Giả Vờ - Chương 80
Chương 80
Cuối cùng cũng tiễn được dì hàng xóm kia đi, Ôn Nam Tịch quen biết dì này, bà từng sống ở ngõ Nam An, sau này con trai bà lấy vợ, bà tặng nhà cho con trai và con dâu rồi chuyển đến ngôi nhà cũ ở ngõ Hành Lang, ở ngay phía sau tiệm ăn vặt. Mấy năm nay, thỉnh thoảng bà vẫn đến cửa hàng để ăn uống và nói chuyện phiếm.
Cho nên bà mới biết chút ít về chuyện của Ôn Du và Ôn Hữu Đào, tuy không hoàn toàn nhưng bà có quan hệ tốt với Ôn Du, đứng về phía Ôn Du, hơn nữa sau khi ly hôn, Ôn Du không nhận được gì nên bà có cái nhìn không mấy thiện cảm với Ôn Hữu Đào.
Sau khi bà ấy rời đi.
Ôn Du bảo Ôn Nam Tịch dẫn Phó Diên đi dạo.
Ngày đầu tiên của năm mới, ánh nắng chan hòa, Ôn Nam Tịch nắm lấy tay Phó Diên nói: “Đi thôi.”
Phó Diên nhướng mày, bị cô kéo đứng dậy, hai người cùng nhau bước ra khỏi tiệm ăn vặt. Hai người hơn kém nhau một cái đầu, mặc quần áo mùa đông, Tiểu Lê chống cằm ngồi trên ghế, lẩm bẩm với chính mình rằng hai người là xứng đôi.
Ôn Du ngước mắt lên, trầm ngâm suy nghĩ.
Thật đúng là xứng đôi.
Mặt trời dần lặn xuống đường chân trời, Ôn Nam Tịch và Phó Diên đi vào ngõ Hành Lang, ánh nắng hắt vào trong ngõ hẻm chật hẹp, ngõ ở đây không rộng bằng ngõ ở Nam An. Ôn Nam Tịch giẫm lên đường đá, thỉnh thoảng lại ngước mắt lên nhìn Phó Diên.
Ôn Nam Tịch nói đùa: “Em không ngờ có nhiều người nhận ra anh như vậy.”
Phó Diên ôm eo cô nói: “Cũng bình thường thôi.”
Ôn Nam Tịch nhẹ nhàng ừm một tiếng, Phó Diên quay đầu nhìn cô, Ôn Nam Tịch nhướng mày: “Có phải lúc biết điểm, nhà anh như gặp phong ba bão táp không?”
Phó Diên uể oải nói: “Cũng không khác là bao, nhưng không phóng đại như vậy đâu.”
Cũng may là lúc đó anh đang ở nước ngoài, Thư Lệ phải đóng cửa vài ngày và chuẩn bị một chiếc điện thoại dự phòng khác, vì chiếc điện thoại bà thường dùng đã đổ chuông suốt cả ngày.
Ôn Nam Tịch gật đầu, cô có thể tưởng tượng được.
Hai người vô tri vô giác đi qua sân vận động, quẹo vào ngõ Nam An, bên cạnh có người đạp xe phóng vèo qua, đường đá gồ ghề khiến chiếc xe đạp lên lên xuống xuống, một lúc sau thì biến mất. Hai người đi bộ đến cửa hàng tiện lợi. Giờ này, vào mùa đông cửa hàng tiện lợi vẫn chưa đóng cửa, còn mở cửa.
Một vài học sinh bước ra, vén tấm màn trong suốt và bước ra ngoài.
Mỗi lần Ôn Nam Tịch tới đây, cô đều nhớ tới ánh mắt Phó Diên cười vô tư dưới ánh đèn với chiếc kẹo mút trong miệng.
Phó Diên liếc nhìn chiếc bàn cao, Ôn Nam Tịch cũng nhìn theo ánh mắt của anh, giọng nói trầm thấp lười biếng của Phó Diên vang lên trên đầu cô: “Đây là nơi lần đầu tiên anh gặp em.”
Ôn Nam Tịch mím môi, ngước mắt nhìn Phó Diên.
Phó Diên cúi đầu, nhìn vào mắt cô: “Lúc đó em đang đọc nhẩm từ vựng tiếng Anh, mà trùng hợp lại giống mấy từ lúc đó anh đang nghe trong tai nghe.”
