Giả Vờ - Chương 88
Chương 88
“Ôn Nam Tịch.” Phó Diên gập quyển đăng ký kết hôn vào , gọi lớn.
Ôn Nam Tịch cũng đóng quyển đăng ký kết hôn vào, ngước mắt nhìn anh, Phó Diên cầm hai quyển chứng nhận trong tay, anh cụp mắt nhìn cô, trong tâm trí hiện lên rất nhiều cảnh tượng vào năm cuối cấp ba.
Dù là bóng dáng của cô lúc ở trong cửa hàng tiện lợi, trước cửa hàng tiện lợi, trong tiệm net, ở trạm xe buýt, ở trong căn cứ bí mật, hay là cả hình dáng của cô đang cầm chiếc bánh đứng trên đỉnh núi.
Trong khoảng thời gian đó, cô hoàn toàn chiếm lĩnh cuộc sống của anh, mong đợi duy nhất của anh lúc đó là được ở bên cô một cách công khai sau khi vào đại học. Nhưng say khi đỗ đại học, những thứ anh nhận lại chỉ toàn là thất vọng, anh không dám có ý nghĩ nào khác về cuộc hội ngộ sau này của hai người và cứ để mặc số phận xuôi theo dòng chảy. Để đến bây giờ, anh cười nói: “Về sau, anh dám nghĩ rồi.”
Ôn Nam Tịch nhẹ giọng hỏi: “Anh nghĩ gì cơ?”
Giọng điệu anh toát lên vẻ lười biếng, anh thản nhiên nắm tay cô bước ra ngoài, đi ngang qua đôi vợ chồng sắp lấy giấy ly hôn, nói: “Nghĩ về tương lai của chúng ta.”
Ôn Nam Tịch nghe vậy, lông mày cô khẽ cong lên.
Sau khi lên xe, Phó Diên đưa Ôn Nam Tịch đi mua một chiếc bánh ngọt và một bó hoa mà anh đã đặt trước đó, sau đó đến một công ty nội thất để bàn bạc cách trang trí lại Vịnh Lướt Loan. Ý tưởng của Ôn Nam Tịch là trang trí theo phong cách đơn giản hết mức có thể, cô trò chuyện với nhà thiết kế và bày tỏ quan điểm của mình.
Phó Diên đứng ở một bên chụp giấy chứng nhận kết hôn vừa mới lấy, gửi cho Thư Lệ.
Thư Lệ ở đầu máy bên kia nhảy cẫng lên.
Thư Lệ: Con đã đi lãnh giấy chứng nhận kết hôn rồi sao?
Thư Lệ: Ôi chao ôi chao, quá tốt rồi!
Thư Lệ: Mẹ sẽ đi nhờ thầy chọn ngày tốt.
Diên: Tốt nhất là chúng ta nên chọn ngày nào đó vào tháng 8, đấy là tháng sinh của cô ấy ạ.
Thư Lệ: Không thành vấn đề!
Thư Lệ: Mẹ đi đây, lễ cưới được tổ chức ở đâu? Nam An hay Lê Thành?
Diên: Để con hỏi cô ấy đã.
Phó Diên buông điện thoại xuống, quay đầu nhìn Ôn Nam Tịch: “Em muốn tổ chức hôn lễ ở đâu?”
Ôn Nam Tịch lật xem các mẫu thiết kế, cô dừng một chút, ngước mắt nhìn anh, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nam An được không anh?”
Quay lại nơi hai người bắt đầu.
Cũng là nơi sinh thành của hai người.
Khóe miệng Phó Diên cong lên: “Được.”
Anh nhấc điện thoại lên, gửi lại tin nhắn cho Thư Lệ để xác nhận địa điểm. Thư Lệ gửi tin nhắn tỏ ý đồng ý, Phó Diên đã liên hệ với ba studio chụp ảnh cưới, mỗi studio một phong cách riêng, anh để cho Ôn Nam Tịch tự lựa chọn.
Khi điện thoại di động của Ôn Nam Tịch vang lên, cô bèn nhấc máy lên xem.
