Giả Vờ - Chương 82
Chương 82
Thư Lệ đã làm giáo viên nhiều năm, đã dạy qua biết bao thế hệ học trò, nhìn chung mỗi học trò mà bà từng dạy đều có một mái ấm gia đình, những nữ sinh như Ôn Nam Tịch thì cực kỳ hiếm, không kiêu ngạo cũng không nóng nảy, tính cách thì vô cùng ngay thẳng. Qua cách nhắn tin trên WeChat là bà có thể cảm nhận được, bây giờ được gặp mặt trực tiếp, bà càng thêm phần chắc chắn.
Về phần sự cứng cỏi một cách mơ hồ của cô, có lẽ là bởi vì cô xuất thân từ một gia đình đơn thân, kiểu nữ sinh như này chỉ cần không rơi vào con đường ăn chơi sa đọa là rất đáng quý rồi, khó trách Phó Diên lại thích cô.
Ôn Nam Tịch luôn được Thư Lệ nắm tay trong lúc trò chuyện, Phó Diên vẫn luôn ngồi ở một bên lắng nghe, thỉnh thoảng nói chuyện với Phó Kính Hoa, hai bố con toát lên vẻ điềm tĩnh nho nhã, mỗi hành động lời nói đều nói lên đây là những con người có tri thức. Giống như ngày hôm đó anh gặp mặt Ôn Du, anh luôn mỉm cười trong suốt quá trình giao tiếp và không hề khoe khoang về gia cảnh của mình.
Ôn Du cũng có ấn tượng rất tốt với anh, bà chưa từng có một lời chê trách về anh.
Ôn Nam Tịch lắng nghe Thư Lệ nói, trong bụng bỗng nhiên nhói đau, cơ thể cô cứng đờ, mím môi không phản ứng, Thư Lệ đang nói về những phong cách đám cưới, nào là thời buổi hiện đại đám cưới đa dạng đến mức nào, v.v.
Ôn Nam Tịch mỉm cười gật đầu, nhưng cơn đau càng lúc càng lan rộng, đầu ngón tay dần dần trở nên lạnh lẽo.
Tệ hơn nữa là Ôn Nam Tịch cảm thấy trên mặt hơi nóng, cô nhìn Phó Diên, Phó Diên đang nghe Phó Kính Hoa nói, anh quay sang nhìn cô một cái, chạm phải ánh mắt cô.
Ôn Nam Tịch khẽ chớp mắt, môi dần chuyển sang màu trắng bệch.
Phó Diên cau mày, giây tiếp theo anh kịp thời phản ứng, buông đôi chân dài xuống, đứng dậy nói: “Ôn Nam Tịch, lại đây.”
Anh đột nhiên lên tiếng, Thư Lệ và Phó Kính Hoa không khỏi sửng sốt, Thư Lệ đang định nói: “Gọi con bé làm gì?” thì Ôn Nam Tịch đã ngoan ngoãn đứng dậy rồi.
Cô lễ phép gật đầu với Thư Lệ và Phó Kính Hoa, Phó Diên nắm lấy tay cô, kéo cô ra khỏi phòng khách, một hơi xoay người đi lên cầu thang, ánh sáng ở đây tối hơn một chút, Phó Diên cúi đầu nhìn cô: “Em tới kỳ kinh nguyệt à?”
Ôn Nam Tịch gật đầu, cô ngẩng đầu nói: “Lần này hình như sớm hơn một ngày.”
Phó Diên ừm một tiếng, anh sờ sờ khuôn mặt tái nhợt của cô, nói: “Để anh đi nói với mẹ một tiếng, chắc chỗ mẹ anh sẽ có đồ, em vào phòng vệ sinh trước đi.”
Ôn Nam Tịch nói: “Vâng.”