Ôn Nam Tịch lẳng lặng nhìn anh, nói: “Lúc đó em đã biết anh rồi.”
Phó Diên hơi nhướng mày: “Thật sao?”
“Thế lúc em nói lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở tiệm net thì sao?”
Ôn Nam Tịch thu hồi ánh mắt, nhìn về phía con hẻm bên kia, Phó Diên cũng nhìn theo ánh mắt của cô, im lặng mấy giây anh mới nhớ ra điều gì đó. Đêm đó, Ngu Viện Viện và mẹ anh đi gặp bạn bè, không có ai ở nhà, Nhan Khả đến ngõ Nam An, tìm anh và Đàm Vũ Trình, mà cô ta thì chưa từng đến đây nên không biết “Đã Được” ở đâu.
Đàm Vũ Trình còn chưa tới, Phó Diên đành ra đón Nhan Khả.
Phó Diên nhìn người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh, lười nhác nói: “Lúc đó em đã để ý anh rồi sao?”
Ôn Nam Tịch nhìn anh, ánh mắt lóe lên.
Phó Diên ậm ừ nói: “Vậy thì anh phải cảm ơn Nhan Khả rồi.”
Tim Ôn Nam Tịch đập thình thịch, cô kéo tay áo anh, Phó Diên vòng bàn tay to lớn vòng qua eo cô, rẽ vào con ngõ nhỏ. Nếu Ôn Nam Tịch không đến gần anh, liệu anh có tiếp cận Ôn Nam Tịch không? Chắc là không đâu, lúc đó ấn tượng tốt một cách mơ hồ chỉ giới hạn trong ấn tượng tốt thôi.
Rốt cuộc thì hai người học hai trường khác nhau mà.
Trông có vẻ gần nhau nhưng chỉ cần thói quen hàng ngày hoàn toàn khác nhau thì sẽ không đụng mặt nhau, lúc đó Ôn Nam Tịch hầu như luôn ăn sáng ở nhà, Phó Diên đương nhiên cũng như vậy. Thỉnh thoảng dì giúp việc nghỉ ngơi, hoặc Thư Lệ lười biếng, có thể họ sẽ đi ăn ngoài, nhưng có quá nhiều địa điểm để lựa chọn.
Cửa hàng tiện lợi này không phải là lựa chọn đầu tiên cũng như duy nhất.
Nghĩ tới đây, Phó Diên nhẹ nhàng thở dài: “Ôn Nam Tịch, anh cảm thấy thật nhẹ nhõm.”
Ôn Nam Tịch hơi khựng lại, ngước mắt lên.
Ánh nắng trong con hẻm cũng chiếu lên lọn tóc Phó Diên, bóng hình cô lọt vào đôi mắt trong trẻo của người đàn ông. Trong giây lát, Ôn Nam Tịch đột nhiên hiểu được sự nhẹ nhõm của anh là gì.
Cô nói: “Phó Diên, sau này em sẽ thật lòng yêu anh.”
Phó Diên nghe vậy, trong mắt ánh lên niềm vui, nói: “Được.”
Ôn Nam Tịch nhìn quanh con hẻm chìm trong ánh nắng, cô giơ tay kéo cổ áo anh, bước tới hôn lên đôi môi mỏng của anh, Phó Diên khựng lại, giây tiếp theo anh ấn vào gáy cô, anh tiến lên phía trước, áp cô lên bức tường. Dưới ánh nắng chiều tà, anh cúi đầu hôn lên đôi môi cô.
Anh vây cô giữa mình và bức tường, Ôn Nam Tịch kiễng chân, nhắm mắt lại, môi lưỡi cô bị anh hôn lấy hôn để, cô cũng cuốn lấy đầu lưỡi của anh.
Hơi thở đan xen.
Phó Diên dùng tay còn lại ôm eo cô, nụ hôn ngày càng sâu hơn.
Ôn Nam Tịch cảm thấy hơi choáng váng, nhưng khi nghe thấy tiếng xe đạp lăn trên mặt đất từ xa truyền tới một cách rõ ràng, đầu gối cô mềm nhũn ra, Phó Diên ôm lấy eo cô, dịch ra xa cô một chút, rồi lại mút môi cô, áp vào trán cô.
