Giả Vờ - Chương 84
Chương 84
Pháo bông cháy rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã cháy hết sạch, dư âm qua đi, bầu trời đêm trở nên vắng vẻ. Phó Diên nhìn thời gian và đưa Ôn Nam Tịch về nhà, hai người đi về trên cung đường ban nãy. Khi đi ngang qua lối vào biệt thự của Nhan Khả, Ôn Nam Tịch vô thức kéo Phó Diên về phía vỉa hè đối diện.
Đi ngang qua một căn biệt thự khác, có tiếng cười đùa vui vẻ phát ra từ căn biệt thự đó, vừa nghe là biết bên trong náo nhiệt đến mức nào, trái ngược hẳn với âm thanh hung dữ và gay gắt từ nhà Nhan Khả ban nãy.
Trong dịp Tết Nguyên Đán, hầu hết mọi người đều rất vui vẻ.
Phó Diên nghiêng đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh và nắm lấy tay cô.
Ôn Nam Tịch ngước mắt lên, mỉm cười với anh.
Phó Diên gõ nhẹ vào chóp mũi cô, sau đó hai người chậm rãi đi lên dốc trở về nhà.
Trong căn phòng ấm áp, Phó Kính Hoa say rượu đã lên tầng nghỉ ngơi, bố Đàm Vũ Trình cũng say nên cả nhà đã trở về rồi, Thư Lệ và giúp việc đang nói chuyện trong phòng khách. Thấy hai người trở về, bà nhướng mày, cười nói: “Nam Tịch, tráng miệng đã chuẩn bị xong rồi, cháu ăn đi.”
Ôn Nam Tịch dừng một chút, cười nói: “Cháu cảm ơn dì, chú đã đi nghỉ rồi ạ?”
“Đúng vậy, say đến mức mất nhận thức luôn rồi, cứ lảm nhảm từ nãy.” Thư Lệ đi tới, nắm lấy tay Ôn Nam Tịch từ trong tay Phó Diên, đi về phía phòng ăn.
Phó Diên nhướng mày, anh cởi áo khoác, thản nhiên đặt lên vịn trên ghế sô pha.
Ôn Nam Tịch được Thư Lệ kéo tới bàn, cô ngồi lên ghế, trên bàn có mấy loại đồ tráng miệng, mỗi món đều rất nhỏ nhắn tinh tế, bánh pudding cũng được làm rất khéo léo, Thư Lệ lấy thìa cho Ôn Nam Tịch: “Cháu mau nếm thử đi.”
Ôn Nam Tịch cầm thìa, chớp mắt nhìn Thư Lệ, nói: “Vậy cháu ăn nhé?”
“Sao cháu lịch sự thế?”
Ôn Nam Tịch mỉm cười, cô đặt thìa lên bánh pudding caramen rồi bắt đầu ăn.
Phó Diên khoanh tay dựa vào tủ gần đó nhìn cô ăn.
Thư Lệ cũng vậy.
Dì giúp việc đang lau dọn trong bếp nhìn ra ngoài, trông thấy cảnh tượng này, bà ấy thầm nghĩ, cô gái này thật may mắn, được tất cả mọi người yêu mến.
–
–
Sau khi ăn tráng miệng xong thì đã muộn rồi.
Ôn Nam Tịch phải về nhà, đôi mắt cô trong veo, cô nói lời tạm biệt với Thư Lệ, Thư Lệ nắm tay cô, rất không muốn nói lời tạm biệt, bản thân bà rất thích con gái, nhưng vì sự nghiệp của bà đang trên đà thăng tiến sau vài năm sinh ra Phó Diên nên bà vẫn chưa có đứa con thứ hai. Lựa chọn sự nghiệp khiến bà cảm thấy rất tiếc nuối.
Đó là lý do tại sao sau này bà lại yêu Nhan Khả nhiều như vậy, bây giờ bà đã có con dâu tương lai của riêng mình, lại là một cô gái trong sáng như vậy, bà hận không thể giữ cô ở bên cạnh.
