Giao Dịch Tiền Sắc - Chương 96
Chương 96: Chuyện năm người, gặp nhau trong yến hội
Vốn Kha Ninh còn tưởng chờ khi cậu trở về Đế Đô nhất định sẽ bị một đống hỗn độn vây quanh, thế nhưng không ngờ mọi dự án trong tay cậu vẫn cứ đâu vào đấy phát triển mạnh như cũ.
Đa phần những đối thủ cạnh tranh đều e ngại áp lực do nhà họ Tân gây ra, không dám nhào vào xâu xé tài nguyên Kha Ninh đang sở hữu.
Mà đơn đặt hàng từ quân đội, Hoắc Trạch Hạo lại càng không để cậu phải chịu bất kỳ một tổn thất nào.
Giải Du vốn chính là người phụ trách của Viện nghiên cứu Quân giới Đế Quốc, y muốn giao thương buôn bán với ai đương nhiên là không có kẻ nào dám xen vào.
Kỷ Thâm còn ngoan hơn nữa, Kha Ninh coi trọng sự nghiệp của mình đến như vậy, anh lại mê muội muốn cùng Kha Ninh kết mối lương duyên, nào dám chạm vào điểm mấu chốt của cậu.
Tất cả hợp đồng của Kha Ninh được anh xử lý vô cùng gọn gàng ngăn nắp, ngoại trừ việc Kha Ninh không lộ mặt, thì bọn đối tác không hề phát hiện ra có chuyện gì bất thường.
Sau khi sắp xếp hết những công việc mới, Kha Ninh thở phào nhẹ nhõm, rồi lại bắt đầu trở nên uể oải.
Lúc ở hạ thành cậu bị giày vò vô cùng tàn nhẫn, bây giờ vừa nhìn thấy cái khuyên vú lẫn khuyên lòn nằm ở trên người mình là cậu lại vừa tức vừa ấm ức, muốn gây sự ỉ ôi lại sợ bị mấy gã đàn ông bắt cậu về chịch thêm phát nữa, đành dứt khoát trốn luôn ở trong nhà, căn bản không muốn đi ra ngoài chút nào.
Dạo gần đây là thời điểm vàng của những buổi tiệc xã giao ở Đế Quốc, lâu lâu Kha Ninh sẽ nhận được đủ các loại thư mời, cậu toàn tìm cớ mà từ chối.
Về phần mấy người đàn ông của cậu… Kha Ninh giỏi nhất là đóng vai một tên cặn bã, cậu bạo lực lạnh hết cả đám.
Di động tắt chuông, nhắn tin không thèm trả lời, gọi điện không tiếp, bất kể mấy người kia dỗ ngọt như thế nào, cậu cũng dùng thái độ không lạnh không nóng đối xử với bọn họ, vừa không chịu ra cửa gặp người, vừa không cho phép người tới nhà kiếm cậu.
Chỉ là, yến hội đêm nay do hoàng gia tổ chức, cậu không thể nào không đi.
Mặt mày Kha Ninh lộ vẻ chán ghét, theo lý mà nói thì cậu không hề có tư cách tham dự loại yến hội quyền quý tầm cỡ thế này, mà mấy gã đàn ông của cậu kia, có xuất thân thế gia chân chính, tay nắm thực quyền, đêm nay tất cả bọn họ đều sẽ tới.
Không đi thì lại tốt quá.
Thế nhưng thầy của cậu —— Người chế tạo vũ khí tài giỏi nhất Liên Bang, đức cao vọng trọng, lại nhận lời mời tham gia cái yến hội này.
Ông Trịnh vô cùng yêu quý đứa học trò nhỏ của mình, đương nhiên hy vọng mọi thứ tốt nhất đều thuộc về phần cậu.
Kha Ninh chỉ đành phải tuyệt vọng kêu Tân Tả lại đây.
Loại yến hội quyền quý đến bậc này vô cùng xem trọng lễ nghi lề thói, không chỉ có trang phục cần được chuẩn bị kỹ càng, mà ngay cả trang sức phối cùng cũng phải chú ý hết sức.
