Hãy Để Cô Ấy Đến Bên Tôi - Chương 21
Chương 21: Nghỉ đông.
Sau sinh nhật Uông Lão là đến lễ kỷ niệm 80 năm thành lập Học viện Quản lý. Mà sau lễ kỷ niệm, nhiệm vụ giảng dạy của học kỳ này về cơ bản cũng đã kết thúc, sinh viên bắt đầu lục tục nghỉ đông. Sự xuất hiện của kỳ nghỉ khiến không khí trong khuôn viên trường dễ chịu hơn rất nhiều. Tuy nhiên, so với sự vui vẻ hứng khởi của sinh viên đại học, khí áp ở khu vực sinh viên thạc sĩ, tiến sĩ lại có chút thấp.
Không giống sinh viên đại học, kỳ nghỉ của sinh viên thạc sĩ tiến sĩ hoàn toàn phụ thuộc vào sếp hay chính là giáo viên hướng dẫn của mình. Có một số giáo viên thoải mái, thi xong sẽ cho sinh viên nghỉ luôn. Cũng có một số giáo viên có nhiệm vụ gấp về đề tài dự án thì tổng thời gian nghỉ đông của sinh viên sẽ chỉ còn chưa đầy một tuần, không bằng cả nhân viên văn phòng.
Trước tết một tuần Hứa Giai Ninh mới về nhà, trước đó Ông Na đã tập hợp mọi người lại để mở một cuộc họp nhóm. Qua tết dự án khoa học xã hội quốc gia của Ông Na sẽ chính thức khởi động, trước lúc ấy cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ, vậy nên trong kỳ nghỉ đông, cô ấy đã giao một số nhiệm vụ cho học sinh của mình, chia cho bọn họ mỗi người vài bài tài liệu tiếng Anh để về nhà đọc, sau đó dịch tất cả sang tiếng Trung.
Những tài liệu này đều là do Ông Na nhờ thầy Ung trong Học viện đang làm học giả thỉnh giảng ở nước ngoài tải về giúp, chất lượng đều rất cao, số lượng từ… cũng rất đáng kể. Sợ sinh viên bức xúc, Ông Na nói trước: “Những tài liệu này đều là tài liệu mới nhất trong lĩnh vực, ở một số cơ sở dữ liệu tạm thời vẫn chưa được tải lên, cô cũng phải nhờ thầy Ung trực tiếp mua bản điện tử từ bộ phận biên tập mới có, có thể nói là rất quý giá. Nắm chắc những tài liệu này rồi sau này cho dù làm đề tài hay viết bài báo, luận văn đều sẽ giúp ích rất nhiều.”
Đây là lời nói phổ biến được rất nhiều giáo viên sử dụng, vừa giao nhiệm vụ đã lấy chuyện viết báo và luận văn tốt nghiệp của sinh viên ra nói như thể cô ấy làm thế hoàn toàn là vì nghĩ cho học sinh vậy. Mới đầu nghe còn có thể khiến cho sinh viên dậy sóng, nghe nhiều rồi sẽ như ao tù nước đọng. Ví dụ như giờ phút này, ngay cả Hứa Giai Ninh và Tôn Đồng mới nhập học chưa đến một năm nghe tới đây cũng chỉ cười trừ, ánh mắt căn bản chẳng liếc qua tài liệu lấy một cái. Cũng không phải thực sự khó chịu, chỉ là đã quen rồi mà thôi.
Học sinh không có phản ứng gì khiến Ông Na có chút ngượng ngùng lúng túng, nhưng cũng chỉ trong một khoảnh khắc thôi. Ngay sau đó cô ấy đã khôi phục lại hình tượng giáo viên nghiêm khắc của mình, nói: “Vậy cứ thế đi, tan họp, chúc mọi người năm mới vui vẻ.”
“Năm mới vui vẻ, tạm biệt cô…”
Bốn người nói một câu giống nhau xong lần lượt ra ngoài. Hứa Giai Ninh đi cuối cùng, cô đang định giữ cửa cho Ông Na thì thấy cô ấy chợt ngẩng đầu lên, gọi cô lại nói: “Tiểu Hứa, chờ chút, đến văn phòng với cô một lát.”
Hứa Giai Ninh: “…?”
*
Phòng làm việc của Ông Na ở cuối hành lang phía tây, cũng vì vậy mà cô ấy đã phàn nàn không biết bao nhiêu lần. Đặc biệt là vào mùa hè ánh nắng phía Tây chiếu vào, nếu không kéo rèm lại thì căn phòng nhỏ này căn bản không thể ngồi nổi.
