Hải Vương Lật Xe Rồi - Chương 54
Chương 54
Căn phòng trong giây lát trở nên yên tĩnh, ánh sáng mờ nhạt rơi xuống sau lưng Úc Phù Lê.
Tiếng ồn ào bên ngoài bị thuật pháp chặn lại, trong góc phòng đặt chút băng ngọc. Băng ngọc làm giảm nhiệt độ, giúp căn phòng trở nên mát mẻ, dễ chịu trong tiết trời oi nóng.
Thật lâu sau, Úc Phù Lê mới cất lời: “Không phải là em biết rõ nhất sao?”
Miêu Tòng Thù: “Em chỉ nhớ rõ lần chúng ta gặp nhau mười một năm trước.”
Úc Phù Lê: “Đó là lần đầu chúng ta gặp nhau.”
“Đừng lừa em.” Miêu Tòng Thù giơ ngón trỏ lên lắc lư, vẻ mặt nghiêm túc: “Anh biết ý của em khi hỏi câu hỏi này mà. Anh có biết tại sao dù chưa khôi phục kí ức, nhưng em vẫn chấp nhận chuyện anh là đạo lữ của em nhanh như vậy không??”
Úc Phù Lê nhẹ nhàng nói: “Không phải vì em thích khuôn mặt của ta à?”
“Cái đó gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên, anh đừng coi nó hời hợt như vậy.” Miêu Tòng Thù vặn lại, sau đó dừng một câu rồi nói: “Bởi vì em tìm thấy một viên đá lưu ảnh trong không gian giới tử, viên đá lưu ảnh đó ghi lại toàn bộ quá trình em theo đuổi ‘Chu Tước Vương’. Em tưởng hắn là anh. Bóng lưng, hình dáng và khí chất của anh và hắn rất giống nhau. Sau này nhớ ra toàn bộ quá trình gặp ‘Chu Tước vương’ ở bí cảnh Thái Huyền, nhưng em thật sự không có tí ấn tượng nào về Chu Tước vương, cũng không nhớ rõ những chuyện đã xảy ra 800 năm trước.”
“Em nghi ngờ mình thậm chí có thể còn chưa tới tám trăm tuổi.” Miêu Tòng Thù nắm tay Úc Phù Lê, như có như không miêu tả lòng bàn tay hắn: “Lúc ấy em làm thế nào vào được Côn Luân? Anh nói Thiên Đạo giam cầm anh ở Côn Luân, vậy chắc chắn nó sẽ không cho phép anh tự do ra vào. Đây cũng là lý do vì sao Côn Luân lại là nơi thần bí nhất. Vậy, em làm sao lại vào trong đó được?”
Úc Phù Lê: “Lần đó em vô tình xông vào Côn Luân.”
Miêu Tòng Thù: “Thật sự trùng hợp vậy sao?”
Úc Phù Lê: “Có lẽ là vì ta và em có duyên.”
Miêu Tòng Thù: “Em còn nhớ rõ quẻ bói của anh ở Thanh U Điện ngày đó.” Y đột nhiên ngừng vân vê bàn tay, nắm lấy tay Úc Phù Lê áp lên má mình, ngước mắt nhìn sang: “Lão Úc, đừng giấu em nữa.”
Úc Phù Lê: “Sau khi giết được Thiên Đạo, ta sẽ kể mọi chuyện cho em nghe.”
Miêu Tòng Thù: “Bây giờ không thể nói ra sao?”
Úc Phù Lê gật đầu.
Miêu Tòng Thù: “Tại sao?”
Úc Phù Lê: “Ta sợ em nhịn không được, vác đao xông vào Côn Luân chém Thiên Đạo. Nhưng tu vi không đủ, ngược lại bị chọc tức đến phát khóc.”
Miêu Tòng Thù: “…” Cái lí do để dỗ trẻ ba tuổi như này, giờ đến có lệ anh cũng lười à?
Úc Phù Lê nhéo cái má phồng lên của Miêu Tòng Thù: “Em giận à?”
Miêu Tòng Thù liếc xéo hắn một cái, im lặng không nói gì.
Úc Phù Lê ôm y vào lòng, vỗ vỗ lưng Miêu Tòng Thù như đang dỗ dành trẻ con: “Chỉ là bảo em đợi 1-2 ngày thôi mà? Ngoan nào, lòng hiếu kì của em vốn cũng không mạnh, giờ em cứ coi như mình không biết gì hết đi là được.”
Wow! Anh nói nghe hay thật đấy?
Vấn đề là hiện tại y cảm thấy ruột gan cồn cào, thực sự là rất tò mò.
Rất nhiều câu hỏi chồng chất lên nhau mà không có câu trả lời, quan trọng là chuyện này lại có liên quan đến Úc Phù Lê, y làm sao có thể không nóng lòng?
Miêu Tòng Thù dùng thử mọi cách, nhưng Úc Phù Lê cứ như ngồi thiền, dù làm thế nào cũng không dao động, chỉ nói đợi hai ngày sau rồi không chịu nói thêm câu nào.
Dù Miêu Tòng Thù có nói gì đi chăng nữa, hắn vẫn bất động như cũ.
Bình thường Úc Phù Lê rất dễ nói chuyện, cho dù là chuyện hắn không muốn đáp ứng, nhưng chỉ cần Miêu Tòng Thù quấn lấy hắn một hồi, hắn vẫn sẽ đồng ý.
Nhưng nếu thái độ rõ ràng, thì ngay cả Miêu Tòng Thù cũng không thể lay chuyển được quyết định của Úc Phù Lê.
Úc Phù Lê đề nghị: “Hay là em ngủ một chút đi? Chờ tỉnh dậy, mọi chuyện sẽ được giải quyết.”
Miêu Tòng Thù: “Anh không định dẫn em theo?”
Úc Phù Lê: “Em thì làm được gì?”
Miêu Tòng Thù: “Cổ vũ cho anh?” Nghĩ đi nghĩ lại, thôi vẫn là quên đi. Y mà đi theo nhỡ đâu bị bắt làm con tin thì ngược lại còn làm trì hoãn kế hoạch diệt trừ Thiên Đạo của Úc Phù Lê.
Nghĩ đến đây, Miêu Tòng Thù tuột khỏi vòng tay của Úc Phù Lê, vẫy tay uể oải nói: “Vậy anh đi đi. Cánh cứng rồi, em không quản được anh nữa. Sau khi em tỉnh dậy, anh nhất định phải nói với em, không cho chơi bẩn.”
Nói xong, y ngã vào vòng tay ôm ấp của chiếc giường, lăn ra xa Úc Phù Lê, lăn vài vòng rồi co ro trong góc, bày ra dáng vẻ tự kỷ.
Miêu Tòng Thù là người sẽ không rảnh hơi đi tìm rắc rối, Úc Phù Lê hoàn toàn không tin y sẽ buồn.
Úc Phù Lê dẫm chân trần xuống đất, đi ra ngoài làm chút việc, khi quay lại vẫn nhìn thấy Miêu Tòng Thù giữ nguyên tư thế tự kỷ, trong lòng có chút kinh ngạc và do dự, chẳng lẽ y thực sự buồn đến vậy sao?
Hắn suy nghĩ một chút, rồi đi ra ngoài, lúc trở về còn mang theo cả mấy món ăn nhẹ đặc sắc từ phía đông và phía tây thành phố, tất cả đều là những món mà Miêu Tòng Thù ngày thường thích ăn.
Miêu Tòng Thù vẫn cuộn tròn trong góc giường quay mặt vào tường, bờ vai gầy gò, tấm lưng cô đơn, có lẽ y thực sự rất buồn.
Dù sao thì đây cũng là chuyện lớn.
Úc Phù Lê do dự một lúc, trong lòng đã hơi thỏa hiệp.
Hắn đặt đồ ăn nhẹ đã mua lên bàn, đi đến phía sau Miêu Tòng Thù, nắm lấy vai y nói: “Đứng dậy ăn chút đồ ăn vặt em thích đi.”
Lòng bàn tay hắn cảm nhận được Miêu Tòng Thù đang run lên nhè nhẹ, còn có thể nghe thấy tiếng sụt sịt của y, chẳng lẽ y đang lén khóc?!
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad @ThMinhPhngNguyn541 tất cả những nơi khác đều là ăn cắp!
