Giả Vờ - Chương 79
Chương 79
Phó Diên mỉm cười, anh bước vào, đặt hộp quà lên bàn bên cạnh, dưới sự chỉ dẫn của Ôn Nam Tịch, anh ngồi cạnh cô. Ôn Du đi pha trà, bà không giống những bà mẹ hay đặt ra nhiều câu hỏi, bà chỉ gọi Ôn Nam Tịch, bảo cô mang bánh quy không đường vừa mới làm tới cho Phó Diên. Ôn Nam Tịch đứng dậy lấy bánh đặt trước mặt Phó Diên.
Phó Diên nói lời cảm ơn.
Ôn Nam Tịch mỉm cười rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
Lần đầu tiên Ôn Du được gặp con rể nên hơi lo lắng, trước đó khi hỏi thăm hàng xóm, họ đều yêu cầu bà hỏi về thu nhập của nhà trai, hoàn cảnh gia đình, hỏi cậu ta đang làm công việc gì, v.v. Ôn Du không thể hỏi những vấn đề này, bà biết nhà trai làm gì, bà cũng biết Ôn Nam Tịch làm việc ở công ty của Phó Diên, bà cũng biết hai đứa quen nhau từ năm thứ ba THPT, cũng biết luôn cả chuyện sáu món quà suốt sáu năm, và cả chuyện Phó Diên thâm tình như thế nào.
Ôn Du cảm thấy có rất nhiều câu hỏi không cần thiết.
Ngược lại lại là Phó Diên, anh kể rất tường tận cho Ôn Du nghe: “Bố mẹ cháu đều là giáo sư đại học. Mẹ cháu hiện đã nghỉ hưu, còn bố cháu thì vẫn đang tiếp tục sự nghiệp dạy học của mình.”
“Cháu lớn lên ở Đa Thành và hiện đang bắt đầu kinh doanh ở Lê Thành”, anh nói.
Ôn Du nghe xong bèn gật đầu: “Nam Tịch đang làm ở công ty của cháu.”
Phó Diên nói: “Đúng ạ.”
Ôn Du suy nghĩ một chút, ngước mắt lên nói: “Tính cách của con bé có hơi bướng bỉnh, mong cháu có thể bao dung nó một chút.”
Phó Diên nghe vậy, anh nhìn về phía Ôn Nam Tịch, Ôn Nam Tịch nhướng mày, Phó Diên nói: “Dì cứ yên tâm, cháu sẽ làm được.”
“Cô ấy cũng đã giúp đỡ cháu rất nhiều.”
Phó Diên nhìn Ôn Du mà nói.
Ôn Du dừng lại, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Ôn Nam Tịch bưng trà nói: “Con cũng bao dung anh ấy mà.”
Ôn Du nghe vậy, bà mỉm cười nhìn cô.
Phó Diên hơi nhướng mày nói: “Vâng, cô ấy cũng rất bao dung cháu.”
Cảnh tượng này khiến Tiểu Lê bật cười, đây là lần đầu tiên cô bé thấy chị Nam Tịch kiêu ngạo như vậy, đây vẫn là chị Nam Tịch luôn lạnh lùng sao?
Trong lòng Ôn Du cảm thấy được an ủi phần nào, cô con gái quật cường, mạnh mẽ của mình cuối cùng cũng tìm được người có thể hiểu và yêu thương cô. Mà cô không bị ảnh hưởng bởi bố mình, cô sẵn sàng tin tưởng, có thể bình tĩnh đối mặt với cảm xúc của mình, tin rằng mình xứng đáng được yêu thương, thay vì giống như bà luôn khiêm tốn và đánh mất bản thân trong tình cảm. Nam Tịch sẽ không đi theo con đường cũ của bà.
Giữa trưa.
Phó Diên được Ôn Du giữ lại ăn cơm.
Ôn Nam Tịch đi vào giúp Ôn Du, nhưng Ôn Du lại đuổi cô ra ngoài: “Ra ngoài tiếp chuyện với thằng bé đi.”
Tay Ôn Nam Tịch vừa kịp ướt, lại bị đẩy ra, Phó Diên ngước mắt lên, nhìn thấy Ôn Nam Tịch đang lau tay đi ra, anh bấm điện thoại, lười biếng nói: “Sao vậy? Bị đuổi ra ngoài à?”
