Giả Vờ - Chương 78
Chương 78
Lúc học năm cuối THPT, Ôn Nam Tịch không biết con robot này được sản xuất ở đâu, bây giờ cô mới biết nhãn hiệu của nó, nếu Phó Diên muốn bảo trì thì một số bộ phận phải nhập từ nước ngoài, tức là con robot thực sự rất đắt tiền.
Lúc đầu, con robot này chỉ có chức năng lau chùi và điều khiển đèn, giờ đây nó có thể nhận biết và giao tiếp giống như một đứa trẻ đang dần dần lớn lên và có thể giao tiếp với mọi người.
Ôn Nam Tịch cúi đầu nghiên cứu.
Robot quay người lại, cho cô nghiên cứu, Ôn Nam Tịch nhìn các nút bấm trên đó, cô chưa kịp đưa tay chạm vào thì đèn trong phòng đã thay đổi.
Trở thành thứ ánh sáng mà cô vô tình bấm nhầm vào năm cuối THPT, Ôn Nam Tịch đứng dậy nhìn căn cứ bí mật này, từ máy chiếu, bàn máy tính, khu vực nghỉ ngơi ở tầng hai, bếp mở, ghế sofa cho đến bàn trà, không có gì thay đổi cả, giống như nơi này đã bị phong ấn suốt sáu năm qua.
Thứ duy nhất thay đổi có lẽ là tủ sách có thêm rất nhiều sách, trước đây tuy đã rất đầy, nhưng bây giờ lại càng nhiều hơn, vẫn còn một số sách không thể nhét vào, có mấy quyển bị Phó Diên vứt lăn lộn ở trên bàn.
Ôn Nam Tịch liếc nhìn Phó Diên.
Anh khoanh tay và nhìn cô dưới ánh sáng.
Thật ra, hai người đã có vô số kỷ niệm khi ở trong căn cứ bí mật này vào năm cuối THPT. Trong tủ lạnh luôn có Coca, đồ uống, còn có cả sữa chua, đều là đồ Phó Diên để dành cho Ôn Nam Tịch. Trên bàn trà còn xếp một chồng đồ ăn vặt, bên trong có kẹo mút và kẹo sô cô, tất cả được lấp từ sau khi Ôn Nam Tịch đến đây.
Có đôi lúc Ôn Nam Tịch đang làm bài tập về nhà, cô sẽ bảo Phó Diên bật nhạc, bài hát của Jay sẽ được phát đi phát lại. Khi gặp bài nào không hiểu, cô sẽ đặt bài kiểm tra của mình lên vở của Phó Diên, nhờ anh giải giùm, Phó Diên rất kiên nhẫn, không tức giận vì cô đột nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Có khi, cô sẽ túm tay áo anh, bảo anh lại gần cô nhìn đề, anh sẽ cúi người qua ngay lập tức.
Mấy lần Phó Diên nấu mì gói cho Ôn Nam Tịch.
Thỉnh thoảng Phó Diên sẽ đến cửa hàng tiện lợi 24 giờ bên cạnh để mua oden cho cô. Khi đến đây, Ôn Nam Tịch không muốn ra ngoài, bởi cô sợ sẽ đụng mặt Nhan Khả.
Hai người nhớ lại những ký ức này, Phó Diên gõ nhẹ vào chóp mũi cô, hỏi: “Muốn uống chút nước không?”
Ôn Nam Tịch ngẩng đầu gật gật đầu: “Ừm, có cái gì để uống vậy ạ?”
“Coca.”
“Được.”
Phó Diên đi vào bếp, lấy ra một lon Coca không lạnh từ trong ngăn tủ, sau đó anh mới mở tủ lạnh ra lấy một lon Coca khác. Ôn Nam Tịch bước đến chỗ ghế sô pha rồi ngồi xuống, cô cầm lấy một cuốn sách của anh rồi lật giở. Phó Diên mở nắp lon rồi đưa cho cô, Ôn Nam Tịch cầm lấy uống một ngụm.
Phó Diên ngồi xuống bên cạnh cô, ngón tay thon dài cầm lon Coca lạnh, vòng tay ôm lấy eo cô.
Ôn Nam Tịch cầm lon Coca, tựa vào vai anh, thản nhiên lật xem cuốn sách trên đùi, “Giới thiệu về thuật toán” , trong phòng đọc sách của Ôn Nam TỊch cũng có cuốn sách này.
