Hãy Để Cô Ấy Đến Bên Tôi - Chương 26
Chương 26: Quá khứ.
Nếu để Quý Minh Viễn lựa chọn khoảnh khắc khó quên nhất trong cuộc đời thì nó tuyệt đối không phải là những thời khắc toả sáng anh đã trải qua, mà là một buổi tối đầu hè chẳng mấy nổi bật.
Chiều hôm ấy sau khi kết thúc tiết học cuối cùng, anh phát hiện mình để quên một cuốn tạp chí định kỳ ở phòng học nên quay lại lấy. Vừa mở cửa bước vào đã thấy một cô gái đang gục đầu trên bàn, chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay ướt đẫm mồ hôi, cả người run rẩy. Anh nhận ra không ổn, vội bước tới đánh thức người đó.
Cô gái chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt rời rạc nhưng vẫn nhận ra anh. Sửng sốt vài giây, cô ấy yếu ớt gọi anh một tiếng thầy Quý.
Vì đã dạy môn chuyên ngành cho khóa này gần một năm rưỡi nên anh nhận ra hầu hết sinh viên trong lớp, anh biết cô gái trước mặt tên là Chung Linh. Thấy cô ấy thực sự khó chịu, anh bèn hỏi cô ấy xảy ra chuyện gì.
Cô gái lắc đầu, khẽ cắn môi không tiện nói. Anh cũng không hỏi nữa, chỉ hỏi có cần đưa đến bệnh viện hay không. Cô gái lại từ chối, nhẹ giọng nói cô ấy đến kỳ, về uống thuốc và nghỉ ngơi là được.
Lúc này anh vẫn đang hẹn hò với Trì Táp, đại khái cũng hiểu được phần nào về kỳ sinh lý của nữ giới, thấy vậy anh không nói gì thêm, chỉ đề nghị đưa cô ấy về ký túc xá. Chung Linh vẫn muốn từ chối nhưng anh lại hỏi một câu: “Từ tòa nhà dạy học về đến ký túc xá của em phải mất khoảng 20 phút, thắt lưng em còn chẳng duỗi thẳng được, có thể đi bộ nổi không?”
Cô gái đỏ mặt, cuối cùng cũng đồng ý.
Cứ như vậy anh đưa Chung Linh về, lúc xuống xe dặn cô ấy nghỉ ngơi thật tốt, cô ấy còn nhẹ giọng cảm ơn. Không phải anh chưa từng chần chừ qua, nhìn bước chân chậm chạp của cô ấy, anh vẫn muốn dặn nên đi bệnh viện xem sao. Nhưng nghĩ đến lòng tự trọng mỏng manh của cô gái, cuối cùng anh đành nuốt lời lại.
Tối hôm đó sau khi về chỗ ở, anh viết luận văn đến mười hai giờ, sáng hôm sau lại vội vàng lên giảng tiết một, vừa bật máy chiếu lên thì thấy một người giống như lớp trưởng hốt hoảng chạy đến nói với anh tiết này không lên lớp được, một bạn nữ trong lớp xảy ra chuyện, được đưa đến bệnh viện trong tình trạng chảy máu nghiêm trọng.
Lúc đó, phản ứng đầu tiên của anh chính là nghĩ tới Chung Linh, anh không nói một lời vội vàng chạy đến Học viện, vừa tới văn phòng thì nhận được cuộc gọi từ phụ đạo viên xin nghỉ cho Chung Linh. Ban đầu phụ đạo viên không muốn công khai sự việc, nhưng sau nhiều lần anh tra hỏi và biết được lý do anh đưa Chung Linh về ký túc xá tối qua thì mới nói sự thật: Chung Linh đã mất, ống dẫn trứng bên phải bị nhau thai nằm sai vị trí làm vỡ mạch máu dẫn đến tử vong do mất máu quá nhiều.
Nhau thai nằm sai vị trí. Đó chẳng phải là mang thai ngoài tử cung sao? Cho nên đêm qua cô ấy đau không phải do có kinh nguyệt mà là do có thai? Hơn nữa còn mang thai ngoài tử cung?
Hàng loạt sự thật nhô lên khiến anh giật mình. Sau khi cúp điện thoại, anh ngồi trên ghế trong văn phòng hồi lâu vẫn chưa thể hoàn hồn. Ánh nắng hắt vào gương mặt tái mét của anh.
*
Sau đó Quý Minh Viễn cũng xin nghỉ một tuần, ngoài lễ tưởng niệm Chung Linh ra, anh không tham gia bất kỳ hoạt động nào khác. Anh cũng đã nghe về những sóng gió mà cái chết của Chung Linh gợi lên ở Học viện và trường học, nhưng lúc đó anh thực sự chẳng còn sức lực để chú ý đến vấn đề này nữa, chỉ coi như không biết.
