Giả Vờ - Chương 83
Chương 83
Phó Diên quay đầu nhìn thấy Ôn Nam Tịch đang pha trà, hơi nước nóng hổi phả lên khuôn mặt cô, khiến sắc mặt lạnh lẽo của cô mờ ảo như sương như khói, rất xinh đẹp. Nhịp tim của Phó Diên tăng nhanh, anh lặng lẽ nhìn cô vài giây rồi mới quay lại nhìn bàn cờ, miệng Phó Kính Hoa khô khốc vì bận tranh đấu, ông xua tay và nói với Phó Diên: “Đi rót cho bố một tách trà.”
Phó Diên nhướng mày, xắn tay áo lên, đi về phía ghế sô pha, cầm chiếc khay nhỏ bên cạnh, nhìn Ôn Nam Tịch: “Trà.”
Ôn Nam Tịch vừa mới đun một ấm, nhìn thấy anh bưng khay, cô lập túc hiểu ra, hai người nhìn nhau trong giây lát, trong mắt hiện lên ý cười.
Cô lấy hai chiếc cốc cao bằng nửa cốc bên cạnh và rót trà vào.
Bàn tay của Phó Diên xuyên qua màn sương và nhấc nó lên.
Tiêu Hi đang nói chuyện, đột nhiên lờ mờ nhìn thấy cổ tay Phó Diên có một hình xăm, bà sửng sốt mấy giây, theo bản năng buột miệng nói: “Phó Diên, trên cổ tay cháu xăm hình gì vậy?”
Thư Lệ nhìn sang.
Ôn Nam Tịch khựng lại.
Phó Diên cũng dừng lại một chút, sau khi đặt chiếc cốc lên khay, anh nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay mở ra, nhìn Tiêu Hi: “Dì hỏi cái này ạ?”
Tiêu Hi gật đầu.
Khi Thư Lệ nhìn thấy hình xăm này, bà cũng không quá ngạc nhiên, trước đây bà đã từng nhìn thấy nó, nhưng Tiêu Hi thì chưa, nên bà rất đỗi ngạc nhiên.
Khóe miệng Phó Diên hơi nhếch lên, anh thẳng thắn nhìn Ôn Nam Tịch.
Cái nhìn này khiến vành tai Ôn Nam Tịch đỏ bừng, Tiêu Hi sửng sốt mấy giây mới ý thức được chuyện gì xảy ra, bà che miệng ôi cha một tiếng, bà nhích lại gần Thư Lệ, nói: “Giới trẻ ngày nay ăn chơi thật đấy.”
“Bà đã sớm biết rồi phải không?” Tiêu Hi vỗ vỗ cánh tay Thư Lệ, Thư Lệ cười nói: “Tất nhiên.”
Bà thì thầm: “Thằng bé có hình xăm này từ lâu rồi.”
Tiêu Hi hơi kinh ngạc: “Khi nào?”
Thư Lệ đến gần Tiêu Hi và nói: “Năm đại học thứ hai, thằng bé và Nam Tịch đã quen nhau từ năm cuối THPT rồi, tôi biết con bé từ lúc ấy, tôi còn có bằng chứng nữa cơ, lát nữa tôi sẽ cho bà xem.”
Tiêu Hi lập tức gật đầu: “Nhanh nhanh nhanh.”
“Không ngờ Phó Diên lại tận tâm như vậy.”
Nghĩ đến Đàm Vũ Trình, bà lại đau đầu, không thể so sánh được với Phó Diên.
Phó Diên đặt ba tách trà xuống.
Vành tai Ôn Nam Tịch vẫn đỏ bừng, cô nghe hai bà mẹ nói chuyện, cảm thấy hơi bồn chồn. Trước khi rời đi, Phó Diên còn cho cô một cái nhìn trấn an.
Ôn Nam Tịch cố gắng bình tĩnh lại một chút.
Cô bưng ấm trà lên, nhẹ nhàng rót vào tách trà, rồi dùng kẹp gắp đặt trước mặt hai bà mẹ.