Vừa rắc rối lại vừa phiền phức, thay vì hao công tổn sức tự giải quyết, chi bằng kêu Tân Tả giúp cho cậu làm cho rồi.
Tân Tả cưng chiều Kha Ninh gần như là không có giới hạn cuối cùng.
Rõ ràng là Kha Ninh chủ động kêu hắn lại đây, thế nhưng dù hiện tại hắn đã tới rồi, vậy mà Kha Ninh vẫn còn đang ngủ.
Dung nhan em xinh đẹp đến tột cùng, lúc tỉnh táo lại có quá nhiều suy nghĩ xấu xa, tới nỗi người ta phải bận lòng ứng phó liên tục, khi ngủ lại có một sự điềm tĩnh khác.
Một nửa khuôn mặt vùi ở trong chăn, lông mi dịu dàng rũ xuống, ngoan ngoãn đến mức khiến lòng người ta mềm nhũn hết cả ra, làn da của em lại còn rất trắng, thoạt nhìn hệt như một món bảo vật trân quý, mỏng manh.
Tân Tả thất thần nhìn mãi một lúc lâu, vẫn không nỡ đánh thức em dậy.
Mãi cho đến khi thời gian yến hội sắp đến, Kha Ninh vẫn không hề có dấu hiệu thức giấc, hắn liền thuận thế cúi xuống hôn em, cắn nhẹ bờ môi em vài cái.
Tâm trạng của một Kha Ninh vừa bị đánh thức vô cùng tồi tệ, cậu nhấc chân lên, dẫm mạnh vào giữa háng Tân Tả, gan bàn chân trắng nõn cảm nhận được con quái vật đang ngủ đông, còn ngại chưa hả giận mà nhấn mạnh xuống thêm hai cái.
Tân Tả kêu lên một tiếng, bóp chặt lấy mắt cá chân của Kha Ninh một cách đầy khó nhọc, một cái tay khác lại tát mạnh vào phần thịt mềm xỏ khuyên âm vật của Kha Ninh,
“Vừa tỉnh dậy đã ngứa đòn rồi đúng không?”
Xỏ khuyên xong hột le phải nhạy cảm hơn trước gấp mấy lần, Kha Ninh bị cái tát này đánh tới nỗi ứa nước mắt, giữa hai chân ướt nhớp không thể khống chế được.
Tân Tả lạnh mặt dùng khăn tay lau cho em, thịt non trong lỗ lòn co bóp mãi không ngừng.
Kha Ninh gây chuyện xong còn quay lại giận ngược, “Anh đừng chạm vào em!”
Lời này đụng trúng vẩy ngược của Tân Tả, đột nhiên hắn cảm thấy vô cùng tức giận.
Cưỡng ép em dạng chân ra để cho hắn liếm sạch sẽ, đầu lưỡi độc ác luồn sâu vào lỗ thịt, đến cuối cùng còn ngậm lấy cái khuyên âm vật khiến người ta điên mất kia kéo thật mạnh, “Tôi không thể chạm vào em? Không cho tôi chạm thì muốn ai chạm hả?”
Kha Ninh bị hắn bú lòn đến mức mềm hết cả người, thậm chí lúc lên đỉnh còn ngơ ngác lắc lắc bờ mông, giống như khát vọng được đối xử tàn nhẫn như thế thật nhiều, nước dâm ở nửa người dưới mất khống chế chảy ra làm thấm ướt cả khăn trải giường.
Tân Tả nhìn em, “Tôi đã cho phép em cao trào chưa?”
Kha Ninh giận dỗi quay mặt đi, bĩu môi không chịu nói chuyện với hắn.
Thời gian gấp gáp không kịp làm một nháy, thế nhưng sau khi bị trừng phạt một hồi, cuối cùng Kha Ninh cũng ngoan ngoãn để Tân Tả lau khô giúp mình.
“Lễ phục ở đâu?”
Người trên giường lười biếng chỉ chỉ bộ lễ phục mà trợ lý chuẩn bị từ trước, Tân Tả vừa liếc mắt qua đã nhíu mày ngay lập tức.