Úc Phù Lê hoảng sợ, vội vàng ôm vai Miêu Tòng Thù kéo đến y trước mặt: “Nếu em thật sự muốn biết, bây giờ ta có thể nói cho em _ _”
Dù Miêu Tòng Thù vừa khóc vừa cười, Úc Phù Lê vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng sự vui vẻ sung sướng của y lúc này.
Miêu Tòng Thù đang đắm chìm trong cốt truyện lên xuống căng thẳng của màn múa rối, lại đột nhiên bị gián đoạn: “Hả?”
Úc Phù Lê: “…”
Miêu Tòng Thù ấn tạm dừng đá lưu ảnh: “Sao vậy?”
Úc Phù Lê: “Không có gì, em xem tiếp đi.” Hắn mặt không biểu tình rời đi, còn thuận tay lấy từ trong không gian giới tử ra độc của rắn cá sấu và cả thanh kiếm gãy trước đó còn chưa trả lại.
“Muốn dung hợp độc và kiếm cần phải tinh chế, nếu không rất dễ bị thương.” Nói xong, hắn chỉ vào túi giấy trên bàn nói: “Ta vừa mua chút đồ ăn vặt, vẫn còn nóng, em mau ăn đi.”
Miêu Tòng Thù: “Ồ.” Không biết tại sao, y lại có cảm giác như mình đã bỏ lỡ điều gì đó.
Miêu Tòng Thù không biết bản thân đã bỏ lỡ cơ hội để Úc Phù Lê mủi lòng, y xuống ăn thứ gì đó để lấp bụng. Đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng vật gì đập vào cửa sổ, y bèn đi tới mở cửa sổ, lập tức có một con hạc giấy bay vào.
Hạc giấy biến thành phiên bản thu nhỏ của Nãi Sát và Võ Yếu Ly, Nãi Sát: “Miêu đạo hữu, ngươi không sao cả.”
Võ Yếu Ly: “Con lừa trọc này, ngươi bớt nói nhảm đi. Miêu đạo hữu, chúng ta đã bị Bồng Lai Tiên Tông bắt giữ. Hiện đang bị giam giữ trong bí cảnh Thái Huyền, ở đây còn giam rất tu sĩ chống lại Bồng Lai Tiên Tông và Tiết Thính Triều, trong đó còn có cả người của Thái Huyền Tông. Nếu ngươi không có việc gì thì đừng tới. Ta lo Bồng Lai Tông sẽ dùng chúng ta để dụ ngươi ra ngoài, sau đó lợi dụng ngươi ngăn cản Chủ Thần.”
Nãi Sát gật đầu.
Võ Yếu Ly: “Nếu Cảnh Trâm Bạch đến tìm ngươi, ngươi chỉ cần nói cho hắn biết nơi chúng ta bị giam là được. Còn nữa, Tiết Thính Triều đang săn giết hung thú Côn Luân, định dựng lại sát trận tối cao, chỉ chờ Chủ Thần rơi vào bẫy.”
Nãi Sát kết luận: “Đúng vậy.”
Nói xong, hạc giấy bị đốt thành tro.
Bí cảnh Thái Huyền không phải ở ngay ngoài Phù Vân Thành à? Cũng khá gần.
Miêu Tòng Thù cau mày, Võ đạo hữu và những người khác đang ở rất gần bí cảnh Thái Huyền, y biết rõ đó là cái bẫy, lựa chọn đi hay không thật sự khiến người ta đau đầu.
Y suy nghĩ một lúc rồi mở cửa đi ra ngoài.
Ở Phù Vân Thành không có nhiều người biết đến y, nhưng để đề phòng, Miêu Tòng Thù vẫn đeo mặt nạ dịch dung đi đến cửa hàng trong thành. Sâu trong cửa hàng có một lầu các thanh nhã, Võ Yếu Ly từng nói với y, nhã các này là một trong những nhánh của Hợp Hoan tông.
Miêu Tòng Thù đứng ở ngoài cửa, ra lệnh cho con rối trong không gian giới tử đi vào nhã các truyền tin.
Một lúc sau, y nghe thấy tiếng bước chân vội vàng từ trong nhã các truyền đến, Miêu Tòng Thù lập tức quay người rời đi.
Sau khi nhận được tin báo, nữ trưởng lão của Hợp Hoan tông đi ra nhưng không thấy ai, tiếc nuối quay lại thì phát hiện con rối truyền lời đã bị vỡ thành từng mảnh, không còn linh khí.
Nữ đệ tử của Hợp Hoan tông bên cạnh nói: “Nó đột nhiên bị vỡ.”
Nữ trưởng lão xua tay: “Xem ra y không muốn liên lụy đến chúng ta, như vậy sẽ an toàn hơn, nhưng tiếc là không thể trực tiếp gặp mặt Miêu đạo hữu.” Nàng tiếc nuối thở dài.
Các nữ đệ tử của Hợp Hoan tông cũng tỏ ra tiếc nuối, so với sự sùng kính của những người khác với Chủ Thần Côn Luân thì bọn họ muốn kết bạn với Miêu Tòng Thù nhiều hơn.
Đáng tiếc, ngưỡng mộ đã lâu, nhưng duyên cạn chẳng gặp.
Nữ trưởng lão bình tĩnh lại, nói: “Báo cho tông chủ, đã tìm được tin tức của phu nhân tông chủ và thiếu tông chủ.”
“Vâng.”
…
Miêu Tòng Thù gặp được Thiền Tông ở Phù Vân Thành, bèn ẩn danh báo cho họ tin Nãi Sát bị bắt.
Họ vui vẻ nhận tin và cảm ơn sau đó vội vã rời thành.
Miêu Tòng Thù đi giữa đám đông, nghe thấy một nhóm tu sĩ tụ tập trong một quán trà nhỏ bên đường thảo luận: “Bây giờ thế lực của Bồng Lai Tiên Tông đã trải rộng khắp Tu chân giới. Nhiều tông môn lớn đã bị khống chế, tất cả những người phản đối đều bị loại bỏ.”
Một vị tu sĩ cười lạnh nói: “Bồng Lai Tông có bản lĩnh thì giết ta đi! Giết hết những tu sĩ không thích hắn, phản đối hắn, chán ghét Bồng Lai Tông đi!”
“Suỵt! Nhỏ giọng thôi, đừng nói nữa. Các có biết ở Đông Hoang và thành Chu Yểm, từng có tu sĩ ở ven đường nói xấu Bồng Lai Tông rồi bị giết ngay tại chỗ không?”
“Nực cười!” Hai vị tu sĩ đập bàn giận dữ nói: “Một lũ đồng lõa chuyên dìm người ta xuống, bạo lực và vô đạo đức như vậy thì có khác gì ma tu, tà giáo chứ?!”
Vừa dứt lời, hai vị tu sĩ này đã bị một chùm sáng xuyên qua tim, chết ngay tại chỗ.
Những người khác kinh hãi, quay lại nhìn về phía người mặc áo bào trắng đột nhiên xuất hiện, hắn là người của Bồng Lai Tông.
“Bất cứ ai nói xấu và phỉ báng Bồng Lai Tông và Dao Sơn cư sĩ, giết không tha!”
Các tu sĩ đều thay đổi sắc mặt, có người không dám nói nữa, quay người vội vàng bỏ chạy.
Số ít còn lại tính tình mạnh mẽ, thà chết đứng còn hơn sống quỳ, đứng yên tại chỗ vặn lại: “Bồng Lai Tông các ngươi đã làm ra được những hành động bất nghĩa như chia bè kết phái, giết sạch những người làm trái ý các ngươi, giờ còn muốn chặn miệng người đời, không cho bình phẩm? Nói các ngươi là ma tu là đang xúc phạm ma tu, ít nhất thì ma tu còn làm việc xấu một cách công khai, không giống như các ngươi, đã làm kĩ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết _ _!”
Vị tu sĩ vừa lên tiếng ngã xuống đất, cổ họng bị cắt đôi, máu chảy ra khắp nơi.
Những người vây xem vốn còn ôm tâm lý may mắn, cảm thấy bọn họ chỉ phạt chứ không giết, thấy vậy lập tức đóng kín cửa, không còn dám xem hay bàn luận về hành động của Bồng Lai Tông nữa.