Thư Lệ nhấc điện thoại lên, bấm vào bức ảnh duy nhất của năm cuối THPT rồi đưa cho Tiêu Hi xem, Tiêu Hi thò đầu vào và thốt lên: “Bức ảnh đẹp quá.”
Bà nhìn Ôn Nam Tịch rồi so sánh với cô gái trong ảnh, bà cảm thấy nét ngây ngô trên khuôn mặt cô đã biến mất và bây giờ cô đã khoác lên mình dáng vẻ dịu dàng hơn.
Bà che miệng nói: “Chẳng trách Phó Diên nhớ mãi không quên.”
“Chả thế thì không, thằng bé còn khóa bức ảnh này cơ.” Thư Lệ cười nói.
“Chung tình thật đấy.”
Tiêu Hi nhịn không được mà gán ghép CP.
Ôn Nam Tịch ngồi ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, cô không biết bọn họ đang xem bức ảnh nào, cô chỉ biết bọn họ đang xem ảnh của cô và Phó Diên. Mấy tháng nay cô cũng chụp vài bức ảnh với Phù Diên, bỗng trong đầu cô hiện lên tấm ảnh chụp hai người đang trần trụi.
Bàn tay cầm trà của cô chợt run rẩy.
Phó Diên hẳn sẽ không đưa bức ảnh này cho bố mẹ mình đúng không? Hoàn toàn không thể.
Vậy chắc là tấm khác rồi, cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó không hiểu sao lại nghĩ tới một tám khác, chẳng hạn như bức ảnh duy nhất mà Đàm Vũ Trình nhắc tới, đầu ngón tay cô dừng lại vài giây, đột nhiên quay đầu nhìn Thư Lệ và mỉm cười: “Dì ơi.”
Thư Lệ và Tiêu Hi còn đang trò chuyện, nghe thấy lời này, bọn họ ngước mắt lên, trong mắt có ý cười: “Sao vậy cháu?”
Ôn Nam Tịch gõ nhẹ điện thoại trong tay: “Dì có thể cho cháu xem ảnh của cháu và Phó Diên được không ạ?”
“Được thôi, con bé ngốc.” Thư Lệ lập tức xoay điện thoại lại đưa cho Ôn Nam Tịch xem. Đập vào mắt cô là hình Phó Diên đang đứng ở trạm xe buýt, anh thản nhiên ngước mắt lên. Lúc đó, vào mùa đông, mặt trời đang chiếu sáng nhẹ nhàng trên bức tường cuối ngõ Nam Am, và cô đang đứng đó trong chiếc áo khoác màu đỏ, hai người cùng lọt vào chung khung hình nơi ngõ Nam An nhộn nhịp.
Cô nhớ rằng đó là vào mùa xuân khi bà cụ bị bệnh, cô và Ôn Du đã có một năm mới đầy khó chịu, trong năm đó, bà cụ luôn coi hai người là Ngu Viện Viện và Nhan Khả, khiến cô luôn rơi vào trạng thái tồi tệ. Sau khi đến ngõ Nam An, cô đã xuống xe trong lúc kẹt xe và đi bộ đến ngõ Nam An, cảm nhận được hơi ấm của ánh nắng, cô mới cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, các đường nét trên khuôn mặt cũng mềm mại hơn rất nhiều. Không ngờ giây phút thoải mái đó lại bị chụp lại, lại còn rơi vào chung khung hình với Phó Diên.
Tim Ôn Nam Tịch đập thình thịch.
Hóa ra đây là bức ảnh mà anh đã lưu giữ.
Ôn Nam Tịch tỉnh táo lại, cô nói với Thư Lệ: “Dì, dì có thể gửi cho cháu bức ảnh này được không ạ?”
Thư Lệ nghe vậy thì cười nói: “Đương nhiên là được, Nam Tịch, cháu không có tấm này sao?”
Ôn Nam Tịch giữ nguyên vẻ mặt, cô thấp giọng nói: “Không ạ, Phó Diên cố ý giấu đi, không cho cháu xem.”
Thư Lệ bật cười.
Tiêu Hi cũng cười nói: “Cháu của thời niên thiếu xinh thật đấy.”
