Hãy Để Cô Ấy Đến Bên Tôi - Chương 27
Chương 27: Chiếm tiện nghi.
Lúc Hứa Giai Ninh đến cửa nhà họ Chung thì đã có chút hối hận vì mình quá tận lực. Nhưng cũng không thể về nên đành ngồi bên đường đợi. Đợi đến khi Quý Minh Viễn đi ra thì đã sắp đông cứng lại, cho nên cô mới không gọi anh trước.
Lúc nhìn thấy Hứa Giai Ninh, Quý Minh Viễn lặng người đi. Chốc lát sau anh mới đóng cửa xe lại, đi về phía cô.
“Sao em lại ở đây?” Anh hỏi trong gió lạnh.
Hứa Giai Ninh nhất thời không biết phải trả lời thế nào, nói là sợ anh bị đánh sao? Không chừng còn có thể chọc anh cười. Sự thật đã chứng minh, ý nghĩ này quả thật nực cười. Hay là nói sợ anh biết điều không nên biết? Câu trả lời này cũng rất ngu ngốc.
“Muốn đến thì đến thôi ạ.”
Hứa Giai Ninh mặt không biểu cảm, thực ra là vì đã bị đông cứng lại trả lời.
Đáp án này không thể nói là trả lời cho có lệ, cô đúng là muốn đến gặp anh. Nhưng khi Quý Minh Viễn nghe xong lại cảm thấy cô gái này thật thẳng thắn, có khí thế, vì anh mà đến, chẳng chút giấu giếm.
“Thầy Quý, tối nay thầy có về không?”
Trong lúc anh im lặng, Hứa Giai Ninh lại hỏi. Quý Minh Viễn ngẩng đầu: “Sao vậy?”
“Em vừa xem tin tức địa phương nói đường cao tốc bị chặn vì tuyết. Thầy đi đường cao tốc về đúng không?”
Quý Minh Viễn lấy điện thoại ra xem tin tức giao thông mới nhất, trên đó quả thực hiển thị đã bị tắc.
“Xem ra tối nay phải ở đây rồi..”
Quý Minh Viễn khẽ thở dài, nhìn xung quanh rồi nói: “Có khách sạn nào tốt muốn giới thiệu không?”
Hứa Giai Ninh: “… Có yêu cầu gì không ạ?”
“Bốn sao trở lên, có không?”
Hứa Giai Ninh: “…”
Cô nhìn Quý Minh Viễn, vẻ mặt hơi khó xử. Quý Minh Viễn hiếm khi thấy cô bị hỏi cứng họng, mặc dù không biểu hiện rõ trên mặt nhưng tâm trạng anh bỗng vui vẻ hơn rất nhiều.
“Lên xe đi.” Anh nhướng mày nói.
“Đi đâu ạ?”
“Đi ăn cơm trước, ăn xong lại tìm khách sạn.”
*
Từ lâu Quý Minh Viễn đã biết, anh không nên tiếp xúc với Hứa Giai Ninh quá nhiều.
Nhưng suy cho cùng cũng từng là học sinh của mình, hơn nữa còn là một sinh viên tốt. Trời lạnh thế này chạy tới chờ anh, nếu trực tiếp đuổi về thì về tình về lý đều không ổn. Thành thật mà nói, từ lúc bắt đầu hoài nghi về ý định ban đầu cô đến Tây Đại, anh đã hoàn toàn không thể tàn nhẫn với cô như vậy nữa. Không đến mức cứ như thế thỏa hiệp, nhưng đối đãi với cô như một sinh viên tốt thì anh vẫn làm được.
Hứa Giai Ninh cũng không ngờ Quý Minh Viễn sẽ mời mình lên xe, cô vốn chỉ muốn đến để xem anh có ổn hay không thôi. Nhưng nếu anh đã mở miệng thì cô sẽ không từ chối. Đây cũng được coi là chiếm tiện nghi nhỉ?
Vì đứng trong gió lạnh quá lâu, Hứa Giai Ninh vừa lên xe, được làn hơi ấm phả vào đã không nhịn được hắt hơi một cái. May mà vội đưa tay lên che lại, cô đang định lấy khăn tay thì một hộp giấy đã được đưa tới trước mặt.