Bởi vì cuối năm quá bận rộn nên nửa tháng nay văn phòng của Ông Na gần như chưa từng được dọn dẹp tử tế qua, khắp nơi chồng chất luận văn của sinh viên, tạp chí cùng đủ loại tài liệu trình báo giải thưởng. Hứa Giai Ninh xếp lại một chút rồi mới chọn một chỗ ngồi cho mình.
“Tiểu Hứa, cô nghe có người nói, thầy Uông muốn em tham gia vào dự án đề tài của thầy ấy à?” Sau khi ngồi xuống, Ông Na uống một ngụm nước, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Hứa Giai Ninh, nói một câu như vậy.
Hứa Giai Ninh hơi bất ngờ không biết Ông Na nghe tin này từ đâu. Nhưng cũng may là trong lòng cô không hỗn loạn, bình tĩnh trả lời: “Thầy Uông có để lộ chút ý tứ, nhưng cũng chỉ là gợi ý thôi, không nhất định muốn em đi ạ.”
Ông Na ồ một tiếng, tựa như yên tâm hơn chút: “Vậy em nghĩ thế nào?”
Cô nghĩ thế nào ư? Có một cô giáo như cô ấy ở đây, cô còn có thể nghĩ gì chứ? Hơn nữa cho dù không phải là Ông Na mà là bất kỳ giáo viên nào khác trong Học viện, nếu cô đã được ủy thác cho người đó thì sẽ không đi quấy rầy bên thầy nữa. Như thế quá dễ nảy sinh mâu thuẫn.
“Em vẫn muốn đi theo cô ạ, dù sao thì cũng đã làm ở bên này lâu, có nền tảng rồi, đến chỗ thầy Uông lại phải bắt đầu mọi thứ từ đầu. Hơn nữa…” Hứa Giai Ninh mím môi, nói: “Bài báo của em là dựa vào đề tài hiện tại làm cơ sở, em muốn nhanh chóng viết xong để gửi đi đăng báo.”
Nếu như lúc nghe những lời trước đó vẫn còn sự nghi ngờ, thì khi nghe nửa sau Ông Na đã có thể bình tĩnh lại. Nhưng thay vào đó là một vấn đề khác xuất hiện.
“Em muốn tốt nghiệp sớm?” Cô ấy hỏi.
Tây Đại áp dụng quy chế tín chỉ cho chương trình đào tạo thạc sĩ toàn thời gian như của Hứa Giai Ninh, thường là từ hai đến ba năm. Sinh viên tốt nghiệp bắt buộc phải có một bài báo được đăng trên tạp chí, thường được gọi là tiểu luận. Nếu tiểu luận được phát hành trước một năm, có thể đuổi kịp việc bảo vệ và xét tốt nghiệp của năm đó thì sẽ được phép cấp bằng, cho nên bình thường những người muốn tốt nghiệp sớm đều sẽ chuẩn bị tiểu luận sớm.
“Vâng ạ.” Hứa Giai Ninh gật đầu. Chuyện này cũng không có gì phải giấu giếm, sớm muộn gì Ông Na cũng sẽ biết.
Ông Na không ngờ cô sinh viên này còn có dự định như vậy, trong phút chốc hơi mất tập trung. Sau đó lại nghĩ, tiểu luận của Hứa Giai Ninh còn chưa viết xong, lúc này lo lắng có vẻ còn quá sớm, liền an tâm đôi chút.
“Vậy thì tốt. Cũng không phải là cô không thả người, chỉ là nghĩ đến tiến độ nghiên cứu hiện tại của em, cảm thấy em ở lại chỗ cô sẽ thích hợp hơn chút. Nhất là em còn đang có dự định tốt nghiệp sớm, nếu đã vậy thì cũng phải tranh thủ viết bài báo rồi…”
“Em biết rồi ạ.”
Ông Na thấy cô đã có tính toán trong lòng nên không nói thêm gì nữa. Hứa Giai Ninh thấy vậy cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này trong lòng hai cô trò đều có tâm tư riêng, nhưng nhìn chung vẫn rất hài hòa. Hứa Giai Ninh luôn tôn trọng Ông Na như một người thầy, cho nên ngay cả khi Quý Minh Viễn đích thân truyền đạt lại ý của Uông Lão với cô, cô cũng không dao động. Thật không ngờ sự thỏa hiệp của cô không những không nhận được sự quý trọng của Ông Na, mà còn khiến cho cô ấy trở thành trở ngại lớn nhất cho việc tốt nghiệp sau này của mình.
Đương nhiên, đây đều là sau này.
*
Sau cuộc họp nhóm, Hứa Giai Ninh bắt đầu chuẩn bị về nhà.
Bởi vì vẫn chưa biết thời gian nghỉ nên Hứa Giai Ninh cũng không vội mua vé, lúc này lên mạng đặt thì đã hơi muộn, vé tàu thường đã sớm bán hết, chỉ còn lại ít vé tàu cao tốc.
