Giả Vờ - Chương 87
Chương 87
Mọi người trong phòng sôi nổi hẳn lên.
“Oa.”
Ôn Nam Tịch vừa nói thêm câu này, ánh mắt Phó Diên trở nên sâu thẳm, anh dịu dàng nói: “Được rồi, chúng ta cùng nhau già đi nhé.”
Ôn Nam Tịch nhẹ nhàng mỉm cười, cô vừa nhận chiếc nhẫn của anh, vừa kéo anh dậy. Phó Diên theo đà đứng dậy, anh nắm lấy đầu ngón tay cô, nhẹ nhàng đeo vào cho cô.
Những người khác lại hú hét lên.
Ôn Nam Tịch và Phó Diên nhìn nhau, mấy giây sau, anh kéo cô vào lòng, Ôn Nam Tịch vòng tay qua eo anh, áp vào ngực anh, trên người hai người thoang thoảng mùi rượu, nhưng lúc này cả hai đều hoàn toàn tỉnh táo, Ôn Nam Tịch thậm chí còn có thể nghe được nhịp tim đập rộn rã của anh, cô thấp giọng nói: “Nhịp tim của anh rất nhanh.”
Phó Diên cúi đầu xoa tóc cô: “Tất nhiên, sao có thể không nhanh cho nổi, đây là lần đầu tiên trong đời anh đấy.”
Ôn Nam Tịch cười cong mắt.
Lúc này Phó Diên buông cô ra một chút, lấy một cuốn sổ đỏ từ tay Đàm Vũ Trình đưa cho cô, anh lười biếng nói: “Quà cầu hôn.”
“Wow, quà cầu hôn là gì vậy?”
“Cầu hôn còn có quà nữa!” Chu Nhược Vi và Nguyên Thư tò mò nhìn qua.
Ôn Nam Tịch nhìn thấy giấy chứng nhận bất động sản, cô sửng sốt, đưa tay mở ra.
Phòng 01, Tầng 12, Tòa nhà 8A, Lê Thành, Vịnh Lướt Loan.
Chủ sở hữu: Ôn Nam Tịch.
Lần này cô hoàn toàn sửng sốt, địa chỉ này quá đỗi quen thuộc với cô, cô nhìn Phó Diên.
Khóe miệng Phó Diên cong lên, “Em không thích sao? Sau này em sẽ có nhà riêng, nếu em cãi nhau với anh, anh sẽ cho em ở nhà của em.”
“Đáng ghét, Vịnh Lướt Loan! Đây chính là căn hộ trước đây Nam Tịch thuê mà!”
“Tặng bất động sản trước khi kết hôn! Phó Diên, cậu đỉnh thật đấy!” Chu Nhược Vi ở bên cạnh hét lên, cô ấy hưng phấn kéo tay Nguyên Thư. Sau khi Nguyên Thư hết sửng sốt, cô chợt cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, Phó Diên sẽ cho Ôn Nam Tịch rất nhiều tình yêu thương của anh.
Ôn Nam Tịch mấp máy môi, cô thấp giọng nói: “Anh đã mua nhà từ trước rồi à?”
“Em đoán xem.” Anh lười biếng hỏi.
Ôn Nam Tịch luôn cảm thấy mình đã bỏ lỡ cái gì đó.
Lúc này, Trần Phi thò đầu ra nói: “Đương nhiên là không rồi. Anh Diên đã giật nó từ tay người khác. Sau một hồi trả giá kịch liệt, bằng tình cảm và lý trí, anh ấy đã thuyết phục được chủ nhà.”
“Còn…” Anh ấy toan mở miệng để tiếp tục, nhưng Phó Diên đã trừng mắt nhìn qua, Trần Phi đành ngậm miệng cười. Ôn Nam Tịch chớp chớp mắt, giây tiếp theo cô cầm giấy chứng nhận bất động sản quay người lại, vòng tay qua cổ Phó Diên, Phó Diên khựng lại, anh giơ tay ôm eo cô, Ôn Nam Tịch không biết phải nói gì, anh vẫn luôn như vậy, nói thì ít mà làm thì nhiều.
“Phó Diên.”
“Ừm?”
Ôn Nam Tịch im lặng, ôm chặt cổ anh.
Phó Diên thấy thế, anh mỉm cười và ôm cô thật chặt, hai người ôm nhau một lúc.