“Cẩn thận cảm lạnh.”
Hứa Giai Ninh ồm ồm nói cảm ơn, rút giấy ra đồng thời liếc nhìn cách ăn mặc của Quý Minh Viễn hôm nay. Một chiếc áo khoác dày chống lạnh, chỉ là trong ngày đông lạnh giá hiếm có như ở thị trấn nhỏ này, có lẽ cũng chẳng chống lạnh tốt lắm. Hứa Giai Ninh không nói gì, vươn tay ra chỉnh điều hoà. Cô được dạy điều này khi ngồi trên xe của anh trước đây, bây giờ vừa hay có thể áp dụng.
Quý Minh Viễn nhìn đường phía trước, hỏi cô: “Quán ăn nào ở thị trấn đồ ngon?”
Hứa Giai Ninh lại bị hỏi cứng họng. Một người có khách liền đưa về nhà ăn như cô có thể có bao nhiêu cơ hội đi ăn quán trong thị trấn chứ. Hơn nữa hầu hết đều là các quán nhỏ bên đường, sợ là không phù hợp với yêu cầu vệ sinh của Quý Minh Viễn.
“Để em tìm thử.”
Hứa Giai Ninh học theo chiêu của bạn học Tôn Đồng, lấy điện thoại ra mở một phần mềm đánh giá, sau khi cài đặt thông tin vị trí xong bắt đầu lần lượt xem theo thứ tự. Khi nhìn thấy một quán, cô không nhịn được thốt lên tiếng.
“Sao thế?”
Quý Minh Viễn nhìn sang.
Hứa Giai Ninh xác nhận lại lần nữa rồi mới ngẩng đầu lên nói: “Không có gì ạ, nhìn thấy một quán hình như do người quen mở, đánh giá rất tốt.”
“Vậy thì đi quán đó.”
“Vâng.” Hứa Giai Ninh đáp, vừa định xác nhận địa chỉ thì lúc quét một lượt đánh giá, cô lại dừng lại: “Còn mở nhà trọ nữa á?”
Quý Minh Viễn quan tâm đến cái này.
“Đánh giá thế nào?”
Hứa Giai Ninh xem qua một lượt, đưa ra kết luận tóm tắt: “Tất cả đều nói tốt, rất sạch sẽ và yên tĩnh.”
“Vậy đúng là không tệ, ăn xong có thể cân nhắc xem ở không.”
“… Không phải thầy định ở khách sạn bốn sao sao?” Hứa Giai Ninh còn thật sự chuẩn bị tải một phần mềm liên quan đến khách sạn để tìm cho anh.
Quý Minh Viễn không nói gì, chỉ nở một nụ cười trong thoáng chốc. Độ cong khoé môi rất nông nhưng Hứa Giai Ninh vẫn nhìn thấy, cô lập tức hiểu ra. Hóa ra anh nói muốn ở khách sạn cấp sao là đang trêu đùa cô?
“Nếu là người quen thì có lẽ sẽ được giảm giá nhỉ?”
Quý Minh Viễn giả vờ nghiêm túc nói rõ lý do lại càng khiến Hứa Giai Ninh cảm thấy anh đang trêu chọc mình hơn. Cô không tiếp lời, nhìn ra ngoài cửa sổ, trái tim đập loạn xạ.
*
“Tiểu Hứa, buổi chiều lúc gặp nhau em nói em và Chung Linh là bạn tiểu học đúng không?”
Sau khi im lặng lái xe một đoạn, Quý Minh Viễn đột nhiên hỏi. Hứa Giai Ninh nghe xong chỉ cảm thấy huyệt thái dương giật giật, ngừng lại hai giây, cô mới trả lời: “Vâng ạ, chúng em đều sống ở khu này, cũng cùng học trường Tiểu học số bốn. Sau đó lên cấp hai thì tách ra.”
“Em hiểu rõ về cô ấy không?”
Hứa Giai Ninh khẽ chớp mắt, không hiểu ý anh lắm.