Có một tiếng động vang lên.
Xe đạp chuyển hướng, người ngồi trên xe đạp vô thức nhìn về phía này, Phó Diên nhìn thoáng qua, người đó dừng lại vài giây: “Xin chào, đã lâu không gặp, Phó Diên.”
Phó Diên hơi khựng lại, anh trai kia chính là chàng trai ở tiệm net.
Anh gật đầu: “Đã lâu không gặp.”
Xe đạp dừng lại ở một bên, anh trai mỉm cười giữ phanh nói: “Bạn gái à?”
Phó Diên nhướng mày: “Ừ.”
Anh trai nói: “Là mới hay cũ? Là cô bé xinh đẹp máy số 6 à? Hay là người mới?”
Phó Diên đứng thẳng người, hơi buông Ôn Nam Tịch ra.
Ôn Nam Tịch từ trong ngực Phó Diên chui ra, anh trai kia bắt gặp ánh mắt của Ôn Nam Tịch, anh trầm mặc một giây, sau đó đột nhiên bấm chuông, cười nói: “Ha ha ha, chúc mừng hai đứa, hai đứa thật sự đến được với nhau rồi.”
Gò má Ôn Nam Tịch ửng hồng, nhưng cô vẫn thản nhiên nói: “Chào anh, đã lâu không gặp.”
“Đúng đã lâu thật, tận bảy năm rồi, con trai anh cũng đã ba tuổi rồi.” Anh trai kia thở dài nói: “Em có muốn vào tiệm ngồi không?”
Ôn Nam Tịch và Phó Diên nhìn nhau, ánh mắt Phó Diên ám chỉ rằng anh nghe theo cô, Ôn Nam Tịch nhìn anh trai kia rồi cười nói: “Vâng.”
“Đi thôi nào.”
Phó Diên nắm tay Ôn Nam Tịch, đi cùng anh trai kia, bánh xe đạp lăn đều trên mặt đất, buổi chiều nơi đây yên bình đến lạ thường, anh trai cười hỏi: “Hai đứa tính khi nào thì kết hôn? Cũng đã nhiều năm rồi nhỉ, sắp kết hôn chưa?”
Phó Diên nhìn Ôn Nam Tịch.
Ôn Nam Tịch mím môi, ý bảo Phó Diên trả lời, Phó Diên nhẹ giọng nói: “Nhanh thôi.”
Anh trai kia mỉm cười, nhìn hai người rồi nói: “Khi nào hai đứa kết hôn thì nhớ gửi thiệp cưới cho anh đấy. Lúc trước, anh có thể coi là một người mai mối đấy.”
Phó Diên nói: “Được thôi.”
Ôn Nam Tịch thấy anh đáp ứng một cách vui vẻ như vậy, trong mắt cô cũng hiện lên một ý cười thật sâu, vành tai hơi đỏ lên. Rẽ vào con hẻm nơi có tiệm net, anh trai tùy ý dựng xe đạp trước cửa, Ôn Nam Tịch và Phó Diên vừa liếc mắt là có thể nhìn thấy bàn số 5 và bàn số 6. Nội thất trong tiệm net không có nhiều thay đổi, chỉ cố một số bàn ghế đã được trang bị hiện đại hơn.
Quầy thanh toán cũng đã được thay đổi sang màu tối hơn.
Anh bước vào rồi nói: “Việc kinh doanh không còn tốt như trước nữa. Học sinh ở gần đây đã có máy tính và máy tính bảng riêng rồi, thỉnh thoảng mới có vài nhóm đến để chơi game. Hiện tại ở đây bọn anh có thẻ hàng tháng, mấy đứa có thể chơi tùy thích. Ba năm trước sếp cũ của anh không quản lý nổi nữa nên chuyển nhượng cho anh, kiếm không được bao nhiêu nên anh không thuê người.”
“Nhân tiện, hiện tại hai đứa đang phát triển ở đâu?”
Phó Diên nhìn anh trai và nói: “Lê Thành.”
“Vẫn là về máy tính à?”
Ôn Nam Tịch cười nói: “Là máy tính.”
“Tốt lắm.”