Phó Diên dẫn cô vào phòng tắm, Ôn Nam Tịch bước vào, đầu ngón tay lạnh buốt, bụng đau nhói, trong lúc nhất thời cô bỗng cảm thấy đôi phần hoảng hốt, sự xuất hiện đột ngột khiến cô không kịp trở tay, nên cô lo lắng vô cùng. Cô đi vào nhà vệ sinh, do cô đang mặc váy và quần bảo hộ nên quần lót cọ sát vào người nhưng hình như vẫn chưa bị thấm ra ngoài.
Cô nhìn váy, thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cảm thấy khá ngượng ngùng xấu hổ, cô rửa tay rồi đi ra ngoài, Phó Diên dựa vào tường nhìn cô, Ôn Nam Tịch gật đầu.
Phó Diên đứng thẳng người lên, nói: “Em vào phòng cho khách nghỉ ngơi đi, anh sẽ nói cho mẹ biết.”
Ôn Nam Tịch ừm một tiếng.
Phó Diên mở cửa phòng bên cạnh, ôm cô vào, Ôn Nam Tịch không dám ngồi, đành đứng, Phó Diên đau lòng ôm cô vào lòng: “Đau không?”
Ôn Nam Tịch nói: “Hơi hơi.”
Thực ra là rất đau nhưng cô vẫn nói một cách dè dặt.
“Anh đi pha cho em một cốc nước đường nâu.” Anh hôn lên trán cô, buông cô ra rồi đi ra ngoài, Ôn Nam Tịch nhìn cánh cửa đóng lại.
Không đến mười giây, Thư Lệ đẩy cửa bước vào, nhanh chóng đi tới gần Ôn Nam Tịch, bà đỡ cô rồi nói: “Cháu mau ngồi xuống đi, con bé ngốc nghếch này, sao cháu không nói cho dì biết? Dì lo lắng chết mất. Dì còn tưởng có chuyện gì xảy ra.”
Ôn Nam Tịch ngước mắt, nhẹ giọng nói: “Dì, cháu thật sự xin lỗi ạ, cháu không biết…”
“Cháu xin lỗi làm gì? Không được phép xin lỗi. Đây là chuyện bình thường, cháu mau ngồi xuống đi, để dì đi lấy cho cháu.”
“Cháu cám ơn dì.”
Thư Lệ xoa đầu cô, bà xoay người đi ra ngoài, một lúc sau Phó Diên đi vào, đưa cho cô một ly nước đường nâu, Ôn Nam Tịch cầm trong tay, lòng tay cô dần dần ấm áp trở lại, hốc mắt nóng rực, vì cô cảm động trước sự chăm sóc của Thư Lệ cũng như Phó Diên. Cô cầm cốc uống, Phó Diên cụp mắt nhìn cô và nhéo chóp mũi cô.
Chờ một lúc.
Thư Lệ vẫn chưa quay lại, Phó Diên bảo Ôn Nam Tịch ngồi đợi một lát, còn anh thì đi ra ngoài, thấy Thư Lệ đang mặc áo khoác, anh cau mày hỏi: “Sao vậy ạ?”
Thư Lệ xấu hổ nói: “Cái kia hết rồi.”
Phó Diên lập tức hiểu ra, đây là lần đầu tiên hai mẹ con gặp phải chuyện như vậy, Thư Lệ nói: “Để mẹ đi mua.”
Phó Diên lập tức nói: “Để con đi cho.”
Nếu Thư Lệ đi mua, Ôn Nam Tịch nhất định sẽ càng xấu hổ hơn, sẽ cảm thấy như vậy gây phiền toái cho người lớn tuổi. Thư Lệ chớp chớp mắt, lập tức mỉm cười: “Được, vậy con đi đi.”
Phó Diên đi ra ngoài, lấy áo khoác trên ghế sofa mặc vào, nói với Thư Lệ: “Mẹ ở lại chăm sóc cô ấy đi.”
Thư Lệ gật đầu.
Bà nói: “Nhân tiện, con mua thêm vài món chuyên dùng cho con bé đi, hiểu không?”
Phó Diên thấp giọng lười biếng nói: “Con hiểu rồi.”