Phó Diên cụp mắt xuống nhìn cô.
Ngoài cửa sổ, pháo hoa vang khắp trời, nổ bùm bùm, Ôn Nam Tịch đặt lon Coca xuống, quay người mở một ít rèm cửa, nhìn pháo hoa nổ tung bên ngoài.
Phó Diên hướng tầm mắt của mình qua khe hở, bên ngoài đẹp vô song, Ôn Nam Tịch quay đầu nhìn anh, hai người cách nhau rất gần, Phó Diên nhìn vào mắt cô.
Hai người nhìn nhau, nhiệt độ tăng lên rất nhanh.
Vài giây sau, Phó Diên cúi đầu hôn lên môi cô, đầu ngón tay của Ôn Nam Tịch buông bỏ tấm rèm, ngẩng đầu nghiêng người về phía anh, Phó Diên giữ nguyên tư thế này mà mút môi cô, đôi mắt Ôn Nam Tịch dần dần tràn ngập hơi nước.
Giây tiếp theo.
Cô được ôm anh ôm ngồi lên đùi.
Phó Diên ngồi thẳng dậy, tiếp tục hôn cô và dùng một tay giữ thắt lưng của cô.
Đai áo khoác được thắt ngang eo không cài cúc, vừa cởi ra, bộ đồ ngủ bên dưới lộ ra, Phó Diên đưa mắt liếc nhìn, ánh mắt anh hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, “Ôn Nam Tịch, em mặc như thế này mà đi ra ngoài à?!”
Ôn Nam Tịch bị nụ hôn này làm cho choáng váng, lúc cúi đầu mới nhớ ra mình chỉ mặc bộ đồ ngủ, để lộ ra một mảng da trắng ngần trước ngực, cô ngước mắt lên liếc nhìn anh.
“Anh không thích à?”
Yết hầu của Phó Diên lăn lộn, anh nắm lấy gáy cô, ấn xuống và hôn lên môi cô lần nữa.
Một lát sau.
Áo khoác rơi xuống sàn.
Đầu gối tựa vào sô pha, ánh mắt Ôn Nam Tịch tràn ngập sương mù, ánh đèn trong phòng thỉnh thoảng thay đổi, quay lại khoảnh khắc cô ôm cổ anh trên bàn vào năm cuối THPT. Bàn tay thon dài ôm lấy eo cô, giờ đây đã chững chạc hơn rất nhiều, mang theo bóng dáng mờ nhạt của quá khứ. Cô dựa vào người Phó Diên và nói điều gì đó.
Phó Diên hơi nhướng mày, nhìn chằm chằm vào mặt cô, giây tiếp theo, anh ôm cô đứng dậy, đặt cô lên bàn, một tay đỡ tường, một tay ôm eo cô, nói vào tai cô: “Ôn Nam Tịch, gan em to lắm.”
Cô luôn như vậy, vẻ mặt thì lạnh băng, nhưng thỉnh thoảng lại trêu chọc anh khiến anh mất kiểm soát, Ôn Nam Tịch vòng tay qua cổ anh, mỉm cười hôn lên môi anh.
“Phó Diên, năm mới vui vẻ, em yêu anh.”
“Ôn Nam Tịch, anh cũng yêu em.”
Cô là mối tình đầu và cũng là mối tình duy nhất của anh.
–
–
Trước đây, Ôn Nam Tịch chưa từng đi lên tầng hai, chủ yếu là bởi vì không cần thiết, cũng là bởi vì đây là khu vực riêng tư của Phó Diên, tối nay lại bị Phó Diên bế lên.
Phía trên là một gian phòng lớn, giường nằm tận trong cùng, gam màu chủ yếu là đen xám, đèn ngủ lờ mờ được bật lên, Phó Diên ôm lấy đôi chân thon dài của cô, cúi đầu hôn cô, rồi tiếp tục chuyện ban nãy.
Một lúc lâu sau.
Cổ của Ôn Nam Tịch phiếm hồng, anh hôn lên cổ cô, Ôn Nam Tịch mơ màng sắp rơi vào giấc ngủ, cô cuộn tròn trong lòng anh. Phó Diên kéo chăn đắp cho cô, vòng tay qua eo cô.
Ôn Nam Tịch không muốn động đậy, thấp giọng nói: “Anh đặt đồng hồ báo thức đi, tầm ba bốn giờ sáng em phải về rồi.”