Những người xung quanh bắt đầu cười rộ lên, trong mắt tràn ngập sự chúc phúc, nếu nhìn kỹ sẽ thấy người của Phó Diên ở đây đều là bạn cùng lớp đại học và bạn cùng phòng đại học, phía Ôn Nam Tịch cũng là bạn học và bạn cùng phòng đại học. Những năm tháng tiếc nuối thời đại học, nay đã được bù đắp phần nào nhờ sự tụ tập của những người bạn này.
Cho dù họ học cùng nhau ở trường đại học, chắc có lẽ họ vẫn vẫn được bên nhau vào những khoảnh khắc này.
Thật là một điều tuyệt vời khi nhận được phước lành của bạn bè và có được sự đồng hành của họ.
Trần Phi tự nhéo eo mình rồi nói: “Này, nếu tiếp theo Diên Tục có chuyện chung thân đại sự như vậy, tôi sẽ đăng ký làm phù rể trước, anh Đàm thân là bạn thân cũng sẽ làm phù rể, đúng không anh?”
Đàm Vũ Trình khoanh tay dựa vào bàn, nhún vai. Chu Nhược Vi nhìn thấy thân hình cao lớn của Đàm Vũ Trình xuyên qua ánh đèn , trong lòng lại nóng lên, cô đẩy Trần Phi ra và nói: “Vậy tôi xin làm phù dâu.”
Trần Phi ối chà vài tiếng, anh ấy liếc nhìn Nguyên Thư, sau đó lại lý luận nói: “Sao lại là cô, Nguyên Thư mới là người thân của cô Ôn, anh Đàm cũng rất thích hợp, nhưng anh Đàm lại không linh hoạt bằng tôi. Hôm nay chính tôi là người cầm nhẫn, tôi là phù rể được chọn.”
Chu Nhược Vi tiến lên một bước, quay đầu nhìn chằm chằm Trần Phi, nói: “Cậu bao nhiêu tuổi?”
Trần Phi chớp chớp mắt: “Hơn hai mươi.”
“Cậu là người nhỏ tuổi nhất.”
Trần Phi gật đầu: “Thì sao?”
“Cậu không biết là phù dâu và phù rể ở độ tuổi kết hôn mới phù hợp nhất sao? Cậu còn trẻ măng mà đã đòi bàn chuyện cưới hỏi rồi sao? Ở đây còn bao nhiêu người lớn tuổi hơn mà phải nhường cậu chắc? Ở đây ai cũng bị gia đình ép phải kết hôn rồi, và cậu chắc hẳn không bị ép đâu, như vậy, cơ hội hiếm có này không phải nên trao cho những người lớn tuổi như chúng tôi sao?” Chu Nhược Vi hùng hồn nói, miệng lưỡi rất trơn tru, lưu loát.
Trần Phi sửng sốt, chỉnh lại kính mắt nói: “Không phải, là ai quy định…”
“Toàn thế giới này quy định, nếu không tin thì cậu đi hỏi những người xung quanh xem.” Chu Nhược Vi mỉm cười, trên mặt mang theo thần thái của một chiến binh.
Trần Phi á khẩu không nói nên lời.
Anh ấy nhìn về phía Chu Hùng.
Chu Hùng gật đầu, hai mắt Chu Hùng ánh lên vẻ đồng tình, anh ấy cũng đã đến tuổi kết hôn, nếu Chu Nhược Vi làm phù dâu, anh cũng có thể được làm phù rể.
Ôn Nam Tịch và Phó Diên nhìn một màn này, Ôn Nam Tịch mỉm cười nhìn về phía Phó Diên, Phó Diên ôm eo cô, xoay người nói: “Được rồi, mấy người cứ từ từ thu xếp, chúng tôi về trước.”
Trần Phi bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Những người khác cũng vậy, sau đó tất cả đều theo chân Ôn Nam Tịch và Phó Diên, Nguyên Thư cầm hoa ở phía sau nói: “Phó Diên, cậu mời mọi người ăn khuya đi.”
“Đúng đúng, cầu hôn thành công cũng không thèm mời mọi người ăn khuya, lại lén lút bỏ chạy. Anh Diên, anh thật là vô đạo đức.” Trần Phi lập tức đồng ý lời nói của Nguyên Thư, sau đó lại nghĩ đến vừa nãy mình xấu hổ cỡ nào vừa rồi nên anh ấy ra sức phụ họa.
Phó Diên mỉm cười và liếc nhìn Ôn Nam Tịch.