“Nào, hôm nay anh mời hai đứa chơi.” Anh trai đi đến quầy rồi bật máy số 5 và 6, Ôn Nam Tịch đi tới đứng cạnh ghế, rất nhiều kỷ niệm xưa ùa về trong đầu, Phó Diên nghiêng người nhấn nút bật nguồn, hai máy đều sáng màn hình, Phó Diên miết đầu ngón tay cô, hỏi: “Có muốn chơi không?”
Ôn Nam Tịch ngước mắt nhìn anh, gật đầu.
Phó Diên kéo ghế cho cô, Ôn Nam Tịch ngồi xuống, Phó Diên cũng ngồi xuống ghế, đầu ngón tay thon dài lướt trên bàn phím, Ôn Nam Tịch sờ bàn phím, tìm kiếm trò chơi mà cô và Phó Diên đã offline từ lâu, trước mắt cô hiện lên một trờ chơi bắn súng bản mới.
Ôn Nam Tịch liếc nhìn Phó Diên.
Phó Diên liếc nhìn màn hình của cô và nói: “Đây là bản nâng cấp của trò chơi gốc.”
Ôn Nam Tịch ồ một tiếng.
Cô nói: “Chúng ta chơi một trận nhé?”
Khóe môi Phó Diên hơi nhếch lên: “Được.”
“Có phần thưởng nào cho việc thắng hay thua không?” anh hỏi lại.
Ôn Nam Tịch suy nghĩ một chút, cô tiến lại gần anh, Phó Diên cúi đầu nghe, Ôn Nam Tịch thấp giọng nói, yết hầu của Phù Diên lăn tròn, anh thấp giọng lười biếng nói: “Được.”
Ôn Nam Tịch hơi đỏ mặt, ngồi thẳng dậy.
Phó Diên cầm tai nghe đang nằm ở một bên, nghiêng người đeo vào cho cô, điều chỉnh âm lượng, sau đó Phù Diên trở về chỗ ngồi, cũng đeo chiếc tai nghe màu đen vào.
Bấm vào trò chơi.
Ôn Nam Tịch và Phó Diên tiến vào giao diện trò chơi.
Phó Diên không có tài khoản, đủ để biết mấy năm nay anh rất ít khi chơi, huống chi là Ôn Nam Tịch, nên cả hai đều coi như trang giấy mới, công bằng mà nói.
Tuy nhiên, đàn ông nhạy cảm với súng hơn phụ nữ, Phó Diên bắt đầu rất nhanh. Trong khi Ôn Nam Tịch vẫn đang mò mẫm, Phó Diên đã kiếm được vài mạng.
Ôn Nam Tịch không vội vã, cô nhanh chóng tìm được điểm mấu chốt rồi bắt đầu tấn công, chẳng bao lâu đã có hai người bị giết. Thấy vậy, anh trai cũng đi tới xem náo nhiệt, khoanh tay đứng ở phía sau, hóa ra Phó Diên không hề có chút thương xót nào với bạn gái, anh trai thở dài và vỗ nhẹ vào vai Phó Diên: “Cậu như vậy là không được đâu, ít ra cũng phải nhường bạn gái chút chứ.”
Phó Diên bất động và phớt lờ anh trai.
Ôn Nam Tịch trốn thoát trong gang tấc, cô đi thu thập mạng người khác, trốn khỏi Phó Diên và tìm cơ hội đánh trả. Thấy Phó Diên không biết điều như vậy, anh trai kia không buồn thuyết phục nữa, chỉ đứng nhìn, quả thực hai người cũng ngang ngửa với nhau, trình độ coi như lợi hại, đặc biệt là Ôn Nam Tịch, người đã khiến anh ấy phải dụi mắt để nhìn cho kĩ.
Một trận đấu căng thẳng đến nỗi một số học sinh vào cũng kéo đến xem.
Có người đứng đằng sau anh ấy.
Ôn Nam Tịch tập trung đến mức hoàn toàn không biết xung quanh đang xảy ra chuyện gì.
Cuối cùng, khi sắp hết trận, thanh máu của Ôn Nam Tịch không còn chống đỡ được nữa, chỉ còn đạn lạc, thấy thanh máu của Phó Diên vẫn còn đầy, Ôn Nam Tịch biết tình thế đã kết thúc, cô đành chờ đợi kết cục. Đúng lúc này, Phó Diên đứng trước mặt cô, đỡ đạn cho cô, Ôn Nam Tịch sững sờ trong giây lát.