Ôn Nam Tịch nhẹ nhàng gật đầu.
Cô cũng thấy vậy.
Điện thoại vang lên, trong điện thoại Ôn Nam Tịch có thêm một bức ảnh, cô bấm vào nhìn một lúc rồi lưu lại, đổi thành màn hình chính của điện thoại.
Buổi chiều, hai ông bố bất phân thắng bại, không phân biệt được ai là người giỏi nhất, Phó Diên và Đàm Vũ Trình chỉ hỗ trợ cho có, thực ra Phó Diên và Đàm Vũ Trình cũng từng lén so tài một phen, cũng không phân thắng bại.
Buổi tối.
Gia đình Đàm Vũ Trình ở lại ăn tối, bàn ăn càng trở nên náo nhiệt hơn, bầu không khí gia đình rất ấm cúng, Ôn Nam Tịch chưa từng được trải qua cảm giác này.
Phó Diên lau tay, ngồi xuống bên cạnh cô, nắm tay cô kéo qua.
Ôn Nam Tịch nghiêng người, anh thấp giọng hỏi: “Còn đau không?”
Ôn Nam Tịch nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Buổi chiều em đã đỡ hơn nhiều rồi, nước trứng đường rất có tác dụng, em cũng đang đắp miếng dán giữ ấm.”
“Ừm.”
Phó Diên yên tâm phần nào.
Anh vẫn luôn quan sát vẻ mặt Ôn Nam Tịch lúc chiều, cô luôn mỉm cười ấm áp mà không cau mày. Anh cầm đũa lên và gắp thức ăn cho cô.
Hai ông bố muốn uống chút rượu.
Trong lúc uống rượu, bọn họ nói chuyện rất nhiều và tán gẫu không ngừng.
Ban ngày Phó Kính Hoa tương đối xa cách, nhất là khi hỏi về bố Ôn Nam Tịch, lúc này ông lại nói với Phó Diên: “Gắp cho Nam Tịch ít đồ ăn đi, gắp món sườn kia kìa.”
Ôn Nam Tịch dừng lại.
Phó Diên cười lớn, bờ vai anh hơi run lên, cầm đũa gắp cho Ôn Nam Tịch, nói với Phó Kính Hoa: “Đây con gắp rồi.”
“Còn có đùi gà nữa, lấy cho con bé một cái đi, con bé chưa ăn mấy đâu.”
Phó Diên gật đầu nói dạ, anh xoay bàn ăn, gắp cho Ôn Nam Tịch một chiếc đùi gà, đặt vào trong bát trước mặt cô, Ôn Nam Tịch cầm đũa nhìn Phó Diên.
Ánh mắt lộ rõ vẻ khó hiểu.
Khóe môi Phó Diên hơi cong lên, lười biếng nói: “Sau khi uống rượu, bố anh sẽ trở nên hướng ngoại hơn.”
Ôn Nam Tịch lập tức hiểu ra, cô gật đầu.
Nhưng sự hướng ngoại của Phó Kính Hoa vào lúc này chỉ hướng vào cô, đó là dấu hiệu của một người bố rất yêu thương con.
Ôn Nam Tịch chưa bao giờ được đối đãi như vậy, cô cảm thấy hơi sợ hãi, đành ngoan ngoãn ăn uống, cố gắng ăn thật nhiều. Sau đó Phó Diên không nghe theo Phó Kính Hoa, cũng không gắp cho Ôn Nam Tịch nữa, cô có thể tự gắp. Thư Lệ ôi chao một tiếng, nói: “Lão Phó, Nam Tịch thân là con gái, đâu ăn được nhiều như thế, ông đừng sai bảo nữa, ông tự ăn phần của ông đi.”
Tiêu Hi cười nói: “Có vẻ Lão Phó rất hài lòng với con dâu, nên dùng cơn say để quan tâm đến con bé.”
Thư Lệ nói: “Chứ còn gì nữa, lúc tỉnh táo chỉ là giả vờ thôi.”
Đàm Huy cười ha hả và vỗ nhẹ vào vai Phó Kính Hoa, Phó Kính Hoa ngồi thẳng và tiếp tục uống liên tục, nhưng rõ ràng là ông ấy đã say.