Ôn Nam Tịch lau tay: “Giống anh thôi.”
Phó Diên ngước mắt nhìn cô, nắm tay cô nói: “Anh quên nói với dì, anh sẽ chăm sóc tốt cho em.”
Ôn Nam Tịch cụp mắt nhìn anh: “Không cần phải nói, bà ấy biết anh có thể.”
Phó Diên nhướng mày: “Dì ấy có biết chuyện cuối cấp của chúng ta không?”
Ôn Nam Tịch gật đầu.
“Biết một chút.”
Phó Diên ừm một tiếng.
Tiểu Lê mỉm cười, hô lớn: “Anh rể.”
Tiếng “anh rể” vang lên khiến cả hai im lặng nhìn Tiểu Lê, Tiểu Lê ho khan nói: “Anh là bạn trai của chị Nam Tịch, em gọi chị ấy là chị Nam Tịch, gọi anh là anh rể được không ạ?”
Phó Diên trầm mặc mấy giây, sau đó nhìn Ôn Nam Tịch.
Khóe môi Ôn Nam Tịch cong lên.
Phó Diên nhìn Tiểu Lê nói: “Được.”
Tiểu Lê cười nhẹ: “Vậy là những bài tập đó đều là do anh giải phải không ạ?”
Phó Diên ừ một tiếng
Tiểu Lê đứng dậy, khom lưng chào Phó Diên: “Cảm ơn anh rể. Anh rể, em dựa vào những ghi chép của anh và chị Nam Tịch đã học lại thành công và được nhận vào một trường đại học ở Bắc Kinh. Em sẽ không bao giờ quên ơn của hai người.”
Phó Diên: “…”
Ôn Nam Tịch không khỏi bật cười.
Phó Diên nhẹ nhàng kéo đầu ngón tay Ôn Nam Tịch, ngước mắt nhìn cô: “Em thu nhận người em gái này ở đâu vậy?”
Ôn Nam Tịch cười thành tiếng.
Cô nói: “Con bé cũng là em gái của anh mà.”
Phó Diên: “…”
–
–
Tay nghề của Ôn Du vẫn luôn xuất sắc, huống chi là một món ăn mà bà đã đặt hết thành ý vào như vậy, càng không cần phải nói, hai bàn được đặt cạnh nhau, đầy ắp đồ ăn. Tiểu Lê nuốt nước miếng không dưới mười lần, cô bé biết rất rõ tay nghề của Ôn Du.
Người hàng xóm đi ngang qua ngửi thấy mùi thơm, lén nhìn vào cửa: “Ôn Du, bà mở tiệc chiêu đãi con rể đấy à?”
Ôn Du dịu dàng mỉm cười: “Ừ.”
Phó Diên và Ôn Nam Tịch quay đầu lại, nhìn thấy vẻ ngoài ưu việt của người đàn ông, người hàng xóm lập tức nói: “Thằng bé đẹp trai thật đấy.” Phó Diên lịch sự và bình tĩnh gật đầu chào người hàng xóm. Đôi mắt của người hàng xóm mở to. Sau khi người hàng xóm rời đi, họ cùng nhau ngồi xuống ăn, Ôn Du nói: “Tất cả đều là đồ ăn dì tự nấu, Phó Diên, cháu đừng khách sáo, ăn nhiều một chút.”
Giọng nói trong trẻo của Phó Diên cất lên: “Được.”
Anh múc canh cho Ôn Nam Tịch rồi đặt trước mặt cô, Ôn Nam Tịch vốn định múc canh cho anh, nhưng anh đã tranh trước rồi. Tiểu Lê cắn đũa mỉm cười, sau đó chọc vào cánh tay Ôn Du, trong mắt Ôn Du hiện lên một tia vui mừng, bà nói: “Ăn đi, ăn đi.”
Ôn Nam Tịch gắp đồ ăn cho Phó Diên.
Cô thì thầm: “Mẹ em nấu ăn ngon lắm, anh thử xem. Món em nấu hay của mẹ ngon hơn?”
Phó Diên liếc nhìn cô.
Anh tự động bỏ qua câu hỏi có thể khiến anh mất mạng vào lúc này.
Sau bữa trưa.
