Giả Vờ - Chương 81
Chương 81
Hai người ôm nhau ở ngoài cửa một lúc rồi Phó Diên mới ôm cô đi vào nhà, đóng cửa lại, anh dựa vào cửa, Ôn Nam Tịch tựa vào trong ngực anh, qua ánh mắt là biết anh có vẻ đang say rượu. Đầu ngón tay Ôn Nam Tịch vuốt ve đỉnh lông mày của anh, nhẹ nhàng hỏi: “Anh đã uống bao nhiêu vậy?”
Phó Diên cụp mắt xuống, nhìn cô rồi nói: “Nhiều loại lắm, có cả rượu trắng và rượu whisky.”
Ôn Nam Tịch nhướng mày: “Chẳng trách anh lại say như vậy.”
“Anh hơi choáng đầu.” Phó Diên ngẩng đầu lên, chịu đựng cơn choáng váng kia, yết hầu của anh chuyển động lên xuống, Ôn Nam Tịch trông thấy anh như vậy thì hỏi: “Trong nhà anh có nguyên liệu gì không? Để em nấu canh giải rượu cho anh nhé? Hay anh có thuốc giải rượu gì không?”
Phó Diên ôm eo cô, lắc đầu nói: “Không có cái nào cả.”
Ôn Nam Tịch nghe xong muốn thoát khỏi vòng tay của anh: “Để em đi mua cho anh.”
Phó Diên không nhúc nhích, anh cụp mắt nhìn cô, uể oải thấp giọng nói: “Tuy rằng anh choáng váng, nhưng anh vẫn chưa say, để anh ôm em, đừng cử động. “
Ôn Nam Tịch ồ một tiếng, ngoan ngoãn đứng yên.
Phó Diên vùi đầu vào cổ cô, ôm chặt cô, thở vào tai Ôn Nam Tịch khiến vành tai cô đỏ bừng, nhịp tim dần dần tăng tốc.
Phó Diên im lặng vài giây, sau đó anh áp đôi môi mỏng lên cổ cô, nhẹ nhàng hôn rồi mút cổ cô. Theo bản năng, tim Ôn Nam Tịch đập càng lúc càng nhanh hơn, da cô ửng đỏ.
Sau đó, cổ áo mở ra, anh dần dần hôn xuống phía dưới, Ôn Nam Tịch ôm chặt lấy cổ anh, Phó Diên nhìn cô một cái: “Ôn Nam Tịch, em lại lười nữa rồi.”
Hốc mắt Ôn Nam Tịch dần dần ầng ậng nước, cô thấp giọng nói: “Không phải anh thích sao?”
Yết hầu của Phó Diên giật giật, anh hôn lên môi cô và nói: “Ừ.”
Rất thích.
Anh thích đến mức không thể kiềm chế được bản thân.
Chỉ mới xa nhau mới có bốn tiếng mà nhớ không chịu nổi.
Ôn Nam Tịch cởi thắt lưng áo khoác ra, Phó Diên lại cúi đầu, Ôn Nam Tịch ngửa cổ, vạt váy áp sát vào da thịt cô, anh lại ngước mắt hôn lên môi cô.
Bàn tay to lớn lướt qua làn váy, theo đó mà hướng lên trên.
Rõ ràng đêm nay anh say, hành động dịu dàng nay kèm theo chút bá đạo, anh ôm cô ngồi xuống ghế sofa, ôm cổ cô khiến cô cúi đầu hôn anh.
Ôn Nam Tịch ngoan ngoãn làm theo.
Hôn anh, hôn vào giữa lông mày của anh và hôn yết hầu của anh.
Phó Diên cười nói: “Anh càng ngày càng cảm thấy choáng váng.”
Bị nụ hôn của cô làm cho choáng váng.
Anh ôm đôi chân dài của cô và ép xuống ghế sofa.
Một lúc sau, tấm rèm bị Ôn Nam Tịch nắm lấy, cô nghiến răng chống cự kéo rèm xuống. Đêm còn dài, cơn say rượu chính là chất xúc tác.
Mãi một lúc sau.