Đương nhiên là bà muốn giữ Ôn Nam Tịch ở lại đây một đêm, nhưng vừa nãy điện thoại của Ôn Nam Tịch vang lên mấy lần, là của mẹ cô, hai mẹ con sống nương tựa vào nhau.
Bà không thể giữ con gái của người ta được.
Bà nói: “Đợi đến lúc hai đứa lên Lê Thành, dì với chú Phó sẽ lên thăm hai đứa.”
Ôn Nam Tịch mỉm cười nói: “Vâng ạ, dì nhớ phải giữ lời đấy ạ, đến lúc đó cháu sẽ chờ hai người.”
“Cháu nói đấy nhé, chúng ta sẽ cùng nhau đi mua sắm.” Thư Lệ biết hai người dự kiến ngày mai sẽ trở về Lê Thành nên bà chỉ có thể hẹn gặp nhau ở Lê Thành trước.
Ôn Nam Tịch gật đầu: “Vâng ạ.”
“À cháu chờ dì một chút, dì đi lấy chút đồ.” Thư Lệ buông tay Ôn Nam Tịch ra, nói với cô, còn không quên liếc nhìn Phó Diên ý bảo anh đợi.
Sau đó bà đi đến phòng khách nhỏ, dì giúp việc lau tay rồi đi hỗ trợ.
Phó Diên đưa áo khoác của Ôn Nam Tịch cho cô, Ôn Nam Tịch mặc vào, Phó Diên nhìn cô mặc xong, lại nắm tay cô, anh lấy chìa khóa xe trên tủ giày ra.
Chờ vài giây, Thư Lệ mang theo mấy túi lớn túi nhỏ đi ra đưa cho Phó Diên.
Phó Diên giơ tay nhận lấy.
Ôn Nam Tịch chững lại, cô kéo đầu ngón tay của Phó Diên, vẻ mặt Phó Diên vẫn không thay đổi, anh cũng không thèm nhìn cô mà cầm lấy rồi đi ra ngoài. Ôn Nam Tịch theo bước chân Phó Diên, nói với Thư Lệ: “Dì ơi, tụi cháu đi đây ạ. ”
Thư Lệ mỉm cười gật đầu: “Về đến nơi nhớ gửi tin nhắn cho dì nhé. Nhớ thay dì gửi lời chào đến mẹ cháu nhé.”
“Được ạ.”
Ôn Nam Tịch thay giày rồi đi ra ngoài cùng Phó Diên, Thư Lệ đi theo, đứng ở cổng trông theo.
Xe của Phó Diên đỗ ở bãi đậu xe trước cửa, Phó Diên để đồ vào cốp xe, Ôn Nam Tịch ngồi vào ghế phụ, hạ cửa sổ xuống vẫy tay với Thư Lệ.
Thư Lệ gật đầu, trong mắt mang ý cười: “Lái xe chậm thôi.”
Phó Diên dạ một tiếng, sau đó ấn nút để cửa sổ tự động kéo lên, xe lăn bánh, chiếc xe màu đen lao ra khỏi bãi đậu xe, ra khỏi khu biệt thự.
Ôn Nam Tịch xoay người ngồi vững vàng.
Tâm hồn căng thẳng cả ngày của cô giờ đã thoải mái hơn, cô tựa lưng vào ghế và nói: “Bố mẹ anh tốt bụng thật đấy.”
Phó Diên cầm vô lăng, ánh sáng chiếu qua cửa sổ xe, anh quay đầu nhìn cô, khóe môi hơi cong lên: “Từ nay về sau sẽ là bố mẹ của em.”
Ôn Nam Tịch ngẩng đầu, khóe môi cong lên.
Dưới ánh đèn, dung mạo của người đàn ông này vô cùng tuấn tú, khi gặp lại, trong đôi mắt này vẫn tràn ngập hận ý, ở trong công ty cũng rất lạnh lùng.
Nhưng anh luôn duy trì ở một thái độ nhất định và không đi đến mức cực đoan.
Điều này có lẽ là do anh có một gia đình ấm áp khiến anh có học thức và ổn định như vậy.
Và cô thật may mắn khi được gặp anh.