Con phố dài nhộn nhịp trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo hoang vắng, im lặng đìu hiu.
Những tu sĩ từng la mắng hoặc tỏ ra không đồng tình với hành vi cực đoan của Bồng Lai Tông đều bị bắt, tay chân bị trói, cử động bị hạn chế và bị bắt quỳ dưới cái nắng như thiêu như đốt, trên cổ còn gắn những con dao thép.
Người bận áo bào trắng đứng đầu tàn nhẫn ra lệnh: “Chém đầu thị chúng tất cả bọn họ!”
Nhìn thấy một nhóm tu sĩ vô tội sắp bị giết, Miêu Tòng Thù không quan tâm bất cứ điều gì, lập tức ra tay cứu nhóm người này và giết chết một nửa số tu sĩ mặc áo bào trắng.
Đám tu sĩ được cởi trói, lập tức lao vào hỗ trợ giết chết những người mặc áo bào trắng, đồng thời cảm ơn Miêu Tòng Thù: “Đa tạ đạo hữu đã cứu mạng.”
Miêu Tòng Thù: “Các ngươi lập tức rời thành đi, người của Bồng Lai Tông sẽ không buông tha cho các ngươi đâu.”
Các tu sĩ nhìn nhau, lần nữa chắp tay cảm tạ, sau đó hóa thành luồng sáng bay vè hướng cổng thành.
Người bận áo trắng đứng đầu tức giận, chỉ vào Miêu Tòng Thù nói: “Bắt sống y để tế cờ!”
Miêu Tòng Thù trong đầu tính toán thời gian, phát hiện mình có thể giết tất cả những người mặc áo bào trắng có mặt ở đây trước khi Bồng Lai Tông kịp đến chi viện.
Vì vậy y không chút do dự ra tay, dễ dàng gặt mạng của những tu sĩ mặc áo bào trắng.
Người bận áo trắng đứng đầu: “Đại thừa kỳ? Ngươi là ai?!”
Miêu Tòng Thù: “Tổ tông của ngươi.” Y từng suýt trở thành đạo lữ của Tiết Thính Triều, cũng coi như cáng đáng nổi cái danh tổ tiên này.
Người mặc áo bào trắng đứng đầu tuy giận nhưng cũng biết nếu cứ ở lại, bọn họ sẽ bị giết chết, vì vậy phất tay ra lệnh thuộc hạ ngăn cản Miêu Tòng Thù, còn bản thân thì dùng linh khí để chạy trốn.
Chạy được một quãng dài, sau khi xác nhận đã an toàn, người mặc áo bào trắng mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lấy ra phù truyền tin ra, chuẩn bị thông báo cho Côn Luân cung cử đại năng đến giết người vừa rồi.
Hắn muốn hiến tế thần hồn của người đó vào trong cờ chiêu hồn, nấu chín thành hồn thi, ngày đêm bị người khác sai khiến, muốn sử dụng không được, mà muốn chết cũng không xong!
Phù truyền tin được truyền linh khí vào, vừa kết nối được với Côn Luân cung, vẻ mặt phấn khích của người mặc áo bào trắng bỗng chốc cứng đờ: “_ _ Khụ!” Hắn còn chưa kịp nói lời nào thì đã nôn ra máu, cổ họng trực tiếp bị cắt đứt, ngay cả thần hồn đang cố gắng trốn về Côn Luân cung để báo tin cũng bị Miêu Tòng Thù siết cổ.
Miêu Tòng Thù nhảy xuống khỏi linh khí phi hành của người bận áo choàng trắng, niệm pháp quyết khử bụi sau đó lau sạch vết máu dính trên người rồi nhanh chóng quay trở lại tửu lâu.
Sau khi đóng cửa, y vừa quay đầu lại liền thấy Úc Phù Lê đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, Miêu Tòng Thù giật mình: “Sao anh không phát ra chút tiếng động nào vậy?”
Úc Phù Lê: “Mùi máu nồng quá.”
Miêu Tòng Thù ngửi quần áo và cánh tay của mình: “Có à? Em đã lau sạch sẽ, hẳn là không còn mùi gì mới phải.”
Úc Phù Lê ôm vai y tiến lên một bước, băng qua không gian, lập tức đã đến suối nước nóng lộ thiên phía sau căn nhà gỗ nhỏ trên đỉnh Côn Luân.
Nước trong hồ ấm áp, còn tỏa ra hơi nước.
“Vào trong rửa sạch đi.”
“Được.”
Miêu Tòng Thù ngoan ngoãn tiến vào suối nước nóng tắm rửa, sau đó đột nhiên quay đầu lại: “Khoan đã, sao anh lại trở về? Côn Luân không phải đã bị Tiết Thính Triều chiếm rồi sao? Sao anh lại tùy tiện trở về như vậy?”
Mệt y còn chuẩn bị tinh thần tốt một cách khó khăn và bày ra một đống linh khí, thần khí để cố gắng khiến mình không liên lụy đến Úc Phù Lê vì nghĩ rằng hắn sẽ phải trải qua một trận chiến khó khăn, thoát chết trong gang tấc mới có thể lấy lại được một Côn Luân đã bị tàn phá nặng nề.
Nhưng chuyện bây giờ là như thế nào?
Úc Phù Lê đứng trên tảng đá lớn cạnh suối nước nóng, nghe xong cúi đầu nhìn y, vẻ mặt có chút khó tả: “Suốt ngày em toàn suy nghĩ cái gì vậy? Ta đã bảo em đừng có suốt ngày đắm chìm trong tiểu thuyết, hí kịch mà em cứ không nghe.”
Này thì liên quan gì đến tiểu thuyết với cả hí kịch? Anh đừng có mà lúc nào cũng tỏ ra mình đọc em như một cuốn sách thế!
Miêu Tòng Thù trốn ở trong suối nước nóng, chỉ lộ ra hai mắt, ở trong nước lẩm bẩm than vãn nhưng lại không dám mở miệng nói gì.
Úc Phù Lê ôm trán thở dài: “Không ai có thể cướp đi Côn Luân.”
Miêu Tòng Thù đáp “Ồ” rồi kể cho Úc Phù Lê tin tức mà Võ Yếu Ly truyền đến, sau đó y bơi tới, đặt hai tay lên mép bờ suối rồi ngẩng đầu lên hỏi: “Em vẫn nhớ sức mạnh của sát trận tối cao của Thiên Đạo ở Thái Huyền Tông mười năm trước. Bây giờ nó lại muốn tạo ra một sát trận tối cao mới. Lấy Côn Luân làm căn cứ, giết chết hung thú rồi lấy thần hồn của chúng để lấp đầy mắt trận… Chẳng phải nên rất nguy hiểm sao?”
Úc Phù Lê: “Không có gì. Dù chúng có giết đám hung thú kia cũng vô dụng.” Hắn lấy thanh kiếm gãy mình đã luyện chế đưa cho Miêu Tòng Thù, thuận tiện hỏi: “Em muốn đến bí cảnh Thái Huyền à?”
Võ Yếu Ly và những người khác bị nhốt trong bí cảnh Thái Huyền, nếu không có Úc Phù Lê, Miêu Tòng Thù nhất định sẽ đi cứu họ. Nhưng bây giờ chuyện này lại liên quan đến Úc Phù Lê, y vừa sợ Úc Phù Lê bị liên lụy, lại không thể ngồi yên mặc kệ bạn bè của mình, bởi vậy trong lòng lo lắng.
Miêu Tòng Thù sờ sờ mũi, thành thật trả lời: “Muốn chứ.”
Úc Phù Lê: “Đi đi.” Hắn bế Miêu Tòng Thù lên, vỗ nhẹ lên đầu y, nói: “Đừng nghĩ nhiều, chỉ cần ta còn ở đây, Thiên Đạo cũng không cách nào đối phó em, em nên tin tưởng ta, cũng nên tin chính mình, tu vi bây giờ của em là ta cho, thần khí phòng ngự treo từ đầu đến chân cũng là làm từ vật liệu tốt ta tìm khắp nơi, chính tay luyện chế, không ai có thể dễ dàng làm em bị thương, chỉ là đi cứu mấy người thôi mà.”
Miêu Tòng Thù nghĩ lại, cảm thấy Lão Úc nói rất có lý!