“Tôi đang nói về cái chết của cô ấy, em biết được bao nhiêu.” Quý Minh Viễn nhẹ giọng hỏi, sau khi vòng qua một vũng nước nhỏ, anh nói thêm: “Có lẽ em đã nghe nói một số tin đồn về tôi rồi nhỉ?”
Hứa Giai Ninh: “…”
Quý Minh Viễn: “Trước đây Chung Linh cũng là sinh viên của tôi, trước khi tới Tây Đại, tôi đã dạy ở Đại học Thanh Hoa hai năm.”
Nói đến đây, nếu cô thực sự nghe nói qua chút thì chắc cũng đã hiểu. Mà biểu hiện của Hứa Giai Ninh quả thực giống như anh dự đoán, trong xe lại rơi vào im lặng.
“Có nghe nói qua một chút ạ.”
Giọng cô gái rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến anh hơi bất ngờ.
“Đều nói những gì rồi?”
Hứa Giai Ninh không nói gì, chỉ liếc nhìn anh, Quý Minh Viễn hiểu ngay.
“Tin không?” Anh lại hỏi, khi nói anh cố ý nhìn sang trái, tránh mọi khả năng bị cô quan sát đánh giá.
“Không tin.” Hứa Giai Ninh căn bản không nhúc nhích, cô nhìn thẳng về phía trước, không chút do dự mà trả lời.
Lần này Quý Minh Viễn thật sự kinh ngạc, sự mất tập trung lúc này khiến một người cẩn thận như anh sơ ý nhìn nhầm thứ đang bay tới ở phía trước là người, anh lập tức đạp phanh. Đợi xe dừng lại rồi mới thấy rõ đó là một quả bóng bay hình con thỏ rất lớn.
Cả hai người trên xe đều sửng sốt trước tình huống bất ngờ, mà chủ nhân của quả bóng bay, một đứa trẻ cũng bị doạ đứng hình. Vẫn là mẹ đứa bé chạy đến kịp, giật lấy quả bóng bay, hướng về phía xe làm động tác cúi đầu xin lỗi xong vội vàng ôm con bỏ đi.
Phải mất một lúc lâu hai người mới bình tĩnh lại, nhưng Quý Minh Viễn cũng không lái xe vội.
“Em tin tưởng tôi đến vậy sao?” Anh hỏi.
“Vâng.”
Một âm thanh vô cùng nhẹ nhưng lại rất có phân lượng. Hứa Giai Ninh đút tay vào túi áo, nhìn Quý Minh Viễn: “Dù không đeo bất kỳ lăng kính nào thì em vẫn sẽ tin tưởng thầy.”
Đây là đang muốn nói cho anh biết, sự tin tưởng này không phải vì cô có tình cảm khác với anh nên mới có ư? Vậy nó từ đâu mà có?
Quý Minh Viễn đột nhiên mỉm cười, không nói gì nữa, một lúc lâu sau, anh khởi động lại xe.
*
Hai người đến quán ăn do người quen mở vừa đúng lúc tới giờ ăn cơm. May mà có người vừa thanh toán rời đi nên còn trống một bàn, người quen là Ông Dương vội vàng mời Hứa Giai Ninh và Quý Minh Viễn vào trong.
“Bác Dương, là cháu.” Hứa Giai Ninh tháo cái bịt tai ra, lại kéo khóa áo khoác xuống để lộ cả khuôn mặt.
“Ôi chao, Giai Ninh đến đấy à.” Ông Dương thấy Hứa Giai Ninh liền trở nên rất nhiệt tình, kể ra thì vợ ông ấy và Lâm Tòng Phương còn là người một nhà nữa, bà ấy phải gọi bà là bà. Như vậy thì ông ấy và Hứa Giai Ninh cũng coi như ngang vai vế, trước đây hai nhà cũng từng đùa như vậy.