Đó là một bộ lễ phục vừa sang trọng lại không kém phần tinh tế, vô cùng phù hợp với phong cách và tuổi tác của Kha Ninh, phần cổ áo hơi trễ, đương nhiên sẽ để lộ xương quai xanh, mà kích cỡ của lễ phục được thiết kế riêng cho phù hợp số đo chắc chắn sẽ làm lộ eo mông mê người.
Trong một bữa tiệc hoàng gia tràn ngập những người quyền lực, nhóc con này muốn quyến rũ ai đây hả?
Tân Tả đã sớm lường trước sẽ xảy ra tình huống này, lấy bộ lễ phục mình đã chuẩn bị sẵn từ trước ra.
Kha Ninh đâu có thèm quan tâm bản thân mặc cái gì, cậu ngoan ngoãn thò tay ra.
Tân Tả gài hết khuy măng sét cho em, lại bắt đầu thắt nơ, hắn một bên giúp em mặc quần áo, một bên lại hỏi em tại sao mấy ngày nay không chịu ra khỏi nhà.
“Còn không phải là lỗi tại anh à!” Kha Ninh trừng mắt liếc hắn một cái, trong đôi ngươi xinh đẹp toàn là vẻ ương ngạnh do được nuông chiều.
Một mặt, những hôm này cậu bị mấy gã đàn ông giày vò tới mức thật sự không chịu nỗi, mặt khác, là bởi do một chuỗi hành động vô cùng thái quá của Tân Tả.
Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ keo kiệt trong việc thỏa mãn những yêu cầu của Kha Ninh, thậm chí còn chủ động cho em nhiều hơn thế nữa.
Bản thân Tân Tả theo nghiệp chính trị, chính trị gia đòi hỏi phải có một thanh danh tốt đẹp lẫn được lòng dân yêu mến, nên hắn chỉ có thể bò lên trên từng bước từng bước một.
Hiện giờ hắn đã rèn luyện ở cấp cơ sở một vài năm rồi, thậm chí còn phải thường xuyên đi công tác ở những khu vực vùng sâu vùng xa.
Đương nhiên là Tân Tả không muốn người mình yêu cũng phải chịu loại khó khăn này, Kha Ninh làm kinh doanh, thế nên vốn dĩ em không cần phải để ý quá nhiều đến ánh mắt của người khác.
Đặc biệt là đối với những người thuộc tầng lớp của bọn họ, đặc quyền và thiên vị phản ánh địa vị lẫn thực lực của một người.
Ở cả Liên Bang và Đế Quốc, các BXH và giải thưởng là phương pháp nhanh nhất để tiến vào một thị trường mới lẫn tăng mức độ nổi tiếng lên, khiến cho tất cả mọi người đều biết đến thực lực của Kha Ninh, cũng biết sau lưng em có người che chở.
Cũng giống như thuở thiếu thời ở trường học cung cấp tài nguyên cho Kha Ninh, hiện giờ Tân Tả lựa chọn đắp lên người em vô số những huy chương và các loại giải thưởng.
Gần đây, tên của Kha Ninh có thể được nhìn thấy trong bất kỳ một giải thưởng hay bảng xếp hạng nào có uy tín ở Đế Quốc.
Kha Ninh bày tỏ sự bất mãn của bản thân, cậu muốn thị trường lẫn các mối quan hệ ở Đế Quốc, nhưng mà cũng phải từ từ một chút chứ.
Có mấy cái giải thưởng khoa trương đến độ mà Kha Ninh cảm thấy xấu hổ hết biết, vô số các huy chương giải thưởng mà mọi người khao khát đều rơi hết lên trên người cậu.
“Anh làm lộ liễu như vậy, người khác sẽ bàn tán sau lưng em như thế nào đây hả!”
“Bọn họ dám nói cái gì chứ?”
Tân Tả nhẹ nhàng bâng quơ, nói ra một câu hệt như Hoắc Trạch Hạo từng nói, “Chỉ là anh không nỡ để em chịu khổ.”
“Không ai dám nghị luận lung tung.”
Thấy Kha Ninh vẫn cứ mãi không vui, Tân Tả đành phải xin lỗi em,
“Vốn dĩ em dư sức để đạt được những thành tựu đó mà, anh chỉ là đẩy nhanh quá trình đó mà thôi.”