Điện thoại của Phó Diên vang lên, có cuộc gọi đến. Anh cầm điện thoại di động rồi ra khỏi Tiệm ăn vặt Ôn Du để nghe máy, người gọi là Thư Lệ. Đầu bên kia vang lên giọng nói của Thư Lệ: “Sao rồi? Mọi chuyện ổn chứ?”
Phó Diên ậm ừ và nói: “Mọi chuyện vẫn diễn ra rất tốt đẹp ạ.”
Thư Lệ thở phào nhẹ nhõm, “Biểu hiện cho tốt, mẹ vợ rất quan trọng.”
Phó Diên gật đầu, thấp giọng lười biếng nói: “Con biết rồi, con còn khẩn trương hơn mẹ nhiều.”
“Thật không ngờ đấy, bố và mẹ vừa mới nấu mì cho bữa trưa, sợ nghĩ nhiều quá, cơm sẽ không nuốt trôi.”
Phó Diên ngước mắt lên nói: “Không đến mức đấy đâu ạ.”
Lúc này, có người từ trong ngõ đi ra, Ôn Hữu Đào đang nói chuyện điện thoại, xách túi đi làm đi ra ngoài, vô thức nhìn về phía tiệm ăn vặt Ôn Du, nhưng ánh mắt lại va phải chàng trai cao lớn đẹp trai đang đứng trước cửa. Ôn Hữu Đào chưa từng nhìn thấy Phó Diên, nhưng Phó Diên đã từng nhìn thấy ông ta, ánh mắt anh hiện lên một tịa lạnh lùng và nghiêm nghị.
Sắc mặt Ôn Hữu Đào cứng lại, vô cớ cảm thấy lạnh lẽo.
Phó Diên không nhìn Ôn Hữu Đào nữa, anh chào tạm biệt Thư Lệ, đang định quay về thì lúc này có người hàng xóm tình cờ đi ngang qua, bà ấy thở dài hỏi: “Anh chàng đẹp trai, cháu là bạn trai của Nam Tịch sao? “
Phó Diên dừng lại, nghiêng đầu, lịch sự và nhẹ nhàng trả lời: “Vâng, dì.”
“Ồ, ta nhớ rồi. Năm đó cháu là thủ khoa toàn nước phải không? Người Nam An bọn ta ấy vậy mà có mấy năm liên tiếp có thủ khoa toàn nước. Ta nhớ rất rõ, cháu họ Phó đúng không? Con trai của giáo sư Phó Kính Hoa.”
Người hàng xóm tỏ ra rất phấn khích.
Phó Diên dừng một chút, vẻ mặt ôn hòa, bình đạm mỉm cười.
Người hàng xóm bước tới kể lể con trai bà năm nay học cũng rất giỏi, còn nói rằng Ôn Du và Nam Tịch sống không dễ dàng gì, hai mẹ con đã phải chịu đựng biết bao gian khổ mới có được ngày hôm nay, rồi đến chuyện Ôn Nam Tịch có một người bố cặn bã, ông ta căn bản không phải là con người. Phó Diên nhẹ nhàng nhướng mày, đồng ý: “Vâng, cháu biết rồi.”
Ôn Hữu Đào còn chưa đi xa đã nghe được những lời này, sắc mặt ông ta trở nên u ám.
Ánh mắt lạnh lùng của chàng trai trẻ nhìn ông ta hiện lên trong tâm trí.
Ông ta lên xe và nhìn về phía tiệm ăn vặt.
Phó Diên, con trai của Phó Kính Hoa.
Thì ra Ôn Nam Tịch đã tìm được một người bạn trai như vậy.
“Ôn tổng?” Trợ lý gọi ông ta, Ôn Hữu Đào thu hồi tầm mắt, nhìn trợ lý rồi nói: “Đi thôi.”
Trước khi xe khởi động, Ôn Hữu Đào còn đang nhìn tiệm ăn vặt, Ôn Du và Ôn Nam Tịch đi ra khỏi cửa, mỉm cười giải vây cho Phó Diên, Phó Diên nhẹ nhàng ôm eo Ôn Nam Tịch, trên khuôn mặt mang theo một tia ý cười. Từ xa nhìn lại, khung cảnh có vẻ rất ấm áp.