Chung sống bao tháng qua, đương nhiên là anh hiểu rồi, chẳng qua mấy ngày vừa qua anh bận quá nên quên mất. Anh cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, Phó Kính Hoa đại khái cũng biết họ đang nói chuyện gì, nhưng ông vẫn biết tránh đi, mở cửa ban công bước ra ngoài, ở bên ngoài gọi điện thoại. Thư Lệ xoay người đi vào phòng, Ôn Nam Tịch sợ bị thấm ra bên ngoài bèn đứng dậy, đứng sang một bên.
Thư Lệ thấy vậy: “Sao cháu không ngồi xuống?”
Ôn Nam Tịch thấy Thư Lệ không cầm bất kỳ cái gì vào, cô siết chặt đầu ngón tay nói: “Cháu đứng cũng được ạ, cháu sợ bị thấm ra.”
Thư Lệ lập tức hiểu ra, bà vòng tay qua vai cô nói: “Con bé ngốc nghếch.”
Ôn Nam Tịch nhìn bà một cái: “Dì, có phải trong nhà không có…”
“Ừ, Phó Diên đi mua rồi. Ở tuổi của dì, một hai tháng không tới là chuyện bình thường, cho nên thứ này đôi lúc sẽ không có sẵn trong nhà.”
Ôn Nam Tịch hiểu ra, cô dạ một tiếng, nghe nói là Phó Diên đi mua, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Tầm bảy tám phút sau, Phó Diên về, bấy giờ Ôn Nam Tịch mới gỡ bỏ sự căng thẳng trong lòng xuống, cô cầm chiếc túi Phó Diên đưa cho rồi đi vào phòng tắm, khi đi ra lần nữa, toàn thân cô đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cơn đau dường như đã dịu đi.
Lúc này, dì bảo mẫu gọi xuống ăn cơm.
Thư Lệ kéo Ôn Nam Tịch nói: “Đi thôi, đến giờ ăn rồi, món súp gà này có thể bồi bổ cho cháu.”
Ôn Nam Tịch nói: “Cháu cảm ơn dì.”
Phó Diên kéo ghế cho cô, Ôn Nam Tịch ngồi xuống, Phó Diên ngồi bên cạnh cô, Phó Kính Hoa và Thư Lệ ngồi đối diện, đây là bàn xoay, trên bàn bày bày biện rất nhiều món ăn, có hai món được làm theo sở thích của Ôn Nam Tịch, còn lại là cơm nhà Nam An, Phó Diên gắp một ít đồ ăn cho Ôn Nam Tịch.
Thư Lệ cũng vậy.
Ôn Nam Tịch vội vàng nói lời cảm ơn.
Vừa ăn vừa trò chuyện, Phó Diên nghiêng đầu nhìn Ôn Nam Tịch, thấy cô đang nhai thức ăn, anh biết cơn đau vẫn đang âm ỉ kéo dài, anh rút bàn tay đang đặt trên bàn xuống để xoa bụng cho cô, Ôn Nam Tịch dừng lại, nheo mắt nhìn anh, Phó Diên thấp giọng nói: “Em dán miếng làm ấm chưa?”
Anh đã mua nó.
Ôn Nam Tịch thấp giọng nói với anh: “Lúc ăn cơm sẽ không tiện, em sợ rơi.”
“Em sẽ dán sau bữa cơm.”
“Ừm.”
Vì vậy, sau khi ăn xong, Phó Diên kéo Ôn Nam Tịch vào phòng, bảo cô kéo váy len, anh cúi đầu đắp miếng dán ấm lên người cô, chỉ sau một lúc là cô đã cảm thấy ấm áp, Ôn Nam Tịch cũng cảm thấy thoải mái hơn trước. Anh ngước mắt nhìn cô, Ôn Nam Tịch vòng tay qua cổ anh, vùi mặt vào trong ngực anh.
Phó Diên dang tay ôm cô và thì thầm: “Đừng hoảng sợ, anh thấy em đang hoảng sợ đấy.”
“Có một chút, em xin lỗi, ra mắt người lớn mà em lại để xảy ra chuyện này.”
