Giả Vờ - Chương 85
Chương 85
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, vừa bước vào phòng, Ôn Nam Tịch đưa mắt ngắm nhìn căn hộ vừa ấm áp lại rất đỗi thân quen này, trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác bất đắc dĩ. Cô đẩy vali trong tay ra, nói: “Trước hết thì chúng ta cứ để quần áo trong vali đi.”
Phó Diên gật đầu hỏi: “Đồ dùng trong nhà đều là em mua à?”
Ôn Nam Tịch quay đầu nhìn anh, nói: “Vâng.”
“Em có tiếc không?” anh hỏi.
Ôn Nam Tịch suy nghĩ một chút rồi nói: “Có một chút, lúc trước em muốn dùng đồ tốt một chút nên có mua đồ của mấy nhãn hàng.”
Phó Diên khẽ ừm một tiếng.
Anh có thể cảm nhận rằng tất cả mọi thứ trong căn hộ này đều là do cô tự mua, không hề rẻ chút nào, anh xách túi sủi cảo và bánh trôi năm vị do Ôn Du làm vào phòng bép, anh định hâm nóng lại sủi cáo, anh nói: “Ăn trước đi đã, ăn xong rồi chúng ta tính sau.”
Ôn Nam Tịch khẽ ừm một tiếng, cô đẩy hai chiếc vali vào phòng, điều khiển robot quét dọn một lượt, cô bỏ hết lớp vải chống bụi phủ trên bàn, ghế sofa, bàn cà phê, tủ trà rồi cất đi. Sau đó, cô đi ra ban công để dọn dẹp, cũng dọn luôn cả giường và tủ đầu giường, vì ở đây ánh sáng rất tốt, dù kéo kín rèm cũng vẫn bám một lớp bụi mỏng.
Sau khi robot quét nhà quét xong, Ôn Nam Tịch dùng máy hút bụi dọn phòng khách.
Phó Diên bưng đĩa sủi cảo đi ra, Ôn Nam Tịch đã cởi áo khoác, xắn tay áo len bên trong, thay một chiếc quần mặc ở nhà, mặc áo cổ tròn, lộ ra xương quai xanh.
Anh nhìn thoáng qua, đặt sủi cảo đĩa bánh sủi lên bàn, kéo cổ tay cô, “Ăn đi đã.”
Ôn Nam Tịch đổ mồ hôi, cô đặt cây lau nhà lại ban công, quay lại ngồi ăn, Phó Diên dùng khăn giấy lau mồ hôi trên trán cô cô rồi nói: “Hai ngày nữa chúng ta sẽ chuyển đi, thuê bên công ty chuyển nhà tới, chỉ cần một ngày là xong.”
Ôn Nam Tịch chớp mắt nhìn anh: “Nhà của anh có chứa được hết đồ không? Em định nhờ Nguyên Thư và Chu Nhược Vi dọn đi một ít.”
Phó Diên ném tờ giấy ướt thấm đẫm mồ hôi của cô vào thùng rác, nói: “Em có thể cho vào phòng chứa đồ.”
Ôn Nam Tịch uống canh sủi cảo, “Vậy cứ đưa cho Nguyên Thư và Chu Nhược Vi đi. Nếu mấy người đám Trần Phi cần thì cho cũng được, em chỉ cần xách theo hành lý thôi.”
Phó Diên nghe xong, anh lười biếng nói: “Trước hết thì em cứ nghe anh đi đã, nhé?”
Ôn Nam Tịch ngước mắt nhìn anh.
Phó Diên vào phòng cởi áo khoác ra, bên trong anh mặc sơ mi, tay áo xắn lên, cổ áo hơi hé mở, khuôn mặt dính một tầng mồ hôi mỏng. Ôn Nam Tịch nhìn anh mấy giây, cô mỉm cười, gật đầu nói “Được, em nghe anh.”
“Ngoan lắm.” Phó Diên gõ gõ chóp mũi cô.
Sau bữa tối.
Hai người đứng dậy bắt đầu dọn dẹp, bắt đầu từ đồ của Phó Diên, sau đó mới từ từ thu dọn đồ của Ôn Nam Tịch, vì không thể hoàn thành hết mọi việc trong chốc lát nên chỉ có thể dọn dẹp một số đồ nhỏ trước. Cô đã ở nhà này từ khi tốt nghiệp. Khi dọn đến, cô đã mua rất nhiều thứ, nên cũng không nỡ bỏ bỏ đi.
