Giả Vờ - Chương 77
Chương 77
Chu Nhược Vi và Nguyên Thư gửi lời chúc mừng năm mới, ba người tranh giành phong bao lì xì trong nhóm một lúc lâu. Trong nhóm Diên Tục cũng náo loạn, mọi người đều yêu cầu Phó Diên phát phong bao màu đỏ.
Năm nay Phó Diên có vẻ ít bận rộn hơn năm ngoái.
Anh thản nhiên phát vài phong bao màu đỏ với giá trị tương đối cao.
Mọi người vui mừng tranh nhau chộp lấy, Ôn Nam Tịch chỉ nhìn chứ không tham gia cuộc vui.
Trần Phi cố tình tag cô.
Trần Phi: Năm nay cô Ôn đại thu hoạch (bội thu về cả sự nghiệp lẫn tình duyên), chẳng phải cũng nên gửi phong bao lì xì để chúc mừng sao?
Những người còn lại nhận ra, trong nhóm này còn có một cách có thể kiếm tiền, mọi người lập tức hùa theo, Chu Hùng nói mỗi người nên được một cái.
Lí Huống cười hì hì gọi cô Ôn.
Ôn Nam Tịch suy nghĩ một chút, cô phát mấy phong bao, mọi người lập tức đáp lại cô bằng biểu tượng quỳ gối, Ôn Nam Tịch cười đáp: Miễn lễ miễn lễ.
Tất cả họ đều cười.
WeChat vang lên, avatar màu đen gửi phong bao màu đỏ, gửi riêng cho cô.
Diên: Em quan tâm đến họ làm gì?
Ôn Nam Tịch: Chúc mừng năm mới thôi mà.
Diên: Thật không? Thế vừa là ai tỏ ra keo kiệt với anh nhỉ?
Ôn Nam Tịch: Không phải em.
Diên: Uh-huh.
Ôn Nam Tịch dựa vào bàn, nhìn màn hình mà bật cười, cô gửi lời chúc mừng năm mới tới Dịch Phong, giáo viên và những người lớn tuổi khác, cuối cùng bấm vào khung chat với mẹ Phó Diên.
Cô soạn tin nhắn, đang chuẩn bị gửi đi.
Thư Lệ lại gửi trước.
Thư Lệ: Chúc mừng năm mới, Nam Tịch.
Thư Lệ: [Phong bao màu đỏ]
Ôn Nam Tịch dừng một chút, cô trả lời ngay lập tức.
Ôn Nam Tịch : Chúc dì năm mới vui vẻ.
Thư Lệ: Cháu ăn cơm tất niên chưa?
Ôn Nam Tịch: Cháu ăn xong rồi ạ, cháu đang xem xuân vãn, dì đang làm gì vậy ạ?
Thư Lệ: Chúng ta cũng vậy, tiểu phẩm năm nay khá hài hước.
Ôn Nam Tịch: Đúng vậy.
Giây tiếp theo, Thư Lệ gửi ảnh, là ảnh Phó Diên, anh đang mặc áo len đen, đánh cờ với bố, dáng vẻ lười biếng ngồi ở bệ cửa sổ, vắt chéo chân, đầu ngón tay xoay xoay quân cờ, hoàn toàn thờ ơ nhìn bàn cờ.
Ôn Nam Tịch nghĩ, chắc là anh vừa chơi cờ vừa gửi tin nhắn cho cô.
Sau khi Thư Lệ gửi ảnh đi, bà còn nói: Bọn họ đang chơi cờ, hai bố con nhà này không xem xuân vãn.
Ôn Nam Tịch cảm ơn Thư Lệ vì đã gửi ảnh để cô biết anh ở nhà đón năm mới như thế nào, từ hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ, có thể thấy lúc này trong gia đình anh có rất nhiều người, cô còn mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Đàm Vũ Trình nữa.
Ôn Nam Tịch hỏi: Dì ơi, chú hay Phó Diên thắng vậy ạ?
Thư Lệ cười: Trò giỏi hơn thầy.
Ôn Nam Tịch cười đáp: Cháu biết rồi ạ.
Thư Lệ: Nam Tịch biết chơi cờ không?
