Hãy Để Cô Ấy Đến Bên Tôi - Chương 04
Ban đầu Hứa Giai Ninh không phải do anh hướng dẫn, cô là sinh viên cuối cùng viện sĩ Uông Lạc Già nhận. Tiếc rằng sức khỏe của ông ấy đột nhiên yếu đi, lại sợ tiến sĩ và giáo viên trẻ tuổi trong tay mình không gánh nổi trọng trách, phụ lòng hạt giống tốt, nên mới tạm thời giao cho anh. Mọi người trong Học viện đều biết Quý Minh Viễn trước nay không nhận sinh viên nữ, nhưng vì thể diện của Uông Lão, anh vẫn đồng ý.
Lúc đầu anh không hề ghét Hứa Giai Ninh. Cô gái trắng nõn, thanh khiết, không quá cao, hơi gầy chút nhưng nhìn tổng thể thì cũng coi như đầy đặn cân đối. Còn về ngoại hình thì mỗi người có cách nhìn nhận đánh giá khác nhau. Theo anh thấy thì cũng được, nhưng mà trong Học viện lại không chỉ có một giáo viên từng trêu anh, nói giáo sư Uông đã giao cô gái xinh đẹp nhất Học viện cho anh hướng dẫn rồi. Tiếp xúc lâu ngày, tình cảm cũng từ từ tốt lên, có lẽ sự chăm chỉ rèn luyện nghiên cứu khoa học mỗi ngày của cô gái xuất sắc đã khiến anh hài lòng, tóm lại, Quý Minh Viễn nhìn cô càng ngày càng thấy thuận mắt, thỉnh thoảng nhìn cô cười, anh còn thực sự cảm thấy có chút thu hút. Nói thật, Quý Minh Viễn rất tán thưởng cô, nhưng công bằng mà nói, từ đầu đến cuối, anh không hề có ý gì với cô cả. Quý Minh Viễn được giáo dục theo kiểu phương Tây nhiều năm, chuyện riêng tư không hề cứng nhắc bảo thủ, nhưng anh vẫn đồng tình với một số quan điểm đã được lưu truyền từ lâu, chẳng hạn như giáo viên là giáo viên, cần phải làm tấm gương cho người khác. Với những ràng buộc về tiêu chuẩn đạo đức này, anh không thể, cũng sẽ không cùng sinh viên của mình có quan hệ bất chính gì.
Cho nên đối với đủ loại tin đồn khác nhau được truyền đi, lúc Quý Minh Viễn rời khỏi Tây Đại thực sự có vài phần thảm hại. Anh nghĩ không ra, rốt cuộc bản thân đã ra hiệu ám chỉ cho Hứa Giai Ninh lúc nào mà khiến cô to gan đến mức dám đi tỏ tình với mình. Hay nói cách khác là, anh đã không thể lí giải được suy nghĩ của những sinh viên thời nay này nữa rồi sao…?
Tiếng nhạc báo đúng giờ trong đại viện đột nhiên vang lên, Quý Minh Viễn từ trong mạch suy nghĩ dần dần hồi thần lại, giơ tay nhìn đồng hồ, thấy không còn sớm nữa, anh cầm laptop và tài liệu chuẩn bị rời đi. Đúng lúc này, chuông điện thoại bỗng vang lên, Quý Minh Viễn dừng lại nghe điện thoại.
Là viện trưởng Ưng Sĩ Tằng gọi đến, hỏi anh cuối tuần tới có thời gian không, thay ông ấy đi “thành phố lân cận” tham gia một hội nghị học thuật. Quý Minh Viễn xem lịch trình của mình, nói không có vấn đề gì.
“Thế cứ quyết định vậy đi.” Ưng Sĩ Tằng cười ngắt điện thoại.
Quý Minh Viễn bên này không nghi ngờ gì. Anh không hề biết rằng, “thành phố lân cận” này không phải thành phố lân cận. Mà là nơi ba tháng trước anh mới vội vàng thảm hại rời đi, Lâm Thành(1)!
(1)Hai từ đồng âm.