Phó Diên ậm ừ, yết hầu của anh ở ngay trước mặt cô, anh cầm điện thoại lên đặt chuông, Ôn Nam Tịch ngẩng đầu nhìn anh, vòng tay qua cổ anh. Phó Diên buông điện thoại xuống, ôm cô vào lòng. Bên ngoài vẫn vang rộn tiếng pháo hoa, pháo hoa vẫn tiếp tục nổ, đôi lúc âm thanh ấy như muốn xuyên qua rèm cửa mà tiến vào trong phòng. Căn phòng ở tầng hai này dùng chung hệ thống sưởi với tầng một.
Vẫn còn thoảng thoảng mùi thơm, đó là loại hương thơm mà Phó Diên thường xức trên quần áo.
Ôn Nam Tịch lười biếng, mơ mơ màng màng rơi vào giấc ngủ
Mái tóc dài của cô, ướt át phủ trên vai, mùi thơm trên cơ thể cô cũng hấp dẫn anh, Phó Diên vẫn chưa ngủ được, anh cúi xuống nhìn cô, một lúc sau, anh lại hôn lên môi cô. Lợi dụng cô đang mơ mơ màng màng mà hôn cô. Trong cơn mơ ngủ, Ôn Nam Tịch chủ động ôm lấy cổ anh.
Lại một đêm lăn lộn nữa.
Lúc một giờ rưỡi, điện thoại rung lên, là điện thoại của Phó Diên, anh ôm cô vào lòng, nhấc máy lên nhìn xem, là Thư Lệ.
Thư Lệ: Tối nay con không về à?
Diên: Vâng.
Thư Lệ: Con đi gặp Nam Tịch à?
Diên: Vâng.
Thư Lệ: Được rồi, để mẹ nói với bố con một tiếng.
Diên: Vâng ạ.
“Ai vậy anh?” Ôn Nam Tịch mơ hồ cảm nhận được anh đang bấm điện thoại, cô nhẹ giọng hỏi, Phó Diên buông điện thoại xuống, thấp giọng nói: “Mẹ anh.”
Ôn Nam Tich ồ một tiếng, nói “à là dì à” rồi lăn ra ngủ tiếp, Phó Diên ôm lấy cô, hôn lên trán cô, cũng ngủ thiếp đi.
Khoảng 3h30 sáng, Ôn Nam Tịch vì nóng mà tự tỉnh, bật máy sưởi quá lâu nên hơi khô người. Lúc cô tỉnh lại thì Phó Diên vẫn chưa tỉnh, cô mở to mắt, ngơ ngác nhìn anh một hồi.
Đôi môi mỏng của anh mím chặt lại, trông thật lạnh lùng.
Ôn Nam Tịch tiến tới hôn lên môi anh, sau đó lại rút tay anh ra, xoay người ngồi dậy, cô mặc áo ngủ, thắt dây áo vào.
Ôn Nam Tịch đang giơ tay chuẩn bị cầm lấy điện thoại.
Phó Diên chợt bừng tỉnh dậy, anh ngồi dậy, lấy hai dây áo buộc lại cho cô.
Ôn Nam Tịch đụng phải tay anh, cô quay đầu nhìn anh, Phó Diên cụp mắt xuống, thấp giọng hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Ôn Nam Tịch nhìn dáng người của anh đẹp đến đỏ mặt, cô nói: “Tầm ba giờ rưỡi rồi.”
Phó Diên cột chắc dây áo rồi cầm điện thoại lên xem, thuận tiện tắt chuông báo thức đi, vừa quay người lại thì thấy cô đang mặc thứ gì đó bó sát.
Trong ánh sáng mờ ảo, thân hình cô hiện lên với những đường nét xinh đẹp.
Phó Diên tiến sát đến bên cạnh cô, vòng tay qua eo cô, nghiêng người giúp cô mặc vào, Ôn Nam Tịch đỏ mặt, tim đập thình thịch, nhìn chằm chằm vào thứ đang được mặc vào chân, cô nói: “Anh ngủ thêm chút nữa đi.”
Cô đẩy tay anh ra, vừa đứng dậy vừa nói.
Phó Diên ngước mắt nhìn cô: “Anh đưa em về.”