Nhóm người áo trắng vừa mới xuất hiện ở Phù Vân Thành kia, tu vi thấp nhất là Phân Thần cảnh, tu vi cao nhất là Độ Kiếp kì, chẳng phải cũng dễ dàng bị y hạ gục trong nháy mắt sao? Ngay cả Doanh Phương Hộc cũng không phải đối thủ của y thì y sợ cái gì?
E rằng bởi vì chuyện này có liên quan đến Úc Phù Lê, nên y mới lo quá hóa khờ.
Tâm trạng Miêu Tòng Thù đột nhiên thả lỏng, y kéo Úc Phù Lê cùng ngã vào suối nước nóng, hàng mi cong lên, thoải mái vui vẻ.
“Lão Úc, anh phải cẩn thận đó.”
…
Khi chia tay, Miêu Tòng Thù dặn Úc Phù Lê đừng quá giấu nghề, cố gắng giải quyết Thiên Đạo càng nhanh càng tốt, đừng để cho nó có cơ hội sống lại.
Úc Phù Lê hai tay giao nhau ở trong ống tay áo, nghe xong liếc mắt nhìn Miêu Tòng Thù, nhẹ nhàng đáp lại, sau đó nói: “Đợi em trở về, chúng ta đến nhân gian đi.”
Miêu Tòng Thù: “Được, cảnh đẹp ở nhân gian không thua gì so với Tu chân giới, đến lúc đó em sẽ dẫn anh đi chơi.”
Úc Phù Lê: “Ừ.”
Miêu Tòng Thù ôm lấy Úc Phù Lê, sau đó nhảy lên thuyền bạch ngọc đi về hướng bí cảnh Thái Huyền. Úc Phù Lê nhìn theo bóng dáng rời đi của y, đợi đến khi không thấy người nữa, hắn mới xoay người đến Côn Luân cung.
Trong sảnh nghị sự của Côn Luân cung, hơn chục tên chủ sự đã phản bội Úc Phù Lê đang thảo luận cách để bắt đạo lữ Chủ Thần.
“Hôm qua có người nhìn thấy một gã tu sĩ áo xanh tàn sát mấy chục thành viên Bồng Lai Tông, nhận ra gã tu sĩ áo xanh đó chính là đạo lữ của Chủ Thần!” Người nói những lời này là một tên tu sĩ áo đỏ. Trong lòng gã rất sợ hãi, sắc mặt âm trầm: “Chỉ sợ Chủ Thần đã xuất hiện ở Phù Vân thành.”
“Đây chẳng phải là chuyện tốt sao?” Nghe vậy, trưởng lão Bồng Lai Tông khinh thường nói: “Như vậy chúng ta có thể chặn giết cái tên đạo lữ của Chủ Thần kia. Có khi còn có thể lợi dụng y để đả kích Chủ Thần, giúp tiên chủ của chúng ta một tay.”
Bọn họ tôn kính gọi Tiết Thính Triều là tiên chủ.
Có một tên chủ sự nghe vậy không nhịn được nói: “Đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu chọc tức Chủ Thần, khiến hắn đại khai sát giới, làm lỡ nghiệp lớn của tiên chủ thì chẳng phải mất nhiều hơn được sao?”
Trưởng lão Bồng Lai cười lạnh: “Xem kìa, cả đám các ngươi đều coi Chủ Thần như thiên tai thú dữ. Nếu đã sợ như vậy, sao lúc trước còn đi theo chúng ta chống lại Chủ Thần? Hơn nữa, dù Chủ Thần có mạnh đến đâu chẳng phải vẫn bị tiên chủ của chúng ta cướp mất Côn Luân à? Trong người tiên chủ chảy xuôi dòng máu của tiên nhân, lại được Thiên Đạo bảo vệ, phụng mệnh giết chết Chủ Thần hành sự ngang ngược, đó là số trời đã định!”
Những người khác nghe vậy, không dám khuyên nữa.
Họ đã từng làm việc với Chủ Thần nên biết rõ Chủ Thần đáng sợ đến mức nào, nhưng trong mắt đám người Bồng Lai Tông này, Chủ Thần, Côn Luân gì gì đó đều không mạnh bằng tiên chủ mà họ nhiệt thành tôn thờ.
Trong phòng mỗi người một suy nghĩ, nhưng cũng không thuyết phục Bồng Lai Tông, bởi vì họ cũng hy vọng Thiên Đạo sẽ trở lại đúng quỹ đạo để họ có thể thuận lợi phi thăng. Nếu không phải khi Chủ Thần trị vì không có phi ai thăng, họ cũng sẽ không đến nỗi phản bội Chủ Thần.
Trưởng lão Bồng Lai biết bọn họ đang suy nghĩ gì, cười lạnh nói: “Phái người vào thành, dù có đào ba tấc đất cũng phải bắt được đạo lữ của Chủ Thần!”
Bên ngoài không có người trả lời, yên lặng giống như không có sự sống.
Trưởng lão Bồng Lai lại hô lên một tiếng nữa, nhưng bên ngoài vẫn không có phản hồi. Trong sảnh, mọi người hoảng sợ nhìn nhau, có người đi ra kiểm tra, ngay sau đó một cái thi thể không đầu bay vào, mọi người đều kinh hãi nhìn về phía bóng đen xuất hiện ở cửa: “Chủ, Chủ Thần _ _”
Úc Phù Lê bận áo đen, mái tóc dài, bước vào đại sảnh, hỏi: “Vừa rồi các ngươi đang thảo luận làm sao để bắt đạo lữ của ta?”
… Không, họ chủ yếu là đang thảo luận nên giết Chủ Thần rồi phân chia tài sản như thế nào.
Nhưng rõ ràng Úc Phù Lê càng quan tâm đến việc bọn họ muốn giết Miêu Tòng Thù hơn.
Trưởng lão Bồng Lai điếc không sợ súng, “Ngươi đến vừa đúng lúc!” Sau khi mắng xong liền cầm một thanh linh khí thượng phẩm lao tới, nhưng chưa kịp đến ba thước gần hắn thì thân thể đã bị xẻ ra, vẻ mặt gã vô cùng kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ mình sẽ chết đột ngột như vậy nên không kịp đề phòng.
“_ _!!” Hắn chết nhanh quá!!
Úc Phù Lê: “Giờ đến lượt các ngươi.”
Những người còn lại hoảng sợ bỏ chạy, nhưng lại phát hiện mọi lối ra đều bị phong tỏa, Úc Phù Lê như bóng ma di chuyển khắp nơi, còn bọn họ tựa như những con kiến nhỏ, không thể chống cự trước sức mạnh tuyệt đối.
Mãi đến lúc chết, họ mới nhận ra ý định giết chết Chủ Thần trước đây của mình ngây thơ và buồn cười đến mức nào.
Một thời gian sau, Côn Luân cung máu chảy thành sông, hàng ngàn tu sĩ trước mặt Úc Phù Lê tựa như trẻ con không có sức chống trả, cuối cùng chết trong tuyệt vọng và sợ hãi. Cảnh cuối cùng họ nhìn thấy trước khi chết là Úc Phù Lê đứng giữa không trung, trên bầu trời phía sau xuất hiện một vết nứt đen cực lớn, vết nứt trong nháy mắt mở ra, lộ ra một con mắt màu đỏ như máu!!
…
Bí cảnh Thái Huyền.
Mười một năm trước, bí cảnh Thái Huyền dần dần dung nhập với sơn mạch của núi Thái Huyền, về sau phần lớn linh khí đều bị Thiên Đạo rút ra, hiện tại trở thành thiên đường cho linh thực (vật) và linh thú.
Miêu Tòng Thù chờ trong cái miệng giống như lỗ đen của nhóc ưng, một lúc sau, nhóc ưng trồi lên khỏi mặt đất, há miệng ra, Miêu Tòng Thù đi vào một tòa thành trang nghiêm tĩnh lặng.
Miêu Tòng Thù từ trên tường thành cao cao nhìn xuống toàn bộ thành phố, không rõ vì sao cảm thấy hơi quen, lúc này, một đám điểu nhân đang bay tuần tra phía dưới, Miêu Tòng Thù lập tức nhận ra đây là không đảo!
Sau khi Chu Tước vương bị giết, không đảo rơi xuống đất, y cũng kết thù với tộc điểu nhân.
