, Hứa Giai Ninh, sếp cũ của cậu lợi hại thật nha. Sớm biết vậy tớ đã chọn thầy ấy rồi!”
Một tiếng hét kinh ngạc vang lên, Hứa Giai Ninh vừa ngẩng đầu đã thấy Lâm Lạc giơ màn hình điện thoại ra trước mặt mình. Trang web đang mở hiển thị Baidu Baike(1) của Quý Minh Viễn.
(1)Baidu Baike (tên tiếng Trung: 百度 百科) là một ứng dụng cho phép người dùng có thể xem được những thông tin về từ khóa hoặc tự viết những bài viết giải thích về từ khóa để tạo thành hệ thống từ điển điện tử. Tính năng sử dụng của Baidu Baike gần như tương tự như Wikipedia tuy nhiên đối với người dùng Baidu Baike thì không có tính năng mở như Wikipedia tức là người dùng khi muốn chỉnh sửa một thông tin nào đó tại Baidu Baike bắt buộc phải đăng nhập vào tài khoản Baidu của mình và lưu lại tên người chỉnh sửa trên đó.
Không ngờ Lâm Lạc sẽ rảnh rỗi đi tra về anh, Hứa Giai Ninh thoáng kinh ngạc. Lại nghĩ đến gương mặt quen thuộc ấy, cô cười không nói gì.
Về học thuật, Quý Minh Viễn đương nhiên rất lợi hại. Nhưng điều khiến trái tim người ta rung động ở người đàn ông này đâu chỉ có thế. Cô không khỏi nghĩ đến dáng vẻ anh ngồi trong xe nói câu “Tôi cũng sẽ đi” ngày hôm đó, Hứa Giai Ninh chỉ cảm thấy lòng tê tê.
Thành thật mà nói, hôm đó sau khi hiểu ra Quý Minh Viễn đang “dụ dỗ” mình, Hứa Giai Ninh không chỉ hạnh phúc mà còn có chút đắc ý. Cô không ngờ có một ngày Quý Minh Viễn vẫn cần phải dựa vào tình cảm của cô mới đạt được mục đích, điều này cho thấy anh đã không thể xem nhẹ phần tình cảm này nữa rồi. Theo lý thì cô phải thấy nở mày nở mặt mới đúng, nhưng tại sao khi đối mặt với anh, cô lại mất tự nhiên nhỉ?
Trước đây lúc anh không quan tâm đến phần tình cảm này, cô có thể bày ra vẻ mặt vô cùng thản nhiên, thái độ như không có gì cố kỵ khi ở trước mặt anh. Bây giờ anh chỉ cần nhìn một cái cô đã tan rã. Có phải là quá không có tiền đồ rồi không?
Hứa Giai Ninh mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy má hơi nóng.
*
Vì đã ăn trên tàu nên buổi tối nhóm Lâm Thành không có sắp xếp gì khác nữa, mọi người đều ở trong phòng nghỉ ngơi. Hứa Giai Ninh nằm trên giường một lúc, sau khi đỡ mệt mới đứng dậy dọn đồ. Mà Lâm Lạc vẫn luôn trò chuyện rất vui vẻ với bạn trai lại đặt điện thoại xuống, xoa xoa bụng, nói: “Đói rồi.”
Hứa Giai Ninh: “…”
“Lúc ở trên tàu bảo cậu ăn thì cậu không ăn?”
Bữa tối của họ cũng giống như bữa trưa, lúc ấy Lâm Lạc không gọi vì cô ấy không đói, bây giờ lại kêu.
“Không ngon mà, không muốn ăn.”
“Vậy giờ phải làm sao? Đến nhà hàng của khách sạn ăn chút gì nhé?” Hứa Giai Ninh cầm điện thoại lên nhìn, vẫn chưa qua giờ gọi cơm của khách sạn.
Lâm Lạc lắc đầu: “Tớ muốn ăn xiên nướng.”
Hứa Giai Ninh: “… Trong khách sạn có xiên nướng à?” Cô suy nghĩ một hồi: “Hay là cậu gọi giao đến?”