Trở lại ngõ Hành Lang cũng đã khá muộn, ấy vậy mà trong tiệm vẫn còn có người đang ăn. Ôn Du vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy hai người đã quay lại, hai mắt bà sáng lên, Phó Diên xách đồ, dẫn Ôn Nam Tịch đến tiệm ăn vặt. Ôn Nam Tịch liếc anh một cái, cầm quà trong tay nói: “Anh có thể cầm về một ít được không?”
Phó Diên nhìn cô: “Không được, anh mang về làm gì? Mẹ anh sẽ tức giận đấy. Em muốn bà ấy tức giận sao?”
Ôn Nam Tịch dừng lại, lập tức lắc đầu.
Phó Diên thấy thế, anh nghiêng đầu mỉm cười, Ôn Nam Tịch đẩy anh ra.
Sau khi vào cửa hàng, Ôn Du bưng ra một bát nước đường nóng cho Phó Diên, Phó Diên nhanh chóng đưa tay nhận lấy nói: “Cháu cảm ơn dì.”
Anh cầm thìa lên nếm một ngụm, không có vị ngọt gắt của đường, mùi vị rất thơm.
Ôn Nam Tịch cũng nhận được một bát, cô kéo Phó Diên ngồi sang một bên, Ôn Du cười nhìn cô rồi đi ra ngoài làm việc. Phó Diên dựa vào bàn ăn, lông mày hơi nhướng lên.
Ôn Nam Tịch uống một ngụm lớn, nhìn anh: “Ngon không anh?”
Phó Diên gật đầu: “Rất ngon.”
Ôn Nam Tịch nhẹ nhàng mỉm cười.
Cô lau nước còn đọng trên khóe môi.
Phó Diên nhìn vậy thì rất muốn hôn cô, nhưng lúc này trong cửa hàng có rất nhiều người nên đành phải nhịn thôi, anh nói: “Tối nay đi ngủ sớm đi, chiều mai anh đón em.”
“Vâng.”
Ngày mai, mồng sáu Tết, hai người phải về Lê Thành sớm.
Sau khi Ôn Nam Tịch ăn xong, Phó Diên đứng dậy muốn rời đi, Ôn Du quay người lại cầm một túi đồ gói khác dúi cho Phó Diên, Phó Diên nhận lấy rồi nhìn về phía Ôn Nam Tịch. Ôn Nam Tịch cười khẽ, thầm nghĩ ban nãy anh không để ý tới cô thì bây giờ cô cũng sẽ phớt lờ anh. Cô cố ý nắm tay anh kéo ra ngoài: “Đi thôi.”
Phó Diên bị cô kéo ra, đi về phía xe, anh lười biếng nói: “Từ nay trở đi mà hai nhà cứ qua lại như vậy, anh sẽ tăng cân mất.”
Ôn Nam Tịch ngẩng đầu nhìn anh: “Béo hơn không phải sẽ tốt hơn sao?”
Phó Diên nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô: “Tốt chỗ nào?”
Ôn Nam Tịch cười nói: “Ban nãy ai bảo anh không giúp em? Nếu anh lấy hết mấy món đồ dì đưa thì em đương nhiên cũng sẽ không giúp anh.”
Phó Diên nghe vậy thì dừng bước chân lại, Ôn Nam Tịch cũng dừng lại, cô ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt đen nhánh của anh, Phó Diên nhìn chằm chằm cô mấy giây rồi nói: “Ôn Nam Tịch, em biết học thói hư rồi.”
Khóe miệng Ôn Nam Tịch cong lên: “Vậy thì sao?”
Phó Diên trầm mặc mấy giây, sau đó cười nói: “Còn có thể làm sao bây giờ? Phải nuông chiều em chứ sao.”
Tim Ôn Nam Tịch đập thình thịch, sau đó dần dần gia tốc tăng, cô và anh đi ra xe, hai người tự nhiên buông tay ra, đột nhiên mất đi hơi ấm khiến cả hai đều cảm thấy khó chịu vô cùng. Phó Diên quay lại nhìn cô, Ôn Nam Tịch ngẩng đầu nhìn anh, may mắn là ngày mai hai người sẽ về Lê Thành, sẽ không phải ngại ngùng với gia đình hai bên, hai người có thể tiếp tục sống cùng nhau.