Địa hình không đảo phức tạp, dễ thủ khó công, hơn nữa điểu nhân giỏi tuần tra trên không, vì nhà của họ bị phá hủy, bèn giận lây tất cả các tu sĩ đột nhập vào bí cảnh Thái Huyền năm đó, nên đã đồng ý hợp lực để đối phó với Úc Phù Lê.
Chẳng trách đám người Bồng Lai Tông lại nhốt Võ Yếu Ly và những người khác trong bí cảnh Thái Huyền.
Miêu Tòng Thù hiểu ra, lui về phía sau, ra lệnh cho nhóc ưng tìm đám người Võ Yếu Ly.
Nhóc ưng ngoan ngoãn rút lui, điểu nhân đi tuần tra qua đây quay đầu lại nhìn lên tường thành, vừa rồi hình như thứ có gì đó lóe lên thì phải? Hắn dụi mắt, nhìn lại thì thấy trên tường thành chẳng có gì ngoài gạch, chỉ nghĩ là mình bị lóa mắt.
Khi Miêu Tòng Thù trở lại, y đã đến địa cung, nơi đang giam giữ Võ Yếu Ly và những người khác. Lính canh trong địa cung không nhiều, chủ yếu đã ra bên ngoài, Miêu Tòng Thù lặng lẽ xuất hiện, phá hủy linh khí giam giữ các tu sĩ.
Trong lúc đó còn gặp được đám người Thái Huyền Tông, y cũng thuận tay cứu luôn.
Tông chủ Thái Huyền Tông đi tới cảm ơn, cảm ơn xong liền xin lỗi: “Trước đây ở Thanh U Điện, ta không phân phải trái, đúng sai đã dùng quyền lực chèn ép, hôm nay được ngươi cứu, trong lòng thấy rất hổ thẹn.”
Miêu Tòng Thù xua tay nói không sao: “Đừng lo, ta đã sớm quên chuyện này rồi.” Y cũng không để bụng, nếu ngày đó tông chủ Thái Huyền Tông thực sự muốn làm tổn thương y, có lẽ đã bị Ngũ Hành Đạo Ngọc giết ngược lại.
Hơn nữa, tất cả những chuyện hắn làm đều chỉ vì quá yêu thương con trai, bình thường vẫn là một tông chủ rất được kính trọng.
Miêu Tòng Thù cứu họ xong thì vội vàng chạy đi tìm Võ Yếu Ly, lúc này, Cảnh Vãn Thu trong đám đông nhắc nhở y: “Mấy người Võ đạo hữu bị nhốt ở trong thủy lao cuối cùng.”
“Cảm ơn đã nhắc.” Miêu Tòng Thù nói xong liển rời đi.
Từ Phụ Tuyết vốn luôn cúi đầu không nhìn Miêu Tòng Thù đột nhiên ngẩng đầu liếc nhìn bóng người biến mất ở cuối góc, không nói một lời, chỉ im lặng giải cứu các tu sĩ ở môn phái khác đang bị nhốt trong địa cung.
Miêu Tòng Thù đến thủy lao ở cuối địa cung thì bị một con thủy tinh tấn công, y bất ngờ bị kéo xuống nước, vùng vẫy trong nước một lúc lâu mới giết được nó. Sau khi nhảy lên khỏi mặt nước thù lập tức đi cứu Võ Yếu Ly và những người khác.
Cũng may Việt Thanh Quang, Nãi Sát và Võ Yếu Ly đều bị nhốt chung với nhau.
Sau khi cởi bỏ cấm chế, Võ Yếu Ly nhanh chóng nói: “Đi mau! Tiết Thính Triều đã đặt sẵn bẫy chờ ngươi chui vào ở đây rồi!”
Miêu Tòng Thù: “Chỉ cần bản thể của Tiết Thính Triều không có ở đây thì ta hẳn là có thể đối phó được.”
“Không phải như vậy… Toàn bộ địa cung này đều là trận pháp để giam cầm ngươi!” Võ Yếu Ly gấp gáp nói.
Miêu Tòng Thù sửng sốt, cúi đầu nhìn xuống đất, nhìn thấy nhóc ưng đột nhiên bị kéo vào lòng đất vô tận, vô số vết nứt như mạch máu vàng sáng lên, phù chú phức tạp ngay lập tức trải rộng khắp toàn bộ địa cung, tạo thành một cái lồng nhốt y lại.
Chiếc lồng này chỉ nhốt y chứ không có ý định làm hại.
Võ Yếu Ly: “Ngươi có thần khí nào không? Ngũ Hành Đạo Ngọc, thần khí phòng ngự cấp thần… Lấy ra hết rồi đeo lên mau. Tiết Thính Triều đó trở nên kỳ quái, linh lực và cách sử dụng trận pháp cũng rất kỳ lạ. Nãi Sát nói đó là một tiên pháp thượng cổ đã thất truyền từ lâu. Ta đoán nhất định là hắn đã bán linh hồn cho quỷ dữ để học được tiên pháp thượng cổ rồi…”
Cậu lải nhãi không dứt, cực kì sốt ruột.
Việt Thanh Quang và những người khác đến đưa ra ý kiến, chỉ có Nãi Sát là người duy nhất bình tĩnh.
Miêu Tòng Thù kiên định nói: “Yên tâm, ta sẽ không sao!” Y tin lão Úc.
Lão Úc đã luyện một đống thần khí để cứu mạng y, còn củng cố tu vi của y đến cảnh giới sắp phi thăng, không phải là để y đến đây tìm chết.
Nại Sát lúc này niệm một câu ‘A Di Đà Phật’, trong mắt tràn đầy trí tuệ xuyên thấu quá khứ cùng tương lai: “Miêu đạo hữu, ngươi có biết chủ nhân của bí cảnh Thái Huyền là ai không?”
Miêu Tòng Thù: “Hứa với ta, lúc quan trọng thì đừng có không đáng tin như vậy nữa. Có thể nói ngắn lại được không?”
Nãi Sát có hơi bi thương, bọn họ không hiểu nghệ thuật nói chuyện của hắn.
“Ta chủ yếu muốn nói, chủ nhân của bí cảnh Thái Huyền này từng là một vị tán tiên, hắn đã phi thăng, nhưng lại cảm thấy thượng giới quá nhàm chán, cho nên cố chấp lưu lại thế giới này làm một vị tán tiên tự do tự tại.”
“Rồi sao?”
“Thả lưới rộng, bắt nhiều cá, không từ chối cũng chẳng chịu trách nhiệm, vị tán tiên đó được gọi là tiêu dao hải vương.”
“…” Miêu Tòng Thù: “Nghe chẳng hiểu gì.”
Chữ ‘gì’ vừa vang lên, Nãi Sát và những người khác đã bị ném văng ra khỏi địa cung.
Giữa địa cung rộng lớn, chỉ còn lại duy nhất mình Miêu Tòng Thù. Nửa khắc sau, phân thân của Tiết Thính Triều đạp lên mặt nước đi đến rồi dừng lại trước mặt Miêu Tòng Thù.
Tiết Thính Triều thân mật nói: “Tiểu Thù.”
Giọng điệu và cách xưng hô này đều có chút quen thuộc, Miêu Tòng Thù quan sát một hồi, chợt nhận ra: “Ôn Cẩm Trình?!”
Tiết Thính Triều: “Tiểu Thù còn nhớ ta sao?” Hắn nở nụ cười, vốn muốn lại gần Miêu Tòng Thù nhưng lại bị Ngũ Hành Đạo Ngọc cản lại, chỉ đành tiếc nuối đi tới lui quanh Miêu Tòng Thù. “Ta là Ôn Cẩm Trình, cũng là Tiết Thính Triều, tất cả đều là ta.”
Miêu Tòng Thù: “Vậy còn Thiên Đạo?”
Tiết Thính Triều nhẹ giọng nói: “Đó không phải là ta. Đợi khi nó giết được Úc Phù Lê, nó sẽ phản lại ta. Hoặc là ta cắn nuốt nó, hoặc là nó giết tôi.”
Miêu Tòng Thù: “Cả hai tình huống mà ngươi nói đều không thể xảy ra.” Bởi vì lão Úc sẽ giết ngược lại ngươi.