“Nếu em không thích…” Hắn dừng lại một lát, vẫn không thể nói ra câu “lần sau sẽ không như vậy nữa” trái với lương tâm mình được, “Sau này anh sẽ khiêm tốn hơn.”
Kha Ninh nhìn Tân Tả vẫn thản nhiên giúp mình thay đồ, lại một khuyết điểm khác của tên đàn ông này lộ ra rồi đấy.
Hắn cưng chiều Kha Ninh mù quáng tới mức cho rằng không có cái gì mà Kha Ninh không xứng, thậm chí là mấy cái giải thưởng thổi phồng đến tột cùng kia, hắn cũng không hề do dự một tí nào mà đề tên Kha Ninh vào hết.
Tiếp: Cả nhà thương nhau
Đương nhiên trong yến hội Tân Tả không thể nào ở bên cạnh Kha Ninh suốt mãi được.
Mà cậu thì lại không có tâm tình xã giao, bởi mấy gã đàn ông của cậu đêm nay đều tụ tập hết ở chỗ này, cậu chỉ muốn tìm một nơi nào đó thật yên tĩnh để ăn chút tráng miệng ngọt.
Từ lâu Kha Ninh đã sớm chẳng còn là cậu thiếu niên muốn làm cái gì cũng phải xem sắc mặt của người khác, kẻ muốn hợp tác với cậu thi nhau đổ xô đến, ngay cả khi phải nhượng cho cậu hết mọi lợi ích, thì chỉ cần có thể thông qua cậu mà tới lui được với những gã quý tộc hàng đầu ở Đế Quốc, lẫn tài nguyên độc nhất ở Liên Bang – cũng vẫn có rất nhiều muốn được ký hợp đồng với cậu.
Cậu không đành lòng ngăn cản ý tốt của giáo sư, thế nhưng thầy hiện giờ lại không nắm rõ tình hình của cậu.
Thời điểm Kha Ninh với tay muốn lấy một cái đĩa bánh kem khác bị người ta chặn lại.
“Đừng ăn cái này.”
Giải Du lấy miếng đồ tráng miệng ngọt trong tay cậu đi, “Em sẽ không thích nó đâu, chua lắm.”
Kha Ninh thích ngọt, mà loại quả mọng đặc trưng của Đế Đô này thoạt trông rất ngon, thực tế lại cực kỳ chua, không hợp với em.
Kha Ninh nhướng mi, biếng nhác ỡm ờ một tiếng ‘chú ạ’ với y, sau đó ra chiều không tin mà cắn một miếng, trong nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn bị chua tới nỗi nhăn nhúm hết cả lên, Giải Du bất đắc dĩ xòe tay, “Nhè ra nào.”
“Muốn đi gặp người khác với tôi không?”
Giải Du thuộc về phe trung lập, thế nhưng mà Học viện Đế Quốc I ở trong tay y, những sinh viên tốt nghiệp từ đó sau này cũng chưa chắc đã là phe trung lập.
Có rất nhiều người muốn lấy lòng Giải Du, nếu Kha Ninh có hứng thú, Giải Du có rất nhiều mối quan hệ có thể giới thiệu cho em.
“Hôm nay không muốn đi.”
Giải Du gật gật đầu, nếu Kha Ninh đã không muốn đi, thì bằng thân phận của y cũng chẳng quan trọng một hai lần xã giao làm gì, dứt khoát ở lại hẳn bên cạnh em cho rồi.
Chỉ là khi tâm tư của y đều tập trung hết vào Kha Ninh, khó tránh khỏi có chút… nghiêm khắc với em.
Thời điểm Kha Ninh lại với tay lấy chiếc bánh lần nữa, Giải Du tiếp tục ngăn em lại,
“Còn muốn ăn nữa à?”
Kha Ninh ăn toàn là đồ ngọt, không có tí dinh dưỡng nào, Giải Du hết bất mãn rồi lại lo lắng cho em, hệt như đang lo lắng đứa bé trong nhà mình bị biếng ăn vậy, Kha Ninh đã gầy lắm rồi.