Ông ngẩng đầu lên và muốn nói tiếp.
Phó Diên nhướng mày nói: “Bố.”
Phó Kính Hoa dừng một chút, ậm ừ, gật đầu nói: “Chăm sóc con bé cho tốt.”
Mọi người nghe xong lời này đều cười rộ lên.
Nói thì hay lắm.
Phó Diên đáp: “Chắc chắn rồi ạ.”
Ôn Nam Tịch cố gắng ăn nột một miếng đùi gà, uống thêm một ngụm nước canh, cô thực sự không ăn nổi nữa, cô chuyển bát cho Phó Diên, Phó Diên nhận lấy, cầm thìa ăn hết chỗ thức ăn còn lại trong bát. Thư Lệ và Tiêu Hi thấy cảnh này, quay sang nhìn nhau mỉm cười.
Sau bữa tối.
Ôn Nam Tịch ăn no căng cả bụng, dì giúp việc còn nói đã chuẩn bị sẵn cho cô một ít món tráng miệng, là món cô thích ăn, nhưng Ôn Nam Tịch sợ cô ăn không nổi.
Phó Diên thấy cô như vậy, lấy áo khoác ở bên cạnh mặc cho cô, nói: “Anh đưa em ra ngoài đi dạo, được không?”
Ôn Nam Tịch lập tức gật đầu.
Phó Kính Hoa uống rượu xong tỏ ra rất quan tâm cô, cô sợ Phó Kính Hoa sẽ bắt cô ăn hết số bánh ngọt trên bàn.
Nghĩ đến đây–
Vì vậy, cô muốn đi dạo.
Phó Diên hơi cong môi, anh lấy áo khoác mặc vào, nắm tay cô nói với Thư Lệ: “Bọn con ra ngoài đi dạo một chút.”
“Đi đi, đi một lát rồi nhớ quay về đấy. Mẹ đã chuẩn bị món tráng miệng cho Nam Tịch rồi.”
“Con biết rồi.”
Phó Diên mở cửa.
Ôn Nam Tịch đi theo anh ra ngoài, bên ngoài cũng lạnh lắm, bởi vì cô mặc áo khoác, được lòng bàn tay ấm áp của Phó Diên nắm lấy, hai người đi ra khỏi sân. Đèn bên ngoài bật sáng trưng, khu chung cư vô cùng yên tĩnh, nhà nào cũng sáng đèn, nhưng vỉa hè lại không có người, kiểu khu chung cư như này không phải một dãy liền kề nhau mà sẽ cách nhau một khoảng, mỗi tiếng bước chân đạp trên mặt đất đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Phó Diên cụp mắt xuống nhìn cô: “Em ăn no lắm à?”
Ôn Nam Tịch ngẩng đầu nhìn anh, cô gật đầu.
Phó Diên cười nhẹ: “Bố anh là vậy, uống rượu vào cái là tính cách sẽ trở nên trẻ con.”
Ôn Nam Tịch nhẹ giọng nói: “Vậy cũng tốt.”
Cô đã từng nhìn thấy Ôn Hữu Đào say rượu, lúc say rượu ông ta cực kỳ thờ ơ, lạnh nhạt. Có lần ông ta đi xã giao về, Ôn Du dìu ông ta, nhưng ông lại đẩy Ôn Du rồi nói không cần.
Ôn Du bị ông ta đẩy, sắc mặt toát lên vẻ bị thương.
Lúc đó Ôn Nam Tịch đi ra ngoài lấy hoa quả, thấy cảnh tượng này, cô lập tức bảo ông ta say đến chết cũng được.
Sắc mặt Ôn Hữu Đào càng lạnh lùng hơn, hai bố con giương cung bạt kiếm.
Đó là ấn tượng sâu sắc nhất mà một người bố ruột để lại cho Ôn Nam Tịch, nhưng Phó Kính Hoa đã phá vỡ ấn tượng ấy, cho nên khi ông mời Ôn Nam Tịch ăn món này món kia, Ôn Nam Tịch không nỡ từ chối, có lẽ bởi vì cô chưa từng được thử cảm giác một người bố quan tâm đến mình, trong tiềm thức cô sẽ nghe lời khi được quan tâm, cho dù cô không thể ăn nổi nữa.