“Mau vào mau vào đi, bên ngoài trời lạnh lắm.” Ông Dương bảo hai người vào trong, khi nhìn thấy Quý Minh Viễn ở phía sau cô, ông ấy hơi do dự: “Vị này là…”
“Là một giáo viên trong trường đại học của cháu trước đây, tới thị trấn chúng ta chơi, sắp đến giờ ăn tối rồi nên cháu đưa thầy ấy đến quán bác để thử. Đánh giá của quán bác không thấp nha.”
“Đương nhiên rồi!” Ông Dương cười tự hào, làm động tác mời với Quý Minh Viễn: “Thầy giáo của Giai Ninh, mời!”
*
Hai người ngồi xuống một chiếc bàn sạch sẽ.
“Bác Dương, bác có món ngon nào muốn giới thiệu không?” Để phòng Quý Minh Viễn bị hỏi không trả lời được, sinh viên tốt Hứa Giai Ninh quyết định chủ động hỏi ông chủ.
Ông chủ Dương đưa cho cô một thực đơn: “Những món có ngón tay cái dựng lên ở bên cạnh đều rất ngon.”
Hứa Giai Ninh nhìn một cái, muốn đưa cho Quý Minh Viễn ở đối diện, kết quả bị anh ngăn lại: “Em gọi đi, địa bàn của em, em làm chủ.”
Hứa Giai Ninh: “…”
Cũng may trước đây khi còn là thầy trò cô có đi ăn cùng anh vài lần, đại khái đã biết được khẩu vị của anh. Vậy nên cô làm chủ gọi vài món.
“Thầy xem lại chút đi, có muốn gọi thêm gì nữa không ạ?”
“Không cần đâu.” Quý Minh Viễn ra hiệu cô trực tiếp đưa thực đơn cho cô gái phục vụ, rồi lại hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Người phục vụ báo giá, Quý Minh Viễn lấy ví ra. Hứa Giai Ninh sửng sốt: “Thầy Quý, để em trả.”
“Để tôi.”
Quý Minh Viễn lấy ra hai tờ một trăm tệ, đang định đưa cho người phục vụ thì nghe thấy trong cửa hàng vang lên một giọng nữ rõ ràng: “Alipay nhận được, XXX tệ.”
Động tác giơ tay đưa tiền của Quý Minh Viễn và đưa tay nhận tiền của người phục vụ dừng lại ở đó, cùng nhìn vào điện thoại của Hứa Giai Ninh.
Hứa Giai Ninh mặt không chút thay đổi đặt điện thoại xuống, chỉ vào mã QR dán ở góc bàn: “Em thấy cái này ở đây nên quét luôn. Thầy cũng nói rồi mà, địa bàn của em, em làm chủ.”
Quý Minh Viễn im lặng vài giây, ra hiệu với người phục vụ rồi cất tiền vào ví.
“Hứa Giai Ninh.”
Sau một hồi im lặng, Quý Minh Viễn đột nhiên gọi tên Hứa Giai Ninh. Mà cô lại tựa như bị giật mình, ngạc nhiên ngước lên nhìn anh, đôi mắt sáng ngời.
Nhìn vào đôi mắt sáng ngời ấy, tâm trạng của Quý Minh Viễn bỗng trở nên phức tạp khó nói nên lời. Cô gái này, sao mỗi lần ở cùng anh đều có thể bị hành động bất ngờ của cô làm cho rúng động như vậy nhỉ. Anh chợt có chút hoài nghi, liệu câu “Thầy Quý, em thích thầy” mà cô nói trước đây có phải là thật hay không.
“Em đi với ai cũng đều thế này à?” Anh nhìn cô, đường nét gương mặt cực kỳ rõ ràng: “Dưới tay em, ai cũng không thể chiếm chút tiện nghi được ư.”
Tác giả có điều muốn nói:
Thầy Quý: … Tôi không cần mặt mũi nữa à???
Tôi đã từng nói qua, bạn học Tiểu Hứa của chúng ta chỉ biết tỏ tình chứ không biết theo đuổi người ta đâu. Bề ngoài có vẻ mềm yếu, đa sầu đa cảm nhưng thực chất bên trong lại là gái thẳng. Thầy Quý à, sau này thầy chịu khổ chút mà chăm sóc dạy bảo nha (* / ω\ *)