Phó Diên nói: “Chọn một cái đi, nếu phong cách nào em cũng thích thì chúng ta sẽ chụp cả ba.”
Ôn Nam Tịch cụp mắt xuống, nhìn từng studio một lượt, nói: “Trước tiên chúng ta chọn một studio thôi đã.”
Cô chọn một cái rồi gửi cho Phó Diên xem, Phó Diên nhìn một cái, gật đầu, anh trả tiền đặt cọc cho đối phương và xác định thời gian. Phong cách trang trí của Vịnh Lướt Loan cũng đã được quyết định, Ôn Nam Tịch nói mật khẩu nhà cho nhà thiết kế, hai ngày nữa họ sẽ đến để đo kích thước. Vì đây ngôi nhà của riêng cô nên Ôn Nam Tịch muốn trang hoàng cho thật đẹp mắt.
Ôn Nam Tịch cũng gửi giấy chứng nhận kết hôn cho Ôn Du.
Phía Ôn Du cũng vui khôn xiết, vừa lúc trong cửa hàng có khách, mọi người thấy bà ấy vui như vậy, đều xúm lại cười hỏi có chuyện gì. Ôn Du cười nói: “Con gái của tôi sắp kết hôn.”
“Ôi. Chúc mừng, chúc mừng, vậy là tốt rồi.”
“Tôi đã gặp bạn trai của Nam Tịch rồi, thằng bé rất đẹp trai, thằng bé đang khởi nghiệp phải không?”
“Thằng bé còn là con trai của giáo sư Phó Kính Hoa đấy.”
“Phó Kính Hoa ư? Hình như tôi cũng đã từng nghe qua cái tên này, Ôn Du, chúc mừng bà có được con rể tốt như vậy.”
Ôn Du cười rạng rỡ nói: “Cảm ơn, cảm ơn, mọi người dùng bữa vui vẻ, bữa ăn hôm nay tôi mời.”
Khách khứa nghe vậy, họ trở nên mừng rỡ.
“Vậy tôi không khách sáo với bà nữa, cho tôi thêm một bát hoành thánh nữa.” Bà cô hàng xóm cười vui vẻ.
Những người khác cũng gọi thêm và nói lời cảm ơn.
Ôn Du vui vẻ gật đầu: “Được.”
Ôn Nam Tịch nhận được tin nhắn của Tiểu Lê, Tiểu Lê đã về Bắc Kinh để đi học, nhưng cô bé có quan hệ tốt với hàng xóm nên lập tức nhận được thông tin này.
Tiểu Lê nói: Chị Nam Tịch! Chúc mừng chị đã nhận được giấy chứng nhận kết hôn!
Tiểu Lê: Chúc chị và anh rể có một cuộc hôn nhân hạnh phúc và sớm sinh quý tử.
Ôn Nam Tịch mỉm cười và trả lời: Cảm ơn Tiểu Lê.
Tiểu Lê: Chị Nam Tịch, chị nhất định phải mời em đến dự đám cưới đấy nhé, em sẽ hỗ trợ chị.
Ôn Nam Tịch: Được.
–
–
Sau khi nhận được giấy chứng nhận.
Những ngày sau đó không tránh khỏi bận rộn, trong lúc làm việc còn tranh thủ đi chụp ảnh cưới, phong cách mà Phó Diên và Ôn Nam Tịch lựa chọn tương đối đơn giản, nhưng kiểu dáng cũng không ít, hai người chụp rất nhiều, đồng thời studio sẽ lo liệu hết từ việc chụp ảnh đến lên kế hoạch tổ chức hôn lễ, trang điểm cô dâu. Sau khi bàn bạc, Phó Diên và Ôn Nam Tịch quyết định tiếp tục chọn studio này.
Nhưng studio này cũng không tiện, còn phải tổ chức ở thành phố khác, tất cả nhân viên đều được huy động đến Nam An, Ôn Nam Tịch nhìn Phó Diên chuyển tiền mà tưởng chừng như nước đang chảy cuồn cuộn.
Đúng chuẩn câu tiêu tiền như nước.
Cô cảm thấy rất đau lòng.