Ôn Nam Tịch giơ tay lên vẫy vẫy nói: “Đi thôi…”
Cô nhìn Đàm Vũ Trình đứng cách đó không xa, “Vậy chúng ta đến nhà hàng của Đàm Vũ Trình ăn đi.”
Chu Nhược Vi nghe vậy, lập tức đồng ý: “Được, được.”
Chu Hùng lập tức đồng ý: “Được, được.”
Mỗi người đều có những tâm tư bé nhỏ của riêng mình. Đàm Vũ Trình nghe xong không còn cách nào khác, đành phải gọi điện đến cửa hàng, xếp mấy bàn trống đi ra. Thế là, cả nhóm bắt taxi thẳng đến cửa hàng của Đàm Vũ Trình.
–
–
Món canh giải rượu mà Ôn Nam Tịch uống chẳng mấy chốc đã trở nên vô dụng, trong quán của Đàm Vũ Trình, đàn ông gọi vài cốc bia, trò chuyện và ca hát. Ôn Nam Tịch chống mặt vừa nghe cuộc trò chuyện của họ vừa uống bia, Phó Diên ôm eo cô, áp cô vào bả vai của mình, anh rũ mắt xuống hỏi: “Em lại định say nữa à?”
Đôi mắt lấp lánh của Ôn Nam Tịch nhìn anh: “Em đang vui, không say không về.”
Phó Diên nhướng mày: “Được.”
Anh cũng đang vui.
Cứ như vậy, hiệp thứ hai uống nhiều hơn hiệp thứ nhất, khi mọi người ra về, Ôn Nam Tịch đã say ngoắc cần câu, cô nghe bài hát trong xe, bài ngày nắng, đường Nathan. Cảnh đêm bên ngoài cửa sổ ô tô lướt qua, cô dựa vào trong ngực Phó Diên, cư xử rất đúng mực, chiếc nhẫn đính hôn trên ngón tay cô sáng lấp lánh. Về đến nhà, cửa đóng lại.
Ôn Nam Tịch được Phó Diên đặt ở trên giường.
Trong phòng của Phó Diên ngủ bật đèn xông hương, thắp dầu thơm, trong nháy mắt, cánh tay Ôn Nam Tịch ôm lấy anh, cô mềm mại, xinh đẹp, đôi mắt ngập tràn men say đang mơ màng nhìn anh.
Phó Diên xoay người, vuốt tóc mái của cô sang một bên, Ôn Nam Tịch lặng lẽ nhìn anh, cô giơ móng tay lên cởi cúc cổ áo sơ mi, đầu ngón tay thon dài trắng nõn, nhưng dù sao cũng là say nên chỉ cởi được mỗi một cái, cái thứ hai dù cô có cố thế nào đi chăng nữa cũng không thể cởi trói được. Khóe môi Phó Diên hơi nhếch lên, một tay đẩy đầu ngón tay của cô ra, hỏi: “Muốn sao?”
Ôn Nam Tịch gật đầu, sau đó cô kiễng chân lên, hôn anh.
Phó Diên lợi dụng tình huống này bắt lấy nụ hôn của cô, mút lấy, trong khi đầu ngón tay mảnh khảnh của anh dễ dàng thao tác trên cúc áo của cô.
Trong chốc lát.
Cô ngã xuống giường, được cơ thể anh phủ lên.
Mùi hương nhàn nhạt từ đầu giường thoang thoảng bay ra, trong ánh sáng màu cam mờ ảo, có đầu ngón tay nắm lấy chăn bông, cổ ngẩng lên hai thân hình quấn quít trong cơn đê mê.
–
–
Ngày hôm sau.
Ôn Nam Tịch hiếm khi được nghỉ một ngày.
Cô rất mệt mỏi nên Phó Diên gọi điện thoại nói với trợ lý rằng hôm nay anh làm việc ở nhà, rồi anh ngủ với cô đến trưa.
Bữa trưa không có cách nào để chuẩn bị nên Phó Diên gọi món ở một nhà hàng gần đó, anh xách túi đồ ăn vào bếp rồi đổ ra bát đĩa trong nhà. Ôn Nam Tịch tỉnh dậy, cô mặc áo sơ mi rồi đi ra ngoài, cô cầm lấy điện thoại di động, đi đến phòng khách nhỏ ngồi xuống, trong căn phòng rộng lớn không mở rèm, tối tăm nhưng lại khiến cô cảm thấy ấm áp, thoải mái.
Phó Diên bưng khay đi ra ngoài, lập tức nhìn thấy Ôn Nam Tịch đang ngồi trên sô pha bấm điện thoại.