Phó Diên mỉm cười ôm lấy eo cô: “Ừ, vậy thì định mệnh đã định em là của anh rồi.”
Ôn Nam Tịch mỉm cười tựa vào vai anh, Phó Diên vuốt tóc cô, cúi đầu nhìn cô: “Ngủ một lát nhé?”
“Không cần.”
Ra mắt người lớn mà lại ngủ luôn ở nhà người ta thì chả ra thể thống gì cả, Ôn Nam Tịch nào có gan đấy, cô nói: “Em thấy thoải mái hơn nhiều rồi, chúng ta ra ngoài đi.”
“Được.”
Phó Diên mở cửa.
Ôn Nam Tịch và anh cùng nhau đi ra ngoài, vừa đi ra ngoài bèn phát hiện trong phòng khách lại có thêm ba người, đó là Đàm Vũ Trình, cùng với mẹ là Tiêu Hi và bố là Đàm Huy.
Đôi mắt Tiêu Hi sáng lên khi nhìn thấy Ôn Nam Tịch, bà quay người lại nói với Thư Lệ: “Thật là xứng đôi.”
Thư Lệ mỉm cười nói: “Đúng nhỉ.”
Tiêu Hi nói: “Bà thì tốt rồi, con trai cũng đã ổn định rồi. Còn con trai tôi thì không biết bao giờ mới nên hồn đây.”
“Ôi giời, cứ từ từ.” Thư Lệ mỉm cười, chủ yếu là vì hai người giống như anh em, nhưng bà biết Đàm Vũ Trình đã từng nói chuyện này, còn Phó Diên thì không, trước đây bà không khỏi lo lắng, nhưng bây giờ tình thế đã thay đổi, đổi lại Tiêu Hi lo lắng.
“Nam Tịch, cháu lại đây ngồi đi.” Thư Lệ vẫy tay với Ôn Nam Tịch.
Ôn Nam Tịch liếc nhìn Phó Diên, khóe môi Phó Diên hơi cong lên, Ôn Nam Tịch nở nụ cười tươi rói đi về phía Thư Lệ, cô bị kéo ngồi xuống bên cạnh bà. Phó Diên xắn tay áo lên, đi tới ngồi xuống chỗ pha trà, anh lấy hồng trà ra, nhấc nắp ấm lên, hôm nay anh mặc áo sơ mi đen, cổ áo hơi hé mở, bày ra dáng vẻ thong thả ung dung pha trà.
Đàm Vũ Trình đang ngồi cạnh bố mình, bắt chéo đôi chân dài nghịch điện thoại di động, vẻ mặt như bị ép phải tới. Hai bà mẹ không ngừng trò chuyện, còn kể về việc hai đứa con lớn lên cùng nhau như thế nào, họ nói rằng khi còn nhỏ, Phó Diên nghịch ngợm hơn và Đàm Vũ Trình trầm lặng hơn, sau này khi hai người lớn lên, Phó Diên lại lạnh lùng hơn, còn Đàm Vũ Trình thì dần trở nên không đứng đắn.
Ôn Nam Tịch nghe vậy.
Cô chợt cảm thấy khá hâm mộ mối quan hệ này.
Cô và Nguyên Thư chỉ mới thân thiết với nhau từ lúc học THPT, nhưng cũng không khác với hai người là bao.
Phó Diên cầm viên kẹo trên bàn, bóc vỏ rồi lấy viên kẹo bên trong ra đưa cho cho Ôn Nam Tịch, Ôn Nam Tịch cầm lấy đưa vào miệng, vị ngọt tựa như có thể làm dịu đi phần nào của cơn đau.
Lúc sau, không biết là ai đã đề nghị chơi cờ, bầu không khí rất sôi động.
Bố của Đàm Vũ Trình là Đàm Huy muốn chơi cờ với Phó Kính Hoa, hai người đã chơi với nhau hơn mười năm mà vẫn bất phân thắng bại. Phó Diên cười đứng dậy chuẩn bị cờ tướng, thế là hai người bố quay ra bệ cửa sổ, Phó Diên và Đàm Vũ Trình thản nhiên đứng ở một bên và quan sát họ.