Quê của Hứa Giai Ninh ở một thị trấn nhỏ của Dung Thành, ngồi tàu hỏa đến Dung Thành phải mất mười mấy tiếng đồng hồ, ngồi tàu cao tốc cũng mất tám chín tiếng, về cơ bản thì đã tốn cả một ngày để đi lại rồi. Thời gian lâu cũng đồng nghĩa với việc giá vé rất đắt. May mà trong thẻ có hai nghìn tệ cô Trương đã chuyển trước đó nên cũng coi như tạm đủ, Hứa Giai Ninh sợ đi máy bay nên đã đặt cho mình một chiếc vé tàu cao tốc hạng phổ thông.
Sau khi đặt vé xong, Hứa Giai Ninh dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn hành lý, rồi lại vội vàng đi tắm trước khi nhà tắm đóng cửa. Bình thường cô rất thích tắm, đặc biệt là mỗi lần trước khi về quê càng phải tắm rửa sạch sẽ. Đây là thói quen trước giờ của cô, bất kể lúc nào cũng phải về nhà với vẻ ngoài chỉn chu. Như vậy dường như có thể chứng minh cô ở bên ngoài sống rất tốt, không cần người nhà phải lo lắng.
Bởi vì ít người tắm nên nước từ vòi hoa sen chảy ra rất nóng, Hứa Giai Ninh cũng không dám ở trong đó quá lâu, sau khi tắm rửa đơn giản thì đi ra. Quấn khăn lại, khuôn mặt hồng hào quay về ký túc, còn chưa kịp bước vào cửa đã có một bóng người cao lớn vụt ra, suýt nữa đụng phải cô, Hứa Giai Ninh kịp thời dừng lại, lùi về sau một bước.
“Cô có sao không!” Một bàn tay đưa ra kèm theo lời nói quan tâm, nhưng Hứa Giai Ninh không đáp lại, vì đây là một nam sinh!
Hứa Giai Ninh nhìn nam sinh xa lạ đi ra từ phòng ký túc của mình, hơi ngây ngốc.
“Anh là?”
Chàng trai lạ dường như đã ý thức được cô cũng ở phòng này, ồ một tiếng, muốn giới thiệu bản thân.
“Xin chào, tôi là…”
Lời còn chưa kịp nói hết đã bị một người từ bên trong đi ra chen vào.
“Hàn Dương, anh làm gì vậy? Mau xuống chỗ dì bê thùng lên, ở đây em thu dọn xong hết rồi.” Giọng nữ trong trẻo êm tai, mang theo chút thanh nhã, Hứa Giai Ninh cảm thấy hơi quen. Chưa đợi cô kịp nhớ ra là ai thì cô gái đã thò đầu ra, nhìn thấy cô ấy, Hứa Giai Ninh liền hiểu ra mọi chuyện. Đó là Lâm Lạc. Lâm Lạc trở về rồi.
Lâm Lạc cũng sửng sốt khi nhìn thấy Hứa Giai Ninh, sau khi thấy rõ cách ăn mặc của cô, cô ấy cười tủm tỉm: “Cậu đi tắm à? Bây giờ nhà tắm vẫn còn dùng được sao?”
“Dùng được.” Hứa Giai Ninh nói rồi đưa tay lên vuốt mái tóc ẩm ướt.
“Vậy thì tốt quá, tớ dọn dẹp ở đây cả người nhễ nhại mồ hôi rồi, lát nữa phải đi tắm rửa chút mới được.” Lâm Lạc nói rồi nhường lối cho cô: “Vào đi.”
Hứa Giai Ninh gật đầu, cũng không nhìn nam sinh kia nữa, xách giỏ tắm đi thẳng vào trong. Nhưng vừa bước vào đã bị sặc ho vì bụi.
“Đây…” Cô khẽ mở mắt nhìn vào căn phòng đầy bụi, không dám tin việc mình chỉ mới ra ngoài hơn tiếng mà ký túc sáng sủa sạch sẽ đã trở nên như bây giờ.
Lâm Lạc cũng đã nhìn thấy vẻ mặt của cô, vội vàng nói: “Thật xin lỗi, tớ vừa mới dọn chỗ mình nên làm phòng hơi bẩn, lát nữa tớ sẽ quét dọn sạch sẽ.”
Lời này nghe thì như một lời xin lỗi, nhưng giọng điệu lại tự nhiên khiến Hứa Giai Ninh ngược lại không biết phải nói gì.
“Cậu chuyển về ký túc ở à?” Nhìn vali chất đống trong phòng, cô hỏi.