“Bé cưng, ăn ít một chút, nếu em đói thì bọn mình có thể rời khỏi đây trước, hoặc là để tôi kêu đầu bếp làm một vài món tráng miệng có dinh dưỡng mà em thích đưa ra nhé.”
“Nếu em thích thì ngày mai mình lại ăn tiếp có được không?” Y quan sát Kha Ninh từ trên xuống dưới, “Em không thể gầy hơn được nữa đâu, có đôi lúc tôi sợ bẻ gãy eo em lắm đấy.”
Kha Ninh tránh khỏi tay y, nở một nụ cười vừa chân thành vừa xinh đẹp với Giải Du,
“Tôi không nghe chú đâu.”
Bây giờ cậu đang rất bực mình, nhìn mấy gã đàn ông của mình ai cũng không vừa mắt.
Giải Du lại lùi một bước, “Tôi bảo đầu bếp em thích làm vài món rồi đưa tới nhà em nhé, có được không?”
Kha Ninh vẫn cứ là không chịu, đầy vẻ phản nghịch nhìn Giải Du.
Nhưng Giải Du lại cứ nắm tay cậu mãi không chút nhượng bộ nào, Kha Ninh chỉ đành oán giận buông cái bánh trong tay ra, lẩm bẩm,
“Chú đúng là phiền phức mà.”
Từ tận sâu trong cốt tủy, bản tính Kha Ninh được nuông chiều vô cùng ích kỷ, chỉ cần chọc em không vui, em trở mặt không quen là chuyện đã quá đỗi thân thuộc.
Một giây trước thôi còn thở dốc dưới thân người, giây sau lại lạnh nhạt không thèm phản ứng nữa, hệt một con mèo cao ngạo, phải dỗ mãi dỗ mãi mới cho tí sắc mặt tốt.
Cũng may là em lớn lên thật sự xinh đẹp quá đỗi, lúc giận dỗi vì thế mà cũng trở thành một loại cảnh đẹp ý vui.
Giải Du kiểm soát quá nghiêm khắc làm cho Kha Ninh cảm thấy không hài lòng, tuy rằng cậu thích lên mặt hất hàm, sai khiến mấy gã đàn ông giúp cậu làm việc, nhưng cũng không đồng ý mình sẽ bị hạn chế đủ thứ như thế này.
Dù cho khuyên vú lẫn khuyên âm vật trên người nhắc nhở cậu ở mọi lúc mọi nơi rằng, cậu giờ đã có chủ.
Trong lòng không vui, đương nhiên sẽ giữ khoảng cách nhất định với Giải Du, nhìn có vẻ hơi xa lạ.
Cậu luôn cố tình để mình tụt lại ở sau lưng y, muốn thoát khỏi y, thế nhưng lần nào y cũng kiên nhẫn dừng lại chờ cậu.
Kha Ninh theo phía sau, người ngoài không biết xem chừng tưởng Giải Du đưa một món đồ chơi xinh đẹp theo, khi nào thích thì sờ sờ vài cái, khi không thích thì lại cho cậu ngoan ngoãn theo đuôi phía sau —— tóm lại thì cậu không phải là một người gì quan trọng.
Khác với những kẻ quý tộc có căn cơ gốc rễ sâu xa. Kha Ninh tuy rằng rất nổi tiếng, nhiều người biết đến cái tên “Kha Ninh” này, lại không thể nào liên tưởng nổi cậu với một khuôn mặt xinh đẹp trêu hoa ghẹo nguyệt.
Nên khó tránh khỏi có kẻ đi lên bày tỏ với Giải Du là muốn cái đứa tình nhân nhỏ này của y, đương nhiên là cũng bồi vào thêm thật nhiều lợi ích.
Dù cho Giải Du đã từ chối vô cùng quyết đoán, thế nhưng vẫn khiến Kha Ninh phải lạnh mặt.
Cứ cho là tính tình cậu dễ dãi, thì cũng không phải là ai cũng có tư cách đụng vào.
Không đợi cậu nổi điên thì đã có người xen vào cuộc trò chuyện của bọn họ,
“Ninh Ninh, anh tìm em nãy giờ.”