Phó Diên ôm cô vào lòng, vừa gõ code vừa nói: “Đau lòng gì cơ chứ? Tiền là để tiêu. Hơn nữa, đây là lần duy nhất trong đời chúng ta kết hôn.”
Ôn Nam Tịch nghe vậy thì cũng đành phải nghe theo.
Vậy thì cứ tiêu thôi.
Thư Lệ cũng rất bận rộn, mỗi ngày bà như tắm mình trong gió xuân, cưới rạng rỡ. Bà còn nhanh chóng trở thành chị em thân thiết với Ôn Du, hầu như ngày nào bà cũng đến tiệm ăn vặt để bàn chuyện với Ôn Du về việc tổ chức đám cưới, tiện thể nếm thử luôn đồ ăn do Ôn Du nấu.
Thời gian cũng đã được ấn định, hôn lễ sẽ tổ chức vào ngày sinh nhật của Ôn Nam Tịch.
Khi Ôn Nam Tịch biết được sẽ tổ chức vào ngày này, cô rất đỗi bất ngờ, Phó Diên cười khẽ nói: “Kể từ giờ trở đi chúng ta sẽ kỷ niệm hai ngày lễ trong một ngày.”
Ôn Nam Tịch tới gần anh, hỏi: “Anh nói vậy là sao?”
“Kỉ niệm sinh nhật em và kỉ niệm ngày cưới.”
Phó Diên lười biếng trả lời lại, anh ôm lấy eo cô, Ôn Nam Tịch chớp chớp mắt: “Ngày kỷ niệm ngày cưới không phải là ngày chúng ta nhận được giấy chứng nhận sao?”
Phó Diên nghe vậy thì chợt sửng sốt, anh dựa lưng vào ghế sô pha nhìn cô: “Lại thêm một ngày nữa à?”
Ôn Nam Tịch cười nói: “Có nhiều ngày để kỷ niệm như vậy khiến đầu em nặng trĩu.”
Phó Diên gõ gõ bàn phím bên cạnh: “Có ngày nào thì tổ chức ngày đó. Ai bảo em làm vợ anh.”
Tai Ôn Nam Tịch đỏ bừng.
Cô đến gần anh, vòng tay qua cổ anh: “Ông xã.”
Đầu ngón tay Phó Diên dừng lại, tim của anh đập thình thịch.
Hai người dần dần sửa cách xưng hô, Phó Diên thỉnh thoảng sẽ vén tóc cô sang một bên, kéo dài giọng gọi cô dậy, gọi bà xã, đã đến giờ dậy rồi.
Ôn Nam Tịch cũng sẽ làm nũng, vòng tay qua cổ anh, kêu ông xã cho ôm một cái.
Ngày này cứ tiếp nối ngày kia trôi qua trong nháy mắt, chẳng mấy chốc đã đến tháng 8. Tháng 8, thời tiết nắng nóng như đổ lửa, ánh nắng mùa hè nắng chói chang, ngoại trừ hơi nóng một chút thì mọi thứ đều ổn. Thư Lệ đã đặt khách sạn Diamond lớn nhất ở Nam An làm địa điểm tổ chức đám cưới.
Ôn Nam Tịch và Phó Diên trở về Nam An trước tầm nửa tháng.
Ôn Du mua căn nhà phía sau cửa hàng, may mắn là bà mua được một căn nhà hai tầng có sân vườn, hơn thế nữa lại còn mới được tân trang lại. Ôn Nam Tịch và Ôn Du đã có nhà ở Nam An.
Dù tay Thư Lệ vì viết thiệp cưới mà đau nhức ê ẩm nhưng bà bảo viết tay mới có thành ý.
Phó Kính Hoa cảm thấy có lý, ông cũng cầm bút lông lên nắn nót từng chữ một, thiệp mời đám cưới đột nhiên trông quy củ hơn hẳn.
Xe cưới sẽ đi qua Vân Thượng, ngõ Hành lang, sân vận động, ngõ Nam An, Trường THPT Số 1 Nam An, Trường THPT Số 2 Nam An, Quảng trường Nam An, chợ đêm nhỏ và cả hiệu sách rồi mới đến khách sạn tổ chức. Đây là lộ trình do Phó Diên thiết kế và cũng toàn là những nơi Ôn Nam Tịch và Phó Diên ở đã từng bên nhau.