Bởi vì Thư Lệ không thể ngừng nói chuyện với Tiêu Hi.
Ôn Nam Tịch lắng nghe rất nghiêm túc.
Phó Diên liếc cô một cái, đi lại ra hiệu cho cô, Ôn Nam Tịch thấy thế thì đứng dậy, cô được anh dẫn ra ngoài, Phó Diên dắt cô lên tầng, anh cụp mắt nhìn cô: “Em có muốn ngủ một lát không? Còn cảm thấy đau không?”
Ôn Nam Tịch nói: “Em không đau, không muốn ngủ.”
“Anh nhờ dì nấu thêm đồ uống cho em uống, làm ấm cơ thể cho em.” Anh nói rồi dẫn cô đến phòng ăn. Một lúc sau, dì giúp việc bưng một bát nước đường nâu có trứng bên trong ra, Ôn Nam Tịch nhận lấy. Lúc trước Phó Diên đã nấu cho cô rồi, Phó Diên kéo ghế ngồi cạnh cô nói: “Em ăn đi.”
“Dạ.” Một tay của Ôn Nam Tịch nắm lấy đầu ngón tay của anh, một tay cầm thìa lên bắt đầu ăn.
Phó Diên dựa lưng vào ghế nhìn cô.
Thư Lệ biết Phó Diên bảo dì giúp việc nấu trứng và nước đường nâu cho Ôn Nam Tịch, công thức này là do trước đây bà đã dạy cho Phó Diên, bà và Tiêu Hi ngẩng đầu nhìn cặp tình nhân trong phòng ăn, rồi lại quay lại nhìn nhau và mỉm cười. Tiêu Hi thấp giọng nói: “Tôi nghe Đàm Vũ Trình nói cô bé này hình như là trưởng nhóm dự án của công ty bọn nó.”
“Đúng vậy, chịu trách nhiệm cho những dự án tương đối lớn.”
Tiêu Hi nghe vậy bèn gật đầu: “Ừ, là con gái mà có năng lực không tồi.”
“Tôi nghe Phó Diên nói rằng con bé cũng đạt điểm cao trong kỳ thi tuyển sinh đại học, hơn 700 thì phải.”
“Uầy.” Tiêu Hi thấp giọng nói, bà mỉm cười: “Tôi thấy bà dạo này vui vẻ phết.”
“Tất nhiên.” Thư Lệ mỉm cười.
Sau khi Ôn Nam Tịch ăn xong trứng và nước đường nâu, toàn cơ thể cô đã ấm áp hơn, cơn đau dường như thuyên giảm, cô và Phó Diên trở lại phòng khách, cùng Phó Diên xem hai người bố đánh cờ. Hai người bố đã ăn gần hết cờ của đối phương, trong tình thế giằng co, ngay cả Đàm Vũ Trình cũng bị gọi tới cứu trợ.
Phó Diên cũng bị Phó Kính Hoa gọi tới, Phó Diên đi tới cúi đầu nhìn.
Điện thoại di động của Ôn Nam Tịch đang nằm trên bàn rung lên, cô phản ứng lại, cô lặng lẽ đi lấy điện thoại thì nghe thấy Tiêu Hi thì thầm với Thư Lệ: “Này, nhà họ Nhan bên kia, nghe nói Nhan Xuyên ba bốn tháng rồi vẫn chưa về nhà. Nhan Khả thì làm việc ở công ty Nhan Xuyên. Hôm qua không chịu nổi nên đã chạy về với Ngu Viện Viện, Ngu Viện Viện đánh mắng Nhan Khả không ngừng…”
“Bà ta còn đánh cả con gái cơ á? Nhan Khả có ngày hôm nay không phải do một tay bà ta nuôi dạy nên sao?” Vẻ mặt Thư Lệ như không tán đồng.