Ánh sáng ở ngõ Hành Lang cũng giống như ở ngõ Nam An, bao gồm cả cửa hàng phim, Đa Thành đích thị là một thành phố lãng mạn có lịch sử lâu đời.
Lúc này, ánh sáng chiếu rọi lên khuôn mặt của Ôn Nam Tịch, Phó Diên nghĩ tới rất nhiều thứ, trong đó có bến xe buýt, cửa hàng phim, ngõ Nam An, khuôn mặt cô vẫn giữ được vẻ đẹp như ngày nào.
Đó là dáng vẻ tình yêu của anh.
Anh đang định cúi đầu hôn cô.
Ôn Nam Tịch chủ động tiến lên hôn lên môi anh, Phó Diên khựng lại, một tay anh ôm lấy eo cô, cúi đầu mút lấy môi cô.
Vừa mới mút nhẹ, môi Ôn Nam Tịch đã đỏ lên, anh lùi ra xa một chút, thấp giọng nói: “Ngủ sớm đi.”
Ôn Nam Tịch ừm một tiếng, nói: “Anh lái xe chậm thôi, về đến nơi nhớ nhắn tin cho em.”
“Được.”
Phó Diên buông eo cô ra, Ôn Nam Tịch đứng thẳng dậy, Phó Diên đi vòng tới ghế lái, cúi người ngồi vào, Ôn Nam Tịch đứng đó nhìn, sau khi Phó Diên lái xe đi xa, anh nhìn cô qua gương ngoài, Ôn Nam Tịch vẫn đang nhìn xe. Mãi cho đến khi chiếc xe đã đi xa và bị tán cây đa che phủ, Ôn Nam Tịch mới quay lại tiệm ăn vặt.
Lần này trong cửa hàng đã vãn khách hơn.
Ôn Du lau tay, đứng ở trước bàn nhìn cô, Ôn Nam Tịch mỉm cười tiến lên nắm lấy cánh tay bà rồi nói: “Mẹ, mọi việc rất thuận lợi, mẹ cứ yên tâm.”
Cuộc gặp gỡ bố mẹ anh diễn ra rất suôn sẻ.
“Bố mẹ anh ấy rất tốt và quan tâm đến con.”
“Vậy thì tốt.” Ôn Du cũng thở phào nhẹ nhõm, giơ tay xoa xoa tóc Ôn Nam Tịch, bà nói: “Vậy con mau đi tắm đi, ngày mai không phải con phải về Lê Thành sao?”
“Con muốn ở với mẹ thêm một lát nữa.”
Mấy ngày năm mới trôi qua nhanh chóng, Ôn Nam Tịch cảm thấy hơi bất đắc dĩ vì phải rời xa Ôn Du sớm như vậy.
Vì thế đêm đó Ôn Nam Tịch không để ý đến lời yêu cầu đi ngủ sớm của Phó Diên, cô giúp Ôn Du dọn dẹp hết cái này đến cái kia, hai mẹ con trò chuyện rồi cùng nhau hoàn thành công việc.
Ngày hôm sau.
Ôn Du chuẩn bị một số đồ đạc để Ôn Nam Tịch mang theo đến Lê Thành.
Ôn Nam Tịch thu dọn hành lý, Tiểu Lê cũng tới giúp đỡ, cô bé dựa vào bàn nói: “Thời gian trôi qua nhanh quá, một năm mới lại đến nữa rồi.”
Ôn Nam Tịch cười nói: “Thanh thiếu niên như em có cảm giác gì?”
Tiểu Lê khoanh tay cười nói: “Chị Nam Tịch, năm sau tầm nào thì chị sẽ kết hôn ạ?”
Ôn Nam Tịch dừng một chút, sau đó cười nói: “Chị không biết.”
“Chắc là sẽ cưới sớm thôi!” Tiểu Lê dự đoán.