Trong phòng tắm vang lên âm thanh, giọt nước rơi xuống sàn, bắn tung tóe lên đầu ngón chân.
Không biết qua bao lâu, Phó Diên mới cầm khăn lau tóc cho Ôn Nam Tịch, Ôn Nam Tịch mặc áo sơ mi đứng trước mặt để anh lau, cô cảm thấy hơi đói nên nhìn anh, nói: “Ở đây có đồ ăn không anh?”
Phó Diên nhướng mày: “Có mì ăn liền, em muốn ăn không?”
Ôn Nam Tịch gật đầu.
Sau khi Phó Diên giúp cô lau gần khô tóc, anh đưa khăn tắm cho cô, Ôn Nam Tịch tiếp tục tự lau, Phó Diên mặc áo sơ mi trắng, đi đến tủ đồ, bóc một gói mì trong bao ra. Anh đặt một cái nồi nhỏ lên bếp ga, đổ nước vào để đun sôi trước, Ôn Nam Tịch đứng bên cạnh nhìn anh làm.
Cảnh tượng này giống hệt năm cuối THPT, chỉ khác là hai người mặc đồng phục học sinh nay đã trưởng thành và mặc áo sơ mi bước vào nơi làm việc, và họ vẫn ở bên nhau sau khi bao năm xa cách.
Nấu mì xong, Phó Diên bưng tới bàn trà.
Ôn Nam Tịch ngồi xuống ghế sô pha, anh ngồi cạnh bên cô, múc một bát cho cô, hượng thơm ngào ngạt nóng hôi hổi phả vào mặt cô, Ôn Nam Tịch cầm đũa ăn.
Phó Diên cũng múc một bát cho mình, anh liếc nhìn cô nói: “Mùng 5 Tết em rảnh không?”
Ôn Nam Tịch dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh: “Em rảnh.”
Khóe môi Phó Diên hơi nhếch lên: “Anh đón em, đưa em về nhà anh.”
Ôn Nam Tịch nghe xong, lông mày cong lên, cô gật đầu.
Phó Diên vừa ăn mì vừa nói: “Không cần chuẩn bị quá nhiều đâu, em chỉ cần xuất hiện thôi.”
Ôn Nam Tịch ừm một tiếng.
Đáp với anh cho có lệ.
Ăn xong bữa khuya, Ôn Nam Tịch thu dọn bát đĩa bỏ vào máy rửa chén, Phó Diên từ phía sau ôm eo cô, trầm giọng lười biếng nói: “Ngủ ở đây đi, tầm ba bốn giờ anh đưa em về.”
Ôn Nam Tịch nói: “Vâng.”
Cũng may là có căn cứ bí mật này, năm nay hai người sẽ không phải nhớ nhung nhau quá nhiều, vì hai người đã quen sống cùng nhau ở Lê Thành được mấy tháng rồi. Lên tầng, Ôn Nam Tịch được Phó Diên ôm vào lòng, cô vòng qua cánh tay anh, nhanh chóng ngủ thiếp đi, Phó Diên cũng vậy.
Lần này cả hai ngủ rất ngon.
Khoảng bốn giờ sáng, Ôn Nam Tịch được Phó Diên gọi dậy, mái tóc dài xõa qua vai, cô mơ màng nhìn anh, Phó Diên với lấy áo sơ mi rồi cài cúc lại. Sau đó anh với lấy chiếc váy ngủ của cô, cởi áo sơ mi cô đang mặc ra rồi mặc váy vào cho cô. Bấy giờ Ôn Nam Tịch mới hoàn toàn tỉnh táo.
Cô hỏi: “Mấy giờ rồi anh?”
“Bây giờ là bốn giờ rưỡi rồi.”
Ôn Nam Tịch đột nhiên tỉnh lại: “Năm giờ mẹ em đã thức giấc rồi.”
Phó Diên vén tóc cô ra, lười biếng nói: “Ừ, sao em không nhanh đứng dậy đi.”