Nói xong, anh cũng xuống giường, mặc quần áo, mặc áo thun đen và quần dài rồi dẫn cô xuống tầng, áo khoác của cô và áo len của anh ở dưới tầng, hai người mặc áo vào. Phó Diên cầm chìa khóa xe được đặt ở trên tủ giày, ôm Ôn Nam Tịch vào lòng rồi mở cửa đi ra ngoài, cách chỗ này không xa vẫn rải rác tiếng pháo hoa.
Ban đêm trời hơi lạnh nhưng may mắn là gió không quá mạnh.
Chiếc xe Phó Diên muốn lái đang ở cổng khu chung cư, cũng màu đen, nhưng không phải chiếc xe Phó Diên thường lái, Ôn Nam Tịch ngồi vào ghế phụ và thắt dây an toàn vào.
Phó Diên khởi động xe, lái ra ngoài.
Phó Diên xắn tay áo lên, trên cánh tay có vết xước do Ôn Nam Tịch cào.
Ôn Nam Tịch vô tình chú ý tới, vành tai cô bỗng chốc trở nên đỏ ửng.
Chiếc xe màu đen lao vút đi, đi ngang qua phố quán bar Đa Thành vẫn đang vô cùng náo nhiệt, Ôn Nam Tịch thấy quán bar này cách Vân Thượng rất gần.
Cô nhẹ nhàng hỏi: “Anh đã từng đến quán bar này chưa?”
Phó Diên quay đầu nhìn cô, khóe môi hơi nhếch lên, “Chưa từng, còn em thì sao?”
Ôn Nam Tình lắc đầu.
Thấy bộ dáng của cô như thế này, mỗi khi nghiêng người, trên xương quai xanh và trên cổ sẽ lộ ra vết đo đỏ, Phó Diên liếc mắt nhìn, anh ho nhẹ một cái rồi quay đi. Lần cuối cùng anh làm có vẻ hơi tàn nhẫn, cố ý lợi dụng sự mê man của cô mà lấn tới.
Rất nhanh, chiếc xe màu đen dừng ở bến xe buýt trong hẻm Hành Lang, ánh sáng lóe lên, Phó Diên quay đầu nhìn Ôn Nam Tịch.
Ôn Nam Tịch cũng nhìn anh, mấy giây sau, cô tiến lên, một tay Phó Diên cầm vô lăng, anh nhìn cô đến gần. Sau đó anh cúi đầu hôn lên đôi môi của cô, môi hai người cọ xát với nhau.
Ôn Nam Tịch lui về phía sau, hỏi: “Mùng ba anh có rảnh không?”
Phó Diên không chút suy nghĩ, nói: “Anh rảnh.”
Ôn Nam Tịch nhướng mày: “Vậy anh đến nhà em đi.”
Phó Diên nhếch khóe miệng lên: “Được.”
“Vậy em xuống xe đây, anh lái xe chậm thôi.”
Phó Diên gật đầu.
Ôn Nam Tịch mở cửa xe đi ra ngoài, cô cúi người vẫy tay với anh, Phó Diên ừm một tiếng. Sau đó anh đợi cô đi đến cửa tiệm, nhẹ nhàng kéo cửa cuốn, thân hình bé nhỏ bước vào rồi lại kéo cửa xuống, lúc này Phó Diên mới khởi động xe, chiếc xe màu đen phóng đi.
Ôn Nam Tịch thật cẩn thận mà đi lên tầng. Vừa vào phòng, cô phóng tầm mắt ra ngoài nhìn chiếc xe màu đen vừa rời đi, sau đó Ôn Nam Tịch đóng cửa sổ lại, quay lại giường, cởi áo khoác treo lên rồi kéo chăn nằm xuống. Cơ thể cô vẫn còn sót lại hơi ấm từ anh.
Đến nỗi sáng hôm sau cô không tài nào thức dậy nổi.
Có tiếng lạch cạch vang lên ở tầng dưới nhưng cô không tỉnh dậy.
Tiểu Lê lau bàn, gõ gõ quầy: “Dì Ôn, chị Nam Tịch đâu rồi ạ?”
Ôn Du nói: “Con bé vẫn còn đang ngủ.”
“Ồ? Còn ngủ ạ? Để cháu đi xem chị ấy.” Tiểu Lê hơi lo lắng, “Không khéo bị cảm cũng nên.”
Ôn Du dừng một chút, đang tính nói không cần, nhưng lại có chút lo lắng, bà bèn gật đầu đồng ý. Tiểu Lê đặt giẻ lau xuống, đi vào bếp rửa tay rồi lên tầng, xuyên qua phòng khách, cô tiến vào phòng Ôn Nam Tịch. Cửa phòng không khóa, Tiểu Lê bước vào, nhìn thấy Ôn Nam Tịch đang ngủ ngon lành trên giường.