Tiêu Hi thấp giọng nói: “Nhan Khả bị chiều hư, lần trước hại người suýt chút nữa thì bị bắt vào tù.”
“Không phải đâu, sự thật là…” Sắc mặt Thư Lệ dần trở nên khó coi, Ôn Nam Tịch nghe vậy bèn rời đi, không dám nghe thêm nữa, cố ý quá cũng không tốt.
Ôn Du gửi tin nhắn cho cô.
Cô trả lời Ôn Du
Thư Lệ tiếp tục trò chuyện.
Tiêu Hi nói: “Bà cũng biết chuyện Ngu Viện Viện gả cho Nhan Xuyên là vì Nhan Xuyên cho rằng bà ta hiền hậu, đơn thuần. Ông ấy chỉ cần một người phụ nữ biết trông nom nhà cửa. Mấy năm qua đối với ông ấy không hề dễ dàng chút nào, hơn nữa nhà họ Nhan nợ nần nhiều như vậy, đè nặng lên đầu ông ấy. ông ấy phải gánh vác hết một mình, ông ấy quá tin tưởng Ngu Viện Viện.”
“Bây giờ, ông ấy không ly hôn với bà ta đã là phước cho bà ta lắm rồi. Tôi nghe nói Ngu Viện Viện vẫn chưa bao giờ quên được bạn trai cũ. Bị đội cho cái mũ xanh lè trên đầu, còn không ly hôn đi thì làm gì bây giờ?”
Thư Lệ kinh ngạc: “Sao bà biết nhiều như vậy?”
Tiêu Hi thở dài nói: “Thỉnh thoảng Nhan Xuyên tới ngồi cùng Lão Đàm, nó ông ấy cảm thấy có lỗi với gia đình bà.”
Thư Lệ thở dài, nhỏ giọng nói: “Kính Hoa không muốn kết giao với bọn họ nữa, Phó Diên cũng kháng cự, cho nên tôi cũng không buồn hỏi thăm bọn họ.”
Tiêu Hi gật đầu.
Nói xong, bọn họ ngẩng đầu nhìn thấy Ôn Nam Tịch đang đứng ở bên kia gửi tin nhắn, hình như đang gửi voice, trên mặt còn mang theo ý cười, Thư Lệ lập tức mỉm cười nói: “Nam Tịch, cháu đang làm gì vậy?”
Ôn Nam Tịch ngước mắt nhìn hai người, cô mỉm cười nói: “Cháu đang trả lời tin nhắn của mẹ ạ.”
“Ôi chao, lại đây ngồi đi.” Thư Lệ nói, sau đó lại nói với Tiêu Hi: “Vừa nãy Nam Tịch mang đồ ăn tới đây, bà ăn thử đi, mùi vị rất ngon, đều là mẹ Nam Tịch làm.”
“Thật sao? Vậy tôi phải thử mới được.”
Thư Lệ với tay lấy bình giữ nhiệt, đúng lúc Ôn Nam Tịch quay lại, cô giúp bà cầm lấy, mở nắp, đặt lên bàn, cô lại bị Thư Lệ kéo xuống ngồi bên cạnh, Ôn Nam Tịch ngồi xuống. Thư Lệ nói với cô một cách trìu mến: “Phó Diên đang không rảnh, cháu pha trà hộ dì nhé.”
Ôn Nam Tịch mỉm cười nói: “Vâng ạ.”
Bởi vì hầu hết đồ đạc trong bình giữ bình đều là điểm tâm nên Ôn Nam Tịch hiểu ý Thư Lệ, cô ngoan ngoãn ngồi thẳng dậy, bắt đầu tiếp nối công việc Phó Diên vừa làm, pha trà.
Thư Lệ thấy cô không còn cảm thấy ngượng ngùng nữa, còn rất biết hiểu ý bà.
Bà ấy thực sự rất thích cô.
Tiêu Hi nhìn thấy bà vui mừng như vậy, nhất thời cảm thấy có chút chua xót.
Bao giờ thì thằng nhóc Đàm Vũ Trình mới dẫn bạn gái về đây!