Nhị hoàng tử Liên Bang – người theo đuổi cậu đã lâu cũng nhận lời mời tới Đế Quốc, lúc này mặt mày gã nhìn cậu vừa ngạc nhiên lại xen lẫn với vui sướng.
Mà cái kẻ vừa đến bắt chuyện kia cũng ý thức được là mình đã đụng trúng người không thể trêu vào, vừa hoảng loạn vừa xin lỗi chạy mất.
Kha Ninh sửng sốt, lập tức ngẩng đầu lên tìm kiếm, quả nhiên nhìn thấy giáo sư hướng dẫn của mình đứng ở cách đó không xa.
Ông lão đáng yêu này không thể nhìn nổi học trò của mình phải chịu dù chỉ là một tí ấm ức, trông thấy tình cảnh kiểu này lập tức bán cậu cho gã Nhị hoàng tử đã theo đuổi cậu từ lâu.
Tuy rằng ông là bạn vong niên với Giải Du, thế nhưng rõ ràng là ông lại càng yêu thương đứa học trò cưng của mình hơn nhiều.
Kha Ninh có một vẻ ngoài đơn thuần, ở trong mắt của những kẻ không rõ đầu đuôi câu chuyện ra sao, rõ ràng cậu mới là người bị bức hại.
Thấy mặt mày Kha Ninh không vui vẻ gì cho cam, so với việc Kha Ninh chủ động dụ dỗ, bọn họ càng tin tưởng là Giải Du cưỡng ép cậu đủ điều.
Từ lâu Nhị hoàng tử đã nghe về sự phân biệt giai cấp rõ rệt ở Đế Quốc, gã căm thù đến tận xương tủy đối với việc những kẻ có đặc quyền hoành hành khắp nơi, tình cảnh của Kha Ninh lúc này lại càng làm gã vô cùng thương tiếc.
Lần này thầy ôm ý xấu quá chừng, mấy gã đàn ông kia hiện giờ đều có mặt ở trong buổi yến hội này, cho dù là diễn kịch thì Kha Ninh cũng không dám trêu chọc thêm người đàn ông nào nữa hết.
Đặc biệt là thời điểm tiếp xúc với mấy cái ánh mắt quen thuộc nhưng vừa lạnh lùng, lại còn kìm nén tức giận, Kha Ninh chỉ có thể ép mình bình tĩnh rồi giả vờ như không nhận ra gì hết – cũng đâu phải là cậu chủ động, người khác cứ một hai phải giới thiệu với cậu đấy chứ, cậu cũng đâu còn cách nào khác?
Huống hồ với thân phận của bọn họ, oanh oanh yến yến chắc chắn là gặp nhiều hơn cả cậu rồi.
Nghĩ tới đây, Kha Ninh lại tự tin hơn hẳn.
“Có phải Giải Du lại bắt nạt con nữa đúng không?” Ông Trịnh quan tâm hỏi han cậu, “Con đừng sợ cậu ta, cảm thấy không hợp thì cứ chia tay.”
“Giải Du chẳng phải là cái thứ tốt lành gì, học trò của ông xứng đáng với những thứ tuyệt vời nhất.” Ngữ điệu của ông khi nói về Kha Ninh lúc nào cũng vô cùng tự hào.
Kha Ninh gật đầu phụ họa, cậu nhìn thẳng vào đôi mắt giáo sư, hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ.
Không thể không nói Kha Ninh rất giỏi trong việc duy trì hình tượng của mình, ở trong mắt ông Trịnh, Kha Ninh là một đứa nhỏ đáng thương, nghèo túng, cô độc luôn tìm cách liều mạng bò lên trên.
Lúc này mặt cậu không đổi sắc để Giải Du gánh tội thay mình.
Đương nhiên Giải Du sẽ không vạch trần em, y không mặn không nhạt liếc mắt nhìn Kha Ninh một cái, ngoan ngoãn nhận hết mọi chỉ trích của ông Trịnh.
Nhớ lại mấy hôm nay Giải Du đã giày vò mình như thế nào, Kha Ninh vô cùng vui vẻ khi có người thay mình mắng cho y một trận.
“Địa vị của ngài ấy cách xa con, lại cứ tham gia những buổi yến tiệc như thế này, quả thật là lòng con vô cùng bất an.”