Ba ngày trước ngày diễn ra lễ cưới.
Nhóm bạn thân từ Lê Thành trở về.
Đám người Trần Phi đến ngõ Nam An chơi, Trần Phi tự nhéo eo mình, cười nói: “Đây là nơi mà hai người đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên sao?”
Ôn Nam Tịch mỉm cười.
“Không tồi, phong cảnh ở đây rất nên thơ trữ tình.” Chu Hùng vừa dẫm từng bước lên những viên gạch đá vừa cảm thán. Chu Nhược Vi đứng ở đó chụp ảnh lia lịa. Nguyên Thư bất đắc dĩ, cười nói: “Tôi nhìn đến ngán rồi, nhưng đối với hai người họ mà nói thì lúc nào cũng mới mẻ.”
Ôn Nam Tịch mỉm cười ngẩng đầu nhìn về phía Phó Diên, khóe môi Phó Diên hơi nhếch lên, lúc này Ôn Nam Tịch phát hiện một ngọn cây nhô ra từ bức tường của trường THPT số 2, vướng vào đầu Phó Diên.
Ôn Nam Tịch chạy tới, giúp anh đẩy ra.
Phó Diên thuận thế ôm lấy cô.
Nguyên Thư đứng bến kia gọi cô một tiếng, Ôn Nam Tịch quay đầu lại.
Một âm thanh từ máy ảnh vang lên.
Nguyên Thư đã chụp được khoảnh khắc này.
Cho đến khi Ôn Nam Tịch nhìn thấy bức ảnh này, cô bỗng cảm thấy bức ảnh có nét gì đó rất giống với bức ảnh chụp ở ngõ Nam An mà Thư Lệ đã gửi cho cô, ngoại trừ việc trong bức ảnh này cô đang được Phó Diên ôm và ngắm nhìn.
Ngày 12 tháng 8.
Ngày diễn ra hôn lễ.
Trên con đường Nam An xuất hiện một dàn xe cưới, nhìn có vẻ hơi hoành tráng tại một nơi nhỏ bé như Nam An, lối vào khách sạn Diamond càng náo nhiệt hơn, từng chiếc ô tô dừng lại, tầng hầm gara và bãi đậu xe bên cạnh đã gần như chật kín.
Ôn Nam Tịch được Phó Diên đỡ ra khỏi xe.
Cô vén làn váy, kéo khăn voan che mặt ra, Chu Nhược Vi cầm một chiếc ô màu đỏ che cho cô, Phó Diên nắm chặt tay cô, nhìn cô qua tấm khăn che mặt, anh nắm tay cô, vững vàng bước lên từng bậc thang.
Rất nhiều người đang đợi cô dâu chú rể ở cửa, Dịch Phong mặc vest và đi giày da đứng ở một bên. Anh khoanh tay nhìn Ôn Nam Tịch trong tấm khăn che mặt, anh cũng nhìn thấy khoảnh khắc cô và Phó Diên nhìn nhau, thậm chí còn nhìn thấy Phó Diên ôm eo cô, cụp mắt xuống nói chuyện với cô. Ánh mắt của Phó Diên chợt rơi về phía Dịch Phong, anh hơi nghiêng đầu ra hiệu cho Dịch Phong.
Sau khi vào cửa, Ôn Nam Tịch nhẹ giọng nói: “Đàn anh dạo này rất bận, nhưng vẫn đến dự hôn lễ của chúng ta.”
Phó Diên khẽ ừm một tiếng.
“Rồi sao?”
Anh nhẹ giọng hỏi, Ôn Nam Tịch liếc mắt nhìn anh, tuy Phó Diên không nói gì nhưng trong lòng lại tràn đầy ghen tị, Ôn Nam Tịch im lặng, Phó Diên hừ một tiếng.
Màn đêm buông xuống.