Ôn Nam Tịch được Phó Diên dẫn xuống tầng, anh lấy áo khoác mặc cho cô, Phó Diên còn tự mình thắt dây lưng cho cô. Ôn Nam Tịch cùng anh đi ra ngoài, cô đưa chìa khóa xe cho anh.
Phó Diên cầm lấy, ôm cô vào xe, thắt dây an toàn rồi khởi động xe.
Lúc hai người đến ngõ Hành Lang thì đã là năm giờ, Ôn Nam Tịch nhổm người lên hôn anh một cái, sau đó cô xuống xe đi bộ đến cửa hàng, các cô dọn dẹp bến xe cũng đang bận rộn làm việc. Phó Diên nhìn cô đi vào tiệm ăn vặt rồi mới khởi động lái chiếc xe màu đen đi.
Cánh cửa cuốn đóng lại.
Ôn Nam Tịch bước nhanh vào trong, phòng bếp thông với cầu thang đi lên tầng hai, lúc Ôn Nam Tịch vừa định đi lên thì trong phòng bếp vang lên một tiếng bang, Ôn Du ngáp một cái, nhìn vào mắt cô.
Khoảng khắc đó.
Hai mẹ con chớp mắt, cả hai đều ngây người.
Ôn Nam Tịch gãi lông mày.
Ôn Du phản ứng lại: “Nam Tịch! Con đi đâu vậy?”
Bà nhìn về phía sau Ôn Nam Tịch.
Ôn Nam Tịch dừng lại mấy giây, sau đó ho khan một tiếng nói: “Con… Phó Diên uống say, con đi xem xem anh ấy có bị làm sao không.”
Ôn Du nghe được lời này, bà sửng sốt mấy giây.
Sau đó bà ấy tỉnh táo lại và nói: “Ồ, con ra ngoài lâu chưa?”
Ôn Nam Tịch nói: “Cũng vừa mới đây thôi ạ.”
Ôn Du ậm ừ, gật đầu nói: “Vậy con tranh thủ đi ngủ đi, trước khi ra ngoài nhớ nói cho mẹ biết, mẹ lo lắng cho lắm đấy.”
Ôn Nam Tịch dạ một tiếng: “Vâng, mẹ.”
“Vậy con lên tầng ngủ một lát đây.”
Cô nói rồi bước lên cầu thang.
Ôn Du nói được, bà nhìn Ôn Nam Tịch đi lên tầng, Ôn Du cứ thế đứng ngây ở đó vài giây, sau đó bà mỉm cười, bà hiểu được tâm lý của lũ trẻ ngày nay. Sau đó bà quay người đi bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu cho ngày hôm nay.
Mặt Ôn Nam Tịch vẫn nóng bừng bừng, cô thật sự xấu hổ vì bị bắt quả tang, lúc trở về phòng, cơn buồn ngủ lại ập đến, cô bèn nằm xuống ngủ thêm hai giờ nữa.
–
–
Sau khi thức dậy, Ôn Nam Tịch đi ra ngoài và đưa Tiểu Lê đi mua sắm, chủ yếu là mua quà cho gia đình Phó Diên, Tiểu Lê ở Bắc Kinh nên đã học được rất nhiều điều và biết nhiều về thương hiệu hơn Ôn Nam Tịch. Ôn Nam Tịch chỉ quan tâm về viết code, nếu không có Chu Nhược Vi ở cùng, có lẽ cô còn chẳng thể chăm sóc nổi cho bản thân.
Lần này Tiểu Lê giúp đỡ cô rất nhiều nên Ôn Nam Tịch dẫn cô bé đi mua mấy bộ quần áo, Tiểu Lê oa một tiếng, cảm kích vô cùng, xong vẫn hào phóng nhận lấy.
Từ lâu Ôn Nam Tịch đã nhận thấy hoàn cảnh gia đình Tiểu Lê khá phức tạp, quần áo của cô bé cũ hết cả, mấy ngày đi học đại học, cô bé vẫn phải mặc quần áo cũ.
Hai người trở lại tiệm ăn vặt với một loạt chiến lợi phẩm.
Sáng mùng năm Tết.