“Đúng vậy, sau tết sếp của tớ về rồi, đến lúc đó cô ấy mà biết tớ sống ở bên ngoài thì thảm lắm. Chỉ có thể chuyển về thôi.”
Lâm Lạc bĩu môi, vẻ mặt không tình nguyện, lộ rõ sự ghét bỏ. Điều này khiến Hứa Giai Ninh đã sống ở đây hơn nửa năm lại lần nữa cảm thấy cạn lời, im lặng vài giây, cô nói: “Tớ đi giặt quần áo, cậu cứ dọn dẹp từ từ.”
Nói xong, cô cầm chậu của mình lên rồi bỏ đi.
Lâm Lạc nhìn cô rời đi, sau đó xoay người tiếp tục sai bảo bạn trai Hàn Dương đi bê thùng đồ.
Hàn Dương không nhúc nhích, nói: “Bạn cùng phòng của em không phải là tức giận rồi chứ?”
“Không đâu. Nếu là hai người kia thì rất có thể, nhưng Hứa Giai Ninh á? Sẽ không tức giận đâu.” Lâm Lạc thản nhiên nói, như rất hiểu Hứa Giai Ninh vậy.
Hàn Dương nhướng mày: “Cô ấy tốt tính lắm à?”
“Tốt hay không em không biết, chỉ biết cậu ấy là người gỗ, không dễ nổi nóng.” Lâm Lạc nói rồi nhìn chiếc bàn đặt đầy đồ, hơi bực bội: “Sao càng dọn càng loạn thế, Hàn Dương, em không muốn ở ký túc xá, không muốn xa anh đâu…” Lâm Lạc tủi thân làm nũng với bạn trai.
Hàn Dương ôm cô ấy an ủi. Nhưng trong đầu lại hiện lên khuôn mặt của Hứa Giai Ninh, gương mặt cô gái vừa rửa mặt xong trắng trẻo sạch sẽ, hai má bị hơi nóng làm cho ửng hồng, dáng vẻ kinh ngạc ấy, trông có chút xinh đẹp…
*
Hứa Giai Ninh giặt xong hong khô quần áo rồi mới trở về ký túc, Lâm Lạc và bạn trai đã đi từ lâu, chỉ để lại một mớ lộn xộn.
Nhìn thấy ký túc xá buổi sáng mình khổ cực quét dọn sạch sẽ bị hủy hoại thành thế này, Hứa Giai Ninh không khỏi tức giận. Cô quấn tóc lên, vào nhà vệ sinh lấy dụng cụ lau dọn lại lần nữa mới cảm thấy thoải mái.
May mà tối hôm đó Lâm Lạc không trở về. Hứa Giai Ninh ngủ một giấc rất ngon, sáng hôm sau cô xách hành lý vội vã chạy đến ga tàu cao tốc Bắc để về nhà.
Ngồi tàu cao tốc đến Dung Thành cộng thêm tuyến đường tàu du lịch riêng từ Dung Thành đến thị trấn, cả hành trình mất tổng cộng 10 tiếng rưỡi, nói dài thì dài, mà nói ngắn thì cũng ngắn. Hứa Giai Ninh chưa kịp dịch một nửa tài liệu thì tàu đã đến nơi. Lúc này sắc trời đã tối hẳn, trên trời còn lất phất vài bông tuyết. Hứa Giai Ninh hít hà bầu không khí lâu ngày không gặp của quê hương, đẩy vali bước về nhà.
Từ khi cha mẹ bị tai nạn xe qua đời, cô trở về thị trấn sống cùng bà ngoại. Ngoại trừ cấp hai và đại học học ở bên ngoài ra, cô rất ít khi rời đi. Bởi vì bà ngoại chỉ còn lại một người thân duy nhất là cô, mà người cô quan tâm duy nhất cũng chính là bà ngoại.
Nghĩ đến bà, cảm giác nhớ nhung chợt dâng lên, Hứa Giai Ninh không nhịn được bước chân nhanh hơn, rất nhanh đã đi đến trước sân nhà mình.
“Bà ngoại!”
Hít một hơi thật sâu, trên môi nở nụ cười, Hứa Giai Ninh mở cổng ra. Nhưng mà sau vài giây chờ đợi vẫn không có phản hồi. Hứa Giai Ninh đặt vali xuống, bước nhanh tới đẩy cửa nhà ra, kết quả phát hiện cửa đã bị khóa. Bà ngoại không có ở nhà!
Tác giả có điều muốn nói:
Đúng vậy, tiểu Hứa có chuyện xưa, thầy Quý cũng có một câu chuyện xưa, hihi~
Câu chuyện chỉ vừa mới bắt đầu, tất cả đều đang làm bước đệm cho nó, mọi người cùng đón đọc tiếp nhé~