Người trước mặt y bây giờ vừa là Tiết Thính Triều, Ôn Tấn Thành, cũng là Thiên Đạo, cũng không biết bây giờ hắn là cái thứ gì nữa.
Miêu Tòng Thù: “Ngươi muốn dùng ta để uy hiếp lão Úc?”
Tiết Thính Triều lắc đầu: “Nó muốn vậy, nhưng ta xót ngươi.”
Miêu Tòng Thù lãnh đạm, nói thì nghe hay lắm, không phải là vẫn nhốt y ở đây à?
Miêu Tòng Thù cũng lười nghe Tiết Thính Triều nói gì, y đang mải nghĩ về câu Nãi Sát nói trước khi đi, tìm cách phá vỡ trận pháp rồi ra khỏi địa cung.
Trận pháp trong địa cung khiến những thần khí do Úc Phù Lê tạo ra mất tác dụng, nhưng nó rất nhẹ nhàng, không làm Miêu Tòng Thù bị thương.
Tiết Thính Triều: “Như bây giờ thật tốt.” Trên mặt hắn lộ ra nét cười bệnh hoạn chỉ có ở Ôn Cẩm Trình, “Chỉ có ta và ngươi, không có kẻ ngu dốt nào đến quấy rầy chúng ta, cũng không có ai đến cướp ngươi đi. Ngươi thuộc về ta, ở đây chỉ có ta và ngươi, chỉ có hai người chúng ta.”
Miêu Tòng Thù đang cố gắng quan sát phù văn trên trận pháp, nghe vậy nhìn về phía Tiết Thính Triều: “Nếu bị buộc phải mắc kẹt trong không gian kín mít này, chỉ có hai chúng ta, thì ta sẽ giết ngươi. Tiết Thính Triều, hoặc là Ôn Cẩm Trình, ta thà sống cô độc tuyệt vọng một mình cũng không muốn sống phụ thuộc vào ngươi.”
Nụ cười trên mặt Tiết Thính Triều cứng đơ lại, sau đó vẻ mặt hắn trở nên vặn vẹo, hắn bướng bỉnh hỏi: “Tại sao?! Tại sao ngươi có thể tha thứ cho Từ Phụ Tuyết và Doanh Phương Hộc! Nhưng lại ghét ta đến thế? Ta có chỗ nào kém bọn họ chứ? Ta cũng yêu ngươi giống như bọn họ, thậm chí ta còn yêu ngươi nhiều hơn bọn họ nữa!”
Miêu Tòng Thù: “Bởi vì ngươi hợp tác với Thiên Đạo, muốn giết đạo lữ của ta.”
Không phải vì Tiết Thính Triều hay Ôn Cẩm Trình từng coi làm và làm tổn thương y, mà vì hắn giúp đỡ Thiên Đạo giết chết Úc Phù Lê, làm hại người trong tim của Miêu Tòng Thù.
Vì vậy không thể tha thứ được!
Nhận ra điều này, tâm cảnh của Tiết Thính Triều đột nhiên sụp đổ, giằng co giữa đau khổ và hận thù, hắn ôm đầu đau như búa bổ. Tâm ma lan ra, ghen tị biến thành hận thù, hắn trừng mắt nhìn Miêu Tòng Thù.
“Ngươi cho rằng Úc Phù Lê thì tốt lắm sao? Chẳng phải hắn vẫn lừa dối ngươi đó sao!” Tiết Thính Triều nói: “Úc Phù Lê hại ngươi mất hết tu vi, trở thành một tán tu, bị mắc kẹt trong thế giới này, bị Thiên Đạo chơi đùa, cứ mãi đuổi theo cái gọi là tình duyên trời định… Úc Phù Lê sớm đã biết những chuyện này, nhưng lại không dám nói với ngươi.”
Miêu Tòng Thù trong lòng trầm xuống: “Ngươi biết?”
“Ta đương nhiên biết.” Tiết Thính Triều nói: “Chính ngươi nhìn đi.”
Nói xong, mắt cá chân Miêu Tòng Thù bị thứ gì đó túm lấy, kéo y vào phù trận trên mặt đất rồi biến mất trong nháy mắt.
Tiết Thính Triều, hay đúng hơn là Ôn Cẩm Trình bị tách ra, ngồi xổm trên mặt đất, vừa vuốt ve phù trận vừa lẩm bẩm: “Khi ngươi ra ngoài, ngươi sẽ tin ta thôi.”
…
Sát trận tối cao của Thiên Đạo trên núi Côn Luân.
‘Thiên Đạo’ đã thành công điều khiển cơ thể Tiết Thính Triều giờ đang trốn trong mắt trận đột nhiên hộc máu, nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng, nó vội vàng bảo vệ thức hải quan trọng nhất. Nghe thấy âm thanh lướt ngang qua, lập tức căng chặt thần kinh, cực kì hoảng sợ.
Mãi đến khi âm thanh đi qua, ‘Thiên Đạo’ mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, phía trên truyền đến một giọng nói tựa như ác mộng: “Thì ra là ở đây.”
‘Thiên Đạo’ ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt đỏ như máu đáng sợ của Úc Phù Lê: “Úc Phù Lê _ _!!!”
Úc Phù Lê kéo nó ra khỏi mắt trận rồi ném nó vào trong sát trận tối cao, tra tấn ‘Thiên Đạo’ như mèo vờn chuột.
‘Thiên Đạo’ rất nhanh đã phát điên, nó hận chết Úc Phù Lê, nhưng lại càng sợ hắn hơn.
Nó sợ biến mất nhất, nhưng Úc Phù Lê lại tạo ra vô số ảo cảnh khiến nó liên tục phải trải qua những cái chết chân thật trong ảo cảnh. Mỗi lần chết đi, thần hồn của nó lại yếu đi một chút, khe nứt trong thức hải cũng càng dày đặc, Úc Phù Lê muốn để nó nhìn thấy rõ cảnh chính mình biến mất một cách đau đớn và rõ ràng trong quá trình chết đi chết lại này.
Thủ đoạn quả thật là tàn nhẫn!
‘Thiên Đạo’ điên cuồng hét lên: “A a a a _ _ Úc Phù Lê! Nếu như ngươi có bản lĩnh thì bây giờ lập tức giết ta đi. Nếu để ta tìm được một cơ hội sống, ta chắc định sẽ trả lại ngươi gấp bội!!”
Bầu trời phía sau Úc Phù Lê là một con mắt khổng lồ màu đỏ như máu, nhãn cầu xoay tròn rồi khóa chặt ‘Thiên Đạo’. ‘Thiên Đạo’ sững sờ, trong lòng sợ hãi, không dám nhúc nhích nữa.
Con mắt màu máu đó là trung tâm thức hải của Úc Phù Lê, toàn bộ Côn Luân đều bị Úc Phù Lê luyện thành thức hải!
Trung tâm vừa xuất hiện, thức hải trở về vị trí ban đầu, mọi thứ ở Côn Luân đều bị Úc Phù Lê khống chế, sát trận tối cao do ‘Thiên Đạo’ bày ra cũng trở thành trò cười.
Úc Phù Lê xua hàng vạn hung thú ra cắn xé thần hồn và thức hải của ‘Thiên Đạo’, khi nó sắp chết thì lại hồi sinh, quá trình này cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Hắn vui vẻ sung sướng thưởng thức dáng vẻ thảm hại của ‘Thiên Đạo’ rồi nhẹ giọng nói: “Trước đây, ta cũng cầu xin ngươi đừng chạm vào Miêu Miêu như vậy.”
‘Thiên Đạo’ độc ác nói: “Ta chỉ hối hận mình không kịp giết y! Ta hối hận lúc đó khi lấy đi tu vi của y đã không kịp thời tiêu diệt thần hồn của y!”
…
Miêu Tòng Thù biết mình đang ở trong ảo cảnh, nhưng lại đồng cảm như những việc này bản thân đã từng trải qua, tựa như mọi chuyện xảy ra trong ảo cảnh, y đều từng tự mình trải qua.
