Hãy Để Cô Ấy Đến Bên Tôi - Chương 10
Chương 10: Uy phong.
Tôn Đồng từ nhà vệ sinh đi ra phát hiện bên bàn không có ai. Vốn tưởng Hứa Giai Ninh cũng đi vệ sinh nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy ai về, trong lòng đang bắt đầu lo lắng thì một nhóm người đã trở lại. Chỉ là, sao thầy Quý lại ở cùng họ?
Trợn tròn mắt nhìn Quý Minh Viễn đang đi phía trước, Tôn Đồng sửng sốt một hồi, sau đó mới bước lên chào: “Thầy Quý, thầy cũng ở đây ạ…”
Quý Minh Viễn khẽ gật đầu, nói: “Em đưa bọn họ ra ngoài trước đi, ở bên ngoài chờ thầy.”
Nói xong anh bỏ đi.
Đợi anh đi xa rồi Tôn Đồng mới nhớ ra đáp lại ‘vâng’, sau đó nhìn Hứa Giai Ninh, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì vậy, sao thầy Quý cũng ở đây?”
Trong lòng Hứa Giai Ninh cũng đang rất muốn biết. Nhìn bóng lưng Quý Minh Viễn khuất dần trong ánh đèn, cô lắc đầu, không lên tiếng.
Bên ngoài quán bar, màn đêm đã dần buông. Quý Minh Viễn để hai thanh niên nước ngoài lên xe trước, sau đó đối mặt với Hứa Giai Ninh và Tôn Đồng. Sau một hồi lưỡng lự, ánh mắt anh rơi xuống người Tôn Đồng.
“Sao các em có thể đưa họ đến quán bar?”
“Dạ, là họ muốn tới.” Tôn Đồng vâng dạ đáp: “Nên bọn em đã đưa họ đến.”
“Vậy cũng có thể tìm cách để từ chối mà, bọn họ muốn đến là đưa đến sao? Không có chuyện gì còn tốt, xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm, hai sinh viên các em có gánh vác được không?”
Tôn Đồng: “…” Cậu cũng muốn từ chối, nhưng mấu chốt là không biết từ chối nha.
Quý Minh Viễn cũng đã nhớ ra tính cách của hai sinh viên này, nhất thời lại cảm thấy Ông Na không có đầu óc. Trong tay cô ấy thiếu gì sinh viên giỏi xã giao, ném chuyện này cho bọn họ là được rồi, tìm hai người này…
Lại nhìn Tôn Đồng và Hứa Giai Ninh một cái, đột nhiên Quý Minh Viễn cảm thấy Ông Na cũng thật không dễ dàng. Kể ra thì chuyện này chẳng trách ai được, muốn trách thì chỉ có thể trách hai học trò của Melanie.
“Thôi, muộn rồi, đừng lượn lờ ở bên ngoài nữa. Đưa bọn họ về đi, lái xe trên đường chú ý an toàn.”
Chỉ trong vài giây, Quý Minh Viễn đã bình tĩnh lại, khôi phục sự thản nhiên với hai người ở trước mặt. Dù sao cũng không phải là học sinh của mình, không nên khiến cho họ quá khó xử.
Tôn Đồng có cảm giác như cuối cùng cũng được đặc xá, nói xong câu “Cảm ơn thầy Quý, tạm biệt thầy Quý” bèn muốn kéo Hứa Giai Ninh đi. Nhưng mà Hứa Giai Ninh không động đậy. Cô đứng đó, nhìn Quý Minh Viễn chăm chú.
“Cảm ơn giáo sư Quý.”
Chốc lát sau, để lại câu này rồi, Hứa Giai Ninh mới đi theo Tôn Đồng, đầu cũng không ngoảnh lại.
Quý Minh Viễn nhìn bọn họ lên xe, một lúc sau anh mới quay người lên xe của mình. Diệp Huy đã ở trên xe, thấy anh quay về cười nói: “Lão Quý, lợi hại nha, dạy dỗ học sinh ngay trên đường. Làm giáo viên uy phong thế cơ à?”