Đêm khuya.
Ôn Nam Tịch dọn dẹp đến nỗi lưng đau, eo nhức, cô ngã thẳng vào lồng ngực Phó Diên, tay Phó Diên bị dính bụi, anh cúi đầu nhìn cô nói: “Đi tắm đi.”
Ôn Nam Tịch gật đầu, đầu chưa gật xong, Phó Diên lại nói: “Cùng nhau.”
Nói xong, anh dùng hai tay ôm lấy eo cô, Ôn Nam Tịch hơi đỏ mặt, ngước mắt lên nhìn anh, Phó Diên liếc nhìn cô, lười biếng nói: “Em nhìn gì?”
Ôn Nam Tịch ho khan một tiếng, cô vùi đầu vào cổ anh nói: “Cái đó…”
“Cái nào?”
Ôn Nam Tịch hôn lên yết hầu anh, Phó Diên dừng lại, cúi đầu nhìn cô, anh hôn lên môi cô, hôn thật sâu, sau đó anh ôm lấy eo cô, thấp giọng nói: “Mấy hôm nay em nên nghỉ ngơi cho tốt.”
Ôn Nam Tịch đã động tình một chút, nhưng tình huống hiện tại của cô không cho phép hai người làm chuyện này.
Phó Diên nhẫn nhịn, bế cô vào bồn tắm, sau khi tắm rửa xong, cô đi ra. Ôn Nam Tịch bị đau lưng và đau bụng bởi vì cô đang trong kỳ kinh nguyệt, Phó Diên bảo cô nằm xuống để anh xoa bụng cô, Ôn Nam Tịch ôm gối nhắm mắt lại.
Bộ đồ ngủ mềm mại phủ lên người cô, Phó Diên cúi người hôn lên cổ cô, giúp cô thoải mái hơn đôi phần, Phó Diên hỏi: “Có muốn uống chút nước không?”
Ôn Nam Tịch lắc đầu, cô kéo cổ tay anh: “Ngủ.”
“Được.”
–
–
Ngày hôm sau là mùng bảy âm lịch.
Phó Diên đến Diên Tục cùng Ôn Nam Tịch, Trần Phi và những người khác đã đến trước, Phó Diên phát phong bao đỏ năm mới, sau đó anh và Lý Khiêm Vũ đi công tác.
Thị trường ngôi nhà thông minh năm nay tăng trưởng vượt bậc kể từ đầu năm, triển vọng thị trường rất tốt nên việc xây dựng đã được khởi công trước thời hạn, Ôn Nam Tịch phải vào viện dưỡng lão cùng Trần Phi.
Dưới mắt Trần Phi bắt đầu xuất hiện quầng thâm, anh ấy nói: “Liên tục thức khuya mấy đêm liền khiến tôi trông như già đi mấy tuổi mất rồi.”
Ôn Nam Tịch vừa lái xe liếc nhìn anh: “Cậu thức khuya làm gì? Viết mật mã à?”
Trần Phi quay đầu nhìn cô: “Đương nhiên là không phải rồi, là thức chơi game đấy. Trò chơi do bạn tôi phát hiện ra thú vị đến mức tôi nghiện luôn. Tôi nghĩ hôm nay bắt đầu đi làm sẽ không được chơi nữa, nên nhân lúc còn thời gian rảnh, cố gắng chơi càng nhiều càng tốt.”
Ôn Nam Tịch nhất thời không nói nên lời.
Tại chỗ dừng đèn đỏ giao thông, cô nhấc điện thoại di động lên, mở ra và đọc: “Một nhân viên của một công ty ở Hải Thành đột tử vào đêm khuya, mới hai mươi bốn tuổi…”
Trần Phi ngồi thẳng dậy.
Ôn Nam Tịch buông điện thoại di động xuống, nói: “Cậu cũng sắp 24 tuổi đến nơi rồi, những người đột tử bây giờ toàn là giới trẻ, tuy rằng cậu chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng không có gì có thể bảo đảm…”
“Cô Ôn, xin cô đừng nói nữa, tôi nhất định sẽ thay đổi lỗi lầm của mình.” Trần Phi vô thức nghĩ đến khuôn mặt của Nguyên Thư, mặc dù biết cô ấy có vẻ không thích phi công, nhưng nếu cô ấy biết anh vì game mà đột tử, thì anh ấy sẽ không biết giấu mặt mũi đi đâu.