Hơn nửa tháng trôi qua vẫn chưa tìm ra được “thủ phạm” gây ra cái chết thương tâm của Chung Linh, sự việc này không bệnh mà chết(1). Cuộc sống ở Học viện và trường học dần trở lại nề nếp, mà anh cũng đã quay về làm việc, bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ. Những tưởng mọi chuyện đã êm xuôi thì bỗng nhiên có một tin đồn không biết từ đâu truyền ra, nói đứa trẻ trong bụng Chung Linh chính là của Quý Minh Viễn anh.
(1)Không bệnh mà chết/无疾而终: Chỉ sự việc đi vào ngõ cụt, không có cách giải quyết.
Ban đầu tin đồn này chỉ được lan truyền trong phạm vi nhỏ, sau đó không biết ai đã đăng nó lên diễn đàn trường rồi lập tức gây ra náo loạn, mọi người bắt đầu thảo luận sôi nổi, vài ngày liền đều chiếm vị trí top ba trong bảng hot search của diễn đàn, còn có xu hướng phân tán ra bên ngoài nữa. Thử hỏi có ai không cảm thấy kinh ngạc đây? Vốn “nữ sinh viên đại học tử vong do mang thai ngoài tử cung” đã đủ để làm một ngòi nổ rồi, lúc này lại có thêm chuyện “thủ phạm chính là thầy giáo đứng lớp” như châm một ngọn lửa vào đống thuốc nổ, một khi bắt lửa là có thể nổ tung cả trái đất trong tích tắc.
Sự việc náo loạn lớn như vậy đương nhiên sẽ kinh động đến lãnh đạo trường, Học viện và các khoa, họ vội vàng tìm anh nói chuyện. Mà cùng lúc đó, vợ chồng nhà họ Chung nghe tin cũng tìm đến cửa, thề sẽ đòi một lời giải thích cho con gái họ. Quý Minh Viễn đã chẳng còn nhớ mình trải qua những ngày tháng ấy như thế nào nữa, theo anh thì mọi chuyện vô cùng phi lý nhưng nhiều người lại cứ tin. Mà sau khi dần biết được nguồn gốc của những lời đồn đại ấy, trong một khoảnh khắc, ngay cả anh cũng có vài phần hốt hoảng.
“Tin đồn” này được truyền ra từ ký túc xá của Chung Linh, cô gái nói từ một năm rưỡi trước Chung Linh đã bắt đầu hỏi thăm nghe ngóng tin tức về thầy Quý khắp nơi, toàn hỏi những chuyện như anh có bạn gái chưa và sở thích thường ngày của anh, dáng vẻ hệt như đã cảm mến anh vậy. Lúc bị hỏi cũng không từ chối, chỉ híp mắt cười ngượng ngùng khiến người ta miên man bất định. Mà quan trọng nhất là, vào đêm trước khi Chung Linh chết, thầy Quý đã chở cô ấy về ký túc xá. Lúc rời đi trông thầy Quý ngập ngừng như muốn nói lại thôi, không phải lo xảy ra chuyện thì là gì?
Bởi vì có quan hệ tốt với Chung Linh nên lời lên án của cô gái tràn đầy bi phẫn. Mọi người nghe xong đều trầm mặc, bao gồm cả Quý Minh Viễn. Anh thật sự không biết hoá ra Chung Linh còn có ý nghĩ này với mình. Nhưng nếu là vậy thì sao cô ấy có thể ở bên người con trai khác, còn phát sinh quan hệ chứ? Điều này thực sự không hợp lý.
Cho dù thế nào thì đến cuối cùng, tất cả mũi nhọn đều hướng vào anh. Lãnh đạo nhà trường yêu cầu anh giải thích, sinh viên trong Học viện cũng yêu cầu anh giải thích, nhà họ Chung yêu cầu anh trả lại con gái cho họ. Quý Minh Viễn hàm oan khó phân biện, cứ như vậy đêm đêm mất ngủ. Anh không thể hiểu nổi, tại sao chuyện lại đi đến bước này?
Cuối cùng, sự việc không có đủ bằng chứng để định tính lại một lần nữa không bệnh mà chết. Nhà trường bồi thường cho vợ chồng nhà họ Chung một khoản tiền mới có thể khiến họ trở về. Vì ảnh hưởng của vụ việc này quá lớn nên anh bị tạm thời đình chỉ công tác, sau ba tháng, anh tự động lựa chọn rời khỏi Đại học Thanh Hoa đến Lâm Thành. Và vẫn không ai biết chân tướng sự việc như cũ.