“Nơi này có quá nhiều kẻ quyền quý, trong nhất thời ngài ấy không thể chăm sóc con được cũng là chuyện dễ hiểu thôi, vậy nên thầy đừng nổi giận mà ạ.”
Giọng điệu Kha Ninh ấm ức, dịu ngoan nũng nịu với giáo sư của mình, lúc nói nhăng nói cuội thậm chí còn chẳng thèm chớp mắt lấy một cái.
Giải Du nhìn em, đột nhiên nhỏ giọng nói một câu,
“Tôi biết tại sao Kỷ Thâm chỉ đi với em một chuyến xuống hạ thành mà khi trở về nó lại bị em ép điên đến mức như thế rồi.”
Dẫu biết mình không được em yêu thương là một chuyện, thế nhưng chờ đến lúc chứng kiến bản lĩnh nói hươu nói vượn của em, y lại bắt đầu suy nghĩ liệu của có phải giữa y và em, hết thảy mọi thứ, thậm chí mỗi một chi tiết nhỏ đều là được sắp xếp trước —— điều này thật sự là quá đáng sợ.
Kha Ninh và Giải Du đứng cùng nhau quá lâu, dù cho là không phải chỉ đơn độc ở một mình với y, thì cũng khơi gợi ra sự bất mãn của một vài người.
Thừa dịp ông Trịnh và Giải Du nói chuyện với nhau, thời điểm đoàn người đi qua một cái khúc ngoặt, Kha Ninh đột nhiên không kịp phòng ngừa, bị người ta nắm tay kéo ra sảnh chính.
Bên ngoài trời tối đen, gió thổi nhè nhẹ, gã đàn ông đè cậu ở trên tường nhìn cậu, lại nói năng hàm hồ, “Bà xã, hôn một cái nào.”
Giọng điệu của gã hơi ấm ức, “Đã mấy ngày rồi em không có hôn anh.”
Đôi môi mím lại, nóng bừng lại có vẻ ngập tràn sự tức giận khó tả. Kha Ninh biết có lẽ gã đàn ông này lại nổi điên rồi.
Đến cuối cùng Hoắc Trạch Hạo cắn hai cái trên môi cậu, kết thúc nụ hôn này.
“Khóc cái gì? Tôi chỉ mới hôn có hai cái, sao đến mắt mà cũng mỏng manh như thế hả?”
Kha Ninh không nói lời nào, cậu không khóc, chỉ là mí mắt quá mỏng nên trông mới giống như sắp khóc tới nơi.
Quả nhiên Hoắc Trạch Hạo bắt đầu hỏi tội cậu, “Em lại gây chuyện đúng không?”
Đêm nay bên cạnh Kha Ninh không chỉ có mỗi Giải Du, mà còn có ánh mắt của vô số kẻ quý tộc thèm thuồng em dõi theo, còn có vị Hoàng tử nổi tiếng của Liên Bang nữa chứ.
Đúng là có giải thích thế nào cũng không rõ được mà, Kha Ninh cũng không muốn phí công giải thích làm chi.
Cậu nhìn Hoắc Trạch Hạo, bỗng nhiên mở miệng với một cái vẻ đầy tủi thân,
“Ông xã ơi, có phải anh thường xuyên tham gia mấy cái buổi tụ họp như thế này đúng không ạ?”
Hoắc Trạch Hạo không rõ em hỏi cái này để làm gì, nhưng vẫn trả lời, “Không nhiều lắm, cái nào không thể tránh được thì phải tham gia.”
Kha Ninh rũ mắt, dáng vẻ quạnh hiu, “Ông xã đẹp trai như thế này, chắc hẳn là thường xuyên được những cậu ấm cô chiêu đó ngỏ lời ước hẹn lắm nhỉ?”
Hoắc Trạch Hạo đơ người trong giây lát, bỗng nhiên gã không biết là mình nên vui mừng vì được Kha Ninh khen anh tuấn, hay vẫn là nên ôm cục tức trong lòng ngực vì bị em trả đũa đây nữa.