Cách đây rất lâu về trước, có lẽ là vào lúc hưng thịnh của thời thượng cổ ở Tu chân giới, có một vị tu sĩ cùng tên, sở thích và ngoại hình cũng giống y như đúc, từ khi hắn cất tiếng khóc chào đời đến khi trở thành một đứa trẻ, chắp kiếm cầu tiên vấn đạo, căn cốt siêu phàm, ngộ tính cực tốt, ngặt nỗi vì ham ăn biếng làm, không thích tu luyện chỉ lo tận hưởng cuộc sống, ăn uống chơi bời nên mãi đến năm 800 tuổi mới độ kiếp phi thăng thành tiên.
Tuy vậy, hắn vẫn may mắn hơn rất nhiều người.
Sau khi phi thăng, hắn không muốn rời khỏi thế giới này, bèn trở thành một vị tán tiên tự do tự tại, rải thính khắp nơi.
“Khụ khụ!” Miêu Tòng Thù ho khan hai tiếng, không muốn thừa nhận chính mình từng rải thính khắp nơi.
Đó sao có thể gọi là rải thính chứ? Y chỉ là không từ chối, không chấp nhận, không chịu trách nhiệm mà thôi.
Đều do những người đó hiểu lầm, vậy thì liên quan gì đến y?
‘Miêu Tòng Thù’ trong ảo cảnh có thể tự do làm theo ý mình, lại nói chuyện có duyên, gặp một tu sĩ gặp khó khăn, hắn sẽ ra tay giúp đỡ hoặc nếu hợp cạ thì chung đường, giúp đỡ hết mình, thậm chí còn hào phóng chỉ dạy đạo thuật cho.
Có lẽ không ai có thể từ chối được sự dịu dàng này, khi bọn họ bị phản bội, bị cả thế giới quay lưng, lại có một người luôn vững tin và đồng hành cùng họ, người nọ tựa như ánh sáng duy nhất trong đêm đen, khiến cho hạt giống tình yêu trong bọn họ nảy mầm, âu cũng là lẽ thường tình.
‘Miêu Tòng Thù’ tự do tự tại, không ai có thể giữ chân hắn.
Ảo cảnh lóe lên nhanh đến mức Miêu Tòng Thù chỉ kịp thấy lờ mờ, nhưng y cũng không quan tâm lắm, dù sao đó cũng chỉ là một ký ức không quá quan trọng mà thôi.
Sau đó ảo cảnh chậm lại, ‘Miêu Tòng Thù’ đang ở trong bí cảnh Thái Huyền rời đi, hắn vào nhầm Côn Luân rồi vừa gặp đã yêu Úc Phù Lê đang ướt sũng dưới thác nước. Ngay lập tức củi khô bốc lửa, hắn dùng hết mọi thủ đoạn lì lợm ăn vạ, cuối cùng cũng đạt được mong ước ‘bị ngủ’ của mình.
Miêu Tòng Thù: “…” Xem ra, dù là bản thân trước đây hay bản thân sau khi bị mất trí nhớ đều không thể cưỡng lại sự cám dỗ của Úc Phù Lê ướt sũng.
_ _ Quả không hổ là ta! —v—*
Ảo cảnh sau đó lại lóe lên nhanh chóng và hỗn loạn.
Đợi khi nó ổn định lại, linh khí của Tu chân giới đã tán loạn, Mệnh Bàn biến mất, Thiên Đạo quyết định giam cầm Úc Phù Lê và rút thần lực của hắn để duy trì sự ổn định của bản thân.
Nhưng vì Úc Phù Lê là Chủ Thần, nên Thiên Đạo căn bản không thể làm gì được hắn.
Vì vậy Thiên Đạo lúc đó liên thủ với Yêu vương, hủy đi căn cốt của ‘Miêu Tòng Thù’, phân tán tu vi của hắn, ép Úc Phù Lê phải tự nguyện bị nhốt ở Côn Luân, bị nuôi như gà chó, hắn ngày ngày phát điên vì hận thù, đốt cháy hết cỏ cây ở Côn Luân, khiến đất Côn Luân vạn dặm cằn cỗi, không một ngọn cỏ nào mọc được.
Yêu Vương kia từng được ‘Miêu Tòng Thù’ cứu khi khốn đốn, vì yêu sinh hận, ghen tuông mù quáng, sau đó vẫn còn mặt dày bày tỏ tình cảm với hắn, khiến Miêu Tòng Thù cực kì ghê tởm.
Miêu Tòng Thù ở bên ngoài ảo cảnh: “Ọe!” Ghê tởm đến nỗi khiến cho cơ thể y khó chịu.
Dưới sự trợ giúp của Thiên Đạo, Yêu vương sử dụng bí pháp để loại bỏ yêu cốt, cưỡng chế hấp thụ thần lực rồi biến thành dáng vẻ của Úc Phù Lê để giả làm tình duyên trời định của ‘Miêu Tòng Thù’.
Sau khi Yêu vương chết, yêu cốt và thi thể đều được chôn trong địa cung trên không đảo ở bí cảnh Thái Huyền. Chẳng trách lần đó đến không đảo, Úc Phù Lê lại quất xác và nghiền xương thành tro cái thi thể đó.
Nếu đổi lại là Miêu Tòng Thù bây giờ, e rằng y còn làm ác hơn nữa kìa.
Nhưng so với Yêu vương vô ơn thì Thiên Đạo càng ghê tởm hơn.
Để hoàn toàn kiểm soát Úc Phù Lê, Thiên Đạo lại định khiến hắn phát điên.
Nó lấy đi ký ức của ‘Miêu Tòng Thù’, lại sắp xếp cho y vô số cái gọi là “tình duyên trời định”, buộc Úc Phù Lê phải nhìn đạo lữ mà hắn nâng niu ở bên người khác.
Nhưng dù ‘Miêu Tòng Thù’ không có kí ức, tu vi và căn cốt, thì dù cho ý trời thế nào, dù vận mệnh có an bài ra sao, hắn vẫn trước sau như một không rung động.
Thiên Đạo hao tâm tổn sức, hết lần này đến lần khác xóa đi ký ức của hắn, diễn đi diễn lại vở kịch tình yêu ‘dù cho cái chết cũng không thể chia lìa đôi ta’, nhưng ‘Miêu Tòng Thù’ từ đầu đến cuối vẫn giống như một khán giả xem các diễn viên trên sân khấu dốc hết tình cảm để diễn xuất nhưng vẫn cứ thờ ơ.
Cứ sau hàng trăm hoặc hàng nghìn năm, ‘Miêu Tòng Thù’ sẽ bởi vì đủ chuyện ngoài ý muốn mà vô tình lạc vào Côn Luân rồi làm quen với Úc Phù Lê.
Hơn nữa lần nào cũng là vừa gặp đã yêu.
Thiên Đạo tức đến phát điên, cho dù nó có cố gắng sắp xếp đến đâu, cuối cùng kết quả vẫn chẳng thay đổi chút nào!
Nó dường như là một vòng tuần hoàn vô tận, trừ khi một người hồn phi phách tán, nếu không ‘Miêu Tòng Thù’ sẽ luôn yêu Úc Phù Lê ngay từ cái nhìn đầu tiên, bọn họ mãi mãi sẽ luôn yêu nhau.
Thiên Đạo khó chịu đến mức định giết quách ‘Miêu Tòng Thù’ cho xong, làm một mẻ, khỏe cả đời.
Nhưng khi đó, Úc Phù Lê ngày càng trở nên điên loạn, đồng thời cũng mất đi kí ức, nhưng sau mỗi lần mất đi, hắn lại càng tích lũy hận ý với Thiên Đạo
Thiên Đạo khi giám sát Úc Phù Lê, thường cảm thấy sợ hãi, bởi vì thần lực bị rút ra mang theo lòng hận thù vô tận và bạo lực vặn vẹo, khiến nó bị ô nhiễm và ăn mòn.
Dẫu biết nguy hiểm, nhưng Thiên Đạo không còn cách nào để trốn thoát được nữa.
Hận thù giữa hai bên, không chết không dừng.
Ký ức của Chu Tước vương cũng là do Thiên Đạo giở trò, những ký ức đó vốn là của ‘Miêu Tòng Thù’ và Úc Phù Lê 800 năm trước.
Đất ở Côn Luân cằn cỗi, ‘Miêu Tòng Thù’ phải tốn rất nhiều công sức để trồng cây non, nên giờ đây Côn Luân mới có cây mọc thành rừng. Cây hồ lô già sai quả kia là do y tự tay gieo hạt xuống đất. Con cá bạc đầu tiên ở Kính Hồ, cũng là do Miêu Tòng Thù mang về từ vực sâu Quy Khư ở Nam Hải rồi bỏ vào trong đó.