*
Sau khi hồi tưởng lại toàn bộ sự việc một lần nữa, Quý Minh Viễn vẫn cảm thấy rõ ràng như thể mới xảy ra ngày hôm qua. Nhưng trên thực tế, vụ việc đã trôi qua hơn hai năm rồi, người trong cuộc vẫn không nguôi ngoai, như bị mắc kẹt trong ngục tù, khó có thể tự giải thoát.
“Mẹ Chung Linh, tôi hiểu tâm trạng của chị lúc này. Đây cũng là lý do đã lâu như vậy rồi mà tôi vẫn không đến thăm, vì sợ sự xuất hiện của tôi sẽ lại khơi dậy nỗi đau âm ỉ trong lòng chị. Chỉ là có một điều, tôi vẫn phải nói rõ với chị…” Quý Minh Viễn đứng thẳng tắp, giống như một cái cây bị chặt hết cành, khiêm tốn bình thản, gương mặt trầm tĩnh: “Tôi vô cùng tiếc nuối về cái chết của Chung Linh, nhưng sự việc đó thực sự không phải do tôi làm.”
Đào Cầm: “…”
Đào Cầm không nói gì nữa, cả người như bị đánh bại, rút cạn sức lực, ngồi phịch xuống ghế. Chung Tiểu Cường vội vàng bước tới đỡ bà ấy, giọt nước mắt lăn dài trên mặt, hướng về phía Quý Minh Viễn ra hiệu. Quý Minh Viễn gật đầu, vén rèm lên bước ra khỏi nhà. Gió lạnh cuốn theo tuyết rơi xuống, sắc trời u ám khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.
*
Cả buổi chiều Hứa Giai Ninh đều đứng ngồi không yên, cô đi loanh quanh trong phòng khách, quấy nhiễu Lâm Tòng Phương đang may vá cũng có chút khó chịu phải kêu cô ngồi xuống. Nhưng không lâu sau, Hứa Giai Ninh lại đứng dậy, tiếp tục đi lòng vòng không mục đích.
“Bé con, cháu có chuyện gì à?” Thực sự không thể chịu nổi nữa, Lâm Tòng Phương đặt đồ trong tay xuống, hỏi.
“Không ạ.”
Hứa Giai Ninh trả lời qua loa, nhưng trong lòng lại không ngừng nghĩ về Quý Minh Viễn. Cũng không biết anh ở nhà họ Chung thế nào rồi, liệu có… bị đánh không?
Vừa nghĩ đến khả năng này, trong đầu Hứa Giai Ninh bỗng hiện lên một hình ảnh, cô đứng phắt dậy.
Lâm Tòng Phương: “…”
Hứa Giai Ninh: “Bà ơi, cháu đột nhiên nhớ ra, lúc chiều đi siêu thị hình như cháu đã gặp một người bạn cấp ba.” Thầy Quý, xin lỗi nha.
Lâm Tòng Phương ngạc nhiên: “Sao cháu không mời người ta về nhà?”
“Cháu quên mất, hay là cháu đi gọi điện hỏi cậu ấy nhé?”
“Mau đi đi!”
Hứa Giai Ninh giả vờ gọi điện thoại, lại quay về phòng khách nói với bà ngoại: “Giờ cậu ấy đang ở cầu vòm, bảo cháu qua đó.”
Hứa Giai Ninh nói như thật, Lâm Tòng Phương cũng không nghi ngờ cô: “Vậy cháu đi nhanh đi, gặp mặt rồi nhớ mời người ta về cùng ăn bữa cơm.”
Hứa Giai Ninh vâng một tiếng rồi nhanh chóng thay quần áo và giày, trước khi đi như nhớ ra gì đó, cô lại nói với Lâm Tòng Phương: “Bà ngoại, buổi tối có thể bọn cháu sẽ ăn ở bên ngoài, bà không cần đợi đâu.”
“Về nhà ăn đi! Bên ngoài không sạch sẽ!”
Lâm Tòng Phương đuổi theo đến cửa, nào còn thấy bóng dáng của cháu gái nữa. Bà khẽ lắc đầu, đóng cửa lại.
*
Tại nhà họ Chung bên này, Quý Minh Viễn ở lại một lúc rồi chào ra về. Chung Tiểu Cường đưa anh ra cửa.
“Trước khi đến tôi vốn muốn mang theo một ít sản phẩm dinh dưỡng nhưng lại sợ mua không đúng loại nên không dám tự tiện quyết định.” Quý Minh Viễn vừa nói vừa đưa cho ông ấy một tấm danh thiếp: “Đây là danh thiếp của giáo sư Lý Bệnh viện số 1 Dung Thành, bà ấy chuyên sản phụ khoa, trước khi đến tôi đã nói cho bà ấy biết chi tiết về tình trạng của mẹ Chung Linh. Bác sĩ Lý nói sau tết anh chị qua đó một chuyến để kiểm tra. Sau này nếu có vấn đề gì cũng có thể trực tiếp liên hệ với bà ấy.”