Phó Diên thua.
Cô vẫn còn đứng.
Cô đã giành chiến thắng.
Cô nhanh chóng tháo tai nghe ra và quay lại nhìn Phó Diên.
Phó Diên tháo tai nghe ra, nghiêng đầu thản nhiên nói: “Em thắng, anh thua rồi.”
Ôn Nam Tịch vòng tay qua cổ anh, hôn lên môi anh.
Sau khi hôn xong, cô mới ý thức được bản thân vừa làm gì, cô quay đầu lại thì thấy phía sau không chỉ có anh trai mà còn có rất nhiều học sinh, mặt đám học sinh đều đỏ bừng, ánh mắt lấp lánh, có đứa mặc đồng phục của Trường THPT Số 2, cũng có đứa mặc áo Trường THPT Số 1. Anh trai chậc lưỡi hai lần, Ôn Nam Tịch đỏ mặt, giả vờ bình tĩnh nói: “Đi chứ?”
Vành tai Phó Diên dần ửng đỏ, anh gật đầu, đứng dậy, nắm lấy tay cô, nói với anh trai: “Cám ơn anh, bọn em đi trước.”
Anh ấy gật đầu, cười nói: “Có thời gian thì đến chơi. Kết hôn nhất định phải gửi thiệp mời cho anh đấy.”
“Không thành vấn đề.” Phó Diên nói, anh dẫn Ôn Nam Tịch ra khỏi tiệm net dưới ánh mắt của các học sinh. Sau khi rời đi, đám học sinh lần lượt nhìn anh trai kia: “Hai người ấy là ai vậy ạ? Trông quen quen.”
“Đàn anh, đàn chị của mấy đứa đấy.” Anh trai nhẹ giọng nói.
“Oa!!!”
–
–
Ôn Nam Tịch và Phó Diên đi ra ngoài rồi mà vẫn có thể nghe được thanh âm này, Phó Diên và Ôn Nam Tịch nhìn nhau mỉm cười. Sau khi rời khỏi ngõ Nam An, quay lại ngõ Hành Lang, Phó Diên ngồi một lát, ăn cơm tối rồi quay về, Ôn Du gói ghém rất nhiều đồ ăn và một số quà tặng cho Phó Diên.
Phó Diên cảm thấy hơi nhiều nên chỉ lấy đồ ăn nhẹ đi, chủ yếu là muốn mang về Thư Lệ ăn thử.
Bà ấy đã nhắn tin Wechat để dò hỏi quá nhiều lần.
Phó Diên để lại chìa khóa xe cho Ôn Nam Tịch, Ôn Nam Tịch vốn định chối, nhưng sau đó suy nghĩ lại và nhận lấy. Đàm Vũ Trình lái xe đến đón Phó Diên, chiếc SUV màu đen đỗ ở bến xe buýt, Tiểu Lê nhìn thấy người đàn ông ngồi ở ghế lái, cô bé kinh ngạc nói: “Quả nhiên, bạn của anh rể cũng là một anh chàng đẹp trai.”
Ôn Nam Tịch mỉm cười.
Phó Diên lên xe rồi gật đầu với cô.
Ôn Nam Tịch vẫy tay, chiếc SUV màu đen phóng đi.
Ôn Nam Tịch quay lại tiệm ăn vặt, Ôn Du đang xem tài liệu bất động sản của Đa Thành trên bàn, Ôn Nam Tịch ngồi xuống, Ôn Du ngước mắt nhìn cô, nói: “Con nghĩ chúng ta nên mua ở đâu?”
Ôn Nam Tịch nhìn qua, nói: “Mẹ đừng mua quá xa, cứ chọn chỗ gần ngõ Hành Lang hoặc ngõ Nam An thôi, con thấy tòa nhà phía sau ngõ Hành Lang này rất tốt.”
“Không phải chỗ đó hơi tệ sao? Hay là chúng ta mua chỗ khu dân cư đối diện quảng trường đi?” Ôn Du thích điều này hơn.