Cô mặc áo sơ mi đen của anh, đôi chân dài trắng nõn, Phó Diên nhìn cô một lúc, ánh mắt tối sầm, đặt khay lên bàn trà, kéo cổ tay cô: “Uống một ly nước trước đã.”
Ôn Nam Tịch ậm ừ, cô ngồi xuống cạnh anh, nhận cốc nước từ tay anh uống, vết xăm ở mắt cá chân lúc này trông rất sâu, trên đùi còn lưu lại vài vết đỏ.
Phó Diên ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể cô, bèn cầm thìa múc canh uống.
Sau khi Ôn Nam Tịch uống nước xong, cô đặt cốc xuống, Phó Diên đưa cho cô một bát cơm, Ôn Nam Tịch nhận lấy, cô ấn điện thoại xem lịch, lật qua lật lại nhìn anh nói: “Ngày mai chúng ta đi lãnh chứng đi? Em đã kiểm tra thời gian rồi, chỉ có ngày mai là thích hợp thôi.”
Phó Diên nuốt một miếng cơm, gật đầu: “Được.”
Ôn Nam Tịch cũng bắt đầu ăn cơm, vừa ăn vừa suy nghĩ, may mắn thay, sổ hộ khẩu ở chỗ cô, ban đầu được để ở chỗ Ôn Du, nhưng sau khi ly hôn với Ôn Hữu Đào, Ôn Du vẫn chưa chuyển hộ khẩu ra ngoài. Trước đây ở cùng Ôn Du, cô dự định sau khi mua nhà sẽ chuyển đi, vì sổ hộ khẩu chỉ có một bản nên hai mẹ con làm một bản mới, một bản riêng, sẽ không ảnh hưởng đến hôn nhân của hai người.
Bố mẹ Ôn Du mất rất sớm, từ khi Ôn Nam Tịch được sinh ra đến nay, cô chưa từng gặp mặt ông bà ngoại, ông bà ngoại cũng không để lại bất cứ thứ gì cho Ôn Du, sau khi nuôi nấng Ôn Du, họ dùng số tiền tiết kiệm còn lại đi du lịch, sau đó qua đời ở bên ngoài. Ôn Du vội vã đến thành phố đó lo tang lễ cho họ nên không có địa chỉ nhà cũ để đăng ký.
Sau khi Ôn Nam Tịch ăn xong và tắm rửa cùng Phó Diên, cô trở lại ghế sô pha xem qua thủ tục lấy giấy chứng nhận, Phó Diên đi ra, lau đầu ngón tay, ngồi xuống bên cạnh xem xét cùng cô.
Ôn Nam Tịch nhìn vào mắt anh “Sổ hộ khẩu của anh đâu?”
Phó Diên cười nói: “Anh đang giữ đây.”
Ôn Nam Tịch thở phào nhẹ nhõm.
Phó Diên ôm eo cô, ôm cô vào lòng, Ôn Nam Tịch dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh.
Phó Diên đặt lòng bàn tay lên eo cô, thì thầm vào tai cô điều gì đó, mặt Ôn Nam Tịch đỏ như trái cà chua, sau đó điện thoại của cô bị anh lấy đi, chỉ một lát sau, nhiệt độ trong phòng khách nhỏ lại tăng lên.
–
–
Sáng sớm hôm sau
Ôn Nam Tịch chọn áo sơ mi trắng phối với váy chữ A, Phó Diên cũng mặc áo sơ mi trắng với quần đen, hai người ăn mặc đơn giản rồi đi ra ngoài, lái xe đến Cục Dân Chính.
Họ không nói với ai khác.
Phó Diên nắm lấy tay của Ôn Nam Tịch và đứng xếp hàng, kiểm tra giấy tờ, chụp ảnh, điền vào các mẫu đơn, sau đó nhìn nhân viên đóng dấu và đặt hai tờ giấy đăng ký kết hôn màu đỏ trên quầy.
Phó Diên đưa tay ra cầm lấy.
Ôn Nam Tịch lấy một quyển, cô lấy quyển của Phó Diên, trong ảnh chứng minh thư, cô và Phó Diên đều mặc áo sơ mi trắng, nhìn vào camera với nụ cười rạng rỡ trên môi.
Cô và Phó Diên đã nhận được giấy chứng nhận.
Phó Diên nhìn cô trong ảnh ID.
Dịu dàng và đoan trang.
Cô đã gả cho anh.