Côn Luân, nơi từng lạnh lẽo thấu xương, tuyết phủ vạn dặm, giờ đây khắp nơi đều là thiên tài địa bảo, tất cả đều là cảnh đẹp mà ‘Miêu Tòng Thù’ từng chút từng chút một tạo ra vì Úc Phù Lê.
Sao hắn có thể để mặc đạo lữ mà mình trân trọng sống trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy được?
Đây cũng là nguyên nhân vì sao thức hải của Miêu Tòng Thù lại là Côn Luân.
Úc Phù Lê cũng giống vậy, hắn cũng mất đi ‘Miêu Tòng Thù’ hết lần này đến lần khác, rồi lại hết lần này đến lần khác yêu y, trong tiềm thức hắn vẫn bảo vệ Côn Luân mà Miêu Tòng Thù đã tặng hắn.
Vì vậy hắn đã luyện Côn Luân thành thức hải, chỉ có như vậy nó mới có thể thoát khỏi sự trói buộc của Thiên Đạo.
Ác ý hóa thành hung thú, bị đẩy vào sâu trong dãy núi Côn Luân, ngăn cản chúng phá hỏng Côn Luân của Miêu Tòng Thù.
Lần cuối cùng bọn họ gặp lại rồi yêu nhau, là mười một năm trước _ _
Cho đến bây giờ.
Đầu Miêu Tòng Thù đau như muốn nổ tung khi nhìn thấy ảo cảnh. Hàng trăm, hàng nghìn, hàng vạn năm trước, y đã gặp, yêu và quên đi vô số lần. Những ký ức đó bây giờ lần lượt quay trở lại, lấp đầy đầu y, khiến y đau đến mức khó thở.
Nhưng đau đớn hơn cả khi kí ức ùa về chính là trái tim, nỗi đau vạn tiễn xuyên tâm âu cũng chỉ đến thế.
Miêu Tòng Thù: “Úc Phù Lê.”
Y hét lên, giống như lần đầu tiên bị hủy căn cốt, bị nhốt ở địa cung, rồi dần dần quên mất, y cũng gọi tên ‘Úc Phù Lê’ hết lần này đến lần khác như vậy.
Phù vân trên trận pháp dưới địa cung, là do chính tay Miêu Tòng Thù khắc xuống.
Trong vô số ngày đêm, y thầm gọi tên ‘Úc Phù Lê’, những phù văn trước mặt này, dưới nó chôn giấu bao ký ức giữa họ.
Sau đó y xé ra một sợi thần hồn, ra lệnh thần hồn liên tục khắc ghi kí ức giữa họ vào trong trận pháp, đợi một ngày nào đó y về, lấy lại những mảnh kí ức đã rơi vào lãng quên này.
“_ _ _ _ Úc Phù Lê.” Miêu Tòng Thù tưởng mình phải gào thét thấu trời, nhưng kì thực, âm thanh phát ra lại chỉ yếu ớt như tiếng muỗi.
Ảo cảnh dần dần biến mất cùng với từng dòng phù văn, giống như pháo hoa cháy rực rỡ rồi lại tàn. Quá khứ tan biến như mây khói, trong địa cung chỉ còn lại Miêu Tòng Thù đang nằm bất động trên mặt đất.
Tiết Thính Triều đi tới, ngồi xổm xuống, tay vừa chạm vào vai Miêu Tòng Thù, trái tim hắn đột ngột đau nhói, hắn cúi đầu nhìn xuống, thấy một thanh kiếm gãy xuyên qua tim mình, Miêu Tòng Thù đang nắm chặt chuôi kiếm.
Những viên ngọc trai vương đầy trên khuôn mặt Miêu Tòng Thù, đôi mắt y đỏ hoe, bên trong chứa đầy hận thù lạnh lẽo: “Ta thật sự rất ghét các ngươi.”
Tình yêu tự cho mình là đúng lại bắt y phải đáp lại, không chấp nhận bị từ chối, ngược lại còn lấy oán báo ân, sau đó lại còn không biết xấu hổ thốt ra lời ‘yêu y’.
Môi Tiết Thính Triều run run, lộ ra vẻ mặt ấm ức muốn khóc nhưng gắng gượng không rơi nước mắt của Ôn Cẩm Trình: “Tiểu Thù,” hắn túm lấy tay áo Miêu Tòng Thù, muốn nói thêm gì đó, nhưng Miêu Tòng Thù đã đứng dậy, lùi về sau, ra đi đầu không ngoảnh lại.
Y chưa bao giờ dừng lại, từ trước đến nay vẫn luôn là Ôn Cẩm Trình đơn phương cố chấp với tình cảm của chính mình, hơn nữa dùng mọi thủ đoạn để theo đuổi.
Ánh sáng trong mắt Tiết Thính Triều Ôn Cẩm Trình lay động như ngọn lửa tàn trong gió, sau đó ‘phụt’ một tiếng tắt ngủm.
Lần này, thật sự tắt mất rồi.
…
Miêu Tòng Thù bước lên thuyền bạch ngọc lao thẳng tới Côn Luân, thấy bên dưới là Cảnh Trâm Bạch đang dẫn người bao vây và tiêu diệt tàn dư của Bồng Lai Tông, Võ Yếu Ly và những người khác đều an toàn, y liền tiến về phía Côn Luân, ngay lúc này đây, y chỉ muốn nhìn thấy Úc Phù Lê.
Khi y vội vã đi đến sâu trong dãy núi Côn Luân, chỉ nhìn thấy mặt đất hỗn độn, nhưng lại không có Úc Phù Lê.
Miêu Tòng Thù hỏi cây hồ lô già, cây cổ thụ thở hổn hển dẫn y đi tìm, Úc Phù Lê đang ở dưới thác nước.
Sau khi rửa sạch máu và bụi bẩn trên người, hắn lại trở về dáng vẻ tiên nhân, khoác trên mình chiếc áo dài tay rộng, mái tóc dài đến mắt cá chân, mặt đẹp như ngọc.
Miêu Tòng Thù ôm tim: “Lại là cái sự rung động chết tiệt này.”
Úc Phù Lê quay người lại: “Miêu Miêu?”
Miêu Tòng Thù trực tiếp đạp nước lao tới, tựa như một quả bóng bị đá ra, nhào vào lòng Úc Phù Lê, y buồn bã kêu lên: “Lão Úc, ngực em đau, mau xoa nó cho em đi.” Ngoài miệng thì nói ngực mình đau lắm, nhưng tay lại lần mò sờ soạng ngực của Úc Phù Lê.
Úc Phù Lê: “…” Hắn bắt lấy tay Miêu Tòng Thù, trầm giọng nói: “Đừng làm loạn.”
Miêu Tòng Thù vùi mặt vào vai hắn, hôn lên cổ Úc Phù Lê rồi nói với hắn: “Lão Úc, anh mới là tình duyên trời định của em.”
Úc Phù Lê đang ôm Miêu Tòng Thù, nghe vậy khẽ đáp lời, hắn nhẹ nhàng ngâm nga, tựa như đang dỗ trẻ con ngừng khóc, xoa dịu Miêu Tòng Thù đang bất an trong lòng.
Chắc chắn hắn đã biết gì đó, những thay đổi trên người Miêu Tòng Thù không thể giấu được Úc Phù Lê. Bởi vì ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối vẫn luôn dõi theo Miêu Tòng Thù.
Miêu Tòng Thù nhắm mắt lại, cùng hắn rơi xuống nước, thế giới dưới nước vô cùng yên tĩnh, chỉ có cơ thể họ đang quấn quýt và ôm lấy nhau.
Trong sự dịu dàng khiến người ta rơi lệ, Miêu Tòng Thù ôm lấy vai Úc Phù Lê, chợt nhớ lại tám trăm năm trước, y ở trước mặt Úc Phù Lê vui vẻ nói một câu: Cho dù vạn người ngưỡng mộ anh, em cũng vẫn sẽ vừa gặp đã thương anh.
Dù anh có được vạn người ngưỡng mộ, nhưng em vẫn sẽ đối với anh vừa gặp đã thương.