Ôn Nam Tịch cười nói: “Hãy quý trọng sinh mệnh của mình đi.”
Trần Phi gật lấy gật để, ngồi lại tư thế ban nãy, Ôn Nam Tịch tiếp tục lái xe về phía sườn núi, Trần Phi gối hai tay ra sau đầu, anh đột nhiên nhớ tới cái gì.
Anh nhìn Ôn Nam Tịch nói: “Cô Ôn, tôi phát hiện cô đã thay đổi rồi.”
Đường núi khó lái, Ôn Nam Tịch lái xe chậm rãi, không quay đầu lại nhìn anh, cô hỏi: “Thay đổi như thế nào?”
Trần Phi nhìn bộ dáng lạnh lùng của cô, nhưng không còn vẻ đề phòng và xa cách như khi mới đến công ty, anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cô đã trở nên ôn hòa hơn rồi.”
Ôn Nam Tịch dừng lại.
Hình như là ôn hòa hơn thật.
Trong lòng đã trở nên ấm áp nên mới ôn hòa.
Cô nhướng mày nói: “Cái đấy thì phải cám ơn ông chủ của cậu rồi.”
Trần Phi nghe vậy cũng cười nói: “Cám ơn thì thôi, ngày mai trở về cô bảo anh ấy đãi một bữa tối là được.”
Ôn Nam Tịch: “…”
Phó Diên là người coi tiền như rác.
–
–
Mùng 8 Tết, các công ty khác bắt đầu làm việc, Diên Tục đã làm việc được một ngày rồi. Phó Diên đi công tác về, tối hôm đó anh mời mọi người đi ăn tối, vẫn là nhà hàng thịt nướng phong cách cổ điển ở tầng dưới, cùng một địa điểm, nhưng bầu không khí lại khác, lần này Ôn Nam Tịch ngồi bên cạnh Phó Diên. Bộ phận tài chính không thể đến được, họ phải tăng ca ở tầng trên.
Thành phố thông minh và an ninh mạng vừa nhận được một khoản tiền đầu tư lớn.
Chị Lý vừa ăn thịt nướng vừa phải làm việc, chị không xuống chung vui với mọi người được. Diên Tục đang chuẩn bị tiếp nhận đầu tư từ Tập đoàn Chu và sẽ bắt đầu tuyển nhân viên vào đầu năm nay, Chị Lý đã liên hệ với các trường đại học lớn và một số công ty.
Mà điều quan trọng trước mắt nhất đối của Ôn Nam Tịch là chuyển nhà.
Ngày hôm sau, ngày mùng chín Tết Nguyên đán.
Công ty chuyển nhà Phó Diên thuê đã đến trước cửa nhà, Ôn Nam Tịch và Phó Diên chưa đến công ty nên đứng nhìn họ chuyển đồ. Chiếc xe tải vận chuyển rất lớn, có thể chở cả một căn phòng đồ đạc. Công ty chuyển nhà đã đóng gói tất cả những đồ đạc lớn lên xe, còn mấy món đồ nhỏ thì Phó Diên khiêng bỏ vào chiếc xe hơi màu đen.
Ôn Nam Tịch có rất nhiều sách, gói gọn trong một cái túi lớn, nhưng trên bàn đầu giường lại có mấy cuốn sổ ghi chép, Ôn Nam Tịch lấy hộp đựng đồ đóng gói lại, rồi đặt vào chiếc xe màu đen của Phó Diên, mà chiếc xe kia của cô cũng đã được nhét đầy, bận rộn một hồi thì mọi thứ cũng đã được đóng gói xong.
Căn hộ trở nên trống rỗng và trở lại dáng vẻ như lúc đầu cô mới thuê.
Ôn Nam Tịch lẳng lặng quan sát.
Phó Diên đứng ở bên cạnh, ôm eo cô , cúi đầu nhìn cô.
Ôn Nam Tịch mỉm cười, ngước mắt lên nói: “Trước đây em còn nghĩ nếu chủ nhà tiếp tục cho em thuê, em sẽ dành dụm tiền, để một ngày nào đó có thể mua được.”