*
Hội nghị học thuật về khoa học quản lý được tổ chức tại khách sạn Lâm Thành vào cuối tuần này là do một trường đại học khác ở Lâm Thành, An Đại cùng hai trường đại học ở Mỹ và Hồng Kông hợp tác tổ chức. Nhưng đã được tổ chức ở Lâm Thành thì đương nhiên sẽ không thể qua mặt trường đại học đứng đầu vùng này là Tây Đại. Vì vậy sau khi nhận được thư mời, Học viện Quản Lý và Học viện Nhân văn của Tây Đại đã cử không ít giáo viên tham gia hội nghị học thuật lần này.
Sáng sớm thứ bảy, Hứa Giai Ninh và đồng môn Tôn Đồng cùng ngồi xe của Ông Na đến khách sạn Lâm Thành. Lúc đầu hai người định đi tàu điện ngầm, nhưng ngay trước lúc đi lại nhận được điện thoại Ông Na bảo bọn họ đợi ở cổng trường, bởi vì cô ấy lái xe nên sẽ đi cùng nhau. Dự định ban đầu đương nhiên tốt, nhưng suy cho cùng hai người cũng chỉ là nghiên cứu sinh thạc sĩ năm nhất, ở trước mặt giáo viên hướng dẫn của mình vẫn không thể làm gì khác.
“Hội nghị lần này nhận được không ít bản thảo, thành quả cuối cùng sẽ được in thành tập luận văn để xuất bản. Cô đã xem qua một số bài trong đó rồi, viết không tệ, đến lúc ấy sẽ gửi cho các em, hai em cùng nhau nghiên cứu một chút, có thể sẽ cần dùng đến cho việc viết sổ ngân sách năm nay.”
Lời này là Ông Na nói với hai người, Tôn Đồng nhanh chóng đáp lại. Hứa Giai Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt thất thần không biết đang nghĩ gì. Nhìn thấy dáng vẻ này của cô trong gương chiếu hậu, Ông Na thầm thở dài.
Theo Ông Na thấy, cô sinh viên Hứa Giai Ninh này chỗ nào cũng tốt, mỗi tội là hay ngẩn người. Muốn nói cô vài câu, nhưng khi lời đến bên miệng rồi, cô ấy lại kìm lại. Một là vì đây chẳng phải vấn đề gì lớn, hai… Chính là không đành lòng. Mỗi khi cô gái này ngây người, không biết có phải là ảo giác hay không, Ông Na luôn cảm thấy trong đáy mắt cô như cất chứa một nỗi bi thương không muốn cho người khác biết. Khi ý nghĩ này lần đầu tiên xuất hiện, bản thân Ông Na cũng cảm thấy nực cười, một cô gái mới 22 23 tuổi, lấy đâu ra sự từng trải mà tương tư sầu não như vậy chứ? Sợ mình không hiểu hết về Hứa Giai Ninh, Ông Na còn đặc biệt gửi tin nhắn cho thầy hướng dẫn cũ của cô là Quý Minh Viễn để xem có thể lấy được thông tin gì từ anh hay không. Đáng tiếc là anh không trả lời.
Để hai người xuống ở cửa khách sạn Lâm Thành, Ông Na lái xe xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm. Hứa Giai Ninh và Tôn Đồng cũng không rảnh rỗi, cầm đồ đạc xong liền đến quầy tiếp đón để ký tên và nhận tài liệu của hội nghị.
Nhóm phụ trách hội nghị quả nhiên đã in các luận văn thu được tại hội nghị lần này thành một cuốn sách, cầm trên tay dày cộp, nặng tựa như có thể đánh chết người. Tôn Đồng mới lật vài trang đã bắt đầu thở dài. Hứa Giai Ninh cầm chặt tập luận văn trong tay, cô dùng sức khiến các khớp ngón tay cứng đờ trắng bệch, ánh mắt lay động nhìn về nơi xa.
Ông Na vừa bước vào đã nhìn thấy dáng vẻ này của cô. Cô ấy nhíu mày lại, đang định bước nhanh về phía cô thì chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc bước ra từ khu phòng ở của khách sạn, đi về phía đại sảnh. Thấy người đó, Ông Na vui mừng, giơ tay lên gọi: “Thầy Quý!”
Hứa Giai Ninh như bị giật mình, quay đầu lại nhìn theo ánh mắt của cô ấy, thấy một người đàn ông cao lớn mặc áo trắng quần đen. Người đó, chính là Quý Minh Viễn!