Đèn trong khán phòng khách sạn rộng lớn đã bật sáng trưng, khung cảnh đám cưới màu xanh nhạt giống như một giấc mơ. Đám cưới chính thức bắt đầu, nhóm phù dâu và phù rể đứng hai bên, phù rể Đàm Vũ Trình và phù dâu Chu Nhược Vi. Đàm Vũ Trình lấy nhẫn từ túi quần ra, Chu Nhược Vi nâng tà váy, cũng đưa nhẫn ra.
Phó Diên và Ôn Nam Tịch trao nhẫn cho nhau.
Giữa bầu không khí đương lúc náo nhiệt, anh cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Ngay tại khoảnh khắc đó.
Ôn Du vui mừng đến mức bật khóc nức nở trước mặt các vị quan khách.
Trùng hợp thay, Nhan Xuyên vừa nói chuyện xong với một người bạn, ông không rời đi ngay mà đứng bên cạnh bà, Nhan Xuyên đút hai tay vào túi quần, nhìn đôi trẻ trên khán đài.
Thư Lệ ôm lấy vai Ôn Du, lau nước mắt cho bà.
Phó Kính Hoa đứng bên cạnh Thư Lệ, các vị trưởng lão đều nhìn về phía Phó Diên và Ôn Nam Tịch.
Cuối cùng thì đôi trẻ ấy cũng đã tìm được hạnh phúc của riêng mình.
–
–
Cùng lúc đó.
Ôn Hữu Đào vừa mới ra khỏi công ty, ông ta xoa xoa lông mày, thản nhiên bước vào quảng trường Thời Đại gần đó, nơi này rất gần khách sạn Diamond, lúc này trong khách sạn đang vô cùng náo nhiệt.
Ông ta nhìn khách sạn mà không nói gì.
Trợ lý nhìn ông ta, nhớ tới cảnh vừa rồi xe bị chặn trên đường, dàn xe cưới đi ngang qua xe ông ta. Ôn Hữu Đào nhìn thấy Ôn Du, trợ lý cũng kịp thời báo cho ông ta biết.
Hôm nay là đám cưới của con gái ông ta.
Rất hoành tráng, còn được nhiều người biết đến.
Ôn Hữu Đào nhìn khách sạn hồi lâu, sau đó mới quay đầu đi về phía đài phun nước ở quảng trường Thời Đại, lúc này có một cô bé đang tập đi loạng choạng băng qua đường, mẹ cô bé đi theo phía sau, cúi người kêu lớn. cười nói: “Tây Hi, Tây Hi, lại đây với mẹ nào. Cố lên, Tây Hi…”
Tây Hi.
Ôn Hữu Đào dừng lại, quay đầu nhìn lại.
Cô bé mặc một chiếc váy nhỏ, tóc trên đầu được thắt thành bím, cô bé cười tươi đến mức không thấy mắt đâu, cơ thể cứ lắc lư qua lại, trông thật đáng yêu.
Một cơn đau chợt ập đến như kim đâm vào tim, Ôn Hữu Đào chăm chú nhìn, thanh âm vang vọng bên tai.
Tịch Tịch.
Ôn Du cũng gọi con gái mình như vậy.
“Ôn Tổng!”
Ôn Hữu Đào ôm ngực cúi người xuống, trợ lý sửng sốt vội vàng tiến tới đỡ ông ta, thấy có chuyện không ổn, cô bé bên kia cũng sợ hãi, người phụ nữ nhanh chóng bế con gái rời đi. Ông ta ngã xuống ghế, trợ lý vội vàng nhấc máy lên gọi 120.
–
–
Bên trong khách sạn.
Bậc phụ huynh hai bên đang chụp ảnh chung trên sân khấu, Ôn Nam Tịch nắm tay Ôn Du, Phó Diên ôm eo cô, Thư Lệ đứng bên cạnh Ôn Du, ôm lấy bả vai Ôn Du, còn Phó Kính Hoa thì đứng bên cạnh Phó Diên.
Nhiếp ảnh gia ngồi xổm xuống, tiếng ‘tạch tạch’ vang lên, một pô ảnh gia đình ra đời.
HOÀN TOÀN VĂN BẢN