Ôn Du thức dậy từ sáng sớm, chuẩn bị một ít đồ ăn nhẹ và món tráng miệng, trong đó có bánh ngọt và đồ ăn nhẹ. Lúc chuẩn bị xong đầy đủ thì đã khoảng mười giờ sáng, Phó Diên lái xe đến đón cô, nhìn thấy nhiều hộp quà to nhỏ và đồ ăn như vậy, anh liếc nhìn Ôn Nam Tịch.
Ôn Nam Tịch cười nắm tay anh: “Quan tâm một chút cũng đâu có gì đâu, chúng ta đi thôi, dì đợi lâu quá sẽ không tốt đâu.”
Phó Diên đưa tay ra cầm giúp cô.
Ôn Du nói: “Phó Diên, lái xe chậm một chút nhé.”
Phó Diên gật đầu, lễ phép nói: “Vâng ạ, tối nay cháu sẽ đưa cô ấy về.”
Ôn Du mỉm cười, ừm một tiếng.
Sau khi ra khỏi cửa, Phó Diên cất quà vào cốp xe, Ôn Nam Tịch ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn, một lúc sau Phó Diên quay lại, ngồi vào ghế lái, anh gật đầu với Ôn Du rồi khởi động xe. Ôn Nam Tịch nhìn xe hướng về phía Vân Thương, ban ngày cô hầu như không đặt chân lên đường Vân Thương.
Cô thở nhẹ nhàng.
Đến Vân Thương, Phó Diên lái xe thẳng vào khu biệt thự, đỗ xe trước nhà, Phó Diên và Ôn Nam Tịch cùng xuống xe, Phó Diên xách mấy hộp quà quà, Ôn Nam Tịch cũng giúp bê một ít. Phó Diên nắm tay cô thì chợt cảm thấy lòng bàn tay cô hơi ướt nhẹp, anh quay đầu nhìn cô, Ôn Nam Tịch ngước mắt lên.
Hai người nhìn nhau.
Phó Diên thấp giọng nói: “Em lo lắng à?”
Ôn Nam Tịch mím môi gật đầu, khóe môi Phó Diên hơi cong lên: “Đừng lo lắng, bố mẹ anh còn lo lắng hơn em cơ.”
“Thật sao?”
Ôn Nam Tịch cảm thấy lời này giống lời anh nói lúc đi gặp giáo sư Lương, nên cô không tin anh lắm. Phó Diên ừm một tiếng, anh dẫn cô đi qua cổng, xuyên qua sân, vào trong nhà.
Thư Lệ mặc một chiếc váy mỏng, tóc buộc cao, tuy tóc đã điểm trắng nhưng nhìn bà vẫn toát lên vẻ rất tao nhã, vừa nhìn thấy Ôn Nam Tịch, bà lập tức tiến lên, mỉm cười đón lấy cô từ tay Phó Diên: “Nam Tịch đến rồi à cháu, cuối cùng thì cháu cũng đến rồi.”
Lòng bàn tay Ôn Nam Tịch còn hơi ẩm ướt, vì thế cô cười nói: “Chào buổi sáng dì, chào buổi sáng chú ạ.”
Cô nhìn Phó Kính Hoa đang ngồi ở một bên.
Hôm nay Phó Kính Hoa đeo kính, mặc áo cổ lọ, ông gật đầu: “Chào cháu.”
“Nam Tịch, lại đây ngồi đi.” Thư Lệ dẫn Ôn Nam Tịch đến trên ghế sô pha, Phó Diên tùy ý đặt đồ ăn nhẹ và bánh ngọt lên bàn trà. Thư Lệ nhìn thấy vậy bèn nói với Ôn Nam Tịch: “Sao cháu mang nhiều như vậy? Cứ mang người theo là được rồi, lãng phí quá.”
Ôn Nam Tịch mỉm cười nói: “Đây là chút tâm ý của mẹ cháu ạ.”
“Đồ ăn mẹ cháu làm rất ngon và tay nghề của bà cũng rất tuyệt vời. Khi nào có thời gian dì sẽ đến gặp mẹ cháu để học hỏi.”
“Vâng ạ.” Ôn Nam Tịch gật đầu nói.