Phó Diên hơi nhướng mày nói: “Xem ra em rất thích nơi này.”
Ôn Nam Tịch lắc đầu: “Không hẳn, bây giờ anh ở đâu thì em thích ở đấy.”
Trong mắt Phó Diên tràn ngập ý cười, anh quay lại nhìn cô rồi nói: “Được thôi.”
Ôn Nam Tịch cười khẽ.
Hai người đi xuống tầng, mội người lái một chiếc xe, khi đến gara ngầm của Thiên Vực, chợt có tiếng loảng xoảng vang lên, may mắn thay, người vận chuyển rất đáng tin cậy.
Phó Diên và Ôn Nam Tịch lên tầng, đi đến cửa nhà, Phó Diên đang định mở cửa thì thấy một tờ giấy dán trên đó.
Chữ viết tay trông giống của Đàm Vũ Trình.
Nếu nhà cậu không có đủ chỗ, hãy cứ để một ít qua chỗ tôi.
–Đàm
Bên trên còn ghi mật khẩu nhà.
Ôn Nam Tịch liếc nhìn Phó Diên.
Phó Diên hơi nhướng mày, bóc tờ giấy ra nói: “Không cần cậu ta.”
Ôn Nam Tịch mỉm cười, cùng Phó Diên đi vào.
Ôn Nam Tịch và Phó Diên trải một lớp thảm chống trượt và chống trầy xước xuống sàn, dẫn đến phòng chứa đồ trong cùng cạnh ban công nhỏ, những người vận chuyển lần lượt đi vào. Phó Diên để trống gần hết phòng thay đồ cho Ôn Nam Tịch, Ôn Nam Tịch treo quần áo lên, cô nhớ tới lần trước cô tới đây lấy quần áo giúp anh, không ngờ nhanh như vậy, bây giờ lại đến lượt cô treo quần áo của mình lên.
Phó Diên đứng một bên giúp cô, bên trong có mấy bộ quần áo mới, Ôn Nam Tịch nhìn thoáng qua, Phó Diên nhìn cô nói: “Anh mới mua về, có thời gian em hãy thử xem.”
Ôn Nam Tịch nhẹ giọng hỏi: “Anh mua lúc nào vậy?”
Giọng điệu của Phó Diên có vẻ lười biếng: “Lúc anh đi công tác ở Hải Thành.”
“Ồ.”
Ôn Nam Tịch đáp lại.
Những món đồ nội thất lớn vừa được đưa vào phòng chứa đồ, Phó Diên bê một số đồ nội thất nhỏ và đặt chúng trong phòng khách nhỏ, chẳng hạn như bàn trà vì Phó Diên không có bàn trà, mà màu sắc của cái bàn này khá hợp với ghế sofa, ghế sofa của Phó Diên lớn hơn của Ôn Nam Hi rất nhiều.
Hai người cũng dần dần khiêng đồ đạc trên xe xuống.
Phó Diên cầm lên một cái hộp đựng đồ, trong đó đựng những thứ trên bàn đầu giường của Ôn Nam Tịch, anh đi tới bàn đầu giường trong phòng, ngồi xổm xuống, kéo ngăn tủ, mở hộp đựng đồ ra, bỏ tất cả những gì thuộc về cô vào. Đây là để chào đón cô đến, chiếc bàn cạnh giường ngủ cũng đã được đổi sang màu sắc cô yêu thích.
Bỗng một tiếng ‘bịch’ vang lên.
Một cuốn sổ tay màu nhạt rơi xuống đất, mấy trang giấy lật ra, Phó Diên đang định nhặt lên thì lại liếc nhìn nội dung bên trong.
Anh dừng lại.
Những đầu ngón tay thon dài ấn xuống trang giấy đã mở ra.
Bên trên mặt giấy ghi lại số tiền cô đã vay trong thời gian học đại học, sau khoản vay này cô đã làm các phép trừ, tiền dạy kèm, tiền thưởng và tiền tiết kiệm chi phí sinh hoạt.
Từ ăn hai bữa đến ăn một bữa, buổi tối tăn bánh mì, chia bánh mì thành hai phần và dùng một phần làm bữa ăn nhẹ lúc nửa đêm vì cô phải viết code đến rất khuya.