Chung Tiểu Cường kích động nhận lấy. Vào lúc này, không có món quà nào thiết thực hơn thế. Nhìn có vẻ nhẹ tựa lông hồng, nhưng thực tế lại nặng như núi Thái Sơn.
“Cảm ơn thầy Quý.”
“Không cần khách sáo, phụ nữ cao tuổi mang thai cần chú ý rất nhiều thứ, tốt nhất anh nên liên hệ với bác sĩ Lý sớm một chút.” Đây cũng là lý do tại sao anh lại kiên quyết đến đây một chuyến, bất kể thế nào cũng phải giúp họ giữ đứa bé này.
“Chắc chắn, chắc chắn rồi.”
Chung Tiểu Cường không ngừng gật đầu. Giờ phút này, ông ấy lại trở về dáng vẻ khách sáo bình thường với Quý Minh Viễn, như thể chưa từng nghi ngờ anh. Nhưng Quý Minh Viễn biết, sâu thẳm trong lòng ông ấy vẫn luôn nghi ngờ mình.
“Có tin tức gì về người đó không?” Sau khi suy nghĩ, Quý Minh Viễn hỏi.
Nụ cười trên mặt Chung Tiểu Cường đông cứng lại, khôi phục vẻ hiu quạnh. Ông ấy lắc đầu: “Không, lúc đó khi xảy ra chuyện cậu ta còn chẳng đứng ra, sau thời gian dài như vậy, việc tìm kiếm chỉ càng khó hơn.”
Trong lời nói của Chung Tiểu Cường mang theo sự thất vọng khó giấu, như có ý muốn bỏ cuộc. Quý Minh Viễn nghe xong sắc mặt không thay đổi, chỉ nói: “Xem lại lần nữa đi, sẽ có một ngày tìm ra được thôi.”
Chung Tiểu Cường nghe thấy lời này thì ngẩng đầu lên nhìn Quý Minh Viễn, gương mặt bình tĩnh của người đàn ông lộ ra một nét kiên định. Vốn còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng ông ấy lại nuốt xuống. Ông ấy cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, nói: “Sẽ như vậy.”
*
Vì Đào Cầm vẫn còn ở trong nhà nên Quý Minh Viễn không để Chung Tiểu Cường tiễn thêm, đến cổng anh bảo ông ấy dừng bước. Chung Tiểu Cường cũng không kiên trì nữa, sau khi anh rời đi liền đóng cổng lại.
Quý Minh Viễn không để ý, nhưng trong lòng anh càng quyết tâm muốn tìm ra người đó hơn. Không phải vì muốn rửa oan cho mình, mà là hy vọng tất thảy cát bụi sẽ trở về với cát bụi, đất sẽ về với đất.
Anh có thể hiểu được vì sao vợ chồng nhà họ Chung không ôm hy vọng vào việc tìm kiếm người đó, lý do cũng giống với lý do họ tóm chặt anh không buông: Từ đầu đến cuối, người này dường như chưa từng xuất hiện trong cuộc đời Chung Linh.
Theo lý mà nói, nếu một cô gái phát sinh quan hệ với một chàng trai thì sự ràng buộc giữa họ đã phải đạt đến một mức độ nhất định không thể tách rời, trong cuộc sống sẽ để lại nhiều dấu vết. Nhưng mà Chung Linh không hề có, sau khi sự việc xảy ra, lật tìm tất cả các tin nhắn trên điện thoại và phần mềm xã hội của cô ấy đều không có bóng dáng của một người như vậy. Như biến mất trong không khí, không tìm thấy bất cứ manh mối nào, điều này khiến tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc, sau đó lại là sự mơ màng bất tận. Nhưng dù thế nào đi nữa, Quý Minh Viễn vẫn quyết định, anh nhất định phải tìm ra được người này, trả lại một chân tướng cho mọi người.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, làn khói trắng từ trong miệng phả ra. Quý Minh Viễn bước nhanh đến chiếc xe đang đỗ bên đường, mở cửa muốn lên xe. Mà vào lúc đèn trong xe sáng lên, anh nhìn thấy một bóng người ở phía trước đứng cách đó không xa.
Cô gái vẫn mặc chiếc áo khoác bông màu xanh ấy, đeo chiếc bịt tai thỏ, trong bóng tối, cả người như gầy đi trông thấy.
“Thầy Quý.” Cô gái nhẹ nhàng gọi anh.
Tác giả có điều muốn nói:
Không có tiết mục cẩu huyết yêu mà không đến được với nhau hay chết vì yêu đâu nhé, mọi người yên tâm nha, thầy Quý đáng yêu cũng đừng buồn, thiên sứ nhỏ Giai Ninh đến bên thầy rồi~