Lâm Lạc nhìn cô với vẻ mặt không tin: “Cậu gọi xiên nướng mang về ư? Cái này phải nướng tại chỗ, thêm chai rượu nữa mới ngon ok! Hơn nữa xa như vậy, đợi giao đến cũng nguội mất rồi.”
Hứa Giai Ninh: “…”
Thì ra cậu cũng biết chỗ này xa à? Hơn nữa hình tượng công chúa nhỏ cũng không phù hợp với xiên nướng đâu.
“Vậy cậu muốn thế nào?” Hứa Giai Ninh đã không còn gấp gáp nữa, cười nhìn cô ấy.
Lâm Lạc xoắn xuýt một hồi rồi đứng dậy: “Hay là bọn mình ra ngoài xem xem có quán nướng nào không đi?”
Nơi này tuy xa nhưng có thể ở đây chứng tỏ xung quanh không hề vắng vẻ, chỉ là thương mại không phồn hoa như trung tâm thành phố thôi. Nhưng… dựa vào đâu mà cô ấy muốn ăn đồ nướng, cô lại phải đi theo?
“Bọn… mình?”
Hứa Giai Ninh dùng ánh mắt bày tỏ không muốn “bọn mình” với cô ấy, nhưng Lâm Lạc rõ ràng không hiểu, hoặc cố tình lờ đi.
“Đi đi đi!” Vừa nghĩ tới ăn là Lâm Lạc liền cao hứng, đứng dậy đi thay quần áo.
Hứa Giai Ninh không thể không nhắc nhở cô ấy: “Ăn thịt nướng toàn thân chắc chắn sẽ ám mùi, tớ khuyên cậu hãy mặc bộ này đi, nếu không khi về sẽ phải giặt thêm một bộ nữa.”
“Cũng đúng ha…”
Lâm Lạc không thay đồ nữa, chải tóc rồi thúc giục Hứa Giai Ninh.
Hứa Giai Ninh cầm túi lên mới ngớ ra: Sao cô lại đồng ý đi cùng cô ấy rồi?
*
Gần tám giờ tối, người trong khách sạn dần ít đi, hầu hết đều đã trở về phòng. Hai người giẫm trên tấm thảm mềm mại đi thang máy xuống sảnh khách sạn. Ngồi ở khu vực chờ, mở điện thoại lên tìm kiếm quán nướng gần đây.
Có vài quán nhưng hình như trong thực đơn không có cà tím nướng, điều này khiến Lâm Lạc vô cùng bất mãn vì đây là món cô ấy thích nhất! Từ lâu Hứa Giai Ninh đã biết đưa Lâm Lạc theo sẽ rất phiền phức, nhưng không ngờ mới đến một ngày mà cô đã hơi không chịu nổi rồi. Nhìn Lâm Lạc nhíu chặt lông mày nghiêm mặt nhìn điện thoại, nếu không biết còn tưởng cô ấy đang đứng trước sự lựa chọn trọng đại của cuộc đời nữa.
Hứa Giai Ninh đã từ bỏ ý định khuyên Lâm Lạc ăn cơm, cô ngơ ngác ngồi đó, ánh mắt vô tình lướt thấy một bóng dáng quen thuộc đang bước dưới ánh đèn đi về hướng này, nhìn kỹ lại mới phát hiện chính là “Tài năng trẻ” Quý Minh Viễn đã bị Lâm Lạc vứt ra sau đầu. Vừa nghĩ đến việc có một ngày anh cũng bị xem nhẹ, khoé miệng cô bất giác cong lên, quên luôn cả cảm giác mất tự nhiên khi gặp anh.
Quý Minh Viễn cũng đã nhìn thấy Hứa Giai Ninh và Lâm Lạc ngồi bên cạnh cô. Hai cô gái một vàng một hồng trông rất có không khí mùa xuân, vào buổi tối có phần nóng nực này lại tựa như một điểm sáng trong mắt người khác. Quý Minh Viễn dừng bước, đi về phía hai người.