Khoản vay sinh viên này gần như đã được trả hết, xong lại xuất hiện thêm một khoản vay mới, Ôn Du mở quán ăn vặt, bà không đủ tiền nên Ôn Nam Tịch lại mượn Dịch Phong, sau đó cô lại bắt đầu làm phép trừ, chi phí sinh hoạt bị giảm bớt. Và từ gia sư một học sinh nay sang gia sư ba đứa, cô đã gộp mấy đứa nhỏ lại thành một nhóm và dạy chúng cùng nhau.
Đây là sổ kế toán của Ôn Nam Tịch.
Cô đã ghi lại bốn năm cuộc sống đại học của mình, Ôn Hữu Đào không cho cô một xu, cô tự dựa vào việc dạy gia sư của mình, hết vay tiền lại cật lực kiếm tiền để trả nợ. Không những thế, côn còn tham gia các cuộc thi khác nhau, giành được tiền thưởng và lại giúp đỡ Ôn Du, vì cửa hàng vừa mới mở đã thua lỗ trong mấy tháng liên tiếp.
Cô gửi tiền cho Ôn Du mỗi tháng.
Một tờ ghi chép dày đặc các khoản tiền.
Cuộc sống của cô cũng được sắp xếp rất chặt chẽ, hầu như không có thời gian giải trí, cô cũng không tham gia bất kỳ câu lạc bộ nào, ngoài làm việc cho Dịch Phong, cô còn đi gia sư rồi đi học. Việc Ôn Nam Tịch đi sớm về muộn thực ra bị mọi người trong ký túc xá rất khó chịu nhưng cô luôn cố gắng làm lơ, tất cả là nhờ Chu Nhược Vi và Nguyên Thư giúp đỡ cô.
Học kỳ đầu tiên của năm cuối cấp, trong sổ của Ôn Nam Tịch không còn khoản nợ nợ nào nữa, cô viết một dòng bên cạnh: Lên bờ thành công.
Đôi mắt Phó Diên hơi tối lại, ngón tay siết chặt, anh lật vài trang giấy tiếp theo và tìm thấy một dòng thời gian dày đặc, mà dường như cô đã viết một cách rất tùy tiện.
Phó Diên xem nhưng không hiểu lắm, anh đang định đóng lại thì đột nhiên nhìn thấy ngày đầu tiên.
Đó là ngày thi đấu đầu tiên của anh.
Anh chợt cảm thấy choáng váng.
Đầu ngón tay của anh lướt qua thời gian của những ngày tháng và nhớ ra toàn bộ, đó đều là những ngày tháng anh tham gia thi đấu, cô không đi xem được nên đành ghi lại.
Phó Diên nhắm mắt lại, trong lòng trở nên cồn cào.
“Phó Diên, anh lại đây một chút đi.” Giọng nói của Ôn Nam Tịch từ trong phòng thay đồ truyền đến, Phó Diên mở mắt ra, anh cẩn thận đặt cuốn sổ lên bàn đầu giường rồi đứng dậy, quay người đi về phía phòng thay đồ, Ôn Nam Tịch định khiêng một chiếc chăn điều hòa lên ngăn tủ trên cùng nhưng cô không với tới nên đành gọi anh.
Phó Diên nhìn thân hình mảnh khảnh của cô, anh bước tới, cầm lấy chiếc chăn điều hòa trong tay, dễ dàng nhét vào bên trong. Ôn Nam Tịch thở dài, chân kiễng từ nãy nên cô cảm thấy hơi mỏi, cô nói: “Anh cho em không gian rộng như vậy, anh còn chỗ cho mình không?”
Phó Diên thấp giọng nói: “Còn chứ.”
Anh đóng tủ lại, đột nhiên đưa tay ôm cô từ phía sau, Ôn Nam Tịch sửng sốt một chút, cô ngước mắt lên nhìn anh, Phó Diên xoay người cô về phía tủ trang sức bên cạnh. Ôn Nam Tịch ôi một tiếng rồi nhìn anh, Phó Diên im lặng vài giây, sau đó anh đặt lòng bàn tay lên sau đầu cô, lại ôm chặt cô vào lòng.
Ôn Nam Tịch giơ tay ôm cổ anh: “Anh sao vậy?”
Phó Diên vùi đầu vào cổ cô, giọng nói trầm thấp lười biếng: “Không có gì, anh chỉ muốn ôm em thôi.”
Ôn Nam Tịch nhướng mày, nói: “Ừm.”