Ôn Nam Tịch suy nghĩ một chút, đáp: Cháu không biết, dì ạ.
Thư Lệ: Chờ qua Tết, dì sẽ bảo họ dạy cháu.
Ôn Nam Tịch: Vâng ạ.
Cô lại bấm vào bức ảnh, nhìn người đàn ông đang chơi cờ, vừa nghe bài hát “Tình yêu không phải là phương sách cuối cùng” của Tiểu Lê, “Em không thể quên lần đầu tiên khi bắt gặp anh, đôi mắt quyến rũ và hình ảnh của anh ngập tràn trong đầu em, không thể nào phai mờ.”
Không biết Tiểu Lê đã đổi biết bao nhiêu bài hát, nhưng càng hát càng nghe hay, Ôn Du bị giọng hát của cô bé thu hút, Ôn Nam Tịch cũng vậy, cô lưu lại bức ảnh này.
Bên ngoài vang lên tiếng pháo, pháo hoa phủ đầy trời. Sau bữa tối giao thừa, bên ngoài dần dần trở nên sôi động, có rất nhiều trẻ em xách đèn lồng hoặc bắn pháo ở bên ngoài.
Tiếng hát của Tiểu Lê cũng bị gián đoạn, cô bé đặt cây đàn xuống rồi chạy ra ngoài, một lúc sau cô bé cầm một hộp pháo hoa nhỏ đi vào, cười nói: “Chị Nam Tịch, dì Ôn, chúng ta cùng bắn pháo hoa đi.”
Ôn Nam Tịch thấy vậy, cô nhìn về phía Ôn Du, sau đó hai người cùng nhau đi ra ngoài. Ôn Nam Tịch và Tiểu Lê cùng nhau đốt pháo, còn Ôn Du thì bịt tai lại, ngẩng đầu cười nhìn bầu trời.
Ôn Nam Tịch cũng bịt một bên tai, dựa vào cửa ngẩng đầu nhìn, Nguyên Thư vội vàng phanh xe đạp đến bên cạnh cô, mỉm cười nói: “Mình tới rồi đây.”
Cô nhảy xuống xe, Ôn Nam Tịch đưa cho cô một cây pháo bông.
Tiếng xèo xèo vang lên, tựa như ngôi sao, Ôn Nam Tịch dựa vào cửa mỉm cười, đôi mắt được ngôi sao kia chiếu sáng. Chơi suốt đêm xong thì mọi người lên tầng tắm rửa, quần áo của cô dính đầy mảnh pháo, đây là quần áo mới. Ôn Nam Tịch ngồi trên ghế sofa trong bộ đồ ngủ và gỡ bỏ các mảnh pháo.
Ôn Du đưa cho cô cây lăn áo.
Ôn Nam Tịch làm xong thì trở về phòng, cô nhìn thấy trong điện thoại có mấy tin nhắn do Phó Diên gửi đến.
Hỏi cô có đang xem pháo hoa không?
Người đâu rồi?
Ừm?
Cuối cùng, anh nói thêm: “Ôn Nam Tịch, nếu em không trả lời được thì gọi lại cho anh.”
Một phút trước, Ôn Nam Tịch lập tức trả lời anh: Em đây.
Diên: Em vừa làm gì vậy?
Ôn Nam Tịch: Chơi pháo bông.
Diên: Ừ.
Ôn Nam Tịch nhướng mày, cô đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn còn pháo hoa, cô suy nghĩ một lúc rồi vào nhà lấy áo khoác mặc vào, chiếc áo dài này có thắt lưng, cô thắt luôn vào nên không thể biết bên trong cô đang mặc gì. Sau đó cô nhét điện thoại vào túi rồi bước ra ngoài.
Ôn Du đã ngủ rồi, trong phòng khách chỉ có ánh sáng lờ mờ.