Quý Minh Viễn ngồi xuống bên cạnh, phớt lờ anh ta.
“Nhưng mà cũng đúng, hai sinh viên đó vừa nhìn đã biết là rất ngoan, không giống kiểu người sẽ đến quán bar chơi.” Diệp Huy nhìn chiếc xe đỗ trước mặt mình: “Này, lão Quý, sinh viên Tây Đại đều như thế à?”
Vừa nghe lời nói mang theo giọng điệu chế nhạo ấy của Diệp Huy, Quý Minh Viễn liền cảm thấy có phần không vui. Nó cũng giống như đạo lý “dù trường cũ có không tốt đến mấy cũng chỉ có mình mới được mắng, người khác nói một chữ thôi là có thể trở mặt ngay” vậy, suy cho cùng anh cũng từng ở Tây Đại hai năm, sẽ có cảm giác thân thuộc nhất thời, đối với sinh viên ở đó cũng sẽ nảy sinh ra ý nghĩ bao che khuyết điểm. Quý Minh Viễn mấp máy môi muốn phản bác. Nhưng vừa đưa tay lên, ánh mắt anh quét qua mu bàn tay, câu chuyện dừng lại ở đó.
“Sư phụ, đi thôi, đến khách sạn Lâm Thành.”
Nói đùa xong tâm trạng của Diệp Huy không tệ, anh ta vỗ nhẹ vào ghế lái, ra hiệu cho tài xế lái xe đi. Nhưng đúng lúc này, vị bạn cũ làm gương cho người khác nào đó bên cạnh bất ngờ mở cửa xe ra bước xuống. Diệp Huy ‘này’ một tiếng muốn ngăn anh, kết quả bị bốn chữ chặn lại.
“Cậu về trước đi.”
Diệp Huy: “…” Này con mẹ nó cũng quá có trách nhiệm rồi đấy!
Trong xe của Ông Na, Tôn Đồng động viên hai người bạn quốc tế xong thì nhìn Hứa Giai Ninh một cách dè dặt: “Giai Ninh, sao vừa nãy cậu lại nhìn thầy Quý như vậy?”
Hứa Giai Ninh lúc này cũng có chút thất thần.
Buổi trưa ở trên sân thượng, anh nói những lời như vậy, điệu bộ như ước gì có thể lập tức gọn gàng dứt khoát chia tách rạch ròi với cô. Không ngờ đến buổi tối hai người đã gặp lại nhau. Mặc dù biết Quý Minh Viễn ra tay giúp đỡ cô chỉ là dựa trên tình thầy trò ngắn ngủi trong hai tháng ấy, thậm chí càng có khả năng chỉ là nể mặt Ông Na, nhưng tâm trạng của cô vẫn có chút phức tạp. Cô chính là như vậy, chỉ một chút thay đổi khác thường thôi cũng có thể khiến cho trái tim cô rung động mãnh liệt. Chính là không có tiền đồ như thế.
“Không sao, chỉ là vừa rồi không kịp phản ứng thôi.” Hứa Giai Ninh buông tay đang nắm chặt lấy quai balo ra, cười nhẹ.
Tôn Đồng không tin lắm, nhưng Hứa Giai Ninh đã không muốn nói thì cậu ấy cũng sẽ không hỏi thêm. Thời gian không còn sớm nữa, Tôn Đồng cắm chìa khóa xe chuẩn bị rời đi. Đột nhiên, một bóng người từ phía sau xe đi tới. Tôn Đồng liếc nhìn, ‘ơ’ một tiếng: “Thầy Quý?”
Hứa Giai Ninh sửng sốt, quay phắt đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Quý Minh Viễn đang đứng bên cạnh xe. Sau một hồi ngây ngốc, cô nhanh chóng hạ cửa sổ xe xuống.
“Em đi với tôi.” Quý Minh Viễn nói.