Cô ngủ nghiêng, chăn kéo đến tận vai.
Tiểu Lê ngồi xổm xuống, trong lòng thầm nghĩ, chị ấy ngủ ngon, cũng không xảy ra vấn đề gì lớn.
Sau đó cô bé đang định rời đi, lại vô tình chạm phải vết đỏ trên cổ của Ôn Nam Tịch, cô bé hơi sửng sốt một chút, chớp chớp mắt, hai má bỗng đỏ bừng.
Ôn Nam Tịch phát hiện có người, cô mở mắt ra, nhìn thấy Tiểu Lê, ánh mắt hai người khóa chặt.
Tiểu Lê sợ hãi, ho khan hỏi: “Chị Nam Tịch, chị tỉnh rồi ạ, em còn tưởng chị bị cảm.”
Ôn Nam Tịch còn có chút buồn ngủ, vì vậy cô ậm ừ nói: “Chị không bị cảm.”
Cô ôm chăn ngồi dậy, Tiểu Lê dừng lại, ngồi xổm trên mặt đất, chớp mắt, giơ ngón tay chỉ vào cổ Ôn Nam Tịch: “Chị Nam Tịch, đó là…”
Ôn Nam Tịch nhìn theo ánh mắt của Tiểu Lê, dừng lại một chút, giơ tay che chăn lại, ra hiệu cho cô bé im lặng.
Tiểu Lê đỏ mặt gật đầu.
Rồi cô bé nói: “Tối qua chị đến gặp anh ấy ạ?”
Ôn Nam Tịch ừm một tiếng.
Tiểu Lê kêu lên: “Chị táo bạo và dũng cảm thật đấy.”
Ôn Nam Tịch liếc cô bé một cái, Tiểu Lê cười hì hì, đứng lên nói: “Em đi xuống tầng để nói cho dì Ôn biết chị đã tỉnh rồi đây ạ.”
“Ừm.”
Ôn Nam Tịch xoay người đứng dậy tắm rửa, tiện tay bôi phấn phủ che kín vết đỏ trên người. Tiểu Lê đi xuống tầng, Ôn Ngọc lấy đồ ăn ra hỏi: “Con bé tỉnh chưa? Có bị cảm không?”
Tiểu Lê lắc đầu: “Không ạ không ạ, đêm qua chị Nam Tịch ngủ không ngon, nên buổi sáng mới ngủ nhiều một chút thôi ạ.”
Cô bé cười trộm trong lòng.
Ôn Du nghe vậy, trong lòng cũng yên tâm phần nào, bà nói: “Vậy thì tốt.”
–
–
Cửa hàng khai trương vào ngày đầu tiên của năm mới và có rất nhiều khách đến, Ôn Nam Tịch xuống tầng hỗ trợ. Mùng hai cũng mở cửa bán hàng, riêng mùng ba là quán lại đóng cửa thêm một ngày nữa vì Phó Diên đến.
Ôn Du treo một tấm biển ghi tạm thời đóng cửa, mới sáng sớm lại bận rộn trong bếp.
Tiểu Lê thu dọn bàn ghế, Ôn Nam Tịch cũng chuẩn bị qua loa một chút.
Khoảng chín giờ rưỡii sáng.
Một chiếc ô tô màu đen chậm rãi lái vào bãi đậu xe phía trước, sau đó cửa xe mở ra, Phó Diên mặc áo khoác đen bước ra khỏi xe, khuôn mặt thanh tú tràn ngập ý cười, Tiểu Lê lập tức thốt lên một tiếng ồ, “Trông anh ấy đẹp trai thật đấy.”
Phó Diên bắt gặp ánh mắt của Ôn Nam Tịch, anh hơi nhếch khóe môi lên, đi vòng qua cốp xe, mở ra sau đó lấy hộp quà ra, cầm tới trước mặt cô.
Hai người nhìn nhau, Ôn Nam Tịch mỉm cười bước sang một bên.
Ôn Du có phần khẩn trương, bà lau tay, ngước mắt lên.
Phó Diên lễ phép chào hỏi: “Chúc mừng năm mới dì.”
“Chúc mừng năm mới, Phó Diên, chúa vào ngồi đi.” Ôn Du vẫy tay.