Ôn Nam Tịch mỉm cười, không đáp lại cô bé.
Khoảng ba giờ chiều, Phó Diên đến đón cô, xe dừng trước cửa, Tiểu Lê lập tức lớn tiếng gọi “anh rể”, Phó Diên nhướng mày coi như chấp nhận xưng hô này.
Cô xách vali đến cốp xe, cốp vừa mở ra Ôn Nam Tịch đã thấy bên trong đã đầy ụ, Phó Diên nói: “Mẹ anh đã chuẩn bị rất nhiều.”
Ôn Nam Tịch lập tức hiểu ra.
Giống như Ôn Du, bọn họ đều sợ hai người ở Lê Thành không có gì để ăn.
Sau đó, đồ đạc Ôn Du đã chuẩn bị không còn chỗ để nên đành phải để ở ghế sau, Ôn Nam Tịch và Ôn Du ôm nhau, Ôn Du diu dàng vuốt tóc cô, nói: “Dù cho công việc bận rộn thế nào thì con cũng nên ngủ nghỉ đúng giấc, việc ở nhà con không cần phải nhọc lòng, mẹ có thể tự giải quyết được.”
Ôn Nam Tịch dạ hai tiếng, cô ôm chặt lấy bà.
Hai mẹ con ôm nhau một lúc mới buông ra.
Ôn Du nhìn Phó Diên nói: “Nhớ lái chậm thôi nhé.”
“Nhất định ạ.” Phó Diên gật đầu.
Sau đó hai người lên xe, Ôn Nam Tịch hạ cửa kính xuống, Tiểu Lê ôm cánh tay Ôn Du cười, Ôn Du cũng cười nhẹ, Phó Diên gật đầu chào bọn họ, sau đó khởi động xe, lái về phía ngã tư đường cao tốc.
Lại thêm một năm mới nữa đến.
Ôn Nam Tịch và Phó Diên cùng nhau trở về Lê Thành.
Họ đã ở bên nhau được một năm.
Còn rất nhiều năm mới phía trước đang chờ hai người.
–
–
Đến Lê Thành thì trời đã tối đen, lúc ở trên xe Ôn Nam Tịch đã ăn rất nhiều, cô còn đút cho Phó Diên không ít, nên bây giờ hai người không đói lắm, nên định lái thẳng về chỗ ở, Ôn Du đã xếp rất nhiều đồ ăn, Thư Lệ cũng nhét rất nhiều đồ ăn vào đó nên không sợ hết đồ ăn.
Chỉ là nhiều đồ quá nên hai người sẽ mang một ít lên tầng trước.
Đến trước cửa nhà, Ôn Nam Tịch đang định mở cửa, vừa ngẩng đầu thì chợt nhìn thấy trên cửa dán một tờ giấy đỏ, trên đó viết mấy dòng chữ, chính là chữ viết của chủ nhà.
-Cô Ôn, chúc mừng năm mới. Tôi rất tiếc phải nói điều này với cô, nhưng tôi thực sự không còn cách nào khác. Con gái tôi sắp ra nước ngoài. Tôi định bán căn nhà này để lấy tiền đóng học phí cho nó. Thời gian cô ở đây đã ký vẫn chưa hết hạn. Tôi sẽ bồi thường vi phạm theo hợp đồng. Thời gian có hạn và tôi mong cô hãy chuyển đi trong vòng một tuần. Tôi rất xin lỗi.
Ôn Nam Tịch sửng sốt.
Phó Diên không nói gì.
Ôn Nam Tịch chớp mắt mấy cái, sau đó cô quay đầu nhìn anh.
Phó Diên cụp mắt nhìn cô: “Anh có thể làm gì đây? Bây giờ chỉ có thể chuyển đến chỗ anh thôi.”
Ôn Nam Tịch mím môi dưới: “Xem ra đây là biện pháp duy nhất rồi.”
Phó Diên nhếch khóe môi, anh ấn dấu tay lên đó, tiếng bíp vang lên, cửa mở ra, anh nói: “Thật là một năm mới ngập tràn may mắn.”