May mắn thay, vẫn còn có Phó Diên.
Cô ngước lên nhìn anh.
Phó Diên cũng cúi đầu, lười biếng nói: “Hửm? Nhìn cái gì thế?”
Ôn Nam Tịch cười nói: “Nhìn người đẹp trai.”
Phó Diên bật cười khi nghe thấy lời này.
Anh dẫn cô xuống dốc: “Ôn Nam Tịch, em lại đánh gục anh nữa rồi.”
Ôn Nam Tịch mỉm cười nắm lấy cánh tay anh, mùa đông ở khu biệt thự chỗ anh ở không hề lạnh, cô nắm cánh tay anh, bàn tay buông thõng của anh đan xen với bàn tay cô, hai người đi chậm rãi, đôi lúc sẽ lên tiếng trò chuyện, đôi khi thì không. Hai người rẽ vào một góc và đi xuống một con dốc, rồi ra khỏi cổng biệt thự để đến căn cứ bí mật.
Tại thời điểm này.
Đi ngang qua một căn biệt thự, trong nhà truyền đến một trận cãi vã kịch liệt, giọng nữ sắc bén vô cùng gay gắt và quen thuộc. Bên trong cửa sổ sát đấy, Nhan Khả và Ngu Viện Viện đang đứng đối diện nhau, Nhan Khả mặc một bộ đồ ngủ, đầu tóc rũ rượi, giằng co với Ngu Viện Viện. Sau đó, một âm thanh phát ra.
Ngu Viện Viện bước tới và tát cô ta một cái.
Vào lúc đó, những giọng nói dữ tợn đột nhiên im bặt.
Ôn Nam Tịch dừng lại, vẻ mặt Phó Diên vẫn không đổi, anh đút một tay vào túi áo khoác, dẫn cô xuống dốc, ra khỏi cổng khu chung cư.
Ôn Nam Tịch chỉ biết liếc nhìn ra chỗ khác, cô chợt nhìn thấy Nhan Khả bụm mặt, trên mặt không có trang điểm, hai mắt sưng húp.
Bước ra khỏi khu chung cư.
Đi đến căn cứ bí mật, Ôn Nam Tịch không biết mình đang suy nghĩ gì, trong lòng có phần bối rối, Phó Diên đi tới cửa hàng tiện lợi phía trước, hỏi mua hai chùm pháo hoa.
Ôn Nam Tịch lấy lại tinh thần, cô nhìn về phía anh: “Anh mua cái này làm gì?”
Phó Diên nhướng mắt mỉm cười, mở một chùm, lấy từ trong túi ra một chiếc bật lửa bạc, cúi đầu châm lửa, pháo bông kêu xèo xèo, anh đưa cho cô.
Hai mắt Ôn Nam Tịch sáng lên, cô đưa tay nhận lấy, giơ tay hướng ra ngoài, Phó Diên đứng ra sau vòng tay ôm eo cô và nói: “Đầu xuân năm mới, em ước một điều đi.”
Ôn Nam Tịch nghe vậy, nhắm mắt lại nói: “Vậy em đồng ý.”
Phó Diên ừm một tiếng.
Dưới ánh pháo hoa rực rỡ, Ôn Nam Tịch cầu nguyện năm mới.
Phó Diên nghiêng đầu nhìn cô: “Em đồng ý gì vậy?”
Ôn Nam Tịch mở mắt, chạm phải ánh mắt của anh, “Em sẽ không nói cho anh biết đâu.”
Phó Diên chậc lưỡi: “Nếu liên quan đến anh, tốt nhất là em nên nói cho anh biết, nếu không thì làm sao anh giúp em thực hiện được.”
Ôn Nam Tịch mỉm cười, đuôi mắt cong cong.
Không nói là không nói.
Phó Diên: “…”
Được thôi.
Anh sẽ làm điều gì đó trước tiên vào năm mới.