“Lúc trước em có nghe được tin tức nói anh muốn kết hôn, cha mẹ của anh từ lâu cũng muốn anh sớm ngày thành gia lập thất, vậy thì có phải trong lúc em không có ở đây, anh đã đính hôn với người khác rồi đúng không?”
Hoắc Trạch Hạo: …
“Giỏi lắm Kha Ninh, cũng dám chơi cái trò đấy với ông đây.”
Nụ cười bên khóe môi của gã lạnh lùng, “Bà xã của ông bỏ trốn rồi thì ông biết kết hôn với ai đây hả? Tôi không chịu cưới cha mẹ còn ép tôi được nữa à?”
“Mấy năm nay ngay cả Đế Đô tôi cũng chẳng về được mấy lần, thử hỏi cô gái nào chịu nổi?”
“Con trai cũng có mà…”
“Vòng tròn của Đế Đô cũng chỉ lớn có thế thôi, em xem thử ai mà so được với em hả?” Hoắc Trạch Hạo trả lời một cách vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn không cảm thấy lời mình nói ra sến súa đến cỡ nào.
Kha Ninh không kịp phòng ngừa bị “quả bóng vấn đề” của gã tấn công trở lại, cậu ngượng ngùng dời tầm mắt, thuận miệng nói đại cái tên của một người ở trong giới quý tộc, cũng là bạn học hồi xưa ở Học viện Đế Quốc I.
“Em thấy cậu ấy cũng không tệ.”
Đột nhiên Hoắc Trạch Hạo không cười nữa, “Em thích nó?”
Kha Ninh: …
Loại giấm kiểu này sao mà gã cũng ăn vậy chứ.
Gã đàn ông này ghen lên là bắt đầu chẳng thèm nói lý lẽ nữa, Kha Ninh không muốn dây dưa thêm với gã ở chỗ này, thế nhưng muốn chạy lại không dằn ra khỏi tay gã nổi.
“Anh thả cậu ấy ra!” Có người giúp Kha Ninh gỡ tay Hoắc Trạch Hạo ra.
Thời điểm Kỷ Thâm không phát điên anh lại khôi phục vẻ ngoài ngoan ngoãn nghe lời như xưa, anh sợ Kha Ninh còn đang giận mình, giúp em giật tay về rồi lại buông ra ngay lập tức.
Anh đứng cách Kha Ninh vài bước, không dám đến gần.
Mấy hôm này Kỷ Thâm không thể chạm vào Kha Ninh, ngẫu nhiên có gặp thì anh cũng chỉ có thể nói vài câu với vẻ nơm nớp lo sợ —— Kha Ninh không thích nói chuyện với anh tí nào.
Tóc của Kỷ Thâm lại dài thêm một chút, gương mặt của anh càng lúc càng tú lệ xinh đẹp, cách anh ngoan ngoãn nhìn Kha Ninh hệt như một chú chó đáng thương, ôm hy vọng chủ nhân sẽ sờ mình.
Bỗng nhiên Kha Ninh không nổi giận với anh được nổi nữa, cậu phụng phịu nhìn Kỷ Thâm, “Tối nay tôi sẽ gọi cho cậu, tốt nhất là cậu giải thích hết trong một lần tất cả mọi chuyện mà cậu đã làm ở hạ thành cho tôi.”
–
Thời điểm Tân Tả đến dắt Kha Ninh đi, em đang ở sân nhỏ bên ngoài đại sảnh, trong khi Kỷ Thâm đang dỗ dành em uống ít rượu trái cây thôi, dù cho số độ thấp cũng sẽ say, thì Hoắc Trạch Hạo với Giải Du lại đang chọc tức lẫn nhau.
Nhìn Kha Ninh đã ngoan ngoãn theo Tân Tả đi mất, tuy rằng sắc mặt của bọn họ không tốt, thế nhưng cũng không tức giận, giống như cam chịu Kha Ninh dù sao cũng sẽ sớm quay lại bên người bọn họ thôi, lần sau kẻ đưa em đi sẽ chính là mình.
Rốt cuộc thì, ai ai cũng muốn ăn bánh kem nhỏ thơm ngon, thế nhưng ai ai cũng không có cách nào độc chiếm được bánh kem nhỏ.