Hãy Để Cô Ấy Đến Bên Tôi - Chương 11
Chương 11: Vết thương.
Trong hiệu thuốc 24h bên đường, Hứa Giai Ninh nhìn đủ loại thuốc bày la liệt trong tủ kính, không biết nên phản ứng ra sao. Vừa rồi khi Quý Minh Viễn bảo cô đi cùng anh, trái tim Hứa Giai Ninh đập rất nhanh, cứ tưởng anh định nói gì đó với mình. Không ngờ lại đưa cô đến hiệu thuốc mua thuốc.
Nhìn vết thương đã khô trên tay, Hứa Giai Ninh hít sâu mấy lần mới thốt ra lời: “Thầy… Quý, vết thương không sâu lắm, em tự về phòng y tế trường xử lý là được rồi ạ.”
Cô rất muốn ở cùng Quý Minh Viễn thêm một lúc, nhưng hoàn cảnh hiện tại khiến cô có một loại cảm giác như được bố thí.
“Đợi đến lúc em về tới trường thì phòng y tế đã đóng cửa từ lâu rồi, nếu vết thương không sâu thì ở đây xử lý đơn giản luôn đi.” Quý Minh Viễn nhẹ giọng nói, Hứa Giai Ninh vừa nghe đã muốn phản bác. Chỉ là cô chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy Quý Minh Viễn chuyển chủ đề: “Vừa hay tôi cũng có chuyện muốn nói với em.”
Hứa Giai Ninh: “…”
Hứa Giai Ninh ngẩng đầu lên nhìn Quý Minh Viễn, đúng lúc bắt gặp anh đang rủ mắt xuống nhìn mình. Bốn mắt đối diện, nhìn nhau chằm chằm trong chốc lát, Quý Minh Viễn thản nhiên rời ánh mắt đi trước. Một lúc sau, Hứa Giai Ninh mới lại cúi đầu xuống.
Bởi vì trong hiệu thuốc có bàn ghế nên mua thuốc xong, hai người ra một góc ngồi xuống.
Hứa Giai Ninh lấy một miếng bông tẩm cồn ra nhẹ nhàng sát trùng vết thương, Quý Minh Viễn ngồi ở một bên lướt xem điện thoại, sau khi ấn tắt màn hình, ánh mắt anh rơi xuống bàn tay không ngừng hoạt động của Hứa Giai Ninh.
Sở dĩ anh kiên trì đưa cô đến hiệu thuốc, một mặt là vì muốn nhân cơ hội này nói chuyện với cô, mặt khác cũng thực sự muốn cô xử lý tốt vết thương. Quý Minh Viễn còn nhớ, lúc Hứa Giai Ninh mới nhập học chưa đầy một tháng cũng từng bị thương ở ngón tay một lần, vết thương còn không nhỏ. Khi ấy anh tìm cô có việc đúng lúc vừa bị thương nên đã để ý, một tuần sau gọi cô đến phòng làm việc, phát hiện vết thương vẫn chưa lành, anh thuận miệng hỏi sao không xử lý vết thương, dán băng cá nhân vào.
Cô gái dường như không ngờ anh sẽ quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy, sau một hồi kinh ngạc, cô khẽ mím môi nói: “Cũng không nghiêm trọng, dán băng cá nhân không tiện lắm ạ.”
Lúc đó nghe xong lời giải thích anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ bảo cô chú ý. Lại không biết rằng sau khi nghe anh nói vậy, cô gái hơi đỏ mặt, ngày hôm sau liền dán băng cá nhân vào ngón tay đã bắt đầu kết vảy.
Đối với những chuyện ngoài việc học của Hứa Giai Ninh, Quý Minh Viễn thực sự biết rất ít, có thể lưu lại trong trí nhớ của anh lại càng ít ỏi hơn, vết thương ấy là một trong số đó. Nếu đã biết tật ‘xấu’ không xử lý vết thương này của cô, vậy thì giúp cô uốn nắn lại lần nữa đi. Cũng không uổng phí một thời làm thầy giáo của cô.
Đột nhiên, trong hiệu thuốc yên tĩnh vang lên tiếng “ọc ọc”.
Quý Minh Viễn ngước mắt lên nhìn Hứa Giai Ninh: “Chưa ăn tối à?”
Hứa Giai Ninh ‘vâng’ một tiếng, ném đống rác trong tay vào thùng rác, trên mặt hiện lên vẻ mất tự nhiên. Buổi trưa cô vốn không ăn nhiều, buổi tối lại chỉ uống một cốc nước hoa quả, này… không đói mới lạ.
“Đi thôi.”
Quý Minh Viễn thấy cô đã xử lý xong vết thương bèn cầm điện thoại lên, đứng dậy.
“Đi đâu ạ?” Hứa Giai Ninh không nhúc nhích.
“Đi ăn chút gì trước đã.”
Hứa Giai Ninh: “…Không cần đâu ạ…”
“Tôi cũng chưa ăn tối, chỉ uống chút rượu.” Quý Minh Viễn nói.
Hứa Giai Ninh chẳng còn cách nào vùng vẫy nữa, đeo balo lên, cùng Quý Minh Viễn bước ra ngoài.
Ở trong quán bar yêu cầu mì thắt lưng chỉ là trêu đùa, Quý Minh Viễn đưa Hứa Giai Ninh đến một quán cháo, mỗi người gọi một bát nóng hổi, rất thích hợp cho một đêm thu nhiệt độ đang hạ thấp này.
Hai người ngồi đối diện nhau, yên tĩnh ăn hết bữa tối hơi muộn này.
“Ăn no chưa?” Thấy Hứa Giai Ninh đặt thìa xuống, Quý Minh Viễn hỏi.
Hứa Giai Ninh gật đầu: “No rồi ạ.”
Quý Minh Viễn khẽ gật đầu, tay cầm cốc trà nóng lên chậm rãi uống. Hứa Giai Ninh nhìn vẻ mặt như đang suy ngẫm của anh, chủ động mở miệng nói.
“Thầy Quý, thầy có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi ạ.”
Trong quán cháo vô cùng yên tĩnh này, giọng cô gái tỏ ra như không hề để ý, lại như chẳng có chút trọng lượng nào. Động tác uống trà của Quý Minh Viễn dừng lại, sau vài giây, anh đặt cốc trà xuống bàn, phát ra một tiếng ‘tách’ nhẹ.
Sự chủ động của Hứa Giai Ninh không hề khiến Quý Minh Viễn lộ ra vẻ yếu thế. Bất luận về tuổi tác, kinh nghiệm hay là thân phận đều có thể làm cho anh duy trì được sự tự nhiên. Nhưng cô thế này quả thật vẫn hơi nằm ngoài dự liệu của anh. Cô gái này, tâm tính dường như kiên định hơn anh nghĩ rất nhiều.
Quý Minh Viễn phát hiện ra, từ trước đến nay, anh đã xem nhẹ cô rồi.