Thư Lệ nắm chặt tay Ôn Nam Tịch, nhìn thấy đường nét của cô gái này tuy xinh đẹp nhưng thanh nhã, ánh mắt có chút lạnh lùng, nhưng dáng vẻ cũng không có gì hung dữ, bà thấy cô qua ảnh chụp đã rất đẹp, nay được nhìn ngoài đời còn đẹp hơn nữa, bà phải dành lời khen ngợi cho Phó Diên, mắt nhìn người không tệ.
“Dì nghe Phó Diên nói cháu là trưởng nhóm dự án của công ty thằng bé à?”
Ôn Nam Tịch dạ một tiếng.
Phó Diên ngồi xuống bên kia, gọt vỏ cam, lấy khăn giấy đặt lên trên rồi đẩy cho cô, Ôn Nam Tịch không dám đưa tay ra, nhưng Thư Lệ lập tức đẩy qua nói: “Cháu ăn đi, không cần ngại đâu.”
Ôn Nam Tịch cong môi, nhận lấy, nói lời cảm ơn.
Trước đây Thư Lệ đã trò chuyện rất nhiều với cô trên WeChat, lần này bà ấy nắm tay cô và bắt đầu trò chuyện, thậm chí còn nói về kiểu đám cưới mà bà ấy thích, v.v.
Ôn Nam Tịch chớp chớp mắt, liếc nhìn Phó Diên.
Phó Diên dựa vào tay vịn tiếp tục bóc vỏ cam cho cô, thấy cô nhún nhẹ vai, anh khẽ mỉm cười.
Ôn Nam Tịch thấy anh không cứu trợ cô.
Cô chỉ đành một mình đối mặt với Thư Lệ, cô thấp giọng nói: “Dì, dì thấy đám cưới kiểu nào thì tốt ạ?”
Thư Lệ à một tiếng, bà cầm điện thoại đưa cho Ôn Nam Tịch, trên đó là bức ảnh bà đã chọn, Ôn Nam Tịch im lặng nhìn, thỉnh thoảng trả lời Thư Lệ.
Phó Kính Hoa uống trà, nhìn vợ nhiệt tình như vậy, cũng không nói nhiều.
Dì giúp việc bưng trà hoa đến, Thư Lệ đưa một tách cho Ôn Nam Tịch, Ôn Nam Tịch nhận lấy, Phó Kính Hoa nhìn điện thoại, ngẩng đầu nhìn Ôn Nam Tịch nói: “Bố của cháu là Ôn Hữu Đào à?”
Ôn Nam Tịch dừng lại một chút rồi mới gật đầu.
Phó Kính Hoa cũng ậm ừ.
Thư Lệ dừng lại, bà nhìn Ôn Nam Tịch.
Nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của cô, Thư Lệ đương nhiên cũng biết Ôn Hữu Đào, nhưng hiện tại ông ta đã ly hôn, vậy Ôn Nam Tịch là con của một gia đình đơn thân ư?
Thư Lệ đột nhiên càng cảm thấy đau lòng giùm Ôn Nam Tịch.
Ôn Nam Tịch vẫn có phần lo lắng, cô liếc nhìn Phó Diên, Phó Diên lắc đầu nhìn cô, tỏ ý không cần lo lắng, bố mẹ anh rất biết chừng mực.
Không bao giờ nói về người khác một cách tùy tiện.
Ôn Nam Tịch thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Phó Diên.
Có một số chuyện cô không muốn tiết lộ trước mặt bố mẹ Phó Diên, lúc trước nói chuyện với giáo sư Lương cô có chút lo lắng, nhưng giáo sư Lương chỉ hỏi bản thân cô, cho nên coi như là đỡ run hơn bây giờ.
Cô nhìn khuôn mặt tươi tắn của Thư Lệ, cô có thể thấy được sự thích thú trong ánh mắt của bà.
Thì ra đây chính là cảm giác được người lớn tuổi yêu thích, trong lòng cô dần trở nên ấm áp, đuôi mắt cong lên, Thư Lê thấy thế lại càng vui vẻ hơn.