Ôn Nam Tịch không muốn Ôn Du chạy tới chạy lui, bèn lắc đầu nói: “Chúng ta cứ chọn ngõ Hàng Lang đi ạ.”
Ôn Du không lay chuyển được Ôn Nam Tịch, bà nói: “Cũng đúng, trang trí hẳn là sẽ tốt hơn.”
Ôn Nam Tịch dạ một tiếng.
Khu dân cư cũng tốt, nhưng ngõ Hành Lang và ngõ Nam An cũng tốt, sau khi quyết định, Ôn Du dự định trong vài ngày tới sẽ liên hệ với bên môi giới để đi xem nhà, bà ấy rất tích cực, đề phòng Ôn Nam Tịch kết hôn, sẽ không có nơi để xuất giá. Hơn nữa, một nơi như Đa Thành, cũng không lớn chút nào, đối tượng của Ôn Nam Tịch là ai cơ chứ. Chẳng bao lâu nữa thông tin sẽ truyền khắp, sớm muộn gì cũng sẽ có người nói ra nói vào. Bà không muốn Ôn Nam Tịch bị coi thường dù chỉ một chút, cũng may mấy năm nay bà đã tiết kiệm được một ít tiền, tiền khiến bà cảm thấy tự tin.
Tiểu Lê đứng bên cạnh nghe, trong lòng thầm nghĩ, thật tốt khi dì Ôn vì chị Nam Tịch mà trở nên mạnh mẽ, biết tính toán hơn.
Đêm đó.
Lúc Ôn Nam Tịch tắm xong đi ra, khi đang ngồi trên thảm viết mã, Thư Lệ gửi tin nhắn cho cô.
Thư Lệ: Nam Tịch, đồ ăn vặt của mẹ cháu nấu thật sự rất ngon, đã lâu rồi dì chưa được ăn ngon như vậy.
Ôn Nam Tịch đáp: Chỉ cần dì thích là được.
Thư Lệ: Dì thích lắm, Nam Tịch, dạo này nếu cháu có thời gian rảnh thì hãy đến nhà thử tay nghề của dì nhé.
Ôn Nam Tịch dừng một chút rồi mới đáp: Vâng ạ.
Cô vừa gửi xong thì điện thoại của cô vang lên, là Phó Diên.
Diên: Em đang làm gì vậy?
Ôn Nam Tịch chụp màn hình máy tính đưa cho anh, Phó Diên đáp lại một tiếng “Ừm”, Ôn Nam Tịch biết tối nay ở nhà anh có rất nhiều họ hàng thân thiết nên cũng không làm phiền anh, cô soạn tin nhắn để dò hỏi.
Ôn Nam Tịch: Còn anh, anh làm việc xong rồi à?
Diên: Ừ.
Một giây sau, anh lại gửi một tin nhắn khác.
Diên: Ôn Nam Tịch, bây giờ em có rảnh không?
Ôn Nam Tịch: Dạ?
Diên: Đến đây đi, anh muốn gặp em
Ôn Nam Tịch: Ồ.
Cô không trả lời anh có rảnh không, cô lấy áo khoác trên ghế sofa mặc vào, che kín chiếc váy ngủ bên trong rồi đeo thắt lưng vào, cô đi xuống tầng lấy chìa khóa xe lái đến Vân Thượng. Đây là lần đầu tiên cô lái xe tới đây, đỗ xe xong, anh gửi bốn từ tin nhắn “Căn cứ bí mật”, Ôn Nam Tịch bước tới, dùng ngón tay gõ cửa.
Cánh cửa mở ra với một tiếng bíp vang lên.
Một tay Phó Diên giữ cửa, mái tóc hơi ướt, mặc áo sơ mi và quần dài màu đen, nhìn như vừa mới tắm xong nhưng lại nồng nặc mùi rượu.
Ôn Nam Tịch nhìn ánh mắt anh rồi hỏi: “Anh uống nhiều lắm à?”
Phó Diên gật đầu, cúi người ôm cô vào lòng, lười biếng nói: “Anh đã nhịn rất lâu mới dám gọi em, anh giao xe cho em, quả là điều đúng đắn.”
Khóe môi Ôn Nam Tịch hơi nhếch lên.
Cô ôm lấy cổ anh.
Đây là lần đầu tiên cô thấy anh say rượu.