Ôn Nam Tịch lặng lẽ đi xuống cầu thang, sau đó đi ra ngoài trong bóng tối. Bên ngoài vẫn rất náo nhiệt, có trẻ con chạy trước cửa chơi pháo bông, vẫn còn chuyến xe buýt cuối cùng. Xe vừa dừng lại thì Ôn Nam Tịch leo lên xe, xe buýt rời đi, cô ngồi xuống hàng ghế cuối cùng, đến nơi cô đã đi chơi với Phó Diên. Sau khi ngồi yên ổn, cô nhìn khung cảnh náo nhiệt của đêm giao thừa, pháo hoa nổ thành từng chùm trên bầu trời.
Dọc đường chỉ toàn là pháo hoa, hai bên đường còn có rất nhiều người vui chơi bên ngoài, Tết ở Đa Thành không cấm bắn pháo hoa, tuần tra cũng không nhiều lắm.
Đến ga Vân Thượng, nơi đây cũng đang bắn pháo hoa, nhưng người không nhiều, lại khá vắng vẻ, Ôn Nam Tịch xuống xe rồi đi bộ đến cộng đồng Vân Thương, cô đi tới lối vào căn cứ bí mật.
Cửa sổ kính suốt sát đất lớn nhất trong căn cứ bí mật có rèm che nên không thể nhìn rõ tình hình bên trong, Ôn Nam Tịch lấy điện thoại di động ra, chụp ảnh rồi gửi cho Phó Diên.
Một giây sau.
Anh gọi lại.
Ôn Nam Tịch tiếp máy
Giọng nói lười biếng của Phó Diên toát lên vài phần kinh ngạc: “Em đang ở đây à?”
Ôn Nam Tịch cố ý nói: “Anh đoán xem.”
“Đứng yên ở đó, đừng cử động.”
Ôn Nam Tịch cúp điện thoại, tối nay có pháo hoa, nhưng trời không lạnh như buổi sáng và buổi chiều. Ôn Nam Tịch đứng được một lúc, cô nhìn thấy Phó Diên đi ra khỏi cổng khu chung cư, anh mặc áo len đen cao cổ, quần tây, vội vàng chạy tới. Anh cầm điện thoại di động, nhìn cô từ xa: “Ôn Nam Tịch, gan em to nhỉ.”
“Biết mấy giờ rồi không?”
Phó Diên đến gần cô.
Ôn Nam Tịch ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Còn chưa tới mười một giờ, còn sớm chán.”
Phó Diên đứng dưới ánh đèn nhìn cô, giây tiếp theo, anh ôm cô vào lòng, Ôn Nam Tịch ôm eo anh, thấp giọng nói: “Em hơi nhớ anh.”
Phó Diên cúi đầu hôn lên trán cô: “Anh cũng vậy.”
Ban đầu anh định bàn bạc với Đàm Vũ Trình để lái xe ra ngoài đến chỗ cô để nhìn cô một cái nhưng ai ngờ cô lại đến trước một bước.
Ôn Nam Tịch ngẩng đầu nói: “Anh mở cửa đi, em muốn vào trong nhìn xem.”
Phó Diên ừm một tiếng, anh nắm tay cô đi về phía căn cứ bí mật, anh đổi chìa khóa cửa thành lấy dấu vân tay, Ôn Nam Tịch đứng bên cạnh nhìn anh mở cửa. Trong cơn hoảng hốt, cô như đang quay ngược thời gian, cô đeo cặp sách trên lưng, đợi anh mở cửa.
Hai tiếng tít tít vang lên.
Cánh cửa mở ra.
Phó Diên ôm cô vào trong, cửa đóng lại, anh giơ tay ấn một cái.
Ngay khi đèn trong phòng bật sáng, robot di chuyển rồi từ từ tiến lại gần, nó nhận ra hai người và nói: “Chào mừng về nhà.”
Hai mắt Ôn Nam Tịch sáng lên, cô giơ tay chạm vào người máy, bề ngoài không thay đổi chút nào, cô nhìn Phó Diên: “Sao anh có thể bảo trì tốt như vậy?”
Phó Diên bật máy sưởi, nhiệt độ trong phòng dần tăng lên, anh cởi áo len ra, lộ ra chiếc áo chữ T màu đen bên trong, khóe môi nhếch lên: “Dùng rất nhiều tiền để duy trì.”
Ôn Nam Tịch ồ một tiếng.
—