Quý Minh Viễn cảm nhận được rõ ràng, lần gặp lại này Hứa Giai Ninh không quá giống lúc trước, gương mặt cô mang theo nét xấu hổ thẹn thùng như nhìn thấu được nội tâm hoặc đọc được suy nghĩ của anh vậy? Hơn tháng nay không phải anh chưa từng hối hận về việc dùng chính mình làm mồi dụ cô mắc câu. Nhưng hôm nay nhìn thấy cô theo đoàn, tâm trạng anh bỗng bình tĩnh trở lại, có cảm giác như cuối cùng cô cũng đã đến đúng chỗ. Sự áy náy trong lòng giảm đi đôi chút, đồng thời, chút tò mò cũng từ từ dâng lên. Cả anh và cô đều biết rõ anh dựa vào cái gì để dùng bốn chữ ấy dụ dỗ cô, theo lý thì cô phải rất vui, thậm chí thuận theo mà trèo lên mới đúng, nhưng sao giờ lại bẽn lẽn ngượng ngùng như thế. Quý Minh Viễn cảm thấy kỳ quái, thực sự rất kỳ quái, rõ ràng cô gái này nói thích anh, kết quả lại luôn làm ngược lại. Việc này thực sự khiến anh rất khó hiểu.
“Sao hai em lại ở đây?” Dừng lại trước mặt hai cô gái, anh hỏi.
Hứa Giai Ninh thấy Quý Minh Viễn bước qua đây liền dùng cánh tay đẩy đẩy Lâm Lạc, đợi đến lúc anh tới trước mặt, hai người đã đứng thẳng, dáng vẻ như chờ kiểm tra.
“Lâm Lạc đói bụng, bọn em ra ngoài mua chút gì đó ăn ạ.”
“Muộn như vậy còn muốn ra ngoài sao?” Quý Minh Viễn nhắc nhở: “Nhà hàng của khách sạn vẫn chưa đóng cửa đâu.”
Hứa Giai Ninh vâng một tiếng, đang nghĩ cách làm sao để giải thích với Quý Minh Viễn rằng Lâm Lạc từ bỏ nhà hàng khách sạn, muốn ra ngoài ăn xiên nướng ở một quán ven đường. Còn chưa kịp nghĩ ra một cái cớ hoàn hảo, Lâm Lạc đã tự giải thích.
“Bọn em muốn ăn đồ nướng nên ra ngoài ạ.”
Hứa Giai Ninh: “…” Được rồi, lại thành “bọn em”.
Cũng may trong lòng Quý Minh Viễn hiểu rõ, anh biết Hứa Giai Ninh không phải là người sẽ làm ra loại chuyện phiền phức này, có lẽ cũng là đẩy không được nên mới đi theo.
“Tìm được quán chưa?”
“Vẫn chưa ạ, mấy quán nướng gần đây toàn là thịt, sao lại không có rau nhỉ.”
Lâm Lạc phàn nàn, Hứa Giai Ninh bất lực: “Mọi người đến quán nướng toàn ăn thịt, có mấy người ăn rau đâu.”
“Có mà, tớ ăn nè.”
Lâm Lạc nói như lẽ đương nhiên, Hứa Giai Ninh cạn lời. Cậu là cậu, không thể đại diện cho tất cả đâu.
*
Quý Minh Viễn hiếm khi thấy Hứa Giai Ninh cũng có lúc bị nói đến không thốt nên lời, anh không thể không nhìn cô gái hồng Lâm Lạc này bằng con mắt khác. Thấy hai người lẩm bẩm hồi lâu vẫn chưa quyết định được, anh nói: “Để tôi đưa các em đi, tôi quen thuộc nơi này, biết một quán nướng khá ngon.”
Hứa Giai Ninh: “…”
Quý Minh Viễn… muốn cùng đi ăn đồ nướng với bọn cô ư?
Tác giả có điều muốn nói:
Thầy Quý, có phải thầy có rất nhiều câu hỏi?